← Hồi 01 | Hồi 03 → |
Tuổi thọ của Giao nhân gấp chục lần con người. Mười năm thời gian đủ để một đứa bé trổ mã thành thiếu nữ, nhưng mà đối với sinh mệnh ngàn năm của Giao nhân mà nói, đó chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Nữ tử Giao nhân này trải quan nhiều biến cố, làm bạn với lão Vương gia đi hết quãng đường mười năm cuộc đời, vẫn cứ giữ nguyên dung mạo mới gặp thuở ban đầu.
Thế nhưng, dung mạo đến thời gian cũng không thể đoạt đi, thì hôm nay lại bị bàn tay con người phá hủy.
Nàng kinh ngạc nhìn hai mẹ con, lại nhìn đứa bé bị khóa lại bằng xích sắt, một lát sau mới thì thào: "Trời ạ... Dựa theo di mệnh của lão vương gia, bà, bà không phải đã tuẫn táng cùng ông ấy ba năm trước rồi sao? Tại sao vẫn còn ở chỗ này?".
Ngư cơ mở miệng không có đầu lưỡi ra, liều mạng lắc đầu, có cả nước mắt chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, phát sinh ánh sáng nhu hòa giữa phòng củi tối tăm.
Chu Nhan không khỏi đờ ra.
Giao nhân trong truyền thuyết vốn sinh trưởng ở biển Bích Lạc, khi khóc nước mắt sẽ hóa thành châu, dệt nước thành tơ. Nhưng từ nhỏ đến lớn nàng mới chỉ gặp qua một giao nhân là Uyên, huynh ấy thế nào cũng không chịu khóc một lần cho thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, cho nên đương nhiên nàng không biết thật giả. Lúc này nhìn nước mắt người đàn bà kia rơi hóa thành châu ngọc, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải nói gì.
"Ta hiểu rồi... nhất định là Tô Đát đại phi làm!". Nàng nhíu mày, tức giận nói: "Là ả độc phụ chết tiệt kia bịa đặt ý chỉ, sau khi lão Vương gia chết đã biến bà thành thế này! Có đúng hay không?".
Ngư cơ không thể nói chuyện, chỉ biết yên lặng rơi lệ.
Đại phi của Vương gia Hoắc Đồ Bộ nổi danh ghê gớm, ngay cả Chu Nhan – con gái duy nhất của Xích vương mượn uy thiên tử gả đến đây lòng còn có chút thấp thỏm, huống chi một nữ nô Giao nhân chỉ dựa vào một chút sủng ái nhất thời?
Chu Nhan thở dài, nhìn sang bé trai bên cạnh.
"Đây là con của bà sao? Ta chưa từng nghe sau năm mươi tuổi lão Vương gia còn sinh thêm đứa con trai nào... Ôi, hay nó là đứa con riêng mà bà đưa tới cùng?". Chu Nhan tựa như hiểu ra điều gì đấy, kéo đứa trẻ kia lại, vén tóc mái rối bời của nó ra, nhìn sau vành tai của nó. Nhưng mà đứa bé kia liều mạng giãy dụa, cắn mạnh một cái lên tay nàng.
"Ối!". Nàng bất ngờ không kịp đề phòng, trong cơn nóng giận đã trở tay đánh tới: "Nhóc con!".
Đứa bé kia kéo xích sắt lảo đảo ngã trên mặt đất, Ngư cơ trong hũ vội vàng kêu u u.
"Quả nhiên là một tiểu Giao nhân!". Chu Nhan ấn đầu đứa bé, vén tóc của nó ra, thấy được hoa văn sau tai của nó, lờ mờ hiện hình hai vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ. Đó là mang cá, ký hiệu đặc biệt thuộc về bộ tộc Giao nhân đến từ biển rộng. Đứa bé này, thật sự là con của chồng trước mà Ngư cơ mang tới đây?
"Phụ thân của nó là ai?". Chu Nhan có chút ngạc nhiên: "Cũng là một giao nhân ư?".
Ngư cơ không nói gì, biểu cảm có chút kỳ lạ, chỉ gắt gao nhìn nàng, trong mắt lộ ra ý khẩn cầu.
"Bà muốn tôi dẫn nó theo sao?". Chu Nhan nhìn người đàn bà tội nghiệp bị làm thành người hũ, lại nhìn sang đứa bé kia, lòng thoáng dao động. Sau khi lão Vương gia chết, trên dưới Hoắc Đồ Bộ đã bị đại phi thâu tóm, hai mẹ con gặp phải cảnh ngộ như vậy, mặc cho người khác làm nhục, muốn sống không được muốn chết không xong, giờ mới khẩn thiết cầu xin một người ngoài như nàng giúp đỡ hay sao.
Ngư cơ vội vàng gật đầu, lại nhìn xuống mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng.
Nước mắt Giao nhân, từng giọt từng giọt hóa thành châu ngọc.
"Ê, nhóc tên là gì?". Nàng thở dài, hỏi bé trai bị nàng ấn trên mặt đất: "Mấy tuổi rồi? Đến sáu mươi chưa? Nhóc có thể đi theo ta bao xa?".
Đứa bé Giao nhân kia lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, "hừ" một tiếng đầy khinh miệt, không nói lời nào. Thứ địch ý và thù hận khắc cốt ghi xương này làm cho Chu Nhan vốn đang nổi lòng thương cảm không khỏi nhíu mày.
"Không biết tốt xấu". Nàng lẩm bẩm một câu: "Bây giờ tự ta còn khó cứu mình, thèm vào mà cứu ngươi!".
Nhưng mà, ở nơi này được một lúc, bên ngoài nổi lên một trận lao xao, giống như vô số người đang chìm trong men say giật mình chạy trốn, mỗi một căn lều trướng đều bị kinh động, một tiếng kêu cứu giữa gió tuyết xa xôi truyền đến...
"Người đâu... người đâu! Có ma cát!".
"Quận chúa bị ma cát mang đi rồi! Cứu mạng! Cứu mạng!".
Đó là tiếng của Ngọc Phi, the thé đầy sợ hãi, giống như một chiếc dây thép quăng ngang trời, thoáng chốc xuyên thấu phong tuyết, chói tai xuyên thủng màn đêm Tây Hoang, khiến Chu Nhan lập tức đứng lên.
Xem ra, nha đầu kia bị đám ma cát làm cho sợ hãi rồi. Kêu thê lương như vậy, hoàn toàn không giống như giả vờ. Rõ ràng mình đã nói với Ngọc Phi rồi, những cự thú này nghe theo lệnh của nàng, ngoại trừ Chu Nhan giả kia, sẽ không công kích những người khác trong lều, thế mà cô ấy sợ cái quỷ gì chứ.
Ngực Chu Nhan quýnh lên, không để ý được chuyện bên này nữa, lần này nàng tới Susa Dhaalu lạ đất lạ người, thế đơn lực bạc, giữa chốn hỗn loạn này có thể bảo vệ chính mình, thuận lợi thoát thân cũng đã không tệ rồi, đâu quản được hai mẹ con từ đâu chui ra này?
Nàng nhẹ nhàng nắm gáy đứa bé kia, Ngọc Cốt nháy mắt điểm vào giữa trán nó, một dòng ánh sáng như lưu huỳnh rót vào. Ngư cơ bên cạnh liều mạng há mồm kêu to, nhưng mà không có đầu lưỡi nên miệng cũng không phát ra được âm thanh nào, chỉ đành lắc đầu quầy quậy, gần như lăn đổ hũ rượu lần nữa.
"Đừng sợ, tôi sẽ không giết con trai bà đâu". Chu Nhan thở dài, đỡ bé trai yếu đuối trên mặt đất: "Đứa bé này đã thấy được chuyện không nên thấy, tôi phải dùng pháp thuật xóa đi ký ức đêm nay của nó. Về phần bà... dù sao bà cũng không nói được nên không thể báo lại, thôi bỏ qua đi".
Vừa nói, nàng vừa rút đoản đao bên cạnh ra, đứng dậy: "Được rồi, về sau hai mẹ con bà tự nghĩ cách đi vậy... tôi phải xử lý chuyện của tôi đã".
Nàng tiện tay ném thanh đoản đao cho đứa bé, xoay người ra khỏi cửa.
Tất cả mọi người đều đã chạy về hướng kim trướng, bên này càng vắng vẻ không ai để ý tới. Nàng nghe được tiếng Ngọc Phi hét chói tai trong gió tuyết, cùng với tiếng ma cát thét gào. Hai thứ âm thanh trộn lẫn vào nhau đó làm các dũng sĩ Hoắc Đồ Bộ giật mình tỉnh giấc. Một khi đại vu sư trong tộc ra tay, toàn bộ những con ma cát này chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu diệt hết.
Không sao, chỉ cần qua nửa canh giờ, nàng có thể thuận lợi rời khỏi đây.
Đêm trước ngày đại hôn, quận chúa Chu Nhan bị ma cát trong tuyết tấn công, gặp phải tai họa bất ngờ, thi cốt không toàn vẹn. Sau khi tin tức này truyền tới đế đô, trên đời này sẽ không còn ai bắt nàng thành thân nữa rồi, thật tốt.
Chu Nhan lòng nóng như lửa đốt đi ra khỏi phòng củi, vội vàng rời khỏi. Nhưng mà vừa bước chân ra ngoài, thì không nhìn thấy con ngựa sư tử Dạ Chiếu Ngọc đâu nữa, thậm chí toàn bộ ngựa trong chuồng cũng không thấy đâu, trên mặt đất đầy dấu móng gõ tán loạn, hiển nhiên là đã chạy đi bốn phía.
Cái gì? Nàng không khỏi thất kinh, mặt mày xám ngoét.
Ai làm? Con ngựa này rõ ràng đã bị nàng dùng pháp thuật giam chân rồi, sao lại có thể chạy mất?
Gió tuyết còn đang gào thết, nàng nghe được tiếng ma cát phía xa kêu thảm thiết, từng con từng con ngã gục... Xem ra người của Hoắc Đồ Bộ đã khống chế được tình hình, rất nhanh sẽ đánh vào tới kim trướng. Lòng nàng đầy lo lắng, giơ hai tay lên trước ngực kết thành một dấu ấn, trong nháy mắt lại ẩn thân vào trong tuyết.
Không thể chờ đợi nữa, cho dù không có ngựa, nàng cũng phải lập tức rời đi.
Tuyết đọng rất dày, gần như đến đầu gối, nàng ẩn thân, lảo đảo đi ra ngoài, muốn phi thăng lên không trung đi thật nhanh. Nhưng mà gió tuyết thật sự rất lớn, lại còn ngược gió, thổi nàng xiêu xiêu vẹo vẹo thì làm sao mà bay nổi chứ. Nàng giống như một con chim đần độn, giùng giằng bay lên nhiều lần rồi lại bị thổi trở về, cuối cùng chán nản rơi xuống nền tuyết, chỉ có thể bước cao bước ngắn mà thất thểu rời khỏi Susa Dhaalu.
Nhưng mà cứ đi cứ đi, nàng đột nhiên đụng phải một người.
"Nè, không có mắt sao?". Chu Nhan bị đụng phải đập mông ngã xuống đất, trong lòng giận dữ, thốt lên câu mắng người.
Nhưng lời này vừa nói ra miệng thì nàng lại lấy lại tinh thần, vội vàng bụm miệng lại, bây giờ nàng đang ẩn thân mà, sao có thể để người khác thấy chứ? Vừa rồi chẳng phải là bại lộ sao?
"Tự mình dùng thuật ẩn thân, còn trách người khác không có mắt?". Một giọng nói lạnh lùng trả lời: "Lớn như vậy rồi sao vẫn còn như con nhặng thế?".
"..." Nàng nghe được giọng nói, đột nhiên rùng mình.
Cái gì? Lẽ nào... là người?
Giữa đêm gió tuyết ở hoang mạc, một nam tử trẻ tuổi che dù đi tới, nhẹ nhàng đứng trước mặt nàng. Một bộ đồ trắng phiêu dật trước gió, góc áo bào còn thêu hoa văn quen thuộc. Hoa tuyết tuôn rơi đầy cây dù thêu tường vi màu trắng, dưới ô là hai con mắt lạnh lùng, đang nhìn xuống nàng ngã ngồi chật vật trên nền tuyết, hơi nhíu mày.
"Sư... sư phụ?". Nàng lắp bắp nhìn người nọ, nhất thời không tin được vào mắt mình.
Giữa hoang mạc trong đêm tuyết này đột nhiên xuất hiện nam tử hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tóc dài dùng ngọc quan buộc lên, mép tóc có một đường tim rõ ràng. Mặt mày trong sáng, đôi ngươi lạnh lùng, giống như thần tiên phiên nhiên trong tuyết.
Người này là Thời Ảnh – Đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi.
Vị sư phụ xa tít chân trời kia, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Mình không nằm mơ chứ? Chu Nhan trợn mắt há mồm nhìn hắn, mãi cho đến khi người kia đưa tay, kéo nàng từ mặt đất đứng lên.
Tay người đó có hơi ấm và sức mạnh, không thể là ảo giác được.
"Sư... sư phụ?". Nàng nhịn không được lại lắp bắp hỏi một tiếng, không biết làm sao.
Thời Ảnh không để ý tới nàng, chỉ nghiêng đầu lắng nghe tiếng cự thú gào thét giữa phong tuyết xa xa, mỗi tiếng lại yếu dần. Giữa gió tuyết mơ hồ có tiếng chúc mừng, đột nhiên, một quầng sáng phá vỡ màn đêm, dần dần loang rộng.
"Đại vu sư của Hoắc Đồ Bộ quả nhiên lợi hại, mới có một khắc thời gian đã tiêu diệt được toàn bộ ma cát mà con triệu hồi rồi."
Thời Ảnh thản nhiên nói: "Đi thôi, qua xem náo nhiệt chút".
"Ơ?". Nàng lại càng hoảng sợ, lui về phía sau một bước.
Dùng thứ tu vi này có thể dùng thuật ẩn thân che dấu được đám thủ vệ, nhưng trước mắt Đại vu sư chỉ sợ một nháy là có thể bị nhìn xuyên thấu thôi.
"Sợ cái gì?". Y nghiêng ô, che đỉnh đầu nàng, thản nhiên nói: "Có ta ở đây".
Hơi thở sâu gấp giữa phong tuyết đột nhiên dừng lại, khí tức dưới ô ấm áp chan hòa, giống như sương sớm trong sơn cốc Cửu Nghi. Nàng tham lam thèm khát thứ ấm áp này, rồi lại hơi sợ hãi liếc mắt nhìn sư phụ: "Hay... hay cứ thừa dịp hỗn loạn mà chạy mau đi... vẫn... vẫn tốt hơn mà?".
*****
Từ nhỏ nàng đã rất sợ sư phụ, chỉ cần đứng trước mặt người là đến nói chuyện nàng cũng lắp bắp.
"Con cho rằng như vậy là có thể chạy thoát sao?". Thời Ảnh nhìn nàng một cái, thần sắc lãnh đạm: "Cho dù đại vu không nhìn ra đám ma cát này là do con gọi tới, cho dù họ không nhìn ra cái thứ bị ăn tươi nuốt sống kia chỉ làm một thế thân... vậy mấy thứ này thì sao?".
Y dừng giây lát, chỉ vào vất chân chằng chịt trên mặt đất, trong đó có dấu móng vuốt của ma cát, cũng có dấu vó của tuấn mã, chồng chéo đầy trên nền tuyết.
Chu Nhan hơi chột dạ, hỏi: "Mấy... mấy thứ này thì sao chứ?".
Thời Ảnh nhíu mày, kiên nhẫn chỉ dạy đồ đệ: "Dấu chân đám ma cát này rõ ràng xuất phát từ xung quanh chuồng ngựa, nhưng chúng lại không chịu tấn công đám ngựa gần trong gang tấc, trái lại trực tiếp hướng về phía lều trướng của con? Mà đám ngựa này còn không hề hoảng sợ cứ đứng ngây ra đó? Con nghĩ người của Hoắc Đồ Bộ đều ngốc như con sao?".
"...". Chu Nhan sửng sốt một lúc, nói không ra lời. Giây lát sau mới thì thào hỏi: "Đám... đám ngựa kia là do người thả ra sao?".
"Đương nhiên, nếu không thả đi thì người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hơn nữa tọa kỵ của vương tộc đều được đánh dấu hết, con cưỡi trộm ngựa tung tăng khắp nơi, chẳng lẽ định chui đầu vào lưới chắc?". Thời Ảnh lắc đầu, nhìn nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Chỉ dựa vào kế hoạch lộ trăm chỗ hở như của con mà cũng tính đào hôn cơ à?".
Bị nói phũ phàng, Chu Nhan không khỏi càng hoảng sợ, thốt lên: "Làm... làm sao người biết con định đào hôn?".
"Ờ". Thời Ảnh lười trả lời nàng, chỉ nói: "Đi, đi cùng ta qua đó xem náo nhiệt".
"...". Nàng bị sư phụ trấn áp, bất đắc dĩ phải trở về, không nhịn được thì thầm một tiếng: "Sư phụ, người... không phải người đang ở Đế Vương cốc bế quan tu luyện hay sao? Sao... bỗng nhiên lại chạy tới đây?".
"Đến uống rượu mừng của con không được sao?". Thời Ảnh thản nhiên nói.
"Sư phụ... người!". Nàng biết y đang châm chọc, lòng rất buồn bực, dậm chân, không cãi lại được. Tức quá, ông thầy đến đây chỉ để nói mát ta sao?
Thời Ảnh không để ý tới nàng, chỉ đi một mạch về phía trước. Cũng không thấy người bước đi thế nào, cứ thế ngược gió tuyết bằng tốc độ nhanh như tên bắn. Chu Nhan thở đều lại, chưa gì đã tụt lại phía sau, bèn vội vã theo sát, rúc người vào dưới tán ô, nghiêng người dò xét sắc mặt sư phụ, lòng lo sợ bất an.
Thời Ảnh là đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi, tuy rằng tuổi tác không lớn lắm, nhưng địa vị ở Không Tang lại cực kỳ cao, chỉ đứng sau Đại Ti Mệnh trên Bạch tháp Già Lam. Từ khi rời khỏi Cửu Nghi, nàng đã không gặp y năm năm rồi. Sư phụ nàng trời sinh tính tình cao ngạo lãnh đạm, hành tung trôi nổi bất định, trước nay như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Tây Hoang, thật khiến người ta khó hiểu.
Chẳng lẽ... sư phụ thật sự là đến uống rượu mừng?
Nhưng mà vừa nghĩ tới đây, trước mắt nàng lóe lên, một luồng hắc ảnh lao thẳng tới, lệ khí như đao cắt mặt.
Toi! Nàng không kịp nghĩ nhiều, mười ngón giao nhau, lập tức làm thành kết ấn. Nhưng mà thân thể nàng còn chưa kịp động, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, đã thấy một quầng hỏa quang từ xa bắn vèo tới, "vút" một cái xuyên qua não vật kia. Thứ kia hét lớn một tiếng, quỳ thẳng tắp dưới hai chân, co quắp vài cái thì hết hơi.
Chu Nhan cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi thay đổi một chút: Đây rõ ràng là ma cát bị nàng điều khiển, trong miệng còn cắt nửa thân thể đầm đìa máu tươi, chính là tân nương giả kia.
Thời Ảnh cầm ô đứng ở đó, bất động thanh sắc.
"Thuật Huyễn Ảnh Không Hoa ư? Là kiệt tác của con sao?". Y nhìn tay áo đỏ thẫm thêu đuôi kim phụng ở trong miệng ma cát, lạnh nhạt mở miệng: "Đây là lụa cống phẩm của đế đô, chỉ ban cho lục bộ vương thất sử dụng, mũi thêu trên đó cũng xuất phát từ ngự tú phường, là lễ phục tân nương nàng mặc trong đêm hợp cẩn động phòng.
"Vâng". Nàng liếc mắt một cái, đành phải thừa nhận.
Cả người "Chu Nhan" kia đã bị nuốt vào trong miệng ma cát, chỉ còn nửa cánh tay rũ bên ngoài. Răng nanh của ma vật đang ngấu nghiếng nửa cánh tay tuyết nộn như ngó sen, mười ngón tay như hành lá mùa xuân nhuộm sơn móng tay, trong đó có một ngón còn đeo chiếc nhẫn bảo thạch của nàng.
"Người rối này làm cũng khá đấy". Thời Ảnh khó khăn khen nàng một câu: "Đáng tiếc không nhìn thấy đầu".
"Hự... chắc là bị ăn hết rồi?". Chu Nhan tưởng tượng hình dạng mình máu me nhầy nhụa thì không khỏi rùng mình. Ngày hôm nay thật sự xui xẻo, chưa tính kế hoạch đào hôn bị loạn xì ngầu, lại còn phải nhìn cảnh tượng chết chóc đầy bi thảm của mình nữa, thật sự là điềm xấu.
"Đáng tiếc". Thời Ảnh lắc đầu: "Không nhìn thấy đầu, ta không thể biết được rốt cuộc con đã tính là học thành tài hay chưa".
"...". Nàng thực sự tức giận, nói thầm: "Thì ra người đến dạy con học cơ đấy".
Thầy trò hai người vừa mới nói vài câu thì đã có rất nhiều người chạy tới phía này, có cả tiếng hò hét. Đuốc sáng rực chiếu xung quanh, giống như một đoàn hỏa long gào thét bao vây xung quanh, bao vây con ma cát vừa chết.
Thấy đoàn người ào ạt như vậy, Chu Nhan theo bản năng muốn tránh đi, Thời Ảnh lại lấy ô ấn xuống, che khuất đầu hai người, nói: "Không sao, cứ đứng dưới ô là được. Bọn họ không nhìn thấy con".
Nàng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh lại, cũng phải, với tu vi của sư phụ, toàn cõi Vân Hoang cũng không ai địch nổi, nếu như người ra tay che chở cho mình, thì đại vu sư của Hoắc Đồ Bộ kia chỉ là con tép thôi.
Hai người che dù đứng tại chỗ, nhìn đám người kia chạy như điên tới.
"Ở chỗ này! Quận chúa người ở chỗ này!". Cung tiễn thủ đi đầu tiên nhảy xuống ngựa, mừng như điên la lên, nhưng mà vừa đi tới chỉ nhìn qua thi thể trong hàm răng của con sa ma vừa chết thì giọng nói chợt thấp hẳn xuống, run rẩy: "Quận chúa... quận chúa người...".
"Nàng làm sao rồi?". Tiếng vó ngựa xé gió lao tới, có người cao giọng hỏi.
Người đàn bà Tây Hoang ngoài bốn mươi tuổi theo ngay sau đi tới, dáng hình cao lớn, quần áo hoa lệ, cả người đeo đầy trang sức nặng chịch, ngựa còn chưa dừng lại đã nắm roi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân thủ còn nhanh nhẹn hơn cả đàn ông. Đó chính là đại phi của lão Vương gia Hoắc Đồ Bộ, người nắm quyền thực tế của bộ lạc hiện nay, mọi người thấy bà đều phải tránh lui sang một bên.
Chu Nhan biết rõ bà ta không thể nhìn thấy mình nhưng vẫn rụt cổ lại dưới ô theo bản năng.
"Bà này là mẹ chồng con à? Nhìn đúng là rất ghê gớm!". Thời Ảnh nhìn vị phu nhân Tây Hoang thân hình cao lớn kia, lại quay đầu nhìn nàng một lượt: "Chắc chắn con không đánh lại bà ta đâu".
"Ơ kìa!". Chu Nhan cố sức xé vạt áo sư phụ, gần như muốn kéo rách y phục của y. Chuyện đã làm to đến mức này rồi, nàng thật sự không có tâm trạng ở đâu bày trò khôi hài đâu, nhưng mà cái tên đáng chết này thế nào cũng không chịu đi chứ.
Trời ạ, ngày xưa sao lại đi bái ổng làm sư phụ vậy trời?
"Thần ơi...". Đại phi nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nhưng mà dừng một lát, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nghiêm khắc quát một tiếng: "Trước hết đừng cử động!".
Dũng sĩ Hoắc Đồ Bộ vừa mới vòng xung quanh muốn lôi người từ trong miệng ma cát ra, nghe câu đó nhất thời chấn động, lui sang một bên.
Đại phi bước nhanh về phía trước, quỳ xuống trên mặt tuyết, cầm lấy cánh tay rủ xuống bên ngoài kia, thân thể chấn động, hít sâu một hơi không lên tiếng.
Bà ngẩng đầu, dặn dò người bên cạnh: "Còn cứu được! Mau đi gọi đại vu sư đến đây!".
"Quận... quận chúa sao rồi ạ? Hả, trời ơi! Đây là...". Lúc này lại có người thở hồng hộc từ trên ngựa bò xuống đất, chính là sứ giả do đế đô Già Lam phái tới, thấy cảnh tượng trước mắt này, đến âm thanh cũng run lẩy bẩy. Đưa quận chúa Xích tộc đến Susa Dhaalu hòa thân vốn là một chuyện tốt đẹp, không ngờ cuối cùng lại có kết cục thế này. Thất trách như vậy, trở lại đế đô sẽ bị đế quân xử tử thôi?
Sứ giả cả kinh cuống cả lên, lại còn bị nhiễm lạnh tận xương, nhất thời ngất đi.
"Người đâu, mau đưa đại nhân về kim trướng nghỉ ngơi!". Đại phi gặp loạn không sợ hãi, chỉ đạo tộc nhân Hoắc Đồ Bộ xung quanh đưa sứ giả đế đô đang hôn mê rời đi, sau đó nhìn thoáng qua cánh tay rủ xuống bên ngoài kia, nói: "Quận chúa bị trọng thương, thiên kim ngọc thể không tiện hớ hênh trước người ngoài, các ngươi lui hết ra ngoài mười trượng, kẻ nào tới gần chém ngay lập tức!".
"Vâng!". Chiến sĩ Hoắc Đồ Bộ nhất quán quân lệnh nghiêm ngặt, lập tức đồng loạt lui về phía sau.
Dưới đêm đen gió tuyết thét gào, với cự ly mười trượng, trên cơ bản đã ngăn cách toàn bộ tai nghe mắt nhìn xung quanh.
Chu Nhan ở một bên ẩn thân nhìn, không nhịn được thì thầm một tiếng: "Xí, vừa bắt mạch là biết chết toi rồi, cái lão vu bà này lại còn làm bộ làm tịch cái gì chứ? Chuyện không nói có, ắt có âm mưu!".
"Lão vu bà?". Thời Ảnh hơi nhíu mày: "Nói mẹ chồng mình như vậy có ổn không?".
"Ai là mẹ chồng con chứ?". Nàng hừ lạnh một tiếng, nhớ lại cảnh ngộ thảm thương của Ngư cơ trong chuồng ngựa, đáy lòng nhịn không được lại sinh chán ghét, hai hàng lông mày dựng thẳng: "Nếu như không phải sợ gây phiền toái cho phụ vương, bây giờ con thật sự hận không thể lập tức đi qua bóp chết lão vu bà đó!".
Thời Ảnh không tiếp lời, nhìn nàng một cái đầy thâm ý rồi lại quay đầu đi.
Sau khi tất cả mọi người đều lui ra, một mình đại phi Hoắc Đồ Bộ quỳ trên mặt đất, đối mặt với con quái vật lớn đã chết, tự mình vén tay áo lên, tay không cạy mồm ma cát ra, kéo lấy thi thể không trọn vẹn bị nuốt chửng của cô con dâu, từ vai trở lên đã không rõ máu thịt, toàn bộ đầu đều đã không thấy.
"Quả nhiên không nhìn thấy mặt". Thời Ảnh thì thào dưới ô: "Gặm đến lung tung beng rồi".
"...". Chu Nhan đứng ở một bên cau mày kéo y phục y, ý bảo đi nhanh lên thầy ơi. Con thật sự không chịu nổi cảnh tượng máu tanh này, nhìn nữa là ói ra đấy.
Mà giờ khắc này, lại có một người phi như bay đến, nhanh chóng tung người xuống ngựa.
"Ồ, đấy là tân vương Kha Nhĩ Khắc, chồng con hả?". Thời Ảnh bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ vào nam nhi đại mạc râu quai nón đầy mặt kia: "Quả là một anh thanh niên hừng hực đó!".
"Xấu!". Chu Nhan bĩu môi, hừ một tiếng.
Chu Nhan là con gái duy nhất của Xích Vương, sinh ra và lớn lên trong vương phủ xa hoa phú quý, từ nhỏ chỉ ngưỡng một người có vẻ đẹp tuyệt thế là Uyên.
Đã có người nổi bật nhất trong tộc Giao nhân là tiêu chuẩn thẩm mỹ, sau khi lớn lên tiêu chuẩn của nàng chỉ có hơn chứ không có kém. Cho dù là sư phụ, ở trong mắt nàng cũng chỉ có thể xem là tuấn tú cao ngất khí chất tốt mà thôi, sao có thể vừa mắt đại hán Tây Hoang thô lỗ kia chứ.
Thời Ảnh "nông cạn" lắc đầu.
"Mẫu phi, quận chúa sao rồi?". Người kia nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vội vàng hỏi, vừa tới đã thấy một cái thi thể không đầu trên mặt đất thì cổ họng khẽ động, mùi máu tươi gay mũi xộc đến, nhất thời nhịn không được mùi rượu đầy dạ dày trào ngược lên trên, quay người chống yên ngựa, phun "ọe" một tiếng. Có lẽ tân lang cũng nghe nói quận chúa Chu Nhan của Xích tộc là một mỹ nhân, lòng cũng hừng hực chờ mong, lại không ngờ rằng đêm nay chưa kịp vào kim trướng làm lễ hợp cẩn thì đã thấy tân nương trong bộ dáng như vậy.
Chồng mới cưới mới nhìn nàng một cái đã nôn thốc nôn tháo, Chu Nhan đứng ở một bên cũng cảm thấy mất mặt quá đáng, hận không thể nhảy tới uốn nắn lại: Đừng có nhìn đống thịt bầy nhầy đó nữa, đó là giả, là giả đó! Ta đây rất là xinh đẹp! Thừa xứng với ngươi được chứ?
Tựa như hiểu được suy nghĩ của nàng, Thời Ảnh quay đầu nhìn nàng một cái: "Hối hận hả?".
"Hối hận cái con khỉ ấy! Chỉ là không ngờ cái chết của mình lại khó coi như vậy thôi...". Nàng nhịn không được lại kéo tay áo của y, nói thầm: "Bây giờ chúng ta chạy được rồi chứ? Có gì hay ho đâu cơ chứ! Lẽ nào sư phụ còn muốn nhìn con nhập liệm hạ táng nữa hay sao?".
"Chờ cái coi!". Thời Ảnh vẫn không nhúc nhích: "Muốn chạy nhà mi tự chạy đi!".
*****
Nàng thật sự rất muốn chạy đi, nhưng vừa ngẩng đầu lên, thân thể đã bị khóa cứng.
Trong bão tuyết thét gào, có một lão nhân mặc hắc bào đi thẳng tới, tóc bạc da mồi, nhưng trong mười ngón tay lại ôm một ngọn lửa đỏ, đó là Sách Lãng – đại vu sư của Hoắc Đồ Bộ, pháp sư nổi tiếng nhất của Tây Hoang. Người còn chưa tới, cảm giác sắc bén áp bức đã ập thẳng vào mặt.
Lúc đại vu sư đi qua thì dừng ở bên người nàng một chút, trong mắt lộ ra một tia nghi ngờ, lại nhìn về hướng nàng một cái.
Chu Nhan biết lợi hại, lập tức nín thở thu khí nấp ở bên người sư phụ, nắm lấy tay áo của y, không dám động đậy.
Chỉ cần nàng bước ra khỏi cái ô này, phỏng chừng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
"Trưởng lão! Mau đến đây xem!". May mà lúc này đại phi ôm lấy thi thể đầm đìa máu, thất thanh quay về phía lão hô to, quận chúa cô ấy, cô ấy bị ma cát cắn chết rồi! Ông mau đến xem đi, coi có cách nào không?
Đại vu sư đáp tiếng rồi quay đi, dời lực chú ý. Chu Nhan chợt cảm thấy sự áp bức trên người giảm đi một chút, không khỏi thở phào một hơi.
Ngay cả đầu cũng mất rồi, còn có biện pháp nào?
Nhưng mà Chu Nhan vừa nghĩ đến đây, lại thấy đại vu sư bước qua đó, cúi đầu xem xét thi thể không trọn vẹn, đưa ngón tay gẩy gẩy chút máu thịt, nói giọng khàn khàn: "Chỉ còn lại một chút này thôi ư? Hơi khó một chút, nhưng nếu như hiến tế thuyết thực cũng đủ, có thể miễn cưỡng thử một lần".
Cái gì? Nàng thất kinh, quay đầu nhìn sư phụ.
Trên đời này lại có người có pháp thuật xoay chuyển sinh tử hay sao? Nói như thế tên đại vu sư này chẳng phải còn lợi hại hơn cả sư phụ nữa?
Nhưng Thời Ảnh cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn đại vu sư Hoắc Đồ Bộ, ngón tay nắm cán ô dường như hơi siết chặt.
Đại phi nghe được những lời này, lòng hơi ổn định lại, sắc mặt cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh ngày thường, ngẩng đầu nói với nhi tử: "Kha Nhĩ Khắc, con lui xuống trước đi, phái người dùng bức trướng quây chỗ này lại, không cho phép ai tự tiện tới gần". Dừng một chút, bà lại căn dặn: "Nếu như sứ giả của Đế đô hỏi tới, con cứ bảo đại vu sư đang cứu quận chúa, đang lúc sinh tử, không tiện bị người khác quấy rầy. Hiểu chưa?".
"Vâng!". Kha Nhĩ Khắc biết tình tình mẫu thân, không dám hỏi nhiều, lập tức lui xuống.
Rất nhanh trên bãi đất trống này chỉ còn lại bà và đại vu sư, cùng với hai cỗ thi thể trên nền tuyết.
Sức mạnh của đại vu sư quá cường đại, Chu Nhan bị ép tới núp dưới ô lòng vẫn khiếp đảm, thỉnh thoảng kéo tay áo sư phụ, trong mắt lộ đầy vẻ cầu xin. Nhưng mà Thời Ảnh vẫn chẳng đề ý gì đến nàng, chỉ đứng nguyên dưới trời tuyết, lặng im ẩn thân quan sát.
"Phu nhân không muốn để cho Kha Nhĩ Khắc thấy đúng không?". Đại vu sư thấp giọng ho khan, ngọn lửa trong lòng bàn tay chớp sáng bất định: "Cũng phải, bất kể ai tận mắt nhìn thấy vợ mình từ một xác chết sống lại, còn phải cùng cô ta chung sống trong một căn lều, lòng đều thấy khó chịu thôi".
Vừa nói, đại vu sư vừa cúi xuống thi thể, đưa tay đặt lên cánh tay cụt kia, hơi nhắm mắt lại, đọc thầm một câu gì đó, đốm lửa trong lòng bàn tay đột nhiên sáng bừng.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Nhan đột nhiên cảm thấy ánh mắt sư phụ lóe sáng.
Bên kia nàng nghe được đại vu sư bỗng dưng mở mắt, nói: "Lạ thật, vị quận chúa này... không giống như người sống!".
Cái gì? Bị nhìn thấu rồi sao? Trong lòng Chu Nhan bỗng nhiên giật thót, thiếu điều từ dưới tán ô nhảy ra ngoài, lại nghe đại phi hỏi lại: "Cô ấy đương nhiên đã chết rồi, tại sao ông lại hỏi vậy?".
"Không, ý của tôi là, trong máu thịt này không có chút sinh khí nào." Đại vu sư nhíu chặt lông mày, nhìn gió gào thét xung quanh: "Hơn nữa, người mới vừa chết, mà ngay cả ba hồn bảy vía cũng không có vết tích gì? Thật khó tin".
"A!". Trong khoảnh khắc này Chu Nhan buộc miệng thốt lên.
Đúng vậy, người rối tuy có máu thịt, nhưng không có ba hồn bảy vía! Khác biệt này có thể lừa được người thường, làm sao qua mắt được đại vu sư pháp lực cao siêu? Chuyện quan trọng như vậy sao nàng có thể quên được chứ?
"Ai?". Nàng vừa mở miệng một cái, đại vu sư Hoắc Đồ Bộ lập tức xoay người, mắt sáng như đuốc, lòng bàn tay vừa thu vừa phóng, một chùm lửa như mũi tên gào thét xé gió bay thẳng về phía nàng.
"Ôi!". Nàng la thất thanh, luống cuống tay chân muốn chống lại, nhưng mà lời còn chưa ra khỏi miệng, trước mắt đã tối sầm lại.
Sư phụ đứng bên cạnh nàng lập tức ra tay, vừa bụm miệng nàng lại, đồng thời thả thấp cây dù, nghiêng cây dù trong tay xuống che mặt lại, nhẹ nhàng di chuyển.
Một đóa hoa tường vi màu trắng lặng lẽ nở rộ trong tuyết, trong nháy mắt dập tắt chùm lửa.
Cũng trong khoảnh khắc đó, nàng nhìn thấy ngón tay sư phụ nhẹ nhàng điểm một cái, ma cát đã chết nằm trên mặt đất kia bỗng nhiên chấn động toàn thân, tựa như bị nắm dây, mạnh mẽ từ dưới mặt đất nhảy vọt lên, gầm rú đánh về phía đại phi Hoắc Đồ Bộ.
"Cẩn thận!". Đại vu sư lấy làm kinh hãi, vội vã nghiêng người cứu giúp.
Nhưng mà ma cát chết đi lại sống dậy kia hung hăng gấp nhiều lần, một đòn này chỉ làm chậm lại bước chân của nó, ngay sau đó lại bổ thẳng tới, đẩy đại phi té nhào xuống tuyết, lập tức muốn cắn đứt yết hầu của bà. Thân thủ đại phi cũng mau lẹ, rút phựt đoản đao ra, cắm thẳng vào tim ma cát. Thừa dịp nó khựng lại, đại vu sư cấp tốc niệm chú, phất tay gọi tới một chùm tia chớp, "xoẹt" một cái đánh nát bét cả đầu lẫn thân ma cát.
Răng nhọn của ma thú gần như đã gặm vào yết hầu bà, nhưng người đàn bà thân thể cường tráng kia cũng không sợ hãi, chỉ thở hổn hển từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ tuyết trên người, nhưng mà, nhìn thấy ma cát đã hóa thành bột mịn, bà nhịn không được biến sắc mặt, thốt lên một câu: "Không xong!".
Đòn vừa rồi gần như đã đánh nát hoàn toàn thi thể quận chúa Chu Nhan. Nếu như vừa rồi muốn khâu thi thể lại đã khá miễn cưỡng rồi, lúc này thì đã hoàn toàn không thể làm được. Máu thịt của người và ma cát đã trộn lẫn vào nhau.
Đại phi kinh ngạc đứng yên trong tuyết, sửng sốt một lát, bốc lên một nắm tóc dài ánh đỏ giữa đống máu thịt mơ hồ, quay đầu nhìn đại vu sư: "Phải làm sao bây giờ?".
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Con ma cát này rõ ràng đã bị tôi giết chết?!". Đại vu sư bình tĩnh, nhìn qua đống máu thịt, ánh mắt rực sáng, lại ngẩng đầu cảnh giác nhìn ra xung quanh, tựa như muốn ngửi thứ gì trong gió: "Là thứ gì khiến cho nó đột nhiên hồi quang phản chiếu như vậy?".
Thời Ảnh bụm miệng Chu Nhan, hạ thấp chiếc dù xuống, cổ tay chậm rãi xoay tròn, cây tường vi trắng trên mặt dù chậm rãi sinh trưởng, trườn bò, quấn bọn họ vào trong, hòa cùng với tuyết lớn.
Gió tuyết thét gào, trên cánh đồng hoang vu không một bóng người.
"Lạ thật". Đại vu sư đi xung quanh một vòng, không cảm giác được gì hết, lúc này mới thở phào một hơi, thì thào khó hiểu: "Chuyện vừa rồi, có chút khác thường".
"Chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi!". Đại phi nắm mớ tóc trong tay, lo nghĩ nhìn ông: "Chỉ còn lại mỗi chỗ này, còn có thể hay không? Bất luận thế nào cũng tuyệt đối không thể để quận chúa Chu Nhan cứ chết đi trong đêm nay như thế! Bằng không kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ hỏng bét hết!".
Kế hoạch tiếp theo? Kế hoạch gì? Chu Nhan nghi vấn đầy mình, lại nghe thấy đại vu sư ho vài tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn vào nắm tóc, mở miệng: "Vào kho mộ lấy ra mười hai cô gái, phải ngay lập tức, trước khi hừng đông!".
Thời Ảnh nắm cán dù hơi chấn động một chút, đôi môi mỏng nhếch thành một đường.
"Được!". Đại phi hít một hơi, lập tức đứng dậy.
Bọn họ muốn làm gì? Kho mộ gì chứ? Chu Nhan tò mò nhìn, lại không dám lên tiếng, chỉ nhanh như chớp quét mắt sang sư phụ. Nhưng sắc mặt Thời Ảnh cực kỳ nghiêm túc, lui về một bên, lặng lẳng nhìn đại phi đi về phía chuồng ngựa, con ngươi sắc bén như dao nhọn.
Sư phụ như vậy, nàng gần như chưa từng nhìn thấy.
Đại phi vòng qua chuồng ngựa, đẩy cửa phòng củi kia ra. Khoảnh khắc ấy, Chu Nhan theo bản năng hít sâu một hơi khí lạnh, nhớ lại đôi mẹ con đáng sợ trong phòng củi. Nàng đã chặt đứt xiềng xích của đứa bé, không biết trong lúc hỗn loạn vừa rồi, đứa bé có tranh thủ cơ hội đưa mẹ nó chạy trốn hay không? Thế nhưng, gió tuyết lớn như vậy, một đứa bé gầy ốm ôm hũ rượu nặng nề di chuyển bằng cách nào chứ?
Trong lòng nàng có một tia lo sợ, thấp thỏm bất an.
"Hả?". Đại phi vừa đi vào, lập tức thốt lên một tiếng hô khẽ, giọng nói chứa nỗi tức giận: "Chuyện gì vậy? Thằng nhãi và con tiện nhân kia đều không thấy nữa?".
Chu Nhan không lên tiếng thở phào một hơi.
"Thế mà lại để bọn nó chạy mất! Con tiện nhân kia!". Trong cơn cuồng nọ đại phi cầm roi quật lung tung tạp vật trong phòng, làm đồ vật rơi đổ loảng xoảng: "Chết tiệt! Tìm về cho ta! Ta muốn chém tay chân của thằng oắt con kia, làm thành người hũ luôn!".
"Đừng quan tâm những chuyện ấy nữa! Lúc nào rồi chứ?". Đại vu sư cau mày, ho khan trong gió tuyết, nắm một mớ tóc đỏ sậm: "Nếu đại phi muốn đến trước hừng đông che giấu được chuyện này, trả lại có sứ giả Đại đô một quân chúa Chu Nhan còn sống, thì lập tức lấy máu thịt từ trong kho mộ ra cho tôi!".
Đại phi bỗng nhiên dừng tay, giống như đang cố ép cơn giận xuống.
"Được". Nàng cắn răng, tỉnh táo nói: "Chờ chút".
Bà đi lại trong phòng củi, không biết làm cái gì, chỉ nghe được một tiếng rầm, căn phòng đột nhiên khẽ chấn động, toàn bộ mặt đất vô thanh vô tức nứt ra.
Dưới mặt đất phòng củi một lối vào đen thui, tựa như một hầm rượu bí mật.
Mà ở dưới mặt đất, quả nhiên cũng là một hàng rượu thật chỉnh tề.
Trên mỗi một hũ rượu, đều nhô ra một cái đầu người.
Trời đất, nhiều người hũ như vậy?
Chu Nhan giật mình nhìn cảnh tượng này, gần như lại muốn thốt lên. May mà Thời Ảnh vẫn bưng miệng của nàng, không cho nàng cơ hội kinh động đại vu sư lần nữa.
"Gần phụ nữ". Đại vu sư nhỏ giọng: "Mười hai người!".
"Được". Đại phi lĩnh mệnh, từ trong hàng người hũ chọn ra mấy người trẻ, một người lại một người, từ trong kho mộ xách lên, xếp thành một hàng trên mặt tuyết: "Thoáng cái đã dùng hết mười hai người, sau này thật đúng là lại phải tốn không ít tiền mua lại từ Diệp Thành rồi, ông có biết hiện giờ một Giao nhân hạng kém cũng phải mất năm nghìn vàng rồi".
"Muốn làm đại sự, chút tổn hao ấy có đáng kể gì?". Đại vu sư vừa kiểm tra mấy người hũ lấy ra từ kho mộ vừa nói: "Tuổi thọ bộ tộc Giao nhân dài cả ngàn năm, linh lực càng mạnh, nếu đổi lại dùng máu thịt người bình thường hiến tế, thì phải lấy hơn trăm người mới đủ".
"Thế thì không được". Đại phi cau mày: "Nếu trong đại doanh bản kỳ đột nhiên thiếu nhiều người như vậy, nếu không che đậy kín kẽ thì nhất định sẽ gây ra rối loạn".
"Cho nên chúng ta không cần tiếc vàng nữa đâu". Đại vu sư lạnh lùng nói, ngón tay gõ giao nhân trong hũ: "Chỉ lấy cưới được quận chúa Chu Nhan, toàn bộ Tây Hoang sau này còn không phải của bà hết sao?".
← Hồi 01 | Hồi 03 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác