Vay nóng Tima

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 184

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 184: Thương cổ đều tham lam
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Lazada

- Vì sao? Cát Thu Yên không để ý tới lời chia rẽ của y:

Vân Tranh ngồi xuống đất, nhỏ một cọng cỏ, ngậm trong mồm: - Đơn giản thôi, vì Đại Tống trong mắt người Tây Hạ chẳng là cái gì, đất đai màu mỡ, đông người giàu có, đánh nhau với một quốc gia non trẻ thành lập bao năm, nhưng thắng thì ít mà thua thì nhiều. Thế nên để có thể đứng ưỡn thẳng lưng ở Tây Hạ thì phải kiếm chỗ dựa thật vững, chắc hẳn cô chưa biết điều này mười năm trước Giác Tư La đánh bại Tây Hạ, bắt sống chủ soái Tô Nô Nhi. Lý Nguyên Hạo nổi giận đích thân dẫn quân báo thù, lại lần nữa bị Giác Tư La đánh bại, ông ta là bậc kiêu hùng trên thảo nguyên.

- Có liên hệ với Giác Ta La mới không bị xỉ nhục ở Tây Hạ, mới có thể đối thoại bình đằng với họ, còn cái danh người Tống báo ra sẽ bị bọn họ khinh bỉ.

Cát Thu Yên mặt giãn ra đôi chút, tiếc nuối nói: - Người như ngươi nếu một lòng theo thánh giáo, nhất định sẽ thành công thần khai quốc, ngươi đã ăn Cực Lạc đan, ta không dấu ngươi nữa, thánh giáo sắp khởi sự tới nơi rồi. Phật tử muốn đưa ta tới Tây Hạ là vì kết đồng minh với họ, chuyện này vốn lên kế hoạch từ lâu không phải vì mấy lời xúi bẩy của ngươi mà vào Tây Hạ đâu.

Ra là vậy, đến ngay cả một Di Lặc giáo hung tàn như vậy mà cũng sợ người Thổ Phồn, xem ra cái tính sợ mạnh hiếp yếu ăn sâu vào máu người Đại Tống rồi, Vân Tranh thở dài: - Được, nếu ta đoán không sai thì Phật Tử cách chúng ta không xa, dọc đường nếu không không có Phật Tử chiếu cố, e là tới được đây bọn ta đã tổn thất không ít, để báo đáp ân tình này, ta giúp cô toại nguyện, gả cho Ninh Lệnh Ca vẻ vang nhất có thể, vì thế ta ở lại đây kiếm thêm hồi môn cho cô, trả lời thế đã hài lòng chưa?

Cát Thu Yên hừ một tiếng, bỏ đi.

Hàn Lâm lập tức xuất hiện như bóng ma sau lưng Vân Tranh, giọng nói cũng âm u như ma nốt: - Bị từ chối hả?

- Nữ nhân như thế ta không có hứng thú. Thừa biết ông ta vẫn sợ mình bị Di Lặc giáo khống chế nên rình rập quanh đây theo dõi, Vân Tranh đổi đề tài: - Lão đạo, hơn một tháng rồi, thương thế của ông đã lành chưa?

- Không đáng ngại, cả đời này ta bị thương vô số, dựa vào cái thân thể này chống đỡ, nếu không chết bao nhiêu người rồi, nói đi, ngươi lại nhắm vào ai rồi, chẳng lẽ là Cao Đàm Thịnh?

Vân Tranh lắc đầu: - Đó là chuyện sau này, ông ta hiện vẫn còn có ích, đợi trên đường về ta sẽ nghĩ cách trừ cái họa ngầm này. Ta cũng không muốn giết ai ở đây hết, chỉ muốn hỏi ông để cho an toàn, bây giờ chúng ta cần ngựa, dù lỗ vốn cũng được.

- Cái gì, ngươi mà lại chịu làm ăn thua lỗ à?

- Không hẳn là lỗ, có ngựa tốt chạy trốn mới nhanh, giữ được cái mạng thì không bao giờ là lỗ.

Mặt trời mọc ở thảo nguyên cũng tráng lệ như ở biển vậy, mật trời như thoáng cái nhảy từ sau đỉnh núi ra, một khắc trước mới lấp ló đầu non, một khắc sau ánh sáng đã trải rộng khắp thảo nguyên.

Một ánh hoàng kim phủ lên cỏ khô, mặt người, một đồi kỵ binh từ hướng mặt trời xuất hiện, tốc độ không nhanh, vừa vặn, bọn họ như luôn luôn giữ thế trận chuẩn bị công kích.

Đồng Chiêu mười sáu tuổi đã là thứ sử Hội Châu, sở dĩ hắn có chức vị này là vì cha hắn Giác Tư La khi dâng tấu cho quan gia Đại Tống gọi quan gia là đại a cữu.

Người ta đã gọi quan gia là a cữu rồi, thế thì sắc phong quan chức cũng dựa theo thông lệ nhà Đường, sở dĩ mới có chức thứ sử này kỳ quái này, đương nhiên nó là danh nghĩa thôi, người thực sự quản lý Hội Châu vẫn là tri phủ.

Vân Tranh khi thi lễ không dùng lễ tiết của thương cổ, mà dùng quan trường, chắp tay nói: - Ti chức bái kiến thứ sử đại nhân.

Đồng Chiên lấy làm lạ, không ngừng nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải quan viên Đại Tống tuổi tác không chênh lệch mình là bao này, hắn chưa bao giờ gặp quan viên Đại Tống.

- Ta tên là Thanh Nghi Kết Quỷ Chương, cũng là quan, Hội Châu đoàn luyện sứ, hai chúng ta quan chức ai lớn hơn ai? Một thiếu niên cao lớn sừng sững ngoạc miệng cười hỏi Vân Tranh, cứ đi quay y nhìn như là nhìn thú quý hiếm, còn đưa mũi tới gần cổ Vân Tranh hít hít: - Y còn thơm hơn cả nữ nhân nữa.

Vân Tranh rất muốn đẩy cái mặt tên này ra, nhưng hiện giờ cần tới người ta vẫn cố kìm nén: - Chức ngươi to hơn.

Đồng Chiên nhảy từ trên ngựa xuống: - Ngươi đã từng giết người chưa, giết kẻ địch trên chiến trường hay là giết gia nô trong nhà?

Vân Tranh thầm thở phào, biết tiếng Hán là tốt rồi, tuy hơi khó nghe, vẫn tốt hơn nhờ phiên dịch qua lại: - Gia nô nhà ti chức xưa nay luôn trung thành, cho nên chỉ giết kẻ địch, dọc đường tới đây ngay cả đám cường đạo hung hãn nhất cũng không làm gì được.

Đây là nơi cực kỳ sùng bái vũ lực, nếu thanh niên trưởng thành mà chưa giết người, nhất là chưa giết địch sẽ bị khinh bỉ.

Đúng lúc này Lương Tiếp đi tới, rút đao ra đứng giữa hai người, lớn tiếng nói: - Bẩm tướng chủ, đội ngũ đã chỉnh lý hoàn tất.

Vân Tranh lấy trong lòng ra hai tấm lụa trắng muốt, đeo lên cổ Đổng Chiên và Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, đưa tay mời: - Đây là lễ nghi trong quân, hai vị là khách nhân tôn quý nhất, mời duyệt quân.

Hai thiếu niên này từng lên trận, tuy chưa bao giờ nghe thấy lễ nghi này nhưng không hề sợ hãi, nghênh ngang đi trước, có điều khi năm trăm người ánh mắt sáng quắt di chuyển theo bước chân mình thì không khỏi có chút chột dạ, đi qua rồi cảm giác có gai sau lưng, không hề dễ chịu, nhất là khi năm trăm người cùng đồng thanh chào, suýt nữa rút đao ra.

Nghi thức duyệt binh bị Vân Tranh làm rất cầu kỳ, tới một tuần hương mới kết thúc, đi khi đội ngũ giải tán, Vân Tranh nghe thấy hơi thở nặng nề của hai thiếu niên.

Người Tống ở đây vốn bị coi thường, nếu không làm chút gì đoạt khí thế sẽ rất bất lợi cho chuyện sau này.

Sau nghi lễ duyệt binh tất nhiên là dùng bữa, đủ loại món ăn phong phú bày kín bàn.

Đổng Chiên nhìn bát cháo xanh biếc trước mặt tỏa mùi thơm gạo và thịt mà thèm, nhưng thói quen tạo thành nhiều năm vẫn quay đầu lại, thấy có người chiêu đãi thủ hạ của mình mới yên tâm thưởng thức món ăn.

Quỷ Chương thích nhất là bánh rán và trứng mặn, chỉ chốc lát hắn đã diệt sáu cái bánh rán và bốn quả trứng mặn.

- Quỷ Chương huynh, đợi lát nữa còn có trà bơ mới làm, bây giờ là cuối thu, không có chút trà bờ trong người, cưỡi ngựa một lúc là môi khô nứt.

Quỷ Chương húp hết canh thịt, đặt cái bát sứ nhỏ xuống, chép miệng: - Cái gì cũng tốt, mỗi điều là bát nhỏ quá.

Vân Tranh cáo lỗi, sai người mang tới ba cái bát sứ thô, múc cháo vào, ba người nhìn nhau cười lớn, chạm bát vào nhau rồi húp ngon lành.

- Món ăn đất Hán đúng là không tưởng tượng được, chỉ là bột mì thôi có thể làm ra nhiều hương vị khác nhau như thế, Đổng Chiên lần này mở rộng tầm mắt rồi. Kết thúc bữa ăn, Đổng Chiên chắp tay nói:

- Hai vị có biết vì sao Vân Tranh lặn lội đường xá xa xôi mang tơ lụa tới thảo nguyên không?

Thấy Vân Tranh đi vào chủ đề chính, Đổng Chiên ngồi thẳng lên: - Xin được nghe kỹ hơn.

- Tằm nông bắt đầu nuôi tằm khi chúng bé như con kiến thành to bằng ngón tay, rồi đợi kết kén, kéo sợi, trải qua vô số công đoạn phức tạp mới thành gấm vóc mỹ lệ. Đáng tiếc, tâm huyết tằm nông đất Thục sắp trôi theo dòng nước, năm ngoái trong Thục hán hán, bách tính cơm không đủ ăn, ông trời thương xót, may mà cây dâu mọc rất tốt, tơ tằm được mùa, nhưng ai cũng muốn đem tơ tằm đổi thành lương thực, mà tơ tằm quá nhiều không bán được, vì thế mà người treo cổ nhảy sông nhiều vô kể. Vân Tranh không kìm được tiếng thở dài:

- Đó là tai họa của Đại Tống, liên quan gì tới Thanh Đường bộ của ta?

Vân Tranh lắc đầu: - Liên quan lớn lắm, xin thế tử nghe Vân Tranh trình bày:

***

Tạ lỗi, tạ lỗi a, ngộ bị đau răng, ba ngày rồi, cố đảm bảo số chương mỗi ngày nên chất lượng có đi xuống, chân thành tiếp thu ý kiến phản hồi, đây là truyện sẽ in thành sách, ngộ lấy nhân phẩm đảm bảo, sẽ không phụ lòng huynh đệ tỷ muội.

Lần nữa cầu nguyệt phiếu.

Trích lời lão tác.

Công nhận đoạn này lão tác viết nhạt kinh, như kiểu viết cho xong

*****

- Mục dân Thanh Đường và tằm nông đất Thục giống nhau, môi hở răng lạnh, tằm nông trong Thục không có tiền thì không mua nổi đồ bạc mỹ lệ của Thanh Đường, cũng không dùng nổi những tấm thảm ấm áp của Thanh Đường, với Thanh Đường mà nói đây cũng là một loại đả kích.

- Dọc đường Vân Tranh tới đây, chém giết liên miên, tuy may mắn qua được, nhưng vô cùng kiệt quệ, từ lúc bước chân tới đất đai của Thanh Đường mới thở phào nhẹ nhõm, nơi này không khác gì bước vào thiên đường nhân gian, tất cả là do tầm nhìn xa trông rộng của phụ thân thế tử mà có.

- Vì sao phụ thân thế tử lại hoan nghênh thương cổ bốn phương tới Thanh Đường như vậy, thứ nhất là vì thu thuế, có thương thuế sẽ giảm được gánh nặng của mục dân, muốn có nhiều thương thuế phải có nhiều thương nhân, rõ ràng Thanh Đường đã làm được điều này.

- Nơi này có ngựa tốt, có len sợi, có lông cừu, có thảm, đồ bạc, đao kiếm cung nỏ, đều là thứ Đại Tống rất cần, nhưng vấn đề cũng phát sinh, nếu như Thanh Đường chỉ sản xuất thật nhiều, sau đó đổi thành tiền đồng và bạc thì rất không ổn, thế giới này tiền là thứ hữu dụng nhất, cũng vô dụng nhất. Vân Tranh vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra hai đồng tiền: - Đây là tiền Đại Tống, phát hành năm Khánh Lịch thứ hai, và đây là tiền đúc từ thời thái tổ, thế tử có thấy gì không thỏa đáng không?

Đổng Chiên cầm năm đồng tiền lên xem kỹ, nghi hoặc trả lại: - Không thấy gì khác biệt.

Vân Tranh sai Hầu Tử dùng đao chém hai đồng tiền ra làm đôi, chỉ giữa đồng tiền: - Bí mật không phải ở bên ngoài, mà ở bên trong, tiền thái tổ đúc sáu phần đồng, bốn phần trì, đôi khi đồng chiếm tới bảy phần, ở Đại Tống gọi là tiền thái tổ, một quan tiền thái tổ đổi được một lượng hai tiền bạc. Rồi lấy đồng tiền Khánh Lịch: - Tiền này hàm lượng đồng chỉ có ba phần, trì bảy phần, ở Đại Tống gọi là tiền trì, một quan chỉ đổi được tám tiền bạc.

Đổng Chiên nghe thế thì mặt âm trầm, bảo Quỷ Chương bỏ tiền trong túi hắn ra, chém một cái làm đôi, chém liền mười đồng, phát hiện đều là tiền trì.

- Thế tử hẳn hiểu ý Vân Tranh rồi, ngài đem không biết bao nhiêu hàng hóa tốt đi đổi lấy thứ tiền xấu này về là lỗ lớn. Cho nên Vân Tranh muốn chúng ta thay đổi phương thức giao dịch, dùng đồ đổi đồ, nói thực, ti chức rất thích ngựa Thanh Đường, biết đây là thứ liên quan tới gốc rễ quốc gia, không dễ dàng trao đổi mua bán, nhưng vẫn muốn có một ít, không biết ý thế tử ra sao?

- Chúng ta tuy lần đầu gặp nhau, nhưng ta thích sự thẳng thắng của ngươi, thương cổ tới đây giao dịch nhiều, nhưng chưa ai nói với ta những điều này. Đổng Chiên nghiêm túc nói: - Nếu như ngươi đã biết không thể tùy tiện trao đổi ngựa, ta đồng ý cho phép ngươi được bắt đầu mua bán trên thảo nguyên, chỉ cần ngươi không mua khải giáp và vũ khí là được. Trí tuệ của ta không đủ phán đoán lời của ngươi thật hay giả, nên ta phải về hỏi phụ thân và trưởng lão mới quyết định. Nhưng có một điểm này phải nói rõ, khi nộp thuế ngươi phải nộp tiền đồng và bạc trắng, dù là tiền xấu hay tiền tốt, thì Thanh Đường đã sử dụng nó nhiều năm rồi, không thể tùy tiện thay đổi.

Thiếu niên này không tầm thường, ở cái tuổi mười sáu dễ dàng kích động ấy vẫn có thể nghe hết mình trình bày, chuyện không hiểu thì về thỉnh giáo trưởng bối, không dễ dàng, xem ra Giác Tư La có người kế thừa rất tốt: - Vậy Vân Tranh đợi tin mừng từ thế tử.

Đổng Chiên đứng dậy: - Ta ghét nhất bị lừa, niềm tin của ta chỉ có một lần thôi, nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, ta sẽ lấy đầu ngươi. Nói xong cùng Quỷ Chương đi luôn, không thèm nhìn những món quà hoa lệ mà Hầu Tử đưa lên, huýt một tiếng sáo, đám bộ hạ đang ăn uống cũng vứt lại đó, tung mình lên ngựa, hướng tới phía sâu trong thảo nguyên, lều của cha hắn ở ngay bên sông Hưởng Thủy.

Vân Tranh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bảo với đám Hầu Tử, Bành Cửu: - Bắt đầu giao dịch được rồi, mỗi món đều phải ghi chép lại rõ ràng, nhớ kỹ, tuyệt đối không được lừa mục dân, nếu không xử theo quân pháp.

Thế là cái chợ lâm thời vốn đã náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt, Vân Tranh còn tổ chức một hoạt động khuyến mại chưa từng có ở thời đại này, y bắc một cái chảo lớn rán bánh và quẩy, mục dân nào hoàn thành giao dịch có thể tới nhận bánh miễn phí.

Không ngờ mục dân lại cực kỳ thích bánh rán và quẩy rán, nếu như rưới thêm ít mật ong lên thì nhìn bọn họ ăn cũng thấy chua xót, chỉ là cái bánh làm từ bột mì thôi mà.

Nhưng Vân Tranh chua xót chẳng được bao lâu, mặt y dần đen như đít nổi, bánh rán được ưa chuộng ngoài dự liệu, người xếp hàng ở chỗ đợi giao dịch tơ lụa và các loại hàng hóa còn không nhiều bằng chỗ phát bánh miễn phí của y, thậm chí bọn họ không đợi trao đổi hàng để nhận bánh miễn phí mà muốn trực tiếp trao đổi bánh với Vân Tranh, vì một rổ bánh rán mà họ sẵn lòng lấy cả những tấm thảm tuyệt đẹp ra đổi.

Sau khi phát hiện ra điều này, Vân Tranh thực sự không biết phải nói gì, con bà nó, mình tới đây để bán tơ lụa cơ mà, có phải bán bánh rán đâu, ở Diêm Quan trấn đúng là mua rất nhiều bột mì, nhưng không phải để bán.

- Huynh đệ, bánh rán không đáng giá một tấm thảm, cũng không đáng giá một tấm da trâu, thậm chí một tấm da dê cũng giá trị hơn cái bánh này nhiều, ta làm bánh rán không phải để bán... Ta không bán bánh, thật đấy, mọi người đi xa tới đây giao dịch nên ta làm bánh cho mọi người ăn vui miệng thôi. Vân Tranh toát mồ hôi, lấy mấy cái bánh đổi tấm thảm to thế kia thì chưa nói sét đánh chết, lương tâm cũng cắn y chết, mà làm đủ số bánh rán có giá bằng tấm thảm thì y cũng gãy tay luôn, một tấm thảm lông cừu này ở Thành Đô quý cực kỳ, giá gấp ba bốn lần tấm lụa cùng cỡ:

Cát Thu Yên cười tới không đứng vững nổi nữa rồi, tuy ả ở trong trướng bồng không dám ra ngoài, nhưng hai phó phụ đem toàn bộ chuyện ngoài kia nói cho ả biết, nên nhìn thấy Vân Tranh luống cuống đứng bên chảo mỡ hoa chân múa tay giải thích liền thấy vô cùng vui vẻ.

Mục dân rất hào sảng thẳng thắn, họ đã ăn bánh rán Vân Tranh làm là nhất định đem đồ mình mang theo tặng lại cho y, cơ mặt Vân Tranh giật liên hồi, sớm biết thế này tới thảo nguyên mở quán ăn cho rồi, còn kinh doanh khỉ gì nữa.

May mà bộ hạ của Đổng Chiên đã tới, giao cho Vân Tranh một tấm mộc bài, đây là lệnh bài cho phép thông thương, thấy quan viên này còn có kiến thức biết tiếng Hán, Vân Tranh tranh thủ nhờ hắn nói với mục danh, đổi ít vật tư mùa đông, tơ lụa, đừng đổi bánh rán, thứ này để hai ngày là mốc.

Thủ pháp quản lý bách tính của quan viên Thanh Đường rất nhanh gọn dứt khoát, một trận roi quất xuống là mục dân liền ngoan ngoãn nuốt nước bọt nhìn bánh rán vàng ruộm, ngoan ngoãn đi đổi ít muối, ít công cụ, ít gạo trắng rồi hoa tiêu rồi mới tính tới đổi ít vải vóc hiến thần linh.

Thế là Vân Tranh cuối cùng cũng có thể thở phào rồi, thấy trên mâm còn dư vài cái bánh, nhét vào tay mấy đứa bé rồi chạy cho nhanh, không chịu nổi ánh mắt như đứa bé đòi mẹ cho bú của mục dân.

Chỉ cần ngươi chân thành nỗ lực, ở đâu cũng có thể kết bạn, Vân Tranh nhanh chóng được mời tới ngồi giữa đám mục dân, cố chịu đựng mùi khai của dê, nghe mục dân ca hát, y rất thích bài ca dao thuần phác của thảo nguyên.

Cô nương xinh đẹp ở đỉnh núi Nàng tiến một bước bằng trăm con ngựa Nàng lùi một bước bằng trăm con dê Mùa đông nàng ấm hơn mặt trời Mùa hè nàng mát hơn mặt trăng

Toàn thân nàng hương hoa ngào ngạt Ong mật thành đàn bay quanh nàng Dân gian mỹ nữ vô số Chỉ nàng mới xứng với đại vương Đại vương Cách Tát Nhĩ đi phương bắc Nàng ở trong phòng có một mình

*****

Chỉ cần cao hứng là mục dẫn sẽ nhảy múa ca hát, bọn họ tôn sùng sự đơn giản, tác chiến đơn giản, sinh hoạt đơn giản, và cả trao đổi cũng đơn giản.

Cùng mục dân nắm tay nhảy múa ca hát nửa ngày, Vân Tranh toàn thân ướt mồ hôi, nhưng cực kỳ khoan khoái về lều, Lục quản gia cười tươi như một đóa hoa, cứ trao đổi như thế này chưa cần tới Tây Hạ bọn họ đã hết sạch hơn bốn nghìn thếp tơ lụa, còn da trâu và thảm lông cừu đã chất cao như núi, thế này sẽ nhanh chóng về nhà được rồi, mọi người đều đang đợi tiền về, năm nay tằm tốt chưa từng có, nhưng lương thực mất mùa, nên tơ tằm cũng không bán đi được.

- Cô gia, chúng ta nên nâng giá tơ lụa lên một chút, sao người không cho phép? Cao hứng một hồi, Lục quản gia có chút xót của kiến nghị:

- Không được tăng giá, chúng ta đi tới đây là để khai thác thương đạo sau này còn tiếp tục mua bán chứ không phải hút máu họ, giữ giá cả hiện tại, mai rời khỏi nơi này tiếp tục đi sâu hơn vào thảo nguyên. Nhớ, giáo dịch phải công khai, đừng hám lợi, phải để mọi người trên thảo nguyên thấy chúng ta là thương nhân tốt, chỉ có như thế mới mở được thương đạo này.

Vân Tranh rất biết giá trị những món đồ mình đổi được, ở Thành Đô một tấm thảm lông cừu có giá gấp ba lần tấm lụa có cùng kích cỡ, nhưng ở đây ba tấm thảm lông cừu mới đổi được một tấm lụa cùng kích cỡ, đối diện với lợi nhuận như thế, đối diện với mục dân đơn thuần như thế, thật khó khiến cho thương nhân theo đuổi lợi nhuận không nảy sinh lòng tham, vì thế mà giao dịch giữa người Hán và Thổ Phồn xưa nay đều không duy trì được lâu dài.

Giác Tư La đứng trên ngọn đồi cao, nhìn xuống bãi cỏ đang dần héo tàn chạy dài tới tận chân trời, từng đàn bò dê đang cúi đầu gặm cỏ khô, nỗ lực tích góp thêm chất béo lên người, chuẩn bị cho mùa đông, chỉ có bò dê tráng kiện, địa vị của Thanh Đường mới không thể lay chuyển.

Giữa Tây Hạ và Đại Tống cần chọn một để kết minh, bản thân không đủ cường đại để ứng phó với hai kẻ thù, Lý Nguyên Hạo của Tây Hạ rõ ràng không phải minh hữu tốt, dù ông ta kiêu dũng thiện chiến, có thể xưng anh hùng trên thảo nguyên, nhưng hi vọng gì một kẻ giết cả mẫu thân và thê tử hoài thai có thể tuân thut minh ước.

Còn người Tống, bọn họ chỉ quan tâm tới cái danh nghĩa, không quan tâm tới lợi ích thực tế, cúi đầu xưng thần có vô số lợi ích, thứ tiến cống hàng năm không bằng một phần mười hàng hóa được tặng lại, để bảo vệ Thanh Đường, Giác Tư La không ngại cúi đầu.

Một tiếng huýt sáo từ đường chân trời truyền tới, ánh mắt Giác Tư La trở nên hiền từ, nhi tử ông ta yêu thương nhất đã về, bên cạnh nó hẳn là đứa nhỏ chấc phác Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, một anh hùng cần ba người giúp, Giác Tư La thấy nhi tử của mình vẫn còn quá ít người hỗ trợ, có điều thằng bé này tầm mắt quá cao, cả hai ca ca đều không để vào mắt.

Nhìn nhi tử cưỡi ngựa phi nước kiệu như bay, Giác Tư La như thấy được bóng dáng của mình năm xưa, với một chủ nhân thảo nguyên mà nói người kế thừa tốt còn quý giá hơn cả bò dê.

- Phụ thân, con về rồi. Đổng Chiên nhảy từ trên chiến mã xuống vui vẻ gọi, Quỷ Chương xuống ngựa sau một chút, làu bàu tức giận gì đó.

- Đua ngựa hả, ai thắng? Giác Tư La cười ha hả, không hỏi Đổng Chiên làm việc ra sao mà hỏi Quỷ Chương trước, nếu như nhi tử mình giở trò gian lận, ông ta sẽ phán cho Quỷ Chương thắng, giữa bằng hữu với nhau công bằng rất quan trọng:

- A Chiên thắng rồi, đại thủ lĩnh, hôm nay có món ăn ngon lắm, muốn mang về cho ngài mà A Chiên không cho.

Giác Tư La cười rất hài lòng, vỗ vai Quỷ Chương bồm bộp: - Đứa nhỏ ngốc, chỉ là món ăn mà thôi, trong lòng ngươi có đại thủ lĩnh, cho dù ta không ăn cũng thấy ngọt rồi, người Hán luôn biết làm những món ăn khó quên, có điều đợi khi tuổi ngươi nhiều hơn một chút sẽ biết thế giới này còn nhiều thứ quan trọng hơn ăn uống. Người Hán đó mời các ngươi ăn hả, y có giữ quy củ trên thảo nguyên không?

- Phụ thân, y cực kỳ quy củ, khi con tới thì y đã ở Thanh Đường ba ngày, trong ba ngày đó y không tiến hành bất kỳ một giao dịch nào.

- Hàng hóa của y có gì, trà, muối, gạo trắng hay vải vóc? Giác Tư La chỉ hỏi vậy thôi, thương đội tới Thanh Đường không ít, nên ông ta không quá quan tâm, mấy năm nay đều giao cho đứa con này quản lý để tích lũy kinh nghiệm:

Đổng Chiên có phần nghi hoặc: - Người đó là quan viên Đại Tống trẻ, quan cấp không cao, con lấy làm lạ, y mang theo trà, muối, vải và gạo, những thứ đó không có gì đáng nói, nhưng y mang theo rất rất nhiều tơ lụa.

- Cái gì, tơ lụa? Nụ cười trên mặt Giác Tư La tức thì biến mất: - Y bán tơ lụa ra sao, muốn mục dân mặc tơ lụa mà đi chăn thả gia súc à?

- Không ạ, tơ lụa y bán không phải để làm y phục mà là làm lễ vật tôn quý nhất tặng khách. Đổng Chiên lấy ra một tấm khăn cáp đạt trắng muốt đeo lên cổ cha mình, dùng lời chúc phúc thành kính nhất:

Giác Tư La cầm tấm lụa xem, chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất đặc biệt, như muốn chui vào não, đầu óc trở nên tỉnh táo, thoải mái, đây tuyệt đối không phải là vật ô uế được.

Trong lúc ông ta còn đang nghi hoặc không thôi thì Đổng Chiên lấy ra một nắm tiền bị chém làm hai: - Tên đó còn nói rất nhiều điều mà con không hiểu, nên về thỉnh giáo phụ thân.

Giác Tư La chỉ nhìn qua một cái là thở dài: - Đồng tiền này là đáng giá nhất, còn đồng tiền này kém nhất, đó là nỗi đau của Thanh Đường, biết rõ ràng Đại Tống giở thủ đoạn, nhưng không có cách nào ứng phó, tiền Đại Tống không chỉ tiêu ở Thanh Đường mà còn Liêu, Tây Hạ, thậm chí là Đại Thực xa xôi cũng chấp nhận thứ tiền này. Nếu như tên người Tống đó muốn dùng thứ tiền kém này mua đồ thì chúng ta tăng giá, hoặc tăng thuế.

- Y không mua bằng tiền, mà muốn dùng đồ đổi đồ, còn giá cả ra sao do y và mục dân tự thương lượng, đồng ý thì đổi, không đồng ý thì thôi, khi nào đạt được cái giá mà cả hai bên cùng hài lòng mới tiến hành. Con thấy cách này cũng công bằng cho nên đồng ý cho y giao dịch, trừ chiến mã, đao kiếm và giáp trụ ra thì đều được, nhưng kết thúc giao dịch phải nộp thuế bằng tiền đồng hoặc bạc.

Giác Tư La hài lòng với sự cẩn trọng của nhi tử: - Con không cứ thế mà về chứ?

- Không ạ, con phái người giám thị chúng giao dịch, theo như báo về y còn ngồi cùng với mục dân ca hát, nhảy múa rất lâu, thương cổ người Tống không ai làm thế. Chặn mấy người giao dịch thành công lại hỏi, ai nấy đều vui vẻ, nói rằng số hàng hóa họ đổi được còn nhiều hơn là dùng tiền đồng giao dịch.

- Có một số mục dân thích ăn một thứ gọi là bánh rán do chính tay y làm, còn muốn lấy thảm lông cừu ra đổi, nhưng y từ chối hết, nói cái bánh này không đáng giá, thậm chí không bằng cả một tấm da dê, mục dân cứ muốn đổi, cuối cùng y không làm nữa, đem hết bánh còn lại cho đám trẻ con.

- Phụ thân nói thương cổ đều tham lam, nhưng con thấy y rất chân thành, y đối xử với mục dân như người mình vậy, thậm chí còn hơn, chẳng lẽ y là ngoại lệ?

Giác Tư La ngồi xuống đất, nghiêm túc nói từng chữ một: - Nhi tử, nhớ thật kỹ, thương cổ đều tham lam, câu này không sai một chút nào. Bọn chúng cực kỳ tham lam, còn tham lam hơn cả sói, càng tỏ ra chân thành tức là chúng càng muốn lợi nhuận lớn hơn mà thôi, chúng ta không bao giờ lơ là cảnh giác với chó sói, càng không bao giờ mất cảnh giác với thương cổ, nhất là thương cổ người Tống.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-865)


<