Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 377

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 377: Hạ gia huynh đệ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Hạ Thiên Tuyệt gật gật đầu, nở nụ cười:

- Ngươi nói rất đúng, kỳ thật trong nội tâm của ta minh bạch, chỉ nhìn quan viên Lạc kinh hướng nam chạy trốn, là nhìn ra được chiều hướng phát triển. Ta bây giờ đang đợi Hoàng Phủ Vô Tấn cho ra điều kiện, chờ hắn đồng ý để ta là Triệu Vương cùng Phạm Dương tiết độ sứ? Ta đang mỏi mắt mong chờ.

Đúng lúc này, ngoài đại trướng có thân binh bẩm báo:

- Tướng quân, ý chỉ của Thái Hoàng thái hậu đã đến!

Hạ Thiên Tuyệt ngây ngẩn cả người, hắn liếc nhìn huynh đệ, Hạ Thiên Luân cũng đồng dạng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lại là ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng bọn hắn giật mình chỉ ở trong nháy mắt, Hạ Thiên Tuyệt lập tức nói:

- Nhanh chóng bài án hương tiếp chỉ!

Thái Hoàng thái hậu hạ chỉ cho hắn, cái này vô luận như thế nào cũng là một đại sự, ở trong trí nhớ của hắn, hình như trước kia Thái Hoàng thái hậu rất ít khi hạ chỉ.

Một lát sau, vài tên hoạn quan được dẫn tới đại doanh, hoạn quan cầm đầu chính là ngự thư phòng tổng quản La Trung Quốc của Hoàng Phủ Huyền Đức, lần trước đi Giang Ninh phủ hạ chỉ cho Hoàng Phủ Vô Tấn, liền bị lưu lại Sở Châu, hắn ôm thánh chỉ, bước nhanh đi vào đại trướng, cao giọng nói:

- Thái Hoàng thái hậu có chỉ, Trần Lưu tổng quản Hạ Thiên Tuyệt tiếp chỉ!

Hạ Thiên Tuyệt ở trước hương án quỳ xuống:

- Thần Hạ Thiên Tuyệt tiếp ý chỉ của Thái Hoàng thái hậu.

La Trung Quốc cao giọng đọc:

- Trần Lưu tổng quản Hạ Thiên Tuyệt, chính là hậu nhân của danh môn thế gia, nhiều thế hệ là trung lương của Đại Ninh, là rường cột nước nhà. Hôm nay thiên hạ đại loạn, binh biến nổi lên, ngoại thích soán quyền, phiên vương đoạt vị, xã tắc Đại Ninh ảm đạm, muôn dân đồ thán, ai gia đang ở Sở Châu, lòng mang muôn dân trăm họ của Đại Ninh, thấy Hạ Thiên Tuyệt tướng quân trung nghĩa một lòng, gẩy loạn phù chính, như vậy cho thấy Đại Ninh còn có cơ hội phục sinh. Nay đặc biệt gia phong Hạ Thiên Tuyệt làm Lương quốc công, Phiêu Kị Đại tướng quân, Thượng Trụ quốc, phong đệ đệ Hạ Thiên Luân làm Trần Lưu huyện công, Vân Huy tướng quân, Hạ gia một nhà trung nghĩa, đáng được phong thưởng, khâm thử!

Hạ Thiên Luân bên cạnh không nghĩ tới mình cũng được phong thưởng, hắn cũng cuống quít quỳ xuống tiếp chỉ, Hạ Thiên Tuyệt chỉ cảm thấy mắt mình đỏ lên, hắn dập đầu lạy ba cái, nước mắtchảy ra nói:

- Thần hạ Hạ Thiên Tuyệt cảm tạ Thái Hoàng thái hậu dạy bảo, nguyện thuần phục Đại Ninh vương triều!

- Thần Hạ Thiên Luân cảm tạ long ân của Thái Hoàng thái hậu.

Hai huynh đệ đứng lên, tiếp ý chỉ, trên ý chỉ có ngọc tỷ cùng kim ấn của Thái Hoàng thái hậu, Thái Hoàng thái hậu nói Hạ gia nhiều thế hệ trung lương, cái này là vinh hạnh bực nào, trong nội tâm Hạ Thiên Tuyệt cảm động, liền hỏi:

- Xin hỏi Thái Hoàng thái hậu ở Sở Châu thân thể có an khang không?

La Trung Quốc vội vàng nói:

- Lão nhân gia thân thể rất tốt, tâm tình cũng không tệ, chỉ là thương cảm tử tôn bất hiếu, thủ túc tương tàn, người hy vọng cục diện này mau chóng chấm dứt, Đại Ninh thống nhất, cho muôn dân trăm họ hưởng cảnh thái bình.

Hạ Thiên Tuyệt thở dài, cái này không phải là hắn không mong muốn, hắn vội vàng phân phó thân binh:

- Mời La công công đi thiên trướng nghỉ ngơi, chiêu đãi nồng hậu!

La Trung Quốc dẫn hai gã thủ hạ cùng thân binh đi xuống, Hạ Thiên Tuyệt quay lại đại trướng, hắn nhìn kỹ thánh chỉ một lần, liền hỏi huynh đệ:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Hạ Thiên Luân biết rõ, ngọc tỷ cùng kim ấn là thực, nhưng chỉ sợ ý chỉ này là tới từ Đông quận, là Hoàng Phủ Vô Tấn thay Thái Hoàng thái hậu hạ chỉ, nếu không Thái Hoàng thái hậu sao biết hắn đang ở đại doanh. Bất quá phong hắn làm Trần Lưu huyện công, trong nội tâm cũng có chút cảm động, đã có tâm thuần phục Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn cũng không nói phá, liền hướng huynh trưởng nói:

- Kỳ thật tình thế rất rõ ràng, trong ý chỉ nói ngoại thích soán quyền, chính là chỉ Thân gia, phiên vương đoạt vị, là chỉ Tề Vương, thiên hạ chính thống chỉ có Lạc kinh cùng cháu của Tấn An. Nhưng Hoàng Phủ Hằng có nghi kỵ quá nặng, trọng dụng Dương Thịnh ngu ngốc vô năng, làm cho Tấn châu cùng Dự Châu hai lần bại nặng, sĩ khí đã mất không còn, Lạc kinh sắp tới có thể bị phá, nó đã không có ý nghĩa gì rồi, Thái Hoàng thái hậu đã hạ chỉ, kỳ thật là hy vọng đại ca có thể phụ tá Hoàng Phủ Vô Tấn, đi bảo vệ tiền đồ của Hạ gia, đại ca, ta cảm thấy có thể thực hiện được.

Hạ Thiên Tuyệt trầm tư một lát, trong lòng của hắn cũng dần dần đã minh bạch, đây là Hoàng Phủ Vô Tấn mượn danh nghĩa Thái Hoàng thái hậu đến phong hắn, cho hắn một bậc thang, trước hàng Tề Vương, giờ lại hàng Lương Vương, thanh danh này không tốt. Dùng danh nghĩa Thái Hoàng thái hậu để chiêu hàng hắn, là để bịt miệng người trong thiên hạ, trong lòng của hắn cũng rất cảm kích. Hơn nữa phong hắn làm Lương quốc công, Phiêu Kị Đại tướng quân, Thượng Trụ quốc, đây quả thật là không tệ rồi.

- Như vậy, ngươi thay ta đi Đông quận, chuyển cáo Hoàng Phủ Vô Tấn, ta nguyện ý nghe hắn điều khiển, điều kiện duy nhất của ta là, ở trước khi thiên hạ thống nhất, duy trì binh quyền của ta, đợi sau khi thiên hạ thống nhất, ta nguyện ý đem binh quyền giao cho hắn, làm một quan văn.

Hạ Thiên Tuyệt là một nho tướng, hắn hiểu được lập công là trọng yếu, nhưng nắm binh thì tất vong.

Vào lúc ban đêm, Hạ Thiên Luân mang theo thư tín thuần phục của huynh trưởng tiến về Đông quận, hướng Hoàng Phủ Vô Tấn biểu thị thuần phục, Lương quận năm vạn đại quân, nguyện ý nghe theo Hoàng Phủ Vô Tấn điều khiển.

Huỳnh Dương huyện ở phía nam Hoàng Hà, từ xưa là trung tâm dự trữ lương thực và vận chuyển của Trung Nguyên. Thời kỳ chiến quốc, Ngụy quốc mở hào rộng, từ Huỳnh Dương dẫn nước Hoàng Hà chảy hướng đông nam, cùng Hoài Thủy, Tứ Thủy, Tế Thủy, Nhữ Thủy tụ hợp, khiến cho Huỳnh Dương bốn phương thông suốt, lương thực tất cả quận huyện của Trung Nguyên đều hợp ở Huỳnh Dương.

Sau khi Hoàng Phủ Hằng ở Lạc kinh đăng cơ, không hoàn toàn điều lương thực từ Huỳnh Dương. Trước khi quân Tề chiếm lĩnh Huỳnh Dương, kho lúa Huỳnh Dương còn có bốn trăm vạn thạch lương thực, Hoàng Phủ Hằng điều đi năm mươi vạn thạch, cuối cùng quân Tề đã nhận được ba trăm năm mươi vạn thạch lương thực, trở thành kho quân lương lớn nhất của Tề quân.

Trước mắt, hai mươi lăm vạn đại quân của quân Tề vây công Lạc kinh, ở Huỳnh Dương đồn trú ba vạn đại quân, do Đại tướng La Khải Ngọc thống soái, La Khải Ngọc là đệ đệ Vương phi, lại là con trai độc nhất của La Thiến, tự nhiên sẽ không để hắn tiên phong đi đánh Lạc kinh, nên bổ nhiệm hắn làm chủ soái hậu quân, suất lĩnh ba vạn quân đóng ở kho lúa Huỳnh Dương.

*****

Lúc này ở trong một khe nhỏ, đậu đầy mấy trăm chiến thuyền, đại bộ phận là chiến thuyền ngàn thạch. Những chiến thuyền này đều là của Tề châu, thuỷ quân Tề châu chủ yếu là phòng ngự gần biển, vừa phải chiếu cố sông Đại Thanh, bởi vậy chiến thuyền còn hơi nhỏ, lấy ngàn thạch làm chủ, lần này Tề Vương tây chinh, cơ hồ điều động tất cả chiến thuyền của thuỷ quân Tề châu, xuôi theo Hoàng Hà đi về phía tây, chủ yếu vận chuyển lương thực cùng vật tư quân dụng. Sau khi chiếm lĩnh Huỳnh Dương quận, Tề Vương hạ lệnh đội thuyền vận chuyển lương thực của Huỳnh Dương đến Lạc kinh, mấy trăm thuyền lớn tụ tập ở hào rộng trên mặt sông.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, trên bến tàu Huỳnh Dương chất đầy bao tải lương thực, lộ ra thập phần yên tĩnh, công nhân bến tàu đều đã về nhà, chỉ có mấy chục tòa lương thực cách vài dặm bên ngoài đứng sửng ở trong màn đêm.

Ban đêm, hai mươi chiếc thuyền lớn ngàn thạch tạo thành đội tàu chạy nhanh hướng bến tàu Huỳnh Dương. Trên thuyền lớn đều treo phiên kỳ của quân Tề, trên mỗi con thuyền cũng có thể trông thấy binh sĩ Tề quân đang đi lại, hơn nữa đuôi thuyền cũng có số thứ tự, tất cả chi tiết đều biểu hiện đội tàu này là chiến thuyền của quân Tề, số lượng cũng không khổng lồ, nên không quá bắt mắt.

Khi cách bến tàu Huỳnh Dương còn có hai mươi dặm, bị thuyền tuần tra trên mặt sông ngăn lại, vài tên binh sĩ kiểm tra leo lên thuyền nhỏ đi tới trước kiểm tra, nhìn nhìn công văn, không có vấn đề gì, Giáo úy cầm đầu liền hỏi:

- Từ nơi nào tới?

Một gã quan quân cầm đầu đi ra, dùng khẩu âm Tề Quận ồm ồm nói:

- Từ Lạc kinh tới, đều là huynh đệ mình, còn muốn tống tiền sao?

Trong lời nói của hắn có chứa ý mỉa mai, là ý nói những binh sĩ này lấy cớ kiểm tra, thực tế là tống tiền thuyền vãng lai, binh sĩ kiểm tra mặt đỏ lên, tên Giáo úy xấu hổ, cả giận nói:

- Cái gì mà tống tiền, bọn ông chỉ là kiểm tra bình thường, đem thuyền dừng lại, chúng ta muốn lên kiểm tra!

Lúc này, trong khoang thuyền lại đi ra một gã quan quân, ngăn tên quan quân trước lại, chắp tay nói:

- Tất cả mọi người không dễ dàng, chẳng phải vì kiếm miếng cơm ăn sao? Huynh đệ này của ta nói chuyện không giữ miệng, ta thay hắn hướng các huynh đệ xin lỗi.

Giáo úy thấy hắn nói chuyện khách khí xuôi tai, nộ khí cũng giảm vài phần, nhưng cứ như vậy bỏ qua, lại có chút không cam lòng, liền cười khan một tiếng nói:

- Lạc kinh là nơi phú quý, các ngươi phát tài cũng không ít a!

Quan quân hiểu ý của hắn, tay khẽ vẫy, binh sĩ từ trong khoang thuyền xách ra một cái bao bố, ném cho bọn hắn, quan quân cười nói:

- Một chút thành ý, các huynh đệ cầm lấy uống rượu.

Bao phục nặng trịch, chí ít có hai trăm lượng bạc vụn, Giáo úy lập tức cười híp mắt, vung tay lên:

- Mở đường!

Rào chắn trên sông chậm rãi mở ra, thuyền nhỏ kiểm tra cũng lui về cạnh bờ, đội tàu xuất phát, chạy nhanh hướng bến tàu Huỳnh Dương, quan quân Đại Hồ Tử nhìn qua bóng lưng của tên Giáo úy kiểm tra, hừ một tiếng nói:

- Cho bạc bọn hắn làm cái gì, một pháo là chúng tan tành, sợ gì chứ?

Đội tàu này tự nhiên là thuỷ quân Sở Châu cải trang, đến Huỳnh Dương chấp hành nhiệm vụ bí mật, quan quân cầm đầu tên là Hoàng Chí Xa, là Đô úy của Sở Châu thuỷ quân, Đại Hồ Tử chính là phó tướng dưới tay hắn.

Hoàng Chí Xa hung hăng trừng phó tướng:

- Nhiệm vụ của chúng ta là đánh thuyền tuần tra sao sao? Nếu ngươi cứ như vậy, bọn hắn lên thuyền phát hiện pháo thì làm sao bây giờ? Nhiệm vụ thất bại, ai chịu trách nhiệm, ta còn không tìm ngươi tính sổ, ngươi ngược lại còn lý sự hả?

Đại Hồ Tử không dám lên tiếng nữa, Hoàng Chí Xa cũng không có tâm tư quản hắn, đã qua thuyền tuần tra, ý nghĩa bọn hắn rất nhanh sẽ đến bến tàu Huỳnh Dương.

Đội tàu trên mặt sông xếp thành hàng mà chạy, một lúc sau, cách bến tàu Huỳnh Dương chỉ có ba dặm. Lúc này, mặt sông bắt đầu xuất hiện đội thuyền của thuỷ quân Tề châu, một chiếc đón lấy một chiếc, rậm rạp bỏ neo bên cạnh bờ, mặt sông vùng này rất rộng lớn, chừng hai mươi trượng, cơ hồ tất cả chiến thuyền vận lương của Tề châu đều ở đây. Đội tàu ở trên mặt sông chạy nhanh, thỉnh thoảng có thuyền nhỏ dân dụng chạy sát qua bọn hắn, các binh sĩ bắt đầu trở nên nghiêm túc, Hoàng Chí Xa cũng bắt đầu khẩn trương, mục tiêu của bọn hắn cũng không phải kho lúa kia, bên kia có ba vạn quân phòng thủ nghiêm mật, bọn hắn không cách nào phá được. Mục tiêu của bọn hắn là hơn bốn trăm chiếc thuyền lớn trên mặt sông, triệt để phá hủy phương tiện chuyên chở của quân Tề.

Đội tàu rốt cục đã đến gần bến tàu, lúc này hai mươi chiếc thuyền lớn đã phân tán ra, từ một dặm kéo dài thành ba dặm. Ba chiếc thuyền lớn đã đến gần bến tàu, ở đây thả neo hơn hai mươi chiến thuyền ngàn thạch, cửa sổ trên thành tàu của ba chiếc thuyền lớn đã mở, một họng pháo tối om từ trong khoang thuyền thò ra.

Thời gian đã đến giờ hợi, trên bến tàu đã không ai, Hoàng Chí Xa nhìn một dãy thuyền lớn cách hắn hơn mười trượng, hắn dứt khoát hạ lệnh:

- Xạ kích!

Tiếng pháo cực lớn ở trên mặt sông đột nhiên vang lên, hai mươi chiến thuyền, hai trăm hỏa pháo đồng thời phát tác, từng khỏa đạn pháo đục thủng thân thuyền, ở trong thân tàu nổ tung, lửa cháy mạnh bắn ra, gỗ vụn tung tóe, đội thuyền vỡ ra, lập tức dẫn phát đại hỏa, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền bị phá thành mảnh nhỏ, nhanh chóng chìm xuống, rất nhiều thủy thủ cùng binh sĩ trên thuyền, có bị tạc chết, có rơi xuống nước, hoảng sợ vạn phần mà bơi lên bờ, kêu khóc thảm thiết, hô hào hướng quân doanh chạy đi. La Khải Ngọc bị âm thanh nổ tung từ trong mộng bừng tỉnh, hắn đẩy nữ nhân bên cạnh ra, chạy đến đại trướng, lập tức sợ ngây người, chỉ thấy ánh lửa trùng thiên ở bờ sông cách vài dặm bên, đại hỏa kéo dài vài dặm, hơn bốn trăm chiếc thuyền lớn đều bị đại hỏa nuốt hết.

Hơn ba vạn binh sĩ đều thấy đại hỏa thiêu đốt, lại không ai dám tiến đến cứu hoả, tiếng nổ lớn cực mạnh cùng miêu tả của thủy thủ trốn về làm bọn hắn sợ hết hồn.

Trên mặt sông, hơn bốn trăm chiến thuyền toàn bộ biến mất, gỗ vụn trôi đầy mặt sông, pháo oanh kích trọn vẹn một canh giờ, thời gian dần dần trôi qua, lại qua một khắc, tiếng bạo tạc trên sông hoàn toàn yên tĩnh lại.

Tin tức đội thuyền Huỳnh Dương bị hủy, buổi tối ngày hôm sau liền đưa đến trong tay Tề Vương Hoàng Phủ Chung. Hơn bốn trăm chiến thuyền, tính cả ba mươi chiếc vận lương thực cùng một chỗ tan thành mây khói, làm cho Hoàng Phủ Chung nổi trận lôi đình, mà vũ khí sắc bén kiểu mới của Sở Quân thì càng làm cho hắn lo nghĩ, bất quá kho lúa không việc gì, khiến cho hắn hoặc nhiều ít cảm thấy có vài phần may mắn, loại phẫn nộ này, may mắn cùng hoảng sợ đan vào một chỗ, làm cho nội tâm của hắn loạn thành một đoàn, hắn ai cũng không muốn tiếp, ngay cả mưu sĩ Cao Ngang Dã cũng bị hắn cự tuyệt ở bên ngoài đại trướng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<