← Hồi 138 | Hồi 140 → |
Vân Tranh suýt vấp ngưỡng cửa, cơ mà Vân Nhị còn ngây thơ lắm, y không lấy cái quyền lợi hiển nhiên của mình ra đánh cược, còn đánh cược gì thì đây là chuyện riêng của phu thê họ rồi.
Được một lúc thì Kiếm Nam Thiêu Xuân cũng đưa rượu tới, đầy ba xe, Vân Tranh chỉ mua ba vò nửa giá, còn lại đều trả đúng giá cho người ta, hỏa kế mừng tới mức quỳ xuống vái tạ.
Cất rượu thì đơn giản thôi, đun ở trong nồi, hơi dẫn qua ống tới một cái thùng gỗ bịt kín, ngoài thùng nhỏ có thùng lớn, giữa hai thùng đổ nước lạnh, để hơi nước ngưng tụ biến thành rượu cất chảy ra, vậy là có thể biến Kiếm Nam Thiêu Xuân thành rượu cồn.
Nhưng rượu cồn này đủ độ để luyện hương thì chưa biết đã đủ chưa, thứ này lý thuyết thì không khó, đến khi làm mới nảy sinh nhiều vấn đề, không luyện ra được hương liệu phí tiền là chuyện nhỏ, bị lão bà cười cho mới là nỗi nhục lớn, thế là Vân Tranh quyết định trưng cất rượu tới ba lần cho đảm bảo.
Hồi ở Đậu Sa đã chuẩn bị xong dụng cụ cả rồi, định để cho trại bán kiếm tiền, về sau biết cần tửu dẫn nên bỏ, may mà Tịch Nhục mang hết ở trại theo, giờ có sẵn mà dùng, thế là mang ra hậu viện huy động cả nhà, nấu rượu tưng bừng.
Lục Khinh Doanh rất hận Hoa Nương, không về thanh lâu kiếm tiền đi, cứ mở to mắt ra nhìn chằm chằm bí kỹ của nhà người ta, phu quân cũng thật là, hào phóng quá mức, đánh mắt tới chảy nước mắt rồi mà cứ càng làm việc càng hăng hái.
Miệng còn nói: - Thứ rượu cồn này tốt lắm, trên người có vết thương, nhất là vào mùa hè, dễ bị mưng mủ, nhưng dùng thứ này rửa vết thương, lấy khăn sạch quấn lại, có thể hạn chế tối đa. Ngoài ra rất thích hợp cho vùng lạnh như thảo nguyên, uống một ngụm toàn thân ấm áp, không như rượu hiện giờ, càng uống càng lạnh người.
Lục Khinh Doanh chỉ hận không thể bịt ngay mồm trượng phu lại.
Ngũ Câu miệng không còn sưng nữa, ngửi thấy hơi rượu sực nức mò tới, vừa vặn nghe thấy lời này, móc hết tiền tài trong người, trong đó có 100 quan giao tử Vân Tranh cho cùng tiền mới quyên được từ Hoa Nương, cực kỳ quyết đoán, hai tay đưa ra: - Nhập cổ phần, dù ngươi đang làm cái gì hòa thượng cũng tham gia.
Hoa Nương cũng không chậm hơn, lấy trong lòng một xấp giao tử, đập ngay trước mặt Vân Tranh.
Vân Tranh nhìn Ngũ Câu mát mẻ: - Hòa thượng, hôm qua số tiền này còn của Vân gia.
Ngũ Câu xoa cái đầu bóng loáng: - Chỉ cần xây được cầu ở Lăng Vân Độ, hòa thượng không cần thể diện cũng sống được. Vân đại thí chủ, chỉ cần có thêm một đôi chân bước qua cây cầu ngươi xây, ngươi sẽ thêm một phần công đức, thứ này tuy vô hình vô dạng, nhưng tự ghi trong lòng người, phúc trạch Vân gia sẽ liên miên bất tuyệt, không chỉ cho thí chủ, mà còn cho đời sau, hòa thượng không nói dối đâu.
Lục Khinh Doanh nghe vậy đem tài vật trả Ngũ Câu: - Đại sư, số tiền này vốn chuẩn bị cho đại sư, sao có thể lấy lại, người dùng công đức nhập cổ phần rồi, Vân gia thu cổ phần công đức đó.
- Đó là lão bà của Vân Tranh này đấy.
Vân Tranh cười lớn, nói với giọng cực kỳ tự hào, Ngũ Câu cũng cười cất tiền vào lòng, Hoa Nương mắt đảo một vòng, đang tính dùng tình nghĩa nhập cổ phần, không ngờ Lục Khinh Doanh nhanh tay hơn, ống tay áo lướt qua một cái, số giao tử kia liền biến mất, cười tủm tỉm nói: - Tỷ tỷ, muốn nhập cổ phần, tiểu muội tất nhiên mừng không kịp.
Vân Tranh cười càng lớn, chỉ muốn ôm lấy Lục Khinh Doanh hôn một cái, liếc mắt nhìn Hoa Nương lại nhìn đểu Tiếu Lâm đang rình mò đằng xa, ý tứ rõ ràng, xem ta kiếm lão bà thế nào, còn nam nhân của cô, tưởng chính nhân quân tử, té ra là tên mật thám chuyên rình mò người khác, bây giờ đi đến đâu cũng bị xua đuổi, muốn đường hoàng đứng trước mặt người ta cũng không được.
Nghĩ thế bao nhiêu ghen tức trước kia biến mất sạch, đủ rồi, lão bà thế này thực sự quá hài lòng con bà nó.
Rượu trong nồi đã sôi, chẳng bao lâu sau rượu cất từ trong ống nhỏ ra, đây là rượu đầu, Vân Tranh dùng chén nhỏ hứng lấy, nhấp một ngụm, toàn thân như muốn bay lên, chính nó đây rồi, ít nhất phải bốn mươi độ, khoái chí ngửa mặt lên trời hét một tiếng: - Aaaaaaaaa...
Một chữ thôi.
Đã!
- Phu quân, thiếp thử. Đây là bảo bối trong nhà, Lục Khinh Doanh dù không thích rượu vẫn muốn nếm, nhận lấy nửa chén trong tay Vân Tranh.
Chỉ uống một ngụm nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ rực như táo chín, người hơi lảo đảo, Tiểu Trùng vội chạy lên đỡ.
Về phần Hoa Nương rất khó chịu với điệu cười lúc nãy của Vân Tranh, nàng thừa hiểu ý tứ của y, càng không muốn chịu thua Lục Khinh Doanh, rót đầy một bát, làm một hơi hết sạch luôn: - Thật thơm, thật mạnh. Uống xong cũng loạng choạng.
Mới hứng được chút rượu thì bì hai nữ nhân vì kèn cựa nhau mà uống sạch, khiến đám nam nhân chỉ biết nhìn thèm thuồng.
Lại qua một lúc nữa Hoa Nương và Lục Khinh Doanh đều đã được dìu về phòng, Vân Tranh cất được vò rượu thứ hai, Tiếu Lâm cũng không nhịn được từ nóc nhà nhảy xuống, cùng Ngũ Câu mỗi người một bát, mặt đỏ như Quan Công, Thương Nhĩ uống xong mặt không đổi sắc, chỉ nhắm mắt lại đứng đó tận hưởng tư vị của rượu đang công phá trong bụng.
Tô Thức chạy biến đi, lát sau chạy về, mang theo hai cái bát to, hứng gần đầy bát, sau đó cẩn thận bê đi, cha nó thích rượu, lấy về hiếu kính phụ thân, Vân Tranh rất hài lòng, cũng không bảo nó dùng lọ cho dễ cầm, một đứa bé chỉ cần có lòng hiếu thảo thế này là rất đáng quý.
Chỉ nửa canh giờ thôi mặt đất đã toàn người say rượu nằm la liệt, chỉ có Vân Tranh, cùng Lão Liêu, Tịch Nhục bận rộn. Tịch Nhục thêm củi quạt bếp, Lão Liêu hứng rượu, còn Vân Đại thêm rượu mới vào nổi, liên tục suốt một đêm, tranh thủ vào phòng ngủ xem lão bà ra sao, Tiểu Trùng là đứa không đáng tin, nó khác gì Tịch Nhục, bị Lục Khinh Doanh làm hư, quả nhiên vào thì thấy nó ngủ khò khò, mũi còn có bong bóng phình ra dẹp vào.
Lục Khinh Doanh không biết đã nôn bao lần, nằm gục trên giường, bế nàng lên, chỉnh lại chăn đệm, lau nước mũi cho Tiểu Trùng, đóng cửa sổ lại, say rượu để bị lạnh thì không hay.
Khi mặt trời mọc Vân Tranh đã cất được mười mấy vò rượu, tính y là thế khi hứng lên là phải làm ngay, lần sau là mất hứng rồi, rượu đầu đều là rượu mạnh, uống thì ngon đấy, nhưng mà đau đầu cũng muốn chết luôn, tiếp theo chưng cất lần hai.
Vân Tranh ngủ dậy thì đã là chiều rồi, trong sân vẫn toàn ma men, Ngũ Câu ngáy như sấm, Tiểu Lâm loạng choạng dựa vào tường, tay vẫn cầm chén rượu, Thương Hổ cũng đang nằm vắt vẻo trên cây. Hiện giờ người làm việc là Hầu Tử và Hàm Ngưu, dù cất rượu tới lần thứ hai rồi, cả hai đều rất hưng phấn, chạy qua chạy lại như con thoi.
Dưới mái hiên xếp tám vò rượu, Vân Tranh hơi tiếc, công nghệ quá thủ công sơ sài, nên hao cũng nhiều, năm mươi vò mà còn lại chừng này.
- Phu quân, Hoa Nương lấy đi hai vò rồi, thiếp không tiện ngăn cản. Lục Khinh Doanh đã dậy từ lâu, lại sinh đẹp rạng ngời, thấy trượng phu có vẻ không hài lòng liền chạy tới mách:
Vân Tranh gật đầu, mặt đăm chiêu: - Rượu này chưng ra vốn chỉ định cho người trong nhà, kệ đi, ta đang lo đây, rượu gạo ủ không tốn lương thực lắm, nhưng qua cách làm này của chúng ta, ba cân lương thực được một cân rượu là cao lắm rồi, giờ nhiều người còn ăn chưa đủ no, ta sợ cách chế rượu này truyền ra, gây hại cho Đại Tống.
- Đại Tống ta vốn xa hoa thành thói, vượt xa những triều đại khác, người người theo đuổi hưởng lạc, tướng môn càng sống mơ mơ màng màng, ta dám nói thứ rượu này xuất hiện, sẽ khiến người đời mê mệt, một khi người khác mô phỏng theo, quốc gia sẽ xuất hiện nguy cơ lương thực.
Lục Khinh Doanh nghe vậy thì chút sợ hãi: - Phu quân, vậy phải làm sao?
← Hồi 138 | Hồi 140 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác