← Hồi 486 | Hồi 488 → |
Vân Tranh đập đầu vào vách khoang xe, chẳng trách khi mình kiến nghị tổ chức thương đội ở phương bắc, ông ta tích cực như thế, lại còn chuyên môn giao dịch với Nữ Chân, đóng cả thuyền lớn như thế, không phải chuyển hàng, mà là vận chuyển binh sĩ, sáu chiếc đại thuyền, như thế phải chở được một vạn quân đột kích.
Té ra mình bị người ta lợi dụng, không, phải nói chính xác là sự xuất hiện của mình, mới tạo điều kiện cho tướng môn thực thi kế hoạch đường dài này.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tổ chức ngôn từ, Vân Tranh cẩn thận nói: - Lão Thạch, chúng ta cùng là tướng môn, là lão hữu, có lời ta không thể không nói, nếu như ta nói khó nghe, cứ coi như ta đánh rắm, ông cười một cái là được, các vị đã tính đường lối, nhắm đúng phương hướng, thậm chí ngay cả người Nữ Chân cũng tính luôn, nhưng đã tính tới sức chiến đấu của mình chưa?
- Còn nữa Da Luật Trọng Nguyên năm xưa bán đứng mẫu thân của mình, người như thế ông dựa vào cái gì tin lão ta không bán đứng mình?
- Người Nữ Chân kiêu dũng vô cùng, một người cũng dám lao vào tác chiến với thiên quân vạn mã, quân đội như thế làm sao khống chế? Không phải ta coi thường Cao Kế Tuyên, nhưng ta không hề nhìn thấy ông ta có khả năng gì khống chế được Nữ Chân hết.
- Ta chưa bao giờ thấy một tướng quân ở địa vực xa lạ, kết hợp với một người xa lạ, lại có thể đánh thắng được kẻ địch cường đại. Da Luật Hồng Cơ cho dù đi tới đâu cũng có mười vạn thiết kỵ, ta không nghĩ thông điểm này, Cao Kế Tuyên định đối phó với mười vạn thiết kỵ ra sao? Chẳng lẽ Da Luật Trọng Nguyên lại có bản lĩnh điều được cấm quân đi? Nếu lão ta có bản lĩnh đó, không cần tới chúng ta giúp sức, cũng không lấy Yến Vân Thập Lục Châu làm điều kiện giao dịch.
- Lão Thạch à, các ông nghĩ cái gì vậy, chúng ta cần Yến Vân Thập Lục Châu làm tấm là chắn bảo vệ quốc gia, chẳng lẽ nước Liêu lại không cần.
- Da Luật Trọng Nguyên muốn làm hoàng đế, chứ không muốn diệt quốc gia của mình, cứ cho rằng lão ta thành công lên làm hoàng đế, liệu có thừa nhận mình giết vua không? Lại còn cắt đất nhường địch, nếu thế lão ta làm hoàng đế nổi mấy ngày?
Thạch Trung Tín ngần ngừ, những lời của Vân Tranh khiến ông ta cảm thấy sự việc bỗng dưng sinh ra vô vàn biến số: - Ngươi chẳng phải chỉ có bốn vạn quân không phải cũng đánh đuổi mười vạn của Một Tàng Ngoa Bàng, còn diệt cả Thanh Đường sao? Tương tác giám cũng cho bọn ta rất nhiều thuốc nổ, cho dù kế không thành, rút lui hẳn cũng dư sức đúng không?
Đây gọi là tài hèn chí lớn, nhiệt tình với ngu dốt đây mà, Vân Tranh không có tâm trạng mỉa mai nữa: - Lão ca ca thông minh cả đời mà hồ đồ nhất thời là sao, cớ gì lại đi tin thứ trên công báo, chuyện kiểu giết địch một vạn báo mười vạn còn ít à? Một Tàng Ngoa Bàng không bị ta đánh bại, là hắn rút lui, người ta ngay từ đầu căn bản không phải nhắm vào Đại Tống, ta có được Thanh Đường cũng là cơ duyên xảo hợp, ài thong thả ta kể hết cho, ta nói luôn, trận chiến đó kẻ thắng là Một Tàng Ngoa Bàng, ta mất nửa đàn voi chiến, đầu độc cả dài Tần Châu, khiến nơi đó ít nhất mười năm khó phục hồi, vậy mà không dụ được hắn vào bẫy, nếu không lấy được Thanh Đường thì ta thành tội nhân của Đại Tống rồi.
- Còn về thuốc nổ, lão ca nghĩ cứ nghĩ nó là thứ vũ khí cứ châm lửa ném đi là xong sao? Phú Bật cũng có không ít thuốc nổ, kết quả thế nào? Thật là, thật là ...Lần này các người căn bản không phải đi giết Da Luật Hồng Cơ mà là đi tự sát, ngàn vạn lần đừng nói với ta là Cao Kế Tuyên định đích thân dẫn quân tập kích..
Thấy Vân Tranh tức không nói ra lời, Thạch Trung Tín cười ngượng ngùng: - Đừng lo, Cao Kế Tuyên không đi, là Cao Hoài Đức và đám con cháu của ông ta, bọn chúng là tội tù, muốn khôi phục vinh quang xưa, chỉ còn cách liều mình một phen ...
Vân Tranh sững sờ trong giây lát rồi đạp vào thùng xe quát lớn: - Dừng xe!
Xe ngựa dừng lại, Vân Tranh nhảy xuống, Thạch Trung Tin vội giữ lấy tay: - Làm thế có gì không ổn?
Vân Tranh nhìn dòng người qua lại trên đường, thò đầu vào xe, nghiến răng rít lên: - Các ngươi đều đáng chết, chỉ thương cho đám phụ nhân Cao gia, lần này Vân gia và Địch soái cũng không cứu được họ nữa, các ngươi chết hết đi!
Thạch Trung Tín há hốc mồm, không hiểu vì sao Vân Tranh nói thế, lòng ông ta loạn rồi, gọi mấy câu mà Vân Tranh cứ thế bỏ đi, không thèm trả lời, liên tục thúc mã phu đi nhanh, cần về nhà đem toàn bộ lời Vân Tranh nói, kể cho mẫu thân, đợi lão nhân gia phán đoán.
Hầu Tử chạy xe tới đón, Vân Tranh lên xe chỉ nói một câu: - Ra ngoài thành!
Chửi mắng trong nhà thì chỉ tổn thương người mình yêu thương, chửi mắng ngoài đường là ngu xuẩn, chửi mắng có cây thì không đã...
Xe ngựa của Vân Tranh đi thẳng ra ngoài thành, sớm nghe kể Phúc Điền viện ở đó thu nhận toàn người câm điếc, bọn họ sinh hoạt rất khổ, Vân Tranh sau khi quyên góp 100 lượng bạc, Hầu Tử đuổi hết quản sự đi, mời những người câm điếc ngồi ngay ngắn, sau đó Vân Tranh mang nụ cười cứng đờ bắt đầu chửi bới Cao Kế Tuyên cùng đám huân quý.
Người trong Phúc Điền Viện rất cao hứng, khi Vân Tranh đi, bọn họ tiễn rất xa, há to miệng kêu "a a", hi vọng y tới thường xuyên, chưa bao giờ có người chịu nói nhiều với bọn họ như thế, thanh y sĩ tử đó thao thao bất tuyệt tận một canh giờ, trời mới biết y nói gì, có vẻ nhiệt tình lắm, cả quyên tiền rất nhiều là sự thật.
Con người mà, thiếu cái gì thèm cái đó.
Vân Tranh chửi bới một hồi vẫn không thỏa, trên đường về tiếp tục chửi trong lòng Cao Kế Tuyên vô sỉ tới cùng cực, cả nhà Cao Hoài Đức đã thê thảm như vậy mà hắn không tha, muốn ép hết giá trị lợi dụng mới thôi, nói ra cùng tổ tiên, làm sao hắn tàn nhẫn đến thế?
Chuyện này không phải lỗi của y, là do đám văn thần thổi phồng chiến thắng quá độ, khiến dã tâm một số kẻ rục rịch trỗi dậy, kẻ thì nhắm vào Tây Hạ, kẻ thì muốn xâu xé nước Liêu, một đám ngu xuẩn không tự lượng sức.
Khi xe ngựa đi qua cổng thành, Vân Tranh nhìn quân Tống đội mũ nỉ, đột nhiên bảo dừng xe, gọi binh tốt đứng ở cổng thành tới. Tên binh tốt đó lập tức chạy tới, quỳ một chân thỉnh an: - Đại tướng quân có gì sai bảo ạ?
Trông thành mà, bọn họ biết rất rõ ai chọc vào nổi ai không, đó là yêu cầu nghề nghiệp.
Vân Tranh cười thân thiện: - Đứng lên nói chuyện, ngươi là người ở đâu?
Quân tốt ấp úng: - Tiểu nhân là người Giang Âm.
- Ồ, Giang Âm, nơi đó hay lắm, năm xưa ta cũng du học qua Giang Âm, còn bái kiến mộ Quý Trát, không biết Vạn Xuân viên đã xây xong chưa?
Quân tốt liền trở nên kích động, chắp tay nói: - Khi tiểu nhân nhập quân thì Vạn Xuân viên vẫn đang xây, không ngờ Đại tướng quân đã tới Giang Âm.
- Tới rồi, nhưng đã rất lâu, lâu như kiếp trước vậy.
Vân Tranh cười vui vẻ, vỗ vỗ vai quân tốt mặt non nớt giống mình: - Làm lính cho tốt, nay Đại Tống cải cách quân chế, mười năm về quê, khi đó Vạn Xuân viên xây xong, nhất địn vô cùng đẹp đẽ.
Vẫy tay tạm biệt, xe ngựa của Vân Tranh không về nhà, mà tới công giải phòng của mình, cho dù không cách nào ngăn cản hành vi tự sát ngu xuẩn kia thì cứu được tính mạng quân tốt nào thì cứu, dù sao y là xu mất phó sứ, cho dù là Bàng Tịch, điều binh cũng phải hỏi ý kiến của y.
- Đem văn thư điều động binh mã Đăng Châu tới đây cho ta. Vân Tranh ngồi xuống rồi lệnh cho tiểu lại:
Tiểu lại hơi do dự: - Bẩm Đại tướng quân, văn thư điều động quân mã Đăng châu đã bị nội quan mang đi, còn chưa kịp lưu lại văn thư.
- Ngươi soạn văn thư là ai, gọi tới đây, ta có điều muốn hỏi.
- Đại tướng quân, người soạn văn thư là Lưu lang trung, hôm qua ông ấy đã đi Đăng Châu.
*****
Vân Tranh phất tay cho tiểu lại lui ra, nếu Lưu lang trung đã đi Đăng Châu, tức là không điều binh Đông Kinh mà hẳn là Tín An quân đóng ở Nê Cổ trại, đội quân này có kinh nghiệm tác chiến với quân Liêu, lãnh binh là Trương Đông Nghiêu hậu bối của mãn tướng Trương Quỳnh, nghe nói người này giỏi dùng mã đao, có cái dũng một đánh vạn.
Trương Đông Nghiêu hẳn không phải loại tầm thường, nếu không chẳng lọt vào mắt Cao Kế Tuyên.
Vân Tranh thấy mình thật vô dụng, không làm được gì cả, Triệu Trinh lấy đi văn thư điều binh, còn không để lại hồ sơ lưu trữ, chứng tỏ đã quyết thực hiện kế sách này, không biết Cao Kế Tuyên đổ cho bùa mê thuốc lú gì.
Ngồi một mình trong công giải phòng tới khi trời tối, Hầu Tử mang đèn vào mới giật mình tỉnh dậy từ trầm tư, thổi tắt đèn rời cung..
Trong nhà rất náo nhiệt, thực ra nơi nào có Tô Thức là sẽ náo nhiệt, giọng hắn rất to, tính cách lại phóng khoáng, rất được nha hoàn trong nhà yêu thích. Một đám người ở trong phòng trò chuyện, lúc này Tô Thức đang kể câu chuyện ma quái, đám nha hoàn phó dịch nín thở lắng nghe.
- Hòa thượng Diệu Thoan ở Nghi Hưng là quản sự tăng ti chính, có một hôm ông ta đang ở trong phòng làm sổ sách, chợt nghe có người gõ cửa sổ, nhưng không ai đáp, cho rằng thư lại trêu đùa, đột nhiên giấy dán cửa bị rách, một cái đầu chui vào, nhìn kỹ mới phát hiện đó là đầu phụ nhân...
Vân Tranh dừng chân nghe thử rồi lắc đầu về hậu trạch, Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên đang bế con, ê a trò chuyện, Lạc Lạc quỳ trên bàn, tay cầm bút lông viết chữ rất chăm chú.
Thò đầu nhìn, phát hiện khuê nữ đã biết vẽ vòng tròn, bàn tay, mặt, váy áo dính toàn mực, đã thế còn ôm chầm lấy y, Vân Tranh không chê bẩn, cầm tay khuê nữ dạy vẽ vài cái vòng thật tròn. Lục Khinh Doanh giao nhi tử cho nhũ nương, thuận tiện bảo Tiểu Trùng dẫn Lạc Lạc đi tắm rửa, giúp Vân Tranh thay y phục: - Phu nhân hôm nay không vui à?
Vân Tranh lắc đầu, chỉ đống hộp trên bàn: - Nhà ai mang tới đấy?
- Thạch gia, nó là phụng mệnh lão thái quân tới cảm tạ, thiếp xem rồi, lễ vật không nhỏ.
Với nhãn quang của Lục Khinh Doanh mà nói câu này thì tức là giá trị liên thành, Vân Tranh không hứng thú xem, chỉ nói: - Bảo Tịch Nhục làm cơm cho ta, từ chưa tới giờ chưa ăn.
Cơm tối của Vân Tranh chỉ có một bát mỳ cực lớn, Tịch Nhục biết Vân Tranh thích gì, nhiều tỏi, nhiều dấm, còn cho vào không ít thù du, hai đĩa dưa, ăn rất đã.
Ăn hết mỳ Vân Tranh rủ hai lão bà uống rượu, chơi đoán quyền, sáng hôm sau mặt trời chiếu tới mông Vân Tranh mới chịu dậy, phát hiện ra đại lão bà đang ngáy ngon lành, còn tiểu lão bà không thấy đâu, người có tửu lượng cao nhất Vân gia là Cát Thu Yên, nữ nhi giang hồ, không thể thiếu bản lĩnh này.
Vân Tranh quyết định hôm nay phải dứt điểm hôn sự của Vân Nhị, chuyện này không trì hoãn được nữa, nếu không Triệu Trinh sẽ hoài nghi thành ý của Vân gia, hắn sắp ngã sấp mặt, con người lúc yếu đuối nhất càng nghi ngờ kẻ khác.
Tướng môn sát khí nặng, thường mà nói không chú trọng ngày giờ, với bách tính mà nói có lẽ là ngày không lành, với tướng môn có khi là ngày lành.
Ví như hôm nay là ngày Bạch Hổ lâm đầu, nhưng Vân Tranh là chủ soái, phòng chính của y gọi là Bạch Hồ tiết đường, trọng địa quân cơ. Trong nhà có bạch hổ, nên Bạch Hổ lâm đầu chỉ lợi chứ không có hại.
Lục Khinh Doanh cẩn thận lấy từ trong phòng ngủ ra một cái hộp lớn, liên tiếp mở ra ba cái hộp nhỏ hơn, cẩn thận lấy ra món đồ trang sức nhựa hình tỳ hưu màu đen. Đây là thứ treo trên di động của Vân Tranh, khi mới tới Đậu Sa trại, y đem cầm đồ, sau này Lục Khinh Doanh gả tới, một lần nghe Vân Tranh thuận miệng nhắc tới, không ngờ dùng mọi cách chuộc về, thành bảo bối của Vân gia.
Trong mắt Lục Khinh Doanh, cho dù thứ này không mang danh di vật tổ tiên thì cũng đã là báu vật vô giá, trông giống ngọc, nhưng rơi không vỡ, tìm rất nhiều danh gia trong nghề cũng không biết nó là chất liệu gì, dùng làm vật định thân là tốt nhất.
Lễ định thân của Vân gia rất đơn giản, một cái hộp gấm, một là thư cầu thân do Vân Tranh viết, một lá thư viết sinh nhật bát tự của Vân Nhị do Lục Khinh Doanh viết, ngoài ra không có thứ gì.
Thế nhưng người làm mai là Bàng Tịch và Địch Thanh thì vô cùng hài lòng, vì khi gửi hộp gấm, Lục Khinh Doanh nói, bên trong là vật tổ truyền của Vân gia, nàng là trưởng tẩu mà khi gả tới cũng không có.
Một canh giờ sau hai người từ hoàng cung về.
Bàng Tịch cười ha hả: - Bạc thái phi rất hài lòng với lễ vật đính hôn của Vân gia, bệ hạ viết chiếu thư ban hôn, hoàng hậu nương nương còn tặng lại Vân gia một viên ngọc, Tần Quốc công chúa là viên minh châu của hoàng gia, Vân gia nên đối đãi cho tốt.
Vân Tranh nhận lấy hộp gấm Bàng Tịch đưa, mở ra xem một cái rồi đưa Lục Khinh Doanh thu lại, đợi đại hôn sẽ cho khách xem.
Địch Thanh đưa tới một tấm thiếp có hoa văn phượng hoàng của Tần Quốc công chúa, thứ này vốn thường không đưa thần tử xem, hoàng gia đưa cả canh thiếp chứng tỏ sự coi trọng với Vân gia.
Vân Tranh không xem mà chuyển cho Lục Khinh Doanh, sau đó mời hai người bọn họ tới thư phòng nói chuyện, nhưng Bàng Tịch muốn tới Bạch Hổ tiết đường.
Hôm nay trực là Hàm Ngưu, tên này toàn thân giáp trụ như đi ra trận, tay cẩm trảm mã đao đứng sừng sững dưới hành lang, sau lưng còn có bốn giáp sĩ canh gác, đây là Bạch Hổ tiết đường trong soái phủ, nơi có quân cơ mật. Vân Tranh đi qua được khom người nghênh đón, nhưng chặn hai người sau lại.
- Bàng công, Địch công có chuyện công muốn bàn với ta.
Hàm Ngưu lui sang bên, phòng này thường này không được phép ra vào, cho dù là Lục Khinh Doanh hay Lạc Lạc cũng thế.
Bàng Tịch gật gù: - Quốc quân trọng địa nên thế, Bạch Hổ tiết đường ở Đại Tống chỉ có bốn cái, chỉ Vân hầu và Địch soái coi trọng, nhà Thạch Trung Tín cũng có, song lại thường tổ chức đánh bạc ở đó.
Ba người cùng cười đi vào, Bàng Tịch và Địch Thanh ngồi bên phải, Vân Tranh ngồi xuống ghế da hổ, nơi này không hầu hạ trà nước, nên Vân Tranh hỏi thẳng: - Bàng tướng có chuyện gì?
Bàng Tịch nhắm mắt trầm tư một lúc: - Ở Đại Tống ta muốn biết chuyện quân thì hai vị là lựa chọn hàng đầu, giờ lão phu có nghi hoặc, muốn nhờ hai vị giải đáp. Lão phu muôn có một đội quân muốn vượt biển bắc chinh, có được không?
Vân Tranh thấy Địch Thanh hoang mang, nói thẳng ra luôn: - Bàng tướng nói thế không khác gì hỏi đường người mù, chuyện này đều têu là Cao Kế Tuyên, cho rằng Cao Hoài Đức có thể mang hơn vạn người tới Áp Tử hà phục kích Da Luật Hồng Cơ.
- Nói luôn ta và Địch soái từ đầu tới cuối không biết gì, tới hôm qua mới được Thạch Trung Tín cho hay, muốn tra xét ở xu mật viện, nhưng văn thư bị bệ hạ lấy đi hết nên đành thôi.
Địch Thanh vừa nghe xong, phản ứng không khác Vân Tranh là bao, đứng dậy ngay: - Lão phu phải về Hà Gian phủ ngay, Vân hầu cũng mau lệnh thuộc hạ mau chóng hành quân tới Nhạn Môn Quan ngay đi, năm mươi năm bình an giữa Tống và Liêu hết rồi.
Lần này tới Bàng Tịch chẳng hiểu gì giữ tay Địch Thanh: - Chuyện này thành được không?
- Còn thành hay không gì nữa, chuẩn bị chiến tranh đi. Địch Thanh nổi nóng hất tay Bàng Tịch ra, chạy vội đi, không ở lại thêm giây phút nào.
Bàng Tịch thấy thế hoảng sợ: - Có Trương Đông Nghiêu của Nê Cổ trại, Cao Hoài Đức, Cao Nhạc, Cao Đăng đều là tướng lĩnh không tầm thường.
- Xem ra triều đình chuẩn bị vô cùng đầy đủ, ha ha ha, thảo nào trước kia Cao gia bỗng dưng cả nhà gặp họa, chẳng ai giúp, mỗi ta và Địch soái ngốc nhếch chạy ngược chạy xuôi. Vân Tranh chắp tay: - Phục, Vân Tranh không phục các vị cũng không được rồi, nếu triều đình đã dự mưu lâu như thế, vậy ta còn nói gì được nữa, ngồi đợi Da Luật Hồng Cơ bị giết, sau đó nhẹ nhàng tiếp nhận Yến Vân Thập Lục châu thôi.
HẾT!
← Hồi 486 | Hồi 488 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác