Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0792

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0792: Xương cốt cũng phải hưng phấn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Thành Đại Lý

Hoàng cung

Phía trước Chính Điện là một quảng trường rộng lớn. Lúc quần thần Nam Yến vào triều, sẽ đi qua nơi này mới tiến vào Đại Điện. Nếu là ở lúc trước, hai bên đường đi nhỏ đứng đầy võ sĩ cầm trường kích, dưới sự hướng dẫn của nội thị, văn võ bá quan đi qua một rừng trường kích tiến vào triều.

Nhưng hôm nay, quảng trường này nhìn rất trống trải.

Không nhìn thấy những thị vệ cao lớn khôi ngô, cũng không nhìn thấy cung nữ thái giám với bước chân bận rộn, chỉ có một lão hòa thương mặc tăng y màu xám khoanh chân ngồi giữa quảng trường, nhắm mắt dưỡng thần. Ông ta ngồi trên một cái bồ đoàn, không mặc áo cà sa, phía trước cũng không có mõ, trong tay không có Phật châu.

Trên quảng trưởng chỉ có mình ông ta, nhưng bốn phía quảng trường được đề phòng nghiêm khắc.

Tám trăm Đồ Thần Vệ dựa theo kế hoạch đã bố trí xong xuôi, chuẩn bị bày trận bất kỳ lúc nào. Tất cả đại nội thị vệ đều tập trung ở bốn phía đại điện, nhằm bảo vệ cho Hoàng Đế.

Mà Hoàng Đế, thì ngồi ở cái ghế đặt trước cửa Đại Điện, nhìn về lão tăng, chờ người muốn tới. Nói thật, tới hiện tại Mộ Dung Sỉ vẫn chưa hiểu được mục đích mà Phương Giải đáp ứng tiến vào hoàng cung quyết chiến với Ngộ Kỷ Đại hòa thượng. Y suy nghĩ hai ngày, đáp án nghĩ ra được cũng không chắc lắm. Y nghĩ, có lẽ Phương Giải muốn tới hoàng cung Nam Yến đánh bại đệ nhất cao thủ của Đại Lý, khiến khí thế của quân dân Nam Yến giảm mạnh. Hoặc là Phương Giải chính là mượn cơ hội này tiến vào hoàng cung giết chết mình. Dù sao nếu y chết, Nam Yến chỉ còn danh nghĩa.

Mà đứng bên cạnh y là một người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, mặt mày thanh tú. Bộ quần áo màu vàng cho thấy thân phận của y, chính là Thái tử Nam Yến Mộ Dung Trường Lam.

Khác với vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt của Mộ Dung Sỉ, vị Thái tử được ăn ngon mặc đen từ nhỏ này lại lộ vẻ bướng bỉnh và khinh thường.

- Phụ hoàng...

Mộ Dung Trường Lam nhìn Ngộ Kỷ Đại hòa thượng ngồi khoanh chân giữa quảng trường, nhịn thật lâu rốt cuộc không nhịn được hỏi:

- Phó thác quốc sự vào một người luyện võ, liệu có phải hơi qua loa không? Nhi thần nghĩ, muốn đuổi địch thì vẫn phải dựa vào quân đội là tốt nhất. Lấy quân uy đường đường chính chính đánh bại kẻ thù, dương cao sự hùng vĩ của Đại Yến chúng ta. Còn dám khách giang hồ không xếp hạng này, cho dù có tu vị tuyệt cường thì cũng không lên được mặt bàn. Nhi thần cảm thấy... có thể sử dụng khách giang hồ, nhưng không nên coi trọng.

Mộ Dung Sỉ hiểu rất rõ đứa con trai này của mình. Y biết Mộ Dung Trường Lam có đầy đủ điều kiện của một quân chủ anh minh, có lẽ khuyết điểm duy nhất chính là quá tự tin, tự tin tới mức không nhìn rõ thế cuộc. Đứa con này khinh thường khách giang hồ, nhưng Mộ Dung Sỉ lại không thể nói cho nó biết, bản thân y cũng xuất thân từ khách giang hồ. Cái gọi là xứng đáng kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, bất quá chỉ là trò cười mà thôi.

- Lam Nhi, trẫm hiểu tâm tư của con.

Mộ Dung Sỉ thu hồi ánh mắt khỏi Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, nhìn con mình, ôn hòa nói:

- Thuở nhỏ con đã được học tập binh pháp, bác học đa tài. Con cũng từng giả danh thi diễn võ trong quân, nhiều lần chiếm danh đầu. Trẫm biết, nếu giao cho con một đội quân hùng mạnh, con nhất định có thể quét ngang thiên hạ.

Nghe thấy câu này, Mộ Dung Trường Lam lộ vẻ đắc ý.

- Nhưng, Lam Nhi à...trẫm không có quân đội như vậy giao cho con.

Mộ Dung Sỉ thở dài:

- Từ khi Đại Yến lập quốc tới nay, chưa từng trải qua chiến sự. Tuy con một lòng muốn mở mang bờ cõi, nhưng trẫm không cho con cơ hội này, con biết vì sao không?

- Nhi thần không biết.

- Bởi vì mặc kệ con thừa nhận hay không, thì thực lực của Đại Yến vẫn còn quá yếu.

Mộ Dung Sỉ buồn bã nói:

- Trẫm vẫn chịu nhục, xưng thần với nước Tùy, không phải là không nghĩ tới tạm thời chịu đựng, sau đó phát triển thực lực bản thân, chờ đợi một ngày giẫm chân lên tất cả kẻ thù. Nhưng Đại Yến không giống như bề ngoài mà con thấy. Bốn thành phương bắc liên tiếp bị kẻ địch phá, chính vì triều thần và con dân Đại Yến không đoàn kết. Bọn họ thấy đều là lợi ích của bản thân, chứ không phải là lợi ích của Yến Quốc.

- Cho nên, trẫm muốn con nhớ kỹ một việc.

Mặc dù Mộ Dung Trường Lam không thèm để ý tới lời của Mộ Dung Sỉ, nhưng vẫn cúi đầu nói:

- Nhi thần lắng nghe lời dạy bảo của phụ hoàng.

Mộ Dung Sỉ nhìn y, trịnh trọng nói:

- Nếu Đại Yến có thể vượt qua kiếp nạn này, tương lai con kế thừa ngôi vị, việc cần làm đầu tiên không phải là mở mang bờ cõi, mà là ổn định triều cương. Kẻ địch bên trong quốc gia, còn đáng sợ hơn kẻ địch ở bên ngoài...Chỉ cần khiến tất cả không dám nghi ngờ ngôi vị Hoàng Đế của con, chỉ cần nắm trong tay một quốc gia tuyệt đối phục tùng con, thì con mới có thể bước ra ngoài được.

- Phụ hoàng.

Mộ Dung Trường Lam nói:

- Nhi thần lại nghĩ, mở mang bờ cõi, chẳng phải là một cách để đoàn kết quốc gia lại sao? Hiện tại những người bên trong Đại Yến kia, quả thực coi ích lợi của gia tộc là hàng đầu. Nhưng bọn họ coi trọng chỉ là lợi ích. Không phải là không có biện pháp khiến bọn họ phục tùng. Nhi thần nghĩ, biện pháp này chính là khai chiến với bên ngoài. Nếu như có thể khiến các gia tộc thu được lợi ích từ chiến tranh, bọn họ sẽ dần dần tuân theo và phục tùng triều đình.

Mộ Dung Sỉ nao nao, không nhịn được lắc đầu:

- Lam nhi, con có thể nhìn ra được nhiều chuyện, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.

- Phụ hoàng dạy bảo rất đúng...nhưng phụ hoàng à, không thể tiêu diệt những gia tộc kia, thì chỉ có thể nghĩ biện pháp chuyển sự chú ý của bọn họ ra ngoài Yến Quốc, chẳng phải sao?

Mộ Dung Sỉ vừa định nói gì nữa, thì thấy có người từ bên ngoài vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô to:

- Bệ hạ, việc lớn không tốt!

Ngộ Kỷ Đại hòa thượng đang ngồi khoanh chân giữa quảng trường, nghe thấy tiếng la liền mở mắt, dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta lại nhắm mắt lại, coi như không thấy gì hết. Người chạy vào báo tin này chạy qua người ông ta, lao thẳng tới chỗ Mộ Dung Sỉ rồi nói vài câu gì đó.

Mộ Dung Sỉ biến sắc, hàm răng nghiến kèn kẹt.

- Chu Kiểm Toán...trẫm đánh giá thấp ngươi rồi!

Người báo tin thở hổn hển nói:

- Chủ soái Phương Giải của Hắc Kỳ Quân chỉ mang theo hai người đi vào cửa thành, yêu cầu mở cửa thành để vào. Tướng thủ thành vốn không dám mở cửa, nhưng Tể tướng đại nhân nói đối phương chỉ có ba người, không mở cửa sẽ khiến cho kẻ địch coi thường chúng ta. Hơn nữa có Hắc Thượng quốc sư trấn thủ, cho nên liền mở cửa thành...Nhưng ai mà ngờ tới, Phương Giải căn bản không muốn tới hoàng cung, mục tiêu của hắn chính là khiến cửa thành Đại Lý mở!

Thân hình Mộ Dung Sỉ không tự chủ được lay lay vài cái, sự phẫn nộ trong mắt thiêu cháy như lửa.

*****

Cửa thành

Máu chảy thành sông

Tạ Phù Diêu đứng ở cửa thành, một người đứng đó, nhưng không ai có thể tiến gần nửa bước. Lúc quân thủ thành phát hiện ba người kia sau khi tiến vào không có ý định đi tiếp, lúc này mới tỉnh ngộ hóa ra ba người này căn bản không có ý định tới hoàng cung quyết chiến với Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, mà là muốn cướp cửa thành. Nhưng ai mà ngờ tới, đối phương chỉ có ba người mà lại dám làm vậy.

Trừ khi là kẻ điện, nếu không ai lại nghĩ tới biện pháp này? Cho dù binh lực trong thành Đại Lý chỉ có hạn, nhưng không phải ba người là có thể ngăn cản được. Cho dù bọn họ là người đại tu hành, nhưng dù sao bọn họ cũng tới lúc kiệt sức. Đối mặt với tấn công vô cùng vô tận, ba người này có thể kiên trì được bao lâu? Giết người tới lúc mệt mỏi không chịu nổi, chính là cách cái chết không xa.

Phương Giải đứng bên kia cửa thành, đang giao thủ với Hắc Thượng quốc sư. Uy thế do hai người này tạo ra khiến không ai tới gần được. Mặc dù người có tu vị không tầm thường muốn vượt qua hai người bọn ho tiến vào cửa thành để đóng lại, nhưng ngồi ở giữa cửa hang tuy là một đạo sĩ béo thoạt nhìn vô hại, nhưng lại giống như một ngọn núi lớn chắn đường. Ai muốn vượt qua y, phải trả một cái giá rất lớn.

Lúc này, quân coi giữ bắt đầu nghĩ biện pháp khác. Có người đề nghị dùng giỏ đưa cao thủ từ tường thành xuống, rồi từ bên ngoài vọt vào cửa thành.

Vì thế, bọn họ đối mặt là một nam tử trẻ tuổi đeo kiếm.

Đối phương hiển nhiên đã tính toán chu toàn. Người trẻ tuổi đeo kiếm đứng chắn ở bên ngoài, Phương Giải đứng ơ bên trong, đạo sĩ béo đứng ở giữa phối hợp. Ba người chỉ cần kiên trì nửa canh giờ, kỵ binh của Hắc Kỳ Quân sẽ giết tới. Nhưng đây chỉ là chuyện trên lý thuyết. Bởi vì người Nam Yến không có khả năng trơ mắt nhìn Hắc Kỳ Quân tiến vào. Trong vòng nửa canh giờ này, quân đội Nam Yến bắt đầu điều động với quy mô lớn, chạy về hướng cửa thành bắc bên này.

Tới lúc đó, ba người Phương Giải phải đối mặt chính là hàng nghìn hàng vạn binh lính Nam Yến, cùng với người tu hành trong thành Đại Lý.

Biện pháp này, quả thực chỉ có người điên mới nghĩ ra. Một khi kỵ binh Hắc Kỳ Quân bị chắn ở cửa, ba người bọn họ mất đi giúp đỡ, hoặc là dùng hết khí lực vượt khỏi trùng vây rồi trở về, hoặc là kiệt sức chết ở đây. Trong lịch sử không phải là không có ví dụ quân đội dựa vào nhiều người đánh chết người đại tu hành. Nhưng chỉ ở một số trường hợp đặc biệt.

Bởi vì điều kiện đầu tiên nếu quân đội muốn giết được người đại tu hành, chính là người đại tu hành muốn liều chết không lùi bước.

- Lưỡng Nghi Kiếm!

Tạ Phù Diêu nhẹ nhàng nói ra ba chữ, giết chóc lập tức tiến hành. Người tu hành từ trên tường thành xuống muốn tấn công cửa thành từ bên ngoài, nhưng ba chữ kia vừa thốt ra, liên tiếp có người ngã xuống. Giờ khắc này, bọn họ rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là kiếm như du long.

Thi thể bên ngoài cửa càng ngày càng nhiều, mà trên trán của Tạ Phù Diêu cũng dần dần xuất hiện mồ hôi. Y bớt thời gian quay đầu nhìn thoáng qua Phương Giải bên kia, phát hiện tuy Phương Giải chỉ đối mặt với một người, nhưng áp lực hơn xa chỗ mình. Cái tay mặc trường bào đỏ chót kia, dường như rất khó đối phó.

Kỳ phùng địch thủ!

Không phải là Phương Giải chưa từng gặp người có thể chất giống mình, La Diệu chính là một trong số đó. Nhưng lúc Phương Giải và La Diệu quyết chiến, sự cường đại của thân thể La Diệu đã bị Dương Kiên gây thương tích. Lúc đó La Diệu dựa vào tu vi tuyệt cường, chứ không phải là thể chất để đánh với Phương Giải.

Nhưng vị Hắc Thượng quốc sư này, không ngờ dùng thể chất có thể đánh ngang bằng với Phương Giải.

Điều này làm cho Phương Giải giật mình.

Oành!

Nắm đấm của hai người chạm vào nhau, lực phản chấn khiến hai người lui về sau mấy bước. Chiến đấu chỉ dùng cơ thể này khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi. Uy thế của nó còn rung động hơn là dùng nội kình chiến đấu! Người đại tu hành chiến đầu với nhau, thường duy trì một khoảng cách nhất định. Mà Phương Giải và Hắc Thượng quốc sư, thì là dùng phương thức trực tiếp.

Cận chiến!

Đây là lần đầu tiên Phương Giải gặp được người giỏi đánh cận chiến như vậy!

Ngay từ lúc đầu, hai người liền không hẹn mà buông tha công kích từ xa, lựa chọn tới gần đối thủ để tấn công. Phương Giải vốn rất tự tin với cận chiến, ai ngờ Hắc Thượng quốc sư cũng có tự tin đó.

Sau một quyền chạm nhau này, ống tay áo của hai người đều bị rách bươm, lộ ra cánh tay cuồn cuộn giống như con rồng.

- Giật mình không?

Hắc Thượng quốc sư cười dữ tợn:

- Có phải ngươi cảm thấy không ai có thể cận chiến với ngươi? Hôm nay ta cho ngươi mở rộng tầm mắt. Thể chất tu luyện chưa hẳn thua kém thể chất trời sinh.

Y đạp chân một cái, tạo thành hố lớn dưới chân, cả người bắn về phía Phương Giải như đạn pháo, Mà Phương Giải thì không tránh lui, trực tiếp nghênh đón!

Nhưng giờ khắc này, Phương Giải lại không thể không nghĩ.

Vì sao?

Vì sao vị Hắc Thượng quốc sư này lại có thể chất mạnh mẽ như vậy? Mà y lại nói mình không phải là thể chất trời cho, mà là thể chất tu luyện? Trên thân người này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến y thay đổi lớn như vậy?

Ầm ầm!

Hai nắm đấm chạm vào nhau, xương cốt của hai người đều phát ra tiếng kêu hưng phấn. Đó là một sự vui sướng vì gặp kỳ phùng địch thủ. Hai người càng đánh càng nhanh, càng đánh càng mạnh.

...

...

Kiếp trước Phương Giải từng nghe qua một suy luận như thế này, khi tốc độ đạt tới một giới hạn nhất định, có thể vượt qua thời gian. Hắn không biết lời này thật hay giả, bởi vì đó chỉ là giả thiết, không ai chứng minh được hoặc phủ định nó. Ở thế giới này, không hề nghi ngờ rằng tốc độ của Phương Giải đã đạt tới tình trạng không tưởng, nhưng hắn vẫn không thể thay đổi thời gian. Dường như có một số quy tắc, vĩnh viễn bị giam cầm, không thể bị phá vỡ.

Nhưng dù vậy, những người ở đây vẫn bị tốc độ của hắn và Hắc Thượng quốc sư làm cho rung động tột đỉnh. Đó là tốc độ đã vượt qua mắt thường. Khiến người quan sát phải nín thở, thậm chí quên cả nói chuyện.

Có lẽ, từ ý nghĩa nào đó, Phương Giải quả thực thay đổi thời gian, bởi vì người quan sát cuộc chiến này đã quên thời gian.

Thâm chí quên hết thảy.

Rõ ràng hai người đánh rất nhanh, nhưng vẫn rất kịch liệt. Do tốc độ quá nhanh, thanh âm do nắm đấm chạm vào nhau liên tiếp đã không thể phân biệt được. Binh lình bình thường nhìn không rõ thân ảnh của hai người, chỉ xác định được là bọn họ vẫn đánh nhau ở đây, chưa rời đi.

Đây là trận chiến dùng nhục thể để đấu, chiến đấu như vậy còn khiến người ta khó tin hơn là dùng nội kình chiến đấu. Hai người giống như hai con mãnh thú làm bằng sắt thép, dựa vào thể lực tuyệt đối muốn cho đối phương khuất phục. Hiển nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, chưa ai trong hai người đạt được mục đích.

Hắc Thượng quốc sư tránh né một đòn của Phương Giải, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào lồng ngực của Phương Giải. Phương Giải né tránh tức thì, khuỷu tay của Hắc Thượng quốc sư tạo ra một hố sâu trên bức tường phía sau Phương Giải, đá vụn bay tán loạn. Phương Giải tránh được một kích này, dùng chân đá vào lưng Hắc Thượng quốc sư, Hắc Thượng quốc sư hạ thấp người xuống, bàn chân của Phương Giải đá nát một góc tường.

Hắc Thượng quốc sư hạ thấp người xuống, dùng chân trái làm gốc, chân phải quét tới hạ bàn của Phương Giải. Bàn chân quét trên mặt đường, tạo ra một cái rãnh trên mặt đường cứng rắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<