Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 1221

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 1221: Bút kí
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

- Năm đó, Tô đồ cẩu mỗi ngày đều sẽ ngồi xổm tại chỗ này lột da chó. Phương Giải chỉ chỉ cánh cửa của tiểu viện tử nói:

- Thịt chó trong cửa hàng thịt chó Vân Kế đa số đều là chó núi được săn tới.

Kỳ thật ta vẫn cảm thấy vật kia cũng chẳng khác sói là mấy, nó so với soi trên thảo nguyên thì hơi nhỏ hơn một chút nhưng tính tình lại các táo bạo, độc ác hơn nhiều. Tuy nhiên chúng lại khác sói ở điểm không thích sống thành bầy đàn, những thợ săn trong thành Phàn Cố thường xuyên vào núi, đánh những con chó núi ấy bán cho bà chủ. Phương Giải đi vào cửa sân, trong viện tro bụi dầy giống như tuyết đọng lại

- Ai có thể nghĩ đến một đôi bình thường như thế lại là cao thủ cơ chứ?Phương Giải cảm khái một câu. Ngô Nhất Đạo quan sát hoàn cảnh chung quanh, sau đó vén mành lên đi vào trong phòng.

Tây Bắc rét lạnh, cho nên trong phòng rất khô ráo không có chút mùi ẩm mốc nào.

Tràn vào trong lỗ mũi đều là hương vị tro bụi, làm cho người ta không kìm được muốn ho khan.

Tiền sảnh không quá lớn, miễn cưỡng có thể để sáu bảy cái bàn lớn.

Vừa vào cửa, đối diện trước mặt là cái quầy, chẳng qua cái giá cũng đã sụp xuống rồi. Đoàn người Phương Giải xuyên qua tiền sảnh hậu trù, đi tới hậu việnLiếc mắt liền thấy được cái giếng đó. Hạng Thanh Ngưu đi qua, tùy tùy tiện tiện đem nắp gỗ đậy trên miệng giếng đẩy ra.

Gã cúi đầu xuống quan sát, nhưng cái giếng quá sâu cũng quá tối nên cũng không nhìn thấy bất cứ cái gì.

- Vị Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh đường kia đi xuống không những một lần, chắc có lẽ không có nguy hiểm gì.

Người của chúng ta cũng đi xuống lấy ra đồ vật này nọ, xem ra bên trong hẳn là không có gì nguy hiểm. Hạng Thanh Ngưu nói. Phương Giải gật gật đầu:

- Ta đi xuống trước, các ngươi theo sau. Nói xong, Phương Giải vịn bên thành giếng, nhảy xuống dưới.

Trước mắt là một mảnh tối đen, Phương Giải mở huyết mâu ra, có thể nhìn đến trên vách giếng bằng đá có rất nhiều hố nhỏ, hẳn là do người của Tống Tự Hối tạc ra lúc lấy đồ vật gì đó, dấu vết còn rất rõ ràng.

Bên tai hắn đều là tiếng gió thổi vù vù, Phương Giải im lặng tính toán thời gian. Vật rơi tự do xuống dưới, căn cứ thời gian vật rơi đại khái có thể phỏng đoán ra độ sâu của cái giếng. Tại sau khi cảm thấy được dòng khí bên dưới có chút không giống, Phương Giải liền dùng hai tay chống vào trên vách tường đá.

Hai cánh tay của hắn giống như được làm bằng sắt thép vậy, nó lưu lại hai vết rõ ràng tại trên vách đá.

Sau khi rơi xuống đất, một lượng bụi mù lập tức bị áp lực của bàn chân dẫm xuống làm cho bay lên. Cảm giác thật sặc sụa. Phương Giải lấy một cái khăn tay từ trong cổ tay áo ra, che lên mặt, sau đó lấy một cái còi hiệu từ trong ngực ra bắn lên trên.

Cái còi kia bay thẳng tắp lên trước, phát ra tiếng vang thật chói tai.

Mấy người Ngô Nhất Đạo ở trên nghe thấy tiếng còi lập tức nhảy theo xuống dưới. Phương Giải lấy ra hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) quơ quơ, phát hiện trên vách tường bên cạnh người hắn có một thứ hắn rất quen thuộc.

Đó là đèn tường, xem vẻ ngoài còn rất đầy đủ, tuy nhiên hẳn là sớm đã không thể sử dụng.

Trên vách tường còn có cây đuốc đã bị dập tắt, do người của Tống Tự Hối để vào.

Phương Giải đi qua châm cháy từng cây đuốc. Theo ánh sáng dần dần bao phủ, hình dáng đại khái của nơi này cũng đi theo hiện lên tại trước mắt Phương Giải. Thình thịch một tiếng, người đầu tiên rơi xuống quả nhiên là Hạng Thanh Ngưu.

- Con mẹ nó... Lớn quá!Hạng Thanh Ngưu nhìn thoáng qua liền không nhịn được phát ra một tiếng ngạc nhiên đầy thán phục. Phạm vi hiện ra dưới sự bao phủ của ánh sáng cũng đã lớn đến mức làm cho người ta rung động, hiển nhiên phần còn đang bị bao phủ trong bóng tối còn có thể lớn hơn nữa.

Phương Giải ngồi xổm xuống gõ mặt đất, phát hiện là xi măng, hơn nữa tuyệt đối không phải là xi măng bình thường.

Hắn dùng ngón tay chọc chọc, rất khó đâm thủng, cho nên độ cứng của loại xi măng này có thể chắc chắn không kém hơn nham thạch thiên nhiên một chút nào, tại trên một số mặt khả năng còn tốt hơn nham thạch nhiều. Mọi người bắt đầu trở nên bận rộn, trước tiên đều đem những nơi có cây đuốc châm lênBước đầu thoạt nhìn, diện tích địa cung này nếu so với thành Phàn Cố bên trên thì còn muốn lớn hơn.

Thành Phàn Cố là một thành nhỏ hình tứ giác, đông tay nam bắc đều không lớn hơn ba phẩy năm dặm.

Nhưng đối với một tòa địa cung mà nói, quy mô như thế đã thật là kinh người.

Huống chi, sau khi đi một lát liền phát hiện nơi này còn lớn hơn cả thành Phàn Cố

- Có phát hiện gì không?Ngô Nhất Đạo trầm giọng nói:

- Tuy rằng vật liệu xây dựng mà nơi này sử dụng là thứ thần không hề biết, nhưng sau khi quan sát có thể phát hiện được, ngoại trừ nơi từng bùng nổ kia thì cơ hồ không có một chút hư tổn nào cả.

Tại sau khi loại vũ khí khủng bố ấy bùng nổ mà nơi này còn có thể bảo chứng hoàn hảo không tổn hao gì, quả thật là làm cho người ta chấn động... Hơn nữa, thoạt nhìn nơi này cũng không có chết bao nhiêu người. Phương Giải gật gật đầu. Xây dựng một nơi ngầm có quy mô như vậy, hơn nữa còn kiến tạo chắc chắn như thế tất nhiên là rất trọng yếu.

Lúc trước người ở chỗ này cũng sẽ không quá ít, nhưng nhìn nơi này thì có vẻ cũng không có bao nhiêu người chết đi.

Mặc dù có thể phát hiện một ít dấu vết về thi thể ở một vài chỗ nhưng đối với quy mô của địa cung này mà nói thì số người chết thật sự là quá ít.

- Vị Cửu tiên sinh kia đã từng nói, phía dưới đều bị phong kín. Ngô Nhất Đạo nhíu mày trầm tư:

- Nhưng bịt kín không thật là tốt, hiển nhiên không phải là vì phòng bị cái loại vũ khí có thể diệt thế này.

Thần hoài nghi người ở chỗ này đợi sau khi chấm dứt có một bộ phận lớn rút lui, chỉ để lại một phần nhỏ người tiếp tục thủ vững ở đây.

Mà những người này...

Chết vào đói khát. Phương Giải gật gật đầu, vừa rồi thô sơ giản lược dạo qua một vòng, hắn không có phát hiện ra dấu vết của thực vật

- Có lẽ...Sau khi suy nghĩ một chút, hắn mới nói:

- Khả năng người ở đây sau khi đợi đến chiến tranh chấm dứt liền không thể không đi ra ngoài tìm kiếm nơi có thể sinh sống và thức ăn, họ để lại một nhóm người thủ vững nơi này, đa số người đều đi ra tìm kiếm.

Nhưng không biết vì cái lí do gì mà những người đi ra ngoài đều không có trở về.

- Thật đáng thương. Thạch Vịnh nhìn một nơi có dấu vết hình như của thi thể, thở dài nói:

- Những người này trước khi chết khả năng còn đang đợi đồng bạn của họ quay về, nhưng mà cuối cùng bọn họ vẫn không đợi được gì.

- Vì sao bọn họ không đi?Diệp Trúc Hàn hỏi. Ngô Nhất Đạo lắc lắc đầu nói:

- Khả năng bọn họ không thể đi ra ngoài, cũng có thể là do bọn họ... Không đúng, những nơi có dấu vết thi thể tại đây đều không tập trung, mà là rất tán loạn. Y dường như phát hiện cái gì, sau khi cẩn thận quan sát trong chốc lát rồi nói ra:

- Những người này khả năng không phải là được lưu lại thủ nơi này đâu, mà là bị giết chết đấy.

*****

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Nếu như là bị giết chết, dựa theo cách nói của Phương Giải thì vũ khí bọn họ sử dụng cũng cùng loại với súng kíp, hẳn là có viên đạn.

Cho dù đã trôi qua rất nhiều năm nhưng xác của viên đạn hẳn phải vẫn còn chứ?

- Không phải bị giết bằng súng kíp mà là bị giết bởi các loại binh khí như dao găm. Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói ra phỏng đoán của mình:

- Nếu như là xảy ra chuyện gì, một bộ phận người này muốn giết chết một nhóm người khác chắc chắn sẽ không dùng súng đâu.

Nơi này tương đối phong bế, tiếng vang sẽ rất lớn, một khi nổ súng thì sẽ bại lộ, Có thể là đã xảy ra nội chiến, một nhóm người đột nhiên làm khó dễ, dùng dao găm đánh lén giết chết những người này. Phương Giải gật gật đầu, suy nghĩ của hắn trên cơ bản không khác phỏng đoán của Ngô Nhất Đạo là mấy. Dấu vết thi thể tại nơi này rất tán loạn, nếu lúc ấy là hết mất thức ăn, dựa theo nhân tính mà phân tích thì đa số người hẳn là sẽ tụ lại cùng một chỗ, an ủi lẫn nhau.

Cho nên dấu vết của thi thể cũng có thể đều cùng một chỗ.

Phân tán như thế, hiển nhiên là dấu vết của cái chết không hề bình thường. Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Ta vẫn nghĩ không thông, vất vả lắm mới sống sót qua nạn hạo kiếp, tại sao phải tự giết lẫn nhau?Phương Giải thở dài:

- Người... Vốn chính là loài sinh vật khó lí giải nhất mà....... Bời vì trong quân lệnh trước đó của Phương Giải cũng đã nói rõ, cho nên người của Tống Tự Hối cũng không dám phá hư bất cứ thứ gì tại nơi này.

Do đó mấy người Phương Giải thấy được một cỗ thi thể coi như là tương đối mới mẻ nhất tại nơi đây....

Nói một cách khác, là một đống thịt nát.

Đây chính là học trò của người thợ khóa mà Cửu tiên sinh nhắc đến kia, cũng là vị thiếu niên bị Cửu tiên sinh kí thác kì vọng. Nhưng nơi này không có tìm được thi thể của những người khác, hiển nhiên thợ khóa và những đồ đệ khác của gã đã rời đi sau đó.

Còn sống hay chết, đến tận bây giờ vẫn không thể biết được. Phương Giải nhìn nhìn, cái phòng này trên cơ bản đã không còn bất cứ vật gì, lực nổ tung kia cũng đủ lớn nhưng dấu vết xi măng bị phá hư lại rất nhẹ.

Trong phòng không ít cái giá và ngăn tủ bằng sắt đều bị lực nổ phá hư, nhưng vách tường cơ hồ hoàn hảo, có thể thấy được loại xi măng này có độ cứng vượt quá sức tưởng tượng đến mức nào.

- Chúng ta tìm thấy được thứ mà ngài bảo chúng ta tìm kiếm tại nơi này. Khi nói chuyện, thanh âm của Tô Định Bang có chút run rẩy, gã là bị Ngô Nhất Đạo mang theo nhảy xuống dưới, miệng giếng vốn là không rộng lớn, hai người cùng nhảy xuống, kích thích trong đó có thể nghĩ.

Lần trước, lúc gã xuống đây là phải chuẩn bị thật lâu, nối một sợi dây thừng rất dài, chậm rãi thòng xuống tận đáy. Tô Định Bang chỉ chỉ một phòng ở, cửa còn mở ra. Đám người Phương Giải đi vào, phát hiện bố trí trong căn phòng này không khác bố trí trong căn phòng bị tạc hủy kia bao nhiêu.

Có một loạt cái giá bằng sắt, mặt trên xếp rất nhiều thứ như sách vở vân vân.

Nhưng Phương Giải biết rằng, mấy thứ này chỉ sợ vừa đụng một cái liền sẽ hoàn toàn biến thành bụi phấn.

Hắn mới nghĩ thế, Hạng Thanh Ngưu đã nhanh tay cầm lấy một quyển, mới vừa cầm lên, quyển sách liền biến thành phấn chảy xuống. Hạng Thanh Ngưu cười cười xấu hổ, ra hiệu mình chỉ vô ý mà thôi. Phương Giải nhìn nhìn chữ viết tại trên bìa của những quyển sách ấy, rất tối nghĩa, là những bộ sách phi thường chuyên nghiệp.

- Mấy thứ kia được tìm thấy ở tại trong này. Tô Định Bang chỉ vào một ngăn tủ bằng sắt, nói:

- Có khóa, lúc mở nó rất khó khăn.

Tất cả những thợ khóa có thể tìm thấy tại bên ngoài đều không có cách nào.

Cuối cùng vẫn là dùng thanh bảo đao thu được từ một Kim trướng tướng quân của Mông Nguyên mới có thể đâm mở nơi này, đưa tay vào lấy nó ra được. Phương Giải nhìn nhìn cái vị trí thủng một lỗ kia, đúng là một điểm yếu.

Đó hẳn là một màn hình điện tử, đã bị phá hỏng, vách lá sắt mặt sau nếu so sánh thì phải mỏng hơn rất nhiều. Phương Giải vươn tay đè lại cửa tủ, chỉ chốc lát sau, kim hỏa đã đem sắt lá đốt đỏ lên, vài phút sau nữa, cửa sắt rất nặng kia đã bị đốt ra một lỗ thủng.

Phương Giải cũng không đợi nó nguội, trực tiếp vói tay vào phá hư cái khóa tại bên trong.

Sau đó đem cửa tủ kéo ra, đồ vật bên trong liền xuất hiện tại trước mặt mọi người. Ngăn tủ phân ba hàng, do bị phong bế vô cùng tốt cho nên đồ vật bên trong thoạt nhìn còn rất mới. Súng ống, Lựu đạn. Có lẽ trình độ khoa học kĩ thuật ngay lúc đó thật sự rất hùng mạnh, thế cho nên đã nhiều năm trôi qua như vậy, vũ khí được khóa kín trong chiếc tủ này vẫn có thể sử dụng như cũ.

Ngoại trừ những vũ khí này ra thì còn có một cái thùng, bên ngoài dùng một thứ như là plastic bao quanh.

Phương Giải đem thùng mang ra, xé bỏ lớp plastic, mở ra quan sát. Đồ vật bên trong chiếc thùng, rất bình thường. Một khuông ảnh, ảnh chụp bên trong vẫn rõ ràng như cũ.

Trên tấm ảnh là một nhà ba người, chụp ảnh chung trước một tòa nhà ở trông rất đẹp.

Nam nhân coi như lớn lên đẹp trai, xem tướng mạo đại khái ba mươi mấy tuổi.

Vợ của y cũng rất được, mặc một bộ váy dài vừa người, cười rất hạnh phúc thỏa mãn.

Giữa hai người đứng một đứa bé trai, xem cỡ sáu bảy tuổi.

Đều là tóc đen da vàng, thoạt nhìn không khác gì mấy với đám người Phương Giải. Ngoại trừ ảnh chụp ra còn có mấy bộ y phục, xem ra hẳn là quân phục.

Phương Giải lật xem một chút phù hiệu trên quần áo, lại phát hiện nó hoàn toàn không giống với những biểu tượng quân hàm trong trí nhớ của mình. Còn có một khẩu súng lục, Phương Giải phỏng đoán nó hẳn không phải là một khẩu súng lục bình thường.

Tại hình của nó rất quái dị, phản ứng đầu tiên khi thấy chính là thứ này là một thứ tương tự như súng lazer.

Trên súng lục không có cò súng, cũng không có chỗ nạp đạn, cho nên hắn cũng không quá xác định phương pháp sử dụng.

Phương Giải hoài nghi vật này khả năng là vũ khí chuyên dụng của người này, cần vân tay phù hợp mới có thể sử dụng. Sau đó là một quyển sách. Xác thực mà nói, là một quyển bút ký. Văn tự đối với mấy người Ngô Nhất Đạo mà nói có thể có chút không thích ứng, nhưng với Phương Giải lại cảm thấy có chút thân thiết.

Chữ giản thể, rất thân thiết chữ giản thể. Đa số nội dung phía trước của bản bút kí này đều không có nơi nào cần đặc biệt chú ý cả.

Hai phần ba phía trước của bút kí đều là kể về cuộc sống hằng ngày.

Nó ghi chép lại từng li từng tí cuộc sống của chủ nhân bản bút kí tại cái nơi như cung điện ngầm này, đại bộ phận đều là những chuyện vụn vặt như đầu tư vào nghiên cứu cái đầu đề nào, mỗi ngày có tiến triển ra sao. Chủ nhân của bản bút kí này tên là Lý Khâm, chức vị hẳn là một trung tá của đội hậu cần quân đội.

Với tuổi của y mà nói, tới được cái cấp bậc này đã rất không dễ dàng.

Tuy nhiên chức vụ của những người nghiên cứu khoa học cho quân đội này bình thường đều tương đối cao, không thể dùng tiêu chuẩn của đội chiến đấu mà cân nhắc được


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1228)


<