← Hồi 397 | Hồi 399 → |
Trong lòng Hoàng Phủ Điềm phẫn hận tới cực điểm, hắn sáng sớm đã nghe được tin sư phụ bị đuổi hắn biết rằng mẫu hậu trả thù mình rồi sư phụ là người duy nhất hắn nể trọng, nếu như bọn họ đi rồi thì mình phải làm sao bây giờ.
Hắn vừa hận vừa tức, đã mất đi lý trí bắt đầu rống to:
- Mẫu hậu, vì sao?
- Ngươi cứ như vậy mà nói chuyện với ai gia sao?
Thân thái hậu lạnh lùng:
- Đây chính là cách bọn họ dạy ngươi làm con hay sao?
Hoàng Phủ Điềm bỗng nhiên ý thức được hắn làm ra bộ dạng như vậy ngược lại chọc giận thái hậu hắn dần tỉnh táo lại khắc chế phẫn hận trong lòng mà trầm giọng nói:
- Bọn họ cũng không vi phạm điều gì dạy nhi thần rất tốt chúng ta nói chuyện rất hòa hợp xin mẫu hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban để cho bọn họ được ở cạnh nhi thần.
Thân thái hậu lãnh đạm nhìn qua nhi tử, thấy hắn cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại bà liền thản nhiên nói:
- Chu Kỳ Luân là lễ bộ thượng thư dựa theo luật pháp của triều đình tới địa phương dò xét, Duyên An quận xảy ra chuyên gian lận làm rối loạn kỷ cương hắn là lễ bộ thượng thư không đi chẳng lẽ còn muốn ai gia đi thay hắn sao?
Thấy nhi tử muốn phản bác, nàng lập tức khoát tay:
- Ngươi nghe ai gia nói xong.
- Còn Từ Quân hắn là đại học sĩ, dạy ngươi đọc sách đã năm năm dựa theo pháp luật của triều đình thân vương sư không thể quá ba năm, hắn đã làm rất lâu rồi hơn nữa tất cả các đại học sĩ đều đi địa phương làm quan là lệ cũ, chẳng lẽ Từ Quân dạy ngươi đọc sách thì có thể đặc biệt được trực tiếp thăng làm thị lang hay sao?
- Không nhi thần cũng không phải nói bọn họ đặc biệt nhi thần chỉ cho rằng thái hậu xử lý bất công.
- Vậy ngươi nói xem ai gia xử lý bất công ở chỗ nào?
Hoàng Phủ Điềm dù sao cũng còn rất trẻ, ăn nói của hắn không bằng mẫu thân chỉ hai câu nói đã bị thái hậu làm cho cứng đơ, cuối cùng hắn không biết làm sao quỳ ở phía dưới không nói một lời.
Thân thái hậu nhìn hắn, nàng từ từ nói:
- Được rồi nể tình bọn chúng dạy ngươi, ai gia hơi thoáng một chút, Chu Kỳ Luân tới Duyên An quận bình thường điều tra không sửa đổi, Lâm Ấp quận đúng là hơi xa vậy để cho Từ Quân công tác ở Tư Dương quận, cứ như vậy đi, ngươi quỳ bình an.
- Vậy nhi thần đọc sách làm sao bây giờ?
- Chuyện này ai gia biết phải làm sao, ai gia sẽ để cho quang lộc tự thiểu khanh Hàn Lộ tới dạy cho ngươi hắn học vấn uyên bác không thua gì Từ Quân ai gia đã quyết định.
Hoàng Phủ Điềm toàn thân run lên, Hàn Lộ chính là người của Bạch Minh Khải mà Bạch Minh Khải chính là phát ngôn của thái hậu ở trong triều đình tương đương với giám thị mình, hắn tất cả đều minh bạch mẫu hậu hoài nghi mình rồi.
Hoàng Phủ Điềm thẫn thở trở về cung điện của mình.
Từ khi trường thái học phát sinh thảm án, Thân Quốc Cữu cũng trầm mặc, hắn không nhắc lại chính sự đường nữa hắn cũng ý thức được để cho thái hậu bỏ quyền là không thể nào, nàng cùng với Thân Tể có tới bốn mươi vạn quân đội thực lực tuyệt đối cường đại, làm sao có thể nguyện ý bỏ đi quyền lực của mình được.
Hơn nữa hắn không thể không thừa nhận được rằng Thân thái hậu có thủ đọan, nàng một mực bắt lấy Bạch Minh Khải và các đại thần ủng hộ mình, tăng lương cho các quan viên trên phạm vi lớn, làm lung lạc cả triều đình.
..........
Ở bên ngoài tuyết rơi lả tả, Hoàng Phủ Điềm đang cưỡi ngựa dừng phía trước Thân Quốc Cữu bước tới thi lễ:
- Lão thần Thân Trăn tham kiến bệ hạ.
- Quấy rầy tướng quốc rồi.
Hoàng Phủ Điềm thở dài một hơi:
- Trẫm dạo chơi không cần quá khoa trương mau nhanh len đi.
- Lão thần minh bạch mời bệ hạ.
Thân Quốc Cữu đem Hoàng Phủ Điềm vào trong thư phòng của mình ở đây không còn người thứ ba nữa, Hoàng Phủ Điềm bỗng nhiên quỳ xuống rơi lệ nói:
- Cữu cữu cứu chất nhi.
Thân Quốc Cữu cuống quít đỡ hắn lên:
- Bệ hạ không thể như vậy không thể như vậy.
Hắn đem Hoàng Phủ Điềm đỡ ngồi xuống rồi thở dài nói:
- Bệ hạ có chuyện gì xin nói ra.
Hoàng Phủ Điềm gật nhẹ đầu sau nửa ngày hắn bỗng nhiên phẫn hận nói:
- THân là thái hậu không ở sâu trong nội cung mà lại khống chế quyền hành kiến thức nông cạn làm cho quốc gia lầm lỡ hiện tại binh đã nguy tới dưới thành bà ta còn không biết sai muốn tiếp tục lộng quyền, cơ nghiệp ba trăm năm của Đại Ninh vương triều sắp phải hủy trong tay của bà ta rồi.
Thân Quốc Cữu thấy hắn kích động thì cười khổ:
- Bệ hạ dù sao cũng là mẫu hậu của người không thể nói như vậy.
- Có thể ta là con của bà ta nhưng tướng quốc ông biết bà ta nói thế nào không, lúc đầu thì nói ta mười tám tuổi có thể chấp chính về sau lại sửa lại thành hai mươi tuổi sau đó lại đổi giọng không gọi là độc lập chấp chính nữa mà là tham chính ta hỏi qua bà ta cái gì gọi là tham chính, bà ta nói là sẽ giao cho ta một bộ phận tấu chương để ta thay bà ta phân ưu.
Hoàng Phủ Điềm kích động sửa thành xưng ta cho thấy hắn không cho mình là hoàng đế nữa rồi:
- Tướng quốc ông cho rằng bà ta nhất thời vui đùa hay là nói thật?
Thân Quốc Cữu trầm mặc hắn không biết thế nào nữa, tiểu hoàng đế đã lớn rồi muốn lừa gạt y là không thể nào hắn biết rõ tương lai dù Hoàng Phủ Điềm mười tám hay hai mươi tuổi cũng chỉ là con rối mà thôi.
Thật lâu sau Thân Quốc Cữu mới thở dài nói;
- Nàng ta tuy là muội ruột của thần nhưng cũng là mẹ ruột của bệ hạ thần không thể nói chuyện với nàng, nhưng bây giờ thần nói thật mặc kệ thế nào nàng ta một ngày nào đó sẽ trở thành Võ Tắc Thiên thứ hai.
Hoàng Phủ Điềm chấn động:
- Cữu cữu nói rằng mẫu thân sẽ....
Thân Quốc Cữu gật đầu:
- Hắn là như vậy từ nhỏ thần đã hiểu tính tình của bà ta hơn nữa hiện tại cũng nhìn thấu bà ta đối với quyền lực vô cùng si mê, trừ phi bà ta chết rồi mới có thể buông tha nhưng bà ta năm nay ba mươi tuổi thân thể rất tốt nếu bão dưỡng tốt có thể chấp chính bốn mươi năm mà bên thái miếu thiết bia có ghi, thái hậu nhiếp chính không thể nhiều hơn mười năm nói cách khác sau mười năm bà ta phải giao quyền đương nhiên chỉ còn một biện pháp là cải biến thân phận đăng cơ làm đế.
Dừng một lúc Thân Quốc Cữu lại từ từ nói:
- Bệ hạ không thể giải thích thủ đoạn của bà ta rồi đem Chung Từ hai người điều đi chỉ là bà ta không muốn vạch mặt bệ hạ nhưng thần có thể nói ít nhất trong vòng ba tháng hoặc nửa năm sau Chu Từ hai người sẽ chết ở nơi đảm nhiệm bệ hạ không có bất kỳ cơ hội nào.
*****
Hoàng Phủ Điềm chán nản ngồi xuống lời Thân Quốc Cữu nói như là từng cây châm đâm thủng lòng hắn, hắn thấp giọng hỏi:
- Vậy ta nên làm sao bây giờ?
- Bệ hạ hiện tại chỉ có hai con đường một là thuận theo bà ta không có phản kháng gì cả, cũng không được bất mãn, có lẽ tới khi bệ hạ hai mươi tuổi bà ta sẽ cho bệ hạ tham chính cho một số quyền lực tương đối, nếu như bệ hạ không thể nhẫn nhịn.
Thân Quốc Cữu dừng ở hắn gằn từng chữ:
- Thì chỉ có thể đi con đường thứ hai.
Thời gian đã tới tháng mười hai cách năm mới càng ngay càng gần, còn một tháng nữa, đây cũng là thời khắc mà dân chúng Ung Kinh bề bộn nhất nhà nhà đều sắm đồ tết.
Vào năm mới Sở Phượng tràng trang sinh ý vô cùng náo nhiệt, khách nhân đa phần đều là đại gia đình, mỗi ngày có xe ngựa nối liền không dứt đi tới.
Dư Vĩnh Khánh mấy ngày nay cũng bận rộn Ung Kinh triều nội loạn báo cho hắn càng lúc càng nhiều buổi chiều Dư Vĩnh Khánh chạy từ bên ngoài về, hắn có việc gấp thương lượng với Đàm tiên sinh.
Đàm tiên sinh là phụ tá mà Hoàng Phủ Vô Tấn phái tới xem như là quân sư của Dư Vĩnh Khánh tên đầy đủ của hắn là Đàm Cử, cũng là tình báo đầu lĩnh của Tề châu lúc Hoàng Phủ Chung còn sống, Tề Châu bị chiếm hắn biết rõ đại thế của Tề vương bị mất cho nên tới nương tựa Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Vô Tấn tận dùng hắn, phái hắn tới hiệp trợ Dư Vĩnh Khánh, gia tăng năng lực phân tích tình báo, Đàm Cử tiến tới Ung Kinh đã một tháng, cực lực đề cao đây là cơ hội để đánh Ung Kinh.
Ở trên lầu của trà trang lúc này Đàm Cử đang bận rộn xem tình báo, hắn lúc này đang bị hấp dẫn bởi tình báo ở Hán Trung.
Trên tình báo nói lúc trước từ Thục Châu vận chuyển rất nhiều đoàn xe tới Ung Kinh ngày ngào cũng có thể nhìn thấy nhưng bây giờ bốn năm ngày mới nhìn thấy một đoàn xe nho nhỏ rõ ràng số lượng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Phần tình báo này cũng mang tới cho Đàm Cử một cảm giác quan trọng, bởi vì Quan Trung cùng với quan nội và Tấn châu sở hữu tới bốn mươi vạn quân đội hơi nữa Tấn Châu cũng không có nhiều lương thực cơ hồ một nửa đều từ Thục châu vận chuyển tới nếu như lương thực Thục Châu bị cắt đứt như vậy sẽ hình thành uy hiếp nghiêm trọng với quân đội Ung Kinh.
Đây tuyệt đối là một tình báo trọng yếu, nhưng không biết nó có ảnh hưởng bao nhiêu, Đàm Cử trầm mặc sau một lúc hắn bắt đầu muốn đi hỏi Bạch Minh Khải, minh bạch tình huống cụ thể.
Đúng lúc này Dư Vĩnh Khánh đã bước nhanh tới;
- Tiên sinh có tình báo trọng yếu.
- Dư tướng quân tới vừa vặn, bên này ta cũng phát hiện ra một tình báo rất là kỳ quía.
Hai người ngồi xuống, Dư Vĩnh Khánh tới trước nói:
- Ta vừa mới được tin tức lễ bộ thượng thư Chu Kỳ Luân được phái tới Duyên An dò xét khoa cử, đại học sĩ Từ Quân thì nhậm chức làm Tư Dương thứ sử hai người này đều là những người mà hoàng đế tín nhiệm nhất.
Đàm Cử gật đầu:
- Cái này rõ ràng cho thấy thái hậu và hoàng đế bắt đầu có mâu thuẫn, đây chỉ là một cảnh cáo, ta cho rằng kế tiếp thái hậu sẽ có động tác hơn nữa tiểu hoàng đế cũng không bỏ qua, hừ còn có Thân Quốc Cữu ở bên cạnh nhìn chằm hằm Ung Kinh đấu tranh quyền lực đã bắt đầu náo nhiệt rồi.
Đàm Cử cầm tình báo trong tay đưa cho hắn:
- Ngươi xem tình báo này đi tin rằng cũng có hứng thú.
Dư Vĩnh Khánh tiếp nhận tờ giấy hắn nhìn thoáng qua một lúc rồi ngây ngẩn cả người:
- Thục Châu đoạn vận lương thực, vậy Ung châu kia phải làm sao bây giờ?
Đàm Cử khẽ cười nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì Thục Châu cạn lương thực liên quan đến việc Thân Quốc Cữu nhập thục.
- Chẳng lẽ là quân lương bị Thân Quốc Cữu cắt đứt?
Dư Vĩnh Khánh nghi ngờ hỏi.
- Dư tướng quân sự tình không đơn giản như vậy, khu vực Quan Trung cho tới bây giờ là thiếu đất nhiều người cần đại lượng lương thực từ bên ngoài nhập vào hiện tại phải nuôi sống bốn mươi vạn quân mà lương thực Lũng Hữu cũng không cho bọn họ, chỉ còn có Thục châu, mà Thục Châu lại không vận chuyển điều này cho thấy Thân Quốc Cữu dùng lương thực làm vũ khí tạo áp lực với thái hậu.
- Vậy ý của Đàm tiên sinh chúng ta phải làm sao?
Đàm Cử cười nói:
- Như vậy đi chúng ta chia nhau hành động ta đi tìm Bạch Minh Khải, thám thính một chút tin tức, ngươi đi nghe ngóng chuyện lương thực tồn kho ở Ung kinh, tranh thủ buổi tối mang tình báo tới đây.
Hai người thương nghị một lát rồi chia nhau ra hành động.
Vương triều Ung kinh có ba kho, một cái gọi là thái kho đây là kho lúa của triều đình cũng là miếng bánh ngọt lớn nhất, tiếp theo là địa phương quan kho, tuy không lớn nhưng tụ tập một chỗ thì số lượng rất khả quan, thứ ba là thường bình kho cái này chủ yếu là lương thực dùng để bình ổn giá thị trường, kho lúa chính thức cũng không lớn.
Bất luận là thái kho địa phương quan kho hay là thường bình kho thì quyết sách về vấn đề lương thực vẫn ở trong tay của hộ bộ tuy nhiên quản lý cụ thể những kho này lại không quan hệ tới hộ bộ.
Kho lúa địa phương là do quân phủ địa phương quản lý, thái kho cùng với trường bình kho thì quy về thái phủ tự quản lý. Do tam phẩm thái phủ tự khanh tới cửu phẩm quản lý, đều nắm giữ được tình huống chân thật nơi này.
Dư Vĩnh Khánh không thể nào tới tìm Thái Phủ Tự khanh tìm hiểu. hắn đành phải tìm phó thừa quản lý kho phẩm trật cửu phẩm.
Đối diện Bình Khang phường là Tuyên Dương phường, ở Tuyên Dương phường có một hộ gia đình là nhà của Đoạn Minh Nghĩa Đoạn Minh Nghĩa xuất thân khoa cửa, hắn cũng không đậu tiến sĩ, hai mươi ba tuổi vì gặp cơ duyên xảo hợp đã được làm quan cửu phẩm phó thừa thái kho, đây chính là quan viên cấp thấp nhất ở Đại Ninh vương triều cũng không có cơ hội lên chức, cả nhà bảy miệng ăn toàn bộ dựa vào hắn.
Dư Vĩnh Khánh sở dĩ biết rõ hắn là vì nủa năm trước phụ thân Đoạn Minh Nghĩa tổ chức sinh nhật năm mươi năm Đoạn Minh Nghĩa đã tới trà trang mua trà ở trong khách hộ có ghi chép.
Dư Vĩnh Khánh mang theo một gã thủ hạ tới đây sau khi tìm thấy nhà của Đoạn Minh Nghĩa thì lúc này đã là hoàng hôn, chắc hẳn hắn đang ở nhà.
Dư Vĩnh Khánh gõ cửa.
- Ai đó?
Ở trong sân truyền ra một thanh âm nữ nhân.
- Tại hạ là bằng hữu của Đoạn Minh Nghĩa, đến thăm hắn.
Một lát sau cửa mở ra một phu nhân tuổi trẻ chần chừ một thoáng rồi hỏi:
- Ngươi là bằng hữu của phu quân ta?
Nàng chính là thê tử của Đoạn Minh Nghĩa hiện tại mặc quần vải trên đầu cài trâm, có thể thấy được cuộc sống gia đình của Đoạn Minh Nghĩa cũng không dư dả cho lắm thậm chí là bần hàn.
Dư Vĩnh Khánh mỉm cười:
- Tại hạ là bằng hữu của trượng phu tại hạ họ Dư đặc biệt tới thăm hắn không biết hắn có nhà hay không?
Thê tử của Đoạn Minh Nghĩa thấy trong tay của Dư Vĩnh Khánh cầm theo một cái rổ bên trong có đồ vật lớn nhỏ, giống như là trà tốt nhất, nàng lập tức nhiệt tình mời bọn họ vào trong sân nhỏ.
- Hắn ở đây mau mau vào đi.
← Hồi 397 | Hồi 399 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác