← Hồi 387 | Hồi 389 → |
Lúc này La Khải Ngọc chạy còn nhanh hơn con thỏ. Gã có mấy trăm thân binh bảo hộ, vòng qua kho lương Huỳnh Dương bại trốn hướng phía nam.
Canh năm, thủy quân Sở Châu triệt để chiếm lĩnh kho lương Huỳnh Dương. Nhưng Sở quân không dám thả lỏng, bên Hổ Lao quan còn chưa truyền đến tin tức. Họ lập tức bày ra phòng ngự, đem từng hỏa pháo nâng vào thổ thành bốn phía kho lương. Rắc nhiều chông sắt lên xung quanh thổ thành. Loại chông sắt này cực nhỏ, có ba cây châm mỏng, màu xanh, khiến người nhìn sinh ra tâm lý sợ độc.
Mãi đến khi sắc trời sáng rõ thì Sở quân đã hoàn thành xong phòng ngự, chiến trường trên cơ bản cũng thu thập xong. Đầu hàng hai vạn, giết bốn ngàn, còn năm ngàn người bại trốn. Ba vạn thủ quân kho lương Huỳnh Dương gần như toàn quân bị diệt.
Một đội do hai mươi chiến thuyền lớn tổ thành trong đêm đen chạy nhanh hướng tây. Trên hai mươi chiếc thuyền lớn chở đầy ba ngàn binh sĩ Sở quân, do thủy sư tướng quân Lâm Viễn Dương thống soái. Mục tiêu của họ là Tỷ Thụy Trấn cách hai mươi dặm. Họ không tham gia chiến dịch tấn công kho lương, họ có nhiệm vụ càng quan trọng hơn.
Hồng Câu chảy qua Huỳnh Dương xong vòng hướng nam, ở ngã rẽ sẽ có hai vận nhà nhân công, một thông hướng vận hà kho lương Huỳnh Dương, chỉ có ba dặm. Một cái khác thì thông tới vận hà hồng tỷ của Hồng Câu và Tỷ Thủy, là tám mươi năm trước khai quật ra. Nó cũng liên thông đường thủy vận tải động mạch của quận Huỳnh Dương và Kinh Triệu phủ, dài chừng hai mươi dặm nhưng có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng. Vận hà thông thẳng đến trấn Tỷ Thủy, ở đó chảy vào Tỷ Thủy. Trấn Tỷ Thủy Hổ Lao quan chính là mục tiêu của ba ngàn Sở quân này. Giành trước đoạt Hổ Lao quan cũng là chặn đường đông tiến của viện quân Tề quân.
Hổ Lao quan nam liên tung nhạc, bắc tần Hoàng Hà, núi non giao nhau thành hiểm yếu, có khí thế 'nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai', là vùng đất các đời binh gia phải tranh giành.
Hổ Lao quan ở phía tây Tỷ Thủy, Đại Ninh vương triều đã bình an hơn ba trăm năm, tác dụng quân sự của Hổ Lao quan ngày càng lơ là, trở thành một tòa thuế quan. Thương nhân đến đây đều sẽ bị kiểm tra, có bằng chứng nộp thuế thì được thông qua, nếu không có phải tiến hành đóng thuế quá hạn. Bình thường chỉ có trăm binh sĩ và mười mấy quan thu thuế trú tại đây.
Tề quân đánh hạ Huỳnh Dương xong đặt trọng điểm phòng ngự tại kho lương Huỳnh Dương, trú đóng trọng binh tại đó. Hổ Lao quan có vẻ như không quan trọng mấy, nhưng một khi Huỳnh Dương thất thủ thì địa vị chiến lược của Hổ Lao quan cũng đột hiện ra.
Sở quân tập kích kho lương thực Huỳnh Dương, cùng lúc muốn chiếm lĩnh Hổ Lao quan. Lúc này Hổ Lao quan chỉ có năm trăm thủ quân, La Thiến dẫn năm vạn đại quân đang trên đường tới Hổ Lao quan, trong đó năm ngàn tiên phong cách Hổ Lao quan chưa đến năm mươi dặm.
Canh bốn, ba ngàn Sở quân đến cách Hổ Lao quan ba dặm. Họ không sốt ruột tấn công quan ải mà trốn trong rừng rậm. Một khi bị thủ quân phát hiện thì họ khó thể trong thời gian ngắn nhất hạ Hổ Lao quan. Nếu bị chủ lực Tề quân chiếm lĩnh thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Sở quân hiểu rất rõ ràng điểm này.
Hổ Lao quan ở trong một sơn cốc dài chừng bảy, tám dặm, rộng khoảng một dặm. Xây tường thành vững chắc, chặn ngang đường sơn cốc này. Quan ải rất yên tĩnh, năm trăm thủ quân không phát hiện bên Huỳnh Dương khác lạ. Họ giống như bình thường, đa số quân sĩ đều đang ngủ say, chỉ có hai mươi binh sĩ tuần tra trên đầu tường.
Lúc này phía xa truyền đến tiếng chuông ngựa *đinh đinh*, tiếng chuông đặc biệt của thương nhân theo gió đêm truyền đến. Tiếng chuông tuyệt diệu khiến đám thủ quân buồn ngủ tỉnh táo lại.
Trong đêm đen, đám thủ quân trên đầu tường dần thấy rõ thương nhân tới gần. Khoảng hơn hai mươi người, dắt theo hai trăm con ngựa. Trên lưng mỗi con ngựa cõng hai cái hòm lớn. Ngựa phát ra tiếng *phì phì* trong mũi, có vẻ như nó rất vất vả, hiển nhiên trong hòm đựng đồ vật nặng.
Từ sau khi Tề quân công hãm Lạc Kinh, thuế vụ tra xét ở Hổ Lao quan cũng không còn, nhưng vẫn nhận thuế, do quân đội đến làm. Cũng có nghĩa đây chính là thu nhập bên ngoài của năm trăm thủ quân. Cho nên Hổ Lao quan tuyệt đối là công việc béo bở. Thủ thành là một đô úy họ Khương, gã từng là đội chính thân binh của La Khải Ngọc. Lúc này vị Khương đô úy đang ngủ say, nên do hiệu úy họ Kiều chịu trách nhiệm.
Kiều hiệu úy đến Hổ Lao quan mới một tháng nhưng đã bỏ túi riêng cỡ ngàn lượng bạc. Tuy nhiên, đó chỉ là bởi vì chiến tranh ảnh hưởng thương nghiệp, chứ nếu không lúc trước ngày thái bình, gã ít nhất kiếm được tới năm ngàn lượng bạc. Đương nhiên, lúc hòa bình thì ngân thuế sẽ không chui vào túi của họ.
Không chỉ là Kiều hiệu úy, các binh sĩ đều có thu nhập riêng, tối thiểu cũng giành được trăm lượng bạc. Nghe tiếng chuông ngựa, hai mươi mấy binh sĩ làm việc đều chen chúc nhau tới đầu tường, thò đầu nhìn xuống dưới.
Kiều hiệu úy "suỵt" một tiếng, nhỏ giọng mắng:
- Đám ngu ngốc các ngươi, kinh động người khác thì lấy được cái quỷ tiền a!
Đám lính thoáng chốc câm như hến. Thủ quân có năm trăm người, đánh thức càng nhiều người thì sẽ thêm nhiều kẻ đến chia tiền, đạo lý này ai mà không hiểu.
Kiều hiệu úy không nói nữa, nhẹ phẩy tay:
- Một người đi xuống dưới đi.
Đám lính đã tích lũy kinh nghiệm vớt tiền rất phong phú. Khuya khoắt phải giữ yên tĩnh, không thể lớn tiếng quát hỏi, phải lặng lẽ. Lập tức có một tên là Ngũ Trường binh sĩ đi xuống dưới.
- Các ngươi từ đâu tới?
Một thương nhân dẫn đầu vội tiến lên, cúi đầu khom lưng nói:
- Bẩm báo quân gia, chúng ta từ Kinh Châu đến, đi Lạc Kinh buôn bán.
Kỳ thật những thương nhân từ đâu tới không quan trọng, đám lính cũng không phải muốn kiểm tra cái gì. Chúng chỉ quan tâm hai việc, có đóng thuế chưa? Hàng giá trị bao nhiêu?
Không có nộp thuế thì chúng có thể quan minh chính đại thu thuế rồi, hàng có giá trị càng cao thì thuế càng nặng.
- Đơn nộp thuế đâu? Đưa ta xem xem!
- Bẩm quân gia, chúng ta chưa nộp thuế, chuẩn bị đến Lạc Kinh mới nộp.
Mắt Ngũ Trường chợt lóe sáng, lòng thầm mừng, dê béo tới rồi.
Gã đi tới một con ngựa, vỗ hòm lớn trên lưng ngựa, nói:
- Bên trong là cái gì, mở ra coi thử!
- Bẩm quân gia, đều là thổ sản Kinh Châu, mở ra không tiện lắm.
Nói rồi thương nhân nhét một khối bạc nặng trĩu vào tay Ngũ Trường, nặng ước chừng mười lượng.
Gã mừng thầm, cất đi bạc, cười nói:
- Vậy được rồi, chỉ mở một cái là được.
Nhất định phải nghiệm hàng mới tiến quan được, đây là thông lệ. Thương nhân mở ra một rương, chỉ thấy bên trong là vải vóc thượng đẳng. Ngũ Trương híp mắt lại, tối nay phát tài to rồi. Gã lập tức làm động tác tay ý bảo mở cửa với đầu tường. Kiều hiệu úy đứng trên đầu tường đang thò đầu xem xét, thấy động tác tay của Ngũ Trượng ý chỉ có lời to thì lòng mừng rỡ, lập tức ra lệnh.
- Mở cửa! Thanh âm nhỏ chút!
*****
Cửa thành Hổ Lao quan chậm rãi mở ra, thương đội bắt đầu vào thành. Hổ Lao quan không lớn, trước sau chỉ có hai tường thành, cách nhau mấy trăm bước. Đất trong thành bằng phẳng trải đá, xây dựng mấy chục đống kiến trúc. Chủ yếu là dịch trạm, sở kê khai thuế, quân doanh và vài khách sạn. Có thể trú đóng hơn ba ngàn quân đội bây giờ chỉ trú năm trăm quân, trong thành hiện ra cực kỳ trống trải.
Sau khi thương đội vào thành thì ngừng ở thành động, không vào quản trường. Thành động vừa dài vừa tối là góc khuất tốt nhất. Đám tiểu nhị lần lượt gỡ hòm lớn khỏi lưng ngựa.
Lúc này Kiều hiệu úy từ đầu tường chạy xuống, kéo lại Ngũ Trường, nhỏ giọng hỏi:
- Là hàng gì vậy?
Ngũ Hàng cười nói khẽ bên tai gã:
- Đều là tơ lụa thượng đẳng cả, hơn nữa chưa đóng thuế.
Hai người nhịn không được cười gian, mắt tràn ngập đắc ý.
Kiều hiệu úy lập tức nói với Ngũ Trường:
- Đi kêu các huynh đệ xuống dưới kiểm kê.
Ngũ Trường chạy nhanh như bay đi.
Lúc này, hai thương nhân tiến lên, cầm mấy đĩnh bạc trắng đưa cho gã, nói:
- Đây là chút tấm lòng, xin nhận cho!
Kiều hiệu úy cười híp mắt, giơ tay ra định nhận thì bỗng một chủy thủ sáng lóe ghìm thắt lưng gã.
- Không được hé răng, nếu không chém chết ngươi!
Một người khác động tác mau lẹ cướp đi đao giắt bên hông Kiều hiệu úy. Biến cố đột ngột khiến Kiều hiệu úy kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không nói thành lời.
- Kêu mọi người xuống dưới xếp hàng, nghe thấy không đó?
Chủy thủ nhích lên trước vào phần, đâm vào da thịt, Kiều hiệu úy mới tỉnh hồn lại.
Phần hông đau đớn khiến gã sợ hãi chân nhũn ra, ngoan ngoãn kêu lên:
- Mọi người xuống dưới hết, xếp hàng!
Hai mươi mấy binh sĩ từ cửa thành lần lượt chạy xuống, nhanh chóng đứng thành hàng.
Thương nhân đứng sau lưng Kiều hiệu úy nhỏ giọng nói:
- Kêu chúng bỏ binh khí xuống, kiểm tra hàng.
Kiều hiệu úy chỉ đành nghe theo mệnh lệnh, lên tiếng:
- Các huynh đệ đều bỏ nó xuống đi kiểm kê đi, đừng hù chạy khách nhân.
Đám lính hiểu ý cười, đều bỏ đao xuống, chạy tới thành động. Dục vọng phát tài thiêu đốt trong lòng mỗi người. Chúng đã nghe nói rồi, đều là tơ lụa thượng đẳng.
Hai mươi mấy binh sĩ chạy đến trước cửa thành, thoáng chốc ngơ ngẩn. Hòm lớn ở trên mặt đất, nắp mở ra, bên trong trống rỗng. Hơn hai trăm binh sĩ Sở quân tay cầm toại phát súng, lạnh lùng nhắm vào chúng. Hai mươi mấy tiểu nhị luồn tới sau lưng chúng, cũng nâng lên toại phát súng, chặn đường lui của chúng.
Đại tướng Sở quân dẫn đầu lớn tiếng quát:
- Tất cả ngồi xổm xuống, nếu không giết không tha!
Hai mươi mấy binh sĩ đều ngẩn ngơ. Dục hỏa phát tài bị bồn nước lạnh tạt ướt, biến cố đột ngột khiến chúng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ngờ chuyện thành như vậy, không ai biết nên làm sao.
Thời cơ đã đến lúc mấu chốt nhất, thương nhân bóp cổ Kiều hiệu úy, chủy thủ đâm vào lưng gã:
- Ra lệnh cho chúng ngồi xổm xuống!
Kiều hiệu úy bị bức bất đắc dĩ, hô to:
- Tất cả ngồi xổm xuống!
Hai mươi mấy binh sĩ đành nghe lệnh ngồi xuống. Sở quân tập kích lập tức phát động, xông lên đầu tường, chiếm lĩnh bàn kéo khống chế cửa thành. Một mũi tên lửa *xoẹt!* một tiếng bay lên trời đêm, ở trên không trung *Bùm!* nổ tung, hoa lửa văng khắp nơi.
Lâm Viễn Dương núp ngoài hai dặm thấy đã đắc thủ lập tức quát to:
- Giết vào trong quan!
Ba ngàn Sở quân ùa lên, sát khí đằng đằng xông hướng Hổ Lao quan.
Lúc này, tên lửa phát ra ánh sáng và tiếng nổ vang kinh động Tề quân trong thành. Binh sĩ Tề quân trong vài tòa quân doanh lật đật bò dậy, lại bị đám binh sĩ Sở quân lao vào doanh trại bắn một phát *đoàng!*
Đám lính quát to:
- Không ai được động đậy, ai dám động sẽ giết người đó!
Tiếng súng nổ rõ to chấn nhiếp đám binh sĩ Tề quân, không ai dám động. Lúc này Khương đô úy Tề quân vung đao lao ra khỏi phòng, hét to ra lệnh đám lính phải chống cự, lại bị mười mấy Sở quân dàn thành hàng loạn súng đánh ngã xuống đất.
Khoảnh khắc, ba ngàn Sở quân giết vào Hổ Lao quan, chiếm cứ tòa quan ải địa thế hiểm yếu. Lúc này, phía đông kho lương Huỳnh Dương đang kịch chiến gay cấn. Phía tây, tiên phong viện quân đã cách mười dặm.
Trời dần sáng, La Thiến dẫn năm vạn đại quân rốt cuộc lục tục đến Hổ Lao quan. Năm vạn đại quân xếp hàng trước Hổ Lao quan, nơi đây vốn không được chú trọng khoảnh khắc chặn đường Tề quân, khiến năm vạn đại quân hết cách xoay sở.
La Thiến nhìn quan ải địa thế hiểm yếu và bên trên giơ cao đại kỳ Sở quân, lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Dù gã biết Sở quân sẽ tổng tấn công Huỳnh Dương, gã đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhưng vẫn muộn một bước. Lòng gã hiểu được, kho lương Huỳnh Dương đã bị đánh ngã.
Lúc này La Thiến không lo lắng tình thế trước mắt nguy hiểm cỡ nào, trong lòng gã rõ ràng hơn ai hết, Tề quân đã bị Hoàng Phủ Chung kéo sụp. Bây giờ đã mất đại thế, dù gã có giết tiến quận Huỳnh Dương cũng không làm nên chuyện gì, vô lực xoay chuyển đất trời.
Gã lo lắng nhất là mạng sống con trai mình, nó có trốn thoát một kiếp này không? Lòng La Thiến nặng trĩu sầu lo.
Một tướng lĩnh tiến lên xin chỉ thị:
- Đại tướng quân, đại quân có tấn công Hổ Lao quan không?
La Thiến quay đầu liếc đám binh sĩ sau lưng, thấy trong mắt mỗi người tràn ngập mờ mịt, không có sĩ khí, không có địch ý, chỉ có vô cùng uể oải. Gã thở dài một tiếng, đánh ngã Hổ Lao quan thì sao chứ? Đại thế đã mất, cần gì khiến đám binh sĩ chịu chết theo?
Gã không còn tinh thần, vô cùng chán nản vung tay lên:
- Truyền lệnh rút về Yển Sư!
"Ù ù ù!!!!"
Tiếng kèn nức nở rền vang, năm vạn đại quân quay đầu rút quân hướng Yển Sư. Họ rút quân, đầu tường Hổ Lao quan vang tiếng trống "Thùng! Thùng! Như đang tiễn đưa họ, như đang biểu thị công khai thời đại Tề vương ngắn ngủi đã kết thúc.
Kho lương Huỳnh Dương thay chủ tuyên cáo quận Huỳnh Dương triệt để thất thủ. Giữa tháng mười, từ quận Huỳnh Dương Hổ Lao quan đến quận Tương Thành huyện Thừa Hưu, hai mươi vạn Sở quân hoàn thành trạng thái bao vây Lạc Kinh. Tiếp theo Sở quân chỉ huy xua quân vào Kinh Triệu phủ.
Hai mươi tháng mười, Sở quân thủy sư đã đến Yển Sư. Ngàn chiếc chiến thuyền, năm vạn đại quân, hỏa pháo nổ sụp thị trấn Yển Sư. Hai vạn thủ quân Yển Sư theo đại tướng Triệu Minh Dương dẫn dắt đầu hàng Sở quân. Tuyến nam mười vạn Sở quân cũng tiến vào Kinh Triệu phủ, Lục Hồn, Hưng Thái, Y Hám, ba huyện lần lượt đầu hàng Sở quân.
Thế cục trong thành Lạc Kinh một mảnh hỗn loạt, giá lương thực tăng vọt, trị an ngày càng bê bối, ban ngày ban mặt mà xuất hiện thành đàn quân đội vào nhà cướp của. Rất nhiều dân chúng trốn khỏi kinh thành. Kinh thành trước kia có tám vạn nhân khẩu nay giảm xuống không tới ba mươi vạn người. Cửa hàng đóng cửa, tửu lâu đóng cửa, phố lớn ngõ nhỏ một mảnh tiêu điều.
← Hồi 387 | Hồi 389 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác