Vay nóng Tima

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 598

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 598: Về nhà
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Lazada

Lục Khinh Doanh biết những nữ tử đó là ai, là người của Ngỗi Minh, nàng vốn không có ấn tượng tốt về cô công chúa Tây Hạ đó, trượng phu mình về mà không đích thân đón, thế nên lờ những nữ tử đó đi, chỉ gấu mẹ đang liếm láp thịt vụn ở tay, quát: - Tiếp khách kiểu gì thế, không thấy khách ăn hết rồi à?

Triệu Uyển sán tới bên cạnh Lục Khinh Doanh, chỉ những nữ tử kia: - Đại tẩu nhìn xem, dáng vẻ bọn họ cưỡi ngựa thật đẹp.

- Thích cưỡi ngựa thì tới Đậu Sa quan nhờ tiểu tẩu của muội dạy, dám lẫn lộn với đám người đó cẩn thận gia pháp.

Cát Thu Yên kéo Tần Quốc mặt xị xuống sang bên: - Phu nhân nổi giận rồi đấy, chúng ta thì chỉ cần thống khoái là được, phu nhân phải quản gia, từ chuyện ăn uống tới cưới gả đều phải lo, mà Giáp Tử doanh nhiều nam đinh, khuê nữ gả hết ra ngoài, đang ế cả đám, nhìn thấy đám nữ nhân để tóc thề không gả đi, gả cho thần linh, tất nhiên là giận.

- Kệ phu nhân, tới Đậu Sa quan rồi không còn rảnh mà quản tới chúng ta nữa, lúc đó ta đưa muội lên núi bắt báo, đi tắm suối nước nóng, đi dâng hương bái phật, bao nhiêu chuyện vui, cho phu nhân ở nhà xử lý đống gia sự không bao giờ hết.

Lạc Lạc tai thính như chó, nghe thấy chuyện thú vị như thế, lập tức chạy tới ôm chân Cát Thu Yên đòi đi bắt báo, Nhị thúc kể báo hư suýt nữa làm cha bị thương, nó phải báo thù.

Triệu Uyển bế Lạc Lạc lên béo má phính của nó: - Chúng ta cùng đi bắt báo hư.

Vì không được lòng nữ chủ nhân cho nên những nữ tử tới nghênh tiếp đội xe Vân gia không được đối xử nhiệt tình lắm, ngược lại những thợ săn đuổi gấu từ rừng ra được bồi thường một đĩnh bạc lớn.

Ba con gấu ăn no căng bụng, gấu mẹ đong đưa cái mông lớn chui vào rừng dẫn hai đứa con theo, gấu mẹ chẳng có chút lưu luyến nào, gấu con vì được ăn bánh ngọt tẩm mật ong nên có chút do dự, bị gấu mẹ gầm một tiếng, lập tức ngoan ngoãn chạy theo biến mất trong rừng, để lại sau lưng ánh mắt ươn ướt của Lạc Lạc.

Lục Khinh Doanh về xe ngựa, trượng phu người cuộn tròn, ngủ say như chết, bên ngoài động tĩnh lớn như thế mà không tỉnh, thật hiếm có, nhìn dáng ngủ tức cười của y yêu thương kéo chăn cao lên che cổ, cẩn thận vuốt thẳng mép, mỉm cười hạnh phúc.

Trượng phu luôn nói, nơi ta yên lòng là cố hương, tuy không rõ xuất sức, nhưng ý cảnh rất đẹp, nơi này núi xanh xanh thuần túy, mây trắng trắng thuần khiết, lòng người hẳn không nhuốm bụi trần.

Quê hương với mỗi người mà nói là mảnh đất thần tiên trong mộng.

Nơi này thức ăn ngon nhất, nơi này nước ngọt nhất, nơi này con người thuần phác nhất, hoa tươi nhất, cây xanh nhất, đến cả con lợn ủn ỉn đòi ăn cũng có khuôn mặt đáng yêu.

Vân Tranh lâu rồi không ngủ thống khoái như vậy, trong mơ y vượt qua muôn trùng núi non trở về, hít hít ngọn gió ẩm ướt của Đậu Sa quan, chỉ thế thôi cũng cảm giác như uống rượu ngon.

- Đậu hũ, ai đậu hũ nướng thơm ngon đây...

Nghe thấy tiếng rao đó, Vân Tranh tức thì choàng tỉnh từ giấc ngủ say, kệ ánh mắt kinh ngạc của lão bà, nhảy ngay xuống xe hô: - Ông già bẩn thỉu, ông già bẩn thỉu, cho ta mười miếng đậu hũ, nhớ rửa sạch tay nhé.

Ông già bán đậu hũ nướng nhìn Vân Tranh từ đầu tới chân, nhìn nửa ngày trời mới nhận ra: - Cút đi, lão đầu tử không bán đậu hũ cho ngươi.

Vân Tranh sắn tay áo lên như lưu manh: - Ông bẩn còn không cho người ta nói à, có bán không, lão tử đập mẹ nó quán bây giờ.

- Không bán là không bán! Ông già rất dứt khoát, ông ta không biết thân phận Vân Tranh, cho rằng y ra ngoài làm ăn phát đạt trở về, không sợ:

Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên ngớ người, sau đó hiểu ra trượng phu gặp người quen rồi, cười lăn cười bò, Vân đại tướng quân uy phong ai ngờ vừa về nhà đã nuốt trái đắng.

- Lão Hà, Lão Hà, cho một miếng, nhanh nhanh thèm quá. Vân Nhị cười toét miệng ngồi xuống bàn, hai tay liên tục đập bàn thúc giục:

- Được được. Ông già thay đổi hẳn thái độ, cười khà khà bắt tay vào việc ngay, chàng trai này càng lớn càng tuấn tú, nụ cười cũng làm người ta thư thái, không giống thằng đại ca khốn kiếp, bao năm rồi vẫn dễ ghét như thế:

- Cháu từ nhỏ đã thích đậu hũ ông nướng, ở Đông Kinh đi ăn thử mấy hàng vẫn không đâu ngon bằng, Tịch Nhục làm thế nào cũng không giống của ông.

Ông già nhìn Tịch Nhục đi tới, há cái mồm răng còn răng mất cười đến tươi: - Tiểu cô nương này năm xưa cứ chực ăn trộm công thức của lão hán đây mà, ha ha ha, không có nước nơi này, làm thế nào cũng không ngon được đâu.

Tịch Nhục nhoẻn miệng cười ngượng ngùng, bê một cái khay nhỏ nhìn đấu hũ nướng bốc hơi nghi ngút thèm chảy nước dãi đứng bên đợi, Triệu Uyển thập thò bên cửa xe, tự trọng thân phận nên không ăn bên đường.

Ông già nước một đĩa lớn, còn chưa tới tay Vân Nhị và Tịch Nhục thì Vân Đại ngang ngược cướp luôn, ném lại mấy đồng tiền rồi chạy về bên xe, cười vô cùng đắc ý.

Vân Tranh đi tới gần xe ngựa, giơ cái đĩa với các lão bà: - Lão già đó vẫn bẩn như xưa, các nàng dạ dày yếu đừng ăn khẻo đau bụng. Rồi trắng trợn dùng tăm trúc cắm một miếng đậu phụ lớn cho vào mồm, nóng quá làm la oai oái.

Không ngờ xe ngựa về tới Đậu Sa quan rồi biết, nhưng vừa dậy một cái thấy ngay cảnh cũ người xưa, coi như đã được đền bù xứng đáng, Vân Tranh không muốn ngồi xe nữa, thong thả dạo bước trên đường phố lạ mà quen.

Tòa thành quan này nay đã lớn hơn trước gấp ba lần, không chỉ cổng thành cao lớn, đường chính rộng thênh thang còn lát đá chắc chắn, từng thương đội lớn ngày đêm hướng tới Ngũ Xích đạo, hoặc từ Ngũ Xích đạo về, nên một đoàn xe lớn như của Vân gia chẳng hề gây chú ý.

Đứng lại nhìn sang bên đường, chẳng còn con đường lồi lõm để một thiếu phụ xinh đẹp nhấc váy nhảy qua vũng nước mưa nữa, bóng hình xinh đẹp xưa vẫn giữ trong lòng, Vân Tranh khẽ mỉm cười, tiếp tục bước đi, các nữ tử dân tộc trang điểm xinh tươi muôn vẻ, làn da trắng của thiếu nữ Bạch Miêu, thân thân hình yểu điệu của thiếu nữ người Di hay cưỡi ngựa, y phục hoa y của các thiếu nữ người Khương, tiếng cười nói hoan lạc vang lên khắp nơi, hai bên đường là cửa hiệu nhìn mãi không hết. Trên con phố chật người, tiếng quát dọn đường của các thương đội bằng đủ mọi thứ tiếng vang bất tuyệt, một không khí phồn thịnh bao chùm khắp toàn thành.

Mười mấy vị chưởng quầy mặc áo xanh cung kính khom lưng đợi gia chủ, mặc kệ cái đó, chân bước nhanh hơn, Lưu đô đầu năm xưa nay đã thành Lưu huyện lệnh béo tốt, đứng khom mình trên bậc tấm bia trạng nguyên bằng đá.

Vân Tranh vừa ăn vừa ăn đậu hũ vừa khen ngợi: - Lưu đầu, không tệ, Đậu Sa quan dưới sự quản lý của huynh đã khác hoàn toàn rồi, mới chỉ bảy tám năm thôi chứ mấy.

Lưu huyện lệnh rối rít nói: - Hầu gia làm hạ quan tổn thọ mất, nếu không có sự ủng hộ mạnh mẽ của ngài, Đậu Sa quan đã không có ngày hôm nay.

Vân Tranh cho miếng đậu hũ nữa vào mồm, gật gù nhìn Lưu đô đầu, tên này thay đổi cũng nhiều, dáng vẻ lưu manh năm xưa đã không còn, vác cái bụng tướng rất có phong thái quan lớn.

Không mặc quan bào ra nghênh tiếp, điểm này làm Vân Tranh hài lòng, đưa đĩa đậu hũ tới: - Ăn đi, đừng khách khí, nhớ năm xưa ta luộc lòng lợn, huynh đâu có hỏi han gì đã vớt lên xẻo miếng to rồi.

Lưu huyện lệnh run run xiên một miếng đậu, chả nhai gì đã nuốt luôn, cười giả lả: - Hầu gia công cao gian khổ, nay vinh quy về quê nhà, hạ quan chuẩn bị ít rượu nhạt ở Hạnh Hoa lâu, mong hầu gia nể mặt.

Vân Tranh cười lớn: - Ai nói vinh quy về quê, ta bị người ta đuổi về, người trong nhà nói lời giả dối làm gì, Hạnh Hoa lâu cũng miễn đi, nếu không tiểu lão bà của huynh gặp họa đấy, ta chỉ một lòng muốn về trại, không đợi được nữa rồi.

Lưu huyện lệnh nói rất dứt khoát: - Hạ quan không quan tâm tới phong vân trên chín tầng trời ra sao, ở Đậu Sa quan này, vẫn là hầu gia nói gì thì là thế đó.

*****

Vân Tranh hài lòng vỗ vai hắn: - Huynh có tấm lòng này đã đủ, kỳ thực mấy năm qua thiệt thòi cho huynh, với công tích của huynh phải thăng tiến rồi, là ta giữ huynh lại Đậu Sa quan làm một viên huyện lệnh thất phẩm.

Lưu huyện lệnh xoa xoa tay đính chính: - Lục phẩm ạ, nay hạ quan là chính lục phẩm rồi, Đậu Sa huyện là huyện lớn với hai vạn hộ, mỗi năm nộp thuế chỉ kém Thành Đô và Lô Châu, nếu như hạ quan có thể khiến thêm sơn dân xuống núi, có thể tăng lên ba vạn hộ, Đậu Sa huyện sẽ thành Đậu Sa phủ, hạ quan sẽ thành tri phủ.

- Còn thăng tiến làm quan nơi khác thì hạ quan chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ muốn ở lại đây nhìn nó từ cái huyện chẳng ai nhớ tên thành trọng trấn tây nam thôi.

Vân Tranh gật gù: - Làm quan lớn rồi, tầm nhìn cũng rộng, tốt, thà làm đầu gà hơn làm đuôi phượng.

- Ta nói thẳng luôn ý định của ta, ta chuẩn bị lập Bạch Hổ tiết đường của mình ở hẻm Lồng Hấp, khai xuân năm sau sẽ điều đại quân của ta tới, đồng thời tiếp nhận đại doanh Nguyên Sơn. Giờ ta hỏi ngươi, quân doanh của Đậu Sa quan đã xây dựng xong chưa?

Lưu huyện lệnh vội chắp tay bẩm báo: - Đã xây hoàn tất, ngay dưới chân Bạch Vân sơn, đầy đủ kho khí giới, kho thuốc nổ, kho lương, sáu ngày trước nhận lệnh hầu gia, đã đưa toàn bộ vật tư nhập kho, xin hầu gia kiểm nghiệm.

Triệu Trinh đã gửi một đám con cháu hoàng tộc tới bên cạnh nửa giám sát nửa muốn mình giúp gây dựng tân quân cho hoàng gia, Vân Tranh cũng thoải mái dựa danh nghĩa vào đó làm theo ý mình, tha hồ cho đám đại thần triều đình nơm nớp lo sợ, đám văn thần đó cho rằng mình ngoan ngoãn ở nhà mong ngóng có chiến sự để được trọng dụng lại thì đầu bị lừa đá cả rồi.

Vân Tranh ra lệnh Lương Tiếp và Bành Hổ dẫn thân binh vào quân doanh, Tô Thức phụ trách kiểm nghiệm vật tư, đồng thời tuyên bố giai đoạn huấn luyện đầu tiên của đám con cháu hoàng gia kết thúc, cho nghỉ mười ngày rồi bắt đầu chính thức đi vào huấn luyện quân sự.

Tiếng reo hò vang lên trong đội ngũ, loáng thoáng có cả tiếng bật khóc, Lưu huyện lệnh dẫn bọn họ tới quân doanh, Vân Tranh dẫn gia quyến rời Đậu Sa quan, men theo con đường cũ về Đậu Sa trại.

Đường đất năm xưa đã biến thành đường lát đá xanh, bên đường làm kênh dẫn nước, nước từ trên nũi chảy xuống, men theo kênh đi vào cái ao, làm thế để tránh đường bị mưa lớn xói lở.

Tảng đá xanh lớn năm xưa dùng làm điểm giao dịch với Lại Bát vẫn nguyên xi chỗ cũ, Vân Tranh leo lên trên nhìn về cái sơn thôn khiến hồn người nhung nhớ ấy, đứng ngẩn người ra hồi lâu, cứ như có cái gì là lạ lấp đầy cõi lòng.

Nơi đó vẫn tĩnh mịch như xưa.

Chỉ kiến trúc xây bằng ở góc trại, Vân Tranh nói với Lục Khinh Doanh: - Nhà ta đấy, ta dùng khoản tiền lớn đầu tiên kiếm được xây lên nó, đa phần dùng để làm học đường, đối diện còn có căn nhà trúc cơ, nhưng nó quá tồi tàn, năm ngoái sập mất rồi, tộc trưởng xây một tiểu lâu, biết ta không thích nhà trúc, nên làm nhà gỗ, toàn người trong trại xây, không mượn tay bên ngoài.

- Trên ngọn núi phía nam kia có một mẫu ruộng của nhà ta, trước kia ta trồng thanh khoa, mọc tốt lắm, mỗi năm thu hoạch sáu trăm cân, khi đó Tịch Nhục nuôi tằm ở nhà trúc, dưới nhà có con trâu già, là ta lừa được của Lưu đô đầu, hai con lợn đen xì nữa... Lục Khinh Doanh đứng bên cạnh trượng phu lặng lẽ lắng nghe, nở nụ cười dạt dào hạnh phúc, vì hạnh phúc của trượng phu là hạnh phúc của nàng, khoác tay y: - Chúng ta về nhà đi.

Vân Tranh hơi khịt mũi: - Ừ, về nhà nào.

Trước tiên là đi vào một rừng dâu lớn, không như cây dâu ở Thành Đô, dâu ở đây mọc rất cao, mùa đông cây không có lá, chỉ có cành khô chĩa lên trời.

Đáng tiếc trên cây không có bóng dáng thải tang nữ, không có tiếng cười như chim sơn ca của các nàng, cầu bắc qua con sông trước trại đã đổi từ cầu gỗ sang cầu đá, lại không còn ở vị trí cũ.

- Nếu vào mùa dâu, đứng dưới có thể thấy những cặp đùi trắng phau phau của thải tang nữ, thích lắm...

- Phì, vô xỉ! Lục Khinh Doanh không chút do dự thưởng cho y một cái nhéo.

Có ông già xương thô, đầu bạc phơ đứng ở ngoài tường cao, xa xa nhìn thấy Vân Tranh đi tới, kích động đứng lên rồi lại ngồi xuống.

Vân Nhị nắm tay Tịch Nhục và Tần Quốc giữ lại, Vân Tranh chưa gì nước mắt đã chảy ra rồi, đi nhanh tới quỳ hai gối xuống: - Gia gia, Vân Tranh về rồi, gia gia vẫn khỏe mạnh, cháu mừng lắm.

Thương lão không nói gì, gật đầu một cái thái độ lạnh nhạt, nhìn sang Lục Khinh Doanh một thân váy lụa trắng cáo quý quỳ ở bên, hừ một tiếng: - Trắng trẻo, xinh đẹp, nhưng gầy quá, khó nuôi, cũng khó sinh đẻ.

Lục Khinh Doanh chưa bao giờ nghe có người nhận xét mình như vậy, nhoẻn miệng cười: - Gia gia vạn an, cháu vì Vân gia sinh được hai đứa bé, một nam một nữ, đều khỏe mạnh hoạt bát.

- Hổ Đầu và Sửu Nha đâu, bế lại đây cho ta xem. Thương lão quên luôn cả phu thê Vân Tranh vẫn quỳ ở đó, đứng lên lớn tiếng gọi, Lục Khinh Doanh cười tủm tỉm đỡ trượng phu mặt mày như đứa bé bị bỏ rơi dậy:

Cát Thu Yên vội vàng đưa ba đứa bé tới, khuôn mặt lạnh tanh của Thương lão liền cười như hoa nở, mỗi đứa bế lên một cái, thích lắm, Lạc Lạc chắc nịch đầm tay còn chẳng biết lạ, đưa tay giật râu ông, làm ông cụ vô cùng hài lòng, cườn sang sảng, vươn tay ra bợp cho Vân Tranh một phát, mắng: - Nhìn đi, đây mới là bảo bối, mỗi năm gửi toàn tiền lương vô dụng về làm cái rắm à, người trong trại đều có chân có tay, không cần ngươi tiếp tế vẫn sống được.

- Vâng, vâng, cháu sai rồi. Vân Tranh luôn mồm nhận sai:

- Người trong trại đông hơn xưa, giàu có hơn, nhưng bình thường chẳng có mấy người ở, còn mỗi đám già không chịu chết bọn ta trông coi cả cái trại rộng bao la. Thương lão nói tới đó hai hàng nước mắt chảy xuống theo chòm râu dài: - Tiểu tử thối, sao bây giờ mới chịu về? Có phải định đợi lão già này chết không? Cái thằng bất hiếu.

- Dạ, cháu không dám.

Lục Khinh Doanh nhìn cảnh đó lặng lẽ dẫn hai đứa con lùi ra.

Rơi nước mắt, mắng mỏ một hồi, đánh một hồi, Thương lão nắm tay Vân Tranh không chịu buông ra nữa, năm xưa trắng trẻo là thế, bây giờ đen xì xì, tay thô ráp, chẳng biết ở ngoài kia đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, lần này về, ông thế nào cũng phải nuôi cho béo trắng như xưa, người đọc sách chẳng khác nông phu thì ông đi khoe không ai tin.

Quát lớn một tiếng, quyền uy của tộc trưởng lập tức thể hiện ra, già trẻ trong trại nhanh chóng xuất hiện ở cổng trại, nhìn thấy cả đội xe lớn, đám thiếu nữ trẻ con liền chạy ra ngay đó, chỉ có những người già tụ tập quanh Vân Tranh.

Cửu thúc mặc một bộ đồ viên ngoại chẳng phù hợp tí nào, tập tễnh đi ra: - Tộc trưởng nói, lần này mà ngươi mà còn không chịu về, thì chết để ngươi về.

Vân Tranh cười toét miệng: - Cửu thúc, người ăn mặc kiểu gì thế này, có phải là muốn cưới về cho cháu một vị thẩm thẩm không?

Nhị gia gia hừ một tiếng: - Tên què mà không què thì leo lên trời rồi, từ khi có vài đồng tiền thối học người trong thành mời người ta uống rượu nghe hát, một tháng không tới Hạnh Hoa lâu một lần không thoải mái, công việc trong nhà ném hết cho bà nương oa nhi, chẳng làm gì cả ...

- Được rồi, được rồi, các ông nói nhiều quá, Vân Đại nó đi xa vất vả, cho nó vào nhà uống chén trà đã chứ. Phải rồi, Vân Nhị đâu, nó hẳn là lớm lắm rồi.

- Hì hì, cháu đây ạ. Vân Nhị tí tởn chạy tới, từ xa đã cười khì khì: - Gia gia người đánh Vân Đại suýt ngã, chứng tỏ gân cốt vẫn còn khỏe mạnh, cháu vui lắm:

- A cái thắng nhãi này, vẫn khôn ranh như xưa.

Một đám người già cười phá lên.

*****

Vân Tranh và Lục Khinh Doanh, Vân Nhị bị Thương lão kéo vào nhà, những người còn lại bố trí chỗ ăn ở, chuyến này từ Đông Kinh, Thành Đô mang tới nhiều đồ đạc, ông cụ vui lắm, trông thế này xem ra định ở lâu dài rồi.

Trong nhà gạch lại làm cái bếp lửa, không hợp tí nào, xà nhà bị khói hun đen bóng, bên trên treo lủng lẳng bảy tám xâu thịt khô, chỉ cần bếp đốt lừa là trong phòng đầy mùi thịt.

Được vào nhà ngồi toàn là ông bà cụ già móm mém, trẻ hơn một chút phải đứng, Cửu thúc vuốt râu nói: - Từ khi biết tin ngươi về, tộc trưởng cao hứng cả đêm không ngủ được, mỗi ngày thức dậy là chạy ra núi nam nhìn, nhìn một ngày ngươi không về, nhìn hai ngày ngươi không về, nhìn mười ngày ngươi không về, thế là tộc trưởng giận...

Lão tộc trưởng cười ha hả gọi mọi người ngồi xuống, hai chân kẹp cái bát to, cho trà vào trong, cầm cái chày dã, cho thêm mè, đậu nành, đậu khấu, dã nát cho vào sàng nhỏ, sàng xong đổ vào ấm đem nấu.

Vân Tranh không thích lôi trà, nhưng hôm nay thống khoái uống một bát to, còn xin thêm, làm khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thương lão dãn ra, về phần đám Lục Khinh Doanh có thích không thì ông không quan tâm, trẻ trong trại là phải uống được lôi trà, chưa mất gốc.

Vân Nhị cũng uống một bát, sau đó kiêu ngạo kể mình là giám sinh Quốc Tử giám, còn cưới cả công chúa, thế là loại hầu gia mà chả ai hiểu là quan lớn hay bé bị vứt sang một bên, sao lợi hại bằng được học ở Quốc Tử giám, sao bằng cưới cả công chúa.

Nam nhân hỏi công chúa hoàng gia đẹp thế nào, hôn lễ hoàng gia giết mấy con trâu? Nữ nhân thì như ong vỡ tổ chạy đi xem công chúa hoàng gia có phải đẹp như tiên không, có phải mặc y phục dệt bằng vàng không?

Triệu Uyển tất nhiên vô cùng xinh đẹp, y phục cũng vô cùng hoa lệ, nhưng ngồi trên mặt đất khóc nức nở làm chẳng còn chút vẻ đẹp nào nữa.

Trên người Cát Thu Yên là con rắn xanh xanh đỏ đỏ người to bằng cánh tay người lớn, mồm mở to, lưỡi thè thật dài như muốn cắn người ta.

Cát Thu Yên đứng đó mặc cho con rắn trông nhà chết tiệt trườn qua trườn lại trên người mình thân mật, đến khi nó dọa cho Triệu Uyển ngã ra đất mới gỡ xuống, đá con súc sinh một phát, cho nó cuốn xéo.

Vân Tam hung hăng xông tới gầm gừ giúp Triệu Uyển mắng con rắn trông nhà, thế là bị cái đuôi to tướng quất lăn sang một góc.

- Là, là nó đấy à..

- Ừ, nhà nhiều chuột bọ, nếu không có rắn trông nhà, buổi tối chuột chạy ra cắn quần áo...

- Cái gì, còn có cả chuột nữa? Triệu Uyển thét lên ôm chặt lấy Cát Thu Yên không buông:

Phụ nhân trong trại được chứng kiến sự sự mong manh đỏng đảnh của công chúa hoàng gia rồi, mấy thái tang nữ bằng tuổi miệng kêu rích rích, lập tức liền có rất nhiều rắn trông nhà từ bốn phương tám hương tràn ra, có con dài cả trượng.

Triệu Uyển sợ quên cả khóc, thét chói tai chạy vào nhà tộc trưởng, đóng sầm cửa lại, không cần biết xung quanh có người hay không, nhào vào lòng Vân Nhị khóc nức nở đòi về.

Thương lão mặt đen như đít nồi, cầm gậy trúc chạy ra chửi bới, đám thải tang nữa cười khanh khách chạy tán loạn.

- Đừng sợ, đừng sợ, rắn trông nhà không cắn người đâu, dù đói lắm nó cũng chỉ đi ăn vụng một hai con gà... Vân Nhị vỗ vỗ lưng Triệu Uyển ôm mình như gấu mèo, đi ra khỏi nhà, không ngừng an ủi, chỉ Tịch Nhục đang giáo huấn rắn trông nhà: - Nàng biết không, mùa hè ở đây nóng lắm, khi nhỏ ta thích nhất ôm rắn trông nhà ngủ, da nó mát lạnh, thích hơn cả Trúc phu nhân.

Nữ nhân sợ rắn là thiên tính, Vân Nhị nhìn rắn trông nhà ngu ngu hiền lành, Triệu Uyển thì lại thấy thứ này tà ác hung dữ.

Tịch Nhục buộc dải lụa vào cổ con rắn, dẫn nó tới bên cạnh Triệu Uyển: - Phu nhân, rắn nhà ta rất ngoan, còn là rắn mẹ, vùng này rắn rết bọ rất nhiều, nếu nhà không có nó thì không ở được đâu. Phu nhân xem, nó đang chào kìa..

Triệu Uyển nhìn con rắn há cái mồm đỏ rực, hai mắt xanh lè nhìn mình, "òa" một tiếng, khóc tới nửa trại nghe thấy, ôm Vân Nhị càng chặt.

- Vân Đại, công chúa không thích rắn trông nhà, sao bây giờ? Thương lão lo lắng hỏi:

Vân Tranh thản nhiên cầm miếng thịt sấy vừa nhai vừa nói: - Gia gia, tức phụ của trại thì phải thích ứng với hoàn cảnh trong trại, Khinh Doanh trước kia cũng sợ rắn trông nhà lắm, giờ thì trong nhà nó sợ nàng ấy nhất. Gia gia đừng lo, Tiểu Uyển từ nhỏ sống trong thâm cung, chưa bao giờ nhìn thấy rắn nên phản ứng hơi quá thôi, đó cũng là đứa nhỏ kiên cường, vài ngày là ổn.

Thương lão gật đầu: - Vân Nhị đã trưởng thành, nên uống rượu hắc hổ rồi, mười lăm trăng tròn ta sẽ mời thần hắc hổ ra, cả công chúa cũng uống, uống rượu hắc hổ sẽ là tức phụ của trại, không sợ rắn trông nhà nữa. Cháu lần này về nhà ở bao lâu, ở lâu thì chia thêm ruộng, khai xuân là phải làm ruộng rồi.

- Lần này cháu lập đại doanh ở Nguyên Sơn, còn xây dựng quan ải ở hẻm Lồng Hấp, cháu cũng không rõ được ở nhà bao lâu nữa, nhưng phải ba năm tới năm năm.

- Thế thì tốt, thế thì tốt. Thương lão vui lắm, nói một tràng: - Mai gia gia đi chia ruộng cho cháu, bắc sơn còn nhiều đất, mấy năm qua người rời trại nhiều, người về trại ít, thanh niên cũng vào thành làm công hoặc đi theo thương đội. Thằng khốn kiếp Thương Nhĩ đón cả Tiểu Thử tới Thành Đô, để lão bà ở lại chăm sóc gia gia.

- Nó tưởng gia gia không nhìn ra à, chê lão bà quê mùa ngốc nghếch, không muốn đón tới, lấy cái cớ gây dựng gia nghiệp cho nhà, ở ngoài cưới thêm hồ ly tinh. Gia gia gửi thư cho nó, nó dám coi thường lão bà, gia gia tới Thành Đô đập nhà nó, không cho nó sống yên thân. Tới đó liếc xéo Vân Tranh: - Mấy đứa theo cháu giờ thành lũ khốn kiếp cả rồi.

Lục Khinh Doanh chúm chím cười đi tới, nhỏ nhẹ nói: - Gia gia kỳ thực cũng nên tới Thành Đô, Thương thúc ở đó đã mua được ba trăm mẫu ruộng tốt, mấy chục mẫu ruộng dâu, xây trạch viện, gia gia nên đưa thẩm thẩm tới trông coi.

Thương lão mới gặp qua không thích Lục Khinh Doanh, ông không thích đám tiểu thư yểu điệu vô dụng, nhưng mà nhìn Lạc Lạc dẫn đệ đệ cầm que đuổi đánh rắn trông nhà thì hài lòng lắm, trong mắt ông cụ phải thế mới đúng, không quên giáo dục con cái truyền thống trong trại: - Đứa nhỏ ngốc, nó không muốn nghe gia gia cằn nhằn nên mới không về, nếu không ở đây cũng có thể làm đại tài chủ.

- Gia gia uống quen nước suối nơi này rồi, không đi nữa, lão bà nó ở bên cạnh gia gia sống còn sung sướng, chứ bộ dạng ngớ ngẩn này tới thành phố lớn e lại không hay. Lão Thành dẫn tức phụ tới Thành Đô chưa được mấy ngày đã về, chửi nhi tử, cái gì cũng nghe hồ ly tinh.

Vân Tranh nhíu mày: - Thương Thành dám bất hiếu với lão nhân ạ?

- Nó không có cái gan chó đó, tiểu tức phụ của nó cũng không có, Lão Thành chướng mắt nó cái gì cũng nghe lão bà nói, không có tí cốt khí nào...

Vân Tranh toát mồ hôi cười bồi, lão tộc trưởng mà tới nhà mình, nhìn thấy mình chạy theo lấy lòng lão bà, chắc cầm gậy trúc đánh chết mình mất.

Vẫn là quy củ cũ, sân phơi dựng cái nồi đồng lớn, xếp bàn dài, mỗi người góp một món ăn, người Vân gia ăn từ đầu tới cuối, ăn của nhà nào tặng quà cho nhà đó, Đậu Sa trại khác xưa nhiều, thức ăn nhà nào cũng thịnh soạn, còn đựng trong bát sứ tinh xảo.

Lạc Lạc là hạnh phúc nhất, nó có thể danh chính ngôn thuận ăn thoải mái rồi, người trong trại chất phác nhiệt tình, không khí tưng bừng thân thiện, ngay cả Triệu Uyển xưa nay ăn ít mà cũng không ngừng lấy khăn che miệng ợ.

Bữa này ăn suốt từ lúc mặt trời lên giữa trời đến khi trăng lên giữa trời, mọi người uống sơn trà ngồi trên giường ở nhà gạch đợi tiêu cơm.

Lục Khinh Doanh nhìn căn nhà nhỏ chỉ có hai phòng một sảnh đơn sơ, cả giường cũng xây bằng đất dựa vào vai trượng phu: - Phu quân và Nhị thúc khi xưa phải chịu khổ rồi.

Chuyện này kể nhiều rồi, Vân Tranh không nhắc lại nữa, vả lại y cũng không thấy khổ, chỉ thấy hạnh phúc.

Vậy là, thực sự về nhà rồi.

HẾT!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-865)


<