← Hồi 1219 | Hồi 1221 → |
Hạng Thanh Ngưu nhìn vế phía vầng thái dương đang treo trên một cái sườn núi cao cao, sắp rơi vào phía dưới đường chân trơi, địa phương này rất thích hợp cho việc đóng quân dã ngoại. Gã nói:
- Ngươi xem, bằng tu vi hiện tại của ta, ta có thể bay được trong một cự li ngắn, nhưng cự li đó thật sự không coi là dài.
Nhưng nếu dựa theo phương thức phát triển của nền văn minh mà ngươi đã nói thì, ta tin tưởng chắc chắn rằng có thể có xuất hiện một loại công cụ mang con người bay lên.
Hơn nữa tuyệt đối đạt đến một cự li mà ta không thể tưởng tượng đến được, ngươi có tin không?Phương Giải gật đầu:
- Này nhất định phải tin. Hạng Thanh Ngưu tiếp tục nói:
- Phương thức đối kháng bây giờ đều xoay quanh tu hành giả.
Cho dù là chiến tranh, phương thức đối kháng ban đầu và phương pháp đối kháng ảnh hưởng đến kết cục nhất đều thuộc về tu hành giả.
Mà phương thức đối kháng của nền văn minh ấy lại dựa vào công cụ.
Khả năng có một thứ thật chắc chắn có thể chở người bay lên, mặt trên còn sẽ mang theo những thứ ví dụ như súng kíp chẳng hạn.
Như vậy, mội người có thể tạo được ưu thế tại trên không trung. Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ngẫm lại đi, đừng nói có thể giết người, cho dù là có một đám chim chóc đạp lên đầu ngươi, ngươi cũng đã chịu không nổi rồi. Phương Giải kinh ngạc cho trí tưởng tượng của Hạng Thanh Ngưu, nếu tên mập này tới được kiếp trước của Phương Giải thì khả năng không mất vài ngày gã đã thích ứng được cuộc sống mới đó rồi.
Kỳ thật điều này cũng không có gì, Phương Giải nghĩ đến, lúc trước khi hắn mới vừa tới thế giới này, thời gian để hắn thích ứng cũng không có bao lâu, Người có thể nói là một loài động vật rất yếu ớt, nhưng năng lực thích ứng của con ngươi lại tuyệt đối không phải cũng là yếu ớt nhất. Phương Giải nhắm mắt lại, suy nghĩ tưởng tượng một chút cảnh Hạng Thanh Ngưu ngồi trên sô pha xem TVNhưng không như mong muốn, hắn không ngờ lại nghĩ đến cảnh Hạng Thanh Ngưu ôm notebook xem phim cấp ba.
- Bay lên trời...Ngô Nhất Đạo ngồi ở một bên mặc sức tưởng tượng nói:
- Kỳ thật cho tới nay, giấc mộng được bay lượn của mọi người đều chưa từng chấm dứt.
Đại tu hành giả là như thế, những người phát triển theo phương thức kia cũng như thế.
Chỉ có điều, lực lượng của công cụ tại tương lai ấy khẳng định phải mạnh mẽ hơn so với lực lượng của con người, hơn nữa còn nhanh chóng hơn nhiều.
Nếu con người dựa vào vào tu vi bay đến trên mặt trăng thì là một ý tưởng không hề thực tế.
Nhưng... nếu như ngồi trên cái thứ mà Hạng Thanh Ngưu vừa nói đến thì việc bay đến trên mặt trăng cũng không phải là chuyện quá khó khăn nhỉ. Phương Giải muốn nói nào có đơn giản như cách các ngươi nghĩ đâ, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì thêm.
- Sắp tới thành Phàn Cố rồi. Phương Giải nương vào một chút ánh sáng cuối cùng của buổi trời chiều xem xét bản đồ:
- Nếu như chúng ta thuận lợi thì qua bảy ngày sau sẽ tới được thành Phàn Cố.
Bây giờ thành Phàn Cố đang nằm dưới sự không chế của người của Tống Tự Hối, chúng ta sẽ dừng tại nơi đó cỡ năm ba ngày, xem thử bên trong cái địa cung kia có cái gì làm cho người ta ngạc nhiên thán phục nào....... Một đôi binh lính tinh nhuệ đến nghênh đón đoàn người Phương Giải cách nơi thành Phàn Cố không đến ba dặm, nhưng binh sĩ du côn vô lại lúc trước bây giờ đã thoạt nhìn như sắt thép rồi.
Trên mặt mỗi người đều có một loại kiên nghị không thể nào lay động được, đó là sự kiên nghị được mài luyện ra từ hoàn cảnh ác liệt nơi tây bắc này cùng với sự chém giết nhuốm đẫm máu tanh của địch nhân.
- Thần Tô Định Bang tới tiếp giá!Một nam nhân thoạt nhìn cỡ ba mươi tuổi đi nhanh tới, sau đó quỳ một gối xuống.
- Đứng lên đi, ta nói rồi, mặc giáp không cần quỳ lạy. Phương Giải giơ tay đem Tô Định Bang nâng dậy, hắn nói:
- Tống Tự Hối đâu rồi?
- Khởi bẩm chủ công. Tô Định Bang lớn tiếng trả lời:
- Tống Tướng quân đang mang theo binh lính bao vây tiễu trừ một bộ phận dư nghiệt của quân Mông Nguyên tại nơi cách đây ba mươi lăm dặm.
Đêm ngày hôm qua bên ta phát hiện tung tích của tàn binh quân Mông Nguyên, bọn thần vốn đã khuyên Tống Tướng quân nói hôm nay phải nghênh đón Chủ Công, tạm thời buông tha những tên thát tử Mông Nguyên đó vài ngày.
Nhưng Tống Tướng quân nói, tiếp giá là chuyện lớn, nhưng tiêu diệt giặc kia lại là chuyện cấp bách.
Tống Tướng quân nói, để cho ta đi thay mặt ngài ấy tới thỉnh tội.
Đợi đến lúc Tống tướng quân tiêu diệt xong đám thát tử Mông Nguyên kia, ngài ấy sẽ đến trước mặt chủ công chịu phạt. Phương Giải cười cười nói:
- Được rồi, chúng ta trước đi xem Tống tướng quân của các ngươi đánh giết lũ giặc như thế nào nào. Đoàn người thượng chiến mã, thẳng hướng đến tiền phương.
Ba mươi mấy dặm đường nói xa thì không xa nói gần thì không gần, lúc tới nơi, chiến sự đã sắp kết thúc.
Đây là một đoàn cỡ hơn hai ngàn kị binh Mông Nguyên, bị Tống Tự Hối mang binh xuất kì bất ý ngăn chặn tại cửa sơn cốc.
Dưới ưu thế của binh lực và địa hình, quân Mông Nguyên đã hoàn toàn mất đi cơ hội phản kháng. Phương Giải dừng chiến mã lại, đứng trên dườn núi quan sát cảnh binh lính của Tống Tự Hối bao vây tiễu trừ kị binh của quân Mông Nguyên.
Thoạt nhìn có vẻ đội ngũ của Tống Tự Hối đã hết sức quen thuộc phong cách tác chiến như thế nào mượn địa hình để đánh nhau với quân Mông Nguyên, nhìn qua giống như là lộn xộn, kì thực lại hết sức rõ ràng.
Những binh lính này trên cơ bản là lấy mấy chục người lập thành một cái tiểu đội, không ngừng nấp sau núi đá bắn tên giết chết quân Mông Nguyên.
Dưới loại địa hình này, ưu thế của kị binh cơ bản không thể nào phát huy được chút nào.
- Trận chiến thế này, quả thật là cấp bách. Sau khi quan sát địa hình, trong lòng Phương Giải càng tán thưởng Tống Tự Hối thêm vài phần. Chi kị binh Mông Nguyên này hẳn là trốn tại nơi đây, thỉnh thoảng đi ra ngoài cướp bóc.
Bị thám báo của Tống Tự Hối điều tra được chỗ ẩn thân của bọn chúng xong, Tống Tự Hối liền không hề do dự chút nào, mang đám người đánh tới.
suốt đêm mai phục kín khắp sơn cốc, sau đó thừa dịp bầu trời tối đen mà quấy rầy quân Mông Nguyên cả đêm. Cả đêm không ngủ, quân Mông Nguyên sớm đã mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, sau khi đánh nhau hiển nhiên lực bất tòng tâm. Giao chiến với kị binh Mông Nguyên tuyệt đối không được để cho đối phương chạy tới trên bình nguyên.
Một khi kẻ thù vào bình nguyên, nhiều kị binh như vậy thì với số lượng bộ binh của Tống Tự Hối, còn muốn bao vây tiễu trừ bọn họ liền khó khăn.
Đây mới là nguyên nhân làm cho Tống Tự Hối nói rằng việc cấp bách.
Một khi sai mất một ngày, ai biết chi quân kị binh Mông Nguyên này có thể đổi một chỗ ẩn thân hay không. Lại qua gần nửa canh giờ, chiến sự cơ bản đã chấm dứt. Phương Giải đại khái nhìn nhìn, số lượng quân Mông Nguyên bị đánh chế đại khái ít nhất cũng trên bảy tám phần, số quân lính còn lại thì đang kiếm chỗ trốn phía sau núi đá, dựa vào nơi hiểm yếu mà ra sức chống cự.
Nhưng sau khi xuống ngựa thì quân Mông Nguyên lại càng thêm không có gì đáng sợ nữa rồi.
- Thần Tống Tự Hối, tham kiến chủ công!
*****
Chiến sự đã sáng tỏ, sau khi Tống Tự Hối biết Phương Giải đến đây liền vội vàng đi tới, vén lên chiến bào quỳ rạp xuống đất.
Phương Giải giơ tay, kéo cánh tay của y, nâng y đứng lên rồi nói:
- Trận đánh vừa rồi ta đã thấy, đánh thật là xinh đẹp.
Nếu như chậm trễ một chú thôi, người Nguyên Mông ra khỏi sơn cốc sẽ biến mất nhanh như gió. Phương Giải nói như vậy liền đem những lời thỉnh tội của Tống Tự Hối đều cản về hết.
- Thế cục hiện tại của nơi tây bắc này như thế nào?Phương Giải đi xuống dưới sườn núi, Tống Tự Hối nhắm mắt theo đuôi ở phía sau:
- Khởi bẩm chủ công, tây bắc này cũng đã coi như thái bình, chẳng qua quân thát tử Mông Nguyên nhập quan khi ấy nhiều lắm, vài trận đánh lớn của ta tuy rằng đem quân đội bọn chúng đánh đến mức không còn chiến lực nhưng kẻ thù lại chạy tứ tán rất nhanh.
Cho nên hiện tại vẫn không có quét sạch sẽ toàn bộ được, nếu muốn bao vây tiêu diệt chúng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
- Không nên gấp, không thể để ảnh hưởng đến sức khỏe. Phương Giải chậm rãi nói:
- Đám quân Mông Nguyên ấy biết mình không quay về được cho nên chắc chắn hung hãn cực kì.
Tác chiến với bọn chúng không có đường lui nào, bọn chúng biết rõ chính mình mặc dù đầu hàng cũng không có đường sống, cho nên một khi đánh nhau, chính là không chết không ngừng. Tố Tự Hối nghe Phương Giải nói vậy trong lòng rất ấm áp, chủ thượng có thể thương cảm tình hình của cấp dưới thật là một chuyện làm cho người ta cảm thấy thật vững tâm.
- Gần đây sự hoạt động của tàn binh quân Mông Nguyên càng ngày càng yếu, bọn họ biết rằng lực lượng của mình rất hữu hạn không thể chống cự đại quân, cho nên đều là đánh một chỗ xong liền chạy.
Tuy nhiên may mắn là lượng dân chúng sống tại tây bắc bây giờ thật sự cũng không nhiều lắm, lũ thát tử Mông Nguyên sống dựa vào cướp bóc đó cũng kiên trì không được bao lâu.
Cho nên thần suy nghĩ ra một biện pháp có thể thực hiện. Phương Giải nhìn về phía Tống Tự Hối, chờ y nói tiếp
- Lũ thát tử Mông Nguyên cũng biết nếu cứ tiếp tục phân tán như vậy sẽ luôn thế đơn lực mỏng, nhưng giữa bọn chúng lại không hề tín nhiệm lẫn nhau nên khó có thể đoàn kết lại với nhau được.
Chỉ khi xuất hiện một cái mồi làm cho tất cả bọn chúng đều động tâm, bọn chúng mới có thể hiểu ra, thần mới có thể kết thúc toàn bộ sau một trận chiến được.
Đó chính là lương thảo.
Thát tử Mông Nguyên hiện tại đã thiếu thốn lương thực đến mức sắp kiên trì không nổi nữa rồi. Tống Tự Hối nói:
- Thần tính toán thả một cái mồi nhử thật lớn ra ngoài.
- Chuyện trong quân của ngươi, ta chỉ biết mà không tham dự đâu. Phương Giải cười nói:
- Chuyện tại nơi tây bắc này ta không quen thuộc bằng ngươi, hạ mệnh lệnh lộn xộn đối với chiến sự chỉ có trăm hại mà không có một lợi, cho nên ngươi xem rồi đánh là được.
- Thần tạ ơn Chủ Công tín nhiệm!Tống Tự Hối cúi đầu nói.
- Thành Phàn Cố gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?Phương Giải hỏi.
- Không có. Tống Tự Hối trả lời:
- Sau khi quân lệnh của chủ công tới đây, thần liền triệu tập những binh lính tinh nhuệ nhất trấn thủ thành Phàn Cố.
Có chuyện gió thổi cỏ lay gì, thần sẽ biết ngay lập tức. Phương Giải gật gật đầu:
- Ngươi hãy đi bận việc quân vụ đi, ta đi xem thành Phàn Cố trước vậy....... Quen thuộcXa lạHai loại cảm tình nếu tách ra nói thì đều không phức tạp, quen thuộc chính là quen thuộc, xa lạ chính là xa lạ.
Nhưng tình cảm đối với thành Phàn Cố bây giờ của Phương Giải lại chính là phức tạp như thế.
Hắn quen thuộc tất cả mọi thứ nơi này, thậm chí mỗi một dấu vết trên mỗi con đường nơi đây đối với hắn đều là còn rất mới mẻ như mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Nhưng hắn lại cảm thấy xa lạ, nơi này đã có quá nhiều ý nghĩa không giống như trước nữa rồi. Đi vào thành Phàn Cố, Phương Giải cảm giác chính mình trở lại bên trong một cảnh trong mơ nào đó. Mơ hồ như trước. Đường cái, ngõ nhỏ.
- Nơi này là nhà của Tôn quả phụ, nàng gả vào cái nhà này không bao lâu, nam nhân của nàng liền bị bệnh chết.
Một người sống, nhân sinh xinh đẹp thị phi cũng nhiều, nhưng ta lại biết, nàng luôn luôn đều là sạch sẽ. Phương Giải nghỉ chân ở bên ngoài cửa một hộ gia đình, vươn tay lấy tiền giấy trong tay một Kiêu kị giáo, hắn đốt chúng ngay trước cửa.
- Kỳ thật ta cũng biết lí do vì sao khi trước ngươi cấu kết làm bậy với ta như vậy, bởi vì ngươi biết nếu ngươi cùng ta thêu dệt nên chuyện gì đó thì những nam nhân nhàm chán trong cái thành này cũng sẽ không lại tới quấy rầy ngươi nữa.
Ta biết tâm tư của ngươi, cho nên cũng liền theo tâm tư của ngươi, không có việc gì hay đấu võ mồm với ngươi, cũng động tay động chân cố ý làm cho người ta nhìn...
Trong lòng ngươi chua xót cỡ nào, ta đều biết. Phương Giải đứng dậy, không nói thêm gì nữa.
- Nơi này là nhà của Hà thẩm, thẩm ấy vẫn muốn làm mối cho ta. Phương Giải hoá tiền vàng mã, cười cười nói:
- Khuyết điểm lớn nhất của bà chính là hơi bát quái một chút, chuyện gì cũng thích nghe ngóng.
- Đây là lâu các nguyên bản của Hồng Tụ Chiêu, ta xây đấy
- Đây là Mỹ kim phường, ta là đại chưởng quỹ.
- Đây là... Phương Giải bước chân dừng một chút, đứng ở trước cửa.
- Nhà của ta....... Phương Giải đẩy ra phiến cửa gỗ đã bị nứt toác không ít kia ra, két..
Một tiếng, thật giống như đẩy ra một cánh cửa lớn đi về phía một chính mình khác.
Nơi này có những dấu vết từng chút một trong cuộc sống suốt ba năm của hắn, cũng là thời gian ba năm mà hắn an ổn nhất trong đời.
Hắn đi vào cửa, sau bước đi đầu tiên liền dừng lại, cúi đầu nhìn nhìn, có mấy chữ khắc tại vòng đá trên mặt đất, là do hắn khắc. Thiên cư vĩnh anBốn chữ này không có hàm nghĩa đặc biệt gì, bất quá là một loại mong ước của hắn ngay lúc đó mà thôi.
Lúc kia, hắn quả thật nghĩ nếu như có thể sống an an ổn ổn qua ngày như thế thì ai thèm quan tâm cái thân thế bí mật gì của chính hắn cơ chứ? Mười mấy năm chạy trốn chết, hắn sớm đã chán ghét.
Ba năm tại thành Phàn Cố này là những ngày mà hắn thấy thoải mái nhất. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn xà nhà:
- Trước kia, Tiểu Yêu đi nằm ngủ tại kiaHắn lướt lên đi, lấy ra một cái khăn tay, lau sạch sẽ cái xà nhà ấy. Sau đó hắn nhảy xuống, đi đến bên cạnh giá sách.
Giá sách tuy rằng còn tại, nhưng đã nghiêng lệch cũ nát, thoạt nhìn chỉ cần đẩy một cái nó sẽ vỡ nát ra vậy. Hắn quay lại, lấy một cái bao giấy dầu do một Kiêu kỵ giáo cầm trong tay, mở ra, bên trong là món thịt kho vẫn còn bốc hơi nóng.
- Đại khuyển ngủ ở nơi này. Hắn nói. Dường như là cảm nhận được tâm tình của Phương Giải, tất cả những người khác đều giữ im lặng.
Hạng Thanh Ngưu há miệng thở dốc, muốn khuyên Phương Giải gì đó nhưng lời nói tới bên miệng lại không thể thốt nên lời. Phương Giải bỗng nhiên quỳ xuống, rất trịnh trọng nghiêm túc dập đầu ba cái tại chỗ đại khuyển từng ngủ, sau đó đem lư hương qua, thắp hương.
- Họ chắc chắn không thích ta như vậy. Phương Giải cười cười nói:
- Không thích liền không thích đi, cũng không biết lời đồn mà ta nghe được là thật hay là giả nữa, nó nói đốt tiền giấy sẽ tới được trong tay người thân, bọn họ tại dưới ấy cũng sẽ sống trong giàu có. Hạng Thanh Ngưu quay đầu lại nhìn nhìn:
- Cho nên ngươi dẫn theo một xe tiền giấy thật đầy sao?Phương Giải gật đầu:
- Ta không biết...
Chính mình còn có thể làm cái gì nữa.
← Hồi 1219 | Hồi 1221 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác