Vay nóng Homecredit

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 325

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 325: Khiến người ta khó quên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Lazada

Bên ngoài cửa truyền tới một tràng cười giòn tan của thiếu nữ, trên khuôn mặt già nua của Thương lão cũng xuất hiện nụ cười, đứng lên xẻo hơn mời miếng thịt to, cẩn thận xuyên que trúc qua, đặt lên khay gỗ, rồi thêm rượu vào ấm, đợi cửa nhà mình bị tiểu cô nương nghịch ngợm kia đẩy ra.

Quả nhiên Thương lão vừa mới ngồi về chỗ đi thì bị người ta đẩy manh, một khuê nữ cao ráo mặc chiếc váy đủ mọi màu cười hì hì chạy ùa vào, mang theo cả làn sương lạnh bên ngoài.

- Lão gia gia, có rượu uống không? Có thịt ăn không?

Khuê nữ đó đầu thắt rất nhiều bím tóc nhỏ, làn ra trắng hồng do vận động mạnh, tỏa ra sức sống tươi tắn, chóp mũi đỏ rực vô cùng đáng yêu, nàng nhanh nhẹn cởi áo choàng, ngồi đối diện Thương lão ngẩng đầu chờ đợi, lát sau có thêm mấy cô nương thở hổn hển chạy vào, người đóng cửa, người xoa tay, líu ra líu ríu tụ cả bên cái bếp cháy rừng rực, vừa rồi cưỡi ngựa làm tay tê mất cả cảm giác.

Người đi vào đầu tiên chính là Ngỗi Minh, so với thời ở Tây Hạ, nàng thay đổi nhiều lắm, cao ráo hơn, yểu điểu hơn, làn ra trắng mịn, quan trọng nhất là cuộc sống vô ưu vô lo khiến đôi mắt thêm linh động, thần thái ngời ngời.

Thương lão rót rượu từ trong ấm vào từng cái bát gỗ, Ngỗi Minh đưa hai tay ra cấm lấy uống luôn, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn. Tôn Thất Chỉ có làm cho ông một bộ bát đũa bạc, còn có dao bạc, Thương lão chỉ dùng vài ngày, thấy rất không quen, lại mang bát gỗ bát gốm ra dùng.

Hai thị nữ của Ngỗi Minh bị Tôn Thất Chỉ và Lãng Lý Cách cưới mất rồi, mới đầu Ngỗi Minh còn không biết, đến khi hai thị nữ bụng vô duyên vô cớ ễnh lên mới chịu thừa nhận, Ngỗi Minh còn nói gì được nữa, đành phải tìm thị nữ thôi.

Trong thời gian ngắn ngủi ở Vân gia, Ngỗi Minh từng nghe Tịch Nhục nói tới một nơi tên là Hạnh Hoa Lâu, nữ tử nơi đó sống rất thảm, thế là nàng cũng định bắt chước Vân Tranh kiếm cho mình mấy nha hoàn xinh đẹp thông tuệ như Tịch Nhục.

Địa ngục thì vẫn là địa ngục, chẳng vì Tiêu chủ bạ đã rớt đài mà thay đổi, lão bảo tử vẫn là người đó, chẳng qua chủ nhân thanh lâu giờ là Lưu huyện lệnh.

Chướng mắt với tình hình nơi đó, Ngỗi Minh tất nhiên là đại náo Hạnh Hoa lâu, treo lão bảo tử lên dùng roi nựa quất một trận, bỏ ra 100 lượng bạc mua toàn bộ người Bặc, chút tiền đó với Ngỗi Minh mà nói không là gì.

Thế là Đậu Sa trại mọc lên một cái trạch viện toàn là nữ tử, Tôn Thất Chỉ và Lãng Lý Cách chỉ sống được vài ngày là hoảng sợ dọn ra ngoài, nam nhân bình thường không sống nổi trong môi trường toàn nữ nhân, tất nhiên, trừ cái loại đặc thù như hoàng đế.

Dưới sự dạy bảo của Ngỗi Minh, những nữ tử kia biết cưỡi ngựa, thậm chí biết bắn cung, các nàng tức thì trở thành một cảnh tượng đặc biệt nhất của Đậu Sa trại, đến Lưu huyện lệnh nhìn thấy bọn họ cũng lập tức tránh xa, đám nữ nhân này đều là loại tâm lý có vấn đề, cực kỳ thù hận nam nhân, nói một câu không vừa ý là rút đao liều mạng.

Nam nhân có thể vào tòa nữ nhân trạch trứ danh đó chỉ có ba người, Tôn Thất Chỉ và Lãng Lý Cách tất nhiên có thể vào, nhưng bình thường không có việc gì, bọn họ tuyệt đối không bước chân vào đó.

Người còn lại chính là Thương lão nay đã râu tóc bạc phơ.

Nhìn Ngỗi Minh đang hăm hở xoay xâu thịt nướng trên bếp, Thương lão uống một ngụm rượu, cười: - Năm nay thịt trâu khô không bán nhiều được như năm ngoái, nghe nói đầu bên kia Ngũ Xích đạo người ta đóng cửa rồi, không cho người Đại Tống vào, thương cổ đang tắc đầy ở trong quan, ài cả tơ tằm cũng sụt giảm, khuê nữ à, thu nhập năm nay của chúng ta không tốt.

Ngỗi Minh chẳng suy nghĩ, nói ngay: - Không bán được tới nước Đại Lý thì chúng ta bán tới Đông Kinh, đám thương nhân kia ở lại quan thì khách sạn càng kiềm tiền chứ sao?

Thương lão cười ha hả, tại ông, nói chuyện với nhầm người, thôi thì đợi Lương gia khuê nữ tới rồi bàn tinh sau vậy.

Đám nữ tử uống xong rượu gạo, người ấm lên liền giúp Thương lão dọn dẹp nhà cửa, thuận tiện lấy ít chăn màn ra khâu, đem quần áo đi giặt chẳng mấy chốc rời khỏi phòng.

- Cháu biết Đại Lý đang đánh nhau, lão tộc trưởng cẩn thận, phái huynh đệ Thương Báo đi về phía đó xa được bao nhiêu thì xa, chẳng may người Đại Lý đánh tới thì chúng ta chạy cho sớm.

Thương lão vuốt râu cười, lắc đầu: - Người Đại Lý chưa bao giờ vượt qua Mạt thủy, đó là nơi thái tổ hoàng đế của Đại Tống vạch rìu ngọc phân chia ranh giới, năm xưa Vân Đại kể cho ta nghe như vậy, chắc không sai được.

- Lại có cái quốc gia như vậy sao, bị người ta đánh lại không nhân cơ hội men theo Ngũ Xích đạo tới đánh chúng ta, nếu là Tây Hạ, cháu đã cưỡi ngựa... Á...

Thương lão vỗ đầu Ngỗi Minh một cái, nổi giận mắng: - Ai cho nói tới Tây Hạ, Vân Đại viết thư dặn ta, không được để cháu lộ ra thân phận người Tây Hạ, nếu tưởng niệm tổ tông thì học ta, làm mấy tấm bia gỗ, bái tế trong nhà là được, không được nói ra ồm.

Ngỗi Minh vuốt lại mái tóc bị lão tộc trưởng làm rối, miệng làu bàu: - Vân Đại, Vân Đại, gia gia suốt ngày nói tới Vân Đại, cháu nghe phát phiền.

- Ha ha ha, ta cũng nói tới Vân Nhị mà, cháu không biết Đậu Sa trại ngày xưa nghèo thế nào thôi, nếu không có huynh đệ Vân Đại tới, ăn no bụng cũng là ông trời phù hộ rồi, cuộc sống thế này trong mơ ai cũng không dám.

Ngỗi Minh đột nhiên sán tới bên cạnh Thương lão hỏi nhỏ: - Gia gia, người vừa nói huynh đệ Vân Đại tới, từ đâu tới, có phải Vân đại ca đột nhiên rơi xuống Đậu Sa trại không?

Thương lão biết lỡ lời, lại đánh Ngỗi Minh cái nữa: - Nói năng linh tinh, Vân Đại là trẻ trong trại, lão nhìn nó lớn lên từ nhỏ, năm bốn tuổi nó tham ăn leo lên cây hái dâu còn bị ngã, đến giờ tay trái vẫn có vết xẹo nhỏ.

Ngỗi Minh bĩu môi xoa đầu: - Gia gia toàn bênh Vân Đại, không bênh cháu gì cả. Nói xong khoác áo choàng lên, dậm chân rầm rầm rời khỏi nhà Thương lão, nhảy lên ngựa phóng về đại trạch sâu trong trại, nằm dưới Tiên Nhân động:

- Này, bảo Lương gia khuê nữ tới một chuyến nhé, gia gia có chuyện muốn nói. Thương lão gọi với theo, nha đầu này giận đó rồi quên đó, ông không để ý, ngồi trước cửa sổ, nhìn về căn nhà gạch của Vân Tranh, lẩm bẩm: - Vân Đại là trẻ trong trại, nó vốn sinh ra trong trại, ai dám nói không phải, lão hán dìm xuống ao.

Lương Kỳ rất thích chơi với Ngỗi Minh, vì Ngỗi Minh đơn giản, tốt tính, phóng khoáng, một hơi mua về hơn trăm nữ tử người Bặc, hoàn toàn không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác, nàng rất muốn sống như thế, nhưng sinh ra ở gia tộc lớn, có rất nhiều ràng buộc, nàng không thể làm mọi việc theo ý mình được, vì vậy Lương Kỳ thích Ngỗi Minh, hâm mộ Ngỗi Minh. Bây giờ Hạnh Hoa lâu chẳng mua nổi nữ nhân nữa, vì quanh vùng Đậu Sa quan này, ai muốn bán lão bà hoặc khuê nữ, đều đi hỏi Ngỗi Minh có cần không, mà Ngỗi Minh chưa bao giờ từ chối.

Ngỗi Minh dám mua hết vì nàng rất giàu, hai gia tướng của Ngỗi Minh tiếp quản vị trí của Lại Bát giao dịch với thảo nguyên, còn có cổ phần trong mấy vụ kinh doanh của Vân gia, tóm lại là cực giàu, những món trang sức trên người Ngỗi Minh, có cái đắt tới mức dù gia nghiệp lớn Lương Kỳ cũng không tùy tiện mua.

Nghĩ tới trang sức thì Lương Kỳ nhớ tới cái trâm phi phượng mà nàng nhìn thấy ở Thành Đô, Lục Khinh Doanh toàn thân từ trên xuống dưới váy lụa trắng đơn giản, không có bất kỳ món trang sức nào, nữ nhân đó thích ăn mặc đơn giản, nguyên nhân vì muốn làm nổi bật cây trâm gài lên mái tóc đen nhánh.

Nghe nói cây trâm đó đích thân hoàng hậu nương nương tháo trên đầu xuống ban thưởng, bất kể phụ nhân có thân phận ra sao, thấy cây trâm đó đều phải thi lễ, ai cũng hâm mộ, chỉ có Lương Kỳ hâm mộ Lục Khinh Doanh cưới được nam nhân đem về cái trâm đó, nếu năm xưa nếu nàng bỏ đi tự ái của của một tiểu thư, có lẽ cái trâm đó đã là của nàng rồi.

*****

Không biết hôm nay Ngỗi Minh tìm mình có việc gì đây, cái đứa thị nữ kia nói năng chẳng ra hồn, nha đầu ngốc Ngỗi Minh thật là, sao lại phái đứa nói tiếng Hán chưa sõi đi báo tin, có nhiều tiền như thế, sao không mua đứa nha hoàn tử tế.

Không sao, tới hỏi là được, Lương Kỳ cũng rất thích tới Đậu Sa trại, nàng có tình cảm đặc thù với nơi đó, lấy áo choàng mặc lên, quát nha hoàn đi chuẩn bị xe ngựa, nàng vẫn thích mặc áo đỏ như ngày xưa, thiếu phụ hai mươi tuổi hoa vô cùng nóng bóng, không phải là tiểu nha đầu như con cá mắm năm xưa nữa.

Một thư sinh văn nhược ngồi đọc sách thư phòng, thấy lão bà bụng mang dạ chửa của mình lại định ra ngoài, định cản, cuối cùng buông tay xuống chỉ biết thở dài, hắn nói không nổi, đứa con trong bụng nàng sau này cũng sẽ mang họ Lương không phải họ của hắn.

Đậu Sa trại bây giờ thành cái trại giàu có nhất Ba Thục rồi, thế nhưng ngoài trừ thêm vài ngôi nhà ngói, mặt đất lát đá xanh ra thì không khác trước kia là bao, vài con chó chạy đuổi nhau, gà qué thong thả mổ thóc ở cái sân phơi, cái nhà sấy thịt trâu quanh năm đỏ lửa, mùi thịt trâu tỏa ra sực nức cả trại.

Lão tộc trưởng chuyên môn thiết lập một điểm giao dịch nằm ngoài trại, thương cổ muốn giao dịch gì với Đậu Sa trại thì tới đó, có người phụ trách chuyên môn, ông cụ không muốn để mùi tiền làm hỏng trại, cho nên mọi thứ vẫn giống như nhiều năm trước Lương Kỳ tới nơi này, chỉ là thiếu đi một thiếu niên mặc nho sam có cái má lúm đồng tiền hay ngồi ở mái hiên đọc sách, căn nhà trúc vẫn còn đó, Thương lão thường xuyên cho người quét dọn, nhưng chủ nhân của nó đã lâu không về.

Lương Kỳ nhìn ngôi nhà trúc, giơ nắm đấm lên dứ dứ, sau đó đi thẳng tới cuối trại.

Mỗi lần tới nhà Ngỗi Minh thì Lương Kỳ lại đau đầu, có nữ nhân cầm lao trúc ngồi trên tường, có nữ nhân cầm cung tiễn đi qua đi lại, có người còn mài dao nữa, quá mất mặt, đây mà là nhà phú quý à?

- Cái gì, muội nói người đang đánh nước Đại Lý là đám Vân Tranh? Lương Kỳ giật mình đứng dậy, kim bộ diêu vàng lấp lanh trên đầu rung rinh.

Ngỗi Minh ngồi co mình trong đống chăn lông êm ái, nhìn móng tay vừa sơn, khẽ gật đầu làm như mình vừa nói một chuyện hết sức vặt vãnh.

Lương Kỳ đã quên mất cái trâm của Lục Khinh Doanh, quên cái ngôi nhà lộn xộn của Ngỗi Minh, không ngừng đi đi lại lại, một nữ nhân mang thai năm tháng, bụng đã nhô lên thấy rõ mà đi tới một tuần trà mới chịu dừng lại.

Ngồi trên đỉnh đầu Ngỗi Minh, đôi mắt đen lay láy tỏa ra ngọn lửa cuồng nhiệt: - Nói như thế hàng hóa trong tay đám thương cổ kia kẹt cứng rồi.

Ngỗi Minh quay đầu sang, nhìn thấy đôi môi đỏ chót của Lương Kỳ cách mình chưa tới một tấc, vội vàng lùi lại đằng sau, nghe bảo nữ nhân có thai đều không bình thường, lúc Lục Khinh Doanh có thai chó mèo cũng tránh xa, xem ra Lương Kỳ có thai cũng bất thường nốt.

Lương Kỳ không đợi Ngỗi Minh trả lời, phát ra tràng cười khiến lông tóc người ta dựng ngược: - Hàng kẹt rồi, ha ha ha, đám người kia còn đang hi vọng mười ngày sau Đại Lý sẽ mở thành quan, giờ chiến tranh nổ ra, không phải dăm bữa nửa tháng mà xong được.

- Vân Tranh đánh Đại Lý để làm gì chứ, chúng ta vừa có chiến sự ở Lưỡng Nam, quân đội mệt mỏi, sao lại đi khai chiến với nước Đại Lý, không thể nào, Đoàn gia đâu dễ chơi, đánh sống chết với họ làm cái gì? Không được gì hết, Vân Tranh không liều mạng làm chuyện lỗ vốn đâu.

Nói tới đó không biết nghĩ gì lại đứng lên đi vòng quanh.

Đi được vài vòng đá bay cả dép đi, gọi nha hoàn mang bản đồ Đại Lý tới, ngón tay đặt trên Ngũ Xích đạo, cứ dần dần đẩy tới, đến Kiến Xương phủ thì dừng lại, thương đạo từ đó chia làm ba, một theo Ai Lao sơn vòng vèo lên phía bắc, một theo Vô Lượng sơn tới phía nam, ngón tay nàng kéo lên, dừng lại ở Kiến Xương phủ, một tay ôm bụng cười ghê rợn.

Lương Kỳ lại sán tới gần má Ngỗi Minh: - Biết không, chúng ta sắp phát tài rồi, nếu như có thể khống chế Ngũ Xích đạo, con cháu đời đời ăn không hết, hi hi hi, bao năm qua ta chỉ đợi một cơ hội như thế này thôi.

Biết Lương Kỳ đang có thai nên Ngỗi Minh không dám đẩy mạnh, bị cơ thể nặng nề của Lương Kỳ đè lên người, nhăn mặt quay đầu đi gian nan nói: - Tỷ ngồi lên trước được không, nếu không muội chẳng còn sống mà phát tài nữa.

Lương Kỳ thấy Ngỗi Minh thẹn đỏ mặt thì nổi hứng đùa ác, hôn chụt lên cái má phính của Ngỗi Minh, hạnh phúc ôm lấy cái chăn dầy: - Có biết không, trên đời này phát tài nhanh nhất là lúc có quốc nạn đấy, nếu ta lợi dụng quốc nạn của Đại Tống phát tài thì cha ta và ca ca ta đánh chết ta, nhưng nếu là Đại Lý thì không ai ý kiến gì được.

Ngỗi Minh nghĩ một chút gật đầu: - Đúng là thế, Lương tỷ tỷ, vậy chúng ta có nói cho Khinh Doanh tỷ tỷ không?

Nụ cười trên mặt Lương Kỳ tắt ngúm: - Lục Khinh Doanh hiện không có tâm tư xen vào chuyện làm ăn đâu, người ta một lòng muốn làm quan gia nương tử cao sang, bây giờ giúp Vân gia kiếm tiền là ả nhà hoàn Tịch Nhục nay thành bà cô già không ai lấy, và cái ả Cát Thu Yên, hừm, một đại cô nương mà đi chải tóc phụ nhân, cái đồ không biết xấu hổ.

- Lão tộc trưởng nói tỷ và Vân đại ca là thanh mai trúc mã, sao không giữ chặt lấy, giờ đi ghen tỵ với người ta. Ngỗi Minh nghe giọng Lương Kỳ chua loét thì lè lưỡi: - Nếu không phải Vân đại ca rất lâu rồi chưa về nơi này, muội còn nghi đứa con trong bụng tỷ là của huynh ấy, hì hì, lúc nói tới tiền, mắt hai người giống hệt nhau.

Lương Kỳ béo má Ngỗi Minh, Ngỗi Minh không giống cô nương Hán gia gày gò manh mai, trên người nhiều thịt, nhéo rất thích, nhất là cái má vẫn phinh phính, làm nàng nhớ tới thằng nhóc Vân Nhị kia, thằng nhóc đó càng lớn càng hư, lần trước nàng tới Thành Đô dám hau háu nhìn nàng: - Muội còn là khuê nữ thì biết cái gì, Vân Tranh là tên khốn kiếp, là con khỉ không chịu ngồi yên một chỗ, ai gả cho y người đó xui xẻo, nhìn Lục Khinh Doanh đi, một năm gần gũi phu quân được mấy ngày?

- Lương Kỳ này muốn tự làm chủ cuộc sống của mình, giờ ở Đậu Sa huyện ta là nhân vật hàng đầu, bao nhiêu người ngửa mặt nhìn ta kiếm cái ăn, nói một câu có thể ảnh hưởng dân sinh cả huyện, muốn làm gì tùy ý, cả phu quân ta cũng không quản nổi. Chứ không cần mỗi ngày trang điểm thật xinh đẹp, thơm phức đi lấy lòng nam nhân, dù người đó có là hoàng đế thì Lương Kỳ này cũng không thèm.

- Này nha đầu, muội cũng thích Vân Tranh, lại không muốn làm tiểu thiếp nên chạy tới Đậu Sa trại trốn phải không, có tư cách gì nói tỷ tỷ chứ.

Ngỗi Minh đơn thuần nhưng đâu có ngốc, nàng biết Lương Kỳ tối đa chỉ nói thật năm phần thôi, tựa cằm vào vai Lương Kỳ: - Không phải thế Vân đại ca rất tốt, biết đánh trận, biết nấu ăn, khôi hài, lại hiểu lòng người, chiều chuộng người khác, muội tất nhiên là thích.

- Tỷ tỷ biết lai lịch của muội rồi đấy, từ khi Vân đại ca cứu muội khỏi Thanh Đường, hai người bọn muội lúc nào cũng ở bên nhau, muội vốn rất muốn gả cho huynh ấy, thậm chí khi ở trong núi, còn mong huynh ấy bạo dạn một chút, nửa đêm chui vào lều của muội, muội sẽ không từ chối.

- Nhưng huynh ấy không làm thế, ánh mắt huynh ấy lúc nào cũng bình tĩnh, ôn nhu nhưng phẳng lặng như giếng nước, ái tình trên sa mạc bọn muội là trao nhau nóng rực như lửa, huynh ấy sống quá nội tâm, muội không tiến vào được.

- Tới Đậu Sa trại là tính toán của huynh ấy, để muội tránh né tai mắt của Tây Hạ, giờ muội sống ở nơi này rất vui vẻ, không cần gì nữa rồi.

Nhắc đến Vân Tranh, tâm trạng của hai đều trùng xuống, bất kể yêu hay hận, Vân Tranh là chàng trai khiến nữ nhân từng tiếp xúc đều khó quên.

Tiếp đó Lương Kỳ lại bừng bừng dã tâm mưu tính kế hoạch thương nghiệp muôn đời của mình, còn Ngỗi Minh vẫn thấy người bên cạnh mình còn quá ít, nói với nữ quản gia: - Ngươi đi xem xem có ai bán nữ nhân không, chúng ta mua hết.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-865)


<