← Hồi 326 | Hồi 328 → |
Hoạn quan Trâu Đồng Minh bê một cái khay sơn son vội vàng đi trên con đường nhỏ rải đá ở ngự hoa viên, trên khay đặt một cành hoa đào màu phấn mới cắt, theo sau lưng hắn là tiểu thái giám tám chín tuổi mặt mày khá thanh tú, chỉ là y phục có vài chỗ dính bùn, chân tập tà tập tễnh đi vài bước là lại nhăn nhó, hình như bị thương không nhẹ.
- Tiểu Bân Tử, ngươi là người ta tiến cử vào Tử Trúc cung của Thục phi nương nương đã được ba tháng rồi, sao chân tay vẫn lóng nga lóng ngóng như vậy?
- Thục phi nương nương nể mặt ta mới cho ngươi hầu hạ Húc hoàng tử, ngươi phải biết, việc này không phải là ai cũng có thể làm, Thục phi nương nương thiện lương hiền hòa, là chủ tử hiếm có ở trong cung, được tới Tử Trúc cung là phúc lớn cho ngươi đấy.
Tiểu thái giám Trịnh Bân đi nhanh vài bước đuổi kịp Trâu Đồng Minh, nó là cháu gọi Trâu Đồng Minh là cậu, nhà đông người, là phận út, chẳng cần kế thừa hương hỏa, mẹ nó thấy hiện giờ Trâu Đồng Minh ở trong cung thét ra lửa, cho nên đi theo, vừa tịnh thân được mấy tháng, chỗ đó vẫn đau, vừa rồi leo cây cắt cành đào cho Thục phi, vì sợ bị chạm vào, nên mới ngã: - Tiểu nhân biết rồi.
Trâu Đồng Minh nhìn mặt trời, quan gia lúc này chưa hạ triều, đứng lại chỉ tay vào trán Trịnh Bân, hận sắt không thành thép: - Đã nói sau khi tịnh thân một tháng phải tránh nước, càng không được chạy linh tinh, tối đi ngủ phải buộc hai chân lại, ngươi có buộc không?
Trịnh Bân mấp máy môi: - Buộc chân vào ngủ không thoải mái.
- Ai bảo ngươi vào cung là để thoải mái, chúng ta là nô tài, làm việc chuyên hầu hạ người khác, từ khi ngươi nhận một đao kia thì chuyện hưởng phúc không còn duyên phận với ngươi nữa. Ta vốn không đồng ý cho ngươi vào cung, mẹ ngươi lại nghĩ ta không chịu giúp, giờ hay rồi. Trâu Đồng Minh nghiêm mặt nói: - Tiểu Bân Tử, chúng ta làm nô tài là phải nhìn sắc mặt chủ nhân mà sống, không được vì mình thoải mái mà làm hỏng chuyện của chủ tử. Cho dù chủ nhân có muốn lột da, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống cho chủ nhân lột, sau đó cuộn da mình dâng lên, thế mới là nô tài tốt.
- Ngươi còn may mắn lắm, có ta chiếu cố nên mới ít chịu tội, Thục phi nương nương lại thích tự mình dạy dỗ nhân thủ mới, nên ngươi mới được vào đó, hầu hạ Thục phi nương nương và Húc hoàng tử cho tốt, sau này tới lúc phát đạt.
- Ta giúp ngươi đến đây thôi, giờ mang hoa đào vào cho Thục Phi nương nương, khôn khéo chút.
Trâu Đồng Minh nói xong nhét khay vào lòng Trịnh Bân, vội vàng tới Tử Thần điện, đợi quan gia tan triều.
......
Lâm Lam Lam đang ngồi dựa vào cửa sổ, vừa tắm nắng xuân vừa thêu hoa, sau khi làm mẹ, ngoại trừ thân thể đầy đặn một chút nàng không thay đổi nhiều, dù đã là Thục phi cao quý vẫn ăn mặc giản trang nhã, tóc nàng vấn cao sau đầu, buộc chiếc khăn xanh, đôi mắt sáng long lanh chăm chú vào công việc trên tay, đó là một cái yếm của trẻ con, nhưng to hơn nhiều, Triệu Trinh gần đây hay bị lạnh bụng, có cái yếm, nói không chừng sẽ tốt hơn.
Trước mặt nàng có tấm thảm dầy, vừa thong thả làm nữ công, thi thoảng khóe môi còn mỉm cười nhìn Triệu Húc đang chảy nước dãi tong tong bò trên thảm, thi thoảng đi được vài bước, sau đó ngã bịch xuống, má miệng khóc toáng lên, đám cung nữ ở bên nơm nớp lo sợ, muốn tới đỡ, nhưng nương nương không cho.
Tào hoàng hậu đi vào, thấy Lâm Lam Lam đang trừng mắt với cung nữ, nói: - Muội sao phải khổ thế, Húc Nhi còn chưa hiểu chuyện, đâu cần nghiêm khắc với nó như vậy.
Lâm Lam Lam vội bỏ đồ thêu, đứng dậy thi lễ, dìu Tào hoàng hậu ngồi xuống: - Nương nương nói đúng, nhưng Húc Nhi không giống với đứa trẻ bình thường, tương lai hàng vạn người dựa vào nó để ăn cơm, không có tính cách kiên nghị thì sao được.
- Thiếp thân là nữ tử quê mùa không có kiến thức, chỉ biết nấu ăn làm chuyện vun vặt, tương lai nó còn theo nương nương học làm người, theo các vị tiên sinh học học vấn, theo bệ hạ học quản lý thiên hạ, thế nên bây giờ chịu khổ, tương lai sẽ có nhiều lợi ích.
Tào hoàng hậu nắm tay bàn tay Lâm Lam Lam, thân thiết nói: - Chỉ bằng câu này của muội, ai dám nói muội không có kiến thức chứ?
- Đạo lý trên đời này dù nông hay sâu, kỳ thực đều tương thông, chẳng qua là cách nói khác nhau thôi, kiến thức như muội đã là hiếm có trong giới nữ tử. Người đời cứ nói đất Thục không nhân tài, ta chẳng rời hoàng cung còn biết hai người, muội hiền lương thục đức, hiểu được đại nghĩa, còn Vân Tranh diệt Nông Trí Cao như cỏ rác, nay đang tiến đánh Hoàng Thủ Lăng tù trưởng động Vật Kết là đồng đảng của Nông Trí Cao, đám man tộc đó thủ đoạn vô vàn, nghe bệ hạ kể tới biện pháp ứng phó của Vân Tranh, nhiều lão tướng còn xấu hổ.
- À phải, ta nhớ muội có quen Vân Tranh phải không?
Chuyện này đã nói một lần rồi, sao bỗng nhiên hỏi lại, Lâm Lam Lam biết khi Vân Tranh nổi bật, có nhiều người chú ý thì chuyện nàng từng ở Vân gia sẽ khó tránh khỏi bị phát hiện, cẩn thận đáp: - Trên triều đường hẳn không ai hiểu Vân Tranh hơn thiếp thân, thiếp thân và Vân Tranh từ nhỏ là hàng xóm ở Đậu Sa trại, một nhân vật nổi bật như vậy sao không biết?
Tào hoàng hậu đưa mắt cho cung nữ lui ra, giọng vẫn tự nhiên: - Hai người là đồng hương, lại là bằng hữu chơi với nhau từ nhỏ, tất nhiên là hiểu nhau, nghe nói thê tử của Vân Tranh là Lục thị, xuất thân đại tộc đất Thục.
- Đúng là như thế ạ, Lục thị từ nhỏ bị một đạo nhân có mệnh Cửu dương thương quan, không ai dám cưới, nhưng Vân Tranh tham gia hội hoa, gặp một lần là yêu thích, nhờ lão sư cầu thân, chuyện này thành giai thoại trong Thục, không ai không biết.
- Cửu dương thương quan, đó là mệnh cách xấu nhất của phụ nhân nữ tử, Vân Tranh vì muốn cưới nữ tử cao môn đại hộ, vì phú quý mà tính mạng cũng không cần nữa sao? Tào hoàng hậu cau mày, trong cung đang có lời đồn Vân Tranh vì tham vinh hoa phú quý mà đưa hồng nhan tri kỷ của mình vào cung:
Tuy Tào hoàng hậu vờ lảng qua chuyện khác, nhưng Lâm Lam Lam không buông lỏng cảnh giác, từ khi vào nơi này, bất kể ở trước mặt hay sau lưng người ta, Lâm Lam Lam đều chưa bao giờ bỏ mặt nạ xuống: - Nương nương à, người chưa gặp Vân Tranh, nên không biết đó là người kiêu ngạo tới mức nào, thường ngày mà thấy tính của y, hận không thể đá cho một cái.
Tào hoàng hậu "ồ" một cái, khóe mắt kín đáo liếc nhìn Lâm Lam Lam: - Ta đã nói mà, người như muội thì có nam nhân nào lại bỏ qua, té ra vì muội không thích Vân Tranh nên mới đi tham gia tuyển tú, y kiêu ngạo thế hẳn không được nữ tử yêu thích rồi.
Lâm Lam Lam giật mình đánh thót, vỗ vỗ ngực cười che dấu: - Nương nương lại sai rồi, Vân Tranh đúng là tài cao tám đấu, học vấn năm xe, lại còn có bản lĩnh của Đào Chu Công, trong vòng một năm biến đã khiến một cái trại vốn ăn không đủ no thành nơi giàu có hàng đầu đất Thục, bản lĩnh đánh trận thiếp thân không nói nữa.
- Về phần chuyện Vân Tranh có được nữ tử yêu thích không thì... Hi hi hi...
Tào hoàng hậu nhìn Lâm Lam Lam cười nghiêng ngả thì đánh một cái vào vai: - Cười cái gì, muội lúc nào cũng vô tâm như thế, có biết đã có người đưa lời ong tiếng ve về muội và y không, nói trước khi vào cung thì muội và y là đôi kim đồng ngọc nữ đấy?
Lâm Lam Lam cố gắng nhịn cười: - Nếu như nói chuyện khác, thiếp thân sẽ lo, bị người ta hất nước bẩn lên người, ai mà thoải mái được, nhưng bọn họ ngớ ngẩn đơm đặt thiếp thân và Vân Tranh thì chỉ làm người ta buồn cười thôi.
- Chẳng lẽ Vân Tranh xấu xí vô cùng?
- Nương nương đừng đoán nữa, càng đoán thiếp thân càng muốn cười, Vân Tranh nếu yên tĩnh đứng đó, cầm một cái quạt phe phẩy, nở nụ cười thôi nhất định cũng thành người trong mộng của vô số khuê nữ, nhưng mà, ôi thiếp thân không biết phải hình dung con người y ra sao. Lâm Lam Lam lần này cười thật, nghĩ tới Vân Tranh thì không bao giờ thiếu những chuyện vui vẻ, nàng chỉ cành hoa đào được tiểu thái giám cắm trong bình: - Để thiếp thân kể cho nương nương chuyện Vân Tranh hái hoa đào, nương nương sẽ biết y quá đáng thế nào...
← Hồi 326 | Hồi 328 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác