Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 257

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 257: Triệu tư mã
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Thần sắc Hoàng Phủ Cương có chút thương cảm:

- Có một người đã qua đời, nhưng con của hắn, cũng là nhân vật rất có thế lực ở Sở Châu, sau khi ngươi đi Sở Châu sẽ biết, nhưng người cuối cùng ta không thể nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn tên là Thanh Thu, trừ ta cùng Tuệ Minh thiền sư, những người khác cho là hắn đã chết, nhưng chỉ có một mình ta biết rõ hắn hiện tại tên gì? Ẩn nấp ở chỗ nào? Hắn che dấu rất sâu, nếu không tới thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không xuất hiện, ta hứa hẹn qua hắn, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, Vô Tấn, tin tưởng ta, cũng đừng có hỏi nữa, hắn không muốn bất luận kẻ nào biết rõ, cũng bao hàm cả ngươi.

- Ta hiểu được, ta sẽ không hỏi lại.

Bọn hắn lại im miệng không nói mà đi vài bước, Hoàng Phủ Cương lại một lần nữa hỏi hắn:

- Vừa rồi sự tình Trần gia của ta, ngươi cảm thấy thế nào?

Vô Tấn lắc đầu cười nói:

- Ta nhất định sẽ lấy Tô Hạm làm vợ, nếu như Trần Anh nguyện ý, ta có thể lấy nàng làm bình thê, nhưng nàng không thể làm chính thê, tương lai thần dân của Đại Ninh vương triều cũng không tiếp nhận một Hoàng hậu có thân thế hải tặc, lập nàng làm chính thê, tổ phụ không thấy là hoang đường sao?

Hoàng Phủ Cương biết Vô Tấn không chịu, hắn bất đắc dĩ cười cười, xác thực Vô Tấn nói cũng đúng, nha đầu kia lớn lên quá đen, không cách nào bước lên ngôi vị Hoàng hậu.

Lúc này Vô Tấn lại nói:

- Về phần Trần gia, nếu như bọn hắn thấy thế lực của mình rất nặng, cho dù ta cưới Trần Anh, bọn hắn cũng sẽ không cho ta, thế lực của bọn hắn ta không bắt buộc, ta là Sở Châu thuỷ quân Đô đốc, ta sẽ lợi dụng chức vụ này, trùng kiến thế lực của mình.

Hoàng Phủ Cương dừng bước, nhìn hắn một cái thật sâu, sau nửa ngày mới thở nhẹ nói:

- Trương Sùng Tuấn mới gặp một lần, liền đánh giá "Tâm chí kiên định, không thể suy đoán theo lẽ thường" nếu bàn về nhìn người, ta thật xa không bằng hắn, Vô Tấn, so với phụ thân ngươi thì có phách lực hơn nhiều, phụ thân ngươi tuy là Thiên Phượng, nhưng hắn băn khoăn quá nhiều, không kiên quyết, cả ngày sinh hoạt trong nội tâm, hắn thậm chí không dám thử thách, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết, mà ngươi thì khác, khó trách Trương Sùng Tuấn lúc gần đi, hắn rốt cục có lại tin tưởng, Tấn An hội sẽ có ngày thành công.

Vô Tấn cười khổ một tiếng:

- Tổ phụ quá khen ngợi ta rồi, kỳ thật rất nhiều sự tình ta cũng là kiên trì mà làm, không làm không được, không làm thì mệnh khó bảo toàn, vì bảo vệ tánh mạng, đành phải bất cứ giá nào.

Hoàng Phủ Cương cười ha ha, lúc này, Vô Tấn lại thản nhiên nói:

- Hôm nay Hoàng Phủ Võ Thực thừa dịp lúc tổ phụ nghỉ trưa đã đến.

Hoàng Phủ Cương sắc mặt tái nhợt, hắn ngửa đầu nhìn qua trăng sáng, một lát hắn mới lạnh lùng nói:

- Lưu hắn một mạng, mặt khác ta bỏ qua.

Lại mấy ngày nữa, trưa nay Vô Tấn đang sắp xếp công vụ trong quân doanh Mai Hoa vệ. Cùng với việc triều đình chính thức công bố mở rộng Mai Hoa vệ và Tú Y vệ. Nội bộ hai quân lập tức trở nên náo nhiệt, liên quan đến mấy chục tướng lãnh thăng cấp và điều chỉnh chức vụ của tướng lĩnh cao cấp. Hai vệ tổng cộng có mười Đô uý thăng làm Tướng quân. Còn Quả Nghị đô uý thăng làm Đô uý. Giáo uý thăng là Quả nghị đô uý cũng được điều chỉnh theo.

Trong Mai Hoa vệ, ngoài ba người được thăng làm Tướng quân ra, Quân phủ đóng tại Dự Châu và Ung Châu cũng thăng cấp làm Tướng quân phủ. Hai vệ cũng từ một vạn người mở rộng đến ba vạn người.

Phương án ban đầu là thiết lập Hạ Tướng quân phủ. Nhưng cuối cùng chỉnh thành Trung Tướng quân phủ. Theo quy chế quân đội của Vương triều, Hạ tướng quân phủ là biên chế ba nghìn người. Trung tướng quân phủ là biên chế năm nghìn người. Thượng tướng quân phủ là biên chế một vạn người.

Bởi vậy, biên chế của Sở Châu Mai Hoa vệ từ quy định ban đầu tăng lên đến năm nghìn người. Ngoài một nghìn quân từ kinh thành, còn cần điều thêm bốn nghìn tinh nhuệ của quân phủ bản địa.

Theo bổ nhiệm chức vụ chính thức, thân phận của Hoàng Phủ Vô Tấn cũng bắt đầu thay đổi. Hiện giờ hắn đã không phải là Đô uý tam quân nhất phủ của Mai Hoa vệ, mà là Tướng quân của Sở Châu Mai Hoa vệ.

Tam quân của Mai Hoa vệ đã không còn. Đồng thời biến mất còn có Nhị quân, Nhị quân nhất phủ hoàn toàn đến Nhất quân, đổi thành Lạc Kinh Mai Hoa vệ. Nhị quân nhị phủ của Mai Hoa vệ đến Tề Châu. Tam phủ phái đến U Châu, là Mai Hoa vệ của U Châu.

Như vậy sau khi mở rộng, bảo vệ nội thành của Đại Ninh vương triều do Nội Vệ quân đảm nhiệm. Mai Hoa vệ và Tú Y vệ có tất cả sáu nhánh quân, tổng cộng sáu vạn người. Trên danh nghĩa là do hai Đại tướng quân thống soái, nhưng trên thực tế, quyền điều binh đều nằm trong tay Giang Yêm. Mà Giang Yêm trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế. Cuối cùng, đây là quân đội của Hoàng đế trực tiếp nắm giữ, mở rộng ra trên thực tế chính là tăng cường quyền khống chế của Hoàng đế ở tất mọi nơi.

Căn cứ theo thời gian mà triều đình định ra, nửa tháng sau bọn họ sẽ đi đến các nơi. Lúc này, nội bộ của Tú Y vệ và Mai Hoa vệ đã loạn thành một đoàn. Chỉnh lý văn thư, các binh sĩ muốn bố trí người nhà, lòng người hỗn loạn, mỗi ngày thao luyện ba canh giờ cũng rút ngắn còn hai canh giờ.

Hai ngày nay, Vô Tấn cũng rất bận rộn. Một ngàn Mai Hoa vệ của hắn đều là người gần Kinh thành. Lần này bọn họ đóng quân ở Sở Châu, thời hạn đi lính ngắn nhất cũng cần ba năm.

Nội vệ binh cùng phủ phủ bình thường không hợp. Bọn hắn thật ra không phải là phủ binh mà là mộ binh, cũng chính là chức nghiệp binh sĩ, mỗi tháng lĩnh quân lương, có thời hạn phục dịch nhất định. Vì thế chuyển đến nơi khác đóng quân, cũng sẽ không cân nhắc giống phủ binh như gia đình quân nhân, thổ địa...

Mặc dù là như thế, nhưng sự việc cũng rất nhiều, liên quan đến việc di chuyển nơi đóng quân của một ngàn người, vẫn có rất nhiều việc phức tạp không thể tưởng tượng được. Tuy có quan quân văn chức thay hắn giải quyết, nhưng cuối cùng đơn giản ký một chữ vẫn phải là hắn làm.

Vô Tấn vừa sắp xếp xong chồng công văn. Lúc này trong phòng ánh sáng đã tối. Binh sĩ ở cửa bẩm báo:

- Tướng quân, Triệu Tư Mã của quân nha phái người đưa công văn đến.

- Mau cho vào!

Một lát sau, một gã quân sĩ cầm một bọc da tiến vào, hắn quỳ xuống thi lễ. Liền đem túi công văn đưa cho Vô Tấn:

- Triệu Tư Mã bảo ty chức giao công văn này cho Tướng quân!

Vô Tấn đón lấy túi công văn, cười nói:

- Chuyển lại với Triệu Tư Mã, ta đa tạ hắn. Phần công văn này chúng ta kiểm tra xong sẽ hoàn trả.

*****

Quân sĩ rời đi, Vô Tấn từ trong túi lấy ra một chồng công văn. Đây là ghi chép của Mai Hoa vệ đối với Hoàng Phủ Võ Thực. Giám sát đối với Hoàng tộc và quan ngũ phẩm trở lên từ bốn mươi năm trước. Theo phân công, Mai Hoa vệ phụ trách giám thị Hoàng tộc, còn Tú Y vệ phụ trách giám sát quan viên.

Cho nên mỗi một Hoàng tộc trong Mai Hoa vệ đều có hồ sơ ghi chép, bao gồm Hoàng Phủ Vô Tấn hắn cũng có. Những ghi chép này thật ra không phải là ghi chép từng lời từng bước thường ngày. Cũng không quan tâm trong nhà đệ tử Hoàng tộc như thế nào.

Mà là ghi chép các việc làm trong các trường hợp công khai có chút ảnh hưởng của Hoàng tộc. Sẽ có người chuyên phục trách điều tra thăm hỏi tường tận, sau đó ghi lại. Như Vô Tấn ở Bách Phú tửu lâu cùng đám người Hoàng Phủ Anh Tuấn đấu đá. Mai Hoa vệ có hơn chục trang ghi chép điều tra.

Bình thường Hoàng tộc từ mười sáu tuổi bắt đầu lập hồ sơ. Cho nên ghi chép của Hoàng Phủ Võ Thực đã có một chồng dày đặc rồi. Đây cũng là minh chứng gián tiếp cho Hoàng Phủ Võ Thực thường ngày gây tai hoạ. Như những Hoàng tộc rất ít xuất đầu lộ diện, trên cơ bản sẽ không có ghi chép gì.

Vô Tấn cẩn thận duyệt từng trang từng trang. Hăn không vội thu thập năng lực báo cáo của Mai Hoa vệ. Từ trong này tổng kết ra kết luận đối với Hoàng Phủ Võ Thực, trong đó có một điều, tửu lượng của Hoàng Phủ Võ Thực là một cân rượu nho. Cái này là mốc điểm, nếu ít hơn hắn sẽ không say, mà dựa vào ghi chép lúc tết Nguyên Tiêu năm trước, Hoàng Phủ Võ Thực say rượu đánh nhau trong tửu quán. Người điều tra thăm hỏi của Mai Hoa vệ gặp chưởng quầy, bảo vệ, các khách nhân khác của quán rượu thu được lời chứng. Hoàng Phủ Võ Thực ngày đó chỉ uống có nửa cân rượu, cho nên Mai Hoa vệ đưa ra kết luận là, Hoàng Phủ Võ Thực hoàn toàn không có say, mà kiếm cớ say rượu để gây chuyện. Nguyên nhân là Hoàng Phủ Võ Thực thích một tửu cơ của quán rượu đó. Tết Nguyên Tiêu năm đó đi tới, không ngờ tửu cơ kia chạy mất. Hắn liền trút giận lên quán rượu.

Các loại thẩm tra tìm hiểu như vậy rất nhiều, làm cho Vô Tấn xem có chút sởn gai ốc. Thật không biết Mai Hoa vệ điều tra tìm hiểu hắn như thế nào.

Tuy nhiên từ trong hồ sơ này, Vô Tấn đã hiểu được Hoàng Phủ Võ Thực là người như thế nào. Trong trang đầu tiên của Mai Hoa vệ đã đưa ra kết luận là: Háo sắc tham tài, đầu óc ngu si, nhát gan hay làm xằng bậy, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh....

Vô Tấn quả thực đối với Hoàng Phủ Võ Thực này nhịn cũng không thể nhịn được nữa. Vốn hắn đã định bỏ qua người này, vì sao hắn cũng là cháu trai duy nhất của Hoàng Phủ Cương. Vô Tấn muốn cho Hoàng Phủ Cương thể diện. Nếu Hoàng Phủ Võ Thực ngày đầu tiên không tìm được Kinh Nương sau đó liền bỏ qua. Hắn cũng coi như không có chuyện gì. Nhưng Hoàng Phủ Võ Thực không những không từ bỏ, còn thăm dò tin tức của Kinh nương. Thậm chí chạy đến Bách Phúc tửu lâu hỏi nơi ở của cậu mợ Kinh nương. Hoàn toàn không coi Hoàng Phủ Vô Tấn ra gì, điều này làm cho Vô Tấn không nhịn được nữa.

Nhưng xử trí tên điên cuồng vô tri này như thế nào, Vô Tấn đã suy nghĩ hai ngày. Cho dù Hoàng Phủ Cương đã tỏ thái độ, giữ lại mạng, các việc khác tuỳ hắn xử lý?

Vô Tấn biết rõ, tuy Hoàng Phủ Cương nói như thế. Nhưng hắn cũng không nỡ làm như thế. Dù sao, Hoàng Phủ Võ Thực cũng chưa xâm hại đến mình. Hiện nay, hắn đang làm chỉ là một cảnh cáo. Nếu cảnh cáo này hơi quá đáng, khiến Hoàng Phủ Võ Thực trọng thương. Điều đó đối với Hoàng Phủ Cương cũng là tổn thương. Hắn không muốn làm tổn thương Hoàng Phủ Cương có ân với mình.

Cho nên Vô Tấn lợi dụng quan hệ của hắn, từ trong phòng hồ sơ của Mai Hoa vệ lấy ra hồ sơ của Hoàng Phủ Võ Thực. Hắn cần tìm hiểu nhược điểm của người này.

Lúc này, Vô Tấn đối với một sự tình ba năm trước rất có hứng thú. Ba năm trước, Hoàng Phủ Anh Tuấn vừa đảm nhiệm Giáo uý của Tú Y vệ, trong Bách Phú tửu lâu đã xung đột với quân sĩ Mai Hoa vệ. Hoàng Phủ Võ Thực cũng ở trong đó. Căn cứ ghi chép điều tra, xung đột lúc đó rất thảm thiết, hình như còn có án mạng. Lúc đó một binh lính Mai Hoa vệ đè Hoàng Phủ Võ Thực xuống đất. Mà binh lính này bị một dao đâm xuyên ngực, chết trên người Hoàng Phủ Võ Thực. Hoàng Phủ Võ Thực hoàn toàn không bị thương. Ngược lại bị doạ ốm một trận, ba tháng không ra khỏi cửa.

Ghi chép điều tra này để cho Vô Tấn hiểu thêm. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, lập tức dặn dò binh lính gác cửa:

- Đi tìm Tôn Kiến Hoành lại đây cho ta!

Hoàng Phủ Võ Thực sáng sớm ra cửa liền phát hiện mình bị theo dõi. Ý đồ của người theo dõi hắn rất rõ ràng. Hoàn toàn không che giấu, không vì bị hắn phát hiện mà lãn tránh.

Hoàng Phủ Võ Thực tuy là Kim Ngô Vệ Giáo uý. Nhưng năm năm qua, hắn chưa đặt chân đến cửa nha môn Kim Ngô vệ. Hắn chỉ là Giao1 úy trên danh nghĩa.

Bao nhiêu năm hắn đều ăn chơi nhàn nhã, cùng một đám hồ bằng cẩu hữu trong Hoàng tộc ở kinh thành tầm hoa vấn liễu. Nhiều năm hung hăng ngang ngược, sinh sống vô kỵ đã dưỡng hắn có tính cách tùy tâm sở dục, mà thân phận Hoàng tộc cao cao tại thượng cùng với sự cưng chiều của mẫu thân khiến cho hắn không biết sợ cái gì, hắn chưa gặp bất kỳ ngăn trở nào.

Hoàng Phủ Võ Thực cực kỳ háo sắc, đặc biệt hắn thích nữ nhân da trắng. Đêm đó, Kinh Nương da thịt trắng nõn giống hệt mỡ dê làm cho hắn ấn tượng sâu sắc. Quan trọng hơn là, Kinh Nương là nữ nhân của Hoàng Phủ Vô Tấn. Hoàng Phủ Vô Tấn cướp hết tất cả những thứ thuộc về hắn, tước vị, quan chức, kế thừa quân Tây Lương.... khiến cho hắn hận thấu xương.

Còn thân phận của Kinh nương chẳng qua là thị thiếp. Chiếm đoạt nàng sẽ không có vấn đề gì. Như thế hắn có thể hung hăng tát cho Hoàng Phủ Vô Tấn một cái nhớ đời, trút bỏ ác khí trong lòng.

Đêm hôm đó, hắn nói việc này với phụ thân. Phụ thân chỉ nói một câu với hắn. Chỉ cần là nhằm vào Hoàng Phủ Vô Tấn y đều ủng hộ, đây chính là ý trợ giúp. Hoàng Phủ Võ Thực nghĩ vừa có thể chiếm được nữ nhân xinh đẹp lại có thể làm nhục Hoàng Phủ Vô Tấn. Cớ sao không làm? Ngày hôm sau, hắn nhân cơ hội Hoàng Phủ Vô Tấn kiểm tra quân doanh mà mò đến.

Chỉ đáng hận là Hoàng Phủ Vô Tấn cực kỳ giảo hoạt, đã đưa Kinh Nương đi. Khiến hắn thế nào cũng tìm không được. Nhưng Hoàng Phủ Võ Thực không can lòng, hắn tin rằng Kinh nương vẫn ở trong kinh thành. Chỉ cần ở trong kinh thành, hắn sẽ có cách tìm được.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-411)


<