Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 386

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 386: Giết Hoàng Phủ Anh Tuấn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Hoàng Phủ Anh Tuấn nổi giận, nhảy vọt lên nhào tới Hoàng Phủ Chung. Hoàng Phủ Chung cách gã quá gần, không kịp đề phòng, bị đẩy ngã ra đất. Hoàng Phủ Anh Tuấn thò tay định cướp thanh kiếm giắt ở thắt lưng Hoàng Phủ Chung nhưng bị xô ra, đám thị vệ ùa lên ấn Hoàng Phủ Anh Tuấn xuống đất.

- Hoàng Phủ Chung, ngươi là đồ hèn nhát yếu đuối tệ hại! Là chính ngươi không dám đối diện Sở quân, có liên quan gì đến ta chứ? Hoàng Phủ Chung, ngươi co đầu rút cổ tại Lạc Kinh, ngươi chính là đồ rủa đen rút đầu!

Hoàng Phủ Chung lửa giận tăng vọt, rút kiếm ra bỗng đâm xuyên lồng ngực Hoàng Phủ Anh Tuấn, giận dữ nói:

- Đi chết đi!

Thấy Hoàng Phủ Anh Tuấn còn định mắng nữa, Hoàng Phủ Chung một kiếm cắt đứt yết hầu gã. Máu tươi bắn ra, Hoàng Phủ Anh Tuấn tắt thở chết.

Hoàng Phủ Chung khoát tay, đám thị vệ khiêng xác Hoàng Phủ Anh Tuấn ra ngoài. Gã ngồi trên ngai vàng, chỉ cảm thấy lòng rối loạn. Quận Hứa Xương đã mất, sẽ nguy hiểm cho cả Dự Nam. Sách lược của Hoàng Phủ Vô Tấn rất rõ ràng, chính là trước đánh bên ngoài, cuối cùng bao vây Lạc Kinh. Gã nên đối phó làm sao đây?

Hoàng Phủ Chung biết, mình không còn may mắn nữa rồi.

Lúc này, có một thị vệ lên tiếng bẩm báo:

- Điện hạ, La đại tướng quân cầu kiến!

Gã đến vừa đúng lúc, Hoàng Phủ Chung gật đầu:

- Tuyên hắn vào!

La đại tướng quân chính là La Thiến ở Tề Châu thất bại rút lui về. Hoàng Phủ Chung vẫn tín nhiệm gã, nhâm mệnh làm chủ soái tam quân, thống soái mười lăm vạn đại quân gần Lạc Kinh.

La Thiến đích thực có chút năng lực. Gã vừa nhận chức lập tức chỉnh đốn quân kỷ, thành lập đội hiến binh, ngăn chặn loạn quân trong thành Lạc Kinh bạo loạn. Cùng lúc đó cũng hứa hẹn với binh sĩ sẽ nhanh chóng lấy trở lại Tề Châu, trấn an quân tâm sắp tan vỡ, khiến Hoàng Phủ Chung cực kỳ vừa lòng.

Nhưng bản thân La Thiến biết làm vậy chỉ trị phần ngọn chứ không tận gốc, giống như nằm mơ giải khát vậy. Đám lính chỉ là đè nén bất mãn dưới đáy lòng. Từ việc Hứa Xương binh bại có thể thấy ra, tuy đám lính bình thường không gây chuyện nhưng thời khắc đánh nhau mấu chốt lại bất chiến mà lui, đây là tình hình khiến người sợ nhất. Gã hiểu rõ, Hứa Xương đã vậy thì Lạc Kinh tất nhiên cũng như thế. Nếu không có hành động gì, Hứa Xương binh bại sẽ lại tái diễn.

Gã vội vàng đi vào đại điện, khom người hành lễ hướng Hoàng Phủ Chung:

- Thần La Thiến tham kiến điện hạ!

- Đại tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi!

Hoàng Phủ Chung thấy ánh mắt La Thiến liếc hướng mặt đất chưa kịp tẩy sạch vết máu, thản nhiên nói:

- Vừa rồi cô chính tay giết Hoàng Phủ Anh Tuấn. Bản thân hắn vô năng, lại đẩy trách nhiệm binh bại cho cô. Cô trách cứ hắn vài câu đã định rút kiếm thương cô, bụng dạ khó lường, cô không thể không giết.

La Thiến thầm than. Sớm biết sẽ giết Hoàng Phủ Anh Tuấn thì cần gì dùng gã, khiến người chỉ biết ăn chơi thống lĩnh yếu địa Hứa Xương thì làm sao không bại cho được? Nhưng La Thiến không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.

Gã khom người nói:

- Hôm nay thần đến là muốn nói một chuyện với điện hạ. Hứa Xương thất thủ, Dự Nam nguy cấp, điện hạ không thể ngồi xem không quản.

- Cô cũng biết việc này vấn đề nghiêm trọng. Cô thấy ra sách lược của Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn muốn thủ Dự Nam, rồi lại lấy Dự Tây, cuối cùng bao vây Lạc Kinh. Bây giờ cô cũng bó tay hết cách rồi, không biết nên ứng phó làm sao?

- Điện hạ, thần cho rằng, Hứa Xương đã mất, giờ muốn tấn công Đông quận là việc không thể. Một Hứa Xương, một Huỳnh Dương, cả hai đều là đất chiến lược cực kỳ quan trọng với điện hạ. Nhưng lấy binh lực hiện tại của chúng ta, chỉ có thể bảo vệ một, không biết điện hạ muốn tấn công Hứa Xương hay là giữ Huỳnh Dương?

Hoàng Phủ Cương hơi ngây ra. Gã hơi khó hiểu vì sao chỉ có thể hai giữ một? Huỳnh Dương còn nằm trong tay gã, mất đi chỉ có Hứa Xương, nên cướp lại Hứa Xương mới đúng, có dính dáng gì đến Huỳnh Dương đâu?

- Cô nghe không hiểu ý của đại tướng quân, có liên quan gì đến Huỳnh Dương chứ?

La Thiến thở dài nói:

- Hứa Xương thất thủ nghĩa là Hoàng Phủ Vô Tấn đã củng cố hậu phương, bắt đầu chiến lược tấn công. Tấn công Hứa Xương chỉ là bước đầu tiên của hắn, bước tiếp theo tất nhiên là đánh Huỳnh Dương, hình thành thế bao vây Lạc Kinh. Nếu như bệ hạ định tấn công Hứa Xương, vậy nhất định phải từ bỏ Nam Dương, điều động quân Lạc Kinh và Nam Dương dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian mau nhất trước khi Hoàng Phủ Vô Tấn còn chưa ra tay với Huỳnh Dương thì Tề quân đã tới Hứa Xương, bảo vệ ngoại diên Lạc Kinh. Nếu bệ hạ quyết định bỏ Hứa Xương, vậy phải lập tức tập trung đại quân đi Huỳnh Dương, giữ Đông đại môn Lạc Kinh. Điện hạ, hai chọn một, xin hãy nhanh chóng ra quyết định!

Nói xong La Thiến mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Chung, chờ gã quyết định.

Hoàng Phủ Chung trầm ngâm thật lâu sau, rốt cuộc nhỏ giọng nói:

- Cô quyết định bỏ Hứa Xương, thủ Huỳnh Dương.

Tuy kết quả nằm trong dự liệu của La Thiến, nhưng Hoàng Phủ Chung chính miệng nói ra vẫn khiến gã thấy vô cùng thất vọng. Hoàng Phủ Chung chọn bỏ Hứa Xương có nghĩa là trong lòng gã không còn quyết tâm đoạt lại Tề Châu nữa. Ý nghĩa gã triệt để hèn nhát, ngay cả can đảm đoạt lại Hứa Xương cũng không có, còn nói gì đến giành lại Tề Châu. La Thiến không thể che giấu thất vọng hiện trên nét mặt.

Gã run giọng nói:

- Nếu điện hạ quyết định từ bỏ Hứa Xương vậy xin điện hạ lập tức điều quân đội Triệu Tử Vi về Lạc Kinh. Hứa Xương đã mất, nếu không giữ được Dự Nam, Hoàng Phủ Vô Tấn tất nhiên sẽ điều quân Tương Dương giáp công Nam Dương, tiêu diệt từng bộ phận, không bằng tập trung binh lực bao vây Lạc Kinh và Huỳnh Dương.

Hoàng Phủ Chung gật đầu, đang định ra lệnh thì lúc này một thị vệ chạy vào, lớn giọng báo:

- Điện hạ, Nam Dương có tin khẩn! Triệu Tử Vi dẫn quân đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn, Nam Dương thất thủ!

Tin tức này tựa sét đánh ngang tai, Hoàng Phủ Chung và La Thiến cùng ngây ra. Triệu Tử Vi đầu hàng, như vậy Dự Nam thật sự tiêu rồi.

La Thiến vội hét lên:

- Điện hạ, nếu đã mất Nam Dương, Sở quân sắp tấn công Huỳnh Dương, thần lập tức dẫn năm vạn quân đi tiếp viện Huỳnh Dương, xin điện hạ đồng ý!

La Thiến thật sự sốt ruột. Thủ tướng Huỳnh Dương là con một của gã, La Khải Ngọc. Con trai gã có bao nhiêu tài thì gã rõ ràng hơn bất cứ ai, gã không thể để đứa con ở lại Huỳnh Dương, sẽ mất mạng.

- Được rồi! Cô đồng ý đề nghị của ngươi.

- Đa tạ điện hạ, thần lập tức xuất phát!

La Thiến lòng nóng như lửa đốt, hận không thể chắp cánh bay tới Huỳnh Dương. Gã lập tức cáo từ, gần như là chạy ra ngoài Tử Vi cung, điểm binh lên đường.

*****

La Thiến đi rồi, Hoàng Phủ Chung mệt mỏi ngồi trên ghế rồng, tay ấn trán, trong lòng cực kỳ khó chịu. Gã làm sao cũng không nghĩ ra, từ khi gã mười tuổi thì Triệu Tử Vi đã là thiếp thân thị vệ của gã, không ngờ lại phản bội gã đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn. Người tâm phúc nhất đều phản bội gã, chẳng lẽ gã thật đã đến tình trạng chúng bạn xa lánh?

Hoàng Phủ Chung lần đầu tiên cảm thấy vô cùng hối hận. Thật ra gã vốn có cơ hội. Ban đầu có tin truyền từ thành Tế Nam đợt tấn công thứ nhất của Hoàng Phủ Vô Tấn, gã nên từ bỏ đánh Lạc Kinh mà giết về Tề Châu, thế thì Hoàng Phủ Vô Tấn chưa đứng vững gót chân, gã và mười vạn quân của La Thiến hai bên giáp công, chắc chắn có thể đuổi Hoàng Phủ Vô Tấn trở về biển. Chỉ là dục vọng tấn công Lạc Kinh quá mãnh liệt, cho nên gã làm ra quyết định khiến gã hối hận đến bây giờ, gã thật không nên cố chấp Lạc Kinh.

Lúc này, vương phi La Khải Phượng bưng một chén trà sâm tiến lên, đặt tách trà trước mặt gã, dịu dàng an ủi:

- Vương gia, trước hãy uống trà đã! Rồi đi ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại, mọi chuyện đều biến tốt đẹp.

Hoàng Phủ Chung nắm tay La Khải Phượng, cười khổ. Còn khả năng biến tốt sao? Đại thế đã mất, Lạc Kinh thất thủ là việc sớm muộn. Gã dứt khoát làm ra một quyết định quan trọng.

- Khải Phượng, tối nay ngươi hãy mang bọn nhỏ rời khỏi Lạc Kinh, mang đi tất cả tài sản của ta, đi ngay tối nay!

La Khải Phượng giật mình:

- Vương gia, ngươi kêu ta đi đâu?

- Đi Thục Châu, tìm một trấn nhỏ vắng vẻ ẩn núp. Nếu không thể giữ được Lạc Kinh thì ta sẽ đến tìm các ngươi.

Dù thế nào thì Hoàng Phủ Cương tuyệt không thể để thê tử nữ của mình giống như thê nữ Hoàng Phủ Hằng, cuối cùng bị độc sát. Gã phải để cho họ một con đường lui.

Huỳnh Dương, tại chiến lược bắt Lạc Kinh của Hoàng Phủ Vô Tấn, quận Huỳnh Dương là nút thắt đầu thòng lọng, thít chặt nó thì ý nghĩa là bắt đầu thu túi.

Quận Huỳnh Dương cũng là Đông đại môn và kho lương của Lạc Kinh. Kéo ngã quận Huỳnh Dương ý nghĩa Đông đại môn Lạc Kinh mở rộng. Năm đó Hoàng Phủ Hằng chính bởi vì Đông đại môn Huỳnh Dương bị Tề quân giành được mà khẩn cấp triệu hồi đại quân Dương Thịnh, dẫn đến kết quả cuối cùng binh bại.

Lúc này, trong kho lương Huỳnh Dương còn có hơn ba trăm vạn thạch lương thực. Nó là mệnh mạch vận chuyển sự sống của Lạc Kinh, lấy được kho lương Huỳnh Dương thì Lạc Kinh sẽ khốn đốn.

La Thiến phán đoán cực kỳ chính xác. Ngay khi Tề quân Nam Dương chính thức đầu hàng Sở quân, Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức ra lệnh, lệnh cho chủ tướng Đông quận là Trịnh Diên Niên lĩnh năm vạn đại quân tiến vào huyện Toan Táo quận Huỳnh Dương. Lại ra lệnh tổng quản Lương quận Hạ Thiên Tuyệt dẫn năm vạn quân bản bộ từ đông nam tiến quân vào huyện Phổ Điền quận Huỳnh Dương. Đồng thời phó đô đốc thủy quân Chu Diên Bảo dẫn năm trăm chiến thuyền phong tỏa Hoàng Hà.

Sở quân súc thế đã lâu nay toàn diện tấn công quận Huỳnh Dương.

Vào đêm, một đội tàu do hơn tám trăm chiếc thuyền kéo đáy bằng tổ thành lặng lẽ thuận dòng trong Thông Tế Cừ. Nước ăn thuyền rất sâu, biểu hiện đội tàu vận chuyển đồ vật nặng. Thuyền dẫn đầu cắm lá cờ tam giác, trên cờ viết chữ 'lưu', biểu hiện đây là đội tàu thuyền hành Lưu ký đại hộ thủy vận quận Huỳnh Dương, chứ không phải là quan thuyền.

Lưu ký thuyền hành tại huyện Quàn Thành, cách huyện Huỳnh Dương không xa, ở bên cạnh Thông Tế Cừ. Lưu ký thuyền hành là thương thuyền số một trong huyện Quàn Thành, tại khắp nơi Dự Châu có hơn ngàn chiếc thuyền các loại.

Tuy quân thuyền Tề Châu đã bị phá hủy hết, quan phương vận chuyển buộc tạm dừng, nhưng dân gian vẫn tồn tại vận chuyển. Đặc biệt là một ít đại hộ dân chúng, tổ chức mấy trăm thậm chí là trên ngàn thuyền dân, tới lui kinh thành và Dự Châu bị quân, vận chuyển một ít đồ dùng hằng ngày.

Dẫn đầu thuyền lớn là hai quân quan Tề quân, chúng khẩn trương nhìn chăm chú tình hình trong sông, tỏ vẻ cực kỳ bất an.

Kỳ thật đội tàu này vận chuyển bốn mươi vạn thạch lương thực, từ kho lương Huỳnh Dương vận đến kinh thành, giải quyết quân lương khẩn cấp tại kinh thành.

Quân thuyền đều bị hủy hết, vận chuyển lương thực buộc phải tạm dừng. Quân đội từng tổ chức bình dân dùng xe ngựa chuyển lương, nhưng chỉ tổ chức thành công một lần, vận chuyển năm vạn thạch lương thực, sau đó không có lần thứ hai nữa. Nguyên nhân bởi vì thám báo Sở quân tại thôn quê Huỳnh Dương tuyên truyền rộng rãi nói là nông dân vận chuyển thay cho Tề quân tương lai sẽ bị diệt khẩu, khiến trên dưới quận Huỳnh Dương rơi vào khủng hoảng. Thêm vào lần đầu tiên Tề quân đã dùng cách lao dịch trưng dụng xe ngựa của nông dân, không trả một đồng tiền, khiến người có xe cực kỳ bất mãn. Đợi lần thứ hai tập hợp xe ngựa thì nông dân hủy hết xe để chống đối. Tề quân không thể tổ chức vận chuyển đường bộ lần hai, quan phủ cũng không chịu ra sức. Không còn cách nào khác, Tề quân chỉ có thể đưa mắt trở về vận tải đường thủy, mượn đội tàu dân gian vận chuyển lương thực.

Lần này cửa hàng Lưu ký thay Tề quân vận lương cũng là mạo hiểm rất lớn. Họ không muốn đồng ý, nhưng lão thái gia tại Lạc Kinh đã thành con tin của Tề vương, họ không thể không bằng lòng.

Trên thuyền lớn, chấp sự của Lưu ký thuyền hành cũng rất căng thẳng. Chấp sự họ Tôn, ở Lưu ký thuyền hành làm chấp sự mười mấy năm, kinh nghiệm phong phú. Lần này hành động đông chủ tuyển chọn gã làm người thực hiện.

Tôn chấp sự không biết tại sao đông chủ phải đồng ý vận lương cho Tề quân, một khi bị thủy quân Sở Châu bắt được thì thuyền hành xong đời. Tuy quận Huỳnh Dương bị Tề quân khống chế, nhưng trên Hoàng Hà lại là thiên hạ của Sở quân. Lòng gã đầy oán giận nhưng cũng không biết làm sao, gã chỉ có thể cầu bồ Tát phù hộ, đừng gặp thủy quân Sở Châu tuần tra thuyền trên Hoàng Hà.

Sự việc thường là càng sợ cái gì thì nó sẽ đến cái đó. Khi đội tàu vừa mới tiến vào Thông Tế Cừ chuẩn bị hướng tới Hoàng Hà thì đằng trước bỗng xuất hiện bóng đội tàu đen kịt, thuyền cực kỳ lớn, có ít nhất trên ba ngàn thạch.

Một tiểu nhị la hoảng:

- Chấp sự mau nhìn kìa, là chiến thuyền Sở quân!

Hai quân quan Tề quân mặt biến không còn chút máu, tuyệt vọng nhìn Tôn chấp sự. Tôn chấp sự cũng ngơ ngác. Chiến thuyền Sở quân luôn chạy trên Hoàng Hà, tại sao hôm nay tiến vào nội hà?

Gã nhìn chăm chú nửa ngày, bỗng hiểu ra cái gì, thở ra nói với hai quân quan:

- Đề nghị các ngươi bỏ đi quân phục, giả làm tiểu nhị đội tàu chúng ta, cửa này qua không nổi.

- Tại sao? Đây không phải là đội tàu tuần tra à?

Tôn chấp sự lắc đầu:

- Nơi này có ít nhất năm trăm chiếc ngàn thạch là chiến thuyền, đó là chủ lực thủy quân Sở Châu, không phải là thuyền tuần tra.

Hai quân quan nghe nói là chủ lực thủy quân Sở Châu thì hốt hoảng, lập tức cởi quân phục mặc vào đồ thuyền viên bình thường. Lại ra lệnh hai trăm binh sĩ đi theo đều cởi quân phục ra, giấu quân phục vào trong thuyền.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-411)


<