← Hồi 804 | Hồi 806 → |
- Trước kia Đại tướng quân nói tối đa chỉ có năm nghìn quân Liêu về được Trung Kinh đạo, lão phu còn cho rằng ngài cố ý muốn khuếch đại công lao, chẳng qua khi đó thấy đại quân chiến thắng không nói ra. Trần Lâm thúc ngựa đi giữa đống thi thể nói: - Giờ xem ra ngài nói quá rồi, năm nghìn tên về được là may.
- Ông đừng xem thường khao khát sống của con người, chỉ cần đủ kiên cường, bọn họ có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Trần Lâm cười: - Lão phu lại thấy sinh mạng rất yếu ớt và chẳng có lựa chọn.
- Đó là vì dũng sĩ thực sự ở Đông Kinh quá ít, ông lại quanh năm sống ở cái thành thị bị son phấn tiêm nhiễm, muốn nhìn thấy những sinh mệnh ngoan cường thôi. Vân Tranh dừng ngựa cảm khái: - Hề Cốc Tán từng nói, trí tuệ dùng để giết người không phải trí tuệ chân chính, từ khi đầu ông ta được gửi tới, ta nhận ra lời của ông già quật cường đó vô cùng chính xác.
- Đại tướng quân không nên dao động, tất cả chuyện ngài làm cũng vì đại nghiệp quốc gia mà thôi.
Vân Tranh xua tay: - Ta hiểu, song cho dù là bi ai giả dối cũng không nên có suy nghĩ đáng băm vằm như ông, biết xót thương đồng loại mới là tâm thái chính xác.
- Vì sao cần an ủi bản thân? Chẳng lẽ ngài không biết nay cả Đại Tống đều ca đại nghiệp giết người của ngài sao?
- An ủi bản thân thôi, đó là chuyện thường của nhân tính, không hề ảnh hưởng tới điều ta cho rằng cần làm. Vân Tranh trả lời câu cuối cùng, kẹp bụng đại thanh mã, dần dần tăng tốc chạy đi.
Trần Lâm thấy Vân Tranh không muốn cùng mình thảo luận chuyện giết người thì tiếc lắm, không có nhiều cơ hội để trao đổi sâu hơn với Vân Tranh, y có vẻ rất không thích mở lòng với người khác, cho dù là lúc tâm tình kích động nhất cũng giống như có bức tường vô hình ngăn cách với phần còn lại của thế giới.
Y hay nói ra những đạo lý mới mẻ, thậm chí khiến bậc đại gia như Vương An Thạch cũng phải suy nghĩ nửa ngày, y giống như con đom đóm trong đêm, rất bắt mắt.
Trần Lâm cho rằng nếu vượt qua được bức tường vô hình chắn trong tim Vân Tranh, nói không chừng nhìn rõ y là người thế nào.
Nay toàn thiên hạ đang nghiêng tai lắng nghe từng lời của y, chỉ cần y hạ lệnh một tiếng, rất có thể làm thiên hạ chấn động.
Đừng thấy Văn Ngạn Bác dám vô lễ trước mặt Vân Tranh mà nhầm, ai chẳng biết sau lưng ông ta vã mồ hôi ra sao, chẳng qua vì thể diện thôi, một lời quá giới hạn, rất có thể chuốc lấy đại họa.
Vân Tranh vươn tay phải ra, một con hải đông thanh to lớn từ trên không sà thẳng xuống, xoay một vòng ở tầm thấp, đậu chính xác lên tay y, móng vuốt quắp chặt lấy khải giáp.
Nếu đã gọi nó xuống thì tất nhiên phải khao thưởng, hải đông thanh đã dùng đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào tay trái Vân Tranh tìm cái ăn.
Một miếng thịt khô được ngâm mềm ném ra, nhanh chóng chui vào bụng hải đông thanh, nó vẫn bất mãn phát ra tiếng rúc từ cổ họng, biểu thị mình chưa được ăn no.
Có ai nuôi ưng lại cho ăn no chứ? Vân Tranh rung tay, hải đông thanh mượn lực bay vút lên trời.
Chẳng bao lâu sau hải đông thanh bắt được một con hạn thát béo múp thả trước chiến mã của Vân Tranh coi như là báo đáp vừa ăn thịt khô của y.
Hôm đó quân Tống chôn cất thi thể trên hoang nguyên nhìn thấy chủ soái của mình cùng hai con hải đông thanh chơi suốt cả ngài.
Thi thoảng đại soái ném một cái gậy gỗ nhỏ đi thật xa, đợi hải đông thanh lao đi bắt lấy mang về, rồi lại tiếp tục.
Chân trời xuất hiện ráng chiều như bông, chứng tỏ mấy ngày tới thời tiết sẽ rất tốt, thích hợp cho băng tan, thích hợp cho cây trổ lá, cũng thích hợp để hành quân vạn dặm.
Đại quân đã sẵn sàng rồi, chỉ cần đợi thời tiết thuận lợi, bọn họ sẽ lên đường, mục tiêu đầu tiên thành Hoằng Châu!
Mục đích, giết người!
....
Mặt trời chiếu lên người Vân Tranh, tất nhiên cũng chiếu lên người Da Luật Hồng Cơ, nó luôn vô tư, dù thánh nhân hay ác ma, mặt trời vẫn chiếu ánh nắng ấm áp của nó lên người, không hề thiên vị.
Da Luật Hồng cơ đang ôm một con ly miêu trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như lửa của nó chuyển động theo bàn tay đang vuốt ve mình.
Quỷ nô tướng quân quỳ rạp trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám.
- Nói thế là Vân Tranh đã rời Tây Kinh rồi, quỷ nô, ngươi nói xem, y sẽ đông tiến hay bắc thượng?
- Nô tài cho rằng mục tiêu của y vẫn là Yến Vân.
Da Luật Hồng Cơ bật cười: - Vân Tranh chưa bao giờ che dấu ý đồ của mình, trẫm không nên hỏi câu này mới đúng.
Quỷ nô tướng quân tiếp tục cúi đầu không dám lên tiếng.
- Mấy năm qua trẫm làm gì cũng không thuận lợi, tin tốt duy nhất là Triệu Trinh sắp chết, dù là tin tốt đó, suốt năm năm qua hắn vẫn chưa chịu chết.
- Tống đề nằm trên giường, nhưng tướng quân của hắn phá thành của trẫm, cướp đất của trẫm... Ha ha ha, trẫm còn khỏe mạnh, nhưng tướng quân của trẫm chỉ biết thua hết trận này tới trận khác.
Lời này vừa dứt toàn bộ quan viên trong doanh trướng quỳ xuống thỉnh tội, hô lớn: - Thần đáng tội chết.
- Nếu giết các ngươi mà hồi sinh được dũng sĩ chết trận của trẫm thì trẫn không ngại giết hết các ngươi, nhưng nói chỉ là nói mà thôi. Nay Đại Liêu ta tình thế bấp bênh, các ngươi còn không chịu mở mắt ra, từ bỏ những lợi ích nhỏ nhặt của mình, thì Đại Liêu hết rồi.
Da Luật Nhân Tiên, Da Luật Ất Tân rời hàng khởi tấu, tránh nặng tìm nhẹ nói: - Bẩm bệ hạ, Tây Kinh chiến bại là do Tiêu Đả Hổ vô dụng, Hề Cốc Tán phản bội mà ra, nay kẻ có tội đã bị trừng trị, mất Tây Kinh chẳng qua là giọt nước giữa biển, không làm lay chuyển được gốc rễ của Đại Liêu.
- Chỉ cần bệ hạ vung tay hô một tiếng, nhất định có thiên quân vạn mã tuân theo, xin bệ hạ chớ đau lòng.
Da Luật Hồng Cơ nhìn hai vị sủng thần của mình, mỉm cười: - Ái khanh nói phải lắm, chỉ là ác tặc Vân Tranh đã xuất binh rời Tây Kinh, không biết vị ái khanh nào bắt y về cho trẫm?
Da Luật Nhân Tiên cắn răng nói: - Vi thần nguyện phân ưu cùng bệ hạ.
- Lòng trung thành của ái khanh làm trẫm rất mừng, nhưng ác tặc Vân Tranh là danh tướng của nước Tống, khanh tuy anh dũng, song chưa phải là đối thủ của y.
Da Luật Nhân Tiên thầm thở phào, hiện giờ có ai dám nói đối diện với Vân Tranh mà không có áp lực thì chỉ là lừa mình lừa người thôi.
Mặc dù Da Luật Nhân Tiên tán thành giết cả nhà Tiêu Đả Hổ, nhưng hắn phải thừa nhận, ở đạo quân trận, Đại Liêu không có mấy người hơn được Tiêu Đả Hổ, mà hắn tuyệt đối không phải một trong số đó.
Da Luật Ất Tân đành phải nói: - Nếu bệ hạ không đánh giá cao Đạt Lỗ, vi thần tự nhân có vài phần dũng lực, nguyện ra sức vì bệ hạ.
Da Luật Hồng Cơ cười lớn: - Chính hợp ý trẫm, Đạt Lỗ tuy không thiếu dũng lực, nhưng không đủ cơ biến, e thua thiệt bởi Vân Tranh giảo hoạt, còn khanh từ nhỏ đã có tâm tư tỉ mỉ, là nhân tuyển cầm quân hàng đầu, trẫm cho khanh mười lăm vạn nhân mã, tiếp đó còn có sáu vạn nhân mã Trường Sơn tộc đi sau.
- Trẫm không cần đánh bại Vân Tranh, chỉ cần khanh cản y ở Phụng Thánh Châu, đợi trẫm tiêu diệt Địch Thanh xong sẽ quay lại hợp quân với khanh.
Da Luật Ất Tân đứng lên: - Thần sẽ kiên thủ tới khi bệ hạ tới, đồng thời tìm cơ hội đánh bại sơ bộ Vân Tranh.
Da Luật Hồng Cơ sầm mặt: - Khanh nhớ kỹ, trẫm không cần khanh xuất kích, chỉ cần kiên thủ đợi trẫm là đủ rồi.
- Thần tuân chỉ. Da Luật Ất Tân khom người nói, định về hàng, do dự một lúc lại lên tiếng: - Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có tộc nhân từ Tây Kinh tới, mang theo một lá thư của Vân Tranh.
Nghe tới Tây Kinh là Da Luật Hồng Cơ có dấu hiệu muốn nổi điên: - Người Tây Kinh trong lòng trẫm đã chết hết rồi, nếu còn kẻ chưa chết thì giết đi, thư của Vân Tranh chẳng qua muốn chế nhạo trẫm thôi, không xem cũng được, đem đi thiêu cùng.
*****
Da Luật Ất Tân dù sợ hãi vân vội vàng chắp tay nói nhanh: - Thần tất nhiên là hiểu, nhưng vi chuyện quá lớn, nếu không tộc nhân của thần đã tự tận ở Tây Kinh, vì xem qua thư của Vân Tranh nên mới miễn cưỡng sống làm tín sứ, thần khẩn cầu bệ hạ xem thư xong hẵn quyết định.
- Theo tín sứ nói, trong thư không hề có lời nào bất kính với bệ hạ hay Đại Liêu, mà Vân Tranh thông báo một chuyện liên quan tới an nguy Đại Liêu ta, không chỉ có Vân Tranh ký tên, mà còn có Vương An Thạch, Văn Ngạn Bác, thần khẩn mong bệ hạ ghé mắt.
Da Luật Hồng Cơ sửng sốt: - Còn có chuyện này sao, khanh xem chưa? Trong thư nói gì?
- Đây là thư gửi cho bệ hạ, thần nào dám mở xem, nhưng tín sứ thề, tuyệt đối không có lời bất kính với bệ hạ.
Da Luật Hồng Cơ cho tới nay vẫn không sao tiếp nhận được sự thực ba mươi vạn quân bị tiêu diệt, mất Tây Kinh thực sự không là gì, nhưng cái chết của Tiêu Đả Hổ cùng ba mươi vạn đại quân tạo thành vết thương nghiêm trọng cho quân đội Đại Liêu.
Bởi vì thế Da Luật Hồng Cơ không muốn nhìn thấy bất kỳ một ai từ Tây Kinh trở về, khiến hắn nhớ tới thất bại kia.
Xuất phát từ sự tôn kính với Liêu hoàng, dưới kiến nghị của Trần Lâm, lá thư này Vân Tranh dùng phong thư vàng dùng gửi tấu chương cho hoàng đế. Khi Da Luật Ất Tân lấy thư tới, si đỏ vẫn còn nguyên, nhưng nội dung bên trong thì hắn bết rồi, hắn có kinh nghiệm phong phú trong việc mở các bản mật tấu niêm phong.
Chuyện Vân Tranh nói trong thư như sấm nổ trên đầu, theo như phán đoán của Da Luật Ất Tân, chuyện trong thư tám phần là sự thực.
Bởi thế hắn mới mạo hiểm dâng lá thư này lên hoàng đế, nếu không để Một Tàng Ngoa Bàng thành công, Đại Liêu có mối lo diệt quốc, đây là âm mưu vô cùng ác độc của Tây Hạ.
Hiện nay Trung Kinh Đạo tụ tập gần nửa nhân khẩu của nước Liêu, có thể nói là vốn liếng phục hưng của nước Liêu, nếu bị Một Tàng Ngoa Bàng mang đi tây bắc, đại thế của Đại Liêu cũng hết, nhiều huân quý tới mấy cũng không thể đảm bảo được phồn vinh và an toàn của Đại Liêu.
Nếu như để Một Tàng Ngoa Bàng thành công, cán cân lực lượng giữa hoàng gia và Da Luật Tín sẽ đảo lộn.
Da Luật Hồng Cơ nhìn bức thư đã được bỏ dấu si trên bàn, đã qua vô số lần kiểm tra không có độc, cuối cùng cầm lên, muốn xem xem rốt cuộc Vân Tranh muốn nói gì.
"Thần thường nghe thời cổ sau khi đế vương có thiên hạ, phóng hỏa đốt thảo mộc ở núi non đầm lầy, dùng vũ khí giết chết thú dữ hại bách tính, hoặc là đuổi bọn chúng ra tứ hải.
Đó chính là thiên chức của đế vương, là vương mệnh, thần nghe nói bệ hạ từng xuân tới Liêu Đông, hạ tới Hãn Hải, thu ra nông điền, đông đến hoang mạc, tất cả việc làm đó chẳng qua vì bảy trăm tám mươi vạn hộ sinh linh Khiết Đan.
Nay bệ hạ kế thừa ý chí tiên đế, thần minh thánh vũ, nhân từ anh dũng, bốn phương bắc minh, bên ngoài Hãn Hải, đều dưới sự thống trị của bệ hạ.
Bệ hạ dùng roi chăn dắt sinh linh thiên hạ để mình dùng, nhưng roi hơi dài, chạm tới chỗ đau của Đại Tống. Vân Tranh bất tài, nhận hoàng lệnh dẫn quân hổ lang tới hỏi bệ hạ, vì sao quất roi lên con dân Đại Tống?
Nay tây châu đã bị thần đoạt lấy, bệ hạ đừng trách!
Vân Trách biết binh đao đi qua, khó tránh khỏi chuyện không chu toàn, có điều Yến Vân là cố thổ của tộc nhân, bệ hạ cai trị trăm năm, nay Vân Tranh muốn Yến Vân trở về, không biết bệ hạ có đồng ý?
Từ khi Yến Vân nắm trong tay tộc Khiết Đan, giữa Tống Liêu ắt phải có một trận chiến, chuyện này bệ hạ hiểu, hoàng đế bệ hạ của thần hiểu, bởi thế Vân Tranh xuất binh Nhạn Môn Quan thâm nhập, bệ hạ không nên kinh ngạc.
Thần thương nghe bên Thiên Trì, bên Đại Hà có quái vật tồn tại, đại khái là loại động vật hình dạng tựa thủy thú thôi, nó có nước thì hô phong hoán vũ, lên trời xuống đất đều dễ dàng.
Nếu nó không có được nước, cũng chỉ là thứ bình thường, không cần núi cao hiểm trở cũng vây khốn được nó, không có nước, chẳng tạo ra được nước, nó bị thứ tôm tép cười nhạo.
Đường thái tông nói, dân là nước, vua là thuyền, nước của Đại Liêu đều ở Trung Kinh, chẳng lẽ bệ hạ không phòng bị thứ quái vật tới từ Thiên Trì và Đại Hà này sao?
Thần nghe nói, thứ quái vật này đã xuất phát từ sa mạc, vượt ra đồi núi, mục đích chẳng phải là bảo tàng nào cả, mà chỉ là vì nguồn nước của Đại Liêu thôi.
Chỉ sợ thứ quái vật này có được nước sẽ đạp mây hóa rồng, khó mà bắt giữ được, cho nên thần mong bệ hạ coi chừng.
Thần Vân Tranh tận ngôn tại đây, mong Liêu hoàng bệ hạ tiếp nạp!
Tống thần Vân Tranh kính bái!"
Da Luật Hồng Cơ càng đọc vẻ mặt càng dịu lại, Vân Tranh quả thực giữ đúng lễ nghi, lời ý khẩn thiết, không khác gì thần tử của Đại Liêu, đến khi đọc thư xong, vẫn hết sức bình tĩnh, hỏi Da Luật Ất Tân: - Một Tàng Ngoa Bàng có từng vào Thượng Kinh Đạo không?
Da Luật Ất Tân vội vàng trả lời: - Mười lăm ngày trước tấu báo nói, Một Tàng Ngoa Bàng trú binh Loan Hà Chi Tân, chuẩn bị nghỉ ngơi xong tiến vào Thượng Kinh Đạo, tiếp tục hướng đến Đạt Nhĩ Hải Tử.
Da Luật Hồng Cơ gật gù: - Đó là tấu báo của ai?
- Long Hóa trấn thủ sứ Cát Luân.
Giọng Da Luật Hồng Cơ trấn tĩnh tới mức khiến người ta lạnh sống lưng: - Cát Luân đã chết rồi, nếu hắn còn chưa chết thì khanh nhất định nhớ phải mang đầu hắn về đây cho trẫm.
Da Luật Ất Tân tuân lệnh rồi cẩn thận hỏi: - Bệ hạ vì sao nói Cát Luân đã chết rồi, vi thần không hiểu?
- Ai nói với Cát Luân là Một Tàng Ngoa Bàng sẽ tới Thượng Kinh Đạo, làm sao hắn dám khẳng định Một Tàng Ngoa Bàng sẽ tới Đạt Nhĩ Hải Tử mà không tới Trung Kinh cướp đoạt bách tính? Da Luật Hồng Cơ nói càng lúc càng to:
Da Luật Ất Tân cũng là đại gia quân sự, hơi nghĩ một chút là hiểu ra ý tứ trong đó, tấu báo của Cát Luân mang theo tính chủ quan quá lớn, đáng nghi ngờ.
Da Luật Hồng Cơ cũng thừa biết Da Luật Ất Tân đã đọc thư nên mới mạo hiểm khuyên mình phải xem, nhưng không cần truy cứu chuyện nhỏ đó, giả như Vân Tranh nói đều là đúng thì Đại Liêu đã tới thời khắc sinh tử rồi.
- Lập tức truyền dụ lệnh của ta, Đàn Châu thủ tướng Trương Thuận lập tức xuất binh Cổ Khắc khẩu, ngày đêm không ngừng tiến tới Bắc An châu, lệnh Đại Định phủ lưu thủ Hàn Đức Cổ xuất binh Long Hóa, bất kể thế nào cũng phải ngăn cản Một Tàng Ngoa Bàng ở một dải Mã Đồ hà.
- Dùng phi ưng truyền thư lệnh tộc trưởng các tộc ở Bắc An châu dẫn tộc nhân tới Đại Định phủ tập kết.
- Chúng ta sợ rằng không rảnh để ý tới Vân Tranh nữa, binh lực ở Quy Hóa châu và Phụng Thánh châu rút về Trung Kinh, đồng thời nói với Da Luật Tín, nếu hắn tự nhận là người Khiết Đan, lúc này hắn phải xuất binh ngăn Một Tàng Ngoa Bàng, trẫm không tin hắn không hiểu, một khi chúng ta thất bại, hắn cũng chẳng khá hơn.
Da Luật Ất Tân ấp úng: - Bệ hạ, chẳng lẽ cứ thế chắp tay nhường Tây Kinh cho Vân Tranh?
Da Luật Nhân Tiên ở bên rốt cuộc nghe ra rồi, không khác gì trúng một gậy vào đầu: - Nặng nhẹ phải chọn một thôi, bệ hạ, thần mai đi Đạt Nhĩ Hải Tử gặp cái bà già không chịu chết kia, nay Đại Liêu ta đã tới lúc sinh tử tồn vong, không tin bọn chúng còn dám bảo tồn thực lực.
Da Luật Hồng Cơ hài lòng gật đầu, dưới sức ép mạnh mẽ bên ngoài, vị đế vương trí tuệ quyết đoán đã quay trở lại: - Truyền ý chỉ của ta, lệnh Tiêu Đạt chấn chỉnh hậu tộc, một tháng sau phải tổ chức được hai mươi vạn bộ tộc quân, chuẩn bị tới Hãn Châu.
Da Luật Ất Tân thở dài, biết rằng thời cơ đàn áp hậu tộc đã hoàn toàn biến mất, đây không phải là lúc chôn vùi hậu tộc nữa, lớn tiếng tuân lệnh chuẩn bị dẫn quân rời đi, đối địch với kẻ thù hắn không dám chắc chút nào có thể chiến thắng được.
Lúc này Vân Tranh hẳn là vô cùng đắc ý, bất kể là ai dựa vào một phong thư chỉ huy được hoàng đế, hẳn đều phải ăn mừng một phen.
← Hồi 804 | Hồi 806 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác