← Hồi 248 | Hồi 250 → |
Trâu Đồng Minh khúm núm tới gần: - Bệ hạ, đó là nơi ở của Lâm tài nhân, nghe nói bệ hạ mùa hè dễ bị rôm ngứa, mặc áo vải không tốt, mặc tơ lụa mỏng nhẹ thoáng khí mới hợp, nhưng bệ hạ không cho trong cung mua tơ lụa. Lâm tài nhân liền mua tằm về, tự mình dệt lụa, bệ hạ chỉ cấm không cho mua, không cấm không cho dệt, nên nương nương cho phép Lâm tài nhân ở tạm tiểu viện bỏ trống này để dệt vải, bệ hạ có muốn vào xem không?
Triệu Trinh nhìn Trâu Đồng Minh đầy thâm ý, cười nhạt: - Ngươi thu của Lâm tài nhân bao nhiêu bạc?
Trâu Đồng Minh vội quỳ xuống đập đầu kêu oan: - Nô tài oan quá, nô tài oan quá, bệ hạ soi xét, Lâm tài nhân tiến cung chỉ mang theo một cái bọc nhỏ, bên trong có hai bộ quần áo, mấy cuốn sách và ít giấy, nô tài muốn cũng chẳng có mà lấy.
- Được rồi đứng lên đi, chưa chi đã làm ầm lên. Triều Trinh xua tay, nghĩ một lúc rồi đẩy cửa tiểu viện đi vào:
Trâu Đồng Minh bố trí thị vệ hoạn quan thủ vệ xung quanh, ông ta ôm cái phất trần đứng gác, ông ta đúng là không lấy của Lâm Lam Lam đồng bạc nào, nhưng trên đời này có một thứ gọi là "giao tử".
Nghe thấy tiếng kiêu kinh ngạc của Lâm Lam Lam trong phòng, Trâu Đồng Minh cười hi hi, sờ hai tờ giấy trong lòng, giao tử đúng là thứ tốt, hai giờ giấy mà trị giá tới những hai mươi ngân tiền.
Ở trong cung mà vác số tiền nặng một trăm sáu mươi cân sẽ bị hoàng hậu nương nương lấy roi quất chết, có thứ này thuận tiện bao nhiêu, mới đầu còn cho rằng tài nữ kia lừa mình, hỏi người Tứ Lạc Nghiệp mới biết, thứ này gọi là giao tử, một tờ giấy đổi được đúng một nghìn đồng, không thiếu một đồng.
Chỉ là phải tới hiệu của người Thục mở ở Biện Lương mới đổi được, có điều chuyện nhỏ thôi, cha gia trước kia thu của người ta lá vàng, lá bạc cũng nơm nớp lo sợ, giờ tốt rồi, ai có thể nhìn ra trên người cha gia có đống tiền.
Nội cung chỉ có một mình quan gia là nam nhân, chỉ cần nữ nhân đều muốn quan gia nhìn thêm một cái, hừ hừ, cái đám nói xuông hứa không hứa sau này cả đời không quên ân mà muốn cha gia giúp ấy à? Mơ đi! Trời mới biết các ngươi biến thành phượng hoàng rồi sẽ thành cái bộ mặt gì, cha gia thấy nhiều kẻ trở mặt rồi, dù ngươi hứa hẹn núi vàng núi bạc cũng không bằng hai tờ giấy của Lâm tài nhân.
Nghiêng tai nghe ngóng, trong phòng có tiếng cười của quan gia, ấy dà, thật là hiếm có quá, một nữ tử nhà quê mà lại làm được quan gia cười, chứng tỏ là một nữ tử biết tình thú, thú vị hơn đám mỹ nhân trơ trơ như khúc gỗ nhiều, nữ tử như vậy mà không giúp một chút cũng tiếc.
Nghĩ tới đó Trâu Đồng Minh đi xuống bậc thềm đuổi thái giám và đám cung nga đang hâm mộ nhìn về phía này tránh xa một chút, căn dặn không được ai ồn ào, rồi lấy sách thị tẩm ra chuẩn bị ghi chép.
Nhìn từ ô cửa sổ vào, chỉ thấy một căn phòng hết sức đơn sơ, một cái giường kê sát tường, một bộ bàn ghế gỗ cũ, trên bàn là ngọn đèn dầu mù mờ, miễn cưỡng chỉ chiếu sáng được ba bước.
Triệu Trinh ngồi trên cái ghế duy nhất trong nhà, tay cầm chén trà, nhìn Lâm Lam Lam quỳ trên mặt đất xén tua của tấm lụa đang dệt, nàng chỉ mặc một chiếc váy xanh bằng vải nhẹ, đầu buộc khăn, đẹp một cách mộc mạc, hai chân gập lại, tư thế ấy làm váy căng ra, đằng sau đôi chân thẳng tắp là cặp mông tròn vành vạnh khoe hết trước mắt Triệu Trinh, như chào mời người khác, nhưng có vẻ giai nhân chẳng hề biết gì, vẫn chuyên chú làm việc, Triệu Trinh thấy thú vị lắm.
Lâm Lam Lam bận rộn chỉnh trang tấm lụa, cặp mông không ngừng di chuyển, từng lời Hoa Nương căn dặn nhớ như in trong lòng.
" Có ngực khoe ngực, không ngực khoe lưng, chân dài thì tất nhiên khoe chân, ngực của muội vừa mắt nhưng không bắt mắt, song eo như dương liễu, như thế sẽ khiến mông thêm nổi bật, mông muội không quá lớn, nhưng rất tròn, rất đẹp. Nghe nói con cái quan gia đa phần chết non, nên một tấm thân có sức sống dễ sinh nở có sức hút hơn người có khuôn mặt tinh tế."
" Ở hoàng cùng thì đừng khoe vẻ đẹp của mình, mặc dù muội rất đẹp, nhưng vẻ đẹp này hãy để quan gia khai phá, nếu cố sức thể hiện ra vẻ đẹp của mình dễ làm người ta nhàm chán, chỉ có vẻ đẹp mà chỉ một người phát hiện, một người khám phá ra, mới làm người tìm thấy say sưa thỏa mãn."
" Muội muội à, hoàng cung nói thật ra chỉ là cái Linh Tê Các lớn thôi, ân khách nơi đó chỉ có một, giai lệ vô số, muốn nổi bật, phải thể hiện sự độc đáo khác biệt của mình."
" Tiếu Lâm nói, quan gia vẫn mãi nhung nhớ mẫu thân của mình, nhiều lần tới nơi ở của mẫu thân lúc còn sống để hoài niệm, mẫu thân của quan gia lúc khốn khó cùng tỷ tỷ dựa vào dệt vải nuôi thân."
" Điều này rất quan trong, nam nhân thường mỹ hóa mẫu thân của mình lên mức vô hạn, cho nên muội chỉ cần váy xanh vải thô, khăn nhỏ buộc đầu, cũng hơn xa người toàn thân gấm lựa châu ngọc."
" Nhục dục là lửa, tới mãnh liệt lui càng nhanh, cháy càng mạnh càng sớm lụi tàn, là thứ ít đáng tin cậy nhất, nếu như muội có thể chuyển hóa chút thương nhớ của quan gia vào dục hỏa này, nó sẽ biến thành nguồn dầu hỏa cháy mãi, làm quan gia mãi quyến luyến muội."
" Đến khi mẫu thân của mình chết quan gia mới được thấy dung mạo, như thế có một khoảng trống, hình ảnh mẫu thân là do quan gia ảo tưởng ra, nên muội phải tìm hiểu được quan gia ảo tưởng gì, tiếp cận được ảo tưởng đó thì muội sẽ thành công."
Lâm Lam Lam vén một lọn tóc rũ xuống mặt, cười với Triệu Trinh: - Bệ hạ, nô tỳ đã dệt xong một ít lụa rồi, mặc dù là màu sắc nguyên thủy, có hơi vàng một chút, nhưng nô tỳ không muốn đem nhuộm hay thêu hoa lên đó, nó làm hỏng tính thoáng khí của tơ lụa. Bệ hạ là đáng chí tôn, long khí uy nghi, không cần phải thêu rồng lên để nói với người khác mình là đế vương.
Triệu Trinh "ừm" một tiếng, chăm chú nhìn Lâm Lam Lam giơ tấm lụa nguyên sắc ướm lên người mình, lúc này hắn cảm thấy rất an bình, giống như nông phu ở ngoài vất cả ngày, về nhà có hiền thê dịu dàng chu đáo chăm lo. Ánh mắt của Triệu Trinh không nhìn mông, ngực hay khuôn mặt Lâm Lam Lam, mà nhìn tay nàng, bàn tay đó hơi thô, chẳng mảnh mai như tay cung tần mỹ nữ khác, làm hắn nhớ tới thi thể mẫu thân mình, một vị hoàng quý phi mà tay lại đầy vết chai sần.
Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Lam Lam, vuốt nhè nhẹ cảm thụ sự ần sùi nơi lòng bàn tay, đúng là hơi chai rồi, nhìn bên ngoài không nhận ra, giọng đã hơi khàn: - Tay chai rồi, dệt vải khó lắm phải không?
- Bệ hạ, dệt vải vốn là nghề chính của phụ nhân gia, từ xưa đã là nam cầy nữ dệt, nô tỳ là quan gia tiểu thư, vốn chẳng biết nghề này, sau khi phụ thân qua đời mới phải học dệt vải để nuôi sống mình, nô tỳ học dệt hai năm thôi, bệ hạ chưa thấy tay phụ nhân quanh năm dệt vải đó, họ dù không bẻ cành gai cũng không thấy đau đâu.
- Trẫm thấy rồi. Triệu Trinh vuốt ve bàn tay Lâm Lam Lam, nước mắt cứ thế nhỏ ra, dựa vào lòng nàng, lẩm bẩm: - Trẫm thấy bàn tay đó rồi, thấy rồi, vết chai rất dày, giống vỏ cây vậy...
Lâm Lam Lam không nói nữa, khẽ khàng ôm lấy đầu Triệu Trinh kéo vào giữa hai bầu ngực êm ái của mình, cùng hắn chìm đắm trong thương cảm vô hạn. Ngoài cửa sổ, có mấy con đom đóm bay vào, đuổi nhau, nô đùa với nhau, ánh sáng xanh nhạt nhấp nháy lượn lờ khắp phòng, như chuyên môn tới biểu diễn cho hoàng đế xem.
Trời đêm phủ khắp màu đen Tỏa sáng những vì sao lấp lánh Đom đóm bay, đom đóm bay Tinh tú trên trời cao rơi lệ Khắp đại địa hoa hồng ủ rũ Gió đêm lạnh gió đêm lạnh Chỉ cần có ngươi bên cạnh Từng cặp từng đôi rất đẹp Không sợ đêm tối chỉ sợlẽ bạn Chẳng ngại mệt mỏi hay không Chẳng bận tâm phương hướng.
← Hồi 248 | Hồi 250 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác