Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 384

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 384: Triệu Nguyên Lượng làm trò
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Nghe nó là trưởng lão Hoàng Phủ Chung lập tức gật đầu:

- Dẫn bọn họ tới.

Ngự giá dừng lại vài tên quân sĩ mang theo mấy lão nhân tóc trắng xóa tới, có tới bảy tám chục người, Trong mắt của Triệu Nguyên Lượng phát ra một vẻ đắc ý khó có thể phát giác.

- Điện hạ!

Mười mẫy lão giả cùng quỳ xuống phảng phất như đã từng luyện tập cùng nhau hô lớn:

- Chúng ta đại biểu cho trăm vạn dân Lạc kinh khẩn cầu điện hạ đăng cơ điện hạ đăng cơ là mong muốn của mọi người.

Hoàng Phủ Chung ngây ngẩn cả người, sau nửa ngày hắn sáng rực mắt lên rồi hỏi:

- Đây là ý muốn của các ngươi sao?

- Là ý nghĩ của chúng ta cũng là ý muốn của dân chúng trong thiên hạ quốc không thể một ngày vô chủ điện hạ đăng cơ thôi1

Chúng lão nhân này bảy mồm tám lưỡi thảo luận, yêu cầu Hoàng Phủ Chung đăng cơ, Hoàng Phủ Chung thở dài một hơi:

- Chẳng lẽ đây là dân ý sao?

Đúng lúc này ở bên cạnh chạy tới một trung niên nam tử:

- Điện hạ không nên tin đây là do Triệu Nguyên lượng an bài.

Người chạy tới chính là phụ tá của Hoàng Phủ Chung Cao Ngang Hoàng Phủ Chung không chịu gặp hắn hắn vẫn muốn tìm cơ hội khuyên bảo, hôm nay Hoàng Phủ Chung dò xét Lạc kinh hắn một mực ở chỗ này nhìn thấy Hoàng Phủ Chung sắp bị hiểu lầm liền chạy ra vạch trần.

Sắc mặt của Hoàng Phủ Chung trầm xuống hắn kịp phản ứng, nếu như những lão giả này khẩn cầu hắn giữ gìn trật tự Lạc kinh thì có khả năng nhưng khẩn cầu hắn đăng cơ thì thật vô lý.

Hoàng Phủ Chung không nhịn nổi nữa hắn quay đầu nhìn Triệu Nguyên Lượng hằm hằm, Triệu Nguyên Lượng lại cười nhạt một tiếng:

- Gia cát Lượng mời Lưu Bị đăng cơ có gì là sai?

Hoàng Phủ Chung thấy hắn thừa nhận không phải là thực thì vô tâm đi dạo phố ra lệnh nói:

- Hồi cung.

Đội ngũ quay đầu về phía hoàng cung mà đi, Cao Ngang ở bên cạnh hô to:

- Điện hạ mau trở về Tề châu mau khai chiến với Hoàng Phủ Vô Tấn, quân đội của chúng ta không yên ổn được nữa rồi.

Nếu như nói Triệu Nguyên Lượng làm mất hứng của Hoàng Phủ Chung thì Cao Ngang là người làm tan nát giấc mộng của hắn, trong lòng hắn thống hận hận không thể một đao giết chết, hắn lạnh lùng nhìn Cao Ngang, chỉ ngón tay cắn răng nói với thân vệ:

- Lần sau đừng để ta nhìn thấy hắn nữa.

Đoàn xe của Hoàng Phủ Chung quay đầu đi xa Cao Ngang thất lạc đứng ở bên đường thở dài một hơi hắn thủy chung không hiểu Hoàng Phủ Chung tại sao không nhìn rõ tình thế, hơn mười vạn đại quân đều có thân nhân là con tin trong tay của Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao bọn họ có thể bán mạng cho hắn nữa được chẳng lẽ cho các binh sĩ phóng túng chém giết thì có thể giảm bớt tưởng niệm người thân của họ sao?

Cao Ngang tràn ngập vào hoang mang hắn thật sự không hiểu Hoàng Phủ Chung tại sao lại mê luyến Lạc Kinh như vậy tại sao vẫn muốn ở Lạc Kinh đăng cơ thật không hiểu nổi.

Hoàng Phủ Chung trầm mặc không nói, hắn không biết rằng trở về Tề châu thì trọng yếu sao? Không biết binh sĩ của hắn đều là người Tề châu sao? Chỉ tiếc hắn không có dũng khí này.

Hắn không chỉ một lần cân nhắc, nếu như hắn thất bại thì làm sao bây giờ

Nếu như hắn bị Hoàng Phủ Vô Tấn đánh bại thì hắn có thể bảo trì địa vị và vinh quang hôm nay sao? Đáp án dĩ nhiên là không, hắn lúc đó chỉ có hai bàn tay trắng, hắn mất đi Lạc Kinh, mất đi tính mạng con của hắn cũng giống như con của Hoàng Phủ Hằng bị đầu độc mà chết.

Hắn bắn khoăn càng nhiều dũng khí ngày càng ít đi, lạc Kinh phồn hoa đã làm mất đi ý chí chiến đấu trong đầu của hắn, hắn hi vọng duy trì tình trạng hiện tại không dám đi Đông quận quyết chiến với Hoàng Phủ Vô Tấn.

Hắn giống như một con đà điểu vùi đầu vào trong đất cát không muốn nghe bất kỳ tin tức gì về Hoàng Phủ Vô Tấn chỉ cần Hoàng Phủ Vô Tấn còn ở Đông quận hắn vẫn còn hi vọng một chút may mắn bọn họ sẽ mãi giằng co như vậy.

Thời gian càng kéo dài dũng khí của hắn càng tiêu vong không còn gì, đây chính là khiếp nhược của con người không dám đối diện với sự thật, sự thật hiện tại đã là thứ mà hắn kiêng kỵ nhất hắn chấp nhận trốn tránh, Hoàng Phủ Vô Tấn đông quận những từ này hắn không muốn nghe tới hắn đăm chiêu suy nghĩ hắn liệu có thể bao lâu nữa đăng cơ hắn là Lạc Kinh chi chủ, là chủ nhân ở nơi này, trước kia hắn nằm mơ cũng muốn.

- Điện hạ chuyện đăng cơ để cho bọn thần trù bị.

Còn có Triệu Nguyên Lượng thay hắn biên chế giấc mộng đẹp, giựt dây Hoàng Phủ Chung mau chóng đăng cơ.

- Được cô đáp ứng cho các ngươi trù bị mau đi làm đi.

Đây là nhược điểm của nhân tính, lời thật thì khó nghe lời ngọt thì thoải mái, cũng không phải mọi người ai cũng hăng hái trong nghịch cảnh, cuối cùng làm nên đại sự, đại bộ phận người ta đều trầm luân.

Hứa Xương quận không chỉ là nơi lương thực sản sinh nó còn có vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu là tim gan của cả dự châu nó bắc tiếp Huỳnh Dương nam tiếp Tấn Nam, bắc tiếp Huỳnh Dương, phía đông là Trần lưu quận, nắm được Hứa Xương toàn bộ Dự châu sẽ thuộc về Hoàng Phủ Vô Tấn.

Cho nên đối với cuộc chiến tranh giành Hứa Xương quận vô cùng trọng yếu.

Hoàng Phủ Vô Tấn dùng một sách lược hắn phái tiên quân cũng không nhiều, chỉ có tám nghìn người nhưng đại bộ phận đều là tinh nhuệ của Sở châu, binh lực ít nhưng sức chiến đấu vô cùng cường hãn, khiến cho Tề vương điều binh không kịp hắn vô lực xoay chuyển trời đất.

Trước mắt Hứa Xương quân đang nằm trong tay của Tề vương mà người cai quản nơi này chính là Hoàng Phủ Anh Tuấn.

Buổi sáng hôm nay Hoàng Phủ Anh Tuấn nhận được cấp báo có một đội quân thuyền đang tiến vào Hứa Xương quận có tới ba nghìn quân đội do Hạ Thiên Tuyệt thống lãnh.

Tin tình báo này vô cùng bất ngờ với Hoàng Phủ Anh Tuấn hăn vô cùng lo lắng cũng vô cùng bất ngờ Thái Khẩu kho chính là tam đại quan kho có thể chưa đựng tới trăm vạn thạch lương thực, mấu chốt hiện tại là mùa thu hoạch lương thực Sở quân tới đây mục đích vô cùng rõ ràng là cướp lấy nó.

Hoàng Phủ Chung vừa hạ chỉ cho mình vận chuyển một trăm vạn thạch lương thự vào kinh nếu như bị Sở quân phát hiện hắn không thể hoàn thành

Quân đội đối phương chỉ có ba nghìn người dù thế nào thì Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng coi trọng hắn tự mình dẫn năm nghìn người từ từ tiến tới Thái Khẩu kho.

Trên quan đạo một vạn năm nghìn quân Tề xếp thành hàng chạy đi Hoàng Phủ Anh Tuấn cưỡi ngựa trong mắt lóe lên hào quang tin tức hắn lấy được rất chuẩn xác một nghìn chiếc thuyền tới đây không phải là dân phu quân đội cũng không nhiều lắm chỉ có ba nghìn người nhưng mấu chốt là quân đội này không phải là toàn bộ của Hoàng Phủ Vô Tấn mà chính là của Hạ Thiên Tuyệt rõ ràng là quân lương của Hạ Thiên Tuyệt chưa đầy đủ.

*****

Đây là một công lao vô cùng mê người thuyền sở quân lương thực đây là ba đồ vật mà Lạc kinh mẫn cảm nhất nếu như lập đại công hắn có thể đề cao địa vị của mình thậm chí là vượt qua cả La Khải Ngọc.

Hoàng Phủ Anh Tuấn đã tính toán rất kỹ hắn sẽ không nói mình đốt hủy một nghìn chiếc thuyền bình thường mà là đốt hủy mấy trăm chiếc chiến thuyền không phải đánh bại quân đội của Hạ Thiên Tuyệt mà là thủy quân của Hoàng Phủ Vô Tấn.

Hoàng Phủ Anh Tuấn càng nghĩ càng đắc ý hắn giục chiến mã thét lệnh nói:

- Tăng thêm tốc độ trước khi trời tối phải tới Thái Khẩu kho.

Đại quân từ từ đi trên quan đạo Hoàng Phủ Anh Tuấn phái người đi thám thính đã được tin tức đối phương chuẩn bị vận lương lên thuyền lòng hắn càng như lửa đốt:

- Tiêu diệt quân địch đoạt lấy đội thuyền.

Hoàng Phủ Anh Tuấn một lần nữa hạ lệnh, nghĩ tới một nghìn chiếc thuyền kia vừa vặn giải quyết vấn đề nan giải vận chuyển lương thực vào kinh thành của hắn.

Tuy nhiên một vạn năm nghìn quân này từ sáng đã theo Hoàng Phủ Anh Tuấn rời khỏi doanh hiện tại đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng không thể làm gì đành phải hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ một chút ăn cơm xong lại đi binh sĩ oán thán dậy đất nghỉ ngơi có một khắc làm sao được nhưng phàn nàn thì phàn nàn bọn họ vẫn phải tuân theo. Ở trên quan đạo mà gặm lương khô.

Ở phía đông bắc có một tòa thôn trấn tên gọi là Lô Khư trấn cách xa ước chừng ba dặm từ đây có thể nhìn thấy thôn trấn, cũng giống như xung quanh vô cùng yên tĩnh không có dị thường gì, Hoàng Phủ Anh Tuấn liền yên tâm lại hắn đang định hạ lênh khởi binh thì đúng lúc này một gã thám thính chạy tới, kinh hoảng mà hô to:

- Tướng quân quân đội ở Lô Khứ trấn xuất hiện đang nhanh chóng chạy tới nơi này.

Hoàng Phủ Anh Tuấn chấn động vội vàng quay đầu lại mà hô to:

- Mau đứng lên quân địch tới rồi.

Quân Tề thất kinh lục tục đứng lên, không biết quân địch ở nơi nào đúng lúc này có người hô to:

- Phía trước phía trước xuất hiện.

Chỉ thấy ở phía trước hai dặm xuất hiện quân đội đông nghịt đang chạy tới nơi này.

- Đằng sau cũng cũng tới.

Phía sau cũng có một chi quân đội cắt đứt đường lui của bọn họ quân địch ngày càng tới gần trang phục của bọn họ có thể phân biệt không phải là quân đội của Hà Thiên Tuyệt mà là Sở quân Hoàng Phủ Anh Tuấn bây giờ mới biết Thái Khẩu kho chỉ là mồi nhử dụ dỗ mình đem quân đội ra rồi bị Sở quân bao vây.

- Hoàng Phủ tướng quân hình như quân địch số lượng không nhiều.

Phó tướng của hắn phát hiện ra một chuyện.

Hoàng Phủ Anh Tuấn từ kinh hoàng mà tỉnh táo lại, quân địch đúng là không có nhiều lắm, trước sau cộng lại cũng chỉ bảy tám nghìn người, hơn nữa bốn phía cũng không có dấu hiệu phục binh, Hoàng Phủ Anh Tuấn không khỏi thầm mắng mình một tiếng rồi ra lệnh:

- Toàn bộ quân đội chuẩn bị nghênh chiến.

Các quân quan liên tục mệnh cho binh sĩ xếp thành hàng quân Tề vội vàng nghênh chiến.

Lúc này Sở quân chính là do Trịnh Duyên Niên thống lĩnh, giờ phút này mục quang của y đang lạnh lùng nhìn quân Tề trong mắt tràn ngập miệt thị.

Nhìn qua quân Tề xếp thành hàng Trịnh Duyên Niên lập tức hạ lệnh:

- Xếp thành hàng nghênh chiến.

Hai bên ruộng lúa bên cạnh đã bị san thành đất bằng, mấy nghìn Sở quân binh sĩ nâng Toái Phát thương lên, họng súng đen kịt nhắm thẳng về phía quân Tề, lúc này Hoàng Phủ Anh Tuấn không phải là muốn phá vòng vây đối phương chỉ có bảy nghìn người mà hắn có tới một vạn năm nghìn không có lý do gì mà rút lui.

Các quan quân xua binh sĩ tiến tới công kích, mà Tề quân binh sĩ đang tức giận vì bị ép chiến lúc này không ai nguyện ý chiến đấu tuyệt đại bộ phận bọn họ đều mang ý niệm chiến bại về nhà.

Ba trăm bước rồi hai trăm bước trường thương như rừng nâng lên.

Một trăm bước Trịnh Duyên Niên vung cơ hô:

- Bắn.

- Ầm ầm.

Từng tiếng súng nổ lớn vang lên quân Tề thấy súng bắn thì hoảng sợ từng binh sĩ ngã xuống, bọn họ đã sớm nghe Sở quân có vũ khí kiểu mới tên là Phích Lịch đạn, lời đồn đãi đã khiến bọn họ sớm sợ hãi.

Hôm nay súng bắn ra phát ra từng khói trắng từng đồng bạn ngã xuống chết trước mặt mình áp lực mãnh liệt khiến cho Tề quân binh sĩ bừng lên cảm giác ghét chiến tranh.

Đội ngũ bắt đầu rối loạn vô số binh sĩ chạy trốn, một người kéo mười mười người kéo trăm, các quan quân la to lên, quân Tề toàn bộ bị sụp đổ.

Trịnh Duyên Niên khẽ thở dài ngay cả hắn cũng không ngờ quân tâm đã chán chiến tranh tới mức độ này.

Ba ngày sau, Hoàng Phủ Vô Tấn tự mình dẫn năm vạn đại quân xung phong quận Hứa Xương. Chính Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy. Tám ngàn súng binh tiến vào quận Hứa Xương, chỉ dàng thành hàng thôi đã khiến quân tâm Tề quân tan vỡ triệt để như tuyết tan. Hai vạn Tề quân trú đóng ở quận Hứa Xương chạy trốn, đầu hàng, không một ai dám phản kháng lại.

Quận Hứa Xương tan vỡ như hiệu ứng dây chuyền quét sạch Dự Nam, đem năm ngàn trú quân quận Tương Thành chủ động đầu hàng Sở quân. Ba ngàn trú quân quận Hướng Thành cũng bỏ vũ khí xuống, đầu hàng Sở quân.

Lúc này, Tề vương Hoàng Phủ Chung khống chế địa bàn chỉ còn quận Nam Dương, quận Tích Dương, Dự Tây Thượng Lạc quận và quận Hoằng Nông, còn có Đô Kỳ phủ ở Lạc Kinh, tổng cộng một phủ bốn quận.

Đại quân của Hoàng Phủ Vô Tấn dựng đại doanh ở một mảnh đất trống cách huyện Dĩ Đông Dĩnh Xuyên hai mươi dặm. Lúc hoàng hôn, Hoàng Phủ Vô Tấn cùng với hơn trăm thân binh hộ vệ chậm rãi đi bộ bên bờ ruộng. Lúc này là tháng mười gặt lúa, phương bắc đã là đầu mùa đông mà Dự Nam thì vẫn là ngày cuối mùa gặt. Khắp nơi trong ruộng đều là nông dân cắt lúa.

Mảnh đất họ ở là trang viên của Huỳnh Dương quận vương Hoàng Phủ Giới. Trang viên chiếm hai miếng ruộng hơn một trăm hai mươi khoảnh, nông dân cắt lúa đều là điền hộ của y.

Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước mặt một ông lão nông dân bận rộn cắt lúa.

Ông lão đang tập trung cắt, bỗng nghe bên cạnh có đồng bạn kêu gọi, vừa ngẩng đầu thì thấy một đám quân nhân đứng trước mặt mình. Đứng trước nhất là quan lớn đầu đội mũ giáp vàng, làm ông giật mình buông lưỡi liềm rơi xuống đất.

Bên cạnh có một thổ quân cười nói với ông:

- Đây là Lương vương điện hạ của chúng ta!

Ông nông dân nghe nói người thanh niên trước mắt chính là Lương vương tiếng tăm lừng lẫy, lập tức gục đầu bái:

- Tiểu dân vô tri, bái kiến Lương vương điện hạ!

Mấy đồng bạn cùng cắt lúa với ông cũng giật mình quỳ xuống hành lễ.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-411)


<