Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 294

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 294: Binh lính áo trắng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Hoàng Lão Nha giống như nhụt chí, tê liệt ở trên mặt ghế sắc mặt xám trắng, bờ môi run rẩy:

- Ngươi... hỏi đi.

Vô Tấn tập trung lại nhìn chăm chú vào hắn rồi hỏi:

- Chuyện thứ nhất ta muốn biết hai ngày vừa rồi người mua sinh thiết có phải là Lý Bạch Sa hay không? Bọn họ có bao nhiêu người khi nào thì rời đi.

Hai ngày qua người mau tinh thiết rất nhiều.

- Chát.

Một cái tát hung hăng giáng lên trên mặt của Hoàng Lão Nha, một luồng máu chảy ra từ miệng của hắn.

Vô Tấn lạnh lùng nói:

- Cho ngươi mặt mũi mà còn không biết điều, người đâu giết một đứa con trai của hắn đi.

Một tên binh lính bước ra ngoài chỉ nghe sau đó truyền tới một tiếng hét thảm, Hoàng Lão Nha toàn bộ sụp đổ, co quắp ngồi xuống đất, hai tay nắm lấy óc, Vô Tấn một lần nữa lạnh lùng nói:

- Ta biết ngươi có năm đứa con trai, ngươi nói sai một câu ta giết một đứa, khi nào chết hết con thì giết tới cháu, ta không tin là miệng ngươi cứng hơn cả đao của ta.

- Ta nói...

Thanh âm của Hoàng Lão Nha run rẩy:

- Người tới đúng là Lý Bạch Sa, hắn chính là khách hàng cũ của ta, ở Thải Thạch trấn bọn họ có tổng cộng một trăm lẻ năm người, năm người ở tại quý phủ, 100 người thì ở trên thuyền, hiện tại trên thuyền đã có 70 mươi vạn cân tinh thiết, tối ngày mai có thể đưa nốt ba mươi vạn cân, bọn họ sẽ trở về.

- Lý Bạch Sa thì sao khi nào hắn trở về?

- Hắn không trở về lần này hắn tới không phải để mua tinh thiết, hắn đi tới Lư Giang quận rồi còn cụ thể làm gì thì ta cũng không biết.

- Được chuyện này được rồi ta hỏi ngươi chuyện thứ hai.

Vô Tấn mở tập ra mặc dù có mấy trăm đầu ghi chép, nhưng thủy chung không quá ba mươi mấy thương gia, hắn chăm chú nhìn Hoàng Lão Nha rồi nói:

- Ngươi biết binh mã áo trắng không?

Hoàng Lão Nha toàn thân run lên cuối cùng hắn cũng thấp giọng nói:

- Biết.

- Ta muốn biết trong những khách hàng này những ai là binh lính áo trắng, bọn họ ở nơi nào, ngươi trả lời xong vấn đề này chúng ta sẽ đi.

Hoàng Lão Nha ngừng một chút rồi thấp giọng nói:

- Binh mã áo trắng có một nhà gọi là Lư Giang Triệu ký tinh luyện kim loại cũng là khách nhân lớn nhất của ta, tuy ta không biết bọn chúng ở nơi nào nhưng cửa hàng xe ngựa Trương ký nhất định biết rõ.

- Ngươi dùng phần mộ tổ tiên của mình để thề đi.

Hoàng Lão Nha cắn môi một cái:

- Ta dùng phần mộ tổ tiên để thề những câu nói trên của ta là thực.

Vô Tấn gật đầu, đánh cho đám quân sĩ một ánh mắt, quân sĩ hung hăng đâm vào sau lưng Hoàng Lão Nha ba lỗ, Hoàng Lão Nha kêu thảm một tiếng tuyệt khí bỏ mình.

- Thật xin lỗi, chuyện này trọng đại, ngươi không thể không chết.

Vào lúc ban đêm, Vô Tấn liền chia binh làm hai đường, mệnh cho Tôn Kiến Hoành suất lĩnh hơn ba trăm tên Mai Hoa vệ ở lại Thải Thạch trấn, chuẩn bị phối hợp với Giang Ninh thủy quân hốt gọn Bạch Sa hội một mẻ, còn chính hắn thì dẫn một trăm Mai Hoa vệ, do phường chủ của cửa hàng xe ngựa Trương Ký lao thẳng tới Lư Giang huyện.

Hoàng Phủ Vô Tấn muốn tìm Triệu Ký tinh luyện kim loại ở Lư Giang huyện, hắn đi thẳng về phía Bắc tới Dã Phủ Sơn, Dã Phủ Sơn sở dĩ có cái tên này là vì truyền thiết cho rằng Âu Dã Tử đã từng đúc kiếm ở đây, trên núi còn có di tích lò đúc. Tuy chỉ là truyền thuyết tính chân thực không chính xác, nhưng ở Dã Phủ Sơn xuất hiện lớp lớp thợ rèn nổi danh.

Mai Hoa vệ thẳng tiến về phía Thải Thạch Trấn, ông chủ của cửa hàng xe ngựa Trương Ký tên là Trương Kiền, hắn biết rất rõ địa chỉ cụ thể của Lư Giang Triệu Ký tinh luyện kim loại.

Trên đường đi Vô Tấn từ trong miệng của Trương Kiền biết được, Triệu Ký Lư Giang kỳ thực cũng không phải là một tiệm rèn, thực tế nó là một thương hội, nhận sinh ý sau đó giao cho các thợ rèn làm, ở vùng gần Lư Giang thợ rèn có tới mấy trăm nhà, lần này triều đình hạn chế buôn bán sinh thiết nhưng không hạn chế thành phẩm thiết khí bởi vậy những thợ rèn này đều không bị ảnh hưởng.

Tuy Vô Tấn mang theo một trăm Mai Hoa vệ tới Lư Giang huyện cũng không có nghĩa là hắn sẽ đối phó như làm với Hoàng Lão Nha, một lần hành động giết người, làm như vậy sẽ mang tới chuyện đánh rắn động cỏ, khiến cho Thân Quốc Cữu biết là hắn đã phát hiện ra binh sĩ áo trắng, hắn cần phải dùng phương pháp uyển chuyển.

Tiệm tinh luyện kim loại Lư Giang Triệu Ký nằm ở trong một thị trấn nhỏ tên là Dã Phủ trấn, có không tới một trăm gia đình, đã có tới năm mươi tiệm rèn.

Lúc này Mai Hoa vệ đều đã thay đổi thường phục trang điểm thành tiêu sư, cầm cờ xí của Lạc Kinh chấn vũ tiêu cục, Mai Hoa vệ vốn là quân đội đặc vụ, loại cờ xí thẻ bài này bọn họ bình thường đều dự bị trong người.

Hơn một trăm người đi vào trong thị trấn nhỏ, ở tửu quán liên tục xuống ngựa, năm sáu tên tiểu nhị chạy ra tiếp đón.

Tiểu nhị hỏi thăm rất ân cần, khuôn mặt tươi cười đón chào:

- Chúng ta có lợn rừng gà rừng, còn có heo rừng vịt hoang, rượu trái cây tốt nhất đều là đặc sản bản địa, cam đoan sẽ khiến cho mọi người thỏa mãn.

Tửu quán rất lớn, kỳ thật là một cái lều lớn thông ba mặt, chiếm diện tích không nhỏ lúc này là buổi sáng còn chưa tới thời gian ăn cơm trưa tửu quán trống trơn một người cũng không có.

Vô Tấn tìm một nơi ngồi xuống, xảo hợp là ở chỗ chỗ hắn ngồi lại đối dinệ với bảng hiệu Triệu Ký tinh luyện kim loại.

Vô Tấn híp mắt dò xét thương hội này, cửa của thương hội rất nhỏ chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa đi vào, nhưng có thể nhìn ra được đằng sau chiếm diện tích tương đối lớn, tựa hồ là có vài tòa nhà kho, chắc chắn phải nhiều hơn bảy tám mẫu.

Lúc này chưởng quỹ đã đi lên, quân sĩ giới thiệu với hắn:

- Vị đại gia này chính là tổng tiêu đầu, họ Hoàng Phủ đây là quốc họ có dính dáng tới quý tộc, tổng tiêu đầu hỏi ngươi mấy câu cam đoan sinh ý của ngươi sẽ thịnh vượng may mắn.

Chưởng quỹ cười tươi đáp:

- Đúng thế, hôm nay các vị là người đầu tiên, sinh ý của chúng ta sẽ náo nhiệt.

Vô Tấn lấy ra một đĩnh bạc một trăm lượng đặt ở trên bàn.

- Chưởng quỹ mời ngồi.

Hai mắt của chưởng quỹ tròn xoe, bạc trắng ai mà không thích, hắn ngồi xuống cười nói:

- Tổng tiêu đầu muốn gì vậy?

- Là thế này.

Vô Tấn chậm rãi nói:

- Lần này ta tới Lư Giang huyện là nhận được sự ủy thác của m ột người, muốn mua binh khí thượng phẩm, nhưng chưởng quỹ cũng biết, binh khí là hàng cấm chỉ có thể thông qua con đường bình thường mua sắm không biết chưởng quỹ có thể chỉ cho ta một con đường sáng hay không?

Nói đến đây Vô Tấn đem thỏi bạc đẩy về phía trước, hắn một mực tin chắc, có tiền là có thể xui ma khiến quỷ.

- Nếu như chưởng quỹ nói được thì thỏi bạc này chính là tiền thưởng hôm nay.

*****

Dã Phủ Trấn là một nơi nhỏ bé, giá hàng vô cùng rẻ mạt, bọn họ một trăm người ăn cơm trưa cũng chỉ mất tới ba mươi lượng bạc là cao lắm rồi, Vô Tấn lại bày ra một trăm lượng bạc, chưởng quỹ làm sao có thể không động tâm.

Hắn lập tức thấp giọng nói:

- Khách quan có nhìn thấy ở xung quanh đây là những tiệm rèn bán cuốc dao không? Trên thực tế đều là treo đầu dê bán thịt chó bọn họ từng nhà đều chế tạo binh khí khách quan nếu như muốn mua đao kiếm có lẽ bọn họ sẽ gom lại bán cho khách quan nhưng nếu như muốn ua lượng lớn thì phải tìm thương hội trong huyện, những cửa hàng binh khí này đều bán binh khí mình luyện ra cho thương hội, bọn họ không dám bán cho người ngoài nhất là khách quan nói tiếng phổ thông bọn họ càng sợ.

- Vậy thương hội kia có thể chứ?

Vô Tấn chỉ tiệm tinh luyện kim loại Triệu Ký phía trước.

Chưởng quỹ lắc đầu:

- Thương hội kia không đối ngoại, khách quan đi cũng vô dụng, bọn họ không tiếp khách ngoài, chỉ có khách bên trong.

Những lời này khiến Vô Tấn càng thêm tin tưởng Triệu Ký tinh luyện kim loại là dành cho binh sĩ áo trắng lúc này từ bên trong cửa lớn của Triệu Ký đi ra một người, quân sĩ bên cạnh Vô Tấn trợn tròn mắt, Vô Tấn thấy hắn như vậy liền đưa bạc cho chưởng quỹ rồi cười nói:

- Mang tất cả những thứ tốt lên đây để ta và các huynh đệ ăn uống thống khoái.

Chưởng quỹ cao hứng đáp ứng một tiếng tiếp nhận bạc rồi chạy đi phân phó.

- Thế nào ngươi biết người này sao?

Vô Tấn hỏi quân sĩ bên cạnh, chỉ thấy người lúc nãy đã tiến vào một khách sạn.

Quân sĩ gật đầu:

- Người này chính là trợ thủ đắc lực của Lý Bạch Sa, mũi của hắn rất đỏ cho nên thuộc hạ ghi nhớ rất sâu.

Nói như vậy chẳng lẽ Lý Bạch Sa cũng ở nơi này sao?

Vô Tấn thầm suy nghĩ.

Hắn vẫy tay gọi Lạc Thắng tới rồi phân phó cho hắn:

- Chúng ta nhiều người như vậy ở trong thị trấn quá bắt mắt, cơm nước xong xuôi ngươi mang các huynh đệ vào huyện thành, mười huynh đệ thì ở lại với ta. xem chương mới tại tunghoanh(. )com

- Tướng quân mang theo mười thị vệ thì nguy hiểm, không bằng chúng ta ở thôn trang gần đây.

- Không được ta cảm thấy những người ở đây không đáng tin không chừng chưởng quỹ kia còn là tai mắt của bọn họ, nghe mệnh lệnh của ta đi.

Lạc Thắng bất đắc dĩ đành phải gật gật đầu.

Trải qua rất nhiều chuyện, Vô Tấn đã trở nên rất cẩn thận, tuy hắn suy đoán rằng chưởng quỹ tửu quán chính là thám tử của Triệu Ký tinh luyện kim loại nhưng hắn vãn giả bộ nghe y nói, đem đại bộ phận huynh đệ đuổi đi còn hắn dẫn mười huynh đệ ở trong trấn nhỏ dạo chơi, mua mấy món binh khí giống như là thương nhân thật sự vậy.

Đúng lúc Vô Tấn cơm nước xong xuôi mà rời đi, tên chưởng quỹ kia liền thay đổi sắc mặt, trở nên lạnh lùng, lúc này hắn liền bưng một phần đồ ăn, vội vàng tiến vào cửa hàng Triệu Ký.

- La quản sự ta dám khẳng định đám người kia không phải là tiêu sư mà là quân đội thứ mà bọn họ mang theo là chiến mã, bọn họ đến Lư Giang huyện là để mua binh khí.

Chủ sự của tiệm tinh luyện kim loại Triệu Ký họ La, là một nam tử mập mạp chừng bốn mươi tuổi, đây xác thực là căn cứ tư binh vũ khí của Sở vương, chuyên môn dùng để giám thị tình huống phát sinh.

Bọn họ cũng không phải là sợ người khác biết Sở vương nuôi cưỡng tư quân, mà bọn họ biết buôn bán binh khí là một tội lớn, nếu như Thân Quốc Cữu bị tra ra là uôn bán binh khí thì chức tể tướng cũng không làm nổi nữa.

Cho nên bọn họ vô cùng cẩn thận, La quản sự chắp tay sau lưng mà đi đi lại lại, rõ ràng đi tới một chi quân đội hơn nữa còn hóa trang thành tiêu cục, thật là kỳ quái.

- Quản sự tiểu nhân thấy rằng bọn họ là đến mua binh khí, trực giác của tiểu nhân nhất định không sai.

Đúng thế, đến Lư Giang huyện ngoài để mua binh khí thì không thể làm gì khác, bọn họ nằm trong mộng cũng không ngờ rằng có người lại điều tra phân bố tư binh của Sở vương.

Kỳ thất điều quản sự lo lắng nhất chính là người của Bạch Sa hội, lúc trước ba gã thuộc Bạch Sa hội đã tới đây dùng lương cao dụ dỗ ba mươi tên thợ rèn tới Bạch Sa đảo chế tạo binh khí hắn sợ rằng quân đội này là người của Bạch Sa hội.

Hắn suy nghĩ nửa ngày sau đó cuối cùng cũng quyết định chủ ý, nói với chưởng quỹ tửu quán;

- Ngươi tiếp tục điều tra bọn chúng có chuyện gì thì phải nhanh chóng báo cáo cho ta biết, mặt khác đám Bạch Sa hội kia không thể để cho bọn họ chạy loạn.

Dừng một cái hắn lại lắc đầu nói

- Được rồi người của Bạch Sa hội sẽ không nghe ngươi nói đâu để ta nói.

Chưởng quỹ tửu quán đáp ứng sau đó lui xuống, La quản sự cảm thấy tâm phiền ý loạn, y muốn viết thư báo cáo nhưng lại không biết viết thế nào, liệu có phải mình trông gà hóa cuốc rồi không, y thở dài lại cầm bút cắm trở về ống đựng bút.

Chưởng quỹ tửu quán vội vàng về tới tửu quán, lúc này là buổi cơm trưa, rất nhiều khách nhân và thợ rèn tới đây ăn cơm, công việc của chưởng quỹ bắt đầu trở nên lu bu lên, thời gian dần qua hắn đã quên mất chuyện quân đội.

Khi khách nhân cuối cùng cất bước đi, chưởng quỹ kiệt sức trở về phòng của mình, hắn muốn ngủ một giấc thì đúng lúc này một thanh đao lạnh lẽo đặt lên trên cổ của hắn.

- Không được lên tiếng.

.........

Một ngày yên lặng trôi quá, vào lúc hoàng hôn, La quản sự cũng như mọi ngày cưỡi một con ngựa, chuẩn bị trở về nhà của mình, nhà của hắn tuy ở Lư Giang huyện nhưng hắn không phải là người địa phương, hắn là người ở Quan Trung, ba năm rồi lão bà hắn ở gia tộc chiếu cố cho hai đứa con trai và cha mẹ chồng mà hắn ở đây thì cưới một tiểu thiếp khác, ở trong huyện thành thuê một tòa nhà hai mẫu đất, gọi một số nha hoàn, thư thái thoải mái mà sống.

Hai ngày rồi hắn chưa về nhà, bắt đầu nhớ tiểu thiếp của mình, trong lòng gấp gáp xe ngựa chạy nhanh hơn, Lư giang huyện là một huyện thành vắng vẻ, tuy tên quận là Lư Giang quận nhưng trụ sở của quận lại đặt ở Hợp Phì huyện, khiến cho Lư Giang huyện trở nên vô cùng vắng vẻ.

Bỗng nhiên hắn ghìm chặt cương ngựa lại, phía trước loáng thoáng nhìn thấy một cây đại thụ ngã xuống chặn lấy đường đi, hắn đành phải thả ngựa xuống chuẩn bị bước qua, đúng lúc này một tấm lưới phủ xuống, trùm lên người của hắn rồi trói lại.

La quản sự sợ hãi vô cùng hắn bị đem tới một gian phòng bỏ đi ở trong rừng cây, ở trong phòng đốt ngọn nến lờ mờ, một nam tử trẻ tuổi thân hình vạm vỡ, lạnh lùng nhìn qua hắn.

- Chúng ta là Mai Hoa vệ đến điều tra hoạt động của Bạch Sa hội.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<