← Hồi 347 | Hồi 349 → |
Quý tộc là gì, đó là một đám người thân phận bất phàm, tụ tập một chỗ ăn tục nói bậy, đó là nhận xét của Vân Tranh khi tiếp xúc nhiều với những gia chủ của tướng môn lâu đời như Thạch Trung Tín, Tào Thi và Vương Nguyên Khải.
Những người này không biết đánh trận nữa, nhưng vẫn muốn giữ truyền thống của tướng môn, thế là bọn họ lựa chọn nói tục.
Sau khi về triều, Vân Tranh từ chối hết lời mời mọc không phải ngoài tướng môn, mới đầu còn chút khách khí, đám Thạch Trung Tin còn vờ vờ vịt vịt thỉnh giáo Vân Tranh đạo cầm quân.
Vân Tranh sau khi nói vài câu, phát hiện các vị lão gia ăn sung mặc sướng kia như vịt nghe sấm, tránh hành hạ họ, hành hạ cả mình, liền quyết đoán chuyển sang chủ đề phong hoa tuyết nguyệt, thế là không khí tức thì trở nên sôi động, đó mới là bản lĩnh chân thật của bọn họ. Một số kỹ thuật phòng sự quỷ dị tới mức làm Vân Tranh cứ mắt chứ O mồm chứ A suốt, rất là thỏa mãn lòng hư vinh của đám lão gia, khó trách, ai cả đời nghiên cứu thứ này cả đời sẽ biến thành đại gia, xem ra mục tiêu "phòng sự hỏi Vân Tranh" xa vời lắm.
Đám nam nhân ăn uống ở tiền viện, còn hậu viện là lãnh địa của phụ nhân, Cát Thu Yên bế Vân gia đại tiểu thư rụt rè theo sát phía sau Lục Khinh Doanh, trường hợp thế này đáng lẽ một thị thiếp như nàng không đủ tư cách tham gia, có điều vì người ta thấy nàng bế đại tiểu thư Vân gia nên mới không nói gì.
Cát Thu Yên hiện giờ rất hưởng thụ cuộc sống của mình, mỗi ngày dậy thật sớm, trang điểm thật xinh đẹp, sau đó đi an bài chuyện trong nhà, dù chuyện nhỏ xíu cũng làm vui vẻ nhiệt tình.
Lục Khinh Doanh không thèm quản mấy chuyện vặt vãnh, làm đại tiểu thư thế gia, nàng thừa hiểu ở trong nhà nên quản cái gì, quyền lực của chủ mẫu nằm ở đâu.
Thế nên mỗi khi nhìn Cát Thu Yên vênh mặt ngồi trên ghế phát tiền cho nha hoàn là nàng chỉ muốn cười, biết đó là thời khắc hưởng thụ nhất của Cát Thu Yên, nên mỗi khi cuối tháng là Lục Khinh Doanh không rời nội trạch nửa bước, nhường vinh quang.
- Ài dà, có câu thú thê thú hiền, nạp thiếp thì nạp sắc, nhưng câu này ở Vân gia thì không đúng rồi, phu nhân vừa quốc sắc thiên hương, lại lan tâm huệ chất, lão thân sống lâu thấy nhiều rồi, phu nhân đúng là mỹ nhân từ trăm vạn người chọn một đấy. Thạch gia lão tổ tông nắm tay Lục Khinh Doanh, thân thiết hỏi: - Cát thị cũng xinh đẹp lắm, nghe Vương lão phu nhân kể thì còn biết quản gia nữa.
Lục Khinh Doanh tủm tỉm cười: - Vâng ạ, vãn bối vốn lười biếng, trừ quản sổ sách xuất nhập trong nhà thì chuyện khác không quản. Trong nhà hầu gia phụ trách làm quan kiếm thể diện, Nhị gia phụ trách đọc sách lấy danh tiếng, vãn bối phụ trách kiếm chút tiền nuôi nhà, còn tiêu tiền thì là việc của Cát thị.
Tào gia lão phu nhân gật gù: - Phân công như thế là phải lắm, trong nhà phải rõ ràng, mọi chuyện mới xuôn xẻ, chúng ta có phú quý thì cũng phải biết cách hưởng thụ.
Một đám phụ nhân luôn mồm khen phải.
Khi Lục Khinh Doanh xác lập địa vị của mình trong đám phụ nhân, Cát Thu Yên khéo léo chạy qua chạy lại cho người ta nhớ mặt thì Vân Tranh ở tiền viện thua bạc tới hai mắt đỏ ngầu, đập một đĩnh bạc hai mươi lượng xuống bàn, rống: - Nhà cái rời tay, lão tử không tin ngươi mở được liên tiếp mười một lần nhỏ.
Mới đầu một câu lão thúc, hai câu tiểu chất, giờ rượu vào, lại thua bạc, thành ra lão tử với ngươi luôn rồi.
Ngồi ở vị trí nhà cái lúc này là Thạch Trung Tín mặt đỏ phừng phừng vì rượu, càng thêm uy phong lẫm liệt, rất có hùng phong đại tướng, nheo mắt nhìn Vương Khải Nguyên đang trầm tư, vểnh râu trợn mắt với Tào Thi định rút tiền lại: - Người tới pháp trường, tiền tới đổ trường thì chớ hòng rút lại, nếu túng thiếu thì nói một tiếng, ca ca cho vay.
Trước mặt Tào Thi bạc đã chất cao như núi, hôm nay ông ta là người thắng lớn nhất, nghe khích, đẩy hết tiền tới, cười khẩy: - Ngũ thành binh mã ti của ông có tiền, chẳng lẽ Phủng Nhật quân của lão tử không có à, đặt hết, xem vận số của lão quỷ ông ra sao?
Đám hậu bối đằng sau vỗ tay reo hò, mặc dù bọn họ cực kỳ khinh bỉ kỹ thuật cờ bạc của mấy vị đại lão, nhưng không ai tham chiến, trước kia thì có thể, trời mới biết hôm nay làm sao, sau khi Vân hầu tham dự, mấy vị đại lão không cho chúng xuất chiến nữa.
Bát mở ra, hai hai một, vậy là nhỏ, Thạch Trung Tín cười điên cuồng, vơ tay vét luôn đĩnh bạc cuối cùng của Vân Tranh, vét vài lần không được, vì y đã ấn chặt rồi.
- Lão Thạch, ngay cả đồng cuối cùng của lão tử mà cũng muốn lấy à?
- Hừ, đổ trường vô phụ tử, dù ngươi có đặt quần thì hôm nay lão tử cũng cho ngươi cởi chuồng về nhà. Thạch Trung Tín thái độ cực kỳ kiên quyết: - Vân hầu chẳng phải nổi danh thần tài trong quân hay sao? Tiền hết rồi thì kiếm lại, tội gì phải làm cái trò mất mặt này!
Vương Nguyên Khải nhân cơ hội hùa vào: - Đúng thế, Vân Tranh, có con đường nào không, nếu có chỉ lão phu với, hôm nọ kiếm được vài nữ nhân người Oa, lão phu đã thử qua, tư vị được lắm, sự cuồng dã trên giường đó, nữ nhân nước ta không cách nào sao được, nếu có cách hay, lão phu nguyện dâng lên số nguyên vẹn còn lại.
Tào thi cũng tặc lưỡi: - Chậc hàng hiếm đây, giờ Đông Kinh không lưu hành tặng mỹ nữ Đại Tống nữa rồi, chuyển sang Hồ cơ, Oa quốc,
Thoáng cái hiểu ra được đây mới là mục đích chính của bọn họ, Vân Tranh cười: - Nữ nhân nước Oa thì thôi đi, vãn bối không có cái hứng thú ấy, nhưng nghe nói bên đấy có nhiều bạc lắm, sản lượng của họ hơn Đại Tống ta nhiều, nếu có cơ hội kiếm về một chút không tệ.
Ba nhà bọn họ tuy phú quý, cách kiếm tiền không trong sạch cho lắm, quân tốt phía dưới oán thán nhiều, biết Vân Tranh chẳng thèm tham ô một xu của binh tốt mà vẫn luyện được cường quân, lập công tích, phú quý đầy nhà, với tướng môn bọn họ là hấp dẫn trí mạng, Thạch Trung Tín muốn đuổi đám tiểu bối đi, Vân Tranh xua tay: - Không cần thiết, cơ hội giành cho người có gan có bản lĩnh, nếu không nghe cũng vô ích.
Đám Vương Nguyên Khải đều tỏ ra trang trọng: - Chúng ta muốn quyền lợi thì không có không gian, nhưng nếu kiếm tiền thì không phạm kỵ húy nhà nào hết, nói cho cùng ở Đại Tống này có tiền mới là đại gia, nghe cả đế cơ còn phải gà cho người trả giá cao cơ mà, Vân hầu nếu chỉ cho tướng môn một đường sáng, mọi người cảm kích bất tận.
Chủ để này Vân Tranh đủ vốn liếng lên tiếng, trước kia vì nghĩ cách kiếm tiền nuôi Vũ Thắng quân mà y tính tới vô vàn khả năng, nhiều thứ còn chưa đem áp dụng: - Mọi người có chú ý không, Đại Tống ta từ thời tiên đế bắt đầu bạc quý đồng rẻ, vốn một nghìn đồng đổi một lượng bạc, giờ thì tới một nghìn hai trăm đồng thậm chí nhiều nơi tốn nhiều hơn mới đổi được một lượng bạc.
- Nhưng ở nước Oa thì khác, bạc thì rẻ, đồng lại đắt, mà tiền Đại Tống ta thì không chỉ lưu hành trong nước mà cả Liêu, Tây Hạ, Đại Lý, Giao chỉ, Phù Dư, An Nam, Triều Tiên và cả nước Oa cũng thừa nhận.
- Thế nên so với mang hàng đi bán, chẳng mang xe đồng sang Oa kiếm tiền, Đại Tống ta năm tốt thì đồng sáu trì bốn, năm không tốt thì đồng năm trì năm, trừ lúc bệ hạ đăng cơ thì đồng bảy trì ba...
Thạch Trung Tín xua xua tay: - Ngươi nói rõ một chút, lúc thì bạc đắt, lúc đồng đắt là thế nào.
- Dễ thôi mà, chúng ta mang đồng sang nước Oa đổi bạc, lấy bạc mang về đổi đồng, đợi khi cả đồng lẫn bạc chúng ta tích lũy tới một mức độ nhất định thì có thể thao túng tỉ giá, đó là cách kiếm tiền chỉ lãi không lỗ... Thấy đám người kia thộn mặt ra suy nghĩ, Vân Tranh nhanh chóng cho đĩnh bạc cuối cùng của mình vào túi, còn tiện thể vơ thêm hai đĩnh nữa trong đống của Tào Thi, coi như phí tư vấn:
← Hồi 347 | Hồi 349 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác