← Hồi 259 | Hồi 261 → |
Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp còn là xử nữ ở ngoài hoàng cung là dấu hiệu của khuê nữ tốt, nhưng ở trong cung xuất hiện tần phi được hoàng đế cực kỳ sủng ái, một đêm thăng liền mười cấp mà vẫn là xử nữ thì lại thành trò cười lớn.
Tào hoàng hậu tích tắc nhận ra Lâm thị còn là xử nữ, liền khẳng định hoàng đế trượng phu của mình đang lấy nữ tử đáng thương này ra làm công cụ tranh đấu với triều thần. Bất kể sau này thắng bại ra sao, nữ tử này chết chắc, đám triều thần sau khi thất bại sẽ tìm đủ cách cắn trả, khi đó hoàng đế trượng phu chỉ cần ném nữ tử này ra dập tắt lửa giận, đó gọi là loại trí tuệ chính trị, Tào hoàng hậu đã thấy quá nhiều, Quách hoàng hậu chính là ví dụ sống sờ sờ, bất kể trước kia oai phong ra sao, bây giờ chỉ có thể ngày ngày khóc lóc trong lãnh cung tăm tối không có tương lai.
Nghĩ tới đó Tào hoàng hậu thương hại nhìn Lâm thị sợ sệt quỳ dưới đất, bỏ đi suy nghĩ đối phó với nữ tử đáng thương này, vài ngày vinh diệu đổi lấy cả đời bi thảm, mình không nên ném đá xuống giếng làm gì, là hổ nữ tướng môn, lòng dạ này nàng vẫn có.
Đám phi tử bĩu môi bỏ đi, chỉ cho rằng quan gia thấy lạ miệng nên thích vậy thôi, món ăn này chẳng được mấy bữa là chán, Lâm thị tưởng thế nào, chỉ là đồ quê mùa, quan gia cũng chẳng thèm sủng hạnh.
Nhưng mặc thái độ người ta thế nào, Lâm Lam Lam đều cung kính từ đầu tới cuối.
Từ lần đầu gặp Lâm Lam Lam tới giờ đa sắp hai tháng rồi, Triệu Trinh ngoại trừ chỗ hoàng hậu thì chỉ đến Tử Trúc hiên ngủ, lúc đến rất ít khi nói, chỉ một mỏi nằm trên cái ghế tựa mà Lâm Lam Lam sai người làm. Đôi khi đau đầu, gối chân lên đùi Lâm Lam Lam để nàng mát xa huyệt thái dương, nghỉ ngơi đủ thì nằm trong chậu tắm, Triệu Trinh rất thích mùi của cái chậu tắm, không phải do gỗ tốt làm, nhưng khi ngâm có mùi thông xanh dễ chịu, ngâm nước nóng xong luôn nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Không phải Triệu Trinh không có hứng thú với thân thể của Lâm Lam Lam, mà là hắn đang đợi, đã ba đứa con bị chết non rồi, mới đầu Triệu Trinh còn đổ lỗi cho cung phi của mình, nhưng đến khi đứa con thứ ba chết, Triệu Trinh mới nghĩ, vấn đề rất có thể do bản thân, khả năng thời trẻ buông thả, làm tinh khí không đủ, làm con cái sinh ra đều yếu ớt, lần này Triệu Trinh điều dưỡng hai tháng, trong hai tháng đó không chỉ uống thuốc bổ, sinh hoạt điều độ còn không sủng hạnh bất kỳ phi tần nào, quyết tâm nhất pháo công thành.
Lâm Lam Lam cũng chưa bao giờ đòi hỏi hoàng đế sủng hạnh, thực ra nàng cũng rất hoang mang do dự, giao thân thể cho một nam nhân hoàn toàn không có tình cảm, đơn thuần chỉ vì giao dịch quyền lợi, với nàng mà nói đó là tổn thương rất sâu, là xỉ nhục.
Hoa Nương sống tự do tự tại, kiêu ngạo như con hồ ly mỹ lệ, Tịch Nhục đơn thuần đáng yêu, ai cũng nhường nhịn ba phần, Lục Khinh Doanh, càng được gả cho người yêu thương, đó là hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân.
Còn nàng, không có may mắn đó, nên nàng theo đuổi quyền lợi, chỉ là chuyện tới giờ phút này, Lâm Lam Lam lại do dự.
Nhưng đã vào hoàng cung, đã tới mức này nàng có đường lùi nữa sao? Nàng chỉ còn một cách tiến tới, lùi bước, thậm chí dừng lại, Lâm Lam Lam biết mình sẽ chết rất thảm.
Triệu Trinh hôm nay rất khác thường, mặt càng thêm u ám, nằm trên ghế tựa, hai mắt trơ trơ nhìn bầu trời, vị thiên hạ đệ nhất nhân tựa hồ có vô số tâm sự chất chứa trong lòng, dù cho hắn có bao nhiêu quyền lực cường đại, hiện giờ cũng chỉ là một người đáng thương.
Lâm Lam Lam biết phải ứng phó thế nào với tình huống này, đều là Hoa Nương dạy cho, nên nàng không nói gì cả, chống cằm cùng nam nhân đó buồn bã, lúc này là một tự tôn cường đại, sẽ hỏi nữ tử vì sao lại buồn, chẳng phải vì ta được giáo dục tốt, mà muốn thấy người thảm hơn mình, để kiếm an ủi giả dối, làm hoàng đế thì không có nghĩa là sẽ khác đi.
Giọng Triệu Trinh vang lên bên tai: - Trẫm sầu lo vì triều chính, nàng là một nữ tử hậu cung thì có gì phải lo buồn.
Lâm Lam Lam như sực tỉnh, nhoẻn miệng cười: - Vừa rồi thấy bệ hạ cứ nhìn bầu trời, thần thiếp cũng trầm tư, bầu trời ở Biện Lương không đẹp bằng ở Đậu Sa huyện, thần thiếp khi còn nhỏ, cha thần thiếp bế ngắm sao, nói trời sao là bàn cờ, vì sao là những quân cờ, nên đang đoán quan gia đang đánh cờ với trời.
Triệu Trinh đưa tay ra ấn mũi Lâm Lam Lam, cười: - Trẫm đánh cờ với trời ư, chỉ nàng mới có suy nghĩ kỳ lạ ấy.
Lâm Lam Lam ngây thơ nói: - Đúng mà, chỉ bệ hạ mới có tư cách lấy trời làm bàn cờ, lấy trăng sao làm quân cờ, hồi nhỏ cha thần thiếp cũng dạy đánh cờ, chỉ là thần thiếp không học được, thích thêu thùa và nấu cơm hơn.
Triệu Trinh cười đó mà chuyển sang lạnh lùng ngay được: - Không biết đánh cờ, hoặc đánh cờ không tốt mới đúng, chức trách của nữ tử là chiều chồng chăm con, giặt giũ cơm nước. Học cầm kỳ thi họa làm cái gì, toàn là vì mê hoặc nam nhân mà quên bổn phận của nữ tử.
- Mẫu thân của trẫm dù bị lưu lạc phường chợ, cũng dựa vào đôi tay khéo léo nuôi được bản thân, không làm mất mặt hoàng gia. Nàng xem, giờ đám nữ nhân trong cung, trừ nàng ra, nếu đẩy họ ra ngoài kia, bọn họ chỉ có thể vào thanh lâu bán thân kiếm ăn chứ làm được gì? Lúc nào cũng chỉ sợ y phục không đủ hoa mỹ, cầm kỳ thi họa không đủ tinh thông, nghĩ mình làm được vài bài ca, điền được mấy khúc từ thì thành tài nữ cái thế sao?
Lời Triều Trinh làm Lâm Lam Lam nghe ra được vị hoàng đế này căm ghét tất cả mọi người xung quanh, bất kể là đại thần hay tần phi hậu cung.
Người tự cô lập mình thì hiển nhiên vô cùng cô đơn, Lâm Lam Lam vờ không hiểu, vô tâm đem chuyện khi mình còn nhỏ kể ra, kể cả chuyện lên Bạch Vân thiền tự cùng bằng hữu.
- Bệ hạ không biết đâu, cái vị Ngũ Câu thiền sư ấy béo cực, chẳng những ăn thịt, lại còn uống rượu, thần thiếp mang hai gánh gạo lên làm tiền hương dầu, ông ấy còn trách mang ít thế, nói bố thí ít sẽ bị Phật tổ trách phạt, thần thiếp sợ lắm, phải hiến luôn cả cái trâm bạc trên đầu.
- Nhưng hôm khác nha hoàn thiếp thân của thần thiếp ra phố về nói, cái trâm đó gài trên đầu nương tử đồ phu, bà nương đó còn béo hơn cả hòa thượng, thần thiếp phái nha hoàn đi đòi cái trâm về, kết quả bị người ta đánh một trận.
Nhìn Lâm Lam Lam môi xinh mím lại, má phồng lên như bánh bao, khuôn mặt khác nào đứa bé bị ấm ức, Triệu Trình vừa yêu thương vừa xót lòng: - Tên hòa thượng đáng chết!
- Bệ hạ, Ngũ Câu đại sư là cao tăng đó, trừ thích ăn thịt uống rượu, nói lời không giữ gìn thì có một trái tim của bồ tát, năm nào cũng đi khắp nơi chữa bệnh cho bách tính nghèo khổ, còn hiệu triệu mọi người xây nhà giúp người cô quả. Hòm công đức ở Bạch Vân thiền tự không bao giờ khóa, ai cần tới nó đều có thể lấy, Ngũ Câu đại sư không ngăn cản.
Triệu Trinh bất ngờ lắm: - A, nói vậy thì ông ấy là một cao tăng đắc đạo không bị ràng buộc bởi hình thức rồi.
- Đúng thế đó bệ hạ. Lâm Lam Lam gật mạnh đầu: - Ngũ Câu đại sư thật ra tốt lắm, chỉ là không biết kết giao bằng hữu, thần thiếp từng thấy một đạo sĩ lôi thôi ép đại sư uống rượu, đại sư liên tục hô " Tiếu Lâm mũi trâu, ngươi không được chuốc say Phật gia, không được làm ô uế Bạch Vân sơn", tội nghiệp lắm, thần thiếp không dám can, hẳn đại sư bị đạo sĩ đó làm hư nên mới ăn thịt uống rượu.
Nghe Lâm Lam Lam nhắc tới Tiếu Lâm thì Triệu Trinh ngớ ra, đến khi nghe hết mới phá lên cười, nhìn nàng xị mặt bất bình thay cho hòa thượng béo càng khiến hắn không kìm được, kéo nàng vào lòng: - Ha ha ha, chết cười, lão hòa thượng đó đang lừa rượu của Tiếu Lâm đấy, nàng lại thấy tội nghiệp cho ông ta, ha ha ha...
Lâm Lam Lam bị Triệu Trinh ôm vào lòng, toàn thân cứng đờ, nàng có linh cảm, chuyện nàng không muốn nhất cuối cùng cũng sắp xảy ra rồi, khuôn mặt nhỏ thoáng cái đã đỏ rực.
*****
Triệu Trinh nhìn mỹ nhân run run trong lòng như chim nhỏ sợ hãi, trán còn có mồ hôi lấm tấm thì càng thêm kích thích, đưa tay giật nhẹ cái khăn nhỏ buộc trên đầu nàng, tức thì suối tóc đen nhánh suôn mượt trút xuống khuôn mặt thanh tú, khiến Triệu Trinh ngỡ ngàng, sự thay đổi này thực sự quá khác với một Lâm Lam Lam chấc phác thường ngày, sức sống từ tỏ ra từ trong nét mềm mại yểu điệu, khuôn mặt không son phấn vừa thuần khiết lại quyến rũ, Triệu Trinh cảm giác như mình vừa khai phá được một kho báu.
Dục vọng của nam nhân dồn nén suốt hai tháng bị vẻ đẹp diễm lệ ấy làm phun trào như núi lửa, không chờ đợi thêm được nữa, bế xốc Lâm Lam Lam lên, một chân đá cửa đi vào phòng.
Lâm Lam Lam từ lúc bị đặt xuống giường liền nhắm tịt mắt lại, người cứng đờ, hai tay nắm chặt lấy tấm đệm phía dưới, nàng biết rõ thứ mình sắp phải đối diện, đầu óc hỗn độn. Mơ mơ hồ hồ, cảm thấy ngực mát lạnh, bầu ngực thiếu nữ lần đầu tiên phơi bày trước mặt nam nhân, bản năng muốn phản kháng, muốn che nó đi, nhưng không dám, hơn nữa nàng cũng không thể ngăn cản được nam nhân quá kích động kia, hai bầu ngực nàng bị vày vò thành đủ mọi hình dạng.
Chiếc váy bị kéo xuống làm toàn thân Lâm Lam Lam run rẩy, một bàn tay chạm vào nơi đó, cảm giác hoàn toàn xa lạ từ nơi non mềm nhất của xử nữ khiến Lâm Lam Lam cảm thấy sự nhục nhã bất an chưa từng có.
"Á", chưa sẵn sàng, nhưng Triệu Trinh không chút chú ý tới cảm nhận của nàng, cũng chẳng hề cho Lâm Lam Lam thời gian để thích ứng, thô bạo tiến thẳng vào thân thể nàng, cơn đau như kim châm muối sát làm nàng như ngất đi, hai tay cố gặng giữ chặt đùi, ưỡn lên, để giảm bớt đau đớn.
Dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng, dấu lạc hồng theo mông nàng chảy xuống khăn gấm trải trên giường, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lam Lam đã như hoa sớm đẫm sương mai, nước mắt hằn thành vệt dài trên má, đó là giọt nước mắt chua cay, cũng là giọt nước mắt nhẹ nhõm, chuyện đó cuối cùng cũng xảy ra, nàng có cảm giác như trút được gánh nặng, được giải thoát, chút đau đớn đó đánh đổi lấy thứ mình muốn có là gì, đầu óc dần tỉnh táo lại, không thể để cơ hội uống phí, vận dụng những điều được học, cơ thể bắt đầu cựa quậy trên giường như rắn nước, miệng thi thoảng phát ra tiếng rên nho nhỏ khiêu khích hút hồn, tận tình phối hợp để mang tới cho nam nhân kia khoái cảm xưa nay chưa từng có.
Triệu Trinh như ngựa non lần đầu được tận tình tung vó, ra sức rong ruổi trên thân hình mỹ lệ kia, chỉ là không biết giai nhân lại coi ảo tưởng hắn là người khác.
Trâu Đồng Minh khép mắt cầm phất trần như lão tăng nhập định, cảnh ướt át giống bên trong kia ông ta thấy nhiều rồi, đợi quan gia vào phòng liền đóng cửa lại, phẩy phất trần, vô số bóng đen từ cây cối bốn xung quanh xuất hiện, khóa chặt Tử Trúc hiên, đêm nay hoàng đế sẽ không rời đi.
Vị chiêu dung nương nương này nếu như may mắn có thể sinh hạ long tử, Trâu Đồng Minh không dám tưởng tượng sẽ còn tiến tới mức nào, hoàng hậu sao? Không dám, thực sự không dám...
...
Lúc này Lục Khinh Doanh đang ngâm mình trong một bồn tắm rất lớn, mặt nước dập dềnh vài cánh hoa, mắt nhắm hờ hưởng thụ một bàn tay vốc nước, chậm rãi chà xát da thịt trắng nõn nà của mình, từ khi có thai, nàng không để Triểu Trùng hầu hạ mình, lo nha đầu đuểnh đoảng, tay chấn lóng ngóng đó vô tình làm tổn thương tới con mình, thay vào đó là Cát Thu Yên.
Người luyện võ đúng là có cái lợi, chẳng những xoa chân bóp vai thoải mái, quan trọng hơn là rất tỉ mỉ, người như thế để ở trong nhà rảnh rỗi không làm gì hết thì phí quá,
Nằm trong bồn tắm mân mê cái phượng trâm, thứ này do Bao Chửng tới nhà truyền chỉ thưởng cho, là trang sức của hoàng hậu nương nương đấy, nhà tầm thường làm gì có, trượng phu mình thật tài giỏi, bây giờ ngay cả bệ hạ cũng phải chú ý tới rồi.
- Thu Yên này, ngươi nói xem ngày mai ta gài cái trâm này về nhà mẹ đẻ, có nên phối thêm một cái vòng trân châu không?
Cát Thu Yên rất ngoan ngoãn trả lời:
- Có ạ, cái vòng trân châu màu hồng phấn đó rất hợp, phu nhân vốn trắng trẻo, không đen như thiếp thân, nên dù mang thứ gì cũng đẹp.
Lục Khinh Doanh hài lòng vỗ vỗ tay Cát Thu Yên:
- Ta đã lập hộ tịch của ngươi ở Vân gia, coi như ngươi là gia sinh tử từ nhỏ lớn lên trong nhà, nay ta có thai, không thể hầu hạ được phu quân, trách nhiệm này thuộc về ngươi.
Tay Cát Thu Yên khựng lại, lần trước tuy nghe phu thê Vân Tranh trò chuyện, nhưng lâu rồi không nói tới nữa, tưởng như không còn hi vọng, mất một lúc mới nói được:
- Phu nhân thực sự muốn..
- Ừ, phu quân chúng ta là đồ đầu gỗ, cho nên cần ngươi chủ động một chút, đừng ngại. Nhưng Vân gia ta không ủy khuất ai, nếu như ngươi không muốn, hoặc có người khác, ta không ép. Còn nếu ngươi muốn, mấy ngày nữa ta giúp ngươi chuẩn bị hôn thư, nữ nhân cả đời chỉ trông đợi một lần như vậy, ta nhất định sẽ đón ngươi vào Vân gia một cách phong quang, như phu nhân của Vân gia cũng không được xem thường.
....
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, xuyên qua màn sa, chiếu lên mặt Triệu Trinh, hắn mở mắt ra nhìn quanh, đó là thói quen, vì nhiều khi hắn cũng không rõ đêm qua mình ngủ ở đâu.
Lâu lắm rồi không ngủ say như vậy, không nằm mơ, cũng không đột nhiên thức giấc giữa đêm, càng không bị cái giọng gà mái của Trâu Đồng Minh gọi rời giường, đó là một giấc ngủ yên bình.
Không thấy thân hình tuyệt mỹ đó, Triệu Trinh cười nhẹ, ai có thể ngờ rằng dưới bộ áo vải quê mùa kia là là thân thể đẹp đẽ nhường nào.
Đôi chân thon dài mà săn chắc, cặp đùi trơn mượt đến mê ly, eo nhỏ mà khỏe khoắn, bụng phẳng lỳ mà đầy nhục cảm, bầu ngực đầy đặn vừa mắt, cặp mông tròn vành vạnh như trăng rằm, mỗi tấc da thịt đều làm Triệu Trinh mê mẩn, chưa kể những tiếng rên rỉ như tiếng nỉ non đó, mang tới cho hắn khoái cảm tuyệt diệu khó nói nên lời, hắn cũng biết đêm qua mình quá điên cuồng, quá kích động, chỉ là mỹ nhân đang nằm bên dưới quả thực là vưu vật mê người đến cực độ, khiến người ta vừa muốn yêu thương, lại vừa muốn dày vò nàng.
Nhìn thân thể nữ nhân nhiều rồi, chỉ có thân thể này làm Triệu Trình mê luyến, hỏi Lâm Lam Lam, sao eo nàng nhỏ lại dẻo dai như thế, nàng thẹn thùng nói đại bộ phận nữ tử làm việc ở nông thôn đều vậy.
Thế mới đúng, con người chỉ cần chăm chỉ làm việc, ông trời sẽ có ân sủng, nàng vất vả làm việc nên đổi lại được thân thể hoàn mỹ như vậy cũng là hiển nhiên thôi.
Nữ nhân chải đầu rất đẹp, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau vai, đôi mày dài mềm mại, hai má nhuốm hồng, đôi mắt long lanh như nước xuân, ánh mắt dịu dàng trong trẻo còn vương chút xuân tình vẫn chưa tan. Lâm Lam Lam chỉ mặc áo lót, đường cong mỹ diệu của thân thể hình hồ lô khoe hết ra ngoài, miệng ngậm cây trâm, hai tay giơ lên vấn tóc, áo lót mong manh bị nắng trời tò mò chui vào thăm dò, cảm giác làn da nàng như làm từ ngọc.
Triệu Trinh cứ thế chân đất rời giường, tới bên Lâm Lam Lam, khẽ khàng luồn tay qua hông, nhanh như cắt luồn qua yếm đào, bóp lấy đồi ngọc, bầu vú của nàng không lớn, nhưng hình dáng ưu mỹ tựa búp măng, căng tròn vừa tay, mịn màng mà trơn láng như gốm sứ, mỹ nhân giật mình kêu lên, rồi như nghĩ ra điều gì đó thẹn thùng cúi đầu xuống, đáng yêu vô tận.
- Giúp tướng công nàng rửa mặt thay y phục, lát nữa có sứ thần Tây Hạ tới gặp trẫm.
Triệu Trinh cười ha hả đặt Lam Lam ngồi lên lòng mình, công việc này vốn có thái giam chuyên môn giúp hắn, hôm nay hắn không muốn ai vào quấy nhiều sinh hoạt phu thê thật sự của mình.
Lâm Lam Lam không biết chải đầu cho nam nhân, tay chân rất lóng ngóng, Triệu Trinh càng vui, tân hôn thê tử đều không biết, như thế mới là nữ nhân tốt, đôi khi bị Lâm Lam Lam chải tóc làm bị đau, hắn cũng vui vẻ.
Bước ra khỏi cửa, Triệu Trinh vặn mình, trước kia sủng hạnh phi tử, sáng dậy thấy mỏi mệt khó chịu, hôm nay thấy toàn thân sảng khoái, mặt trời có vẻ như cũng đỏ hơn thường ngày. Rút từ ống tay áo ra một tấm khăn gấm, đặt vào khay son Trâu Đồng Minh đang bê, kiêu ngạo nói:
- Ghi vào ngọc điệp, Lâm thị xử nữ, trẫm phá.
Trâu Đồng Minh cười hì hì hô:
- Bệ hạ uy vũ.
← Hồi 259 | Hồi 261 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác