← Hồi 115 | Hồi 117 → |
Vân Tranh đang nhào bột trong bếp thì Lục Khinh Doanh đi vào, nhìn ngó một hồi, chẳng làm gì, chỉ ngọt nhạt nói:
- Thiếp thân cũng muốn ăn mỳ, phải rồi phu quân, Tịch Nhục cũng muốn ăn, à phải Lam Lam cũng thích lắm, mà thôi, phu quân nấu cơm trưa cho cả nhà ăn đi.
Nói xong dẫn Tiểu Trùng ngúng nguẩy lắc mông bỏ đi.
Hoa Nương cười lăn cười bò, phải dựa vào cái cột mới đứng vững, quả dưa cầm trên tay cũng rơi xuống đất, đó là Lục Khinh Doanh không biết Hoa Nương đứng ngoài, nếu không đánh chết nàng cũng không làm như vậy, lòng tự tôn của nàng có thể làm nổ tung Vân gia.
Ghen rồi, Hoa Nương từ cửa sổ thò đầu vào: - Sau này ta phải tới nhiều hơn mới được, nhìn bộ dạng phu nhân ngươi ghen tuông thú vị quá đi mất, cũng nhắc nhở tỷ tỷ đây còn chưa già, có thể khiến mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế ghen, đáng tự hào lắm đấy.
Vân Tranh chẳng thèm để ý, tính Hoa Nương ưa kiếm chuyện, kệ đi, phu thê ghen tuông tăng thêm tình thú cuộc sống. Làm nhiều thì chỉ tốn thêm nguyên liệu thôi, chả khó, có trù nương nhào bột cho rồi, y chỉ việc điều chế nước dùng, sau đó là nêm nếm cho đủ, hôm nay trong nhà không lành, bóc mấy nhánh tỏi, bê bát mỳ ra ngồi ở ngưỡng cửa ăn.
Vân Nhi xưa nay luôn cùng tiến cùng lui với đại ca, miễn cưỡng ôm bát mỳ to ngồi bên cạnh Vân Đại, thi thoảng há mồm đớp nhánh tỏi, Tô Thức thấy thú vị cũng bắt chước theo. Ở trước mặt Hoa Nương, Lục Khinh Doanh không tiện phát tác, cố nở nụ cười ăn bữa cơm khó chịu nhất trước giờ.
Hoa Nương cười như lên cơn vào xe ngựa của mình, Lam Lam và Tịch Nhục nhìn nhau một cái, nói là phải kiểm tra sổ sách rồi chạy biến mất, về phần Vân Nhị và Tô Thức thì quyết đoán nhảy lên con ngựa nhỏ, chạy tới Tô gia.
Vân Tranh thấy trong phòng chỉ còn mình và Lục Khinh Doanh, làm bộ hồ đồ đi tới thư phòng xem sách, nhưng bị kéo lại, khóc lóc không phải là phong cách của nàng, mười năng chịu đựng oan uổng cái mệnh cách kia đã rèn cho nàng thần kinh cứng như đá, đôi mắt nhìn Vân Tranh không chớp, đợi y giải thích, vì sao Hoa Nương tới, gia chủ lại đích thân xuống bếp, hôm Lam Lam tới cũng do Tịch Nhục làm cơm.
- Đối tác làm ăn, người ta mang tiền tới, chúng ta phải chiêu đãi. Vân Tranh nói cực kỳ đường hoàng:
- Ồ, lạ quá nhỉ, không biết phu quân thiếp và Hoa Nương rốt cuộc làm ăn gì? Sao thiếp thân là chủ phụ lại không hề hay biết, rốt cuộc tỷ tỷ ấy là ai, sao Tịch Nhục cũng không chịu nói, phải chăng là người xưa của phu quân? Nếu là thế phu quân cứ nói ra, không cần vụng vụng trộm trộm làm gì, thiếp thân không phải là loại nữ nhân ghen tuông.
Còn nói là không ghen, lửa sắp bốc lên đầu rồi, Vân Tranh thấy hôm nay phải làm cho rõ, thở dài: - Phu nhân, chuyện của Hoa Nương thì bản thân ta cũng không biết quá nhiều, chỉ biết hơn mười năm trước cô ấy bị tên đầu lĩnh cường đạo Nguyên Sơn bắt về làm áp trại phu nhân, hận chúng thấu xương, luôn tìm cách tiêu diệt bọn chúng, cuối cùng dùng một bó lửa thiêu sạch lương thảo và tiền bạc bất nghĩa của bọn chúng, giúp bách tính Đậu Sa quan trừ mối nguy hại trăm năm, nàng nói xem nữ tử như vậy có đáng khâm phục không? Mười năm sống trong ổ phỉ là thế nào, có lẽ trừ Hoa Nương ra, chúng ta đều không thể hình dung được, vì thế ta không muốn ai khác nhắc tới chuyện này. Còn tính cách Hoa Nương có chút khác người, sống ở nơi đó tới mười năm dù là ai chăng nữa cũng không thể bình thường được, nàng đừng để ý... Nói tới đây hơi khó mở miệng, xuất thân của Lục Khinh Doanh định sẵn nàng cực kỳ phản cảm với việc này, nhưng hôm nay đã nói thì nên nói hết tránh sau này có hiểu lầm: - Ừm còn nữa, Linh Tế Các, cái thanh lâu lớn nhất trong thành ấy, chính là do Hoa Nương mở.
Lục Khinh Doanh kinh ngạc vô cùng, nàng không ngờ Hoa Nương lại là kỳ nữ như vậy, nhớ lại vừa rồi mình quá nhỏ nhen, không khỏi đỏ mặt, lại nghe thấy Lục Khinh Doanh là lão bảo tử càng choáng váng: - Vì sao tỷ ấy lại mở thanh lâu?
Vân Tranh tới giờ vẫn bực bội vì chuyện này, lấy từ trong lòng ra một xấp giao tử: - Có trời mới biết, rõ ràng là bao nhiêu việc để làm, lại nhất định muốn mở thanh lâu, ta không giúp không được, nếu không Hoa Nương sẽ tìm cách khác kiếm tiền. Lúc đó ta cũng không ngờ cô ấy là cao thủ nghề này, chưa tới một năm kiếm cho nhà ta hơn 2000 quan, cho nên ta mới mời người ta ăn cơm.
Lục Khinh Doanh thấy đầu óc mình không theo kịp, một kỳ nữ hiếm có trên đời như vậy thực không có cách nào gắn với một nơi như thanh lâu, ngơ ngác nhìn giao tử trên bàn: - Hoa hồng nhiều thế này, chẳng lẽ nhà ta là cổ đông lớn nhất sao?
- Không sai, thế nên ta mới không dám nói với nàng.
Lục Khinh Doanh ôm lấy đầu Vân Tranh, giọng hết sức dịu dàng: - Tội nghiệp phu quân, bỗng nhiên lại thành cổ đông của thanh lâu, nhưng thiếp thấy thế này không được, phu quân và tỷ ấy có lập khế ước không?
- Không, số tiền đó ta vốn không tính lấy lại rồi, giờ cầm hoa hồng, chỉ là muốn đề phòng tương lai Hoa Nương có gì bất trắc thì còn có tích góp phòng thân, loại tiền này ta không định tiêu.
Lục Khinh Doanh nhìn Vân Tranh tự hào: - Phu quân bỏ ra mấy nghìn quan không cần chút đảm bảo nào, Hoa Nương đưa nghìn quan cũng vì một lời hứa, bằng hữu như vậy, đáng kết giao, rất thống khoái, lần sau còn làm chuyện như vậy, nhớ gọi thiếp tham gia với...
Lục Khinh Doanh đi rồi, Vân Tranh liếc chỗ giao tử lúc nãy còn ở trên bàn, giờ không thấy đâu nữa, lão bà mình đúng là cao thủ, lấy được tiền của mình đi ngon ơ mà bản thân nàng lại không phải rơi vào thế lung túng, đã nói là tiền để giành cho Hoa Nương rồi mà, thua luôn!
...
Cuộc sống nhộn nhịp, luôn có người tới thăm Vân gia, Bành Lễ tiên sinh cứ hai ba ngày lại tới kiểm tra bài vở của Vân Tranh, nghe nói Vân Nhị bái Tô Tuân làm thầy thì hài lòng lắm, cứ luôn mồm nói mình không có thời gian, còn phải tới thư viện Cẩm Giang dạy học, nếu không đích thân dạy Vân Nhị, không để ngọc tốt bị phủ bụi.
Khi ba huynh đệ Tô gia sang chơi, lão tiên sinh đang kiểm tra Vân Nhị, tùy ý kiểm tra ba người họ, bị Tô Thức và Tô Triệt làm thất kinh, phải lão phó hỏa tốc về nhà, lấy phong thư dán kín, nhìn bên ngoài ố vàng thì biết thứ này không tầm thường.
- Trước kia lão phu và Lữ gia lão ông Lữ Thản Phu từng làm ra một đề thi, nội dung bên trong bao gồm đức của quân tử, trí của tiểu nhân, cùng lễ nhạc ca, chính là để kiểm tra trí tuệ của thằng bé Lữ gia, được điểm Ất, không biết mấy đứa bé này được điểm Giáp không.
Biết lão tiên sinh và Lữ Thản Phu đều là truyền nhân của Triệu Khuông, Lục Thuần, học vấn của họ được nhiều học giả đánh giá là "" Tương dĩ truất chu chánh lỗ, biến chu chi văn, tòng tiên đại chi chất " Minh truất thiệp, trứ khuyến giới, thành thiên hạ chi sự nghiệp, định thiên hạ chi tà chánh". Nghe qua cực kỳ thâm ảo khó hiểu, nói một cách đơn giản thì là một môn học vấn chú trọng đem học vấn vào cuộc sống thực tế, đồng thời dùng học vấn như một loại công cụ, chứ không phải là nói xuông trên mép.
Vân Tranh tò mò lắm, muốn xem nhưng bị lão tiên sinh mắng: - Đây là bí kỹ bất truyền của Lữ gia, lão phu xem đã là quá đáng, sao để ngươi biết được chứ. Mắng Vân Tranh xong, lại bảo ba đứa bé: - Mấy đứa hôm nay làm bài xong không được lộ đề ra ngoài, hiểu chưa?
Ba đứa bé rối rít gật đầu, Bành Lễ tiên sinh đuổi Vân Tranh và Tô Cảnh Tiên ra ngoài, còn đóng chặt cửa sổ lại.
Thấy Tô Cảnh Tiên rầu rĩ, Vân Tranh an ủi: - Đó là đề kiểm tra giành cho bọn nhóc, ngươi đã quá tuổi rồi, cái gọi là kiểm tra trí lực, chẳng qua là dùng lượng lớn đề bài nhấn chìm người ta, xem trong thời gian cố định trả lời được bao nhiêu, trả lời loại đề nào là cao nhất, dựa vào đó để phán đoán sở trường của đứa bé, tập trung giáo dục theo hướng đó. Có điều loại kiểm tra này vẫn có sai sót, ví như trí tuệ của Vân Nhị thì lão tiên sinh không thử được đâu.
← Hồi 115 | Hồi 117 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác