← Hồi 315 | Hồi 317 → |
Tề Vân Hoán hướng về phía sau, nhìn thoáng qua quan viên Tân La, lại thấp giọng cười nói:
- Bọn hắn căn bản không thèm để ý toà đảo này, ta khai ra giá khiến cho bọn hắn rất kinh hỉ.
Đúng là không thèm để ý rồi, nếu như để ý mà nói, bọn hắn cũng không tùy ý để Bạch Sa hội chiếm giữ hai mươi năm, trong lòng Vô Tấn hiểu rõ, hắn liền cười hỏi Tề Vân Hoán:
- Vị quan viên này là ai, giới thiệu cho ta một chút.
Tề Vân Hoán liền tranh thủ kéo tên quan viên ra, hướng Vô Tấn giới thiệu nói:
- Vị này chính là Hộ bộ thị lang của Tân La quốc, tên Lý Cảnh Khanh, cũng là quý tộc hoàng thất.
Vô Tấn chắp tay cười nói:
- Nguyên lai là Lý Thị lang, kính ngưỡng đã lâu!
Quý tộc Tân La trên cơ bản đều có thể nói Hán ngữ, hắn chắp tay hoàn lễ, lại hỏi Tề Vân Hoán:
- Vị Tướng quân này là...
- Vị này là Tự Lương Vương, đô đốc thuỷ quân Sở Châu, Hoàng Phủ điện hạ.
- Nguyên lai ngươi chính là Hoàng Phủ Vô Tấn!
Lý Cảnh Khanh một hồi kinh ngạc, Tân La rất chú ý thế cục Đại Ninh vương triều, danh tự Hoàng Phủ Vô Tấn cũng rơi vào tay Tân La, hắn thấy Hoàng Phủ Vô Tấn suất lĩnh hơn một ngàn chiến thuyền tụ tập Bách Tể đảo, trong lòng của hắn thầm giật mình, có phải hay không là đến đánh Tân La?
- Không biết Hoàng Phủ điện hạ vì sao tới nơi này?
Vô Tấn sớm có đối đáp, hắn khẽ cười nói:
- Bạch Sa hội nhiều năm qua xâm phạm vùng duyên hải của Đại Ninh vương triều, bắt người cướp của, tội ác tày trời, ta là phụng ý chỉ của Hoàng đế Đại Ninh vương triều, đến đây tiêu diệt Bạch Sa hội, cùng Tân La quốc không có quan hệ.
Lý Cảnh Khanh thở phào một hơi, hắn nghĩ tới một chuyện, liền vội hỏi:
- Lý Bạch Sa có bắt được không?
Lý Bạch Sa là con trai của Lý Triều Tịch mưu phản năm đó, là cá lọt lưới, Tân La quốc sớm muốn tiêu diệt hắn, nhưng thuỷ quân của Tân La quốc yếu kém, không có lực lên đảo tiêu diệt, không nghĩ tới lại bị thuỷ quân Đại Ninh tiêu diệt rồi, Lý Cảnh Khanh lập tức quan tâm tới sống chết của Lý Bạch Sa.
- Lý Bạch Sa ở trong tay ta, chuẩn bị đưa hắn về Đại Ninh thụ án, như thế nào, Tân La quốc đối với hắn cũng có hứng thú?
Lý Cảnh Khanh vội vàng thi lễ thật sâu:
- Khẩn cầu điện hạ đem người này giao cho chúng ta, người này là phản nghịch, là cái họa tâm phúc của Tân La quốc, xin điện hạ đem hắn giao cho chúng ta, ơn này chúng ta sẽ ghi tạc trong lòng.
Vô Tấn nhìn Tề Vân Hoán một cái, hướng hắn nhẹ gật đầu, ý là để cho hắn quyết định, chỉ cần có lợi cho việc mua hòn đảo này là được.
Tề Vân Hoán hiểu ý, vội vàng hướng Vô Tấn thi lễ:
- Điện hạ, toà đảo này Tân La đã bán cho Tề Thụy Phúc, xin điện hạ nể mặt mũi chúng ta, đem Lý Bạch Sa cho ta, để cho ta xử trí.
Vô Tấn trầm tư một lát, rốt cục nhẹ gật đầu:
- Tề Thụy Phúc đối với thuỷ quân Sở Châu trợ giúp rất nhiều, ta sẽ đem Lý Bạch Sa giao cho ngươi, tự ngươi xử trí.
Hắn lại hướng Lý Cảnh Khanh nói:
- Lý đại nhân, ta đã đem Lý Bạch Sa cho Tề công tử rồi, ngươi có thể cùng hắn thương lượng.
Lý Cảnh Khanh đương nhiên biết rõ, Lý Bạch Sa đối với Tề Thụy Phúc không có một chút tác dụng, Hoàng Phủ Vô Tấn đem Lý Bạch Sa cho hắn, kỳ thật là để cho hắn chuyển cho mình, hắn vội vàng hướng Tề Vân Hoán nói:
- Tề công tử, khế ước của chúng ta đã ký, hiện tại chỉ chờ quốc vương phê chuẩn, nếu như công tử chịu đem Lý Bạch Sa cho chúng ta, ta có thể cam đoan, quốc vương sẽ vì mang ơn Tề Gia mà phê chuẩn. Khi đó, Bách Tể đảo liền chính thức thuộc sở hữu của Tề Gia, mặt khác, ta còn có thể đáp ứng yêu cầu kèm theo của Tề Gia, bán lương thực cho Tề Thụy Phúc, như thế nào?
Tề Vân Hoán biết nhu cầu cấp bách của Vô Tấn là phải có toà đảo này, liền cười gật gật đầu:
- Chúng ta lần này hợp tác rất vui vẻ, để tỏ thành ý của ta, ta nguyện đem Lý Bạch Sa giao cho Tân La quốc.
Lý Cảnh Khanh bắt được Lý Bạch Sa, một lòng muốn trở về báo công, hắn đối với Bách Tể đảo cũng không có hứng thú, liền cùng Tề Vân Hoán vội vàng chạy về Tân La quốc. Vô Tấn ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn qua ký hiệu cá chép dần dần đi xa. Lúc này, một gã thân vệ tiến lên đem mấy phong thư cùng nửa miếng ngọc bội hình tròn cho Vô Tấn.
- Tướng quân, những vật này là của Lý Bạch Sa, hắn đều đã khai ra hết.
Vô Tấn tiếp nhận vài món vật phẩm, thư tín do Thân Quốc Cữu tự tay viết cho hắn, cũng có Cao Ly quốc vương tự tay viết cho hắn. Thư của Cao Ly quốc vương hắn không có hứng thú, nhưng đối với thư từ của Thân Quốc Cữu thì hứng thú vạn phần, thư của Thân Quốc Cữu đưa cho hắn không ít, nhưng hắn chỉ có đem một phong thư này mang theo trên người, đủ thấy phong thư này trọng yếu như thế nào.
Vô Tấn mở thư tín ra, hắn nhìn kỹ một lần, trong nội tâm thầm giật mình, trong thư Thân Quốc Cữu yêu cầu hắn khai hoang khẩn điền, cần cung cấp lương thực cho mười vạn người dùng trong ba tháng, cũng bảo hắn dựng kho, chuẩn bị cất giữ quân giới, cần thiết cùng ngân lượng, đều có thể trợ giúp, đây là ý gì?
Lương thực cho mười vạn người hiển nhiên không phải là để cho Lý Bạch Sa dùng, điều này nói rõ Thân Quốc Cữu sẽ mang mười vạn đại quân đến ở trên đảo. Vô Tấn đại khái đã minh bạch ý tứ của Thân Quốc Cữu, điều này hiển nhiên là Thân Quốc Cữu sắp xếp đường lui cho mình, Thân Quốc Cữu đương nhiên sẽ không tự khốn ở đảo hoang, hắn là muốn dùng Bạch Sa đảo làm bàn đạp, một lần hành động đánh hạ Tân La, tự lập làm Vương.
Vô Tấn lại hướng bốn phía quét một vòng, nhà kho không có, khai khẩn thổ địa chỉ có thể nuôi sống mấy ngàn hải tặc, có thể thấy được Lý Bạch Sa cũng minh bạch dụng ý Thân Quốc Cữu, hắn cũng không nóng lòng, như vậy tài vật mà Thân Quốc Cữu trợ giúp cho hắn đi nơi nào?
Vô Tấn lại mở ra một phong thư khác, trên phong thư có bôi sáp ong, có thể không thấm nước, hắn từ bên trong lấy ra một tờ giấy chứng nhận gửi tiền, thân binh bẩm báo nói:
- Đây là giấy chứng nhận gửi tiền của Lý Bạch Sa ở Đông Lai tiền trang, phải có nữa khối ngọc bội kia mới có thể nhận bạc.
Giấy chứng nhận chỉ có ba mươi vạn lượng bạc, nếu như tăng thêm Đông Hải quận Đông Lai tiền trang ba mươi vạn, cái kia cũng chỉ có sáu mươi vạn, cái này đối với một đầu lĩnh hải tặc đã hoạt động hai mươi năm là không thể tưởng tượng, hơn nữa nếu quả thật chỉ có sáu mươi vạn lượng, hắn vì mua tinh thiết, lại có thể bỏ ra ba mươi vạn, tuyệt đối không có khả năng này, tiền của đầu lĩnh hải tặc không thể nào tồn tại trong tiền trang của người khác, cái kia chỉ có thể là một bộ phận nhỏ nhất.
- Tất cả vật phẩm tùy thân của hắn đều ở đây sao?
- Đúng vậy, đều ở bên trong, hắn nói tất cả tài vật của hắn đều ở bên trong này.
- Trên thuyền kia còn có cái gì không?
- Trên thuyền đều là nước cùng lương thực, không có những vật khác.
*****
Vô Tấn trầm tư một lát, nhân tiện nói:
- Tâm phúc thủ hạ của hắn còn thừa lại bao nhiêu người? Thẩm vấn hết chưa?
Thân vệ mặt lộ vẻ bối rối:
- Hồi bẩm tướng quân, tâm phúc của hắn đều rất cường hãn, bọn hắn muốn cướp thuyền cứu Lý Bạch Sa, hơn phân nửa bị các huynh đệ giết chết, chỉ còn lại có năm sáu tên thủ hạ già, còn chưa kịp thẩm vấn.
- Đi, đưa bọn chúng tách ra thẩm vấn, ta hoài nghi trên toà đảo này có dấu tài vật của Lý Bạch Sa, bọn hắn khẳng định biết rõ, nhất định phải hỏi ra cho ta.
Thân vệ đáp ứng một tiếng, Chu Diên Bảo bên cạnh cười nói:
- Chúng ta điều tra cung điện của Lý Bạch Sa, trừ hắn ra còn có hơn trăm thê thiếp cùng một ít kim ngọc ra, thì không có tiền tài khác, các nàng nói Lý Bạch Sa đối với các nàng rất hà khắc, chỉ để ý một ngày ba bữa, mỗi người hai bộ quần áo, đồ trang sức cũng không có, nói Lý Bạch Sa là tên thần giữ của.
- Những nữ nhân kia cũng là người đáng thương, cho mỗi người các nàng một chút tiền, ở trên đảo có cha mẹ thì có thể trở về, không có cha mẹ thì phân phối cho quân sĩ chưa cưới vợ.
Vô Tấn đứng lên cười nói:
- Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đánh hang ổ Lý Bạch Sa, không thu một số tiền của phi nghĩa sao có thể hả lòng, Lý Bạch Sa đã là thần giữ của, như vậy ở trên đảo khẳng định có bảo tàng của hắn.
Giữa trưa, một lão quản gia đi theo Lý Bạch Sa hai mươi năm rốt cục cung khai, ở một tòa núi nhỏ phía nam đảo, xác thực có cất dấu tiền tài bí mật của Lý Bạch Sa, Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức suất lĩnh hai ngàn binh sĩ mang theo lão quản gia của Lý Bạch Sa đi tới tòa núi nhỏ kia.
Đây là một tòa núi đá do núi lửa phun trào hình thành, cao vài chục trượng, chu vi vài dặm, quái thạch trên núi lởm chởm, trên mặt phủ đầy bùn đất, mọc lên những bụi gai dày đặc.
Lão quản gia dẫn đầu nhóm lớn quân sĩ đi vào núi đá phía tây, hắn chỉ vào một khối cự thạch hơn mười ngàn cân nói:
- Khối cự thạch kia nguyên vốn có thể dời, nhưng hai tháng trước, Lý Bạch Sa đem động phong chết, hiện tại không thể di dời.
- Bên trong có bao nhiêu tiền tài?
Lão quản gia này đã năm mươi tuổi, năm đó đi theo Lý Bạch Sa vào hải đảo, luôn là người quản lý tài vật cho Lý Bạch Sa, hắn nhỏ giọng nói:
- Năm đó Nhị công tử mang theo một đám tài vật đến hải đảo, về sau lại tích góp từng tí một, hai mươi năm qua, cụ thể bao nhiêu ta đã quên, đoán chừng có mấy trăm vạn lượng vàng bạc, còn có rất nhiều tài vật đáng giá.
Hoàng Phủ Vô Tấn cười nói:
- Đi, đem cự thạch đẩy ra, tất cả huynh đệ đều có trọng thưởng!
Các binh sĩ xoa xoa tay, liên tục chạy đi thôi động cự thạch, cửa động rất hẹp, chỉ có thể dung hạ hơn mười người, cự thạch không cách nào thôi động, Vô Tấn lúc này hạ lệnh:
- Cho cự thạch nổ tung đi!
Lập tức mấy tên lính đi lên lắp đặt thuỷ lôi, binh sĩ còn lại đều lui ra sau mấy trăm bước, sau nửa ngày, chỉ nghe Oanh! Oanh! Hai tiếng điếc tai, lúc tiến lên xem, cự thạch đã bị nổ tung, mười mấy tên binh sĩ cùng một chỗ phát lực, rốt cục cạy mở được cự thạch ra, xuất hiện một đại động đen nhánh, từ bên ngoài liền trông thấy từng hòm gỗ lớn ở bên trong.
Các binh sĩ hoan hô lên, liên tục xông vào động vận chuyển rương hòm.
Hoàng Phủ Vô Tấn suất lĩnh đại quân đến đánh Bạch Sa hội, bên trong còn có một nguyên nhân trọng yếu, chính là muốn từ Bạch Sa đảo thu hoạch tài phú, làm tài phú để cho hắn đại quy mô chiêu binh trong tương lai.
Đại Ninh vương triều, ba trăm năm qua mậu dịch hải ngoại cực kỳ phồn thịnh, với tư cách sản phẩm phụ của hải ngoại mậu dịch, hải tặc lớn nhỏ cũng rất nhiều, trải qua vài thập niên cùng nhau chiếm đoạt, giặc Oa bị đánh tan, tất cả hải tặc dần dần xác nhập thành hai chi, một chi là Lưu Cầu đảo Phượng Hoàng Hội, một chi là Bách Tể đảo Bạch Sa hội. Bạch Sa hội ở vùng biển phía bắc, hoành hành hai mươi mấy năm, tài phú tích lũy là con số kinh người.
Lần này Hoàng Phủ Vô Tấn lấy cớ diễn luyện hải quân, một lần hành động tiêu diệt thế lực yếu kém Bạch Sa hội, cướp lấy tài phú mà Bạch Sa hội tích lũy hai mươi mấy năm.
Tài phú thu hoạch được làm cho Hoàng Phủ Vô Tấn cũng có chút không thể tưởng được, bạch ngân có đến năm trăm vạn lượng, hoàng kim năm mươi vạn lượng, còn có đại lượng châu báu, ngọc thạch cùng các loại tài vật, khoản tài phú cực lớn này làm cho Vô Tấn mừng rỡ vạn phần. Hắn xuất ra trăm vạn lượng bạc khao thưởng tam quân, lại đem tất cả lương thực cùng đất trồng trọt ở trên đảo trả lại cho dân chúng, lập tức làm cho toàn đảo tiếng hoan hô như sấm.
Vô Tấn lệnh Chu Diên Bảo làm chủ tướng, suất lĩnh năm ngàn thuỷ quân cùng ba trăm chiến thuyền đóng ở hải đảo. Dưới yêu cầu của binh sĩ, hắn vui vẻ đem hải đảo đổi tên là Ninh Đông đảo, một phần của Đông Hải quận, thành lập Tấn An huyện. Thuỷ quân nghỉ ngơi ba ngày, thu hoạch toàn bộ chiến lợi phẩm, đại quy mô trở về địa điểm xuất phát.
......
Ngay thời điểm thuỷ quân Sở Châu đánh Bạch Sa hội, Phượng Hoàng Hội Trần Kỳ đã ở Lưu Cầu đảo lên ngôi, chính thức trở thành Lưu Cầu quốc vương. Tuy Trần Kỳ không đầu hàng triều đình, vì lý do đã được bộ phận đại quân ủng hộ, nhưng nhốt phụ thân cùng những đệ tử Trần thị khác, lại không được tán đồng, nhóm Tướng quân chỉ là phản đối việc Trần An Bang đầu hàng triều đình, cũng không phản đối bản thân của hắn, Trần Kỳ cũng biết điểm này, cho nên hắn hứa sau khi đăng cơ làm quốc vương, sẽ phóng thích phụ thân cùng những đệ tử Trần thị khác.
Trong hoàng cung Lưu Cầu, Trần Kỳ đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lộ ra sầu lo trùng trùng điệp điệp. Đã trở thành Lưu Cầu quốc vương, phương diện suy tính của hắn có rất nhiều chuyển biến, việc hắn cần phải làm rất nhiều. Nhưng gấp gáp nhất, quan trọng nhất là hai sự tình, một là tính hợp pháp của hắn, hắn trở thành Lưu Cầu quốc vương muốn hợp pháp, muốn ổn định và hoà bình lâu dài, nhất định phải được Đại Ninh vương triều thừa nhận cùng sắc phong, đây là điểm mấu chốt nhất, cũng là chuyện đầu tiên mà tất cả Lưu Cầu quốc vương sau khi đăng vị cần làm.
Trần Kỳ cũng rất muốn được Đại Ninh hoàng đế thừa nhận cùng sắc phong, thế nhưng hắn phải hướng thủ hạ ăn nói như thế nào, ý nghĩa của sắc phong là đầu hàng, ý nghĩa Phượng Hoàng Hội biến mất, Đại tướng dưới tay hắn vì không muốn đầu hàng Đại Ninh mới ủng hộ hắn, phát động chính biến.
Những người kia đều là người thô kệch, sẽ không hiểu được sắc phong chính trị, đều là một đám đầu óc bã đậu, không biết phân phải trái, giải thích cho bọn họ là đàn gảy tai trâu. Nhưng chuyện này lại không thể không làm, chỉ có thể bí mật phái người đi Kinh thành, giấu diếm thủ hạ Đại tướng
← Hồi 315 | Hồi 317 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác