← Hồi 046 | Hồi 048 → |
Mỗi ngày Đậu Sa trại đều bắt đầu bắt tiếng đọc sách vang vang, vì để đám trẻ con có thể tham gia công việc trong nhà, Vân Tranh chuyển giờ học từ chiều đang sáng sớm, đó là lúc mà sương mỏng trong núi tan đi, núi rừng khoe vẻ đẹp nguyên sơ dưới ánh nắng mai, đẹp như một bức tranh.
Không cần phải học nhiều, nửa canh giờ là đủ rồi, rất lâu sau này Vân Tranh mới phát hiện ra so với tiên sinh ở trường tư thục thì y dạy học mỗi ngày như thế vẫn là quá nhiều.
Đại Tống về tổng thể mà nói là một triều đại liều nhác, quan viên trên triều lười cai trị quốc gia, bách tính phía dưới cũng lười biếng sống cho qua ngày.
Kết thúc dạy học tới giờ Vân Tranh tản bộ, chỉ có lúc đó y mới thấy vui vẻ, đây là thời gian phụ nhân trong trại thay vải, không hiểu sao lại thế, Vân Tranh không hỏi, lén nhìn qua ống tay áo, thấy rất nhiều bầu vú đủ loại hình dáng, Vân Nhị khinh nhất cái vẻ giả dối của Vân Đại, nói phơi mông quang minh chính đại ra sông nhìn, đương nhiên, tiền đề là đám phụ nhân kia không nhéo chim nó.
Vào một ngày đẹp trời nắng ráo, Vân Tranh đã nhờ Thương Nhĩ dẫn mình và Vân Nhị tới chỗ họ xuất hiện, kết quả không tìm thấy bất kỳ một điều gì đặc biệt, trừ con gấu trúc liếm chân mình đã lớn hơn nhiều ra thì gần như không có gì thay đổi, rừng trúc vẫn xanh ngăn ngắt như thế.
Vân Nhị thì cười toét cả miệng, nó căn bản là không hề muốn về.
Rất nhiều chuyện thay đổi, như Cẩu Tử đã đi rồi, không ai biết hắn đi đâu, từ đó về sau Vân Tranh không nhận được bất kỳ tin tức gì của hắn nữa, thầm mong hắn đã đi xa, tìm được hạnh phúc mới, chứ không phải dại dột cầm dao đi tìm sơn dân trả thù, rồi chết ở hẻm núi nào đó mà không ai hay.
Vân Tranh đã một thời gian rồi không rời trại, càng né tránh tới Đậu Sa quan, y thà rằng tự lừa mình lừa người rằng Lão Cao vẫn đang lười biếng dựa lưng vào cổng thành, Hà thẩm vẫn bận bịu rót trà cho khách thi thoảng bị người ta trêu chọc lại lườm một cái đầy phong tình, La Lan vẫn bán trát nhiễm do chính tay nàng làm.
Nhưng hôm đó Vân Tranh phải rời trại, y tới Bạch Vân thiền tự, đem một cuốn tạp ký trả cho Lam Lam, khi đọc y phát hiện ra nó kẹp 200 quan tiền giấy, đây là tiền của Lâm huyện lệnh, Lưu huyện thừa không biết, đem toàn bộ số sách vô dụng với hắn cho Vân Tranh.
Lam Lam đang quỳ trong đại điện, tay lần tràng hạt, trước bàn đồ cúng chỉ có vài món bày biện qua quít, hai bên cắm ít cờ trắng, ánh nến lay động chiếu xuống chiếc bộ váy trắng mỏng manh, nàng vốn mảnh mai, giờ càng thanh mảnh như muốn bay theo cơn gió, chỉ là đồ tang, khuôn mặt đượm buồm xa xăm, càng làm thêm vẻ đẹp đến nao người.
Ngũ Câu nói, Lam Lam hứa nguyện vì cha mình tụng kinh một nghìn lần, Vân Tranh đưa cuốn sách nói vài câu an ủi rồi đi. Lam Lam nhận lấy cuốn bút ký, rồi quỳ xuống bái tạ: - Đa tạ Vân thế huynh, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình, muội nhớ rồi.
Vân Tranh thầm thở dài: - Sách vở của phụ thân muội đều ở chỗ ta hết, muội cần bất kỳ thứ nào ta sẽ mang tới.
Lam Lam cười có chút cay đắng: - Muội là một nữ tử cần số sách đó làm gì, Vân thế huynh tương lai muốn vào triều làm quan, vậy số sách này huynh hãy giữ đi, phụ thân muội cả đời ôm lấy sách vở, cuối cùng chết trong tay bạo dân, muội giữ làm gì cho thêm phiền não.
Đó là một cô nương cứng cỏi, Vân Tranh không hỏi tính toàn của nàng sau này, chắp tay một cái nói phải đi tìm Ngũ Câu, y chuyên môn mang tới ba con gà nướng, một vò rượu, nếu không đi cho nhanh, nếu không bị hai lão già mất nết ăn sạch, thực ra chủ yếu vì y không chịu được không khí đau thương.
- Hì hì, tiểu tử, có giai nhân tuyệt thế bầu bạn, sao lại tới đây làm gì? Ngũ Câu ở trong chùa như cao nhân đại đức, nhưng cứ tới bãi cỏ này là phiến thành tên hòa thượng rượu thịt, không chỉ ăn uống không hề kiêng kỵ mà dâm ngôn uế ngữ cũng phun ra luôn mồm:
- Ta lo ông ăn sạch thịt nên vội vàng tới đây.
Ngũ Câu lắc đầu quầy quậy: - Một tên không hiểu phong tình, toàn bộ Đậu Sa quan này chỉ có ngươi là xứng với Lam Lam, nay cha người ta đã ra đi, ngươi không có chút thương xót nào à?
Vân Tranh nhún vai, đi nói chuyện nam nữ với một lão hòa thượng à, đó là điều cuối cùng y muốn.
Tiếu Lâm đang gặm chân gà, đột nhiên xen mồm vào: - Lâm huyện lệnh có ân với ngươi, ngươi nhìn ra nguy cơ mà không nói một lời, để ông ta đi vào chỗ chết, không thấy có lỗi của ngươi à? Vân Tranh khó chịu lâu rồi, trong trại không có ai chia xẻ, thể là xả ra hết luôn: - Các vị biết ở đâu ra từ "xú dân" không, đó là ở trong mắt đám quan quý dân chúng như cái rắm thối khiến người ta căm ghét, lần bạo loạn này, tử thương thảm nhất là những xú dân đấy, phụ nhân lõa thân chết giữa đường, trẻ con khóc trong nhà trống, đầu lâu tóc bạc treo xà nhà, thảm cảnh nhân gian như thế, vì sao hai vị cao nhân làm như không thấy, chỉ chết một huyện lệnh mà lải nhải nhiều như thế là sao? Chẳng lẽ lòng từ bi của các vị chỉ cấp cho những người có tiền của kia, chứ không phải hạng xú dân? Nếu như kinh điển của Phật tổ và Tam Thanh có quy định này, ta rất muốn xem một phen.
- Thiện tai, thiện tại, Vân đàn việt lòng còn chất chứa lửa giận, cố tình bẻ câu lấy ý, hỏi tới chỗ hổ thẹn của bần tăng, không phải là việc làm bậc quân tử. Thảm án Đậu Sa quan đúng là làm người ta đau lòng, lão tăng hôm qua mới từ nơi đó tụng kinh siêu độ trở về, Tiếu Lâm càng hơn mười ngày truy sát ác tặc, chẳng lẽ đàn việt nghĩ ác tặc vì sợ Vĩnh Hưng quân nên mới lui sao, nếu không phải lão đạo liên tục ám sát bọn chúng, kế hoạch của đàn việt sẽ không hoàn mỹ thế đâu. Ngũ Câu đem chân tướng nói ra: - Đậu Sa quan xưa nay đạo phỉ liên miên, chém chém giết giết xảy ra hàng ngày, lão tăng đã thấy ba lần rồi, không phải khó tiếp nhận. Chỉ là đàn việt ngay từ đầu đã có thể ngăn được thảm cảnh này mà không làm, mười ba mười bốn tuổi mà đã mang tâm tư khó lường như thế, mười năm sau sẽ còn làm ra chuyện gì.
Người ta nhất định đổ lỗi cho mình cãi nhau làm gì, Vân Tranh chẳng buồn giải thích, xé một cái đùi gà đứng dậy rời đi, mới đi được vài bước thì nghe hòa thượng hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không muốn giản thư của bần tăng để tới phủ Thành Đô bái kiến làm môn hạ Bành Lễ tiên sinh.
Vân Tranh vừa xé thịt gà vừa dửng dưng nói: - Cho thì lấy.
Ngũ Câu nhìn mây trắng bên núi, giọng cảm khái: - Bần tăng vốn được hảo hữu phó thác tiến cử hiền tài, Đậu Sa quan bao lâu mới xuất hiện một nhân vật đáng kể, không cho đàn việt thì cho ai? Tài năng là thứ không phân chia tốt xấu, dùng vào việc thiện thì thiên hạ được lợi, dùng để làm ác thì quỷ khóc thần gào. Bần tăng lúc này lòng nặng tựa ngàn cân.
- Dừng, dừng lại ở đó, đừng lải nhải nữa. Vân Tranh xua tay cắt ngang: - Phật gia các ông không phải chú trọng chữ duyên à, không thoải mái thì thôi đi, ta không nhất định là cần phong thư của ông mới bái sư được, nghe nói Âu Dương Tu tiên sinh ở Miên Châu đất Thục, nếu ta tới bái phỏng chưa chắc đã bị đuổi đi, Phạm Trọng Yêm tiên sinh lúc này đang thất thế, nhưng tiếng tăm của ông ấy không ai dám coi thường, ta tới đó lúc này, có khi ông ấy vui mừng. Tình trạng các vị Hàn Kỳ, Phú Bật cũng không được tốt lắm, đều mở rộng cửa tuyển mộ môn đồ, ta trà trộn vào không khó. Ông thấy khó xử thì khỏi cần, ta không nhất định phải theo Bành Lễ tiên sinh.
Cuộc cải cách Khánh Lịch có ảnh hưởng sâu xa trong lịch sử Trung Quốc đã thất bại, những nhân vật để tiếng vang thiên cổ như Âu Dương Tu, Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ, Phú Bật lần lượt bị hoàng đế biếm tới địa phương, khi người khác đang sa cơ mình đi theo, Vân Tranh nghĩ thế nào cũng được chào đón.
Sách không phải đem đọc để lấy làm thanh cao, từ bút ký của Lâm huyện học được rất nhiều điều, không phải là học tập tâm đắc của ông ta, mà lấy đó làm lời cảnh tỉnh, đồng thời coi đó là bản nghiên cứu thời sự. Bút ký đó miêu tả lên một triều Tống khác với lịch sử mà y đã được học, nơi này căn bản chẳng hề tốt đẹp lãng mạn như sử sách nói.
← Hồi 046 | Hồi 048 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác