← Hồi 101 | Hồi 103 → |
Bành Lễ tiên sinh lòng mang tâm sự, tối hôm đó uống say khướt được lão phó đánh xe đưa về, Vân Tranh đứng cửa nhìn về phía Thành Đô, trời đã nhá nhem tối, vẫn có không ít kẻ lai lịch bất thường lảng vảng xung quanh, chẳng cần để ý, ít nhất đêm nay y sẽ vô cùng an toàn.
Ngủ sớm thôi, mai hẳn sẽ vất vả cả ngày đây.
Nước trên bếp đã sôi, Vân Nhị muốn đổ nước vào ấm trà, không cẩn thận, bị bỏng, choang một cái ấm trà vỡ tan tành. Tịch Nhục kinh hãi, hỏa tốc kiểm tra khắp người, thấy nó không bị thương mới yên tâm, vừa thu dọn mảnh vỡ vừa nói: - Thiếu gia, sau này để nô tỳ làm, nếu bị bỏng thì phải làm sao?
- Kệ ta, không cần ngươi quản. Vân Nhị hét lên:
Tịch Nhục không nói gì, mấy ngày qua tâm trạng mọi người đều không tốt, tiểu thiếu gia hay cáu gắt.
Con rắn trông nhà từ dưới ngăn tù bò ra, trườn tới bên cạnh Vân Nhị, luồn qua chân trườn lên người nó, vòng qua cổ thả lủng lẳng cái đầu xuống.
Con rắn dài tới bốn xích, đè lên thân thể nhỏ bé của Vân Nhị, làm nó ép ngồi xuống đất, Tịch Nhục đi tới gỡ ra, thuận tay ném qua cửa sổ, đã ăn no rồi, còn quấn lấy người ta làm cái gì?
- Tịch Nhục, ngươi nói xem có phải ta vô dụng lắm không, suốt ngày ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, chẳng giúp được gì, còn làm phiền mọi người. Vân Nhị rầu rĩ hỏi:
Tịch Nhục lấy làm lạ: - Thiếu gia là đứa bé ngoan nhất mà nô tỳ thấy, không bao giờ khóc, không làm bẩn y phục, biết rất nhiều chữ, còn giỏi làm toán, mấy năm nữa lớn lên nhất định là tướng công thông minh.
Vân Nhị mếu miệng cười còn khó coi hơn khóc, tâm sự với Tịch Nhục chả có tác dụng gì.
Nửa đêm Vân Nhị rón rén vào phòng Vân Đại, từ lâu rồi nó ngủ với Tịch Nhục chứ không ngủ với Vân Đại nữa, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
- Vân Đại, huynh mà có chuyện gì thì đệ chỉ còn lại một mình thôi đấy.
- Yên tâm đi, ta có bảy phần tự tin mai có thể sống sót trở về, lần này nếu bình yên qua được lần này thì con đường về sau của chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió nhiều lắm. Vân Tranh xoa đầu Vân Nhị:
- Nhưng mà còn tới ba thành nữa. Vân Nhị tiu ngỉu nói:
- Bảy thành đã là nhiều rồi, ai làm việc gì có thể chắc cả mười phần? Chuyện thuận lợi đến mấy cũng không có tỉ lệ đó đâu, cho nên đệ phải chăm chỉ học tập, chịu khó phấn đấu để trở thành tinh anh chân chính trên thế giới này. Không giống như đại ca vô dụng này, làm gì cũng thật khó khăn.
- Không phải, đại ca là người giỏi nhất, thông minh nhất, chỉ vì vướng bận bởi đệ mà không thể làm theo ý mình, đệ muốn lớn lên thật nhanh, chỉ hận không thể ngay lập tức thành người trưởng thành. Sau khi tới thế giới này, Vân Nhị vô cùng vui vẻ nhẹ nhõm, ở đây nó có tình thân luôn khao khát, dù là Vân Đại hay Tịch Nhục đều coi nó như bảo bối, hạnh phúc này chưa bao giờ được hưởng thụ, nhưng nó có nỗi sợ thầm kín, càng hạnh phúc nó càng sợ, sợ mất đi, đôi lúc nó cảm thấy mình không thể thản nhiên tiếp nhận tất cả điều đó, vì dù sao cũng không phải là huynh đệ ruột thịt:
- Cảm tạ trời cao để đệ thành đệ đệ của ta, cảm tạ trời sao không ném ta tới nơi xa lạ này một mình, cảm tạ đệ cần ta chăm sóc, để ta cảm thấy mình vẫn còn là người hữu dụng.
- Đại ca, sao lại nói thế? Vân Nhị ngồi dậy hỏi:
- Lớn lên rồi đệ sẽ hiểu, được người ta cần tới cũng là một loại hạnh phúc, huống hồ đệ là người thân nhất của ta trên đời này, cho dù chuyện gì xảy ra điều đó cũng không thay đổi. Vân Đại nói từng chữ vô cùng chắc chắn:
Hai huynh đệ thì thầm nói rất nhiều chuyện, gần như cả đêm không ngủ, gà vừa mới gáy sáng là Vân Tranh thức dậy, chuyên môn tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới. Hoa Nương tới từ tối hôm qua, giúp Vân Tranh chải đầu, vẫn tết thành cái đuôi ngựa, Tịch Nhục ngồi xuống thay giày cho y, nàng biết Đại thiếu gia hôm nay đi làm một việc vô cùng trọng đại, cho nên dù trong lòng rất sợ, nàng không dám nói gì, tránh Đại thiếu gia nhiễu loạn tâm trí.
Càng lớn gan thì càng phải tỉ mỉ, bản tính càng khôn khéo thì lòng dạ càng phải chính trực, khi tốt nghiệp giáo sư hướng dẫn của Vân Tranh tặng cho câu này, Vân Tranh luôn ghi nhớ.
Vân Nhị đợi Vân Đại ra khỏi cửa mới nói: - Đệ cũng đi.
Biết tính nó, không thể ép nó ngồi nhà đợi tin tức được, Vân Tranh nghĩ một chút nói: - Không được tới gần tường trong vòng hai dặm, nhớ chưa?
- Đệ biết.
Ở ngoài cửa đã có cỗ xe ngựa rất đẹp đợi sẵn, một lão đạo mặc áo bát quái dùng ánh mắt nhìn người đã chết, lạnh nhạt nói với Vân Tranh: - Công tử, quan chủ đang đợi, chỉ cần công tử tới Thừa Yên quan, thủy lục đạo tràng sẽ lập tức bắt đầu, một người còn sống tiếp nhận lễ nghi này là vô cùng vinh diệu.
Vân Tranh cười nhẹ: - Đúng là như thế, mong rằng kiếp sau Vân Tranh bớt cứng đầu hơn, biết nghe lời hơn, thực sự hiện giờ tại hạ chẳng có chút kính sợ nào với quý quỷ thần, được tiếp nhận sự chúc phúc này đúng là may mắn.
Lão đạo thấy Vân Tranh trấn định như thế thì hết sức ngạc nhiên, người đối diện với cái chết vẫn có thể bình thản, dù là ai cũng đáng kính phục, chắp tay nói: - Mời công tử, bần đạo xin đánh xe vì công tử.
Vân Tranh vén áo bào lên xe, lão đạo vẫy dây cương, hai con ngựa chậm rãi đi về phía Thành Đô.
Ngang qua rừng đào, trên cây đã bắt đầu kết trái đào nhỏ lông tơ mơn mởn, lá đào cũng đã phủ kín con đường nhỏ, Vân Tranh ghé qua cửa xe, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Lục Khinh Doanh trong vườn, nhưng dù mở to mắt thế nào, cũng không thấy.
Trong lòng đang có chút thất vọng, bỗng nghe thấy tiếng ca truyền tới, khóe môi cong lên, là Khinh Doanh.
Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm! Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai! Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề!
Áo chàng xanh xanh Lòng thiếp xốn xang Dù thiếp lỗi hẹn Sao chàng chẳng hỏi
Xanh xanh đai ngọc Cho ai mơ màng Dù thếp lỗi hẹn Sao chàng không thăm
Ngập ngừng chân bước Lối vào quanh co Một ngày mòn mỏi Hơn cả ba trăng.
- Còn dám chất vấn ta không tới tìm nàng, ta mà tới, không biết nàng sẽ sợ thành thế nào. Không sao, từ sau ngày hôm nay, ta cứ rảnh rỗi là tìm nàng. Vân Tranh cười ngơ ngơ như thằng ngốc, nàng không hề ủ rũ nguội lạnh như y nghĩ, là cô gái kiên cường, giống mình vậy, giờ xem ra, không lấy mạng ra liều thì không kiếm được lão bà tốt, cổ kim đều như thế, thúc giục: - Đạo trưởng, nhanh nhanh một chút đi, bà nương nhà ta đợi ta tới sốt ruột rồi. Nóng ruột lắm rồi, chuyện hôm nay phải giải quyết nhanh gọn thôi, để còn bắt đầu cuộc sống mới hạnh phúc, lão tử phải thi đỗ Trạng Nguyên, lão tử phải đưa lão bà về nhà, ai rảnh đi dây dưa với đám mũi trâu.
Bánh xe lăn tròn, chẳng mấy chốc tới Thừa Yên quan, bên ngoài bách tính tụ tập rất đông, thấy Vân Tranh bước xuống xe tức thì nhao nhao, không ít người tới gần muốn nhìn mặt y cho rõ. Mặc kệ đám đông, bước chân vào trong, khói hương lượn lờ, nhưng không có người ngoài, không khí trang nghiêm, ngay đạo sĩ quét sân cũng mặc đạo bào đẹp nhất của mình.
Vân Tranh chắp tay sau lưng nhìn ngắm tòa đạo quan nổi danh này, mới đầu nó chỉ là một chiêu hiền quán do Gia Cát Lượng lập nên, sau người Đường cải tạo thành đạo quan, trải qua chiến hỏa, nó đã bị phá hủy xây lại nhiều lần, phải nhìn cho kỹ, sau này muốn nhìn e là không dễ.
Hai tiểu đạo đồng xách lư hương đi ra, thi lễ nói: - Hôm nay là ngày trọng đại của thí chủ, xin theo tiểu đạo.
- Được. Vân Tranh thong dao theo tiểu đạo đồng vào trong, cứ mười bước lại có một đôi tiểu đạo đồng tới xếp hàng trước mặt Vân Tranh, đứa xách lư hương, đứa mang giỏ hoa, còn có các loại ngọc như ý và đồ cúng, làm người ta có cảm giác đi giữa hàng bài vị dựng bằng người.
*****
Xem ra từ lúc mình bước qua cửa là đã bị coi như người chết, tuy mình còn thở, còn bước đi, nhưng không ai coi mình còn sống nữa, tên đồng tử rải hoa gần mình nhất còn trừng mắt lên nhìn, chỉ bởi vì Vân Tranh bước hơi nhanh, làm hắn trải hoa không kịp.
Từ bé tới giờ chưa lần nào có đãi ngộ như thế, Vân Tranh thấy đây là lúc vinh quang nhất của mình, cố gắng thả lỏng thân thể để hưởng thụ.
Mắt Vân Tranh rất tốt, nhìn thấy Lục lão đầu tóc tai xõa xượi, hẳn trong lòng ông cụ lúc này căm phẫn tột độ, không sao cả, chập tối là không còn giận nữa rồi.
Ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay tốt tới lạ thường, bầu trời xanh như tấm vải mới nhuộm ở Đậu Sa trại, chẳng có bóng mây, mênh mông vô tận, mặt trời có bao nhiêu sức nóng tận tình phát ra, mới sáng sớm đã nóng nực.
Một lão đạo mặt mũi hiền từ đứng ở trên bậc thềm, hai hàng mi thọ trong gió sớm bay lất phất, cúi đầu nhìn Vân Tranh phía dưới.
- Ngươi đã biết tội chưa? Giọng lão đạo rất vang, tuy tóc trắng phủ kín đầu, râu như tuyết, nhưng da dẻ hồng hào, đôi mắt vẫng sáng, khí sắc cực tốt, xem chừng sống thêm một hai chục năm không thành vấn đề, thế này người ta không coi là thần tiên mới lạ.
Vân Tranh không muốn ngẩng đầu nhìn, thong thả bước lên bậc đá cao nhất mới nói: - Ta rất muốn nói ngươi là lão tặc tóc bạc, nhưng lại sợ ngươi giết ta ngay lập tức, nên ta chỉ nghĩ trong đầu thôi vậy. Cho dù ta có tội, cũng do quan phủ hỏi tội, ngươi cũng chẳng phải hoàng đế, trắng trọn ăn gian nói dối không sợ bị vạch trần à?
- Sư thừa ta theo Lão Tử, đạo pháp tự nhiên. Trương Cát chẳng giận:
- Ồ, vậy là lão chặn cả hai đầu rồi, ta không còn lý mà nói nữa. Lão đạo, trước mặt ta đừng có ra cái vẻ thế ngoại cao nhân với ta làm gì, rõ ràng cũng là người, cũng ăn ngũ cốc, sống trong hồng trần lại nói mình xuất trần, bao năm qua ông chỉ tu luyện cái da mặt thôi sao?
Trương Cát cười: - Ta còn tưởng ngươi sẽ nói ta sẽ bị thần linh trừng phạt.
Vân Tranh cười nhạt: - Phàm là người có chút kinh sợ với thần linh sẽ không bao giờ mượn danh thần linh làm sằng làm bậy, ta tới đây với nguyện vọng duy nhất là tiếp nhận thiện ý của ông, dù sao cái đạo tràng này rất phí tiền, mà tiền đều là mồ hôi nước mắt của tín đồ, không nên lãng phí. Nói với đồ tử đồ tôn của ông, khi niệm kinh thì thành kính một chút, ta sẽ nghe thật kỹ, đem lời chúc phúc của các người đi nghênh đón Lục Khinh Doanh.
Trương Cát rất khách khí mời Vân Tranh vào Thanh Vân điện, đây là hội trường chính của đạo tràng, lúc này có vô số cao đạo tụ hội.
Tam Thanh cao lớn bên trên, mỗi bức tượng đều gần như chạm tới trần đại điện, mỗi bức tượng đều mang nụ cười từ bi, Vân Tranh bái lạy, sau đó lấy ba nén hương đàn đi tới gần bàn thờ châm lửa dâng hương, thứ này quý lắm, nghe đâu chỉ Đại Lý và Thổ Phồn mới có, không ngờ đám đạo sĩ tìm được.
- Bần đạo tìm khắp Thành Đô, không ngờ thứ này bị đám xướng phụ dùng để xông váy áo, thật không thể tha thứ, khinh nhờn bảo vật, thần linh sẽ giáng tội. Trương Cát thấy Vân Tranh tiếc nuối nhìn thẻ hương, giận dữ nói:
- E là bọn họ không đợi được tới thần linh trừng phạt, mà là ông trừng phạt hả, hay ông cho rằng mình đã là hóa thân của trời cao trên cõi đời rồi?
- Nhân đạo như thiên đạo, sinh sinh tử từ chỉ là bọt nước, như ve mùa thu trên lá cây, ngươi giữ mình còn không được, nghĩ nhiều làm cái gì?
Đối với người chỉ sống được hai ngày nữa, Trương Cát rất kiên nhẫn, mỗi câu hỏi của Vân Tranh đều trả lời, y càng tỏ ra bất kính ngỗ ngược, càng chứng tỏ đây là kháng cự tuyệt vọng trước khi chết.
Hương đã được thắp, Vân Tranh cũng lắng lòng lại, hương giờ của Đại Tống chẳng chuẩn chút nào, lúc nhanh, lúc chậm.
Thủy lục đạo trạng quả nhiên long trọng, vô số đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ xuất hiện, vài vị còn mặc đạo bào thêu kim tuyến, Vân Tranh khoanh chân ngồi trên bồ đoàn giữa đại điện, hứng thú nhìn đạo sĩ múa may quay cuồng xung quanh mình, Trương Cát cũng tay cầm phất trần, tay giơ cao chuông vàng, lắc leng keng.
Chả hiểu bọn họ đọc thứ kinh gì, nhưng âm thanh rất có nhịp điệu cứ chui vào lỗ tai, Vân Tranh cố bịt tai thế nào, thì sóng âm chết người đó vẫn qua mũi y, qua lỗ chân lông luồn lách tới não.
Trương Cát thấy Vân Tranh thống khổ thì mỉm cười, người đời ngu muội, một đoạn kinh văn đã phá vỡ tinh thần, chỉ cần vỏ trứng vỡ rồi, lòng đỏ sẽ chảy ra thôi.
Vân Tranh mới đầu còn ngồi, dần dần phủ phục dưới dất, tiếp đó nằm thẳng ra, cả đêm hôm qua trò chuyện với Vân Nhị, giờ thêm thứ kinh văn tác dụng thôi miên này, thế là lăn ra ngủ.
Trương Cát bước tới bên cạnh Vân Tranh, đều đều đọc kinh, một tên Vân Tranh sống hay chết có đáng kể gì, nhưng uy nghiêm của đạo môn ở đất Thục không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu chiến, đã cho cơ hội mà y không chịu lùi bước, y đã không nể mặt đạo gia, vậy không thể trách đạo gia tàn nhẫn.
Lục ông ngồi dưới ánh mặt trời, mái tóc trắng buông xõa, hai tay vịn ghết, mặt không dấu được lo lắng, Lục gia không có quan lớn, dân ý trước thần quyền vô cùng yếu ớt, cái tiếng nhà trung thiện tích lũy nhiều đời cũng không cách nào ngăn được đạo gia, Vân Tranh vẫn phải bước vào Thừa Yên quan, trời xanh, hôm nay trời xanh tới chói mắt, rít lên từ kẽ răng: - Thiên đạo bất công.
Lục Hòe cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng nắm chặt tay nói: - Phụ thân về thôi, thời tiết quá nóng, người nên bảo trọng sức khỏe, nơi này có hài nhi rồi.
Lục ông nhắm mắt lại, như không muốn nhìn thấy bầu trời nữa, căm phẫn hô lớn: - Cả đời ta trải qua vô vàn bất công khổ nạn, nhưng ta đều cho rằng đó là sự khảo nghiệm của trời, nhưng lần này, lão phu không tin trời cao nữa, nếu ông ta có linh thiêng, phải giáng sấm sét đánh nát cái đạo quan này thành gạch vụn. Nên ta phải ở đây nhìn, nhìn bất công lớn nhất trên đời sinh ra thế nào.
Tiếng chập cheng rồi tiếng khánh sắt đánh thức Vân Tranh từ giấc mộng, dụi mắt một lúc mới giật mình nhận ra mặt trời đỏ ối đã ngả hẳn về phía tây, quay ngoắt đầu nhìn ba thẻ hương, tàn hương dài ngả nghiêng trong gió, còn lại chưa tới một tấc.
- Ngươi còn sống được một ngày nữa, hãy trân trọng, an bài hậu sự cho tốt. Trương Cát như một bậc trưởng giả hiền từ khuyên bảo con cháu lầm lạc:
- Mót tè, đi trước đây. Vân Tranh không dông dài, bước nhanh khỏi đại điện, không ai ngăn cản Vân Tranh, y muốn trốn cũng không trốn được.
Trương Cát đứng trong đại điện nhìn Vân Tranh bước đi vội vã: - Mai là ngày dương chí âm sinh, hãy dùng ngũ lôi thiên tâm chính pháp, tiễn y đi, người ta là đệ tử cao nhân, đừng làm quá khó coi.
Đạo sĩ gầy gò gật đầu, quay lại vị trí, Hậu Thổ Kinh còn chưa đọc song, đây là bộ kinh văn siêu độ vong linh, nghi thức không thể dang dở.
- Sư tổ, đạo tổ đang bốc khói. Một đạo sĩ trẻ chỉ bức tượng tam thanh đang bốc khói nghi ngút nói:
Vân Tranh chạy như ma đuổi, ra tới ngoài đường nhìn thấy Lục ông vẫn ngồi trên ghế đợi tin tức, còn chưa kịp nói gì, một luồng sóng không khí cuồng bạo quét qua, làm người y như muốn hất lên, đuôi ngựa phía sau đầy bay ra phía trước.
Tiếp ngay đó là tiếng nổ kinh khủng, Vân Tranh bị thổi tung lên không trung, bay đi mấy mét, ngã bịch xuống đất, hai tai ù đi, mắt đầy đom đóm, đầu óc bùng nhùng, mặt đất rung rinh như rồng chuyển mình, cắn răng lăn xuống cái lư hương lớn ở ngoài quan, ôm chặt lấy chân nó. Chỉ thấy không ngừng có gạch ngói rơi rào rào bên cạnh, có cái rơi trúng lư hương phát ra tiếng choang choang.
Lục ông cách khá xa vẫn bị dư chấn ảnh hưởng, Lục Hòe liều mạng lấy người che cho cha mình, nhưng ông cụ đẩy hắn ra, ông phải tận mắt thấy cảnh này.
Những tiếng nổ như sầm rền nối tiếp nhau, trong bụi đất mùi mịt, chỉ thấy mấy cái cột lớn đổ nghiêng ngả, đạo quán hùng tráng nay còn đâu.
- Trời cao có mắt, trời cao có mắt. Toàn thân bụi đất, Lục ông chẳng bận tâm, hai hàng nước mắt chảy dài, quỳ xuống lạy trời xanh bằng sự thành kính lớn nhất, cả đời này ông sẽ không thể quên được ngọn lửa đỏ sậm như như hỏa long trùng thiên đó, khiến nóc đại điện nhấc lên, hóa thành mưa ngói rơi xuống, chỉ có trời phạt mới uy lực như vậy.
Dưới ánh tàn dương đỏ ối, bụi đất từ từ lắng xuống, nơi vốn là Thanh Vân điện chỉ còn là đống hoang tàn, nhưng tên tiểu đạo sĩ may mắn sống sót run rẩy, máu không ngừng từ lỗ tai chảy ra, xung quanh xác người ngổn ngang, không có thương tích, nhưng thất khiếu chảy máu, cảnh tượng như dưới địa ngục.
Quỳ bái trước thiên uy không chỉ có Lục ông, còn cả Hoàng ông, Trịnh ông cùng rất nhiều bách tính chứng kiến, đây là thần linh, đây là trời cao, tức thì tiếng khẩn cầu lôi công, điện mẫu tha mạng vang vọng khắp đường.
Bành Lễ tiên sinh muốn té xỉu, ông ở trên lầu gác cao từ xa nhìn Vân Tranh đi vào Thừa Yên quan, lòng đầy bi ai, ngồi đó không ăn không uống suốt cả một ngày, tới khi bị âm thanh kinh thiên động địa kia đánh thức, lông tóc dựng cả lên, nhìn về phía Thừa Yên quan, chỉ còn thấy khói bụi, xung quanh bách tính người quỳ rạp xuống đất, người la hét bỏ chạy, người khóc lóc, đường phố rồi loạn.
Chưa từng tin quỷ thần, lần đầu tiên trong đời, ông muốn quỳ xuống, nhưng gối chỉ cong xuống một nửa thì dừng lại...
Vân Tranh loạng choạng bước ra khỏi Thừa Yên quan, đi được vài bước lại ngã, xương cốt như tan rã, tai thì ù đặc, nhìn cảnh tượng nhốn nháo phía trước.
Lục ông râu ria đầy bụi, tóc bù xù nhếch nhác, nhưng vô cùng phấn chấn, đá tôn tử vẫn đang quỳ đưới đất, quát: - Lấy rượu cho lão phu, lẽ trời rành rành, báo ứng chính xác, thời khắc này sao có thể thiếu rượu? Hoàng huynh, Trịnh huynh, hôm nay không say không về.
Hoàng Nguyên Hải, Trịnh Duy Trung cười ha hả, không cần đổi chỗ, uống ngay ở đây, nhìn đống đổ nát kia một cái, uống một ngụm rượu là khoái sự đời người.
Vân Nhị vòng qua ba ông già đang lên cơn, nhào vào lòng người Vân Đại như quả đạn pháo, làm hai huynh đệ ngã lăn ra đất, vẫn cười khanh khách, Hoa Nương, Tịch Nhục nhìn cảnh này đều dừng bước, nhường không gian cho huynh đệ bọn họ.
Vân Tranh xoa đầu Vân Nhị, nói: - Chúng ta về nhà thôi, nếu không cổng thành đóng mất thì không có chỗ ngủ.
← Hồi 101 | Hồi 103 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác