← Hồi 322 | Hồi 324 → |
Vô Tấn chưa hỏi, những biết đây là tân binh vừa mới tuyển, muốn bọn hắn quân kỷ nghiêm minh như Mai Hoa vệ hoặc là thuỷ quân, cơ hồ là không thể nào, tối thiểu phải huấn luyện nửa năm, mới có chỗ hiệu quả.
Hắn mang theo mười mấy tên thân vệ lướt qua rãnh nông, cưỡi ngựa tiến vào quân doanh.
Trong quân doanh coi như chỉnh tề, lều vải một phần là đại phủ Đô đốc đưa tới, một phần là mua giá cao từ Tấn Phúc Ký thương hội, dọc theo đường đi, tính sơ sơ cũng có mấy ngàn nóc lều.
Lúc đi qua một liều vải, Vô Tấn nghe thấy trong trướng bồng có thanh âm, liền rút đao đẩy rèm lều vải ra, nhìn nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong có hai tên lính đang ngồi, hai người đều sợ tới mức vội vàng đứng lên, xem xét liền biết là lười biếng trốn ra ngoài.
Vô Tấn dứt khoát xoay người xuống ngựa, đi vào doanh trướng, trước ước lượng thoáng một chút, doanh trướng lớn nhỏ vừa phải, dựng ở trên đồng cỏ, phía dưới có một tầng bố, có hai mươi chỗ nằm, hai bên chỗ nằm, đều có kê lót thảm dày đặc, mặt trên còn có đệm chăn, vật phẩm tư nhân...
Hai binh sĩ thấy có một nhóm lớn quan quân đi tới, đều lộ ra thập phần câu thúc, Vô Tấn hướng hai người bọn họ khoát khoát tay, cười nói:
Ta chỉ là đi ngang qua đây, không cần khẩn trương, ngồi đi!
Vô Tấn ngồi xuống trước, hai tên lính cũng sợ sệt ngồi xuống.
- Vì sao không đi huấn luyện?
Vô Tấn cười hỏi:
- Bị bệnh sao?
Hai tên lính coi như thành thực, đều đỏ mặt lắc lắc đầu nói:
- Là chạy bộ quá mệt, hôm nay chạy năm mươi dặm, chúng ta trên nửa đường trốn đến đây.
- Chạy năm mươi dặm không coi là nhiều, Mai Hoa vệ huấn luyện, mỗi ngày phải chạy một trăm dặm, các ngươi chỉ có một nửa.
- Thế nhưng mà mỗi ngày đều phải chạy, còn phải mặc lên khôi giáp mà chạy, thật sự là có chút chịu không nổi.
Một tên binh lính vẻ mặt đau khổ nói.
Vô Tấn từ trên giường bọn hắn cầm lấy một thanh đao, rút nhìn nhìn, đao cũng không tệ lắm, lại sờ lên khôi giáp, đều là từ kim loại chế tác, vũ khí khôi giáp đều là trang bị cơ bản nhất, tùy tiện hai cái binh sĩ cũng có, một người trong đó còn có cung tiễn, trang bị coi như để Hoàng Phủ Vô Tấn thoả mãn.
Lần này thuỷ quân từ các nơi ở Sở Châu cùng Kinh Châu, dùng phương thức nửa thuê nửa trưng dụng, chiêu mộ năm ngàn tên thợ rèn, trả công mỗi tháng hai mươi lượng, để cho bọn hắn ngày đêm chế tạo binh khí khôi giáp, yêu cầu bọn hắn ở trong ba tháng chế tạo ra vũ khí trang bị cho hai mươi vạn người.
- Luyện qua đao pháp chưa?
Vô Tấn lại cười hỏi.
- Luyện qua rồi! Mỗi ngày đều luyện, buổi sáng luyện đao, buổi chiều chạy bộ, hơn nữa là xếp thành hàng luyện đao.
Vô Tấn nhẹ gật đầu, hướng hai người bọn hắn nói:
- Luyện đao là vì để cho các ngươi tự bảo vệ mình, để cho các ngươi lúc tác chiến giết chết địch nhân, mà không bị địch nhân giết chết. Chạy bộ là rèn luyện thể năng, lúc hành quân cấp tốc đều phải chạy bộ mấy ngày mấy đêm không ngừng, bình thường không luyện, đến lúc đó sẽ mệt chết, hơn nữa trong chiến đấu phải đánh mấy canh giờ, các ngươi có thể kiên trì được thì sống, kiên trì không được là chết, hiện tại không khổ cực một chút, đến lúc đó mạng nhỏ giữ không được.
Hai binh sĩ hai mặt nhìn nhau, sợ hãi hỏi:
- Tướng quân, sẽ có chiến tranh sao?
- Cái này ai biết được? Hiện trong triều cũng không yên ổn, vạn nhất các Hoàng tử tranh đoạt Hoàng đế đánh nhau, các ngươi nói có đúng hay không?
- Nếu như là như vậy, tham gia quân ngũ không có ý gì rồi.
Một tên binh lính lầm bầm lầu bầu.
Vô Tấn cảm thấy bọn hắn rất có ý tứ, lời gì cũng dám nói, liền hỏi hai người bọn họ:
- Nghe khẩu âm các ngươi, đều ngươi Nam quận! Vì sao lại nhập ngũ?
Một binh sĩ dáng người cao gãi gãi đầu nói:
- Kỳ thật là vì quân lương cùng lương thực quá cao! Năm trước Hoài Bắc hạn hán, hơn hai trăm ngày không có một giọt mưa, các sông nhỏ đều khô nứt, vụ hè mất trắng, tất cả mọi người đều sống không nổi, chúng ta cùng thôn trang hơn năm trăm người toàn bộ hướng nam kiếm sống, vừa vặn gặp được chiêu binh, một tháng ba lượng bạc còn có một thạch gạo, đủ để nuôi sống gia đình, cho nên thanh niên của thôn chúng ta đều tòng quân.
- Đã có bạc có gạo, tại sao còn không huấn luyện cho tốt?
Khẩu khí của Vô Tấn có chút nghiêm nghị lại:
- Ta trước cảnh cáo các ngươi, không nên làm đào binh, nếu đào binh bị bắt là một đao chém chết, sau đó bêu đầu thị chúng. Nếu muốn sống sót trong chiến tranh, muốn cầm bạc gạo nhiều hơn nữa, thì phải hảo hảo huấn luyện, đã nghe rõ chưa?
Đúng lúc này, ngoài lều truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe thanh âm Trương Lũng hỏi:
- Điện hạ ở trong lều phải không ạ?
- Ân!
Trướng bồng hất lên, chỉ thấy Trương Lũng cùng năm sáu tên quan quân đi đến, nhìn thấy chủ tướng, đồng loạt quì xuống chào:
- Tham kiến Điện hạ!
Hai tên lính kia không biết thân phận Vô Tấn, đột nhiên thấy chủ tướng quân doanh quỳ xuống, miệng gọi Điện hạ, khuôn mặt trắng bệch, cùng một chỗ quỳ xuống dập đầu:
- Tiểu nhân vô tri, xin Tướng quân tha mạng!
Vô Tấn hướng bọn hắn khoát khoát tay:
- Lần này tha cho các ngươi, còn dám lười biếng, mỗi người phạt một trăm quân côn, nhanh đi chạy bộ, phải đủ năm mươi dặm mưới được về.
Hai người luống cuống tay chân, mặc vào khôi giáp, cầm đao liền chạy ra ngoài, Vô Tấn lúc này mới hướng Trương Lũng cùng các quan quân cười nói:
- Trương tướng quân miễn lễ, các vị Tướng quân miễn lễ!
Lúc này trướng mảnh lại hất lên, tiến đến một gã quan quân, chính là buổi sáng vừa mới chia tay Trương Nhan Niên, Vô Tấn lúc này mới nhớ tới, hắn là đường huynh của Trương Lũng. Lúc này Vô Tấn bỗng nhiên có một ý niệm trong đầu, là muốn đem Trương Nhan Niên này lưu lại, thay mình mang binh, Giang Yêm cùng Tuệ Năng thiền sư đều trực tiếp trở lại Kinh thành rồi, may mắn hắn vẫn chưa đi.
Nghĩ vậy, Vô Tấn hướng Trương Nhan Niên vẫy tay:
- Nhan Niên, cùng một chỗ ngồi xuống nói chuyện.
Trương Nhan Niên vốn là sang đây xem đường đệ, sáng mai phải phản hồi Tây Lương quân, không ngờ lại gặp Vô Tấn, hắn cười cười, cũng ngồi xuống ở bên cạnh.
Trong quân doanh này, Trương Lũng là chủ tướng, hắn liền bẩm báo tình huống trước:
- Lần này chiêu binh, hiệu quả rất tốt, nửa tháng đã chiêu mộ được mười lăm vạn người, dựa theo an bài của điện hạ, một ngàn huynh đệ của Mai Hoa vệ đều phân xuống dưới lãnh binh, chúng ta tổng cộng đã thành lập năm quân doanh huấn luyện tạm thời, đây là quân doanh lớn nhất, có năm vạn người.
Vô Tấn thầm nghĩ sớm nhất chiêu mộ tám vạn người, huấn luyện tám vạn quân này, quân lương một năm phải tốn hai triệu năm trăm ngàn lượng bạc, gần trăm vạn thạch gạo, còn có chi tiêu rau quả thịt bình thường, đây cũng là một số tiền lớn.
*****
Quân phí cho tám vạn người này đều là do Tề Gia cấp, hắn biết rõ cái này đã là cực hạn của Tề Gia có thể làm. Nhưng hiện tại hắn ở Bạch Sa hội kiếm được một mớ tiền của phi nghĩa, hơn nữa từ bên trong thuế ngân ép ra, hắn ít nhất có thể nuôi hai mươi vạn quân, nghe nói đã chiêu mộ được mười lăm vạn người, trong lòng của hắn thở phào một hơi, cộng thêm năm vạn thuỷ quân, trên tay hắn đã có hai mươi vạn quân.
Hắn ở bến tàu cùng Trương Dung nói qua về sau, trong lòng rất căng thẳng, hắn cần phải biết thực lực của mình, hai tháng này chiêu mộ được bao nhiêu quân? Hiện tại trên tay hắn đã có hai mươi vạn quân Sở Châu cùng hai mươi vạn quân Tây Lương, đủ để hình thành uy hiếp đối với Hoàng Phủ Huyền Đức, không sợ hắn trở mặt với mình.
- Mọi người tiếp tục đi huấn luyện, ta không ảnh hưởng mọi người.
Mọi người liên tục đứng dậy thi lễ, đi ra ngoài huấn luyện binh lính, Vô Tấn ra hiệu cho Trương Nhan Niên, ý bảo hắn dừng lại.
Vô Tấn đi ra doanh trướng, cùng Trương Nhan Niên chậm rãi đi đến sân huấn luyện.
- Vừa mới nhận được tin tức mới nhất, Ngự Sử Trung Thừa Trần Trực mang theo Thượng phương bảo kiếm đến Sở Châu.
Vô Tấn cười cười nói.
Trương Nhan Niên trong nội tâm cả kinh, vội vàng nói:
- Hoàng Phủ Huyền Đức cùng Điện hạ trở mặt sao?
- Hẳn là như vậy, Trần Trực tới là muốn diệt trừ vây cánh cùng những người ủng hộ ta, ví dụ như Trương Lũng, Trương Dung, Tô Hàn Trinh cùng đại ca ta Duy Minh, còn có Tề Thụy Phúc, hắn cũng sẽ ra tay. Tóm lại lúc ta viễn chinh Phượng Hoàng Hội, trước khi quay lại, hắn muốn tất cả lực lượng của ta ở Sở Châu tan rã, sau đó lại điều đại quân Sở Châu đối phó ta.
- Thế nhưng Trần Trực là người của Thái tử, hắn sẽ ra tay với Tô Hàn Trinh cùng Duy Minh sao?
- Phải nói Trần Trực lúc trước là người của Thái tử, hiện tại Hoàng Phủ Huyền Đức muốn hắn làm việc, hắn còn có thể nghe Thái tử nói sao? Nếu như ta đoán không sai l mà nói, Tô Tốn đã bị giam lỏng rồi, hắn uy vọng rất cao, Hoàng Phủ Huyền Đức sẽ không để cho hắn nói chuyện giúp ta.
Trương Nhan Niên yên lặng gật đầu, trước khi hắn đi, phụ thân cũng đã nói với hắn, bởi vì Hoàng Phủ Vô Tấn xuất hiện, Hoàng Phủ Huyền Đức nhất định sẽ sớm hướng phái Lương Vương ra tay, hiện tại xem ra, phụ thân phỏng đoán không sai, hắn trầm mặc chốc lát nói:
- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?
- Ta còn có thể làm sao?
Vô Tấn cười lạnh một tiếng nói:
- Hoàng Phủ Huyền Đức muốn giết ta, chẳng lẽ ta lại đưa cổ cho hắn chém sao? Hiện tại trên tay ta đã có hai mươi vạn quân, còn có hai mươi vạn quân Tây Lương, ta chỉ có thể cùng hắn chống lại đến cùng, Phượng Hoàng Hội ta sẽ không đánh, nếu như hắn muốn phát động chiến tranh, ta chỉ có thể phụng bồi.
Trương Nhan Niên nghĩ nghĩ, bọn hắn cũng chỉ có một con đường này để đi, ngón tay hắn chỉ quân đội đang huấn luyện xa xa:
- Nhưng mà thực lực của bọn hắn hiện tại còn rất yếu, có thể nói không chịu nổi một kích, đương nhiên ta chỉ so cùng Tây Lương quân, nhưng bọn hắn xác thực rất yếu.
- Cái này ta rất rõ ràng!
Vô Tấn nhìn quân đội xa xa, chậm rãi nói:
- Cho nên ta cần phải thời gian, vô luận như thế nào, ta cũng phải kéo dài, ít nhất phải hai tháng, tăng cường huấn luyện hai tháng, như vậy mới có thể miễn cưỡng ra trận.
Nói đến đây, Vô Tấn quay đầu hướng Trương Nhan Niên nói:
- Ta muốn ngươi lưu lại, thay ta thống soái chi quân đội này.
- Thiếu chủ có lệnh, ta tự nhiên tuân theo!
Trương Nhan Niên cũng không từ chối, hắn biết Vô Tấn hiện tại rất khó khăn.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng một gã thân vệ hô to:
- Điện hạ!
Có người tìm.
Vô Tấn quay đầu lại hướng quan đạo, chỉ thấy ngoài quân doanh có một gã áo xám cụt một tay, đúng là Hắc Mễ, đang lo lắng mà hướng hắn ngoắc, Vô Tấn tâm trầm xuống, hắn bỗng nhiên ý thức được, có chuyện gì đã xảy ra.
Một lát sau, vài tên thân binh đem Hắc Mễ dẫn tới, Hắc Mễ vừa mới từ Duy Dương huyện đuổi tới Giang Ninh phủ, nghe nói Vô Tấn đi quân doanh Mai Hoa vệ, lại ở nửa đường nhìn thấy thân vệ của Vô Tấn.
- Điện hạ, đảo chủ có thư tín khẩn cấp đưa cho ngươi!
Hắc Mễ đem thư tín đưa cho Vô Tấn, vẻ mặt vô cùng khẩn cấp, bên ngoài có khắc bốn chữ "Hoàng Phủ Vô Tấn".
- Người này là ai?
Trương Nhan Niên chưa từng gặp qua Hắc Mễ.
Vô Tấn một bên tiếp nhận thư tín, vừa hướng hắn thấp giọng nói:
- Người này là tổng quản tình báo của Phượng Hoàng Hội ở Sở Châu.
Trương Nhan Niên gật gật đầu, ánh mắt của hắn cũng rơi vào thư tín trong tay Vô Tấn, Vô Tấn đã xem thư xong, đem thư tín giao cho Trương Nhan Niên, hắn thấp giọng thở dài một tiếng:
- Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta.
Trương Nhan Niên xem xong thư, lập tức chấn động, làm sao có thể, Trần gia nội chiến, Trần kỳ thoát ly Lưu Cầu đảo, hơn nữa hắn đã biết rõ bí mật của Tấn An hội.
Trương Nhan Niên lập tức có chút hoảng hốt, nếu như bí mật Tấn An hội bị tiết lộ, tình huống sẽ vô cùng nghiêm trọng, Lan Lăng quận Vương, phụ thân cùng tổ phụ hắn, Giang Yêm vân vân và vân vân, tất cả mọi người sẽ chết hết.
- Điện hạ, việc này phải xử lý ra sao?
- Việc cấp bách chỉ có thể thông tri tất cả người ở kinh thành di chuyển, chuyện này ta sẽ an bài.
Vô Tấn lập tức hỏi Hắc Mễ:
- Ngươi có bức họa của Trần Kỳ không?
- Có!
Hắc Mễ có chuẩn bị, hắn lập tức lấy ra một bức họa đưa cho Vô Tấn:
- Trên má trái Trần kỳ có một bướu thịt nhỏ, rất dễ nhận dạng, hắn còn có một thân phận, là Tổng tiêu đầu của Oai Vũ tiêu cục ở Vĩnh Gia quận.
Vô Tấn mở ra bức họa nhìn nhìn, lập hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta sẽ ra lệnh cho tất cả quan phủ Sở Châu lùng bắt người này, nói là hải tặc của Phượng Hoàng Hội, cũng treo giải thưởng một vạn lượng bạc, ta sẽ huy động hết thảy lực lượng, chỉ cần hắn lên bờ, hắn sẽ chạy không khỏi tay ta.
Tình thế tương đối nghiêm trọng, ngày đầu tiên Vô Tấn trở về, một đám tin tức làm cho người khẩn trương không ngừng theo nhau mà đến, Đại Ninh hoàng đế bắt đầu hướng hắn ra tay, Trần Kỳ biết bí mật Tấn An hội phản bội chạy trốn, hạ lạc không rõ, chuyện này mang đến uy hiếp nghiêm trọng cho Tấn An Hội.
Vì để ứng đối với những nguy cơ này, Vô Tấn cơ hồ điều động hết thảy tài nguyên, hắn đem bức họa Trần Kỳ phấn phát đến tất cả quận huyện của Sở Châu, yêu cầy truy bắt Trần Kỳ, cũng thông qua Phượng Hoàng Hội, Mai Hvệ, Tề Thụy Phúc, thuỷ quân phủ, ... giám thị tất cả các tuyến đường của Sở Châu, không chỉ như thế, Vô Tấn còn treo giải thưởng một vạn lượng bạc, khiến cho bình dân cũng hăng hái gia nhập chiến đoàn.
Hắn đã ở Sở Châu bố trí xuống thiên la địa võng, mà tin tức nguy hiểm này cũng đồng thời truyền đến Kinh thành.
← Hồi 322 | Hồi 324 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác