Vay nóng Tinvay

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 136

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 136: Thất thường
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Shopee

Nếu Lục Khinh Doanh đã nói như thế thì Vân Tranh cũng không cần lo nữa, tiếp xúc với gia tộc lớn thì rõ ràng Lục Khinh Doanh có nhiều kinh nghiệm hơn mình, giờ việc quan trọng nhất với mình là chuẩn bị khoa khảo, cái khác để nàng làm là yên tâm rồi.

Quay trở về nhà nhìn thấy Ngũ Câu ngồi dưới mái hiên, tay cầm cành trúc lắp cầu, nhìn trăng sao tới ngây người, chả biết nghĩ gì, một vị cao tăng thì tâm phải phẳng lặng như giếng sâu ngàn năm mới đúng, giờ trên cái đầu phì nộn lại khắc chữ "sầu lo" to tướng.

Nên sầu lo thôi, giảm cân một ít, chứ suốt ăn cho lắm vào rồi sinh thịt thì không có lợi cho sức khỏe.

Thong thả đi tới hậu viện, nơi này có ba cái cây hoàng giác rất to, tán rộng, Vân Nhị thấy huynh đệ Thương Báo làm nhà trên cây để ở rất thú vị, liền nhờ họ làm cho mình, khi rảnh rỗi lên đó, biến thành không gian riêng tư của nó.

Lúc mới làm Lục Khinh Doanh chỉ coi đó như là trò chơi của trẻ con, nhưng tới khi Tịch Nhục mang thảm lên trải, Lão Liêu bắc thang sơn sơn vẽ vẽ, Thương Nhĩ còn dùng hoa tay của mình sửa lại cái nhà trông giống như cái đầu chim lớn thì Lục Khinh Doanh thèm luôn, nhờ huynh đệ Thương Báo làm cho một cái nhà trên cây khác. Cho cẩn thận, huynh đệ Thương Báo làm luôn ba cái trên ba cái cây, thế là Tịch Nhục chiếm lĩnh cái còn lại.

Hiện cái nhà nhỏ của Vân Nhị hắt ra ánh nến màu quất, trong nhà ầm ầm, khỏi nói cũng biết nó và Vân Tam cùng con rắn trông nhà đang chơi đùa, Vân Tam bây giờ được nó huấn luyện nhảy vòng sắt rất điêu luyện, còn con rắn là gối đầu.

Trong phòng Tịch Nhục lại truyền ra giọng nói êm ru của nữ nhân, là Hoa Nương, nàng tới khi nào? Nói chuyện thì phải có hai người, người còn lại đương nhiên là Tiếu Lâm rồi, bị người Vân gia xua đuổi nên trốn ra sau hậu viện này cướp nhà của Tịch Nhục, không biết có phải đang tỏ ra đáng thương để Hoa Nương an ủi không, buồn nôn.

Bọn họ có đánh cãi nhau thì cũng giống như phu thê cãi vã, người khác dù thân thiết tới mấy cũng là người ngoài thôi.

Lục Khinh Doanh bĩu môi nói nhỏ: - Họ đừng làm gì không nên đó, tiểu thúc nhà ta còn ở nhà nhỏ bên cạnh, chẳng may lại dạy hư trẻ nhỏ. Mà chàng nói xem, bọn họ tình chàng ý thiếp, vì sao không thành thân? Thế này ảnh hưởng tới thanh danh nhà ta.

- Kệ bọn họ, tiểu thúc nhà ta cũng chẳng vừa, ai làm hư ai còn chưa biết đâu. Vân Tranh kéo Lục Khinh Doanh đi: - Thôi, chúng ta đi nghịch đất, để ta xem ở nhà nàng tiến bộ tới đâu rồi.

Nghe tới đi nghịch đất, Lục Khinh Doanh lên tinh thần, thay bộ y phục vải thô áo chẽn bó người, tới gian phòng phía tây, ở đó có một mô hình Thành Đô nặn từ đất.

Lần trước nghe Lục Khinh Doanh nói là thích bản đồ, Vân Tranh liền làm cái này, nếu ở đời sau sẽ bị người chơi mô hình cười thối mũi, nhưng Lục Khinh Doanh đã coi là bí kỹ bất truyền của Vân gia, bảo mật cực kỳ, để sau này còn truyền lại cho con mình, Vân Tranh tùy nàng, dù sao làm cái này lể lấy lòng Lục Khinh Doanh, nàng muốn sao thì làm thế.

Đất đỏ đã có sẵn, chỉ cần bỏ khăn ướt bên trên ra là có thể dùng được, mỗi người cầm một miếng đất lớn, đắp nặn lên Thành Đô.

- Phu quân sai rồi, đó là Võ Hầu từ, nhà ta ở nơi này cơ, chàng đặt Võ hầu từ lệch về phía đông rồi, đúng, nơi đó là Hoán Hoa Khuê, bên cạnh ao sen là nhà chúng ta, chàng lấy nhà ta là cột mốc làm chỗ khác nên mới sai vậy đấy. Lục Khinh Doanh thời gian qua sai Hầu Tử và Hàm Ngưu cưỡi ngựa xuất phát từ Võ Hầu từ tới các nơi tính khoảng cách, nàng lại là người sinh ra ở nơi này, tất nhiên là chuẩn xác:

Vân Tranh nghe lời nàng, đặt một cái đình viện làm bằng gỗ bên cạnh Hoán Hoa Khuê, dùng đinh cố định, sau đó theo chỉ dẫn của Lục Khinh Doanh đặt Võ hầu từ.

Giờ có hai cái cột mốc cố định, cần cái thứ ba nữa mới dễ định vị, Vân Tranh dùng một cái đinh tạm thời dùng làm Thư viện Cẩm Giang, cả hai như trẻ con, chơi quên trời đất, cuối cùng Lục Khinh Doanh lấy trong đống đồ chơi ra một cái cầu nhỏ, đặt vào đúng vị trí: - Hôm nay thành tựu không nhỏ, thiếp hoàn thành được cổng thành bắc, chỉ là chưa xác định được hai phường xuân thu, không tùy tiện bố trí được, mai lại bảo Hầu Tử do thám lần nữa, Hàm Ngưu toàn lạc đường, về nhà thì ú a ú ớ nói không rõ được, trước kia chàng chọn phó dịch, sao không chọn người thông minh như Hầu Tử?

- Khi đó phu quân nàng là tên thư sinh nghèo xơ xác, có phó nhân sai bảo là tốt lắm rồi, kén cá chọn canh gì nữa. Vân Tranh cũng xoa xoa tay nhìn dừng cục đất tròn rơi xuống, vươn vai ngáp dài: - Hôm nay chơi nhiều mệt rồi, phu nhân, đi nghỉ thôi.

Lục Khinh Doanh đỏ mặt "ừm" một tiếng, đúng là đến lúc phải "nghỉ" rồi.

......

Sáng hôm sau Vân Tranh vừa đánh răng vừa làm bột đánh răng rơi lả tả xuống đất, y không thích cái thứ này, dùng muối tốt hơn nhiều, nhưng từ khi ở thư viện về bị Lục Khinh Doanh bắt dùng, nói là bên trong có băng phiến, long não gì đó, có lợi cho răng.

Đời sau bị quảng cáo lừa đủ rồi, Vân Tranh sớm đã lòng cứng như đá, nhưng Lục Khinh Doanh dùng tuyệt chiêu, nói nếu không dùng thứ này đánh răng sẽ không cho hôn, thế là Vân Tranh đánh răng hùng hục, thứ này có rẻ gì đâu.

Súc nước trong họng kêu òng ọc, sau đó phun đi thật xa, đó là một trong số thú vui của cả Vân Đại lẫn Vân Nhị, Lục Khinh Doanh nói vô số lần không làm cái động tác bất nhã đó, nhưng chả được ích gì.

Đánh răng xong Vân Tranh ngay cả bữa sáng cũng không ăn, chắp tay sau lưng đi tản bộ trong hoa viên, chẳng biết vô tình hay cố ý mà cứ đi quanh quản cái nhà nhỏ của Tịch Nhục:

Ngũ Câu hòa thượng đang ở hoa viên hái bạc hà, chuẩn bị đun nước uống giải nhiệt, đêm qua bị bốc hỏa, răng đau chết đi sống lại, nửa bên mặt sưng rất to, thấy hành vi bỉ ôi của Vân Tranh, liền lên tiếng: - Đừng nhìn nữa, trong đó chỉ có Tiếu Lâm, Hoa Nương ngủ một mình ở phòng Tịch Nhục, không xảy ra chuyện ngươi nghĩ trong lòng đâu.

Vân Tranh thẹn quá hóa giận, chỉ cái má sưng vù của hòa thượng nói: - Hôm qua ông ở đây nhìn trộm nên bị bốc hỏa đúng không?

Ngũ Câu thấy Vân Tranh giở giọng ác độc vội niệm phật hiệu, y mỗi lần khó chịu là cái lưỡi còn độc hơn cả rắn rết: - A di đà phật, cái miệng này của ngươi đáng rút lưỡi ném vào địa ngục. Bần tăng lo cho Chiêu giác tự, nơi tịnh thổ của Phật môn thành chốn săn mồi của quỷ dữ, làm sao không lo, làm sao không bốc hỏa? Chỉ tiếc nơi này không có Khổng tước minh vương nuốt chửng được quỷ quái.

Vân Tranh chắp tay xin lỗi: - Chuyện cầu treo Lăng Vân độ cũng lo, chuyện Chiêu Giác tự cũng lo, trên đời này còn chuyện gì khiến ông không lo nữa không? Ta thấy ông duy trì Bạch Vân tự, để những hòa thượng kia theo ông có cái ăn, hàng năm vào núi chữa bệnh sơn dân đã là công đức vô lượng, đừng quá gượng ép bản thân.

Ngũ Câu lắc đầu: - Lời này sai rồi, thường mang lòng từ bi, thiện căn tự mọc trong lòng, hòa thượng không đi lo thì ai lo đây, nếu ai cũng nghĩ không phải việc của mình, Chiêu Giác tự trầm luân trong địa ngục.

Vân Tranh xoay người đi luôn, nói chuyện như thằng ngọng mà bày đặt lo cho thiên hạ.

Về tới hậu trạch lục tủ trên tủ dưới, Lục Khinh Doanh mới hỏi: - Phu quân tìm gì thế?

- Ngưu hoàng, ta đựng trong một cái hộp màu đen, nhớ là còn nhiều lắm, cái lớn nhất to bằng cả nắm đấm luôn, đâu mất rồi, tìm mãi không thấy. Vân Tranh gãi đầu ngẫm nghĩ: - Ngũ Câu đau răng sắp xuống địa ngục luôn rồi, thứ này giải nhiệt rất tốt.

Lục Khinh Doanh lấy một cái chìa khóa đeo bên hông, mở cải rương ra, lấy một cái hộp đen: - Nếu không phải thiếp dọn phòng thì không biết nhà ta có thứ quý trọng như thế, chàng cái gì cũng ném linh tinh, ngưu hoàng nhiều lắm chắc.

- Hì hì, thế nên ta mới cưới nàng về làm mấy việc này. Vân Tranh cao hứng vỗ tay: - Đưa ta cục to nhất.

*****

Lục Khinh Doanh chọn lựa rất lâu mới đưa cho Vân Tranh cục nhỏ bằng đầu ngón út: - Bằng này là đủ rồi.

- Ngũ Câu béo lắm.

- Béo đến mấy cũng đủ rồi.

Vân Tranh đành đem cục ngưu hoàng nhỏ xíu đó tìm Ngũ Câu đang nhai lá bạc hà, áy náy đưa tới: - Hòa thượng, dùng tạm đi, không đủ ta lấy thêm.

Ngũ Câu nhìn thấy ngưu hoàng giật ngay lấy, chạy ra sân chặt một cành trúc, đập đốt, nước trúc màu xanh chảy ra, cậy một ít ngưu hoàng, dùng ngón tay hòa đều, sau đó uống một hơi hết sạch, cẩn thận cất chỗ ngưu hoàng còn lại vào lòng.

- Một chút như vậy sao đủ, không cần tiết kiệm, nhà còn mà.

- Đủ rồi, tiết hỏa quá nhiều thì dạ dày gặp họa, có nó bần tăng ngủ ngon được rồi, tối dùng lần nữa, nói không chừng sẽ khỏi. Ngũ Câu nói xong chắp tay vào phòng ngủ, hôm qua cả đêm không ngủ ngon:

Lục Khinh Doanh tới thăm Ngũ Câu thì người ta đã vào phòng, liền rủ Vân Tranh: - Phu quân, hôm nay chúng ta đi hái đài sen nhé.

- Không đi, ta phải đọc sách. Vân Tranh quay mặt đi, lẩm bẩm: - Bà nương hẹp hòi.

- Đủ dùng là được, sao lại nói thiếp thân hẹp hòi? Sống là phải như thế, chàng kiếm tiền, thiếp tiêu tiền thì phải biết tính toán, mẹ thiếp dạy, ăn không nghèo, mặc không nghèo, chỉ tính toán không tốt mới nghèo. Ngũ Câu đại sư không nói gì, sao chàng lại giận?

- Ta chỉ... Vân Tranh lúng túng:

Nói tới cãi nhau, Lục Khinh Doanh chẳng hề sợ, có lẽ vì có ưu thế tâm lý nhiều tuổi hơn, nhiều lúc nàng đối xử với Vân Tranh như đứa đệ đệ chưa hiểu chuyện, kéo trượng phu đệ đệ về phòng, đóng cửa sổ lại: - Chàng làm sao vậy, thời gian qua thiếp thấy tính khí chàng không được bình thường, lòng kìm nén gì đó, có chuyện gì thì nói ra hết đi, hôm nay chàng kiếm được cớ nổi giận rồi đó.

Vân Tranh nằm ngả ra giường, chẳng phải vì Hoa Nương, tâm trạng này của y từ lâu rồi, lúc vào thư viện, nhưng y cố kìm nén, thuyết phục bản thân mọi thứ đang rất tốt, cuộc sống bình an nhàn hạ không phải là thứ mình muốn sao? Nhưng không hiểu sao cảm xúc cứ trồi sụt thất thường, những lúc cao hứng rất ít, đa phần cảm giác trống rỗng: - Vì ta buồn chán, thấy chuyện mình đang làm chẳng có ý nghĩa gì, dù đỗ đạt làm quan rồi thì sao chứ, nhạt nhẽo vô vị, toàn thân ngứa ngáy khó chịu, chẳng hiểu mình sống vì cái gì?

Lục Khinh Doanh nằm xuống bên cạnh Vân Tranh, gạt cái tay định làm bậy ra, giọng nữa mừng nửa lo: - Chàng trúng phải tâm ma rồi, đây là điều chỉ khi nào tư tưởng sắp có đột phá mới như vậy, người thông minh luôn có nhiều thứ suy nghĩ, không sao hết, những lúc như vậy không nên nghĩ nhiều, thả lỏng để mọi thứ đến thật tự nhiên. Chúng ta ra ngoài đi, Thành Đô có nhiều nơi để đi lắm, chỗ Tư Mã Tương Như làm thơ này, nơi Trác Văn Quân bán rượu này...

Vân Tranh chẳng hề cảm thấy khả năng trí tuệ mình sắp thăng hoa gì cả, lời của Lục Khinh Doanh không an ủi được là bao: - Không đi, loại người như Tư Mã Tương Như ta khinh, lúc xui xẻo thì đi dụ dỗ quả phụ, lúc phú quý thì quên người ta, vì muốn xin tiền nhạc trượng mà ép lão bà bán rượu, Trác Văn Quân gặp phải loại vô sỉ như thế, đúng là bi ai của nàng ấy, loại người đó dựa vào vài bài thơ thối lưu danh thiên cổ, ta thấy hắn không bằng một nông phu.

Lục Khinh Doanh kinh ngạc: - Người ta là tài tử phối với giai nhân, một khúc Phượng Cầu Hoàng làm Trác Văn Quân siêu lòng, trốn theo trong đêm, phải người tài hoa như thế nào mới làm được chứ?

- Thế bây giờ có cao thủ đánh đánh ở ngoài tường đánh khúc Phượng Cầu hoàng thì nàng có chạy theo không? Ta cứ giả thiết là cầm kỹ của người ta xuất thần nhập hóa không hề thua kém Tư Mã Tương Như.

Lục Khinh Doanh hứ một tiếng, cố tình trêu chọc: - Chàng cũng biết là thiếp rất thích đàn..

Vân Tranh quay người sang nghiến răng ken két: - Nàng bỏ cái hi vọng đó đi, hắn đánh đàn một cái là ta đánh gãy chân, sau đó buộc lên người thùng thuốc nổ, cho tan xác luôn, chó cũng không có mẩu nào để nhai.

Bộ dạng trẻ con bị cướp kẹo của của Vân Tranh làm Lục Khinh Doanh phì cười, thấy Vân Tranh vẫn còn tỏ ra hậm hực thì càng không nhịn được, úp mặt xuống giường cười không thôi.

Vân Tranh mất một lúc mới cười phá lên, phu thê nói linh tinh một hồi, lòng thoải mái hơn nhiều, mà lòng thoải mái thì bắt đầu rục rịch, nhất là nhìn thấy chiếc váy trắng ôm lấy bờ mông trỏn lẳn của nàng rung rinh như trêu ngươi mình, liền ôm eo kéo vào lòng.

Lục Khinh Doanh hơi giật mình, đặt tay lên ngực chặn y lại: - Phu quân, đang là buổi sáng, không được.

Vân Tranh ừm một tiếng, nhưng lại ngầm mấy vành tai nàng, y biết đó là chỗ mẫn cảm của Lục Khinh Doanh, mỗi lần nàng tử chối, dùng chiêu này luôn bách chiến bách thắng, tay thì mò vào váy, nhào nặn cặp mông trơn nhẵn mềm mại.

Quả nhiên người Lục Khinh Doanh nhũn dần, không đẩy Vân Tranh ra nữa, run giọng cầu khẩn: - Phu quân, đến tối được không, hôm nay thiếp còn phải ra xưởng, Tịch, Tịch Nhục đang đợi ...

Vân Tranh lại ừ, kết quả của lần ừ này là tới khi hai người rời phòng thì mặt trời đã lên tới ba cây sào, Hoa Nương liếc nhìn đôi mắt còn lập lờ xuân ý của Lục Khinh Doanh thì cười tủm tỉm, vờ hai bọn họ là không khí, khẽ đung đưa hai tay sau lưng hát nho nhỏ cái gì đó đi lướt qua trước mặt.

Lục Khinh Doanh xấu hổ không biết để đâu cho hết, từ khi gả cho Vân Tranh, nàng phá hỏng không biết bao nhiêu giới luật của nữ tử, nếu trước kia chỉ cần nghe tới những điều này thôi thì nàng đã cho rằng nữ tử như thế đáng thả lồng trôi sông, mặc dù biết mình làm thế không ổn, nhưng nàng vô cùng say mê cuộc sống tự do như vậy, say mê sự chiều chuộng dung túng của Vân Tranh.

Thấy ánh mắt trượng phu vừa hơi là lạ một chút Lục Khinh Doanh hết hồn, không xong, hôm nay không thể ở nhà, phải tới chỗ đông người, vậy là kiến nghị Vân Tranh đi xem xưởng ươm tơ nhà mình.

Xưởng ươm tơ mịt mù trong hơi nước, Vân Tranh đi dưới lán, nhìn vô số sợi tơ trắng liên tục quấn quanh con suốt, người nối tơ phải là thợ giỏi, Lục Khinh Doanh chỉ về phía trước, nơi đó hơi nước còn đậm hơn, nói: - Đó là chỗ nấu kén, nam nhân không được vào, nóng lắm, nhiều phụ nhân đều không muốn mặc y phục.

Cố ý, Vân Tranh chẳng muốn nhìn về phía đó một cái, làm như lạ lắm ấy, nữ tử ở Đậu Sa trại còn cởi mở hơn nhiều, y nhìn suốt rồi. Làm ra vẻ quân tử lỗi lạc, tránh xa cái chỗ Lục Khinh Doanh chỉ đi sờ mấy cái cột không biết bao năm tháng, đây chính là chỗ gấm Thục truyền thừa nghìn năm từng bước phát triển, chẳng trách lại có nhiều bài thơ về nghề làm nông ở đây như thế.

Tịch Nhục mồ hôi đầm đìa ở bên trong đi ra, nhận lấy ống nước Vân Tranh đưa cho, uống một ngụm đã đời, thở một lúc mới nói: - Chỉ còn 500 cân kén tằm nữa thôi, qua hôm nay công việc sẽ nhẹ hơn nhiều, thiếu gia sao lại tới đây, nơi này là chỗ của phụ nhân, thiếu gia tới sẽ không may mắn.

- Uống nước thêm đi, may với không may cái gì, người làm việc dương khí nặng, không phân nam nữ, trước kia thiếu gia ngươi cũng làm việc ở công trường còn lạ gì, cho sau này chú ý làm cơm nước ngon lành một chút, nhà khác cơm trưa không khác gì cám lợn, nhà ta không được phép nhớ chưa, con người phải ăn no mới làm việc được. Vân Tranh cái hồi làm ở xưởng nhuộm suốt ngày tiếp xúc với hóa chất độc hại, đồ bảo hộ chẳng có, cơm thì nấu ở bếp ăn công nghiệp, nuốt không trôi, y hiểu cái nỗi khổ đó: - Nếu không thì tăng thêm chút tiền lương cho họ.

- Không được đâu thiếu gia, tiền công cả phủ đều như thế, nha hành đã ấn định rồi, nhà ta tự ý tăng tiền công, sau này không tuyển được thợ nữa.

- Cái gì, chẳng lẽ nơi này đã có nghiệp đoàn rồi? Vân Tranh bất ngờ hết sức:

- Thiếu gia, nghiệp đoàn là gì vậy?

- À không có gì ta nói linh tinh thôi. Vân Tranh hiểu ra rất nhanh, nha hành là nơi giới thiệu lao động thôi, lý gì không cho tăng tiền công, khỏi nói cũng biết là tổ chức ăn tiền nhà phú quý chèn ép bách tính: - Vậy nhớ lời ta, thức ăn phải làm cho thật ngon.

HẾT!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-865)


<