← Hồi 228 | Hồi 230 → |
Vô Tấn rốt cuộc gặp được ông chủ Tề gia, người lúc ở quận Dư Hàng hắn từng ngưỡng mộ. Khi đó hắn chỉ mở một cửa hiệu cầm đồ nhỏ nhoi, đối với Tề Thụy Phúc danh chấn thiên hạ thì không có cả tư cách xách giày. Nhưng vận mệnh trêu người, sau khi hắn vào kinh, thân phận bỗng biến đổi. Tựa như Tôn Ngộ Không niệm chú vạn trượng, khiến ngọn núi cao không thể leo biến thành một hòn đá nhỏ dưới chân.
Ông chủ Tề gia so với hắn đích thực không tính là gì.
Nhưng Vô Tấn rất có lễ phép đáp lễ, cười nói:
-Chúc mừng Tề lão, chúc ngài thọ so với Nam Sơn, phúc như Đông Hải.
-Cảm ơn lời tốt đẹp của tướng quân, mời ngồi!
Tề Vạn Niên mời hắn ngồi, vẫy tay, đợi thị nữ đều lủi ra mới giới thiệu Tề Vĩ với Vô Tấn.
-Đây là con thứ của ta, Tề Vĩ, phụ trách tiền trang Tề gia.
Nếu là trước kia thì Tề Vạn Niên sẽ không cẩn thận đầy ẩn ý nói với Vô Tấn. Kiếm hắn là vì việc ngân phiếu, ít nhất sẽ bày bằng chứng ngay trước mặt, lấy một đống ngân phiếu giả ra đối chất. Nhưng hiện giờ Tề Vạn Niên không dám làm vậy, lão không dám đắc tội Vô Tấn.
Vô Tấn cười cười, hắn hiểu Tề gia kiếm hắn là vì chuyện gì. Biết Tề gia ngại mở miệng, hắn lấy ra ngân phiếu trăm lượng của Tề Đại Phúc, cười nói:
-Chính ta cũng đang dùng ngân phiếu Tề Đại Phúc, so với ngân phiếu Bách Phú và Đông Lai, ngân phiếu Tề Đại Phúc in ấn tinh mỹ, còn có chỗ kỳ lạ, rất khó làm giả. Nhưng nếu có người muốn làm giả ngân phiếu thì vẫn lựa chọn Tề Đại Phúc mà không phải hai loại ngân phiếu khác, lão gia cảm thấy đây là vì lý do gì?
Vô Tấn cũng rất hàm súc nói cho Tề lão gia, dù hắn không làm giả ngân phiếu thì người khác cũng sẽ làm. Điểm quan trọng không phải là kỹ thuật làm giả, hắn hy vọng Tề gia đừng lẫn lộn đầu đuôi.
Tề Vạn Niên hiểu rõ trong lòng, thở dài nói:
-Làm giả ngân phiếu Bách Phú, tra được thì sẽ tịch thu tài sản giết cả nhà. Năm năm trước quận Hàm Đan xuất hiện án làm giả ngân phiếu Bách Phú. Quan phủ bắt dân chúng ngụy tạo ngân phiếu giả, kim ngạch chưa tới trăm lượng bạc, kết quả nhà năm người này gồm một trăm hai mươi bốn người đều bị áp đi đầu chợ chém đầu. Hơn một trăm cái đầu treo tại cửa thành lâu đến một năm. Từ nay về sau, không còn ai dám làm giả ngân phiếu Bách Phú tiền trang và Đông Lai tiền trang, uy nhiếp quá lớn. Nhưng ngân phiếu Tề Đại Phúc không có quan phủ bảo hộ, giả thì cứ giả. Cho nên Tề gia mới trăm phương ngàn kế từ phía in ấn làm điểm đặc biệt đề phòng có người giả mạo.
-Vậy vì sao Tề gia không nghĩ cách có được sự bảo vệ như vậy?
-Sao mà không nghĩ chứ. Mấy năm qua Tề gia ta thông qua con đường mời hộ bộ, nhưng bặt vô âm tín. Hộ bộ không phê duyệt, ta cho rằng tiền trang hai nhà khác sẽ không đồng ý.
Vô Tấn im lặng chốc lát, từ từ nói:
-Lão gia có biết hộ bộ nắm giữ trong tay ai không?
Trong phòng bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Vô Tấn nói câu này hỏi tới điểm mấu chốt, Tề Vĩ luôn không phát ra tiếng rốt cuộc kiềm không được giận nói.
-Lúc đó ở trong tay Thân quốc cữu, ngươi cho rằng chúng ta không hiểu sao? Lần trước cũng vì trăm vạn ngân phiếu giả của ngươi mà Thân quốc cữu ép chúng ta quy phục y, chúng ta làm sao kháng lại đây, chắc ngươi không biết chứ gì!
-Vĩ nhi!
Tề Vạn Niên trầm mặt, răn dạy con trai:
-Không được vô lễ với Hoàng Phủ tướng quân. Ngài ấy là khách chúng ta mời đến.
Tề Vĩ giận trong lòng nhưng không dám lên tiếng nữa. Vô Tấn có chút lúng túng, thoáng chốc không tìm ra lời để nói.
Tề Vạn Niên vội vàng khoát tay bảo:
-Con trai ta nhanh mồm nhanh miệng, xin Hoàng Phủ tướng quân đừng bao giờ để trong lòng. Tề gia chúng ta không hề có ý oán trách tướng quân.
Tề Phượng Vũ ở bên cạnh cũng thở dài nói:
-Công tử không biết, chúng ta không đồng ý Thân quốc cữu bức ép là bởi vì hiện nay Tề Thụy Phúc ở trong tay Tề gia chúng ta, nếu đồng ý thì chỉ sợ chúng ta khó khống chế Tề Thụy Phúc.
Vô Tấn cười nhẹ hỏi:
-Vậy Tề gia đắc tội Thân quốc cữu có sáng suốt hay không?
Tề Vĩ tiếp lời:
-Người có quyền có thế không chỉ một mình Thân quốc cữu, thái tử cũng giống nhau...
Gã còn chưa nói hết lời liền bị Tề Vạn Niên trừng mắt. Tề Vĩ sợ quá nuốt lời còn lại vào họng. Nhưng lời đã nói ra, Tề Vạn Niên biểu tình có chút bối rối. Thật ra lão không muốn nói những việc này với Hoàng Phủ tướng quân. Dù sao không có giao tình gì với hắn, giao thiển ngôn thâm ở trên quan trường hay thương trường đều là tối kỵ.
-Hoàng Phủ tướng quân, không biết người chế tác và in ấn trăm vạn ngân phiếu có phải là bạn ngươi không?
Tề Vạn Niên chuyển đề tài quay lại mục đích chính hôm nay. Vô Tấn hiểu Tề Vạn Niên không muốn cùng mình nói về việc Thân quốc cữu, liền cười bảo.
-Xin Tề ông chủ yên tâm, người đó là bạn tốt của ta, là kỳ tài. Năm năm trước hắn đã nắm giữ bí mật keo nước của Tề gia, nhưng hắn khinh thường làm loại việc này. Tề gia có từng xảy ra việc trôi nổi ngân phiếu giả? Sau này cũng sẽ không xuất hiện, lần này chỉ là ta nóng vội quá, ta đã xin lỗi trưởng công tử, bây giờ một lần nữa xin lỗi Tề lão gia.
Nói xong Vô Tấn hành lễ xin lỗi.
Tề Vạn Niên vội xua tay nói:
-Tướng quân xin lỗi thì ta đã biết rồi, ta không so đo việc này, chỉ là không biết có thể mời người đó đến giúp Tề gia tăng mạnh phòng giả ngân phiếu hay không. Kỹ thuật phòng giả ngân phiếu của Tề gia chúng ta đã nhiều năm không có đột phá.
Đây mới là ý chân chính Tề Vạn Niên mời Vô Tấn đến. Lần trước Vô Tấn đã xin lỗi Tề Mạo, họ không cần moi móc sâu hơn nữa. Nhưng sau đó Tề gia phát hiện, những ngân phiêu giả sợi chỉ ngũ sắc làm còn rõ hơn cả ngân phiếu thật, càng dễ dàng phân biệt, đây cũng là vấn đề lớn của Tề gia. Sợi chỉ màu của họ hơi mơ hồ, phải người của Tề Đại Phúc tiền trang mới phân biệt được, thương nhân bình thường không dễ nhận ra, rất dễ có chuyện làm giả. Sợi chỉ màu trên trăm vạn ngân phiếu giả thì cực kỳ rõ ràng, người thường cũng phân biệt được, chứng minh kỹ thuật kẻ làm giả cao hơn Tề gia một bậc. Điều này khiến Tề gia vừa chấn kinh vừa kích động, mười mấy năm nay vấn đề kỹ thuật khó khăn đã có đường đột phá, dù thế nào thì Tề gia nhất định phải tìm ra người này, giúp họ giải quyết rắc rối. Vô Tấn chính là con đường duy nhất tìm ra người đó.
Vô Tấn thế mới hiểu ý của Tề lão gia, hắn cười gật đầu.
-Vấn đề này không lớn, khi ta về quận Dư Hàng sẽ nói chuyện với người đó, chắc hắn sẽ giúp cho.
-Rất cảm ơn Hoàng Phủ tướng quân. Đã chậm trễ nhiều thời gian quý giá của Hoàng Phủ tướng quân, vô cùng áy náy bất an.
*****
Tề Vạn Niên lấy ra một thanh đao, hai tay đưa cho Vô Tấn.
-Thanh đao này là ba trăm năm trước thiên hạ đệ nhất rèn đao Đoạn Dã Hỏa tạo ra, tên đao là Chiến Thiên. Ba mươi năm trước Tề gia ở Ung kinh vô tình có được, đặc biệt tặng tướng quân, là một chút tấm lòng của Tề gia.
Vô Tấn không khách sáo, nhận lấy thanh đao rút ra một phần, chỉ thấy lưỡi dao khí lạnh ập vào mặt, lạnh lẽo âm trầm khiến người hốt hoảng. Hắn gật gù.
-Cảm ơn lão gia, ta nhận!
Hắn đứng dậy từ biệt, Tề Vạn Niên nháy mắt ra hiệu với cháu gái. Tề Phượng Vũ vội đứng dậy đưa hắn đi ra, Tề Vĩ cũng muốn đưa nhưng bị Tề Vạn Niên kéo lại, lắc đầu. Tề Vạn Niên cực kỳ gian xảo, lão để cháu gái đưa đi là có ý riêng. Lão phát hiện Vô Tấn còn có lời muốn nói, nếu Tề Vĩ theo đi ra thì chỉ sợ Hoàng Phủ tướng quân sẽ không nói gì hết.
Dù sao trong Tề gia chỉ có cháu gái Tề Phượng Vũ là quen thuộc với Hoàng Phủ tướng quân trẻ tuổi này nhất.
Vô Tấn và Tề Phượng Vũ đi ra tiểu lâu, xe ngựa chờ bên ngoài.
Hắn cười nói với cô:
-Ta tự đi hướng lều được rồi, tiểu thư không cần tiễn.
Tề Phượng Vĩ cũng vội vàng muốn nói cho tổ phụ về việc bốn người kia, liền gật đầu cười bảo:
-Tổ phụ ta đối xử với ngươi rất tốt. Thanh đao này là vật tằng tổ phụ ta rất thích, luôn treo trong nội đường Tề gia. Không ngờ tổ phụ lại đưa cho ngươi, thật là ngoài dự đoán.
Cái này thật khiến Vô Tấn bất ngờ. Vốn hắn cho rằng thanh đao không có tác dụng gì với nhà thương nhân, cho nên mới vui vẻ nhận lấy, không ngờ lại là vật gia chủ trước kia yêu thích, khiến hắn ngại ngùng. Đã Tề lão gia rộng rãi như vậy, hắn không giấu một số lời nữa.
-Tề tiểu thư, xin cô chuyển lời cho tổ phụ các người, ta có một kiến nghị cho ông ta. Nếu như là ta chọn hậu đài, ta thà rằng chọn Thân quốc cữu chứ không chọn thái tử.
Hắn chắp tay hành lễ, leo lên xe ngựa đi. Tề Phượng Vĩ nhìn theo xe ngựa đi xa mới tràn đầy nghi hoặc xoay người trở lại tiểu lâu.
Trong phòng, con gái Tề Vạn Niên, Tề Linh Lung có chút bất mãn trách phụ thân mình.
-Phụ thân, thanh đao đó là vật tổ phụ thích, sao phụ thân phải tặng cho người này?
-So với gia nghiệp Tề gia thì một thanh đao tính cái gì. Tuy tổ phụ ngươi thích cũng chỉ đem nó làm vật trang trí, chưa từng sử dụng. Không bằng đưa người cần dùng nó, để thanh đao phát huy tác dụng chân chính, cũng được nhân tình rất lớn.
Tề Linh Lung chần chờ một lát, lại nói:
-Nhưng mà...hắn chưa chắc biết thanh đao quan trọng với Tề gia cỡ nào. Chúng ta là thương gia, hắn cho rằng chỉ là vật trưng bày trong kho thì sao, ta sợ hắn không lĩnh tình.
Tề Vạn Niên vuốt râu, cười khẽ:
-Ngươi cho rằng nha đầu đó sẽ không nói sao? Ta để con bé đi theo ra ngoài là muốn nó nói, việc này ngươi không cần lo lắng.
-Thì ra tổ phụ để ta tiễn hắn là có ý này!
Tề Phượng Vũ bước nhanh vào phòng, dỗi nói.
-Lần sau ta quyết không tiễn hắn nữa.
Cô ngồi xuống, kiềm không được cười bảo:
-Ta đã nói cho hắn biết thanh đao quan trọng. Ta nhìn ra được hắn rất biết ơn tổ phụ.
-Vậy hắn nói gì?
Nụ cười trên mặt Tề Phượng Vũ biến mất, nàng nghiêm túc nói với tổ phụ:
-Đây là Hoàng Phủ tướng quân để ta chuyển lời cho tổ phụ. Nếu là hắn chọn hậu đài thì hắn thà chọn Thân quốc cữu chứ không chọn thái tử.
-Cái gì!
Phụ tử Tề gia cùng giật mình. Tề Vạn Niên nhíu chặt mày.
-Bản thân hắn chẳng phải là người thái tử? Vì sao hắn lại nói ra lời như vậy.
Tề Vĩ bởi vì trăm vạn ngân phiếu giả mà luôn thấy gai mắt Vô Tấn, hơn nữa bản thân gã cực lực ủng hộ đầu nhập thái tử. Lời của cháu gái Tề Phượng Vũ khiến gã bất mãn.
-Phụ thân, hắn chỉ nói suông, không có căn cứ gì. Chẳng lẽ Tề gia bởi vì câu này mà thay đổi kế hoạch vốn có sao?
Theo kế hoạch của Tề gia, hôm nay thái tử đến chúc thọ gia chủ, Tề gia sẽ nhân cơ hội chính thức đầu nhập vào thái tử, để thái tử thành núi dựa cho Tề gia. Đây là quyết định quan trọng nhất mà Tề gia đắn đo bàn bạc đã lâu.
Lời của Tề Vĩ rất có lý, Tề gia làm ra quyết định sẽ không vì một câu bâng quơ của người ngoài mà thay đổi.
Nhưng Tề Vạn Niên trong lòng vẫn có chút bất an. Ban đầu khi đặt quyết định dựa vào thái tử không phải tất cả mọi người đều ủng hộ. Trưởng tử Tề Mạo ra ý phản đối, lý do cũng có lý, họ không hiểu thái tử. Thân quốc cữu là sói nhưng thái tử sẽ là dê sao?
Nhưng khi đó tình huống thật sự bị Thân quốc cữu chèn ép quá gay gắt, khiến họ không thể không nhanh chóng ra quyết định. Tề Vĩ nói một câu đem đến tác dụng mấu chốt. Thái tử tương lai sẽ là hoàng đế. Vì kéo dài sự nghiệp Tề gia, đương nhiên họ sẽ đầu nhập vào thái tử.
Bây giờ nghĩ lại thì câu nói này vẫn rất có lý. Thoáng chốc Tề Vạn Niên suy nghĩ rối loạn, lão lại hỏi Tề Phượng Vũ.
-Hắn còn nói gì nữa không?
Tề Phượng Vũ thở dài nói:
-Hắn nói lần này Tề gia chúng ta chuẩn bị tiệc mừng thọ quá phô trương, là sẽ gây họa.
Tề Vĩ giận dữ:
-Sao hắn vô lễ như vậy chứ!
Tề Vạn Niên xua tay ngăn Tề Vĩ nổi giận, biểu tình trầm trọng nói với cháu gái.
-Ngươi nói tiếp đi, đem nguyên bản lời nói của hắn thuật lại cho ta biết, một từ cũng không được sai!
Tề Phượng Vũ kể lại lời của Vô Tấn, không sai một từ cho tổ phụ nghe, cũng nói ra về bốn người kia, cuối cùng cô bảo.
-Tổ phụ, con cảm thấy lời hắn nói rất có lý. Tề gia chúng ta không chỉ sẽ bị Thân quốc cữu trả thù, quan trọng hơn, chúng ta có đối thủ cạnh tranh trong buôn bán, Đông Lai cửa hàng và Bách Phú thương hành, hai nhà này đều là nghiệp quan, họ sẽ không cạnh tranh công bình với chúng ta. Nếu không phải Tề gia nộp thuế cho triều đình gấp mười lần hai nhà đó, họ đã sớm lợi dụng quyền thế diệt Tề gia chúng ta. Tuy chúng không dám minh đấu nhưng ta lo chúng sẽ bắt tay nhau đối phó Tề gia. Bây giờ chúng ta phô trương như vậy, chẳng phải vừa lúc có cớ cho chúng hợp tác sao? Tổ phụ, con cảm thấy chúng ta nên làm theo ý kiến của hắn.
Lúc này, Tề Linh Lung luôn im lặng cũng lên tiếng:
-Phụ thân, tuy sau này thái tử sẽ là hoàng đế, nhưng đúng là chúng ta không hiểu biết hắn. Hắn sẽ bảo vệ Tề gia đến mức nào? Hắn muốn Tề gia cống hiến bao nhiêu tiền tài? Nếu như hắn ra giá trên trời khiến chúng ta không thể chịu được thì phải làm sao đây? Ta lo lắng nhất là không đợi hắn đăng cơ, Tề gia đã bị hắn đào rỗng hết. Dù sao hắn không giống Sở vương có tài lực dồi dào, không thèm dòm ngó tiền tài Tề gia. Theo ta được biết, thái tử không có thu nhập gì, hắn cũng cần tài lực khổng lồ duy trì quân đội, nhu cầu tiền tài này Tề gia chúng ta gánh vác nổi không?
Tề Linh Lung lo lắng không phải không có lý. Nếu thái tử có mắt nhìn xa thì sẽ không tát ao bắt cá, lấy tiền tài của Tề gia trong một hạn độ nào đó. Nhưng lỡ đâu thái tử không thèm đặt Tề gia trong lòng, sẽ không để ý Tề gia chết sống, liều mạng ép khô Tề gia, cuối cùng khiến Tề gia trở thành máy kiếm tiền cho y, thành vật hy sinh để y lên ngôi hoàng đế thì sao? Hơn hết là xem thái tử nghĩ như thế nào, đây là vấn đề chủ yếu và quan trọng. Họ không hiểu thái tử, không biết người ta mà tự đưa lên cửa, đích thực là quyết định không sáng suốt.
*****
Vô Tấn nhắc nhở họ chính là điểm này. Lên thuyền dễ xuống thuyền khó, chính hắn đều nói câu thà dựa vào Thân quốc cữu chứ đừng nương nhờ thái tử, đằng sau câu nói này cho họ tin tức gì? Thì chính là thái tử rốt cuộc là người như thế nào, thật là trong truyền thuyết bao dung với người khác sao?
Tề Vạn Niên rơi vào suy tư, lão bắt đầu tỉnh lại quyết định của Tề gia có phải quá vội vàng?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trưởng tử Tề Mạo xuất hiện tại cửa, nói:
-Phụ thân, đa số khách đã tới rồi, chúng ta nên đi qua.
Trưởng tử tới vừa lúc, Tề Vạn Niên nói với Tề Vĩ và Tề Linh Lung:
-Các ngươi đi trước chào hỏi khách khứa, ta sẽ ra sau.
Tề Vĩ biết phụ thân muốn bàn bạc với đại ca, hơi không muốn đi.
-Phụ thân, để con ở lại đi!
Tề Vạn Niên trừng gã.
-Ngươi đi đi! Phụ thân ngươi chưa già lú lẫn, tâm còn trong sáng hơn ngươi nhiều.
Tề Vĩ bất đắc dĩ đành phải rời đi.
Tề Vạn Niên nói với Tề Phượng Vũ:
-Ngươi cũng đi thôi, hỏi Hoàng Phủ Vô Tấn về việc thái hậu thích lễ vật gì.
Mọi người đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại Tề Vạn Niên và trưởng tử Tề Mạo.
Tề Vạn Niên phất tay với trưởng tử.
-Ngồi đi!
Tề Mạo cảm giác không khí trong phòng có chút nặng nề, liền hỏi:
-Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Tề Vạn Niên thở dài một tiếng.
-Tề gia ta có lẽ gặp phải nguy cơ lớn nhất trăm năm qua, liên quan đến sinh tử tồn vong của Tề gia.
Tề Vạn Niên kể lại chuyện vừa rồi, nói tỉ mỉ cho Tề Mạo nghe. Lão không nói tiếp, tràn đầy hy vọng nhìn con trai. Lão rất tin tưởng đứa con này. Trưởng tử không giống mấy đứa con khác, bọn chúng đều giỏi kinh thương nhưng không hiểu đạo quan trường. Trưởng tử khác với chúng, hơn nữa gặp chuyện lớn thì đầu óc tỉnh táo. Trước đó vài ngày Tề gia thảo luận có nên dựa vào thái tử không, người Tề gia đều nghiêng về một bên, chỉ trưởng tử phản đối việc nương nhờ thái tử. Ý kiến của gã giống hệt Hoàng Phủ Vô Tấn. Bây giờ Tề Vạn Niên muốn nghe cách nhìn của gã.
Tề Mạo vừa nghe phụ thân kể vừa suy nghĩ. Đợi phụ thân nói xong, trong đầu gã cơ bản đã hình thành cách nghĩ.
-Phụ thân, suy nghĩ của ta là chúng ta đừng nóng vội lập tức dựa vào thái tử. Vốn chúng ta vội vàng nương nhờ thái tử là sợ Thân quốc cữu trả thù. Nhưng bây giờ Thân quốc cữu không trả thù thì ta không nên gấp gáp, lại quan sát một phen đi, cẩn thận quan sát thái tử.
Tề Vạn Niên gật đầu, vẫn là trưởng tử đầu óc tỉnh táo, biết nghĩ ra cách có hiệu quả. Họ có thể đứng xem một lúc, không cần nóng vội một giây.
Tề Vạn Niên lại hỏi:
-Vậy ngươi cảm thấy đề nghị của Hoàng Phủ Vô Tấn có...
Tề Mạo gật đầu:
-Đề nghị về bốn người của hắn theo ta thấy rất sâu sắc, chúng ta nên làm theo. Đích thực lung lạc được bốn người này thì Tề gia có hy vọng hồi phục tước vị. Còn về chọn giữa thái tử và Thân quốc cữu...
Tề Mạo trầm ngâm một lát, nói tiếp:
-Ta cảm thấy đề nghị của Hoàng Phủ Vô Tấn rất có sâu xa. Có lẽ bản thân hắn đã trải qua rồi. Nên biết hắn vốn là người của thái tử, vì đưa ngân lượng cho thái tử mà vào kinh. Hôm nay hắn lại đi cùng Thiệu Cảnh Văn, thật là quái lạ. Tuy giờ hắn đã là Lương quốc công, có thể không cần dựa vào thái tử, nhưng ta cứ có cảm giác giữa hắn và thái tử chắc chắn xảy ra chuyện gì, cho nên hắn mới nói ra dựa vào thái tử không bằng nương Thân quốc cữu. Có lẽ thái tử âm hiểm không phải thương nhân như chúng ta hiểu biết.
-Ngươi nói rất có lý. Muội muội ngươi, Linh Lung cũng có ý này. Nếu thái tử ra giá trên trời, Tề gia chúng ta tất nhiên chịu không nổi. Khi đó chúng ta lại dựa vào Thân quốc cữu, thái tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tề gia ta. Đến lúc đó chính là phản bội, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, sợ là cả hoàng thượng cũng không tha cho chúng ta. Vậy được rồi, chúng ta đặt quyết định thứ nhất, hôm nay tạm thời không đầu nhập thái tử, tiếp tục quan sát.
Tề Vạn Niên rốt cuộc làm ra quyết định cuối cùng, tạm dừng kế hoạch nương nhờ thái tử, vẫn giữ vị trí trung lập trong quyền lực đấu tranh tại triều đình. Làm theo đề nghị của Vô Tấn, lung lạc bốn người cực quan trọng, đi con đường hoàng đế.
Lúc này đã sắp tới hoàng hôn, đa số khách mời đều lục tục tới rồi. Mười cái lều to nhét đầy người tham gia yến tiệc, tiếng cười đùa vang trời, ca múa réo rắt cực kỳ náo nhiệt.
Tề gia sắp xếp khách mời có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ. Đều lo lắng đến thân phận bối cảnh mỗi một người, quyền quý và thương nhân tuyệt đối tách ra. Các thương nhân có hai lều riêng. Danh nhân kinh thành thì tại một lều khác. Đám quan viên thì chiếm đa số cái lều, điều kiện cũng tốt hơn các thương nhân.
Thương nhân là hai người cùng ngồi một bàn. Quyền quý quan to thì mỗi người một cái bàn nhỏ, rất độc lập.
Khi Vô Tấn đi tới lều thì thuộc về người đến trễ, hắn không biết vị trí của mình nằm ở đâu. Mười cái lều to tựa như mười ngọn núi nhỏ sừng sững trước mặt hắn.
-Công tử, ta đến dẫn đường cho người.
Một thị nữ xinh đẹp tiến lên hành lễ với Vô Tấn. Họ chuyên môn phụ trách dẫn đường, có hơn trăm người. Vô Tấn đưa thiệp mời cho cô, đây là thiệp của hắn, bên trong có số ghế ngồi.
Thiệp mời của Vô Tấn là lúc tại cửa hàng châu báu Tề Mạo đưa cho. Khi đó hắn còn chưa trở thành Lương quốc công, Tề Mạo chỉ coi hắn là một thương nhân bình thường, vậy nên vị trí của hắn là ngồi chung với đám thương nhân.
Tề gia tuyệt không ngờ Vô Tấn sẽ dùng tấm thiệp mời này. Họ đều cho rằng Vô Tấn sẽ dùng thiệp mời Lan Lăng quận vương. Lan Lăng quận vương đã sai người tới nói, cháu trai Vô Tấn sẽ đại biểu ông tới dự tiệc.
Vô Tấn không muốn dùng thiệp mời Lan Lăng quận vương, bởi vì hắn không muốn cùng một đám lão già ăn cơm, đặc biệt bên cạnh hắn rất có thể là Hoàng Phủ Dật Biểu. Nếu là thế thì sẽ làm hắn mất khẩu vị, hắn thà rằng ngồi chung với nhóm thương nhân, ít nhất tinh thần nhẹ nhõm hơn.
Vô Tấn cùng thị nữ đi một đoạn đường khá xa, tới một cái lều tối phía đông. Chỗ đó là các thương gia đến từ khắp nơi trong nước, đặc biệt vào kinh chúc thọ cho gia chủ Tề Thụy Phúc.
Trong lều khoảng hơn năm trăm ngươi tụ tập một chỗ, cực kỳ náo nhiệt. Mỗi người đều cao giọng nói chuyện, tiếng cười, tiếng trò chuyện át qua tiếng đàn.
Đây không phải vì các thương nhân không biết lễ nghi, mà bởi loại cơ hội giao lưu thương nghiệp thế này ai muốn bỏ qua chứ? Rất nhiều người vào kinh tham gia thọ yến, mục đích là vì tại đây sẽ quen biết càng nhiều người, tìm cơ hội kiếm tiền.
Cho nên trên cơ bản ai cũng nói về cách kiếm tiền, đây cũng là bản sắc thương nhân.
-Công tử, vị trí của người tại đây.
Thị nữ dẫn Vô Tấn tới một chỗ trống, nơi này cách cửa lều không xa, vị trí hơi ra mé ngoài, tương xứng với địa vị lúc trước của hắn.
← Hồi 228 | Hồi 230 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác