Vay nóng Tima

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 471

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 471: Tần Quốc công chúa và Vân Trường Thọ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Shopee

Đầu đuôi câu chuyện rất đơn giản, Hồng Tụ lấy trộm đồ ăn của khách cho đám trẻ con ăn mày, bị lão bảo tử phát hiện, túm tóc tát mấy cái, không ngờ bị một tên tiểu tặc leo lên cầm dao đâm vào mông, mụ ta to béo thịt dầy nên không sao. Lão bảo tử quát đám ác ôn xuống tìm bắt bọn nhóc, còn mình đích thân xử tội tên tiểu tặc gầy tóp tong teo, không ngờ Hồng Tụ dùng bình hoa đập vào đầu, lúc gượng bò dậy được chạy xuống lầu thì gặp phải Vân nhị gia.

Mụ ta biết Vân nhị gia không muốn làm to chuyện tới mức không thể vãn hồi, đánh vài tên ác ôn có là gì, đám người này rõ ràng sinh ra để người ta đánh, hoặc đánh người, bỏ ít tiền thuốc cao là xong chuyện.

Một số quý công tử có sở thích lạ tới cái Ỷ Hồng viện này của mụ không phải tìm cô nương, mà chuyên môn đánh mấy tên ác ôn này để xả giận, bọn chúng thường bị đánh rất thảm, nhưng thưởng cũng dư dả.

Hồng Tụ là ca kỹ mụ ta mua về, tuy bị môn tiểu tặc đâm vẫn còn chảy máu, nhưng mông nhiều thịt, không hề gì, đầu bị con điếm non Hồng Tụ đập bình hoa lên cũng nói sau, trước tiên cứ vỗ về tốt vị Nhị gia khó chơi đã.

Cửu Hiên ngạc nhiên phát hiện đám bộ khoái lặng lẽ rời đi từ bao giờ, hai quy nô thì khúm núm đi ra mời mọi người vào nhà cho ấm, làm nó nhận ra thân phận vị công tử này ắt phải cực lớn.

Thấp tha thấp thỏm đi vào kỹ viện, lão bảo tử nhìn thấy hai người đánh mình bị thương, chẳng những không tức giận còn thân thiết sai Hồng Tụ đi chào hỏi khách.

Vân Nhị cũng như quên hết chuyện vừa xảy ra, cười tươi nói với lão bào tử béo như lợn: - Hôm nay ta bao hết, mời các nương ra cả đây đi.

- Dạ dạ...

Lão bảo tử cười tới không thấy mắt đâu nữa, giọng chói tai của mụ chắc truyền đi mấy con phố, thoáng cái đại sảnh oanh yến dập dìu, váy xanh yếm đỏ, hương thơm ngào ngạt, nhưng bọn họ tuy nói nói cười cười, thà đi tiếp đãi sáu đứa bé, thà chiêu đãi Cửu Hiên, chứ không dám lại gần Vân Nhị anh tuấn hào hoa.

Không có gì lạ hết, Tô Thức khi biết Vân Nhị sắp cưới Tần Quốc đã từng phán, kiếp này Vân Nhị đã tuyệt duyên với thanh lâu.

Hai ca cơ bị lão bảo tử cưỡng ép bố trí ngồi bên Vân Nhị cười rất gượng gạo, trông cứ như trinh khiết liệt nữ vậy, may Vân Nhị cũng không đụng chân đụng tay gì, chỉ phất tay nói: - Đưa đám nhóc đi tắm rửa, mua quần áo sạch cho chúng, khi quay lại đây nhất định phải là kim đồng ngọc nữ.

Mặc dù có người chuyên môn lo việc này, ca cơ bên cạnh Vân Nhị nhanh nhảu vâng một tiếng, coi như hắn sai bảo mình, dẫn sáu đứa bé đi luôn.

Hồng Tụ thì kéo Cửu Hiên vào phòng mình, như chó nhỏ cẩn thận bảo vệ thức ăn, nhìn Vân Nhị rất cảnh giác.

Bên ngoài mưa phùn bay bay, như than như khóc, trong phòng xuân ấm hoa nở, hương rượu ngào ngạt, Vân Nhị nằm nghiêng mình trên giường, ôm chăn tơ, lộ ra hai cái chân, thi thoảng vỗ chân cổ vũ cơ ca đang nhảy múa ca hát.

Cảnh tượng đáng lẽ ra phải cực kỳ ướt át, có điều bên cạnh Vân Nhị chỉ có lão bảo tử vừa già vừa béo, mỹ nhân đáng lẽ đang được ôm ấp trong lòng đổi thành trúc phu nhân.

Cái này vốn là thứ tốt để quý nhân dùng vào mùa hè, ống trúc lớn có rất nhiều lỗ, gió mát luồn qua làm người ôm trúc phu nhân toàn thân mát mẻ.

- Ta đem cỏ thơm nấu nước tắm Xiêm áo đẹp, dáng vẻ càng đẹp Mây trắng bay tới, đã đang chờ đợi Ngọn đèn leo lét, trời còn chưa sáng Mây sớm, mây sớm bay tới thần đường.

Bất tri bất giác Vân Nhị uống đã hơi say, miệng ngâm nga bài hát kỳ quái.

- Áo ngũ sắc ngồi long giá Bay chu du khắp bốn phương Xem Ký Châu còn chưa đủ Dạo bốn biển vân khôn xong Tưởng nhớ chàng miệng than thở Lòng thổn thức thiếp phập phồng

Một giọng nữ vô cùng có vận vị nối tiếp lời ca của Vân Nhị, lão bảo tử hết hồn, con điếm non nào không biết sống chết dám quyến rũ vị này chứ?

Đang định chạy ra chửi, nhưng từ cầu thang đi lên lại là thiếu niên lang mặc áo choàng chùm đầu, Vân Nhị từ trong đống chăn tơ ngẩng đầu lên, sau đó vỗ chân kêu: - Thôi chết rồi.

Lão bảo tử liếc nhìn tiểu thiểu niên mười ba mười bốn tuổi tủm tỉm đi qua mình, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, gào khóc trong lòng, sợ cái gì cái đó tới, thiếu niên lang gì chứ, rõ ràng là nữ tử mặc y phục nam nhân, nếu ngay điều này mà mụ cũng không nhận ra thì uổng phí mấy chục năm kiếm cơm chốn phong nguyệt, và nếu thiếu nữ không phải là Tần Quốc công chúa, mụ ta sẽ móc mắt ra.

Thiếu nữ lạnh lùng liếc nhìn lão bảo tử, làm mụ đột nhiên cảm thấy cổ lạnh toát, bò xuống quỳ ở đó như chó, dập đầu liên hồi.

Vân Nhị rất không vui: - Đủ rồi đấy, không liên quan tới lão bảo tử đâu, hôm nay bà ta đủ thảm rồi, cô không thấy người ta ngoan thành bộ dạng gì sao?

Tần Quốc phì cười, kéo mũ che đầu xuống, một gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, mi như trăng non, mắt như thu thủy, tuổi tuy nhỏ nhưng đã có bộ dáng rất động lòng người, thấy Vân Nhị thoáng thất thần thì hài lòng lắm, đủng đỉnh đi tới, cánh môi hồng hơi đưa ra: - Ai thèm chấp loại người đó, ta tới phủ thăm Văn Tín hầu phu nhân, phu nhân nói ngươi giận dỗi bỏ nhà đi, ta thấy bên ngoài trời vừa mưa vừa lạnh, nên lo lắng đi tìm ngươi, không ngờ ngươi ở đây phong lưu khoái hoạt.

Lão bảo tử nghe vậy mạng như mất quả nửa vừa khóc vừa bò đi mất, mấy ca kỹ cũng rối rít bỏ đi không một tiếng động.

Vân Nhị vỗ trán, giọng cay đắng: - Đại tẩu ta khi chưa gả cho đại ca ta, cầm kỳ thi họa, không gì không tinh thông, ở Thục có danh đệ nhất mỹ nhân, ta lén dấu đại ca mang gia nô tới rừng đào nhìn trộm đại tẩu, nhìn thế nào cũng thấy giống tiên nữ, khi đại ca ta bị đám đạo sĩ uy hiếp, còn tự mình tới nhà tìm đại ca ta, nói đồng sinh cộng tử, khi đó ta rất thích đại tẩu, cực thích luôn.

- Hừ hừ hừ, nhưng đợi khi tẩu ấy gả vào nhà thì cuộc sống khoái hoạt, cho nên ta thề không bao giờ lấy lão bà giống đại tẩu.

Tần Quốc che miệng cười khúc khích: - Vậy ra đó là lý do từ nhỏ ngươi đã bá chiếm Tịch Nhục, không cho cô ấy làm tiểu thiếp của đại ca ngươi hả, ta hiểu rồi, ngươi thích bay nhảy, sợ bị lão bà kiềm chế.

Nói một cô ta suy ra ba, quả nhiên là loại hình giống tẩu tử, chẳng trách tẩu tử lại tích cực như thế, cả cái tính chưa gả đến đã dám đi tìm nam nhân khẳng định chủ quyền cũng giống luôn, Vân Nhị đập đầu vào trúc phu nhân: - Đại tẩu ta khoe với cô sính lẽ chưa?

Tần Quốc rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vân Nhị, thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cổ thanh tao như thiên nga.

- Thôi đi, đừng giả vờ nữa đi, đã dám tới tận đây rồi, nhìn thấy cái bộ dạng này của cô là ta đau đầu.

Tần Quốc quả nhiên ngẩng đầu lên, cười tươi như hoa, ánh mắt mê ly: - Hôm nay ta tới phủ được gặp Vân hầu rồi, toàn thân uy phong chính khí, lễ nghi không chê vào đâu được, thế nên ta lo cho ngươi, theo tính cách của đại ca ngươi, nếu biết ngươi đi thanh lâu thế này, ngươi không tránh được một trận đòn, ngươi không biết lòng tốt của ta.

Vân Nhị cười thần bí: - Tính cách đại ca ta ra sao, cô gả tới nhà ta rồi sẽ biết.

Cái mũi nhỏ của Tần Quốc hừ một tiếng: - Có mà ngươi phải tới phủ công chúa ở ấy, ngươi có biết vì chuyện này làm ta khó xử lắm không, Bạc thái phi vì xây phủ công chúa cho ta mà tốn rất nhiều tiền, toàn là tiền dưỡng già của lão nhân gia.

Trước kia gặp nhau có mấy lần, luôn giữ kẽ, nhưng hôm nay coi như nhìn thấu bản chất của nha đầu này, Vân Nhị cũng không lịch sự nữa: - Không có chuyện đó đâu, như thế thành ta gả cho cô à, Vân gia ta chỉ còn hai huynh đệ ta, đang nỗ lực mở rộng gia tộc, đừng hòng có chuyện ta đi ở rể.

*****

Tần Quốc đột nhiên thở dài một tiếng, nhìn căn phòng trống huơ trống hoắc, quay sang nhìn Vân Nhị ngồi vắt chân chữ ngũ, như tên lưu manh, chẳng hề giống công tử đĩnh đạc như gặp nhau trong cung: - Được rồi, ai bảo người ta thích ngươi chứ, Vân Việt, giao hẹn trước, ta gả tới Vân gia, ngươi không được ức hiếp ta, nếu không ta không còn đường sống nữa.

Vân Nhị rùng mình, ôm cái gối thêm chặt: - Thôi đừng đóng kịch nữa đi, hừ, lấy tính cách đại tẩu ta mà suy, làm gì có chuyện cô chịu đựng, nếu ta bắt nạt cô, cô giết ra trước, sau đó vui vẻ gả cho người khác thì có.

- Ta biết người hoàng gia các cô thích trò ngụy trang, cô sắp gả cho ta rồi, vậy thì nói chuyện tử tế, đừng lấy thủ đoạn hoàng cung ra nữa, nếu cô thích thế, ta phối hợp với cô cho có không khí nhé, đảm bảo hai ta thành đôi phu thê mẫu mực nhất thế gian luôn.

- Đừng nói là ta không cảnh cáo trước, mấy cái trò của cô đừng thi triển ở nhà ta, Vân gia ta là hang động yêu quái, đại ca ta không phải người lễ nghi quy tắc gì hết mà là con yêu hầu, đại tẩu ta càng không phải hiền huệ dễ ức hiếp mà là nữ yêu, cô biết tiểu thiếp của đại ca ta vốn rất có tiếng trên giang hồ không? Giờ không phải ngoan như mèo con à, đó là đôi phu thê rất khủng bố, cô vào nhà ta tốt nhất yên phận, chút trí tuệ của cô chưa đủ dùng đâu.

Tần Quốc nhíu mày: - Ngươi đang giận người nhà nên nói linh tinh.

- Không phải không phải, riêng cô chưa nhìn ra được bản chất của họ cho thấy đạo hạnh của cô còn kém lắm.

Hai người đang nói chuyện thì đám trẻ con được các ca cơ tắm rửa sạch sẽ, cho ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra, thấy trong phòng bỗng nhiên thêm thiếu niên tuấn mỹ nữ, ăn mặc vô cùng sang trọng, đứa nào đứa nấy bước đi cẩn thận, chỉ sợ hỏng áo mới, túm tụm quanh Vân Nhị, đứa to gan hơn thì lén lấy đồ ăn trên bàn đưa cho đứa nhát hơn, hoa quả ăn ngay, bánh nhét vào túi cất đi, ai mà biết bữa sau có mà ăn không.

Còn về phần Hồng Tụ và Cửu Hiên tới giờ vẫn chưa thấy ra, không biết trốn trong phòng làm trò gì.

Tần Quốc lấy khăn tay che miệng cười khích khích, chỉ đám trẻ con nói với Vân Nhị: - Ngươi dẫn một đám trẻ con đi thanh lâu, không sợ cha mẹ chúng tìm ngươi tính sổ à?

Vân Nhị trầm mặc: - Nếu như bọn chúng còn cha mẹ để tìm ta tính sổ, dù ta bị đánh một trận cũng vui lòng.

Tần Quốc thông minh, thấy đám trẻ con ăn mặc đẹp đẽ nhưng rụt rè nhút nhát, lấy đồ ăn như trộm, đoán ra phần nào: - Đại Tống chúng ta có Dục anh đường, cũng có Cô quả viện, mỗi năm triều đình cấp cho không ít tiền, hoàng hậu và Thục phi cũng tài trợ rất nhiều, sao còn có trẻ con ăn xin chạy khắp phố, hay là để thị nữ của ta đưa bọn chúng tới Dục anh đường? Ở đó ít nhất còn có thể ăn no.

Tiểu cô nương được Vân Nhị dỗ dành mãi mới dám tự lấy bánh ăn, vừa nghe câu này sợ tới bánh rơi xuống đất, hoảng loạn ôm lấy Vân Nhị ra sức leo lên người y, gào khóc: - Không tới Dục anh đường, không đi đâu, không đi đâu.

Vân Nhị vừa ôm cô bé, vừa đưa tay giữ một đứa con trai, gọi mấy đứa khác lại, bọn chúng gào khóc: - Không đi tới đó đó, đó là địa ngục.

Tần Quốc nghe thế thì hơi giận: - Dục anh đường là nơi cứu vớt chúng sinh do hoàng gia nhận thiên ý, lo bách tích cực khổ, cho người vô gia cư một nơi che mưa tránh gió, là thiện tâm của hoàng gia, cho dù không phải thiên quốc, cũng không thể là địa ngục. - Mấy lời lẽ đó nói ở trên triều thôi, cô nói với đám trẻ con ích gì, ta chưa tới nơi đó, nhưng nhìn thái độ bọn chúng cũng đoán ra không phải nơi tốt lành như cô nói. Vân Nhị tiếp tục dỗ dành bọn nhỏ, lấy một miếng bánh đặt vào tay tiểu cô nương, sau đó mới nói: - Cô tuy mười ba tuổi, nhưng vóc người nhỏ nhắn, giống mười một mười hai, giờ kiếm một bộ quần áo rách tới đó thử là biết, xem xem nó thế nào. Nói tới đó quay sang tiểu cô nương: - Nhà ta lúc nào cũng thiếu người, các ngươi có muốn tới làm phó dịch không? Ít nhất ăn no bụng không thành vấn đề, không ai đánh các ngươi, vài năm sau lớn lên muốn đi muốn ở tùy.

Tiểu cô nương nửa mừng nửa sợ nhìn Vân Nhị không chớp, không dám nói gì.

Vân Nhị quay về phía rèm, sắc mặt thay đổi hẳn, quát: - Lão bảo tử, mang áo choàng của ta ra đây.

Lão bảo tử người cong như tôm, rúm ró cầm áo choàng trắng của Vân Nhị đặt lên ghế, cả hai cái giày da hình dáng kỳ quái, làm xong lại chạy biến.

Vân Nhị mặc áo vào, rót cho Tần Quốc một ly rượu: - Ta không hoài nghi thiện tâm của bệ hạ hay hoàng hậu, Thục phi, việc họ làm không có gì sai, ngược lại là công đức lớn chỉ là, ài...

Tần Quốc nắm chặt cái chén, nhấp một ngụm rất nhỏ: - Ý ngươi là người dưới có vấn đề?

Vân Nhị cười nhẹ, đưa tay ra nắm tay lấy bàn tay trắng trẻo của Tần Quốc: - Thái phi luôn khen cô thong minh, không hề quá lời.

Tần Quốc bị hành động to gan của Vân Nhị làm hết hồn, tay theo bản năng hơi rụt lại, nhưng không rụt được, khuôn mặt nhỏ đỏ như táo chín, bị đôi mắt đen láy của Vân Nhị nhìn, xấu hổ chỉ muốn chạy thật nhanh.

- Sự thật hơn muôn lời hùng biện, hôm nay là ngày lập đông, trời rét mướt, cô tới chỗ khác không thích hợp, nhưng tới Cô quả viện và Dục anh đường thì không có gì không ổn, tận mắt nhìn còn tốt hơn những gì ta nói.

Tần Quốc không dám ngẩng đầu lên: - Nhưng, nhưng nếu tới đó rồi mà không như ta nghĩ thì làm gì được chứ?

- Sao lại không thể làm gì, hoàng gia không chỉ có ân mưa móc còn có nộ lôi đình cơ mà, làm được nhiều lắm.

Tần Quốc gật đầu rồi lắc đầu: - Trường Thọ, ngươi không hiểu đâu, vì ta là công chúa nên càng bị ước thúc nhiều, không thể tùy tiện như ngươi.

Khóe môi Vân Nhị giật một phát, đại ca là Trường Sinh, thế nên Bành Lễ tiên sinh đặt hiệu cho hắn là Trường Thọ, nghe vừa ngu vừa quê, nhưng mà lão tiên sinh nói đây là từ mỹ hảo, phúc thọ an khang vạn năm vui vẻ. Tốt lành đâu chẳng thấy, đã bị Tô Thức trêu đã, hắn có tự là Tử Chiêm, nghe vừa hay vừa nhã.

Trừ đại ca đại tẩu và một số trưởng bối đôi khi dùng tên này gọi hắn, Vân Nhị không cho phép người khác gọi mình như thế, mới nắm tay một cái mã đã nghĩ thân thiết thế này à?

Hoàng tộc kỵ húy chuyện mua chuộc lòng người, vương gia kỵ húy, phò mã kỵ húy, nhưng công chúa còn chưa gả đi thì không phải kỵ huy gì hết: - Chuyện này tốt nhất đi tìm hoàng hậu thương lượng, sau đó phái thái giám hoặc thị vệ xuất cung cho tiện, giờ tạm thời không cần lo, dù sao gấp nhất thời cũng không giải quyết được gì. Cô hiếm khi ra khỏi cung được một lần, ta dẫn cô đi dạo phố, tới mã hành nhai, nơi đó có nhiều món ăn vặt rất ngon.

Tần Quốc nghe thấy hai chữ ăn vặt là sáng mắt lên.

Một viên trân châu tròn xoe được Vân Nhị búng ra, lão bảo tử lại không biết từ đâu xuất hiện, bắt dính luôn, rối rít tạ ơn.

- Chuyện này ta gặp được tất nhiên không bỏ qua, ngươi đưa đám nhóc này tới Vân gia, gồm cả Hồng Tụ, nói là..

- Đại ân của công tử, cả đời Cửu Hiên không quên, có điều đám đệ muội của ta không làm phó dịch.

Vân Nhị quay đầu lại thấy Hồng Tụ và Cửu Hiên đứng ở đại môn, mặt tuy sợ hãi, nhưng nói dứt khoát, lại rụt tay vào lòng, lấy hạt châu khác, ném cho lão bảo tử: - Đổi thành tiền đồng đưa cho Cửu Hiên, trời giúp người tự biết giúp mình, có chí khí đúng là tốt hơn mọi thứ. Nói xong cười lớn nắm tay Tần Quốc đi xuống lầu.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-865)


<