Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 246

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 246: Hợp tác với thái tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Hoàng Phủ Hằng liếc mắt nhìn Vô Tấn, thấy hắn trầm mặc không nói mà Hoàng Phủ Cương cũng lãnh đạm vô cùng hắn biết rằng đối phương đang chờ mình đề ra thành ý hợp tác cùng phương án cụ thể.

Hắn lại cười nói:

- Ta cũng biết phụ hoàng bổ nhiệm Vô Tấn làm Sở châu thủy quân phó đô đốc kỳ thật là muốn cho Vô Tấn bình định Phượng Hoàng hội, ta cũng không biết Phượng Hoàng hội cùng với Lương vương hệ có quan hệ gì với nhau nhưng ta có thể giúp Vô Tấn phá vỡ thế cục này, Phượng Hoàng hội không bị diệt, phụ hoàng cũng không bắt Vô Tấn, đây là hứa hẹn đầu tiên của ta, còn về chuyện Cam quốc công ta không có biện pháp gì, các vị cần phải tự mình giải quyết, nhưng ta có thể hứa hẹn hai chuyện một khi ta đăng cơ làm hoàng đế sẽ tiếp tục thực hiện cam đoan của tiên đế, để cho quân Tây Lương nằm ở trong tay của Lương vương hệ, phong Vô Tấn làm Lương Vương, đảm nhiệm chức tiết độ sứ Hà Lũng.

Hoàng Phủ Cương biết rõ hôm nay chỉ là mật đàm trên miệng không có văn bản ghi chép gì, Hoàng Phủ Hằng tương lai cũng có thể đổi ý tuy nhiên Hoàng Phủ Hằng dù sao cũng là thái tử, y cũng không thể dễ dàng nuốt lời quịt nợ, hơn nữa y còn có cách phá vỡ cái bẫy Sở châu thủy quân thủy quân của Hoàng Phủ Huyền Đức, khiến cho mọi người chờ mong.

- Vậy điện hạ muốn chúng ta làm gì?

Hoàng Phủ Hằng mừng rỡ trong lòng, Hoàng Phủ Cương tỏ thái độ như vậy cho thấy bọn họ hợp tác có hi vọng rồi, hắn liền nói:

- Ta chỉ muốn hai chuyện điều thứ nhất chính là hi vọng Vô Tấn ở Sở Châu điều tra chi tiết tư quân của Sở vương cho ta, ta biết Sở vương ở Sở Châu có một số lượng lớn tư quân nhưng không có chứng cứ, hi vọng Vô Tấn có thể lợi dụng tiện lợi trong tay mình để điều tra.

Vô Tấn cười nói:

- Không chỉ có điện hạ có hứng thú, ta cũng có hứng thú ta sẽ hết sức tra tìm.

- Được.

Hoàng Phủ Hằng lại gật đầu:

- Tiếp theo ta hi vọng Lương vương hệ ở phút cuối cùng có thể ủng hộ ta đăng cơ.

- Điện hạ nói phút cuối cùng là sao?

Hoàng Phủ Cương vô cùng khôn khéo một chút cũng không để lọt.

Hoàng Phủ Hằng thở dài nói:

- Cái này ta cũng không biết, nhưng nếu một khi phụ hoàng tiên thăng thì ta hi vọng Lương vương hệ có thể xuất binh hỗ trợ, hi vọng Lương vương hệ khi đó ủng hộ.

Hoàng Phủ Cương trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:

- Ta biết điện hạ suy nghĩ gì, ta cũng từng một mực lựa chọn giữa điện hạ và sở vương, cá nhân của ta muốn bảo trì sự trung lập nhưng Vô Tấn lại kiên quyết muốn hợp tác với điện hạ, ta đã bị nó thuyết phục, dù sao nó cũng là người thừa kế Lương vương hệ, mà Lương vương hệ ở trên người của nó, ta nguyện ý hợp tác với điện hạ, lời hứa của ta cũng là lời hứa của Trương Sùng Tuấn.

Hoàng Phủ Hằng cáo từ, Vô Tấn tiễn hắn ra khỏi phủ, trong lòng Hoàng Phủ Hằng rất cảm khái hắn vắt óc lâu như vậy dùng tất cả các biện pháp để Lương vương hệ ủng hộ, kỳ thật cách làm rất đơn giản chỉ cần thừa nhận đối phương là thế lực bình đẳng là được, thừa nhận Vô Tấn là người thừa kế Lương vương hệ là được, chỉ đơn giản như vậy nhưng hắn lại không ngừng đi sai hướng, trăm phương nghìn kế để Vô Tấn thuần phục thậm chí không tiếc bắt Duy Minh làm con tin.

Điều này chẳng khác gì có thể dễ dàng bước qua một khe núi nhưng lại xây cầu khắp nơi.

Đi tới cửa Hoàng Phủ Hằng vỗ vỗ vai Vô Tấn mà cười nói:

- Ta đã viết thư hỏa tốc cho Tô Hàn Trinh, để cho hắn ủng hộ hôn sự của ngươi, cũng mong ngươi sớm ngày lấy được con gái của Tô gia.

- Đa tạ điện hạ, tasẽ hết sức tranh thủ.

Dừng một chút Vô Tấn lại khẽ cười nói:

- Có lẽ ngày mai ta sẽ cho điện hạ một phần hạ lễ, mừng cho chúng ta bắt đầu hợp tác.

Hoàng Phủ Hằng sửng sốt nhưng hắn cũng không hỏi nhiều:

- Ta đây mỏi mắt trông chờ.

Vô Tấn đưa mắt nhìn theo Hoàng Phủ Hằng lên xe ngựa, lại vẫy vẫy tay với y kỳ thực Vô Tấn còn có một câu muốn nói với Hoàng Phủ Hằng nhưng hắn biết cho dù không nói thì Hoàng Phủ Hằng cũng sẽ đáp lễ lại cho mình.

Một phút đồng hồ sau, phu thê Lan Lăng quận vương lên xe ngựa, Vô Tấn cũng đi theo, hướng thẳng về phía Tô phủ, bọn họ chín thức đi về phía Tô phủ cầu hôn.

Xe ngựa vừa tới Quy Nghĩa phường, thủ hạ của Vô Tấn là gã béo Tôn Kiến Hoành đã đón chào.

- Tướng quân có lẽ chúng ta không cần ra tay.

- Có chuyện gì vậy?

- Lâm thị huynh đệ quá rêu rao, mở tiệc chiêu đãi sĩ tử, khiến cho bọn họ ghen ghét, bọn họ đã liên danh khi đơn tố cáo chuẩn bị dâng lên triều đình theo tình báo thì có khoảng một nghìn người ký tên.

Vô Tấn gật nhẹ đầu xem ra công phẫn đã được kích thích.

- Chuyện này cũng không thể xem thường, chúng ta sẽ trợ giúp đám sĩ tử một tay khi cần thiết có thể cung cấp chứng cứ cho bọn họ, để cho bọn họ náo động hơn, mấu chốt là không được để cho Lâm gia huynh đệ chạy thoát đêm nay cần phải lưu một nhà Lưu Quần ở lại kinh thành.

- Ty chức minh bạch đã sắp xếp, không chủ quan.

Tôn Kiến Hoành thi lễ, sau đó quay đầu đi, Vô Tấn cười lạnh lùng đoán chừng Thân Quốc Cữu nằm mơ cũng không ngờ hắn sẽ tiền mất tật mang.

Đúng lúc xe ngựa của Lan Lăng quận vương tới Tô phủ thì Tô Tốn đang ở khách đường tiếp đãi phụ tử Quan Tịch, Quan Hiền Câu ăn mặc vô cùng tiêu sái, đầu đội mũ học quan, eo thắt đai lưng ngọc, cộng thêm dáng người cao thẳng của hắn lộ ra một khí tức tao nhã ngọc thụ lâm phong.

Chỉ tiếc rằng giai nhân không ở đây khiến cho trang phục của hắn không phát huy hiệu quả, nếu như Tô Hạm tiểu thư ở đây hắn tin tưởng Tô Hạm sẽ bị sự văn nhã của mình làm chio khuynh đảo.

So với phụ thân Quan Tịch lo lắng, Quan Hiền Câu căn bản không để chuyện làm rối kỷ cương ở trong lòng, hắn cho rằng tất cả mọi chuyện đều làm tốt không chê vào đâu được, đề thi là do hắn lấy được từ thư phòng của Hoàng Hồng Nguyên, đề thi chỉ mình hắn biết rõ chưa từng tiết lộ ra ngoài ai nghĩ hắn sẽ ăn gian?

Hắn đối với chuyện phụ thân nói cho Thân Quốc Cữu biết vô cùng tức giận, đây không phải là đưa mạng của mình cho Thân Quốc Cữu nắm hay sao? Đúng là vô dụng.

Nhưng hiện tại hắn không để ý tới chuyện này hắn hiện tại đang tập trung tinh lực để Tô gia đáp ứng mối hôn sự này, với danh dự của Tô gia, bọn họ sẽ nhất định đáp ứng.

Quan Hiền Câu một đường mơ mộng, mà phụ thân của hắn thì lại tận tình khuyên bảo Tô Tốn, vốn liếng mà Quan Tịch xuất ra cũng không nhiều lắm chỉ có quan chức vài tài phú của hắn.

*****

Về mặt quan chức thì ai cũng biết hắn vừa mới được thăng làm lễ bộ thị lang không lâu, nhưng gia thế và tài sản thì ít người biết, Quan Tịch đành phải tự mình trình bày.

- Kỳ thật Quan gia chúng ta cũng là danh môn, tổ phụ là lễ bộ thượng thư, phụ thân cũng làm đến phủ doãn Giang Ninh, Quan gia ở Đông Hải quận cũng là danh môn nhà giàu, Bình Giang huyện Tề gia cùng với Duy Dương huyện Quan gia hai nhà sánh ngang nhau, ta cảm thấy được chúng ta xứng đôi với Tô gia, hơn nữa tài lực Quan gia ở Đông Hải quận cũng số một số hai, với sự giàu có của Đông Hải quận, ta tin Tô đại nhân có thể hiểu được ý của ta.

Quan Tịch từ từ mà nói, trên khuôn mặt của Tô Tốn vẫn giữ gìn một nụ cười, hắn đối với nội dung mà Quan Tịch nói không hề có hứng thú, Tề gia chỉ là một thương nhân có nhiều tiền mà thôi, Quan gia đặt song song với Tề gia như vậy khiến cho danh môn chướng mắt.

Tuy nhiên lão đối với Quan Hiền Câu rất có ấn tượng, lão đã xem qua bài thi của Quan Hiền Câu, phần Kinh Thiếp hoàn toàn đúng ngay cả Triệu Bá Luân nổi danh như vậy cũng không làm được hơn nữa người này cũng không tệ trong sáng phiêu dật, chỉ là không biết nhân phẩm của hắn thế nào.

Tô Tốn đương nhiên sẽ không vì vẻ bề ngoài của Quan Hiền Câu mà đáp ứng gả cháu gái cho hắn, hôn nhân là chuyện của hai gia tộc, hai thế lực thậm chí là ràng buộc giữa hai quốc gia, cần phải cân nhắc thật kỹ, nhất là cháu gái trưởng của Tô gia, làm sao có thể tùy ý gả cho người khác.

Nếu như Thân Quốc Cữu đàm luận với lão thì lão còn có lo lắng nhưng chỉ là một lễ bộ thị lang nho nhỏ thì lão chỉ đối đãi bằng một vẻ lễ phép mà thôi.

Lúc này lão quản gia nhanh chóng bước tới, thấp giọng bẩm báo;

- Lão gia, Lan Lăng quận vương cùng vương phi đã đến đang ở ngoài cửa cầu kiến.

-A!

Tô Tốn đứng lên không ngừng nói:

- Mau mau cho mời.

Tô Tốn vội vàng nháy mắt với nhi tử Tô Hàn Xương ở bên cạnh, Tô Hàn Xương hiểu ý hắn nhanh chóng bước đi nghênh đón Lan Lăng quận vương.

Tô Tốn lại áy náy nói với Quan Tịch:

- Lão vương gia tới chơi, ta không thể thất lễ, xin đại nhân thứ lỗi.

Dừng một lúc hắn lại nói tiếp:

- Nếu không đại nhân ở đây ngồi tạm một lát.

Tô Tốn tỏ thái độ với Lan Lăng quận vương khiến cho Quan Tịch cảm thấy chua xót, Lan Lăng quận vương là khách chẳng lẽ hắn không phải là khách sao? Người ta nói Tô Tốn bất cận nhân tình, nghiêm khắc chính trực xem ra không phải, Tô Tốn làm sao bất cận nhân tình được, hắn so với ai khác đều khôn khéo hơn.

Tuy nhiên người ta là Lan Lăng quận vương, là hoàng tộc còn mình chỉ là một lễ bộ thị lang nho nhỏ, Quan Tịch cũng đành phải đứng dậy cười khan một tiếng:

- Tô đại nhân đã có khách vậy ta không quấy rầy nữa.

Quan Hiền Câu cũng đứng lên khom người nói:

- Đệ tử có thể bái kiến Tô các lão quả là tam sinh hữu hạnh, mong Các lão nhận lễ của ta.

Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện, Tô Tốn gật đầu, lão đối với Quan Hiền Câu có ấn tượng không tệ, liền mỉm cười cổ vũ:

- Ngươi đã thành tiến sĩ cũng sắp hiệu lực vì triều đình, xem ra ngươi cũng có khát vọng, hi vọng làm nên một thân sự nghiệp.

- Các lão dạy bảo, đệ tử khắc cốt ghi tâm.

Quan Hiền Câu lại thi lễ, theo phụ thân rời khỏi khách đường, trong lòng hắn hơi lo lắng, hắn biết rõ Lan Lăng quận vương cũng đến cầu hôn, Tô Tốn không đáp ứng phụ thân của mình liệu có đáp ứng Lan Lăng quận vương không đây? Tuy hắn biết khả năng đáp ứng cũng không lớn nhưng vẫn lo lắng trong lòng không ngừng nhảy loạn.

Đi tới tiền đình, vừa vặn thấy Tô Hàn Xương đang nói chuyện với Lan Lăng quận vương, Quan Tịch liền tiến tới khom mình thi lễ:

- Lão vương gia mạnh khỏe.

- Hóa ra là Quan đại nhân.

Hoàng Phủ cương nhận ra Quan Tịch, y vuốt râu cười nói:

- Nghe nói lệnh lang hôm hôm nay đậu tiến sĩ, chúc mừng Quan đại nhân.

Sau đó y lại nhìn Quan Hiền Câu mà mỉm cười;

- Đây là lệnh lang sao? Quả nhiên tuấn tú lịch sự.

Quan Hiền Câu cũng bước tới hành lễ:

- Vãn bối tham kiến vương gia, chúc vương gia trường thọ khỏe mạnh.

Miệng cất tiếng nhưng đôi mắt của hắn lại nhìn lên trên người của Vô Tấn, Hoàng Phủ cương thấy hắn không đón chào thành tâm thì trong lòng thầm lắc đầu, liền giới thiệu Vô Tấn với Quan Tịch:

- Đây chính là cháu trai Vô Tấn của ta, không biết Quan đại nhân đã từng gặp nó chưa?

Quan Tịch cười nói:

- Hổ thẹn, ta đã rời khỏi quê quán vài chục năm rồi, rất nhiều hậu bối tuấn kiệt cơ bản đều chưa gặp qua, lệnh tôn thiếu niên đắc chí, ở trong kinh thành đã thành giai thoại, thân là đồng hương ta cũng cảm thấy vinh quang.

Vô Tấn tiến tới thi lễ thật sâu với Quan Tịch:

- Chất nhi đã nghe qua đại danh của thế thúc, trong lòng kính yêu đã lâu, hôm nay gặp được thật là may mắn.

- Hiền chất quá khiêm nhượng, nghe nói hiền chất tới Sở châu nhậm chức, mong rằng sau này chiếu cố cho Quan gia nhiều hơn, Quan mỗ vô cùng cảm kích.

- Nhất định, nhất định.

Nói vài câu sau đó Quan gia phụ tử liền cáo từ mà rời đi, từ đầu tới cuối bọn họ không nói tới chuyện cầu hôn, Quan Hiền Câu cũng không nói một câu với Vô Tấn, trong lòng hắn tràn ngập địch ý với Vô Tấn, trong mắt toát ra một vẻ cừu hận, mà Vô Tấn lại nhìn thoáng qua hắn không thèm để ý.

Lúc này Tô Tốn mới ra đón, ở phía xa chắp tay cười nói:

- Vương gia đích thân tới hàn xá, làm cho Tô phủ được vẻ vang, Tô Tốn không nghênh đón từ xa, vạn mong thứ tội.

Lan Lăng quận vương trước kia chính là Tây Lương quận vương, tuy không phải hoàng đế nhưng là hoàng thúc chân chính, là thủ lãnh Lương Vương hệ, được phong làm thái sư, đức cao vọng trọng, ở trong hoàng tộc địa vị cao hơn hẳn những quận vương khác.

Mấy năm nay Lan Lăng quận vương rất ít xuất đầu lộ diện lần này hắn đến Tô phủ cầu hôn cho Tô Tốn, cho thấy đây là kết giao xã hội rất hiếm trong mấy năm qua, cho Tô Tốn đầy đủ mặt mũi điều này khiến cho Quan gia phụ tử vô cùng lo lắng.

Lan Lăng quận vương đáp lễ cười nói:

- Theo lý hôm nay không nên quấy rầy Tô đại nhân nghỉ ngơi, trước đó không có ước định, là ta lỗ mãng rồi mong đại nhân thứ lỗi nhiều hơn.

- Lão vương gia quá khách khí rồi.

Tô Tốn liếc mắt nhìn Vô Tấn, Vô Tấn thân mặc quân phục, không phải là Mai Hoa vệ phục, lộ ra một tinh thần ngay thẳng.

Tô Tốn nhịn không được đem Vô Tấn cùng Quan Hiền Câu so sánh, hai người dáng người đều rất cao, mà Quan Hiền Câu cho người ta ấn tương phong thái nhẹ nhàng, nho nhã tiêu sái, mà Hoàng Phủ Vô Tấn thì khí độ trầm ổn, cho người ta một cảm giác ngưng trọng như núi.

Tô Tốn cảm thấy Quan Hiền Câu có một điểm không thích hợp nhưng không biết là điểm gì, lúc gặp Vô Tấn Tô Tốn liền nhật ra đó là Quan Hiền Câu có vẻ kệch cỡm, tỏ ra khoa trương.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<