Vay nóng Tima

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 010

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 010: Một ngày của Vân Đại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Lazada

Vân Tranh nhìn Lưu đô đầu đang cuống cuồng bỏ chạy như gặp ma, nhún vai liếm nước mưa chảy trên mặt, phải xuống núi thôi, chuyện cần làm đã làm xong cả rồi. Mấy phụ nhân nấu cơm cho đầy gạo trắng vào trong túi Vân Tranh, đó là phúc lợi của người quản lý chuyện cơm nước, không tính là tham ô, mấy phụ nhân cũng chia nhau một ít gạo thô.

Vân Nhị và Vân tam vẫn như thường ngày dựa cửa sổ đợi Vân Đại trở về, thấy giọng ca vui vẻ từ xa của y truyền tới, liền chạy ra đón, người gọi chó sủa náo nhiệt.

Vân Nhị ngó nghiêng Vân Đại từ trên xuống dưới một lượt, không thấy có gì khác thường, hỏi: – Đại ca có chuyện gì mà vui thế?

– Chẳng có gì, chỉ bốc phét dọa một người sợ chết khiếp thôi, mấy ngày nữa chắc ta sẽ có đủ loại đề bài phải làm, vô vị, đệ làm đi, coi như bài kiểm tra. Vân Tranh lấy tùi gạo trắng ra đổ vào vò, đó là vò đựng muối ở công trường, trong nhà giờ đã có năm cái vò như thế, đều toàn là gạo trắng tinh, thế coi như dư dả rồi.

Lý do thực sự khiến Vân Tranh vui vẻ là y phát hiện ra cách kiếm tiền mới, liên quan tới sơn dân, y nhận ra sơn dân thực ra không hề nghèo, nhưng rất thiếu thốn vật tư sinh hoạt, quần áo của bọn họ rách nát, dầu mỡ với họ thì quý như vàng. Khi đi đổi muối, Vân Tranh nghe một sơn dân than, hắn săn được con lợn rừng to, nhưng trời nóng, ăn không hết, treo lên bếp hun khói, lần sau lại săn được, lại hun khói, cứ thế bếp treo chi chít toàn thịt, thậm chí có cái đã treo tới ba năm rồi.

Nghe ra chưa, người ta nhiều thịt tới mức sắp phải vứt đi cho đỡ chật nhà, trong rừng núi toàn báu vật, nếu dùng hàng hóa Đậu Sa quan đi đổi với bọn họ, nhất định trong thời gian ngắn Vân Nhị, Vân Tam có cơm có thịt ăn no nê.

Trước khi làm việc này thì phải lập quan hệ với Lưu đô đầu, có trời mới biết vì sao hắn quản lắm chuyện ở cái huyện này như vậy, việc trao đổi với sơn dân sớm muộn cũng tới tai hắn, hôm nay lớn lối phét lác như vậy là có thâm ý, từ đó mở cánh cửa phát tài.

Vân Tranh lấy toàn bộ tiền trong nhà ra, chuẩn bị mai bắt đầu giao dịch, đám người sơn dân nói, chỉ cần muối là được, bao nhiêu bọn họ cũng lấy.

Sơn dân không dám tới gần thành trấn, không dám tiếp cận người trưởng thành, vì bắt được sơn dân, triều đình sẽ ban thưởng, cho nên một vài kẻ coi sơn dân như hàng hóa, mưu đồ bắt bọn họ đổi tiền, nhất là đám lưu manh vô lại làm bảo kê trong thành rảnh rỗi là kết đội bị bắt sơn dân. Vân Tranh là thiếu niên, một mình đánh xe trâu đi đường nên bọn họ mới dám tiếp cận, nếu không bọn họ thà thiếu muối còn hơn lộ diện.

Buổi sớm Vân Tranh thức dậy trước cả khi gà gày, trong nhà lãng đáng sương, Vân Nhị và Vân Tam ôm nhau ngủ say sưa, khẽ khàng thổi bếp cháy lên, cho củi vào, treo hũ cháo lên trên bếp, như thế lát nữa Vân Nhị thức dậy sẽ vừa vặn có cháo nóng để ăn.

Nhấc cái ống trúc để bên bếp, nước âm ấm, cho thêm ít muối ra ngoài đánh răng, dùng muối đánh răng là sang lắm rồi, nhưng phải đầu tư thôi, không sau này răng rụng hết cả lấy gì mà ăn.

Khoác thêm cái áo tơi coi như áo chống rét rồi ra ngoài, chuẩn bị tinh thần trước rồi vẫn bị không khí lạnh rùng mình một phát suốt từ đầu tới chân, trại vắng tanh, nam nhân đi gần hết rồi, mùa đông chẳng nuôi dâu hay làm đồng được, thời tiết quái quỷ tới gà còn chả buồn gáy sáng. Vân Tranh chà chà hai tay vào nhau đi lắp xe trâu, tất nhiên xe trâu không phải là của y mà là của huyện, Vân Tranh phụ trách việc cơm nước, cách hai ngày phải đi lấy lương thực ở kho nên giao quản lý cái xe này.

Vân Tranh đem hết tiền đổi hết thành muối ăn, rồi tới kho lấy gạo cho lao dịch. Khố đinh trông khó cười híp mắt nhìn Vân Tranh liên tục ký tên đóng dấu lên đủ loại văn thư khác nhau, bọn họ thích thằng nhóc này, không bao giờ giở trò khôn vặt, nhưng tuyệt đối không chịu thua thiệt, hiếm có nhất là giúp bọn họ dọn kho, cho nên cái trò đá đấu lúc đong gạo không dùng với y, đó cũng là một trong số nguyên nhân Vân Tranh luôn có nhiều gạo hơn người khác.

Đá đầu là khố đinh xúc gạo đầy đấu, luật pháp quy định sau khi xúc đầy tới chóp thì đá một cái cho gạo dư rơi ra mới tính, đám khố đinh này có tuyệt kỹ, đá một cú gạo rơi mất từ một tới ba thành tùy tâm. Đây là tuyệt chiêu ăn bớt tối mật không truyền ra ngoài.

– Vân Đại, có một đảm (~ trăm cân) gạo thô trộn lẫn với cát, ngươi lấy không, nếu lấy thì mang đi, chỉ tính của ngươi ba phần lương thôi, lão tử không rảnh đi nhặt cát. Một khố đinh đội mũ lệch từ trong nội đường đi ra nói lớn:

Gạo trộn cát chính là gạo bọn họ đá đấu rơi ra đất, lẫn lộn cả đất cát vào đó, định nhập kho gian lận thì bị chủ bạ đại nhân phát hiện, chất ở ngoài tường phía tây. Vân Tranh không cần suy nghĩ, lấy từ trên xe xuống ba đấu lương ra đổi, sau đó được khố đinh giúp đỡ chuyển đảm gạo kia lên xe, khố đinh vỗ đầu y: – Thằng nhãi ranh như quỷ, về lấy sàng sàng đất cát đi, chỗ này thế nào cũng phải được mười đấu, thôi vậy, ai bảo bọn ta nhìn ngươi vừa mắt.

– Tiểu tử biết ngài có lòng tốt, đám lao dịch ở công trường sắp chết đói rồi, ngài thưởng cho bọn họ thêm bát cơm là công đức. Quen thuộc rồi, Vân Tranh cười hì hì trêu ghẹo họ:

Người đáng thương không chỉ có những lao dịch kia, mà còn binh sĩ gác cổng thành, ăn mặc phong phanh, ôm cái trường mâu co ro trong cổng thành.

Vân Tranh đánh xe trâu đi qua, vỗ vai tên binh sĩ già đang ngủ gà ngủ gật, đưa hắn một cái gói hạt dẻ vẫn nóng nguyên: – Cao ca, làm chút hạt dẻ cho đỡ buồn mồm đi.

Cao ca là đội trưởng trông cổng thành, mở ngay gói hạt dẻ ra cho một hạt vào mồm, làu bàu: – Chỉ mỗi tiểu tử ngươi còn nhớ Lão Cao này, đường trơn, đi cẩn thận nhé.

– Vâng, cám ơn Cao ca.

Mỗi ngày Vân Tranh đều mua một đồng một gói hạt dẻ rang, chính là cho những binh sĩ này, để họ không làm khó y, cũng không lấy lương thực, bọn họ không hề thiếu lương, lấy lương thực cũng không thể đem bán, mà còn bị quan quân đánh chết, bọn họ làm thế đơn thuần là muốn hại người, nhìn người khác đau khổ thì bọn họ mới thoải mái.

Binh sĩ trông cổng thành đều là người bị thích chữ lên trán, nói cách khác là phạm tội đày ra vùng biên viễn chịu tội, Vân Tranh hoàn toàn không tán đồng cách làm này, khi có chuyện xảy ra, hi vọng những người vốn mang đầy thù hận với cuộc đời như thế liều mình bảo vệ tổ quốc sao? Bọn họ không ngay lập tức trở giáo theo địch là may mắn lắm rồi, chuyện ngu xuẩn như vậy mà làm mấy nghìn năm, bị thích chữ lên mặt, cơ bản không khác gì tuyên án tử bọn họ.

Đám binh sĩ này ngủ thì thôi chứ thức là rất phiền phức, nhất là với thương nhân vùng ngoài ra vào nơi này thì bị hạch sách khó dễ đủ điều, đút tiền không phải lúc nào cũng hiệu quả, vì bọn họ chẳng còn tha thiết gì nữa. Gói hạt dẻ tuy không đáng tiền, nhưng thể hiện còn có người nhớ tới bọn họ, đủ ấm lòng rồi.

Xe trâu kẽo cà kẽo kẹt đi trên đường, nhưng không ra công trường ngay mà đi ngược về hướng Đậu Sa trại, Vân Tranh co ro trong áo tơi, thi thoảng cho hạt dẻ vào miệng, mắt nhìn phía trước, tai thì dựng lên như rada quét hai bên.

Quả nhiên đi tới gần tảng đá xanh cực lớn thì bụi cỏ khô héo phía trước tách ra, hai thợ săn cao lớn xuất hiện, toàn thân da thú, người cường tráng hơn thậm chí còn đội cái mũ da báo, trông ấm áp tới mức làm Vân Tranh ghen tỵ.

Bọn họ chính là sơn dân, là đào hộ, là những người mà nghe cả đám ăn mày trong Đậu Sa quan cũng thấy mình cao quý hơn.

*****

– Nhóc con, hôm nay có muối không? Bọn ta lấy thú rừng ra đổi, hôm nay có lợn rừng đấy. Thợ săn thấy Vân Tranh có một xe đầy gạo, xung quanh không có ai, chẳng những không đánh cướp mà còn lo làm Vân Tranh sợ hãi bỏ chạy, cố gắng áp giọng xuống nói, nở nụ cười hòa nhã tới phát sợ:

– Không đổi được đâu, tiểu tử chỉ có một túi với một hũ muối, thứ khác không đụng vào được, đều cho lao dịch ăn đấy. Vân Tranh nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt thợ săn, chút muối đó đi đổi một con lợn rừng thì đúng là chênh lệch quá lớn:

Tên thợ săn cao lớn chính tên là Lại Bát, hắn và Vân Tranh trao đổi vài lần, mới đầu chỉ là một hai con gà rừng, vài tảng thịt khô rồi nhiều dần, biết thằng bé này không lừa gạt người khác, thở dài: – Thôi thì có còn hơn không, Nói xong lôi từ trong bãi cỏ ra một con lợn rừng to béo, ném lên xe của Vân Tranh.

– Không đổi, không đổi. Vân Tranh vẫn rối rít xua tay: – Như vậy mọi người thiệt thòi quá, lần trước trong trại cũng săn được một con lợn, nhỏ hơn thế này nhiều, tới Đậu Sa quan bán được 1 quan 300 đồng, số muối này ngay 300 đồng cũng không tới, mọi người sẽ bị thiệt.

Lại Bát cười chua chát: – Ta biết, nhưng ai bảo bọn ta là sơn dân chứ. Nói xong lấy túi muối nhỏ và hũ muối nhảy vào bụi cỏ bên đường.

Đây là sự khác biệt, Vân Tranh không phải là người đầu tiên nhìn ra lợi ích khi trao đổi với sơn dân, nhưng nếu là thương nhân hay người khác sẽ nói, ai bảo các ngươi là sơn dân, giỏi thì tự đi mà bán, như vậy làm ăn lâu dài sao được? Vân Tranh để họ tự nhận ý thức mà cam tâm tình nguyện nhận lấy thiệt thòi, y có thể dựa vào cái mặt trẻ con kiếm được mối làm ăn này, nhưng giữ được nó là nhờ thủ đoạn. Thương nhân có thủ đoạn như y thì người ta đã chẳng kiếm ăn ở chỗ khỉ ho cò gáy này, sớm chạy tới thành trấn lớn phát tài rồi.

Vân Tranh áy náy nói với theo: – Lát nữa tiểu tử sẽ đến trấn bán lợn, hôm nay có họp chợ phiên, giờ chắc chưa tan đâu, chẳng biết bán được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn giá trị, nói đi, mọi người cần gì, lát nữa ta quay lại sẽ mang cho.

Lại Bát vốn đi rồi, nghe vậy quay lại nói vội: – Nếu như ngươi mua được thuốc hạ sốt thì tốt nhất, chỉ cần một thang thôi.

Nhìn vẻ mặt cấp thiết của Lại Bát là biết trong nhà có người bị bệnh, hắn cần muối kỳ thực là tính rang muối xoa lên người, đó là phương pháp trị bệnh của bọn họ, dù bệnh gì cũng dùng, thêm một phương pháp nữa là chích máu.

Không chỉ bọn họ dùng cách này, nhiều người trong trại của Vân Tranh cũng trị bệnh như thế.

– Người lớn hay trẻ con, nếu là trẻ con thì mang tới đây, đừng để nó mặc áo da thú, ta mang nó đi khám bệnh, còn người lớn thì nói cho ta biết triệu chứng, uống thuốc phải tùy bệnh mới được. Vân Tranh nói gấp, lúc này y cũng quên luôn cả chuyện kiếm tiền, đơn thuần là lương tâm lên tiếng:

– Là khuê nữ của ta, mới sáu tuổi thôi, nếu ngươi cứu được nó, ta giao cái mạng này cho ngươi. Lại Bát kích động tới nói năng không ra lời, thoắt cái đã chạy mất rồi chẳng bao lâu thở hồng hộc bế một cô bé bọc kín trong chăn tới.

Vân Tranh tròn mắt, chỗ Lại Bát ở cách đây hai ngọn núi, trừ Cân Đẩu Vân ra, không thứ nào ở đường núi đi nhanh được như thế. Nghe thấy cô bé ho không ngừng, tám phần là viêm phổi, con bà nó, ở thời không có thuốc kháng sinh thì bệnh này là thứ giết người, đưa tay sờ trán cô bé, nóng bỏng tay.

– Ta sẽ cố hết sức, đi nào.

Không thừa lời nữa, Vân Tranh vung roi quất con trâu một cái, con trâu già hình như nhận ra Vân Tranh hôm nay rất nóng ruột, không cần y thêm roi, bốn chân bước rất nhanh.

Gần tới cửa quan, Vân Tranh nhìn đám đông ra vào, đứng lên xe gọi lớn: – Cao ca, đệ đệ của ta bị bệnh cần tới đại phu gấp.

Lão Cao đang bắt chẹt một hành cước thương nhân, nghe vậy đá đít hắn, cầm thương quát tháo, dọn đường: – Tránh mau, tránh mau, A Đại, dọn đường cho Vân Đại nó đi với.

Xe trâu vẫn giữ tốc độ cao nhất đi qua cổng quan, Vân Tranh chắp tay nói một câu cảm tạ, đánh xe tới Hồi Xuân đường, bảo đại phu xem bệnh cho đứa bé trước, y ra chợ bán lợn lấy tiền trả, Ôn lão tiên sinh phẩy tay bảo Vân Tranh đi làm việc của mình, chỉ cần để lại tai lợn cho ông ta nhắm rượu là đủ.

Ôn lão tiên sinh vốn là danh y ở Biện Kinh, hơn mười năm trước đi qua nơi này tìm vài vị thuốc quý, thấy nơi này không có đại phu thế là ở lại mở hiệu thuốc chữa bệnh cho mọi người, chữa bệnh cho người nghèo có khi không lấy tiền còn tặng thêm thuốc, uy vọng ở Đậu Sa quan này cực cao.

Chợ phiên trừ lễ tết ra thì mỗi tháng chỉ họp có hai lần vào rằm và mùng một, cho nên hôm nay trong trấn náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, ở đây còn lưu hành kiểu mua bán nguyên thủy dùng đồ đổi đồ, tiền lưu hành không nhiều, cho nên muốn nhanh chóng bán được một con lợn to thế này là không thể, hơn nữa Vân Tranh lại còn tới chợ muộn, đa phần đã về rồi.

Vân Tranh cắn răng đánh xe trâu tới quầy hàng của tiệm tơ lụa Hỉ Liên Thăng, mỗi khi họp chợ phiên bọn họ thường đem những chỗ tơ lụa ở góc cắt thừa tới đây bán, người trong núi mua về thêu khăn gấm, rồi bán lại cho Hỉ Liên Thăng, nghe nói chưởng quầy rất tốt, Vân Trang tới đây thử vận may.

Con lợn rừng to đùng thu hút rất nhiều người vây quanh xem, tấm tắc lấy làm lạ, Vân Tranh thời gian qua xuất hiện liên tục ở chợ mua mua bán bán, rất nhiều người quen y, y còn cố ý tăng cường cảm giác tồn tại của mình, nhiệt tình chào hỏi xung quanh, có như thế người ta thành quen mới không để ý ngươi xuất hiện từ bao giờ, khi nói chuyện với nhau mà nhắc tới y người ta chỉ nói "à, chàng trai đó hả, người Đậu Sa trại đấy, tốt lắm, lần não thấy mỗ cũng chào hỏi, lễ phép lắm."

Vân Tranh vì lấp đầy khoảng trống thân thế của mình đã âm thầm nỗ lực rất nhiều.

– Vân Đại, con lợn to thế, kiếm đâu ra vậy, chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi bắt được? Không thể nào.

– Xéo xéo, ngươi quan tâm tới từ đâu tới làm gì, là quan phủ chắc? Để lại bộ lòng đã, tối tới nhà ta nhắm rượu. Nhớ mang rượu tới, ta thèm rượu gạo a ma ủ lâu rồi.

Đám đồ tể đánh hơi được kéo tới, xưa nay làm cái nghề này không có kẻ nào tử tế, vỗ con lợn rừng trên xe nhíu mày: – 800, để lại cho ngươi bộ lòng đấy, ta lấy cái đầu, tiểu tử, nhanh lên không là ta đi đây, tan chợ rồi. Thằng khốn nạn này thấy Vân Tranh bế đứa bé vào Hồi Xuân Đường, biết y cần tiền gấp nên ép giá ngay.

– Đệ đệ ngươi bị bệnh chứ gì, lão tử thấy huynh đệ các ngươi không cha không mẹ đáng thương nên mới ra giá đó, 800 đồng đây, muốn bán thì nhanh lên, chợ sắp tan rồi, xẻ thịt bán lẻ không kịp đâu.

Tất nhiên không phải kẻ nào cũng đốn mạt như thế, người què bán thúng mẹt ngứa mắt lên tiếng bất bình: – Trương đồ tể, con lợn này nếu mai mang tới Đậu Sa quan không ít hơn 1 quan 500 đồng, ngươi vô lương tâm quá đấy. Vân Đại nó một mình nuôi đệ đệ đã vất vả lắm rồi, giờ đệ đệ nó bị bệnh, ngươi còn thừa cơ bắt chẹt, có lương tâm không vậy.

– Á à, cái thằng què nhà ngươi muốn tạo phản chắc, liên quan gì tới ngươi. Tiểu tử, lão tử chỉ mua 800 đồng, có bán hay không? Trương đồ tể không thèm quan tâm, đá tung số hàng của người què, một mực ép giá:

La Lan, cô thiếu nữ Bạch Miêu, vị hôn phu của Cẩu Tử cũng bước ra bênh vực, còn kéo tay a ma của mình: – Trương thúc, đều là người trong quan với nhau phải giúp nhau chứ, a ma, hay nhà mình mua giúp Vân Đại đi.

*****

– La Lan không cần đâu, Hoa thúc cũng đừng giận, cùng lắm hôm nay cháu không bán nữa, tặng con lợn này cho Ôn lão tiên sinh trả tiền thuốc, dù sao bệnh này không phải một hai ngày mà khỏe được, cháu không muốn làm phiền Ôn lão mãi, lão nhân gia lương thiện cứ hay tặng thuốc cho người ta, nhưng thuốc mua vào cũng phải cần tiền chứ, cho nên cháu mới đem lợn đi bán. Vân Tranh giúp Hoa thúc què quặt thu dọn chỗ thúng mủng tung tóe:

– Được rồi, được rồi, một quan, hôm nay lão tử chỉ có chừng đấy tiền. Trương đồ tể thấy món hời khả năng bay mất, vội xen vào:

– Trương thúc giết lợn vang danh ở Đậu Sa quan ta, nghe nói là nghề tổ truyền, nhìn một cái là biết con lợn cho được bao nhiêu thịt. Thúc trả tiểu tử một cái giá đúng đi, con lợn này không phải của cháu, cái tai đã hứa cho Ôn lão nhắm rượu, cháu là người thích thể diện, thà chết chứ không nói dối đâu, thúc nâng giá lên chút nữa.

Trương đồ nghe Vân Tranh tâng bốc, người phiêu phiêu, ve cằm nói: – Con lợn này không tệ đâu, mỗi tội da dày quá, thằng bé nhà ngươi một thân một mình nuôi đệ đệ cũng không phải dễ, lát lão tử xẻ thịt, để cái tai cho ngươi, còn lại của ta, ta ra giá 1 quan 200 đồng, đó là do ngươi cần tiền gấp, ta chỉ có chừng đó, không phải cố ý chiếm lợi của ngươi.

Vân Tranh vội chắp tay cảm tạ: – Trương thúc nhân nghĩa, tiểu tử xin nhận, thỏa thuận xong.

Xung quanh không ít người thương hại, con lợn xẻ thịt bán lẻ, khéo bán cũng được 2 quan, rõ ràng họ Trương bất lương lợi dụng người ta khó khăn để ép giá, vậy mà thằng bé này không giận còn cám ơn, quá thật thà hiền lành, tội quá, mong đệ đệ nó chóng khỏe, La Lan còn nói sẽ không bao giờ mua thịt của Trương đồ tể nữa.

Trương đồ tề bất chấp xung quanh xì xào bất mãn, cười ngoạc miệng cùng Vân Tranh đánh xe trâu tới quầy bán thịt, hai tên hỏa kế chạy đến giúp treo con lợn lên giá, chuẩn bị động thủ, thì có một giọng nói trong trẻo chuyền tới: – Khoan, tiểu thư nhà ta muốn con lợn này, 2 quan.

Một tiểu nha đầu mặc váy áo màu xanh khá đẹp đẽ, cầm khăn tay che mũi, đứng bên kia đường nói vọng sang.

Trương đồ tể mặt tối sầm, rõ ràng là cướp vụ làm ăn của hắn, đang định nổi khùng thì thấy bên cạnh tiểu nha đầu đó có con ngựa kéo xe bích du, không có ký hiệu, nên không biết xe của nhà nào, nhưng chỉ cần xe ngựa thì biết thân phận người ta không tầm thường, nhà sang lắm chỉ đi xe la xe trâu thôi, hạng bách tính tiểu dân như hắn tranh không nổi.

Vân Tranh không nhìn tiểu nha hoàn kia, thúc giục: – Trương thúc nhanh tay lên, tiểu tử đang đợi xem tài nghệ tổ truyền của thúc.

Trương đồ tể ngây như phỗng, chỉ chỉ nha hoàn bên kia, thì thầm: – Tiểu tử, ngươi có bán cho họ ta cũng không trách.

Vân Tranh bộ dạng quân tử nho nhã đàng hoàng, mắt không nhìn ngang ngó dọc: – Tử nói: Phi lễ vật thị, chúng ta mua bán đã xong, không cần quan tâm tới thứ khác.

La Lan còn thiện ý nhắc: – Vân Đại, người ta trả 2 quan đấy.

Vân Tranh nói lớn: – 20 quan cũng muộn rồi, nhân vô tín bất lập, tiểu tử đã bán con lợn này cho Trương thúc với giá 1 quan hai. Trương thúc nhanh lên, cháu đang đợi tai lợn đây, lúc đó thúc muốn bán lại cho cô ấy bao nhiêu thì bán.

Tiểu nha hoàn bên kia nghe thế trừng mắt với Vân Tranh, giận dữ phẩy khăn tay, đi về bên cạnh xe thì thầm, rèm xe vén lên một khe nhỏ, người bên nhìn Vân Tranh đứng dáng gầy gò, nhưng lưng thẳng tắp, đứng trong đám đông mà vẫn nổi bật, khẽ trách nha hoàn một câu, có ý tốt lại làm hỏng việc, thở dài buông rèm xuống. Xa phu quát to, con tuấn mã cao lớn kéo xe thong thả lên đường.

Trương đồ hớn hở giơ ngón cái lên với Vân Tranh, xoay người quát lui hỏa kế, đích thân ra tay, quả nhiên tài nghệ không tầm thường, trong thời gian ngắn ngủi đã xẻ con lợn phần nào ra phần nấy, ném lòng lợn cho hỏa kế rửa sạch sẽ, dùng bột gạo chà xát, cho cùng vào giỏ mây, Trương đồ tể xỏ đôi tai lợn đưa cả cho Vân Tranh.

Vân Tranh không từ chối mang cả lên xe trâu, cám ơn xong về Hồi Xuân Đường.

– Nuôi trẻ làm sao mà để sốt tới mức này mới đưa tới đây, chậm chút nữa thì trời cứu. Ta châm cứu, giảm nhiệt rồi, nhớ khăn đắp trên trán thay liên tục, vừa uống thuốc xong, phải uống ba ngày, qua được ba ngày không đáng ngại nữa.

Cái gì mà qua được ba ngày thì không đáng ngại, Vân Tranh nghe Ôn tiên sinh nói mà mí mắt giần giật, thời của y, bác sĩ thời mình dám nói thế thì chuẩn bị kiếm việc khác luôn đi.

Nhưng lúc này Vân Tranh chỉ còn cách chắp tay tạ ơn, cái Đậu Sa quan này nhà chế biến thuốc, hiệu buôn thì nhiều, chứ hành y chỉ có Hồi Xuân đường, đưa đôi tai lợn, trả tiền thuốc, lại ra chỗ nhi tử ông ta bốc thêm thuốc thanh tâm nhuận phế, rồi cẩn thận bế đứa bé ngủ say lên xe trâu, lúc này đã là xế chiều, vội đánh xe về.

Xe trâu leo dốc, Vân Tranh chạy theo sau, con trâu già hôm nay lập công lớn rồi, không thể để nó vất vả thêm nữa. Quay trở lại chỗ cũ, Lại Bát từ trong bụi cỏ xông ra như thổ phỉ, bế nữ nhi nhìn kỹ, thấy nó không ho, trán cũng đỡ nóng, vừa khóc vừa hôn hít, Vân Tranh đứng bên cạnh nhìn cười toe toe, cảm thấy khoan khoái hơn cả kiếm được khoàn tiền lớn.

Vân Tranh lấy ra một bọc thuốc đặt vào lòng tiểu cô nương, đem những lời Ôn lão tiên sinh dặn dò thuật lại tỉ mỉ mấy lần cho Lại Bát ghi nhớ, chỉ tảng đá lớn có phần hơi khuất bên đường: – Sau này muốn mua bán cái gì thì làm ký hiệu tam giác trên đó, tiểu tử sẽ tới, nói trước rồi đó, tiểu tử không giúp miễn phí đâu, cũng cần lợi ích để nuôi đệ đệ. Nói xong đánh xe trâu đi tới công trường.

Lại Bát thộn mắt đứng đó, hết nhìn con lại nhìn theo bóng thiếu niên chạy sau lưng cái xe trâu, hô lớn: – Lần sau có gì hay nhất định tìm cậu.

Vân Tranh mang theo một tâm trạng cực kỳ vui vẻ tới công trường, mấy phụ nhân nấu cơm đã kiễng chân chờ đợi đã lâu, tiểu tướng công ít khi tới trễ, mong là không có chuyện gì, thấy Vân Tranh liền chạy vội tới hỏi han, phát hiện hôm nay nhiều gạo hơn thường ngày, nghe y kể chuyện càng cao hứng, người vùng thôn quê rừng núi đâu có cầu kỳ như vậy, gạo có thêm ít đá sỏi à, lát nữa ăn nhặt ra là được.

Gan lợn để lại cho Vân Nhị bổ xung vitamin, nếu không nó sẽ bị bệnh quáng gà, tim cật ruột thì để tối cùng tộc trưởng và hương thân uống rượu, cám ơn chiếu cố hai huynh đệ họ, phổi lợn cho Vân Tam, đáng thương cho nó từ khi theo hai huynh đệ họ, chẳng mấy khi có thịt ăn.

Kiếm một cái nồi lớn cho cả vào luộc, trong núi thì thứ ít thiếu nhất là gia vị, hoa tiêu với thù du thì đâu cũng có, quế chẳng lo, tiếc mỗi cái là không có hồi, đập thêm hai củ gừng lớn cho vào nồi. Trong núi có tí muối là được, cầu kỳ như Vân Tranh có thể gọi là đại tiệc rồi.

Vân Tranh một mình một bếp nấu lòng nhà mình, thỏa mãn vô cùng, hôm nay là ngày vui nhất của y từ khi tới Đại Tống, cứu được một đứa bé, kiếm được một khoản tiền, còn được bao nhiêu là thịt thế này.

Lưu đô đầu lại mò tới, dáng vẻ đắc ý lắm, thấy Vân Tranh ngồi bên bếp nấu nướng gì đó, hương thơm ngào ngạt, tò mò mở nắp vung ra, nuốt nước bọt, vội vàng kiếm cái đũa cả chọc chọc, phát hiện nửa cái thận heo bên trên đã chín, móc lên ăn luôn, vừa nhai vừa xuýt xoa vì nóng. Ăn xong ngồi xuống bên bếp lò, mò mẫm áo trong áo ngoài hồi lâu, moi ra được tờ giấy nhăn nheo: – Hôm qua ngươi phét lác banh nóc nhà, lão tử coi như nghe cho có, hôm nay nhờ lão chủ bạ ra một đề, ngươi mà đáp được, chuyện tìm người bảo đảm đi thi giao cho ta. Đáp không được thì ngoan ngoãn ở lại đây quản tiền bạc cho lão tử.

Lão chủ bạ mà hắn nói là Tiêu chủ bạ, già lắm rồi, Vân Tranh nhìn thấy ông ta một lần, chống cái gậy đi trên phố, mọi người đều chào hỏi cung kính, xem chừng được lòng người lắm.

*****

Vân Tranh cầm lấy tờ giấy chỉ liếc mắt qua một cái, cầm cục than vạch vạch vẽ lên bàn một lúc, nhạt nhẽo nói: – Lưu đô đầu, lần sau kiếm đề nào khó một chút, đề này đệ đệ tiểu tử nó cũng giải được. Gà trống giá 5 đồng, gà mái giá 3 đồng, gà con giá 1 đồng 3 con, có 100 đồng mua gà, hỏi mua được bao nhiêu mỗi con? Thế này mà cũng đố à? Đáp án có ba nhóm, một là 4 trống, 18 mái, 78 gà con. Hai là, 8 trống, 11 mái, 81 gà con. Thứ ba, 12 gà trống, 4 gà mái, 84 gà con.

Nói xong sợ Lưu đô đầu không nhớ được, viết lại ba nhóm số đưa cho hắn ta, mở vung gắp một đoạn ruột, lấy kéo cắt một miếng nhỏ ăn thử, khả năng lâu lắm rồi không ăn thịt, thấy ngon cực, không nhịn được ăn thêm miếng nữa.

Lưu đô đầu vẫn mắt tròn mắt dẹt nhìn đáp án trong tay: – Nhanh vậy sao, không phải làm bừa chứ?

– Đề này tiểu tử được gia sư cho làm lâu rồi, Lưu đầu kiếm cái khó hơn đi.

Té ra là làm rồi, thảo nào, Lưu đô đầu không quá ngạc nhiên nữa: – Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta đem đáp án về cho chủ bạ xem đã, ông ấy là đại gia học vấn trong huyện ta, dưới huyện đại nhân thì ông ấy là người tài giỏi nhất. Mà xem chừng bộ dạng tự tin này, đáp án đúng tới 8 phần rồi. Còn chuyện tốt nữa muốn nói với ngươi đây, cách dùng ao nước của ngươi, à của ta, được huyện tôn đồng ý rồi, còn chửi đám binh tướng Đậu Sa quan là phường giá áo túi cơm, không có tầm nhìn bằng một đô đầu của huyện ta, ha ha ha, ta được khen một chập ... Sau này đừng nói lộ, nếu không lão ca ca bị người ta cười thối mũi.

Ruột hơi mặn, múc trong nồi hai bát canh trứng, canh trứng này đã thay đổi chút so với canh trước đó, do Thương cửu dạy y, múc cho Lão Lưu một bát, mình một bát, thấy Lưu đô đầu húp như Trư Bát Giới ăn nhân sâm thì chán hẳn, loại người này nấu ngon lành mấy cũng phí thức ăn. Người ta xưng là Lão ca, y cũng thuận nước đẩy thuyền: – Chuyện này lão ca nhận là đúng, với huynh có lợi chứ với đệ ích gì, một người đọc sách mà biết cả binh pháp thì quá lẫn lộn, bị coi là dị loại, đệ tranh còn chả được, chả ham ôm vào người. Còn nhớ lời đệ không, đệ muốn xướng tên ở Đông Hoa môn.

Nghe tới chủ đề này toàn thân Lưu đô đầu như có kiến bò lên bò xuống, cảm thấy tên tiểu tử này giỏi đấy, chỉ là thích ăn sóng nói gió, học tài thi phận còn có nữa là, ai dám nói chắc.

Vân Tranh ngồi xuống cạnh Lưu đô đầu: – Sau này lão ca có tới phủ Khai Phong nhớ tìm đệ nhé, huynh có tiểu huynh đệ làm quan ở phủ Khai Phong đấy.

Lưu đô đầu chịu không nổi nữa, rùng mình đứng dậy la lớn: – Sau này đừng nói tới Đông Hoa môn, phủ Khai Phong, xin ngươi đấy, nghe rờn rợn là. Nói xong lấm lét nhìn quanh nhét vào tay Vân Tranh một đĩnh bạc nhỏ, nói nhanh: – 5 lượng đấy, cất cho kỹ, đừng để người ta thấy.

Đây là tiền bịt miệng, không nhận người ta sẽ bất an, Vân Tranh xoay cổ tay một cái, xòe ra thì đĩnh bạc đã biến mất trong ống tay áo, công phu này làm Lưu đô đầu hấm mộ lắm: – Tiểu tử ngươi về sau mà được làm quan thì quá nửa là nhờ ngón nghề này đấy. Thôi ta phải đi rồi, khốn khổ cái thân già, làm thì nhiều mà bổng lổng chả tăng, tiên sư đám người đó, suốt ngày chui vào thanh lâu, chả làm gì cả.

Trời âm u đất mịt mù, được cái là mưa đã ngừng, thời tiết xấu, tâm trạng tốt, hôm nay Vân Tranh có rất nhiều thứ, ba đấu gạo, một nồi lòng lợn, đeo trên vai nặng là trĩu, làm y tràn trề cảm giác thành tựu.

Còn chưa nhìn cái đĩnh bạc trông ra sao, đang dấu trong ống tay áo, không có công danh mà dùng cái thứ này phiền lắm, chỉ quan gia mới dùng bạc thôi, cho nên mới gọi là quan ngân. Bách tính muốn dùng phải đi đổi thành tiền đồng, nếu không sẽ bị coi là đại đạo, bắt trước hỏi sau.

Vân Tranh kiềm chế lắm mới không lấy ra nhìn, thong dong đánh trâu đi về nhà, qua tảng đá lớn kia, thấy có dấu hiệu nhỏ, không tệ, mai lại có vụ làm ăn rồi.

Ở nơi này không đi giày vải được, trời mưa suốt, đường đất nhão nhoét, đi giày vải có mà dẫm một cái giày ở lại với đất luôn, chả bõ công giặt, đa phần mọi người đi giày cỏ. Giày cỏ dẫm lên bùn, có tiếng đến là lạ, bùn mịn xuyên qua giày, len qua kẽ chân, làm cả chân dính bùn, đá cũng không đi, chẳng bao lâu biến thành đi đôi giày làm bằng bùn. Sau này giàu sẽ mua giày da, loại có đóng đế đàng hoàng.

Thương Cửu, Thương Nhĩ và đám Cẩu Tử không về nhà, đi đi lại lại phiền nên ở luôn ở công trường, hơn nữa cả ngày làm quần quật, sức đâu mà về nhà, có phải ai cũng nhàn nhã được như Vân Tranh, họ đều tá túc ở lều cỏ, Vân Tranh ban ngày rảnh rỗi giúp họ hong khô chăn bên bếp lò, như vậy tối ngủ ấm hơn được một chút.

Trại vắng tanh, nam nhân tới công trường gần hết rồi, song Vân gia lại náo nhiệt vô cùng, tộc trưởng và mấy lão nhân trong thôn tụ tập bên cái bếp lửa cháy hừng hực. Vân Nhị ngồi trong lòng tộc trưởng, nghe họ kể chuyện, thằng nãi này càng ngày càng giống đứa trẻ con, thích được khen, thích được cưng chiều, thích làm nũng, có lẽ những thứ đó trước kia nó không có cơ hội làm, nên giờ muốn bù đắp lại nuối tiếc đó. Còn về Vân Tam thì nằm ở cửa cầu thang ngóng Vân Đại về, vì nó biết chỉ có lão đại về mới có cái ăn.

Không ai hỏi gạo Vân Tranh gánh trên vai ở đâu ra, ngươi chỉ cần đem được lương thực về nhà là hảo hán tử, đó là nhận thức chung ở nơi này, vì thế Lưu đô đầu cũng không hỏi sao Vân Tranh lại có dư dả gạo, có cả trứng cho lao dịch ăn.

Vân Tranh được một lão hán giúp đỡ treo cái nồi tướng lên bếp, còn lấy trong sọt ra một bầu rượu, rượu thật, từng đựng trong vò có gắn si hẳn hoi, không nhiều lắm, rất quý giá.

Thương lão nhận chén rượu đầu tiên do Vân Tranh rót cho, cười lớn uống cạn, sau đó mọi người lần lượt truyền nhau cái bầu rượu, Vân Tranh chỉ cầm lên làm động tác cho có không uống, nhường cho người khác, được mấy vị lão nhân nhìn nhau khẽ gật đầu tán thưởng, đúng là thằng bé ngoan.

Không muốn làm bé ngoan cũng đếch được cơ, bằng đấy cái mồm tu vào rồi, còn dính cả nước bọt, Vân Tranh uống được mới lạ.

Thịt chín rồi, cơm cũng chín rồi, Vân Tam *** ton chạy tới bị một lão hán đá lăn quay, tủi thân rên ư hử chui vào góc nhà, Vân Tranh nhớ ra, xẻo miếng phổi lợn cho vào cái bát sứt mẻ của nó, Vân Tam ăn như hổ đói, cổ họng còn phát ra tiếng kêu khoan khoái.

– Thằng bé này, sao lại cho chó ăn thịt ngon như thế, hoài của. Một lão hán miệng ngậm đoạn ruột, đũa gắp một miếng cật, vẫn còn trừng mắt nhìn Vân Tranh cho chó ăn:

– Lão nhân gia chê cười rồi, nhưng mà trong nhà có mỗi ba cái mạng, cháu gọi nó là Vân Tam, cũng coi như một khẩu.

Thương lão không hài lòng ra hiệu ông già kia câm miệng, thằng bé này thân thích đều không còn nữa, mỗi đệ đệ và con chó, tất nhiên sẽ cưng hơn ông con đàn cháu đống.

Vân Tranh khi gắp lòng lợn cho Vân Nhị còn dặn nó "không nên ăn nhiều", mấy lão già luôn mồm mắng, nói trẻ con phải ăn nhiều cho chóng lớn, mấy ông già sắp xuống lỗ ăn ít chút không sao, nói thế nhưng khi Vân Nhị đổ chỗ lòng của mình vào bát vẫn ăn lấy ăn để.

Cơm no rượu say mọi người tản đi, Thương lão nhìn cái nồi tới nước canh cũng không còn, cười khổ: – Toàn cái đám ít tiếp xúc, thấy thịt còn mừng hơn thấy cha mẹ đẻ, kệ họ đi, lần sau nên để giành lại một phần trước. Ha ha, hôm nọ gia gia tới công trường thăm Thương Nhĩ, nó nói nhờ có cháu phụ trách cơm nước mà chúng được ăn no, còn có canh trứng mà húp, có biết không, đa số là người trong thôn ta, tới giờ chưa có ai làm sao cả, nhờ cháu cả đó.

– Gia gia không hỏi cháu lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy, còn có dư mang về nhà, chỉ cần không ăn bớt khẩu lương của chúng là đủ. Nam nhân kiếm tiền kiếm gạo là bí kỹ bất truyền, kỵ húy này gia gia biết, gia gia chỉ muốn hỏi cháu có quên đọc sách không?

Thương lão nói tới đó ánh mắt trở nên sắc bén, trong mắt ông, công việc mỗi ngày Vân Tranh cần làm là không ngừng đọc sách mới đúng, ông hỏi Thương Nhĩ rồi, không thấy Vân Tranh tới công trường xem sách.

Vân Tranh lấy mấy cuốn sách của Thương lão ra, trịnh trọng đặt trước mặt ông: – Gia gia, sách cháu đã đọc thuộc lòng rồi, còn viết lại thành một bộ nữa. Như thế trong tộc chúng ta có tới hai bộ sách, muốn qua được thi huyện thì số sách này cũng đủ, nhưng muốn qua được thi phủ, thi viện thì không thể, mấy cuốn sách như cửu kinh, ngũ kinh, tam sử, tam lễ, trại ta không kiếm được, huống hồ muốn tham gia khảo thí còn cần "ngũ nhân liên bảo". Gia gia, cả tộc chúng ta mỗi mình cháu tham gia thi cử, lấy đâu ra người đảm bảo, tìm đâu ra tú tài tiến cử cho cháu đi thi.

Thương lão lảo đảo, ông đâu có biết, chỉ nghĩ đọc sách cho giỏi là được đi thi thôi, nào biết còn liên bảo rồi tiến cử gì nữa.

– Gia gia, những chuyện này thực ra không khó giải quyết, cháu và Lưu đầu đánh cược, hắn ra đề, cháu giải, nếu ông ấy thua kiếm tú tài đảm bảo cho cháu, sách vở thì huyện học cũng có, nghe đâu huyện chúng ta chỉ có ba học sinh, phải đỗ đồng sinh rồi mới được vào học.

Thương lão thờ phào, định bợp đầu Vân Tranh, tay đưa ra rồi mới nhớ không được đụng vào đầu y, đó là bảo bối, chuyện sang vỗ vai: – Tiểu tử thối, không nói liền một mạch, làm gia gia toát cả mồ hôi.

Vân Tranh cười khì khì.

Ông già càng nhìn Vân Tranh càng thấy vừa ý, xoa đầu y, đắc ý nói: – Đây là đồng sinh đầu tiên trong trại. Rồi bế Vân Nhị lên thơm vào má nó: – Đây là đứa thứ hai, ông trời ơi, nhất định phải để lão phu sống thêm vài năm nhìn huynh đệ bọn nó lấy được công danh, nếu đến lúc đốt tiền giấy rồi mới nói thì lão đi khoe với ai?

Thương lão cứ nói, nói mãi, khi thì cười khi thì lại rơm rớm nước mắt, tâm trạng cực vui vẻ, cẩn thận bọc lại sách mang về nhà.

Trong nhà không còn ai nữa, Vân Tam sấn sổ tới thu thập tàn cuộc, Vân Nhị giật giật góc áo đại ca, lúc nãy đại ca bảo nó đừng ăn nhiều, chứng tỏ đã giữ lại thứ ngon lành nhất cho nó, đại ca làm gì cũng nghĩ tới nó trước tiên.

Vân Tranh lấy một miếng tim lợn, một ít mỡ lợn cho vào ống trúc đã chặt sẵn, trộn lẫn với gạo, treo lên bếp đun, còn lấy ra một miếng gan lợn to tướng: – Của đệ hết đấy, đói thì bẻ ra coi như bánh bao mà ăn.

– Còn đại ca thì sao, nãy giờ bị mấy ông già kia tranh ăn hết cả có được miếng nào đâu.

Vân Tranh xoa đầu nó: – Ca ca ăn ở công trường rồi, đệ biết đấy, ta không để mình bị thiệt đâu, ăn đi, ăn xong rồi ngủ sớm, ngủ nhiều cho chóng lớn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-865)


<