← Hồi 373 | Hồi 375 → |
- U châu làm sao?
Hoàng Phủ Chung lắp bắp kinh hãi mốt loại dự cảm bất an tràn ngập vào trong lòng của hắn, nếu như U Châu gặp chuyện không may thì hắn cũng lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Mưu sĩ Cao Ngang Dã là một trong những phụ tá của Hoàng Phủ Chung, y chính là người khuyên Hoàng Phủ Chung lấy La Khải Phượng, mới khiến cho Hoàng Phủ Chung nhận được sự ủng hộ của La Thiến.
Cao Ngang Dã khom người nói:
- Nghe nói Hoàng Phủ Vô Tấn phái ra trưởng sử Tề quận đi khuyên bảo Lưu Hán Chương, thuộc hạ cảm thấy không ổn cho nên muốn điện hạ lập tức báo tin cho Lưu Hán Chương, nhất định phải ổn định hắn lại.
Hoàng Phủ Chung giận dữ, tên khốn này làm không tệ, ta thăng hắn từ huyện lệnh làm trưởng sử bây giờ hắn phản ta trợ địch.
- Điện hạ hắn đã đầu hàng Vô Tấn khẳng định còn muốn leo lên cao hơn, đây là chuyện bình thường điện hạ không nên để ý quá nhiều mấu chốt là hắn là muội phu của Lưu Hán Chương, nếu như Lưu Hán Chương đầu hàng thì U châu nguy hiểm.
Hoàng Phủ Chung trầm ngâm một thoáng rồi nói;
- Lưu Hán Chương theo ta nhiều năm có lẽ không phản bội ta.
Cao Ngang Dã thầm thở dài trong lòng, đến thời khắc vận mệnh ai cũng không xem xét tới giao tình, Tề vương là người danh bất chính ngôn bất thuận nhất khó có thể làm người khác phục.
Nếu như hắn có thực lực mạnh mẽ có khi còn có người ủng hộ nhưng ngay cả hang ổ của hắn cũng bị người ta cướp mất thì sự ủng hộ với hắn ngày càng thiếu đi.
Mặc dù nghĩ vậy Cao Ngang Dã cũng không dám nói rõ, đành phải hàm súc nói:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, điện hạ vẫn nên viết một phong thư chuyển nhanh cho Lưu Hán Chương, như vậy ổn thỏa một chút.
Hoàng Phủ Chung gật nhẹ đầu kỳ thật trong lòng của hắn cũng muốn như vậy, được rồi để ta viết.
Dừng một lúc hắn lại hỏi:
- Ta muốn hỏi tiên sinh, bây giờ ta nên trở lại Tề châu hay ở lại Dự châu.
Điện hạ cảm thấy thế nào?
- Trong lòng ta rất mâu thuẫn ta rất lo lắng cho người nành.
Hoàng Phủ Chung cau mày nói:
- Ta biết tướng sĩ tư quy nhưng mà chúng ta vừa đi vất vả lắm mới chiếm lĩnh được Dự châu trong lòng ta thấy quay về cũng không cam lòng, quan trọng hơn là, ta nếu như bị Hoàng Phủ Vô Tấn đánh bại thì không thể yên ổn sống nữa, trong lòng rất loạn xin tiên sinh dạy ta.
Vấn đề này Cao Ngang Dã cũng đã suy nghĩ lâu hắn thấm thía nói;
- Đầu tiên thuộc hạ cho rằng vương phi cùng với thế tử không có việc gì, hẳn là đang trên đường đi tới lạc kinh nếu như vương phi và thế tử bị bắt chúng ta hẳn đã biết rõ, Hoàng Phủ Vô Tấn nhất định sẽ dùng nó để đả kích uy vọng của điện hạ.
Hoàng Phủ Chung nghĩ nghĩ cảm thấy chuyện này hợp lý vương phi bị bắt khả năng này không lớn.
- Sau đó thì sao xin tiên sinh nói tiếp.
- Sau đó thuộc hạ cho rằng có ba sách thượng trung hạ, do điện hạ quyết định.
Hoàng Phủ Chung có hứng thú hắn ngồi xuống nói;
- Ngươi nói đi ta nghe.
- Trước hết nói về thượng sách, thượng sách là điện hạ có thể chia làm hai đường một đường tiến về phía bắc tới U châu ngăn cản để Lưu Hán Chương đầu hàng, một đường khác do điện hạ dùng quân chủ lực rút về đông quận chuẩn bị nghênh đón Hoàng Phủ Vô Tấn.
Nói xong thượng sách, Cao Ngang Dã nhìn Hoàng Phủ Chung Hoàng Phủ Chung không tỏ thái độ thúc giục nói:
- Tiên sinh mời nói đi, cùng ta cân nhắc.
- Được sau đó là trung sách trung sách chính là điện hạ phái chút quân đội tiến lên U châu chủ lực thì tiếp tục đánh Lạc kinh sau đó dựa vào Lạc Kinh đối phó với Hoàng Phủ Vô Tấn, mà hạ sách là triệt hồi đại quân lao thẳng tới Tề châu nếu như Lưu Hán Chương không đầu hàng thì mệnh cho hắn theo U Châu xuôi nam hai quân phối hợp hành đông đoạt lấy Tề châu, tam sách này điện hạ chỉ có thể chọn một mà thôi.
Hoàng Phủ Chung trầm tư trong chốc lát, hắn kỳ quái mà hỏi:
- Tiên sinh vì sao lại nói đoạt lại Tề châu là hạ sách cái này không thực tế sao?
Cao Ngang Dã lắc đầu nói:
- Lúc này có một vấn đề U Châu không bảo trụ vậy điện hạ có lẽ phải quay về Tề châu sẽ gặp U Châu và Sở châu liên thủ giáp công, Hoàng Phủ Vô Tấn có thủy quân mạnh mẽ, điện hạ cho rằng mình có mấy phần thắng, nếu như U Châu không hàng vậy thì tại sao còn muốn tác chiến trong cảnh nội Tề châu, tại sao ở Dự châu không nghênh chiến chủ lực của Hoàng Phủ Vô Tấn như vậy không phải tốt hơn sao.
Hoàng Phủ Chung gật nhẹ đầu nói rất có đạo lý, hạ sách anfy có thể buông tha cho hắn lại hỏi:
- Vậy còn thượng sách và trung sách nên chọn cái nào?
- Thần đề nghị chọn Trung sách.
- Vì sao/
Cao Ngang Dã âm hiểm cười:
- Rất đơn giản, Hoàng Phủ Vô Tấn khẳng định không muốn đồng thời đối phó với Ung châu và điện hạ nếu như thần không đoán sai thì quân Tây Lương nhất định sẽ có hành động bức Ung châu rút quân, khi đó điện hạ sẽ đánh bại Vô Tấn, không chỉ có thể thu hồi Tề châu mà ngay cả toàn bộ Dự châu đều thuộc về điện hạ Ung châu cũng có thể tiếp cân.
Hoàng Phủ Chung giơ ngón tay lên khen:
- Tiên sinh quả nhiên cao minh.
Hà Gian quận, từ khi Sở châu tập kích bất ngờ Tề châu xong, quân coi giữ U châu xuất mười vạn quân theo dõi hướng đi của Tề châu một mặt hắn không trợ gúp Hoàng Phủ Chung một phương diện khác hắn cũng lo lắng quân của mình có bị Sở châu công kích hay không Sở châu cường đại khiến hắn vô cùng lo lắng.
Lưu Hán Chương là người ở Lỗ quận năm nay năm mươi tuổi xuất thân Lỗ quận địa tộc, tòng quân ba mươi năm ở Tề châu có tư lịch rất sâu hắn làm giáo úy sau đó trở thành đô úy lại được thăng làm Tế Nam tướng quân, năm năm trước đảm nhiệm chức Tề Thanh tiết độ sức làm phó sứ, bị Tề vương Hoàng Phủ Chung lôi kéo cho nên thuần phục, Hoàng Phủ Chung sau khi đánh hạ U châu mệnh cho hắn làm tổng quản nơi này, thống soái mười vạn quân đội.
Thê nhi của Lưu Hán Chương đều ở phủ Tế Nam hắn nghe nói Tế Nam phủ bị chiếm đóng thì lo lắng vạn phần, đã phái người đi tìm hiểu tin tức.
Buổi chiều ngày nọ Lưu Hán Chương đang ở trong đại trướng chờ Hoàng Phủ Chung viết thư hắn vừa mới nhận được thư mà Hoàng Phủ Chung gửi hi vọng có thể thuần phục, không nên bị thế cuộc trước mắt hù ngã, Hoàng Phủ Chung nói cho hắn biết sẽ nhanh chóng đoạt lại Tề châu.
Lưu Hán Chương tuy tạm thời ổn định nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng tơi san nguy của người nhà, hắn hi vọng Hoàng Phủ Chung có thể nghĩ biện pháp chuộc người nhà của hắn ra.
Đúng lúc này ở ngoài lều có binh sĩ bẩm báo;
- Báo Lưu tổng quản bên ngoài đại doanh đi tới một người, tự xưng là thân thích của đại nhân.
Lưu Hán Chương sững sờ sau đó đại hỉ:
- Mau mau mời hắn vào.
*****
Là muội phu của hắn, là trưởng sử Tề quận, hắn nhất định biết tình huống của người nhà mình, Lưu Hán Chương liền vui mừng.
Tiến vào trướng muội phu của hắn nói to;
- Đại ca vì người nhà mà lo lắng lắm phải không?
Lưu Hán Chương kéo hắn lại nói:
- Ngươi mau nói cho ta biết, người nhà của ta làm sao, mẫu thân của ta có sao không?
Mẫu thân của Lưu Hán Chương năm nay bảy mươi tuổi là ở Tế Nam thành Lưu Hán Chương không lo lắng cho thê nhi chỉ lo lắng cho bà nhất.
Đại ca yên tâm, phủ đệ của đại ca có quân đội gác, không có người nào dám vào quấy rầy trước kia ta cùng với tam nương còn đi thăm mẹ già, thân thể của bà rất tốt lại còn đưa cho ta mang một vật tới đây.
Nói xong y lấy ra một vòng ngọc đặt trên bàn Lưu Hán Chương nhận ra đây là vật của mẫu thân, hắn kinh ngạc nói;
- Ngọc nương không có tin sao?
Ngọc nương là vợ của hắn, mẫu thân không sao hắn liền lo lắng cho vợ.
Lưu Hán Chương gật đầu; trưởng nữ của hắn gả cho Chu Đậu Hiếu ở Ích Đô huyện, vừa mới sinh ra một đứa con trai.
- Không biết mẫu thân của ta có nhắn gì không?
- Mẫu thân của huynh nói huynh nên thức thời thuần phục hoàng đế Đại Ninh.
Lưu Hán Chương trầm mặc ý của mẫu thân hắn hiểu được nhưng hắn đang vững đội không muốn thuần phục người khác hắn lại từ từ mở thư trong thư thê tử của hắn có viết một câu nói hắn không nên công Tề châu nếu không tính mạng của cả nhà khó bảo toàn.
- Đại ca huynh tại sao không hỏi ta?
Hắn cười cười nói.
-Ngươi, hỏi ngươi cái gì?
Lưu Hán Chương liếc qua muội phu của mình bỗng nhiên hỏi được nhất định y đã đầu hàng Vô Tấn, cho nên mới gặp mẹ của mình được, Lưu Hán Chương không khỏi cười lạnh:
- Ta không cần hỏi ngươi hẳn là ngươi đã đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn đúng không?
- Đúng thế đệ xác thực đã đầu hàng hắn không chỉ đệ mà đại bộ phận quan lại ở Tề châu đều nguyện ý thuần phục huynh biết tại sao không?
- Vì sao?
- Rất đơn giản, vì hắn là cháu trai của Tấn An hoàng đế, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là chính thống, với lại dùng danh nghĩa con rể Tô Tốn ở Tề Châu chỉ sợ người cự tuyệt hắn cũng không nhiều.
Lưu Hán Chương lắc đầu:
- Hắn là cháu trai của Tấn An hoàng đế ta thừa nhận hắn có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, nhưng hiện tại là hoàng đế Đại Ninh vương triều thì hơi sớm còn về phần con rể Tô Tốn đó là cái nhìn của kẻ sĩ không quan hệ tới ta.
- Đại ca huynh vẫn hồ đồ sao không minh bạch ý của mẹ, ý của mẹ là không muốn huynh thuần phục Tề vương hiểu không? Tề vương có dã tâm nhưng hắn dựa vào đâu mà đăng cơ thiên hạ không ai phục hắn hắn đăng cơ chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi mà Lạc kinh Hoàng Phủ Hằng sắp bị diệt tới nơi, đại thần chạy trối chết hầu như không còn đương nhiên sẽ không thuần phục hắn, còn lại chỉ có Ung kinh và Hoàng Phủ Vô Tấn, chẳng lẽ đại ca muốn thuần phục Thân gia sao?
Lưu Hán Chương dao động, những lời này cũng không thuyết phục hắn mà là vì mẹ già đang ở trong tay của hắn, hắn cảm thấy phong hiểm ở đây liền nói;
- Để ta suy nghĩ một chút.
- Được rồi.
Hắn lại lấy ra hịch văn của Hoàng Phủ Vô Tấn;
- Huynh xem một chút đi Triệu quốc công Phạm Dương tiết độ sứ, đại ca kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Sáng sớm Thân Quốc Cữu đạt được tin tình báo khẩn cấp, U Châu Lưu Hán Chương đầu hàng Hoàng Phủ Vô Tấn, cho dù kết quả này nằm trong dự liệu của Thân Quốc Cữu nhưng Thân Quốc Cữu vẫn không hiểu sao tim đập nhanh lên.
Hôm nay Thân Quốc Cữu vì mệt nhọc quá độ mà muốn ngã bệnh, hắn muốn nhàn rỗi một phen, nhưng vì tin cấp báo cho nên hắn không có cách nào nghỉ ngơi đành phải lập tức đi gặp thiếu niên hoàng đế.
Thân Quốc Cữu đã thay đổi triều phục, bước nhanh vào trong xe ngựa, vừa đi tới xe ngựa một gã tiểu quản gia vội vàng hấp tấp chạy vào, hắn trầm mặc xuống không vui hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại bối rối như vậy?
- Lão gia thục châu phái người tới. có tin tức trọng yếu cần bẩm báo.
Thân Quốc Cữu cảm thấy đau đầu một hồi, chuyện U Châu còn chưa xử lý xong, Thục Châu lại tới đây tình báo chẳng lẽ Hoàng Phủ Vô Tấn lại tiến công Thục Châu rồi sao? Ngẫm lại cũng không có khả năng, chẳng lẽ lại là chuyện khác.
- Người ở nơi nào, để cho hắn tới gặp ta.
Một lát sau một nam tử báo tin tiến tới khom người thi lễ:
- Ty chức là huyện úy Vương Bình của Tam Đông quận, ty chức đặc biệt bẩm báo với tướng quốc, từ Giang Ninh phủ đi tới rất nhiều người đều là thành viên của Thân thị gia tộc còn có Quảng Lăng hứ sử Thân Uyên cuang Giang Ninh phủ thiếu doãn Thân Kỳ Võ, đây là thư mà thiếu doãn giao cho tướng quốc.
Nói xong vị Vương huyện úy này lấy ra một phong thư giao cho Thân Quốc Cữu, Thân Quốc Cữu sửng sốt nửa ngày, su đó từ từ tiếp nhận thư chỉ thấy trên đó có viết bốn chữ phụ thân đại nhân thân khải, chính là bút tích của con hắn, hắn vội vàng cuồng hỉ vội vàng mở thư ra xem.
Thân Quốc Cữu nằm mơ cũng không ngờ đưới Hoàng Phủ Vô Tấn lại đem nhi tử Thân Kỳ Võ và tất cả gia đình Thân gia ở Giang Ninh phủ tới Thục châu, cả trai lẫn gái lão nhân hài tử bảy tám chục người kể cả ba thân thúc thúc và cô phụ của hắn.
Thân gia là đại tộc ngoại trừ phần nhở ở Ung kinh thì đa phần đều ở lão trạch ở Giang Ninhh, Hoàng Phủ Vô Tấn sau khi phát động binh biến đã bắt tất cả người nhà họ Thân, Thân Quốc Cữu canh cánh trong lòng không yên chuyện này không ngờ bây giờ bọn họ đã được thả ra điều này khiến cho Thân Quốc Cữu vui mừng và hoang mang tại sao Hoàng Phủ Vô Tấn lại làm như vậy?
Nhưng hiện tại Thân Quốc Cữu tạm thời không muốn cân nhắc thêm nữa mấu chốt là bình an của người nhà hắn liền vội hỏi:
- Bọn họ giờ đang ỏ đâu?
- Ty chức lúc này phát hiện bọn họ ở Tỷ Quy huyện hiện tại đoán chừng đang trên đường tiến vào Ung Kinh, bởi vì Thân thiếu doãn cùng với Thân thứ sử kiên trì trở về Ung kinh.
Thân Quốc Cữu trong lòng buông lỏng, hắn vội vàng phân phó cho quản gia.
- Mang vị Vương huyện úy này đi nghỉ ngơi, thưởng cho hắn năm trăm lượng bạc.
- Đa tạ tướng quốc ban thưởng.
Vương huyện úy đại hỉ, thi lễ, theo sau quản gia mà đi.
Người nhà cuối cùng cũng nhận được an ủi mà Thân Quốc Cữu mang tới, Hoàng Phủ Vô Tấn bắc tiến giống như một tảng đá nặng trịch trong lòng hắn hắn vội vàng lên xe ngựa tiến vào trong hoàng cung.
Xe ngựa dưới sự hộ vệ của vài trăm tên thị vệ tiến vào trong hoàng cung, trong xe ngựa Thân Quốc Cữu lộ ra tâm tình vô cùng trầm trọng cảnh tượng hắn không nguyện ý nhất đã xuất hiện, Hoàng Phủ Vô Tấn đã hướng về phía Trung Nguyên.
← Hồi 373 | Hồi 375 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác