← Hồi 176 | Hồi 178 → |
Cát Thu Yên đứng ở một bên cầu nhìn Vân Tranh phái bộ hạ vác từng xếp lụa đặt trên mặt đất, còn chuyên môn mở góc vải gai bọc ngoài lụa ra cho mình xem rõ, nhìn đống gấm Thục sáng rực như ráng chiều trước mắt, ả chẳng những không vui mà càng ngày càng nhíu chặt mày.
Xách Ngũ Câu bị đánh tới mặt mũi bầm dập lên, hỏi: - Rốt cuộc y muốn làm cái gì?
Ngũ Câu bị đánh một mắt sưng húp không mở ra nổi, cố gắng mở mắt còn lại nhìn về phía trước, yếu ớt nói: - Y đang làm theo yêu cầu của ngươi, lấy tơ lụa trao đổi hòa thượng.
- Bồ tát, trong tay chúng ta còn có mười mấy người, sau khi trao đổi tên hòa thượng béo này vẫn nhiều vốn liếng ép y phải ngoan ngoãn nghe lời, loại người cổ hủ ngu xuẩn này, không chèn ép một chút thật có lỗi. Một tên ăn mặc kiểu thư sinh vuốt râu chuột nói:
- Ngu xuẩn. Người chửi không chỉ có Cát Thu Yên mà còn cả Ngũ Câu: - Sở dĩ y cứu ta là vì ta là bằng hữu của y, còn người khác, dù ngươi giết sạch trước mặt y, y cũng không thèm chớp mắt lấy một cái. Cho nên ta không về, trừ khi các ngươi thả hết mọi người ra thì bần tăng mới về, nếu không ta lập tức tạo hóa, các ngươi sẽ không được gì hết.
Cát Thu Yên lạnh giọng nói: - Ngươi dám uy hiếp ta sao?
- Bần tăng vốn chỉ là cái thân thối, chết sớm chết muộn cũng không thành vấn đề, cho nên dùng trao đổi tất cả mọi người mới đáng, nếu các ngươi giết thêm một người nào, bần tăng sẽ chết ngay, không trì hoãn chút nào. Ngũ Câu nói câu này rất tự tin, vì Vân Tranh bày chỗ lụa là kia ra trước mắt, cám dỗ lớn như vậy, đám cường đạo đi theo Cát Thu Yên chắc chắn động lòng, đám người này theo Di Lặc giáo chỉ vì tiền tài và thỏa sức chém giết.
Suốt từ trưa cho tới khi mặt trời ngả bóng, người Giáp Tử doanh đều bận rộn tháo gỡ lụa trên xe xuống, cùng với số lụa tăng lên, một ngọn núi tỏa hào quang ngũ sắc xuất hiện.
Một nghìn quan mà đổi thành giao tử chỉ là một xếp giấy, nhưng chỉ cần một trăm quan thôi cũng nặng tới tám trăm cân, phải dùng cả xe để chở, xung kích thị giác mạnh mẽ.
Tơ lụa cũng thế, nếu chỉ có một hai xếp lụa, người ta chỉ thấy đó là thứ vải tốt, nhưng bốn nghìn xếp lụa chất lên thì khiến đám cường đạo miệng khô cổ khát, hơn cả nhìn thấy mỹ nữ, Vân Tranh tin rằng với trí tuệ của Ngũ Câu sẽ biết lợi dụng nó để tranh thủ điều kiện có lợi nhất cho mình.
Hầu Tử lần nữa đeo cờ trắng đi tới, đứng đối diện với Cát Thu Yên, làm bộ dạng sẵn sàng bỏ chạy bất kỳ lúc nào: - Tướng chủ đồng ý rồi, giờ ngươi có thể lấy tơ lụa đi, trao trả Ngũ Câu đại sư ra, sau đó hai bên huyết chiến.
- Trong tay bọn ta còn có mười bảy người nữa, các ngươi cần phải tăng thêm vốn mới đổi được chúng về. Tên thư sinh râu chuột còn chưa chịu nhận ngu:
- Không phải việc của bọn ta, bọn ta chỉ cần Ngũ Câu đại sư. Hầu Tử mỉa mai, hắn cũng xuất thân cường đạo, chẳng cần giả vờ làm ra vẻ không quan tâm tới mạng sống của người khác.
Bên kia im lặng một lúc, Cát Thu Yên nhìn thủ hạ tên nào tên nấy muốn chảy nước dãi, đành phải nói: - Các ngươi lui lại ba dặm, bọn ta sẽ trả hòa thượng cho.
- Hòa thượng không đi, trừ khi các ngươi thả hết người, nếu không hòa thượng không đi. Ngũ Câu nói thật to:
Hầu Tử cuống lên: - Đại sư đừng cố chấp, tướng chủ phải lấy tơ lụa đổi đại sư về, không chỉ tổn thất tiền bạc, còn là có tội, đại sư vạn vạn lần không thể bỏ lỡ cơ hội.
Ngũ Câu cơ mở mắt nhìn Hầu Tử, khuôn mặt béo tốt bị đánh tàn tệ nở nụ cười gớm ghiếc: - Hầu Tử, ngươi về nói với Vân Tranh, chuyện y làm vì ta, Ngũ Câu cả đời không quên, cho dù tình cảm là đại địch của tu hành, dù không thể tu thành Phật, ra cũng vạn phần cảm kích, y đã làm trọn tình bằng hữu rồi. Còn ta phải vì những người vô tội kia... Còn chưa dứt lời Ngũ Câu đã bị bảy tám cái chân dẫm đạp, Cát Thu Yên lạnh tanh nhìn một lúc mới ngăn cản, đến khi quay đầu sang bên kia, không ngờ thấy người Vân Tranh đang dùng đao chém tơ lụa, xé thành từng mảnh dài.
Khỏi cần nói, Vân Tranh đang cảnh cáo Cát Thu Yên, ngươi làm tổn thương Ngũ Câu thì số gấm vóc này cũng không vẹn toàn.
Tức thì đám đạo phỉ ẩn mình ngóc ngách nhảy hết cả ra, chửi bới Vân Tranh phá hỏng gấm vóc, mấy tên vừa đánh Ngũ Câu cũng bị đồng bọn xông vào đánh đập.
Không chỉ đạo phỉ, Hàn Lâm cũng đang chửi Vân Tranh, nhất là vừa phải giết xong một con rắn lớn, lòng càng phẫn nộ.
Lau vết máu dính vào mắt, một tay nắm dây leo gian nan bò lên, sờ gói giấy dầu trong lòng lần nữa, thấy vẫn còn đó mới yên tâm, Vân Tranh muốn ông ta cho thứ bột này vào nước uống của cường đạo, lại lần nữa chửi Vân Tranh là tên tiểu nhân vô sỉ.
Nén hương giờ lớn đã cháy một nửa, Vân Tranh nhìn về phía vách núi đối diện, mặt trời chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt đang cố níu kéo lại, đang sốt ruột thì có ánh sáng loáng qua, liền nở nụ cười, đó là tín hiệu của Hàn Lâm, chỉ cần ông ta leo được qua vách đá dối diện sẽ dùng gương nhỏ báo tin.
Vân Tranh sai Hầu Tử truyền tin, nói sẽ thỏa mãn điều kiện của bọn chúng, để lại 20 người, còn lại lùi ngoài năm dặm.
Giờ chỉ cần tranh thủ đủ thời gian cho Hàn Lâm thôi, chính là thứ bột trúc đào trước kia đã cho Hầu Tử và Hám Ngưu nếm thử khi chúng ngu dốt bắt mình, nhưng lần này không ai rảnh đi rửa ruột cứu đám cường đạo.
Đám cường đạo chửi bới mỏi mồm cũng yên tĩnh lại, đợi Cát Thu Yên ra quyết định sớm, từ lúc bị tài phú kích thích, bọn chúng quên cả ăn, không biết đói là gì nữa, nhưng khi thấy Hầu Tử mang cho Ngũ Câu một cái bánh trăng trắng, cắn một cái là nước mỡ chảy ra đầy miệng, liền thấy bụng cồn cào, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc còn đi ăn cơm.
Cát Thu Yên không phản ứng gì, đợi tới khi ngọn núi đối diện có ba cột khói xanh bốc lên mới yên tâm, đó làm tháo báo của ả truyền tin, trong vòng ba dặm không hề có phục binh.
Giáp Tử doanh sức chiến đấu không cao, nhưng bọn chúng dám liều mạng, đó là kết luận sau ba bốn lần va chạm, không giống như đội quân khác của Đại Tống, thấy nguy là chạy, đám người này thấy không thoát là lao lên ôm cả kẻ địch ngã xuống núi, ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí bên ả, lại có rất nhiều nỏ cứng, nếu không vì thứ này, chỉ cần mấy chục đạo phỉ là có thể đánh đám sương quân đó thất điên bát đảo.
Có điều vì thế ả cũng bắt đầu hoài nghi tin đồn Triệu tam pháo, Lưu Ngưng Tĩnh bị đội quân này tiêu diệt.
Tạm thời không nghĩ tới chuyện này, hai bên giằng co nửa ngày trời, tinh thần mỏi mệt vô cùng, lần đầu tiên Cát Thu Yên nhận ra đối phó với kẻ địch quá hào sảng, ngược lại phía bên kia sẽ càng đau đầu, dù sao là hai bên đối địch, đối phương càng thoải mái chấp nhận điều kiện càng nghi ngờ.
Biết thế Cát Thu Yên vẫn quyết định đợi, đợi khi mặt trăng lên mới tiến hành trao đổi, sự cố lần này làm Phật tử vô cùng tức giận, đã đích thân tới Thành Đô cứu Lưu Ngưng Tĩnh, còn ả chủ yếu làm nhiệm vụ phá rối gây hỗn loạn, giờ không biết Phật Tử đã thành công chưa, dù sao nơi giam cầm Lưu Ngưng Tĩnh vô cùng nghiêm ngặt.
Nghĩ tới Lưu Ngưng Tĩnh đang ở trong ngục, cùng là thân nữ nhi, Cát Thu Yên rất đau lòng.
HẾT!
← Hồi 176 | Hồi 178 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác