← Hồi 285 | Hồi 287 → |
Vô Tấn có phần cảm động. hắn cầm lấy tay của nàng ôn nhu nói:
- Nha đầu này ta nói cho nàng biết sự biểu hiện thì ta vì Tề gia mà lấy muội nhưng thực tế là vì ta muốn thành thân với muội nên mới chịu kết minh với Tề gia, muội cho rằng lúc trước ta quấn quít quanh muội chỉ là để vui đùa sao?
Tề Phượng Vũ mắc cỡ tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng nàng vui mừng vô hạn nàng đã cảm nhận được thành ý của Vô Tấn nàng rốt cục cũng tin là hắn thích mình, mà không phải là vì muốn Tề gia.
- Công tử.
Nàng khẽ cắn môi nhẹ một cái thấp giọng nói:
- Ta vẫn hi vọng công tử thủ lễ, khong vì nguyên nhân nào khác mà chỉ vì ta muốn tôn trọng Cửu Thiên, được không?
Vô Tấn nở ra nụ cười:
- Được vậy chúng ta nắm tay cũng coi như là thủ lễ.
Tề Phượng Vũ gật đầu có thể nắm tay hắn chuyện này nàng cũng nguyện ý.
- Tuy nhiên chúng ta đừng để cho Cửu Thiên nhìn thấy.
- Vậy thì tốt tám trăm ngân phiếu giả sẽ do ta in, sau đó ta sẽ đến tìm muội.
- Công tử chỉ riêng tám trăm ngân phiếu này còn chưa đủ.
Vô Tấn cười nói:
- Muội còn có độc kế sao?
Tề Phượng Vũ lắc đầu:
- Chiêu thứ hai không phải là độc kế mà là ta muốn làm mua bán với Đông Lai tiền trang.
Vô Tấn hứng thú:
- Bọn họ có chịu không?
Tề Phượng Vũ nở ra nụ cười:
- Ta có phần nắm chắc không phiả là bọn họ có chịu hay không mà bọn họ đã lâm vào tuyệt cảnh không còn con đường nào khác nữa rồi, Đông Lai tiền trang hiện tại không còn nhiều hiện ngân trong tay bọn họ đã có một số trái quyền của Bách Phú tiền trang, hiện tại Bách Phú tiền trang muốn mượn một trăm vạn lượng bạc của Đông Lai tiền trang ta biết rõ Bách Phú tửu lâu dùng tài sản cùng mấy cửa hàng thế chấp, trong đó kể cả bốn nhà kho trên bến tàu hinệ tại ta đi mua Đông Lai tiền trang sau đó bức bách Bách Phú tiền trang trả nợ như vậy đến lúc đó tài sản của bọn họ sẽ thuộc về ta.
- Ta thì sao ta cũng đi theo muội?
Tề Phượng Vũ ngạc nhiên:
- Huynh dĩ nhiên là phải đi theo ta còn phải giúp ta đòi nợ.
Đông Lai thương hội ở Duy Dương huyện có ba tòa tiền trang, phân bố ở ba phía, trong đó bắc thị Đông Lai tiền trang là tổng tiền trang.
Lúc này Mục đại quản sự đang đứng ở trên tầng hai, xuyên qua cửa thông gió, hắn đang lo lắng nhìn tình hình bên ngoài, hiện tại đã là hoàng hôn, trước tiền trang đông nghịt người, ở trê quảng trường Bắc thị đứng hơn một nửa, ít nhất không dưới hai vạn người đây toàn bộ là người tới đòi tiền trong đó có cả từ Giang Ninh chạy tới.
Nghe nói tiền trang đã bị đập phá hai nhà đốt đi một nhà, khủng hoảng tới khiến cho người từ Giang Ninh chẳng quản đường xá xa xôi chạy tới Duy Dương huyện.
Mục đại quản sự trong lòng tiếc hận vạn phần, bọn họ muốn phá đổ Tề Đại Phúc tiền trang không ngờ lại làm bị thương chính mình.
- Đại quản sự.
Nhị quản sự của tiền trang từ trên lầu các bước vào:
- Ở bên ngoài tiền trang có một nữ tử nói là đông chủ của Tề Đại phúc, muốn gặp quản sự còn có...
- Đông chủ của Tề Đai phúc, nữ tử trẻ tuổi, là Tề Phượng Vũ?
Mục đại quản sự thầm lầu bầu hắn biết rõ Tề Phượng Vũ là tổng quản tra xét Tề gia, hắn lại hỏi:
- Ngươi vừa rồi nói cái gì?
- Còn có một đám mặc công phục, nhưng công phục của bọn họ ta chưa từng thấy qua.
- Công phục gì?
- Hình như là áo bào màu đỏ trên đó có rất nhiều hoa mai trắng.
Mục đại quản sự ở kinh thành vài năm rồi, hắn thoáng phản ứng:
- Mai Hoa vệ.
Hắn toát mồ hôi lạnh, Mai Hoa vệ và Tú Y vệ được gọi là Diêm La song vương, người nào bị bọn họ theo dõi sẽ tan cửa nát nhà.
- Mau mời vào, được rồi để tự ta đi.
Hắn nhanh chóng bước xuống lầu các vừa đi vừa hỏi nhị quản sự;
- Chúng ta còn bao nhiêu hiện ngân?
- Còn không đến 50 vạn lượng, vừa rồi ngân trang phía Nam cầu viện chúng ta, bọn họ chỉ còn lại không tới ba mươi vạn lượng mà người tễ đoái lại không ngừng gia tăng, Bình Giang huyện hiện tại đã không còn gì rất nhiều người đã chạy tới Duy Dương huyện.
Nhị quản sự rất lo lắng hắn sợ cảnh tượng thê thảm này, lo lắng nói:
- Đại quản sự ngân lượng cứu viện của chúng ta khi nào thì tới, ta lo lắng chúng ta không sống nổi hai ngày nữa.
Mục đại quản sự còn lo lắng hơn cả hắn, dựa theo bố trí, Sở Châu phủ phải báo cáo tình huống cho Tề vương, sau đó xin chỉ thị của Tề vương tìm biện pháp ứng đố phù hợp, nhưng hiện tại đã nửa tháng trôi qua Tề châu vẫn chưa cứu viện.
- Ngân lượng cứu viện cũng đừng trông cậy vào mấu chốt hiện tại chính là phải đòi nợ, ngươi lập túc tới La gia và Thiệu gia đòi nợ năm mươi vạn lượng bạc, nói bọn họ tiền lãi có thể hoãn, nhưng trước hết trả vốn.
- Đại quản sự, hôm qua ta đã đi qua, La gia nói kỳ hạn nợ là cuối năm, tiền của bọn họ đặt vào hải sản, chúng ta cần phải chờ một tháng nữa, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Mục đại quản sự tức giận quát hỏi.
- Hơn nữa ta cảm thấy rất nhiều người vay tiền đang trông mong, hi vọng chúng ta cũng giống như ở Giang Ninh phủ, cũng bị thiêu hủy hủy diệt rồi thì bọn họ có thể quỵt nợ.
- Khốn kiếp.
Mục đại quản sự mắng to:
- Đây là Đông Lai tiền trang là tiền trang của Tề vương bọn chúng không muốn sống nữa sao?
Tuy là mắng to như vậy hắn vẫn lo lắng mà phân phó nói:
- Ngươi đem biên lai mượn tiền toàn bộ bỏ vào kho tiền dưới mặt đất nếu có bất kỳ chuyện gió thổi cỏ lay gì thì lập tức đóng cửa kho tiền lại, chúng ta cũng không thể giống như Giang Ninh tiền trang trở tay không kịp.
Nhị quản sự đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi, Mục đại quản sự nhớ tới chuyện ông chủ của Tề gia, bước nhanh tới cửa hông mà đi, hắn không nghĩ ra Mai Hoa vệ sẽ đến thế nào.
Ở bên ngoài cửa của Đông Lai tiền trang, Tề Phượng Vũ đang cùng với Vô Tấn thấp giọng nói chuyện, thứ bọn họ nói với nhau vẫn là Kiều đại quản sự của Tề Thụy Phúc tiền trang, Vô Tấn chỉ ở bên cạn lấy uy danh cuộc nói chuyện hắn không xen vào.
Lúc này cánh cửa nhỏ mở ra Mục đại quản sự mang theo mấy tên tiểu nhị đi ra hắn nhìn thấy Kiều đại quản sự cũng trông thấy Tề Phượng Vũ hiển nhiên là nàng đã tới, đằng sau còn có hai mươi quân sĩ mang y phục Mai Hoa vệ.
- Hóa ra là Tề tiểu thư đã tới hoan nghênh hoan nghênh.
Tuy ngoài miệng nói hoan nghênh nhưng lại không mời bọn họ vào nhà, hắn đánh giá Vô Tấn không biết người này là ai đoán chừng là đầu lĩnh của Mai Hoa vệ hắn cười khan một tiếng rồi nói:
- Không biết Tề đại tiểu thư đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo không?
*****
Tề Phượng Vũ chắp tay mỉm cười:
- Ta ở giữa trưa mới tới Duy Dương huyện, đến tìm Mục đại quản sự, là muốn làm một số mua bán, giải quyết khẩn cấp của Đông Lai.
Nghe nói Tề Phượng Vũ có thể giải quyết nhu cầu khẩn cấp của mình, hắn biết với thân phận của nàng cũng không thể nói loug tung hắn liền khoát tay chặn lại;
- Vậy thì mời tiến vào nói chuyện.
Tề Phượng Vũ nhìn thoáng qua cánh cửa nhỏ trong lòng của nàng cũng hơi lo lắng, đúng lúc này nàng bỗng nhiên cảm nhận thấy một cánh tay hữu lực đặt lên vai của mình, trong lòng nàng lập tức cảm nhận được một dũng khí lớn lao, nàng hướng về phía Vô Tấn mà gật gật đầu tiến vào bên trong.
Kiều quản sự và Mục quản sự cũng nhìn thấy Vô Tấn đặt lên vai của Vô Tấn cả hai người đều sững sờ Kiều quản sự biết rõ thân phận của Vô Tấn, hắn bỗng nhiên ý thức được đại tiểu thư có lẽ sẽ gả cho Lương vự vương, đây chính là quan hệ thông gia giữa Tề Thụy Phúc và Lương vương hệ, trong lòng hắn thầm vui mừng nếu như vậy thì Tề Thụy Phúc có hậu trường rồi.
Mà Mục quản sự thì rất kinh ngạc hiển nhiên thủ lĩnh Mai Hoa vệ này cùng với Tê gia tiểu thư có quan hệ không tầm thường nhưng hắn là ai? Hắn bỗng nhiên nhìn đai lưng của Vô Tấn thì bỗng nhiên phát hiện ra đai lưng này chỉ có tướng quân mới có.
Mục quản sự cảm thấy run run, hắn mơ hồ đã đoán ra người này là ai rồi, là Sở châu Mai Hoa vệ tướng quân, hơn nữa còn trẻ như vậy thì chỉ có một người.
Hai chân của hắn run run dẫn bọn họ vào trong phòng, bên trong còn có một cái đàn mộc, trong lòng của hắn khiếp đảm mà liếc nhìn Vô Tấn, thấy Vô Tấn chắp tay sau lưng dò xét tình hình trong phòng Mục quản sự vội vàng nói:
- Tề tiểu thư mời ngồi.
Tề Phượng Vũ cũng không khách khí, nàng ngồi ở phía chính diện, Kiều quản sự cũng ngồi ở bên cạnh, Vô Tấn thì ở sau lưng nàng, hai mươi Mai Hoa vệ thì ở bên ngoài chờ đợi, Tề Phượng Vũ quay đầu lại nhìn Vô Tấn, chỉ cái ghế bên cạnh mình ý muốn Vô Tấn ngồi xuống đó. Vô Tấn chỉ cười cười đứng y nguyên sau lưng nàng.
Tề Phượng Vũ hiểu ra, hắn chỉ muốn sắm vai một sứ giả hộ hoa không tham dự đàm phán giữa Tề Thụy Phúc và Đông Lai.
Mục quản sự cuối cùng cũng không nhịn được hỏi Tề Phượng Vũ:
- Tề tiểu thư xin hỏi vị này là ai?
Vô Tấn chắp tay cười nói:
- Tại hạ là Hoàng Phủ Vô Tấn là tùy tùng của Tề tiểu thư. ,
Hắn chỉ đùa một chút mà Mục quản sự đã sợ tới mức quỳ rạp xuống cuống quít dập đầu:
- Hóa ra là Lương tự vương điện hạ đã tới, tiểu nhân không biết, xin điện hạ thứ lỗi.
Tề Phượng Vũ quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, thầm oán hắn nhiều chuyện nàng vội vàng nói:
- Mục chưởng quỹ Hoàng Phủ tướng quân chỉ mang theo thân phận bình thường tới gặp ta, mong chưởng quỹ không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi.
Những lời như vậy không nghi ngờ là thừa nhận quan hệ của nàng với Vô Tấn, Mục quản sự kinh nghi vô cùng, khó trách Đông Lai và Bách Phú tại GIang Ninh thất bại thảm hại, hóa ra là Lương vương hệ ở đằng sau làm chỗ dựa cho Tề Thụy Phúc, hắn từ từ ngồi xuống, khẩn trương mà hỏi thăm:
- Không biết Tề tiểu thư hôm nay đến thăm, không biết có chuyện gì không?
Tề Phượng Vũ khẽ cười nói:
- Chúng ta đều là đối thủ cũ, đã hiểu rõ nhau từ lâu, ta rất rõ Đông Lai tiền trang hiện tại đang lâm vào khốn cảnh, tồn ngân của ba nhà các ngươi hiện tại không còn tới một trăm vạn lượng, mà trái quyền thu về thì hai tháng nữa mới được, Tề châu đường sá xa xôi nước xa khó cứu được lửa gần, nếu như Đông Lai tiền trang trong hai ngày không gom được ba trăm vạn lượng tiền mặt thì sẽ bị phá sản.
Mục quản sự nửa ngày sau mới lạnh lùng nói:
- Tề Đại Phúc không phải cũng giống vậy sao?
- Đúng là không giống.
Tề Phượng Vũ lắc đầu cười nói:
- Tề Đại Phúc tiền trang ở Giang Ninh phủ tránh được một kiếm hiện tại đã hoàn trả toàn bộ tiền mặt rồi không có người ở Giang Ninh phủ chạy tới Duy Dương huyện tìm Tề Đại Phúc đòi tiền, chúng ta chỉ cần phải trả tiền mặt cho người dân địa phương, mà Đông Lai tiền trang thì khác, ta chính mắt thấy có cả người ở Giang Ninh phủ tới Duy Dương huyện tìm các ngươi đòi tiền, hơn nữa nói cho các ngươi biết, ta đi thuyền tới đây, trên thuyền có sáu trăm vạn lượng hiện ngân cứu viện của Tề gia nếu như cần chúng ta trong vòng hai ngày có thể điều thêm năm răm vạn lượng hiện ngân nữa, trên cơ bản không cần phải lo lắng.
Mục quản sự âm thầm hối hận, ở Sở châu phát động công kích Tề Thụy Phúc đúng là sai lầm, người ta có tiện lợi cứu viện, quan trọng hơn nữa là Tề Thụy Phúc là thương gia, lợi nhuận tồn ngân nhiều hơn rất nhiều không giống như Đông Lai thương hội, tuy quy mô lớn nhưng tiền kiếm được hàng năm đều phải nuôi dưỡng quân đội, cho nên một khi phát sinh nguy cơ thì Đông Lai và Bách Phú không chống chọi nổi.
- Vậy Tề tiểu thư muốn bàn chuyện buôn bán gì với ta?
- Ta nói thẳng, ta biết rõ hiện tại Bách Phúc thương hội hồi đầu năm vì giao thuế ngân cho nên đã hỏi Đông Lai tiền trang một khoản tiền mức tiền cụ thể này khoảng một trăm vạn lượng bạc hản là dùng để xây dựng Bách Phú tửu lâu và bốn nhà kho, Bách Phú tiền trang cuối năm phải trả cho các ngươi một trăm năm mươi vạn lượng bạc, hiện tại ta đồng ý dùng một trăm mười vạn hiện ngân mua lại trái quyền này của Đông Lai tiền trang, thế nào chuyện này Đông Lai tiền trang có muốn làm ăn hay không?
Mục quản sự lắp bắp kinh hãi:
- Các ngươi muốn đối phó với Bách Phú tiền tảng?
Tề Phượng Vũ gật đầu nói:
- Một chút sai cũng không có, lần này tễ đoái, Đông Lai thương hội cũng có phần nhưng Tề Thụy Phúc không muốn đối phó với Đông Lai thương hội chỉ là Hoàng Phủ cừ ti tiện đốt đi tiền trang của bắc thị Tề Đại Phúc, Tề Thụy Phúc tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ, hiện tại sáu trăm lượng bạc trắng đang ở trên bến tàu nếu Mục đại quản sự đồng ý thì ngay sau đó ta có thể vận chuyển bạc tới, nếu như không muốn thì ta dứt khoát ra đi coi như ta chưa nói gì.
Mục quản sự cúi đầu không nói, sâu trong lòng của hắn hắn vô cùng đồng ý Bách Phú tiền trang sống hay chết cũng không liên quan gì tới hắn, chỉ cần có một trăm mười vạn lượng bạc là có thể giải quyết khẩn cấp của hắn, theo lời Tề Phượng Vũ nói một khi không có tiền thì Đông Lai tiền trang cũng xong luôn rồi, tuy nhiên hắn không biết Tề vương sẽ đồng ý hay không dù sao Đông Lai và bách Phú tiền trang cũng liên thủ đã lâu, loại chuyện này sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của hai người, tốt nhất là hãy để đặc sứ của Tề vương đồng ý.
Chưa đợi hắn mở miệng Vô Tấn đã đoán ra suy nghĩ trong lòng của hắn liền thản nhiên nói:
- Mục quản sự đã không cần chờ đặc sứ của tề vương bọn họ toàn bộ đã bị thái tử thủ tiêu.
← Hồi 285 | Hồi 287 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác