← Hồi 1221 | Hồi 1223 → |
Kỹ thuật mà trụ sở của mấy người Lý Khâm này phụ trách đúng là nghiên cứu về kĩ thuật hắc động chuẩn. Cái gọi là chuẩn kĩ thuật hắc động chính là căn cứ vào một loại lực lượng không hề biết trong vũ trụ nghiên cứu kĩ thuật di động đường dài theo chiều ngang.
Nói một cách khác, bọn họ nghiên cứu chính là kĩ thuật không gian.
Nhìn đến chỗ này, Phương Giải cũng hiểu một ít, vì sao Cửu tiên sinh sẽ từ nơi này tìm được cái vật có thể khiến cho người có thể xuyên qua hư không kia. Từ trong bút kí của Lý Thâm hắn biết được, loại kĩ thuật này còn không phải quá thành công, vẫn còn đang bị vây trong giai đoạn phát triển mấu chốt nhất.
Bọn họ đã giải quyết xong kĩ thuật không gian dời đi cơ thể, nhưng còn chưa đạt tới năng lực có thể dời đi số lượng quy mô đại quần thể.
Vật mà Cửu tiên sinh tìm được này, chính là thứ phẩm do bọn họ chế tạo raLoại vật này, có thể mang người xuyên qua không gian tới vị trí, tọa độ đã chỉ định.
Cửu tiên sinh bởi vì không hiểu quy luật đặt ra và thao tác của nó cho nên mới sẽ dời đi không chính xác, chỉ có thể đặt ra một cái phương vị thật đại khái.
Mà Phương Giải bất đồng, Phương Giải có kinh nghiệm từ kiếp trước, thao tác với hắn mà nói quả thật không hề là việc khó. Trong bút kí có nhắc tới một việc, không hề nghi ngờ, một khi loại kĩ thuật này thành công vậy nó sẽ ảnh hưởng thật lớn đến thế giới này.
Thử nghĩ, nếu như có thể thành công tiến hành không gian chuyển hoán một đại binh đoàn thì đó chính là một loại ưu thế không thể lay động được trong chiến tranh tại thời đại nàyMột khi loại khoa học kĩ thuật này có thể trang bị cho quân đội, đối với địch nhân đến nói thì phải là một cơn ác mộng. Chẳng sợ một lần không gian chuyển hoán chỉ có thể di chuyển mấy trăm người thì cũng đã đủ sức ảnh hưởng đến chiều hướng của cuộc chiến tranh rồi.
Có loại kĩ thuật này, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay xử lí gọn hệ thống chỉ huy của đối phương, thậm chí là lãnh tụ của một quốc gia.
Khoa học kỹ thuật đạt tới cái loại trình độ này, chiến tranh đã không còn là vấn đề mạng người.
Nhưng khống chế loại vũ khí ấy lại luôn là người, loại kĩ thuật chuyển hoán không gian này có thể làm cho hậu phương của kẻ thù trở nên hỏng bét. Thậm chí làm sụp đổ hệ thống chỉ huy. Đáng tiếc chính là, loại kĩ thuật này còn chưa có thành công thì chiến tranh đã ập đến.
- Chiến tranh tới rất đột nhiên, lúc chúng tôi nhận được tin tức thù thủ đô đã bị đầu đạn hạt nhân của kẻ thù công kích.
Chúng tôi có thể tưởng tượng được tình cảnh ấy sẽ thảm thiết đến cỡ nào khi đầu đạn hạt nhân tống công tới một nơi dân số dày đặc như thế, số lượng người chết đi đã không thể đánh giá.
Chúng tôi có hệ thống phòng ngự cực kì hoàn thiện nhưng kẻ thù vẫn có thể tập kích thủ đô một cách chính xác như thế chứng tỏ bọn chúng đã nắm giữ được một loại khoa học kĩ thuật mới.
Đây là điều chúng tôi không có dự liệu được, bất quá chúng tôi tin tưởng chắc chắn rằng, nguyên thủ của chúng tôi hẳn là an toàn.
Thủ đô có hệ thống phương tiện giao thông ngầm rất hoàn thiện và cũng rất chắc chắn như vị trí này của chúng tôi. Lúc Phương Giải nhìn đến những lời này, hắn liền biết nội dung ghi lại tại phía sau hẳn là có thể hoàn toàn giải thích nghi ngờ của mình rồi.
- Chúng tôi không biết vì sao chiến tranh lại xảy ra, giữa các quốc gia lớn đều luôn duy trì sự khắc chế lẫn nhau.
Nhưng mỗi chúng tôi cũng đều biết rằng, một khi có một viên đạn hạt nhân dừng ở trên lãnh thổ quốc gia mình, thì kì thật chúng tôi cũng đã không còn bất luận một con đường lui nào nữa.
Đầu đạn hạt nhân của chúng tôi được bố trí tại một trăm hai mươi sáu vị trí bí ẩn trong khắp quốc gia, thủ đô bị tập kích đây là sự bắt đầu của tai nạn.
- Hôm nay chúng tôi biết được, sự phản kích của quốc gia chúng tôi rất có hiệu quả thực tế.
Cơ hồ trong vòng một ngày, một nửa lãnh thổ của nước địch đã bị hóa thành tro tàn.
Nhưng những tin tức chúng tôi nhận được cũng không hoàn toàn là những tin tức tốt.
Quốc gia chúng tôi có thể đánh qua một nửa phạm vi lãnh thổ của nước địch kì thật là do nơi bố trí phóng đạn hạt nhân của bọn họ cũng không nhiều.
Hơn nữa khoa học kĩ thuật của nước địch cuối cùng cũng đi trước chúng tôi một ít, cho nên tiếp theo quốc gia chúng tôi phải đối mặt với những trận công kích như mưa rền gió dữ của kẻ thù.
- Quốc gia liên minh quân sự với nước địch đã tham chiến rồi, minh hữu của chúng tôi cũng không ngoại lệ.
Lúc biết được tin tức ấy, trong chúng tôi lại không ai cảm thấy phấn chấn, chỉ có sợ hãi.
Bởi vì chúng tôi đều rất rõ ràng, tận thế liền đã tới rồi.
Tại lúc viên đầu đạn hạt nhân đầu tiên nổ tung, kỳ thật tận thế đã tới.
- Hệ thống truyền tin của chúng tôi đã lâm vào tê liệt, hiển nhiên hệ thống vệ tinh đã bị phá hủy hoàn toàn.
Bất quá chúng tôi dựa vào hệ thống thông tin kiểu cũ vẫn có thể truyền tin và liên lạc được với người của chúng tôi như trước được.
Hôm nay chúng tôi nhận được mệnh lệnh nhất định phải tăng tốc độ nghiên cứu kĩ thuật chuyển hoán không gian quy mô lớn, bởi vì chúng tôi cần sống sót.
Trước mắt, vị trí của chúng tôi vẫn thật an toàn, vệ tinh mà kẻ thù có thể sự dụng nói vậy cũng sẽ không quá nhiều... Không biết chúng tôi có thể an toàn bao lâu, nghe nói nguyên thủ đã lên đường rời đi.
- Hôm nay giữa chúng tôi bộc phát tranh chấp... Lương thực và nước uống mà chúng tôi có đã không còn nhiều, nguồn nước phía trên khẳng định đã bị ô nhiễm, mà chúng tôi lại không có lực ra ngoài để thay đổi cục diện.
Mọi người chúng tôi đều công tác như điên, đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu.
Bởi vì chỉ có kĩ thuật chuyển hoán không gian thành công mới có thể để cho dân tộc của chúng tôi không bị nạn diệt vong.
Nhưng tiến độ không phải là thứ có thể nhanh hơn vì người sốt ruột, chúng tôi bây giờ vẫn còn bị vây trong giai đoạn bế tắc, nguồn tin tức mất đi, công tác càng trở nên gian nan.
- Rất may mắn, chúng tôi lấy được tiến triển.
Chúng tôi đã thử làm ra thay đổi, dung hợp các lối suy nghĩ của lẫn nhau lại, các đoàn đội không hề cãi nhau, may mắn chúng tôi đã tìm đúng phương hướngKế tiếp là một mảng lớn thuật ngữ, đối với Phương Giải mà nói căn bản không có thể hiểu được....... Ngày hai mươi lăm, tháng tám năm ba nghìn không trăm hai mươi mốt. Chúng tôi cuối cùng cũng đã thành công rồi, tuy rằng số người chúng tôi có thể dời đi không quá ba trăm hai mươi người nhưng đối với bản thân khoa học kĩ thuật mà nói thì cho tới bây giờ chưa bao giờ có khái niệm hạn mức cao nhất.
Chúng tôi bây giờ có thể đạt tới trình độ dời đi ba trăm hai mươi người, như vậy, tại tương lai không xa, chúng tôi liền có thể chân chính dời đi cả một đại binh đoàn qua không gian. Nghe nói bên ngoài đã là một mảnh đất khô cằn, may mắn nhất là căn cứ của chúng tôi tránh được hai lần tấn công của kẻ thù.
Kẻ thù khả năng không biết sự tồn tại của trụ sở này, dù sao tại trong nước, địa phương này của chúng tôi cũng chỉ có nguyên thủ và một ít lãnh đạo cao cấp trong quân đội mới có thể biết được.
*****
Nguyên thủ tới rất chậm, không thể sử dụng các loại máy bay, chỉ có thể dựa vào chiếc xe lại đây.
Nhưng ngay tại lúc này, trên cơ bản đã không có một con đường nào có thể thông suốt đi qua nũa.
Tôi có thể tưởng tượng đó cũng không phải là một chuyến đi dễ dàng.
Chúng tôi đã thua trận, nước địch sau khi tổn thất cỡ bảy mươi lăm phần trăm lực lượng quân sự cuối cùng cũng thắng.
Bây giờ không chỉ quốc gia này của chúng tôi, quân đồng minh của chúng tôi cũng đã bị đánh bại. Lực lượng quân sự của nước định hẳn là sẽ rất nhanh tiến hành thanh lí quốc gia của chúng ta, nhưng tôi biết rằng... hai bên cũng vẫn còn duy trì một chút lí trí cuối cùng.
Đúng vậy, cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi.
Bởi vì trong tay quốc gia chúng tôi cũng có thứ có thể diệt thế, kẻ thù muốn mau sớm giết chết nguyên thủ cũng là vì suy xét đến chuyện trên.
Một khi dùng đến lực lượng cuối cùng thì thế giới liền thật sự diệt vong rồi. Tâm tình của chúng tôi đều rất phức tạp, trong mười ba ngày ăn mặc tiết kiệm này đối với chúng tôi mà nói nó giày vò tựa như là mười ba cái thế kỉ vậy.
Hiện tại xem ra cái lời thề có hệ thống cam đoan tiếp tế, tiếp viện vật tư lúc ấy căn bản chính là một chuyện nực cười, mà những kẻ trốn tới chỗ chúng ta này rõ ràng vẫn cứ duy trì sự cao quý buồn cười, rõ ràng còn phải tắm rửa!Ngày hai mươi sáu tháng tám năm ba ngàn không trăm hai mươi mốt. Tin dữ truyền đến, nguyên thủ không thể tới đây, vĩnh viễn không thể tới đây được nữa.
Ngài ấy bị địch nhân truy tung đến, một quả bom đã được bắn chính xác vào chiếc ô tô của ngài ấy.
Ô tô chống đạn bậc nhất cũng không thể chống cự được uy lực của vũ khí như vậy.
Lúc được đến tin tức này, chúng tôi ngay cả việc khóc cũng không thể làm được. Phương Giải nhìn đến đây, phát hiện hẳn là đã xảy ra chuyện gì, tâm tình hắn chợt căng thẳng. Bởi vì chữ viết kế tiếp đó đều viết ngoáy đến sợ.
- Ngay tại mói nãy chúng tôi nhận được tin tức, trước khi chết, nguyên thủ đã đem chiếc vali có cài mật mã của mình giao cho người máy hộ vệ của ngài ấy, và kẻ điên không hề đầu óc người máy hộ vệ kia đã khởi động trang bị phóng ra, vũ khí của nước chúng tôi đã lên không rồi.
Bây giờ thì đã không còn cách nào ngăn cản được nữa, bởi vì loại vũ khí cấp bậc này căn bản không cần bùng nổ tại lãnh thổ của nước địch, hơn nữa nước đó bây giờ cũng đã không có được năng lực chặn lại loại vũ khí này.
- Tôi đã luôn nói, máy móc không thể tin! Con mẹ nó bọn họ chỉ biết hành động đựa vào trình tự đã được đặt ra, hiện tại cái gì đều xong rồi...
Chúng tôi muốn đi, dùng kĩ thuật dịch chuyển không gian mà chúng tôi vừa mới nghiên chế được kia rời khỏi nơi này, đi cực nam, nơi đó không có bị chiến tranh lan đến, tuy rằng rét lạnh, nhưng dựa theo sự khảo sát của chúng tôi thì nó có thể cung cấp thức ăn và nước uống, tối thiểu có thể cam đoan còn sống.
Nhưng...
Dụng cụ chỉ có một máy, mà chúng tôi tại nơi này lại có hơn một ngàn sáu trăm người.
- Lúc vừa mới làm ra quyết định, tôi cảm thấy bản thân mình chính là một tên ma quỷ.
Chúng tôi phái tất cả những cảnh vệ có võ trang đều đi ra ngoài, nói cho bọn họ biết rằng, tại một nơi cách nơi này cỡ mười lăm kilomet có một kho hàng dự trữ vật tư còn chưa có bị phá hủy, nơi đó có thức ăn, nước uống.
Bọn họ không có hoài nghi, nội tâm chứa đầy hi vọng mà ra đi.
Bọn họ không có suy nghĩ đến việc, có tất yếu kiến thiết một kho hàng tại nơi cách chỗ này mười lăm kilomet sao? Nhưng mà sau khi bọn họ ra đi, nơi này của chúng tôi chỉ còn lại có hơn năm trăm người, dường như sự lựa chọn kế tiếp lại càng thêm tàn khốc.
- Bên ngoài có người la lên, hẳn là xảy ra chuyện gì, tôi đi ra ngoài xem... Tôi đem bản bút kì này cùng với đồ đặc của tôi niêm phong lại cất vào kho, có lẽ đời sau có người có thể nhìn đến nó.
Tôi hi vọng lúc có người có thể nhìn đến cái này, thế giới đã khôi phục lại sự xinh đem.
Có hoa tươi, có chim hót, có mây trắng trời xanh.
Trên vườn nhà có người làm việc, bọn nhỏ cao hứng vui đùa.
Tôi hi vọng không cần lại có chiến tranh, thế giới vĩnh viễn hòa bình....... Nhìn đến đây, kỳ thật Phương Giải đã có thể phỏng đoán ra chuyện gì đã xảy ra tiếp sau đó. Bởi vì dụng cụ dịch chuyển không gian mà đám người Lý Khâm nghiên cứu ra chỉ có thể mang đi ba trăm hai mươi người.
Tuy rằng mấy người Lý Khâm lừa bộ đội vũ trang, khiến những binh lính kia đi tìm thực vật rồi.
Nhưng, nơi này còn có hơn năm trăm người.
Hơn nữa năm trăm người này trên cơ bản đều là nhân viên kĩ thật khoa học trung tâm.
Bọn họ biết rằng thực nghiệm đã thành công, cũng biết chỉ có thể có ba trăm hai mươi người có thể sống sót rời khỏi nơi này. Chuyện phát sinh kế tiếp, hẳn là rất tàn khốc. Bản bút kí của Lý Khâm cuối cùng có viết rằng, y nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi ầm ĩ, lúc kia giết chóc kỳ thật đã bắt đầu rồi.
Nhưng Phương Giải phỏng đoán, Lý Khâm sẽ không có chết ở chỗ này, mà là đã đi rồi.
Không phải bởi vì tại nơi nghiên cứu này Lý Khâm bị vây tại địa vị không thể thiếu nào đó, chỉ là bởi vì...
Y cũng đủ tuổi trẻ cường tráng.
Không hề nghi ngờ, bị giết chết đều là những người lớn tuổi, năng lực phản kháng rất yếu ớt. Đây là một loại nhận lực không cần bao nhiêu sự thương lượng, những người tuổi trẻ, tương đối cường tráng tại nơi đây cuối cùng đều đã sống sót.
Mà những người lớn tuổi thì đã bị định trước là không thể phản kháng.
Không ai có cái gì đạo đức tốt, tại thời khắc này nhân tính khả năng mới là chân thật nhất mà thôi. Bởi vì cơ thể Lý Khâm cũng đủ cường tráng, cho nên chắc có lẽ y sẽ không bị chủ động công kích.
Y có gia nhập vào trong đội ngũ đi công kích người khác hay không, Phương Giải đã không thể nào biết được.
Bởi vì bút ký đến đây là kết thúc, đã không có phần tiếp theo. Nhưng sau khi xem xong, Phương Giải lại cảm thấy trong lòng mình như đang bị một tòa núi lớn đè nặng. Nặng nề. Nặng nề đến khó chịu.
Không thể nói bọn họ đã làm sai điều gì, bởi vì tại lúc ấy căn bản đã không thể phân đúng sai.
Mỗi người đều muốn sống sót, cho nên thương tổn không thể tránh được.
Lúc Phương Giải đem bút ký đưa cho những người khác cảm giác trên cánh tay của mình không có một chút khí lực nào. Dường như, đều bị rút mất đi rồi. Toàn bộ địa cung đều phá lệ an tĩnh, ngay cả tiếng bước chân đều không có.
Tuy rằng chữ giản thể đối với mấy người Ngô Nhất Đạo mà nói thì khi đọc có chút không thông thuận, nhưng dù sao không có ảnh hưởng đến việc bọn họ có thể lí giải.
Nửa phần trước của bút kí, bọn họ không hề có hứng thú, mà phần cuối của nó lại làm cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông như lạc vào trong xứ sở thần tiên. Bút ký không có bất kì từ ngữ hoa mỹ trau chuốt nào, nhưng cố tình cái loại bản ghi chép ngôn ngữ chân thật này lại càng thêm rung động lòng người.
Tuy rằng cái loại vũ khí có thể diệt thế kia cũng không có thể thành hình cụ thể trong đầu của mấy người Ngô Nhất Đạo nhưng bọn họ vẫn có thể được cảm giác tuyệt vọng và bất lực ngay lúc ấy. Cũng không biết ở đó bao lâu, Phương Giải thở ra một hơi nhẹ nhõm thật dài.
← Hồi 1221 | Hồi 1223 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác