← Hồi 175 | Hồi 177 → |
- Cắt thịt nuôi ưng, xá thân cho hổ, ta tin các ngươi làm được chuyện như vậy, vì người như các ngươi đã nhìn thấu sinh tử, vì thế phải giết bọn họ để trên người ngươi có nhân quả, bị nghiệt duyên bám người, hòa thượng, đừng mong tới tây phương cực lạc nữa. Nữ tử đó vừa mới dứt lời sáu người bị bịt miệng đổ gục trong vũng máu, Ngũ Câu muốn trợn tới rách mắt, xông tới, nhưng chân bị buộc xích sắt, người đổ vật xuống đất, nhắm mắt lại không đành lòng nhìn những thi thể vẫn còn đang co giật.
Vân Tranh muốn tới Ngân Xuyên thì ắt phải qua Quảng Nguyên, đó chính là Kim Ngưu đạo nổi tiếng, rời Kim Ngưu đạo có thể đi Bao Tà đạo tới Quan Trung, hoặc qua Kỳ Sơn tới Tần Châu, bất kể là đường nào thì cũng đều khó đi, và cũng không cách nào tránh được Lăng Vân độ, chỗ hiểm yếu nhất trên Kim NGưu đạo.
Thục đạo khó, khó hơn lên trời, mấy ngày qua đi trên đường núi gập ghềnh chật hẹp đã rút cạn sức sống của đội ngũ, Vân Tranh tính tới Lăng Vân độ nghỉ ngơi năm ngày, dù sao tới đó là được nửa đường.
Thế nhưng Hầu Tử đi do thám lại về báo nơi đó không tiện tiếp khách vì có cao tăng viên tịch.
Vân Tranh hỏi lại thật cẩn thận chuyện ở đó, liền biết Ngũ Câu gặp phải phiền toái lớn rồi.
Bồ tát ở đây có thể là ai ngoài Cát Thu Yên, còn đường nhỏ bạch vân, ở tận cùng Bạch Vân sơn có cái gì? Vân Tranh không muốn nhắc tới thứ ghê tởm đó. Ngũ Câu đã nổi giận, cho rằng Cát Thu Yên chính là thứ vàng vàng cần chôn lấp.
Quảng Nguyên phủ nằm ở Lợi Châu, đây là vùng đất rộng người thưa, quan phủ chỉ có thể miễn cưỡng đảm bảo Kim Ngưu đạo không bị đạo phỉ phá hoại thôi. Đất Thục xưa nay luôn không thiếu đạo phỉ, Vân Tranh tin chắc đạo phỉ nơi này đã ngả theo Di Lặc giáo, vì trong giới lục lâm, Di Lặc giáo là lão đại không cần tranh cãi.
Tên khốn kiếp Trương Phương Bình đó vốn không trông đợi mình bán được tơ lụa, mở ra thương đạo mới, mà muốn dùng Giáp Tử doanh của mình để thăm dò thực lực của Di Lặc giáo, quan văn như ông ta, chẳng bận tâm bách tính có thêm một đường kiếm tiền, ông ta vốn khinh thường thương cổ, cứ nhìn ông ta ra lệnh khai hoang thì rõ. Mình suy nghĩ vẫn đơn giản, đúng là đã lừa được ông ta có thiện cảm với mình, nhưng lão già đó trải qua đấu tranh quyền lực, lòng đã vô cùng sắt đá, chỉ cân nhắc lợi ích thiệt hơn, có tình cảm cũng bỏ qua.
Khỉ thật, so với mấy lão già lọc lõi đó thì vẫn còn quá non, bày bao nhiêu thủ đoạn cũng chẳng bằng một chiêu hại người đường đường chính chính của người ta.
- Tiểu tử, ngươi cẩn thận, người bên cạnh Cát Thu Yên càng ngày càng nhiều, ở Tử Đồng bên cạnh ả chỉ có hơn mười người, bị ta giết mất bốn người, nhưng tới Vũ Liên, nhân số đã tăng lên gấp đôi, lúc chúng ta đánh lui ả tại Kiếm Môn, ả đã có sáu mươi tên nanh vuốt, bây giờ hẳn tới trăm người rồi.
Vân Tranh cắn răng nói: - Nếu không có Ngũ Câu, ta có thể ở lại thành Lợi Châu có Hoài Ân quân, ả sẽ chẳng làm gì được ta, chiếm cứ Hoàng Thạch trụ lâu dài cũng vô nghĩa. Giờ không có Hoài Ân quân, lại chẳng thể bỏ Ngũ Câu, thật là...
- Ngươi muốn cứu Ngũ Câu sao? Hàn Lâm nhìn chằm chằm hỏi:
Vân Tranh bực tức: - Ta rất không muốn, lão hòa thượng béo đó tham ăn tham uống, còn suốt ngày lừa tiền của ta, nhưng không cứu không được, hai chữ bằng hữu không phải để nói tùy tiện, Vân Tranh ta vốn không có mấy bằng hữu.
Hàn Lâm trầm ngâm một chút chợt hỏi: - Nếu như Tiếu Lâm bị thiên tử hoạch tội, áp giải ra pháp trường xử tử thì ngươi làm thế nào?
- Cái này khó. Vân Tranh vỗ vỗ trán, thử thăm dò giới hạn của Hàn Lâm: - Trước tiên ta làm cái máy ném đá cỡ nhỏ, cho hòm thuốc nổ ném vào hoàng cung, sau đó thừa loạn giết trảm quan, trốn khỏi thành, thế là biển rộng thoải mái nhảy, trời cao mặc sức bay, chiếm một ngọn núi hay một hải đảo để xưng vương thì còn tùy vào hứng thú.
Da mặt Hàn Lâm co giật: - Sao phải ném vào hoàng cung, ném vào phủ học sĩ là đủ rồi.
- Đó không phải phong cách của ta, ném vào phủ học sĩ là còn nghĩ tới đường lui, còn muốn chiêu an, như thế còn khe hở cho người ta lợi dụng chia rẽ, Đại Tống ta có truyền thống tốt đẹp là chiêu an xong mới ra tay, thế nên không để lại đường lùi mới sống lâu, người ta mới đủ quyết tâm.
- Thôi, không rảnh lải nhải với ông nữa, phải đi cứu cái mạng già của Ngũ Câu đây. Hầu Tử, Hầu Tử ngươi đâu rồi, lại đây. Vân Tranh vẫy tay gọi Hầu Tử tới: - Ngươi mặc khải giáp, cầm cờ trắng tới Hoàng Trạch tự nói chúng ta đầu hàng, chỉ cần giao Ngũ Câu ra thì chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Hàn Lâm còn đang suy ngẫm những lời vừa rồi Vân Tranh nói, ông ta không ngay thơ tin mỗi lời của tên tiểu tử gian xảo này là thật, nghe thế quát ngăn cản: - Ngươi điên rồi, hiện giờ Cát Thu Yên không biết Ngũ Câu quan trọng với ngươi ra sao, có thể lợi dụng âm thầm cứu người, ngươi làm thế này khác nào để đối phương nắm đằng chuôi, ngu xuẩn.
- Ông nghĩ mình thông minh hơn ta à? Điều ông nghĩ tới mà ta không nghĩ tới chắc, ông mới là đồ ngu xuẩn, trong những trường hợp thế này kẻ chết trước tiên là đám tôm tép không có giá trị, hừ hừ, chẳng may người ta nghĩ Ngũ Câu chỉ là lão hòa thượng béo tham ăn tục uống cho nhát xuyên cái bụng mỡ thì ta giết cả trăm Cát Thu Yên có ích gì, xéo qua bên.
Vân Tranh cũng sai Hàm Ngưu mặc khải giáp cho mình, Hàn Lâm bị chửi, mặt đỏ tía tai, tay xòe ra nắm vào liên tục, cuối cùng hừ một tiếng phóng vọt đi.
Cát Thu Yên lấy làm lạ vì tên thám báo thấy buổi sáng đi rồi còn quay lại, còn mặc khải giáp, vai đeo một cái cờ màu trắng, vừa đi vừa hét, chỉ cần đảm bảo Ngũ Câu không sao, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Ả kinh ngạc quay sang hỏi Ngũ Câu, lão hòa thượng béo này càng nhìn càng không thấy giống cao tăng đại đức, sao đối phương lại muốn cứu: - Thế là sao, ông là ai vậy?
Ngũ Câu cười khổ: - Khả năng vì bần tăng là bằng hữu của Vân Tranh, tên tiểu tử tính cách khác người nên ít bằng hữu, cho nên không muốn ta chết, nếu không cuộc đời y rất tẻ nhạt, thế nên y mới đầu hàng.
- Giá trị của ngươi hơn được bốn ngàn sáu trăm thớt tơ lụa? Cát Thu Yên cao giọng hỏi, ả năm ba phen giao phong với Vân Tranh rồi, thiếu niên đó ít tuổi nhưng vô cùng xảo quyệt, dọc đường mấy phen đặt bẫy đều bị y phá hết, không tin y đều hàng dễ như vậy:
- Không bằng, nhưng Vân Tranh sẽ làm thế đấy, chúc mừng ngươi phát tài, Vân Tranh coi tính mạng bằng hữu hơn tiền bạc trăm lần, vì y rất giỏi kiếm tiền.
Cát Thu Yên không ngờ vớ được cá béo, à lợn béo, sai người trả lời: - Bảo chúng rằng Vân Tranh tới đây trao đổi.
Ngũ Câu nhìn Cát Thu Yên như nhìn đứa ngốc: - Ta chỉ bảo y coi mạng bằng hữu quan trọng hơn tiền, không nói y coi mạng bằng hữu quan trọng hơn mạng mình, ngươi bị ngốc không, nghe có hiểu không?
Cát Thu Yên căm tức đá một phát, Ngũ Câu lăn lông lốc vào góc, sai người bảo, trừ khi Vân Tranh hiến toàn bộ tơ lụa ra, nếu không khỏi bàn.
Vân Tranh mặc khôi giáp đứng ở một bên Lăng Vân độ, hôm nay y còn chuyên môn mặc thêm hai bộ áo trong bằng tơ lụa, nghe nói thứ đó có thể ngăn được tên, không biết có thật không, nhưng vì cái mạng nhỏ này, đề phòng thế nào cũng không thừa.
Nghe Hầu Từ về báo đối phương muốn tơ lụa, Vân Tranh cười thầm, vậy tức là bọn chúng còn chưa biết mình giết Triệu tam pháo, chỉ nghĩ mình được Trương Phương Bình phái đi làm ăn, nên muốn lấy tơ lụa gây tổn thất cho ông ta.
Vân Tranh xoa xoa tay vào nhau, nếu vậy tranh thủ cơ hội này giải quyết đứt điểm chúng ở đây luôn cho gọn.
← Hồi 175 | Hồi 177 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác