Vay nóng Tima

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 058

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 058: Hầu Tử và Hàm Ngưu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Lazada

Nơi nào có người quần cư là sẽ có quy củ, không có quan phủ định ra quy củ thì người ta tự có quy củ riêng.

Quy củ lớn nhất ở Nguyên Sơn là, không được trộm cắp.

Nói ra nghe thật buồn cười, cái ổ cường đạo lại không cho ăn trộm tồn tại, nhưng mà đúng là thế, có lẽ với bọn chúng, ăn trộm là nghề ti tiện hèn hạ, bắt được kẻ trộm là bọn chúng xúm tới lấy đao hoặc rìu chặt tay hoặc chân tùy mức độ, sau đó có tên cường đạo tốt bụng dí sắt nung nóng giúp cầm máu,

Trộm đao, chặt tay, trộm rìu, chặt chân, còn thứ giá trị ít hơn thì chặt ngón tay ngón chân, còn về phần vụng trộm với bà nương của người khác, cả bọn cười ha hả khen hảo hán.

Hầu Tử, tên cũng đúng như người, gầy gò nhỏ thó, nhưng đôi mắt cực kỳ linh hoạt, tay chân cũng vô cùng nhanh nhẹn không thua kém gì khỉ, trước khi trộm đồ Hầu Tử luôn đếm ngón tay của mình, tối đa chỉ được mất một ngón tay thôi, đó là giới hạn của hắn, từ tám tuổi trở đi là hắn bắt đầu ăn trộm kiếm sống, giờ đã 12 tuổi, bốn năm ăn trộm, điều hắn kiêu ngạo nhất là ngón tay ngón chân vẫn đủ mười cái, tuy bẩn một chút nhưng không thiếu cái nào, đám cùng nghề kẻ thiếu tay, kẻ thiếu chân, có kẻ xương đã thối rứa.

Hầu Tử không biết cha mẹ mình là ai, trong ký ức của hắn, không có khái niệm cha mẹ, ký ức của hắn chỉ là những cơn đói lạnh triền miên, hành hạ hắn thừa sống thiếu chết.

Lưu Đại Ba hôm nay ra ngoài làm việc, nhà của hắn nhất định không có ai, hôm qua thấy hắn xách một tảng thịt về, nhiều như thế một tối không ăn hết được, Hầu Tử muốn nếm thử xem thế nào.

Nói ra thật bi ai, rõ ràng có kỹ thuật trộm cắp cao minh, thế mà ngày ngày bị đói, vì ai cũng biết hắn là ăn trộm, thấy hắn là mắt mở to như chuông đồng, thế thì trộm cái chó gì nữa. Hầu Tử cuối cùng nghĩ thông rồi, Nguyên Sơn ít người quá, ít tới mức ai cũng nhẵn mặt mình rồi. Đôi khi lên tới đỉnh cao nhất của Nguyên Sơn nhón chân nhìn ra ngoài núi, nghe nói ngoài kia rất nhiều người, hơn nữa rất ngốc, nghe Hoàng tiên sinh đánh đàn tỳ bà kể chuyện thì dưới đó là đám gà đớn hèn.

Nguyên Sơn chỉ có gà chọi, con nào con nấy hung hãn, có lần Hầu Tử đi trộm gà, bị con gà trống cao lớn truy sát chạy hết nửa ngọn núi mới thoát, thành trò cười cho cả núi.

Chủ con gà vì được trận cười đau cả bụng mới tha cho hắn.

Hầu Tử buộc thật chặt bộ quần áo thùng thình của mình, đi ăn trộm thì đầu tiên phải gọn gàng cái đã, cho dù không trộm được đồ thì cũng phải đảm bảo cho rằng mình có thể chạy thoát, Hầu Tử xưa nay luôn tự tin vào bản lĩnh chạy trốn của mình. Cả cái Nguyên Sơn này không mấy ai chạy nhanh hơn hắn, dù chạy nhanh hơn thì không linh hoạt bằng hắn.

Cái chuyện láng giềng sống sát nhau không tồn tại ở Nguyên Sơn này, ai cũng muốn sống cách người khác thật xa, giữ khoảng cách mới an toàn, đó là đạo sinh tồn ở Nguyên Sơn.

Lưu Đại Ba là tên đại đạo độc hành, từng giết một kinh quan cáo lão về quê, nghe nói tên khốn này giết từ lão nương 80 tuổi tới đứa bé 3 tuổi, giết sạch cả nhà 16 người, kết quả làm không đủ sạch sẽ, bị phát hiện, chạy suốt đêm ngày, quan sai truy sát như âm hồn, hết cách đành lên Nguyên Sơn.

Đó là kẻ giết người không chớp mắt, nếu không phải Hàm Ngưu cứ kêu đói mãi, Hầu Tử không muốn dây dưa với tên này, quá nguy hiểm.

Nhổ bãi nước bọt vào tay, Hầu Tử nương theo ánh trăng leo xuống nóc nhà Lưu Đại Ba, nhà Lưu Đại Ba xây trên một tảng đá lớn trơ trọi, dưới là vực sâu.

Vũ khí thì Hầu Tử không đụng vào, dù hắn rất muốn một cái rìu, nhưng nghĩ tới bị chặt chân, hắn nhìn cũng không dám.

Cho tay thò vào bếp, tốt, Lưu Đại Ba phải một ngày rồi không ở nhà, nhanh chóng lấy hai nắm gạo trong hũ cho vào túi, nghĩ một lúc lấy thêm hai nắm nữa, Hàm Ngưu ăn khỏe, chút gạo này không đủ.

Thịt sấy treo trên đỉnh đầu, Hầu Tử rút dao ra cắt khéo léo hai miếng mỏng, không để lại dấu vết, xẻo thêm miếng lớn nữa, gói lá cất vào lòng, túi gạo thì đeo ở hông. Bò ra cửa nằm ở hiên nghe ngóng xung quanh, không có động tĩnh gì mới đu dây sang vách núi đối diện.

Cẩn thận là điều quan trọng nhất với một tên trộm, Hầu Tử dấu kỹ sợi dây đi, chỉ hai ngày nữa thôi vết sợi dây cọ vào vách núi sẽ biến mất, Lưu Đại Ba không thể nghĩ tới mình, dù sao mình hoàn toàn không đụng vào tảng đá chặn cửa của hắn.

Nhìn lại mười ngón tay nguyên vẹn, Hầu Tử rất đắc ý, về nhà nhanh thôi, Hàm Ngưu đang đợi.

Gọi là nhà chứ thực ra đó là một cái khe đá nhỏ, kiếm một ít củi và dây mây đan lại để chặn cửa, chất ít cỏ khô rải nền, vậy là thành nhà, Hầu Tử và Hàm Ngư đứa nó sống ở đây từ rất nhỏ, cả tảng đá bị chúng hun thành màu đen xì.

Hàm Ngư bị thương, hắn cứ bị thương suốt thôi, may mà da dày xương cứng, vài ngày là khỏe, nhưng lần này bị đánh rất nặng, máu đóng vẩy che cả mắt, đầu sưng như đầu heo, đã vậy còn cười ha hả nói: - Hôm nay thiếu chút nữa là lấy được miếng thịt của Hồ lão đại, ngươi không thấy chứ, miếng đó toàn là thịt mỡ, tới bốn chỉ. Hầu Tử, ta chưa bao giờ thấy miếng thịt sấy béo như vậy, nếu ta cố thêm một chút là cướp được rồi, ngươi nhất định thích ăn lắm.

Hầu Tử giơ tay định đánh, nhưng giữa chừng ngừng lại, hôm nay không đánh Hàm Ngư được, người hắn toàn vết thương thôi: - Chúng ta không ăn được thịt của Hồ lão đại đâu, hắn là kẻ chuyên ức hiếp người khác, chỉ kiếm cớ để đánh ngươi, nói bao lần ngươi không nghe.

- Hôm qua ngươi nằm mơ muốn ăn thịt, còn cắn tay ta không buông, nên ta mới muốn kiếm ít thịt về ăn...

Bọn chúng la hai kẻ đáng thương nương tựa vào nhau sinh tồn từ nhỏ, tình cảm cực tốt, thân thiết hơn cả máu mủ, Hầu Tử khịt khịt mũi, đỡ Hàm Ngư nằm trên cỏ khô, lấy hũ gốm trong góc tường ra nấu cháo.

Hầu Tử ôm đầu gối nghe cháo trong hũ sôi ùng ục, hôm nay hắn chuyên môn thêm hai nắm gạo, Hàm Ngư thích ăn cơm khô, nồi cháo này là lần đặc nhất từ trước tới giờ.

Đợi cho cháo sắp chín, Hầu Tử mở nắp ra cho thêm nước, đun tiếp, như vậy cháo mới sệt hơn, lừa được mắt, lừa được bụng.

Thịt sấy mặn, nên Hầu Tử dùng dao cắt thành từng miếng thật mỏng cho vào, cháo chín thịt cũng chín. Hàm Ngư ngửi thấy mùi thịt nén đau bò tới hít lấy hít để, nước bọt chảy ròng ròng như dãi chó dại.

Hầu Tử cũng chùi mép, đẩy đầu Hàm Ngưu ra, mấy lần không được, hai thiếu niên ngồi nhìn cái hũ chằm chằm, tham lam hít hết mùi thơm bốc ra, hai cái mặt bẩn thỉu ngây ngất.

Có mỗi một cái bát, theo lệ thuộc về Hầu Tử, Hàm Ngưu dùng hũ, nó thích dùng hũ, những đứa trẻ khác dùng tay bốc thức ăn, hai đứa nó dùng đũa, vì Hoàng tiên sinh nói:" Chỉ có súc sinh mới dùng tay bốc thức ăn, người phải dùng thìa dùng đũa."

Hoàng tiên sinh là người có học vấn nhất trên núi, trong nhà rất nhiều sách, cho nên dù có đói thế nào, hai đứa chúng nó ắt phải dùng đũa.

Hầu Tử gắp từng miếng thịt trong bát mình vào hũ, nó thèm lắm, nhưng Hàm Ngư bị thương rất nặng, cần ăn nhiều. Hàm Ngư phổi bò không nhận ra, cái dạ dày to không cho nó suy nghĩ nhiều, mùi cháo thịt đã chiếm đầy trái tim, chỉ muốn ăn cho sớm.

Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cả hai, ôi cái vị cháo thịt, trên đời có lẽ không có món ăn nào ngon hơn nữa rồi.

Đang ăn ngon lành thì "xoạch" một cái, cánh cửa cũ nát bằng củi bị kéo ra, một khuôn mặt hung ác thò vào, không xong rồi, là Lưu Đại Ba, tên này vừa mới định mở miệng nói thì Hầu Tử không cần suy nghĩ đập ngay cái bát vào mặt, tay trái vơ thanh củi đang cháy dở chọc vào mắt Lưu Đại Ba, Nguyên Sơn không có chỗ cho sự thương xót.

- Thằng súc sinh chết đi. Lưu Đại Ba rống lên thảm thiết rụt đầu lại, đao trong tay khua khoắng lung tung, chém vào vách đá làm lửa bắn tứ tán.

- Chạy mau! Hầu Tử kéo Hàm Ngư chui ra khỏi khe đá, liều mạng chạy xuống núi, phải rời khỏi nơi này trước khi đồng bọn của Lưu Đại Ba tới.

Lưu Đại Ba cực kỳ hung hãn, rút thanh củi cắm vào mắt ra, vết thương nặng làm hắn lên cơn, loạng choạng vừa đuổi vừa gào thét: - Hai thằng tiểu tặc, lão tử không bằm vằm chúng mày thành vạn mảnh thề không về.

*****

Hầu Tử không cả dám quay đầu lại nhìn, Hàm Ngư chạy mà vẫn ôm chặt cái hũ cháo, may bọn chúng lớn lên ở nơi này, chạy trốn người khác truy đuổi như cơm bữa, nên thuộc làu từng cái cây ngọn cỏ nơi này, chạy vòng vèo một lúc cắn đuôi Lưu Đại Ba, dựa vào cây thông thở lấy thở để.

Không xong rồi, phải bỏ nơi này thôi, tên Lưu Đại Ba đó rõ ràng không có chứng cứ mình ăn trộm, chỉ đoán bừa mà tới. Trước kia Hắc Hổ còn sống nơi này có chút quy củ, có phân tranh tìm Hắc Hổ và Hoa Nương phân xử, may ra thì thoát được, trừng phạt là tất nhiên, ít ra vẫn sống. Giờ Hắc Hổ đã chết, bảy tám tiểu đầu mục dẫn người đâm chém lẫn nhau suốt ngày tranh giành làm trại chủ và giành trại chủ phu nhân, làm nơi này không còn chút quy củ nào nữa, chỉ có nắm đấm đại diện cho tất cả.

Tính cách hoang dại từ nhỏ, Hầu Tử chẳng sợ, thế giới ngoài kia còn tệ hơn được nơi này à: - Giờ quay về Lưu Đại Ba giết chúng ta là cái chắc, cả Hoàng tiên sinh cũng bỏ Nguyên Sơn mà đi, chúng ta chuồn thôi, đi đâu bây giờ?

Hàm Ngư lắc đầu: - Ta đã bao giờ rời nơi này đâu, chỉ biết đi về phía đông, vượt qua hẻm Lồng Hấp là có Đậu Sa huyện thôi.

- Vậy thì đi tới đó. Hầu Tử quyết định rất nhanh, chuyện động não trước nay đều do nó quyết, nó thông minh hơn, Hàm Ngư không bao giờ có ý kiến.

Sau khi hai tên cường đạo nhỏ rời đi, một bóng người như ma quỷ từ trên cây thông nhảy xuống, lẩm bẩm gì đó, giỏng tai lên nghe ngóng một lúc chui vào lùm cây bên cạnh. Bốn năm tên đại hán cầm đuốc hùng hổ đuổi tới, tên cầm đầu mặt quấn vải, con mắt còn lại long sòng sọc quát tháo: - Chúng chưa chạy xa được đâu, một đứa bị thương, bắt chúng, không được giết, lão tử muốn tự mình lột da bọn chúng.

Lùng sục một lúc không kết quả, bọn chúng tản đi bốn phương, bóng đen kia lặng lẽ bám theo từng tên, hai cánh tay vươn ra, rắc, đại hán kia từ từ khuỵu xuống, chết không kịp rên một tiếng.

Bóng đen cứ vậy lần lượt giết từng người cho tới khi còn lại tên hung ác nhất, đứng dưới cây đợi Lưu Đại Ba tới, nhìn khuôn mặt vốn đã xấu xí gì càng vô cùng kho coi của hắn: - Lưu Đại Ba, còn nhớ ngự sử Lỗ Hồn không?

Lưu Đại Ba giật mình, cái tên này lâu lắm rồi hắn không nghe ai nói tới nữa, nhưng vẫn chưa quên, gằn giọng hỏi: - Ngươi là quan sai sao?

- Xem ra tìm đúng người rồi, ha ha ha, có bằng hữu nhờ ta chú ý tới ngươi, ta ba lần lên Nguyên Sơn đều không tìm được, xem ra oan hồn Lỗ gia không đợi được nữa.

- Chết đi. Lưu Đại Ba không đợi bóng đen nói hết, vung đao như gió chém xuống:

Ánh đao sáng loáng dưới ánh trăng trong khiếp người, bóng đen không giật mình, với loại người này ông ta không bao giờ lơ là, tay phải vung ra đẩy thanh đao sang một bên, Lưu Đại Ba xoay người biến chiêu, con mắt mù hạn chế tầm nhìn làm hắn chậm một nhịp, con mắt bị thương trúng đòn, hắn gầm lên, bất chấp đau đớn xông cả người tới. Bóng đen cực kỳ linh hoạt, tay lại đẩy một cái tá lực, Lưu Đại Ba theo đà đâm sầm vào cây tùng, lá khô rụng xuống lả tả, thanh đao bắn ra xa, chân tay không ngừng co giật.

Bóng đen xoay người bỏ đi, được vài bước nhặt lấy thanh đao, lẩm bẩm: - Lão đạo không cần cái đầu của ngươi, nhưng Vân tiểu tử khả năng cần tới, không thể lãng phí.

Trời đã sáng hẳn, Hầu Tử và Hàm Ngư đi suốt đêm, lúc này vừa đói vừa mệt, rừng núi mùa xuân có măng ăn lót dạ, Hàm Ngư không nhấc tay lên nổi, nằm nghỉ dưỡng sức, Hầu Tử cắn răng vào rừng trúc, lát sau xách hai con rắn ra, lấy dao cứa cổ, đổ vào mồm Hàm Ngư.

Hàm Ngư chưa mở mắt đã nuốt lấy nuốt để, một lát sau liếm mồm hỏi: - Hầu Tử, sau này chúng ta làm gì để sống.

Hầu Tử cho hai con rắn vẫn còn quẫy vào nồi, nấu cùng măng: - Còn làm gì nữa, chúng ta là cường đạo, tất nhiên là đi cướp, hai ngày đường nữa thôi tới Đậu Sa huyện, bắt lấy con dê béo, kiếm ít tiền, tích đủ tiền rồi huynh đệ chúng ta tới thành phố to nhất kiếm ăn, Nguyên Sơn quá ít người, tới thành phố to mới có đất dụng võ.

........

- Cây trúc đào cần dùng cẩn thận, đây vật chí hàn là đại hàn, lại mang kịch độc, Đậu Sa huyện mọc nhiều thứ này, lão phu nhiều năm qua dùng nó làm thuốc, chỉ là độc tính rất mạnh, nên không dám dùng nhiều. Ông đại phu, lão chưởng quầy của Hồi Xuân Đường vuốt râu cùng Vân Tranh trò chuyện vui vẻ, giữa hai người có một cái lọ thuốc: - Trước tiên cần ép trúc đào tươi thành lấy nước cốt, sấy khô đi mới có thể dùng làm thuốc, tuy thế độc tính vẫn không thể xem thường được, bình thường ít khi chế thành thuốc sẵn, mà để dạng bột, thứ đại hàn cực đắng, dù trẻ nhỏ vô tri cũng không biết ăn phải đều nhổ ra. Vì thế lão phu cũng chỉ có một lọ này thôi là thuốc viên làm sẵn thôi, đã phối chế với ma hoàng, quế chi, cùng mật ong, công hiệu giảm ho rất tốt, nếu không phải tiểu tướng công xưa nay ở trên rừng có được loại thuốc quý gì đều cho người mang tới chỗ lão phu, lão phu không mang thứ này ra đâu.

- Lão tiên sinh đức cao vọng trọng, thường xuyên tặng thuốc cứu người, Vân Tranh chỉ tiện tay mà làm có gì đáng nói đâu. Vân Tranh hôm nay đi vào Đậu Sa có việc, tiện thể mua ít thuốc về trại, nhất là thuốc ho, gần đây trong trại có mấy đứa bị họ, không chịu đi khám bệnh, toàn dùng cách gì đâu để chữa trị:

Lão chưởng quầy ra đại sảnh bốc cho Vân Tranh ít dược thảo dùng cho trẻ con, từ nước tắm cho tới phấn xoa người, đuổi muỗi, đều đủ cả.

Ở Đại Tống thứ thuốc đắt nhất là thuốc chăm sóc sức khỏe cho trẻ em, đây là thời đại tỉ lệ tử vong trẻ em cực cao, những thứ thuốc này chỉ nhà đại phú mới dùng được.

Vân Tranh dùng tiền vào thứ này không hề tiếc, Vân Nhị rất cần nó, lại đi mua một ít đậu hũ nướng mà trong nhà thích ăn, một ít rượu gạo nữa rồi xuất quan. Nay đứng trên tường thành không phải là binh sĩ già yếu bệnh tật mà là hán tử cường tráng, sau sự có lần trước, Thành Đô phủ phái tới phó tướng mới, nghe đâu là mãnh tướng, quân sĩ đi cùng đều là Tần binh, ai nấy cao to, không dễ chọc, quân kỳ cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều, nếu là người bản địa thì không làm khó, còn nếu người vùng ngoài sẽ kiểm tra rất nghiêm.

Xe trâu lọc cọc xuất quan, đi trên đường núi, đây là đoạn đường Vân Tranh thích nhất, sơn thanh thủy tú, mây trắng êm đềm, nhắm mắt lại ngửi đủ mùi hương hoa cỏ trôi tới, mở mắt ra có mây trắng lượn qua người, đẹp tới mức làm trái tim rung rinh.

Con trâu già đã sớm quen với đoạn đường này rồi, không cần điều khiển, mình lại chẳng vội vàng gì, kệ cho nó muốn đi kiểu gì thì đi, có dừng lại làm vài cụm cỏ tươi ngon cũng kệ.

Vân Tranh hai tay gối sau đầu, nhìn mây trắng bay sà sà trước mắt, đầu không suy nghĩ gì cả, chìm đắm trong cảnh đẹp, mỗi lần hít thở đều cảm giác vô cùng quý giá.

Đám ruồi trâu không ngừng cắn con trâu, chúng cũng đang cắn người ta, Hầu Tử và Hàm Ngư đang nấp trong bụi cỏ chờ dê béo gần như không chịu nổi nữa rồi, thứ này ngửi mùi mồ hôi là bay tới, càng ở bẩn càng được chúng chiếu cố, huống hồ máu kết trên mặt Hàm Ngưu còn chưa rửa.

Nấp từ bụi cỏ đợi dê béo xuất hiện từ sáng tới giờ, không phải trước đó không có dê béo, chỉ có điều lũ dê đó mạnh mẽ quá, hán tử Đậu Sa trại từ lần trước tới Đậu Sa quan, hai tay dính máu tươi, từ thôn dân chỉ biết vâng dạ nghe lời, đã thành tráng hán tự tin, mấy tráng hán và phụ nhân đeo gùi, gánh đồ đi qua, căn bản không phải đối tượng mà hai đứa bọn chúng chọc vào được, nên đành nấp trong bụi cỏ, đợi dê béo lạc đàn.

Ông trời không phụ người có lòng, một cái xe trâu đủng đỉnh đi qua, làm người ta ghen tỵ nhất là trên xe có một thanh y thiếu niên, quần áo không hoa lệ, nhưng trông chắc chắn vừa vặn, tên đó vắt chân nằm trên xe, đong đua nhàn nhã..


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-865)


<