← Hồi 0790 | Hồi 0792 → |
Hắc Thượng quốc sư cúi đầu nhìn bộ trường bào màu đỏ chót trên người mình, nhìn kim tuyến phản xạ ánh sáng, suy nghĩ xuất thần. Cửa thành được mở ra, ông ta vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước. Theo cửa thành dần dần mở, dường như ông ta thấy được mưa máu đập vào mặt. Trong nháy mắt hoảng hốt này khiến cho ông ta không tự chủ được run rẩy, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Giờ khắc cửa thành mở, ông ta chợt nhớ tới hai mươi năm trước.
Tuy mơ hồ, nhưng khắc cốt ghi tâm.
Trong đêm đen, một cái sân rất lớn vẫn thấp thoáng đèn dầu. Ở một nơi hẻo lánh trong cái sân này, ánh mắt của người nào cũng đỏ bừng chỉnh tề phát ra tiếng đau khổ, sắc mặt của người nào cũng khó coi. Đây là một nơi cách ly tiểu viện. Mà bọn họ đã ở trong này nhiều năm.
Mỗi ngày, bọn họ đều phải trải qua cuộc sống giống nhau, lo lắng đề phòng.
Bọn họ được mời tới nơi này làm việc, nhưng trải qua những ngày tháng giống như kẻ tù tội. Bọn họ được ăn ngon, nhưng không có tự do, cả ngày sống trong sợ hãi. Bọn họ không biết ai sẽ là kẻ chết tiếp theo. Người mới tới ngay ngày đầu tiên đã biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện đáng sợ gì. Bọn họ bị đưa vào, là vì có một nhóm người khác đã chết đi.
Trong nhà này còn khoảng mười mấy người, ngoại trừ người may mắn nhất sống nơm nớp lo sợ vài năm ra, hơn chín phần đều đã chết. Một nhóm người chết, một nhóm người khác lại bị đưa vào. Đám võ sĩ cường tráng thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ, khuôn mặt không lộ bất kỳ điều gì.
Bọn họ phải tiếp tục sống sót, dường như chỉ có một con đường có thể lựa chọn.
Thành công.
Nếu tiếp tục thất bại, bọn họ sẽ nhanh chóng bị một nhóm người khác thay thế. Chủ nhân của nhà này giống như một ác ma không gì là không làm được. Mặc kệ bọn họ giấu sâu như thế nào, thì cũng lần lượt bị bắt.
Một người chùm kín trong áo choàng nhìn mấy cỗ thi thể trên bàn, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và lo lắng, sau đó y nhìn đám người vây quanh cái bàn, chỉ vào hai người trẻ tuổi nhất:
- Lần này lại thất bại, dù sao cũng phải có người phụ trách thất bại, bằng không một khi hỏi tới thì sẽ không chỉ hai người bị chết...xin lỗi rồi, ở đây hai người các ngươi có tu vị thấp nhất. Các ngươi chết không ảnh hưởng quá lớn, cho nên...
- Không!
Hai người trẻ tuổi kêu gào một tiếng, vô thức trốn ra đằng sau.
Bọn họ cầu khẩn, khóc lóc, nhưng không có bất kỳ ai thông cảm. Những người khác đều biết rằng, nếu như mình thông cảm hai người này, vậy thì chết chính là mình. Đây là chuyện căn bản không cần phải suy tính. Giữa bọn họ không có cảm tình gì cả, tất nhiên sẽ không nguyện ý chết vì người khác.
Người chùm trong áo choàng khoát tay, vài võ sĩ áo giáp như lang như hổ xông tới, không nói một lời đè hai người trẻ tuổi kia lại, con dao đặt lên cổ. Nếu cửa một cái, lúc máu phun ra cũng là lúc tính mạng của hai người này kết thúc.
- Đợi một chút.
Đúng lúc này, có một nam tử chậm rãi đi vào. Vóc dáng của y không cao lắm, tướng mạo cũng không đặc biệt gì, nhưng khí chất trên người giống như một cây thương, cực kỳ khí phách. Thế nên nếu có người cao hơn y từ xa xa nhìn y, đều cảm thấy mình giống như người lùn.
Y đứng đó, giống như một tòa núi cao.
- Chủ nhân!
Người trong viện đều quỳ gối xuống, trên khuôn mặt là sự sợ hãi khó áp chế. Chính là nam tử ở trước mặt bọn họ này, đã giết rất nhiều đồng bọn của bọn họ. Cũng không biết có bao nhiêu người vì trốn tránh vị chủ nhân này, thà trốn vào trong rừng sâu núi thẳm làm bạn với dã thú. Đáng tiếc là, dù bọn họ có giấu ở sâu hơn, nếu nam tử này muốn tìm bọn họ, thì không ai trốn thoát.
- Lần này thí nghiệm còn thừa mấy người?
Nam tử hỏi.
Người chùm trong áo choàng cúi đầu thật sâu:
- Không còn thừa một ai. Người cuối cùng không sống tới ngày thứ ba liền chết, tổng cộng 24 người, hôm nay là người cuối cùng...Những vật thí nghiệm này không được tốt lắm. Lần trước gần thành công còn hơn đám người này nhiều.
Nam tử gật đầu, ánh mắt dừng lại ở hai người trẻ tuổi sắp tè ra quần:
- Đám tiếp theo còn phải mấy ngày nữa mới đưa tới, nhưng thí nghiệm thì không thể dừng...Hai người này còn trẻ, mang bọn họ đi thí nghiệm đi. Nếu như có thể tìm được thành công từ hai người bọn họ, thì ta sẽ hậu táng bọn họ.
- Vâng!
Người chùm trong áo choàng cười âm trầm, quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi, nói:
- Các ngươi đúng là may mắn. Nếu không phải chủ nhân đến, thì hôm nay các ngươi đã chết rồi. Ít nhất các ngươi có thể sống lâu thêm vài ngày. Nếu may mắn thành công, các ngươi thậm chí có thể được ghi tên vào sách sử, sao mà vinh quang.
- Không!
Hai người trẻ tuổi sợ hãi kêu lên, không ngừng giãy dụa giống như bị điên. Bọn họ hiểu rõ ràng rằng, cho dù sống thêm mấy ngày thì cũng không phải may mắn gì, mà là sự dày vò kinh khủng nhất trên đời.
- Van cầu ngài, giết ta đi!
- Giết ta đi!
Người dấu trong áo choàng lắc đầu:
- Không ai có thể vi phạm ý của chủ nhân, không ai có thể.
Hai người trẻ tuổi bị mấy người từng là đồng bạn đè xuống, lột hết quần áo trói trên bệ đá, dù bọn họ giãy dụa kiểu gì thì cũng không thoát được sự trói buộc của vận mệnh. Đồng bọn của bọn họ giơ con dao nhỏ sáng như tuyết, bắt đầu cắt trên người bọn họ. Có người cầm một cái bình trong suốt, bên trong dường như có thứ gì đó ngọ nguậy.
Vài ngày sau.
Người chùm trong áo choàng day day hàng lông mày, có chút mệt mỏi giãn người một cái, nhìn hai người trẻ tuổi hấp hối trên bàn, thất vọng lắc đầu:
- Quả nhiên vẫn chưa được...bọn họ đã vô dụng, mang ra ngoài xử lý đi. Hai người này vẫn tính là lớn tuổi rồi, lưu lại cũng vô dụng.
- Vâng!
Vài võ sĩ tiến vào, mang hai người sắp chết này đi.
Trong lúc mê man, cửa viện mở ra.
Cánh cửa mở thong thả, giống như là cánh cửa dẫn tới địa ngục.
Hắc Thượng quốc sư lắc đầu, cố gắng thoát khỏi ký ức. Cảnh tượng này ông ta đã mơ thấy vô số lần. Đúng vậy...ông ta tự nói với mình, đây chẳng qua là giấc mơ, cho dù, là ban ngày ông ta cũng mơ thấy.
...
...
Cửa thành mở.
Hắc Thượng quốc sư lắc lắc đầu thoát khỏi ký ức. Cánh cửa mở trong ký ức đã là chuyện quá khứ, cho dù có khủng bố hơn nữa thì nó cũng đã trôi qua. Hiện tại, ông ta phải đối mặt với cảnh cửa mở này.
Từ khi ông ta tu hành tới nay, dường như tiến cảnh của ông ta nhanh hơn người tu hành bình thường rất nhiều. Có đôi khi ông ta không nhịn được muốn cười. Nếu không phải năm ấy may mắn, thì ông ta đã không có thực lực như ngày hôm nay. Hai mươi năm qua, ông ta cảm nhận được mình càng ngày càng mạnh, cảm nhận được lực lượng mênh mông bên trong cơ thể, thế không thể đỡ.
Ông ta lựa chọn ở lại Đại Lý, là vì nơi này rất yên tĩnh.
Phong cảnh ở nơi này đẹp hơn bất kỳ nơi nào khác. Có người từng nói, một khi tới Đại Lý liền không muốn đi đâu nữa. Bởi vì phong cảnh nơi này đủ để mê hoặc bất kỳ cái tâm muốn yên tĩnh nào. Không chỉ vậy, ở đây ông ta còn được thỏa mãn những điều tuyệt vời.
Nếu ở địa phương khác, dù tu vị của ông ta rất cao nhưng sẽ không được coi trọng như vậy, có được địa vị cao như vậy. Ở thành Đại Lý, ông ta là quốc sư Nam Yến, luận về địa vị, có thể ngang hàng với Tể tướng Chu Kiểm Toán. Chu Kiểm Toán cũng phải khách khí nói chuyện với ông ta. Bởi vì địa vị của Chu Kiểm Toán là dựa vào thực lực của gia tộc. Mà Hắc Thượng quốc sư, dựa vào là thực lực của chính bản thân mình.
Mộ Dung Sỉ cho ông ta địa vị, ông ta có thể thỏa mãn rất nhiều dục vọng.
Tiền bạc?
Đã không còn ý nghĩa gì với ông ta rồi.
Nữ nhân?
Toàn bộ đại lý, ngoại trừ một số nữ nhân không thể động vào ra, mấy chục vạn nữ tử trong thành, ông ta có thể tùy tiện kéo vào phòng ngủ của mình. Cho dù là ông ta làm bẩn cung nữ trong hoàng cung, thì Mộ Dung Sỉ cũng sẽ giả vờ như không biết. Chỉ cần ông ta không chạm vào Hoàng hậu, phi tử của Mộ Dung Sỉ, thì trong mắt Mộ Dung Sỉ, các cung nữ khác chỉ là thứ để lôi kéo Hắc Thượng quốc sư mà thôi.
Ngay đêm qua, ông ta ngủ với con gái của Viên Ngoại Lang Binh Bộ.
Đối với ông ta mà nói, Viên Ngoại Lang Ngũ Phẩm của Binh Bộ, chỉ giống như một con kiến, không hề có sức uy hiếp.
- Chớ dọa bọn họ, sau khi vào thành, thành thật chút.
Phương Giải vỗ đầu bạch sư cười nói với nó, bạch sư liếc nhìn hắn, dường như có chút khó hiểu. Phương Giải cười nói:
- Nếu mày hù chết bọn họ, ta còn biết chơi kiểu gì?
Bạch sư bất mãn phun khí trắng từ mũi, quay đầu đi không nhìn Phương Giải, thật giống như một đứa trẻ con bị chọc giận.
Động sau cửa thành rất dài, chừng 20m.
Sau khi cửa thành được mở ra, binh lính thủ thành đều chạy hết vào trong thành, không ai dám đứng ở trong động. Thật giống như ba người nhìn thuận mắt này, là ác ma choàng da người. Trên thực tế bọn họ sai lầm rồi, bởi vì chỉ có người đi trước mới thực sự là ác ma.
Cửa thành mở ra.
Phương Giải là người đi đầu, Hạng Thanh Ngưu đi sau có chút mất hứng cất bộ bài vào trong túi. Y mất hứng, là vì vừa nãy y thua nhiều nhất. Vốn có một phần tư thành Đại Lý, nhưng lại bị Phương Giải thắng hơn nửa. Hiện tại, y chỉ còn một phần mười Đại Lý. Mà chính vào lúc này cửa thành lại mở, khiến y không có cơ hội gỡ vốn.
Tạ Phù Diêu thì lại rất bình tĩnh, tuy rằng y thua sạch một phần tư thành Đại Lý.
Sau khi đi vào, Tạ Phù Diêu đứng ở cửa, thân hình thẳng tắp. Y giống như một cây tùng che trời, khiến người khác phải ngước nhìn.
Lúc đi tới trung tâm cửa động, Hạng Thanh Ngưu cũng dừng lại. Y ngồi khoanh chân xuống đá xanh, lấy bộ bài từ trong túi, có chút nhàm chán xào bài, sau đó úp bài xuống mặt đất để rút. Đây là cách chơi khi chỉ có một mình.
Phương Giải đi xa nhất, hắn đi hết cửa động rồi mới dứng lại.
Hắc Thượng quốc sư cẩn thận nhìn Phương Giải, sau đó lại nhìn Tạ Phù Diêu ở bên ngoài cửa lớn, Hạng Thanh Ngưu ở giữa cử động, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
- Hóa ra ngươi căn bản không có ý định tới hoàng cung quyết chiến với Ngộ Kỷ Đại hòa thượng.
Phương Giải mỉm cười:
- Ngộ Kỷ Đại hòa thượng cũng chưa từng có ý định quyết chiến với ta.
- Đám hòa thượng quả nhiên đều không đáng tin cậy. Dù không nói dối thì bản thân bọn họ cũng là một lời nói dối.
Hắc Thượng quốc sư mặc dù có chút giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại:
- Ta quên mất, Ngộ Kỷ Đại hòa thượng là một người không thể nhờ vả nhất.
Phương Giải gật đầu:
- Bởi vì ông ta thông minh hơn rất nhiều người.
Hắc Thượng quốc sư lắc đầu:
- Không...bởi vì ta mạnh hơn ông ta.
...
...
Hắc Thượng quốc sư nhìn cửa thành, có chút buồn bã nói:
- Cửa mở, lại đóng lại là được.
Phương Giải quay đầu nhìn, sau đó nghiêm túc nói với Hắc Thượng quốc sư:
- Thời gian của ngươi không còn nhiều lắm. Từ lúc kỵ binh xuất phát tới lúc vọt vào cửa thành cần nửa canh giờ. Ngươi chỉ có nửa canh giờ đánh bại ba người bọn ta, sau đó đóng cửa.
- Không cần lâu như vậy.
Hắc Thượng quốc sư vươn tay ra nói:
- Tin ta đi, sẽ rất nhanh thôi.
Phương Giải gỡ Trực Lộ đao từ sau lưng rồi cắm xuống đất, lắc lắc cổ tay:
- Ta thích nhất kẻ hay khoác lác như ngươi, bởi vì đánh rất thích.
← Hồi 0790 | Hồi 0792 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác