← Hồi 239 | Hồi 241 → |
Vô Tấn cùng với Kinh Nương và Bảo Châu ngồi xuống, chưởng quỹ tửu lâu không thể làm gì nữa đành phải lui ra, trong nháy mắt rời đi, hắn nhịn không được nhìn trộm qua Kinh Nương.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc Kinh Nương đúng là có chút tư sắc tuy nhiên hôm nay hắn mới phát hiện ra, Kinh Nương ăn mặc lụa là vào thì thật mỹ mạo chói mắt, trong lòng hắn thầm hối hận sớm biết nàng xinh đẹp như thế thì có thể hiến cho đông chủ, mình cũng được thăng quan tiến chức ban thưởng.
Nhưng hiện tại đã chậm, cô gái xinh đẹp này đã bị Vô Tấn lấy đi hắn mất đi cơ hội đành phải hối hận thầm tiếc mà thở dài bước nhanh rời đi.
Đại chưởng quỹ rời đi Bảo Châu liền bắt đầu oán trách Vô Tấn:
- Nhị ca tại sao không tới nhã thất ăn cơm? Ở đây nhiều người nhao nhao một chút khẩu vị cũng không có.
Vô Tấn cười cười không nói gì, Kinh Nương lại tiếp lời:
- Muội đoán rằng công tử muốn ở đây nghe đám sĩ tử kia nói chuyện phiếm, hiểu rõ sự tình.
- Muội chuyện gì cũng nhân nhượng hắn, ta biết rằng muiộ không muốn ở đại đường ăn cơm.
Bảo Châu thấy Vô Tấn không để ý tới nàng, thì bắt đầu oán trách Kinh Nương:
- Được rồi đừng trách ta nữa lần sau ta không mang ngươi đi nữa.
Vô Tấn nói một câu khiến nàng im bặt, hắn đưa thực đơn cho nàng:
- Xem có món gì ngon thì tùy ý gọi.
Có lẽ vì sợ Vô Tấn lần sau không mang mình đi nữa cho nên Bảo Châu không dám trách cứ nữa bắt đầu tiếp nhận thực đơn háo hắc gọi món ăn, nàng đối với những món này chưa quen thuộc thỉnh thoảng liạ hỏi Kinh Nương.
Thừa dịp hai nàng chọn đồ ăn Vô Tấn nhìn xung quanh đúng lúc này có một đám người nói chuyện hấp dẫn hắn:
- Mọi người cũng đừng mộng ảo làm tiến sĩ nữa, năm nay mở rộng danh ngạch trúng tuyển, từ ba mươi lên tới sáu mươi tiến sĩ, nhìn thì có vẻ không tệ nhưng mọi người có nghĩ rằng năm năm trước chỉ có hai vạn thí sinh tham dự nhưng năm nay đã có tới năm vạn người, bao nhiêu người tranh đoạt mấy cái danh ngạch này mọi người thử tính toán xem chúng ta có thể thi đậu được sao?
- Hiếu Bình không thể nói như vậy cái này không phải là bình quận nói không chừng trong mấy nghìn người ở quán rượu này có thể có tới bốn năm tiến sĩ, mọi người nói có phải không?
- Nằm mơ đi ngươi ngay cả cống cử sĩ cũng không phải thì đừng nói khoác, ta cho dù là cống cử sĩ bài danh thứ chín ở Sở châu vẫn cảm thấy mình không có hi vọng.
Có người ngắt lời hắn:
- Hiếu Bình ngươi quá coi nhẹ mình rồi ngươi tiến vào mười người thi đình thì có lẽ không có khả năng nhưng tiến sĩ thì ta cảm thấy vãn ó hi vọng.
Người da đen tên là Hiếu BÌnh uống một ngụm rượu giận dữ nói:
- Ta không xem nhẹ mình các ngươi nghĩ lại xe, nghe nói năm nay ngay cả lão cống cử sĩ sáu mươi chín tuổi cũng tham gia khoa cửa, vậy trong thiên hạ có bao nhiêu cống cử sĩ? Thiên hạ cửu châu ta xếp thứ chín ở Sở Châu thì là cái mẹ gì? Được rồi không nói cái nay nữa, năm nay trạng nguyên bảng nhãn thám hoa là ai, chúng ta thủ đoán xem.
Đề tài này khiến cho mọi người cảm thấy có hứng thú, mọi người hưng phấn lên, có người cao hứng nói:
- Ta đoán trạng nguyên chính là Dự Châu đại nho Triệu Bá Luân, Kinh châu quỷ tài Mã Ứng Sơ là bảng nhãn về phần thám hoa chính là Bùi Chí hoặc là Thôi gia đại tài ở Thanh Hà Thôi Ly, hai người này ngang nhau.
Đa số mọi người đều đồng ý, sĩ tử Hiếu Bình cười lạnh một tiếng nhếch miệng nói:
- Đều là ếch ngồi đáy giếng, đám đại tài tử này đáng là gì, trạng nguyên bảng nhãn thám hoa không tới phiên bọn chúng.
Mọi người đều nhao nhao:
- Vậy ngươi nói xem, nói không có đạo lý thì bị phạt ba chén rượu.
- Nếu như thực học bọn họ khảo trúng ba người đầu tiên không có vấn đề gì, dù sao Tô tế tửu vẫn công chính nghiêm minh hoàn toàn theo học thức mà sắp xếp nhưng các ngươi đừng quên, mười người đầu tiên còn phải thi đình sách luận khi đó quyết định cuối cùng không phải là Tô tế tửu mà là đương kim hoàng thượng, hoàng thượng sẽ hoàn toàn vì học thứ mà sắp xếp thứ bậc sao?
Vô Tấn gật nhẹ đầu người này có kiến thức nói rất đạo lý, hắn lại tập trung tư tưởng lắng nghe.
Có người không phục hỏi:
- Vậy ngươi nói Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là ai?
Sĩ tử Hiếu Bình bưng chén rượu lên cười nói:
- Ta nói Trạng Nguyên chính là đệ nhất cống cử sĩ ở Đông Hải quận Hoàng Phủ Duy Minh.
Những lời này vừa thốt ra mọi người đều phản đối:
- Nói bậy thiên hạ cửu châu hắn chỉ là một cống cử sĩ đệ nhất ở Đông Hải thì đáng gì? Dựa vào cái gì mà lại là hắn?
- Hắn mặc dù là họ Hoàng Phủ nhưng không phải là hoàng tộc chân chín, khẳng định không tới phiên hắn hắn có thể đi vào kỳ thi đình đã là không tệ rồi.
Lúc này Vô Tấn cũng nhịn không được mà tiếp lời:
- Vị nhân huynh này, bảng nhãn hẳn là Thân Kỳ Võ.
Sĩ tử Hiếu Bình kia kinh ngạc nhìn Vô Tấn, hắn làm sao lại đoán trúng ý của mình? Đúng là không mưu mà hợp, trong mắt của hắn lập tức lộ ra vẻ tán thưởng nhìn Vô Tấn mà nói:
- Nếu như Thân Kỳ Võ có thể vào mười vị trí đầu tiên thì hắn có thể là bảng nhãn, lão đệ ngươi có thể đoán được thám hoa trong lòng ta là ai không?
Vô Tấn hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
Là Thanh Hà Thôi Ly.
Đây cũng là thế lực của Tề vương, Thôi gia gần đây dựa vào Tề vương.
- Cao minh.
Người kia đứng lên nâng chén rượu về phía Vô Tấn, tất cả mọi người cũng nhìn lại tuy nhiên đại bộ phận đều đặt lên trên người Kinh Nương ánh mắt nóng bỏng nương tử này thật là trắng quá đi mất.
Hiếu Bình kia tới gần Vô Tấn thi lễ thật sâu:
- Tại hạ là người GIang Ninh Hàn Hiếu Bình, huynh đài chính là tri kỷ của ta, xin hỏi tôn tính đại danh?
Vô Tấn không muốn làm quen với hắn, nhưng Hàn Hiếu Bình một lòng muốn kết giao hắn đành cười nói:
- Tên tuổi thô lậu không đáng nhắc tới, chúng Hàn huynh gặp vận may tên đề bảng vàng.
Vô Tấn không muốn cùng hắn nhận thức khiến cho Hàn Hiếu Bình lại một lòng muốn kết giao với hắn:
- Cái này là duyên phận huynh đài không muốn kết giao chính là xem thường ta.
Trong lòng Bảo Châu rất phiền chán đám sĩ tử này nàng lạnh lùng nói:
- Không kết giao là muốn tốt cho ngươi hắn là đô úy Mai Hoa vệ ngươi dám kết giao cùng hắn sao?
Hàn Hiếu BÌnh bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, mọi người chung quanh nghe nói là Mai Hoa vệ thì nguyên một đám cúi đầu không dám nhìn về phía bên này nữa.
*****
Vô Tấn hơi oán giận trừng mắt nhìn Bảo Châu, Bảo Châu hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đi nhã thất uống rượu thì chẳng phải không gặp mấy chuyện này nữa sao?
Đúng lúc này Tô Kiến Hoành đã xuất hiện ở bậc thang hắn nhìn Vô Tấn bước nhanh tới gần hắn thấp giọng nói:
- Tướng quân người đã tìm được.
Hoàng Phủ Vô Tấn chấn động tinh thần hắn thấp giọng hỏi:
- Là người nào?
- Ba gã thổ tử một người Tương Dương qunậ, hai người Ung kinh hai người này là đường huynh đệ.
Vô Tấn nghĩ nghĩ hỏi:
- Bối cảnh của bọn chúng đã điều tra qua chưa?
- Bọn chúng không chịu nói nhưng chúng ta đã nghe ngóng ở chỗ khác thì đều là con cháu đại gia đình trong đó Lâm thị huynh đệ ngang ngược tại Ung Kinh là cháu trai của Lâm Nguyên Bảo ba người năm ngoái đều là Cống Cử Sĩ, bài danh mười người đầu tiên bọn chúng một mực muốn đậu tiến sĩ cho nên không từ thủ đọa.
Vô Tấn gật nhẹ đầu:
- Có thể áp dụng nhưng cần phải chú ý tới cục diện, trước cuộc thi ngàn vạn lần không được ồn ào.
- Vâng.
Tôn Kiếp Hoành ứng tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.
Bảo Châu ở bên cạnh một mực tò mò nhìn hắn, Tôn Kiến Hoành vừa đi nàng lập tức hỏi:
- Nhị ca huynh đang làm gì vậy?
- Sự tình quân vụ bình thường.
Vô Tấn qua loa nói với nàng một câu.
Bảo Châu lắc đầu:
- Muội xem không phải như vậy nếu là chuyện quân vụ thì làm gì nói chuyện tới sĩ tử, nói cho muội nghe một chút, đên tột cùng là huynh đang làm gì?
Vô Tấn biết rõ tiểu nương này rất hiếu kỳ không giống như người bình thường nếu như không nói cho nàng biết nàng sẽ tìm trăm phương nghìn kế nghe ngóng khi đó rất nhức đầu, Vô Tấn liền cười nói:
- Ta phụng mệnh hỏi xem khoa cử xem có ai làm rối loạn kỷ cương hay không, chuyện này chắc muội hiểu rõ.
Bảo Châu bừng tỉnh đại ngộ hóa ra là như vậy nàng nghĩ nghĩ bỗng nhiên chỉ một ngón tay vào đại sảnh:
- Vậy người kia thì sao? Huynh mặc kệ hắn à?
Vô Tấn theo ngón tay của nàng nhìn thấy ở trong hành lang có một trung niên nam tử đầu đội mũ quả dưa, trước mặt sĩ tử nói vài câu, đám sĩ tử lắc đầu từ chối hắn, hắn không cam lòng lại đi tới một cái bàn khác, nói với bọn chúng gì đó, những người ở bàn kia cũng lắc đầu từ chối.
- Đây là người nào?
Vô Tấn nhịn không được mà hỏi.
Bảo Châu khinh thường bĩu môi một cái:
- Đây là lái buôn khoa cử, hàng năm đều nhìn thấy thân ảnh bọn chúng nói mình có thể tự làm đề thi, còn nói có thể liên hệ với quan chấm thi, khắp nơi lừa gạt tiền.
Vừa nói xong lái buôn kia đã tới trước mặt Vô Tấn, hắn nhìn thoáng qua Vô Tấn và nhị nữ cảm thấy không giống như sĩ tử định rời khỏi thì Vô Tấn lại cười gọi hắn lại:
- Có gì đáng tin cậy không?
Có lẽ vì bị từ chối quá nhiều bây giờ có người hỏi hắn đột nhiên quay người, mặt mũi tràn đầy vẻ vui tươi đi tới trước mặt Vô Tấn:
- Công tử muốn gì ta đều có thể lấy được cho công tử.
- Ta muốn liên lạc với quốc tử giám tế tửu ngươi làm được không?
Người kia làm ra vẻ khó xử:
- Tô tế tửu bị ngăn cách với ngự sử đài không có khả năng gặp được hơn nữa liên hệ cũng vô dụng, lão gia tử kia xưa nay bất nhận tình thân, không giống người bình thường, công tử nếu đổi người khác thì ta có biện pháp.
Vô Tấn cười lại hỏi:
- Vậy Hoàng Hồng Nguyên thì sao?
Lái buôn liền có tinh thần hắn tới bên cạnh Vô Tấn thấp giọng nói:
- Hoàng đại nhân bị ngăn cách ở tầng hai tàng thư lâu trong trường thái học, nếu như công tử muốn chuyển vài tờ giấy thì ta làm được nhưng tốn tới một trăm lượng bạc. Thế nào giá tiền này không mắc chứ?
- Ngươi có biện pháp nào không, nghe nói Tú Y vệ canh gác vô cùng nghiêm mật, ngươi đừng gạt ta là được.
Vô Tấn lắc đầu tỏ vẻ không tin hắn, lái buôn hơi nóng nảy. hắn nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:
- Chúng ta đi lộ tuyến bên trong, Tú Y vệ canh gác vô cùng nghiêm mật, ngươi đừng gạt ta.
Vô Tấn lắc đầu tỏ vẻ không tin hắn, lái buôn hơi nóng nảy hắn nhìn xung quanh rồi một lần nữa thấp giọng nói:
- Chúng ta đi lộ tuyến bên trong, Tú Y vệ không phải là nê bồ tát hiểu chưa?
Vô Tấn lúc này mới hiểu ra hóa ra là mua chuộc quân sĩ Tú Y vệ, chuyện này có thể sao?
- Thế nhưng mà liên hệ thì được cái gì, hắn có thể cho ta đề mục sao?
Lái buôn cuối cùng cũng thấy có người mắc câu liền hưng phấn kêu lên:
- Muốn có đề mục cũng không phải không thể, nhưng giá cả thì phải nhiều hơn một chút, huynh đệ ở đây bất tiện chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Hắn kéo Vô Tấn ra ngoài, chút thủ đoạn đó làm sao có thể giấu diếm được Vô Tấn, Hoàng Hồng Nguyên là người nào hắn có khả năng vì mấy trăm lượng bạc mà tiến lộ cho lái buôn sao? Bạc trọng yếu hay cái mũ ô sa của hắn trọng yếu?
Vô Tấn dĩ nhiên là không tin hắn chỉ muốn hiểu rõ mấy mánh khóe lừa bịp này thôi, hắn cười cười mang quân bài Mai Hoa vệ ra, nhẹ nhàng đặt xuống lái buôn liền biến sắc, khuôn mặt trở nên trắng bệch, nhanh chóng rời khỏi quán rượu, thoáng chốc không còn thấy đâu nữa.
Ngay cả Kinh Nương cũng nhịn không được mà nhẹ giọng thở dài:
- Công tử thân phận của công tử thật sự là dọa chết người.
- Hắn không làm việc trái với lương tâm thì sao phải sợ ta?
Vô Tấn thấy đồ ăn đã mang lên đầy đủ thì cười nói với nhị nữ:
- Ăn cơm đi, buổi chiều Kinh Nương còn có chuyện tại thân.
Kinh Nương gật đầu trong mắt của nàng hiện ra một vẻ lo lắng.
Từ xưa tới nay khoa cử chưa bao giờ sóng êm bể lặng, có một số người vì kiếm lợi ích mà dùng đủ mọi thủ đoạn.
Giờ phút này ở gần quốc tử học có một gã Mai Hoa vệ giả trang làm lái buôn đang bán đề thi cho hai sĩ tử đất Ung kinh, trước đó hắn đã dùng một nghìn lượng bạc bán đề thi thành công cho một sĩ tử Kinh Châu/.
Người này là lái buôn do quân sĩ Mai Hoa vệ giả trang, vì cách hắn thu phí không giống người thường, trước cuộc thi không thu một đồng, sau khi có kết quả mới lấy tiền cho nên liền nhận được sự tín nhiệm của sĩ tử.
Hai sĩ tử này đều họ Lâm, là đường huynh đường đệ một người tên là Lâm Tiềm Tuấn, một người tên là Lâm Tiềm Dật bọn họ chính là cháu trai của Lâm Nguyên Bảo ở đất Ung kinh, hơn nữa hai người này cũng rất có tiền đồ năm trước đã tham gia kỳ thi Kinh Châu, đạt được cống cử sĩ một người bài danh thứ bảy một người bài danh thứ tám.
Lâm gia tuy ở Ung kinh ngang ngược nhưng nhiều thế hệ không có con, gia tộc bọn họ đối với hai người này ký thác rất nhiều hi vọng, còn phái người chuyên hộ tống bọn họ vào kinh dự thi, thuê một tòa viện độc lập phòng ngừa việc bị sĩ tử khác quấy rối.
Gia tộc đặt áp lực nhiều khiến cho bọn họ không chịu nổi mười ngày trước bọn chúng đã rời khỏi độc viện tới khách sạn sinh hoạt với đám sĩ tử khác.
← Hồi 239 | Hồi 241 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác