← Hồi 215 | Hồi 217 → |
Thân Quốc Cữu gật đầu khen ngợi với Quan Hiền Câu rồi lại nói với Quan Tịch:
- Tô gia có một cái cớ kéo dài rất tốt đó là Tô Tốn không ở trong phủ hắn chính là chủ gia tộc loại chuyện trọng đại này hắn đương nhiên phải là người cuối cùng quyết định, nên ngươi không cần phải lo lắng cứ từ từ chờ đợi, ngươi yên tâm đi ta sẽ chú ý tới hướng đi của Tô phủ không để xảy ra sơ sót.
Nghe xong Thân Quốc Cữu giải thích, Quan Tịch hơi thả lỏng người hắn cúi thấp người lại cung kính nói:
- Vậy hết thảy nhờ Thân Quốc Cữu sắp xếp, nếu như Câu nhi có thể hoàn thành mối hôn sự này, Quan gia cao thấp sẽ tận lực thuần phục tướng quốc.
Quan Hiền Câu vẫn trầm ngâm ở đằng sau không nói liền cất tiếng:
- Cho dù hôn sự vì thiên ý mà không thành thì Quan gia cũng sẽ cảm kích tướng quốc hỗ trợ, đồng thời sẽ thuần phục tướng quốc.
Thân Quốc Cữu cười ha ha, Quan Hiền Câu này rất biết nói chuyện, rất biết cách làm người ta vui sướng.
- Các ngươi yên tâm đi, trên tay của ta còn có đòn sát thủ, giờ khắc mấu chốt sẽ dùng không để cho các ngươi thất vọng.
Quan thị phụ tử cáo từ mà đi, Thân Quốc Cữu ngả lưng trên ghế cao mà tập trung tư tưởng suy nghĩ chuyện này, hắn đã nhận được tin tức, Lương vương đã vì Hoàng Phủ Vô Tấn mà cầu hôn Tô gia, Tề vương cũng cầu hôn, tam gia cùng cầu hôn một nữ nhân, đúng là chuyện thú vị.
Tuy nhiên Thân Quốc Cữu cũng không nhìn rõ Tề vương lắm hắn hiêu rõ phụ tử Tô Tốn cho dù Tô Hàn Xương bởi vì lợi ích nào đó mà đáp ứng Tề vương, nhưng Tô Tốn tuyệt đối không đáp ứng, lão đầu tử kia quật cường không giống người bình thường, vô cùng coi trọng danh dự, hắn làm sao có thể đem tôn nữ gả cho La Khải Ngọc tràn ngập tiếng xấu được?
Thân Quốc Cữu cười lạnh một tiếng, trên tay của hắn có một đống ghi chép về tội ác của La Khải Ngọc, đó là vũ khí hắn chuẩn bị đối phó với Tề vương.
Tuy nhiên ngược lại với Tề vương Thân Quốc Cữu càng coi trọng sự cầu hôn của Lan Lăng quận vương, Hoàng Phủ Vô Tấn tiểu tử này quả nhiên là coi trọng nữ tử nhà họ Tô, kỳ thật Thân Quốc Cữu rất rõ ràng quan hệ giữa Vô Tấn và con gái Tô Hàn Xương.
Thân Quốc Cữu lấy từ dưới ngăn bàn ra một quyêrn sách có tên là Mỹ Hầu vương đại náo thiên cung, đây là quyển sách mà cháu trai của hắn thích xem nhất, Thân Quốc Cữu về sau mới biết được hóa ra quyển sách này là do cháu gái Tô Tốn viết.
Tác giả sách là hai người một người tên là Hạm Đạm Liên Hoa chính là chỉ cháu gái Tô Tốn Tô Hạm, một người là Vô Tấn, người này là ai thì không cần phải nói, theo quyển sách này, Thân Quốc Cữu biết rõ Vô Tấn và Tô gia tiểu thư quan hệ với nhau không thể tầm thường.
Tuy Thân Quốc Cữu hắn cố tình giúp người hoàn thành ước vọng, chỉ tiếc rằng Vô Tấn lại là người thừa kế Lương vương hệ, còn cướp đi thủy quân Sở Châu vậy đừng trách Thân Quốc Cữu của hắn nâng bổng đánh uyên ương rồi, hắn không thể để Hoàng Phủ Vô Tấn là con rể của Tô gia, khi đó Lương vương sẽ có quan hệ gần hơn với thái tử.
Lúc này có thị vệ bẩm báo:
- Thiệu tướng quân đã tới.
- Để cho hắn tới.
Một lát sau Cảnh Văn vội tiến vào gian phòng khom người thi lễ:
- Tham kiến tướng quốc.
Thân Quốc Cữu mỉm cười nói:
- Thiệu tướng quân ta có chuyện mời tướng quân đi làm.
- Không dám nói chữ mời, tướng quốc cứ việc phân phó.
- Được.
Thân Quốc Cữu lấy ra một hồ sơ dày đặc đây chính là các hành vi tội phạm của La Khải Ngọc các loại, hắn đưa cho Thiệu Cảnh Văn:
- Ngươi đem những ghi chép này in ấn, phát tại phố phường ở phủ đệ Tô tốn thì phải thật nhiều vào, khiến cho Tô phủ cao thấp đều biết.
Thân Quốc Cữu vốn chuẩn bị qua thời gian ngắn hạ thủ, dùng để đả kích Tề vương nhưng không muốn đợi nữa, không thể để cho La Khải Ngọc có bất kỳ cơ hội nào.
Thiệu Cảnh Văn tiếp nhận hồ sơ:
- Ty chức chậm nhất sáng ngày hôm sau sẽ đem nó truyền khắp kinh thành.
Thân Quốc Cữu lấy ra một hồ sơ mỏng đây cũng là hồ sơ của Vô Tấn, vừa vặn từ Đông Hải quận mang tới, chỉ tiếc nội dung bên trong quá ít không có tác dụng thực sự gì, ở bên trong chỉ viết Vô Tấn mở hiệu cầm đồ và sửa cầu, Thân Quốc Cữu đưa cho Thiệu Cảnh Văn:
- Cái này không cần truyền bá chỉ cần mang cho Tô phủ biết là được.
Uy hiếp của Vô Tấn lớn nhất là làm thương nhân điều này không có ý nghĩa với người khác nhưng Tô phủ thì có giá trị trọng yếu tham khảo, Tô Tốn cũng không thích gả cháu gái của mình cho một người đã từng là thương nhân.
Thiệu Cảnh Văn không nói gì thêm, hắn tiếp nhnậ hồ sơ rồi đi ra ngoài.
Xử lý xong chuyện này, Thân Quốc Cữu lấy ra một bản tấu chương, hắn bắt đầu cân nhắc tới chính vụ, hắn không thể đem toàn bộ tinh lực đặt vào một chuyện nhỏ được.
Phụ tử quan thị rời khỏi phủ của Thân Quốc Cữu, ngồi ở trên xe ngựa Quan Tịch thấy nhi tử của mình trầm tư im lặng thì cười nói:
- Không cần quá lo lắng, có Thân Quốc Cữu trù tính, cam đoan ngươi có thể ôm mỹ nhân quay về.
Quan Hiền Câu cười khổ một cái:
- Theo con biết, Thân Quốc Cữu đã hai lần thua ở trên tay của Vô Tấn rồi nói thật con đối với ông ấy không có đủ lòng tin, con muốn tự mình đoạt mỹ nhân.
- Không được!
Quan Tịch quả quyết từ chối, có lẽ cảm thấy ngữ khí của mình trầm trọng y lại chậm dần thanh âm nói:
- Chỉ nhiều hơn nửa tháng mà thôi mấu chốt là ngươi phải tham gia kỳ thi tiến sĩ cho thật tốt, không được phân tâm.
Quan Hiền Câu không trả lời kỳ thực hắn đang suy nghĩ tới chuyện khoa cử và cầu hôn, có một điều có thể khẳng định bởi vì Tô Tốn bị ngăn cách cho nên Tô gia có đồng ý hay không phải đợi tới sau kỳ thi mới biết được, nếu lúc đó mình trúng vào giáp bảng mười người đầu tiên tài học thế gia nhân phẩm đều có thì đã vượt xa Vô Tấn rồi.
Nhưng Quan Hiền Câu biết rõ ràng, bằng vào thực lực của hắn, xếp thứ một trăm ở Sở Châu thì đừng nói là mười người đầu bàng mả chỉ sợ thi đậu tiến sĩ cũng là chuyện xa vời, vô độc bất trượng phu, muốn được uy công phải dùng thủ đoạn phi thường.
Nghĩ vậy Quan Hiền Câu liền nói với phụ thân:
- Phụ thân có biện pháp nào để hài nhi biết đề thi khoa cử năm nay không?
Quan Tịch càng hoảng sợ vội vàng lắc đầu:
- Không có khả năng chuyện này tuyệt đối không làm được, đây là tội lớn, hơn nữa danh ngạch năm nay tới sáu mươi người, ngươi cứ cố gắng sẽ có hi vọng.
Quan Hiền Câu thấy phụ thân kinh hoàng như vậy thì thầm khinh bỉ hắn lại nói;
- Phụ thân con biết rõ tài học của con, cho dù có mở rộng ra một trăm danh ngạch cũng không đậu nổi hơn nữa con còn muốn tiến vào mười vị trí đầu phụ thân đường đường là lễ bộ thị lang chẳng lẽ chút quan hệ cũng không có sao?
*****
Quan Tịch trầm mặc kỳ thật y đã minh bạch, có tới ba vạn sĩ tử vào kinh thành, năm trăm người mới tuyển được một người, muốn đậu tiến sĩ thì là điều cực kỳ khó khăn, hơn nữa cũng có nhiều học sĩ danh vọng tham gia cuộc thi năm nay, ví dụ như đại nho Dự Châu Triệu Bá Luân, Kinh Châu quỷ tài Mã Ứng Sơ, Thanh Hà thôi gia Thôi Mạo những người này ai cũng tới tham gia khoa cử, chiếm được danh ngạch tiến sĩ cho nhi tử là điều rất khó.
Bởi vì kỳ thi tiến sĩ năm nay cải cách trước kia lại bộ chủ khảo cải thành lại bộ lễ bộ quốc tử giám ba bộ phận hợp lại, bao gồm Kinh Nghĩa, Thơ, và Sách Luận, trong đó Kinh Nghĩa do lễ bộ phụ trách.
Hắn là lễ bộ thị lang, quả thực có thể có cách biết được đề thi Kinh Nghĩa, mà Hoàng Hồng Nguyên chính là tâm phúc của hắn, y nhất định sẽ đáp ứng tuy nhiên y đã bị cách ly thì khó khăn rồi.
Hắn thở dài nói:
- Vi phụ có muốn cũng đã châm, ngày hôm qua Hoàng Hồng Nguyên đã bị cách ly rồi, vi phụ không cách nào gặp hắn được.
Quan Hiền Câu mỉm cười:
- Phụ thân không phải còn có chuyện người nhà đưa đồ ăn và đêm chn tới sao? Tại sao lại không có cơ hội?
Quan Tịch cúi đầu nói:
- Để ta suy nghĩ một chút loại sự tình này phải nghĩ kỹ càng.
Sáng sớm, Vô Tấn liền đi tới Mai Hoa vệ, hắn đến là để làm thủ tục từ chức, ngẫm lại cũng có chút thú vị, hắn nhận chức giáo úy Mai Hoa vệ mới vài ngày, ngồi còn chưa nóng mông, đã chuyển công tác làm tới Phó Đô đốc thuỷ quân Sở Châu, ngẫm lại cũng có chút buồn cười.
Lúc trước, Giáo úy Mai Hoa vệ làm cho hắn thấy rất vinh dự, nhưng hôm nay nghĩ lại, một danh hiệu Giáo úy nho nhỏ, lộ ra keo kiệt mà thấp kém.
Vô Tấn vẫn mặc quân phục của Mai Hoa vệ, trước khi từ chức, hắn vẫn là Giáo úy của Mai Hoa vệ, hắn bước nhanh đi vào đại môn, vừa vặn gặp phải Tướng quân Lý Duyên của Mai Hoa vệ.
Vô Tấn tiến lên, quỳ một gối thi lễ:
- Ty chức tham kiến Lý tướng quân!
Lý Duyên vội vàng nâng hắn dậy:
- Không cần đa lễ, mau đứng lên đi!
Lý Duyên đã biết Vô Tấn được phong làm Lương Quốc công, lại là Phó Đô đốc thuỷ quân Sở Châu, tuy Phó Đô đốc thuỷ quân Sở Châu cùng hắn là ngang cấp, nhưng tước vị Lương Quốc công thì hắn theo không kịp, địa vị của Vô Tấn đã xa xa hơn hắn, Lý Duyên đảm đương không nổi nghi thức chào hỏi theo kiểu quân đội của Vô Tấn.
Hắn vỗ vỗ bả vai Vô Tấn, cười khổ một tiếng:
- Ta vốn muốn giữ ngươi ở lại Mai Hoa vệ, trở thành phụ tá đắc lực của ta, nhưng không nghĩ tới... Aii, lại để cho người tiếc nuối, bất quá ta cũng cao hứng thay cho ngươi.
- Không ở lại Mai Hoa vệ cũng là tiếc nuối của ta, nhưng không có cách nào, tháng sau ta phải đi Sở Châu nhận chức, chỉ có thể từ chức ở Mai Hoa vệ, trong khoảng thời gian này, đa tạ Lý tướng quân chiếu cố.
Lý Duyên gật gật đầu:
- Đi thôi! Ta cùng ngươi đi làm thủ tục từ chức.
Vô Tấn đi theo Lý Duyên tới một tòa lầu màu đỏ, nơi này là trụ sở của quan viên văn thư Mai Hoa vệ, người đứng đầu chưởng quản nơi này là Lục Sự Tham Quân, chức vị tương đương với Đô úy, họ Triệu, tất cả mọi người đều gọi hắn là Triệu tham quân, làm người rất khách khí.
- Triệu tham quân, đây là quân bài của ta.
Vô Tấn lấy ra quân bài số chín của hắn, có chút không nỡ, đây cũng là một điều bí ẩn trong lòng hắn, Mai Hoa vệ vì sao lại cho hắn quân bài gần phía trước như thế? Nhưng hiện tại, điểm này đã không còn ý nghĩa, quân bài này đã không thuộc về hắn nữa.
Hắn đem quân bài bằng đồng đặt lên bàn, giao cho Triệu tham quân, Triệu tham quân lấy ra một phần danh sách, hắn cười cười nói:
- Chờ một lát! Sau khi kết thúc thủ tục từ chức, quân phục của ngươi cũng phải trả lại cho ta.
Vô Tấn lại cầm quân bài lên, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm bước chân dồn dập, chỉ thấy Lý Duyên tướng quân xuất hiện ở cửa ra vào, hắn hô gấp một tiếng:
- Khoan đã!
Triệu tham quân cùng Vô Tấn kỳ quái nhìn hắn, Lý Duyên bước nhanh tiến vào gian phòng, vội hỏi Triệu tham quân:
- Thủ tục của Vô Tấn xử lý xong chưa?
Triệu tham quân chỉ chỉ bản khai:
- Đang làm thủ tục xóa tên.
- Thủ tục tạm dừng một chút!
Lý Duyên lại quay đầu hướng Vô Tấn nói:
- Ngươi đi theo ta, ta có chút việc muốn nói với ngươi.
Vô Tấn trong nội tâm nghi hoặc, đi theo hắn ra ngoài:
- Lý tướng quân, xảy ra chuyện gì?
Lý Duyên thấy xung quanh không người, nói khẽ với hắn:
- Các lão muốn gặp ngươi.
Vô Tấn khẽ giật mình, Các lão Mai Hoa vệ muốn tìm mình, có chuyện gì?
Vô luận Mai Hoa vệ hay là Tú Y vệ, người cầm quyền cao nhất không phải Đại tướng quân, Đại tướng quân chỉ là người điều động quân đội, an bài một ít công việc khẩn cấp, nhưng Đại tướng quân lại không có quyền nhận hay đuổi quan quân, Tướng quân trở lên là do hoàng đế bổ nhiệm, mà tướng quân trở xuống, thì quyền điều động lại nằm trong tay giám quân Mai Hoa vệ, kể cả điều động hơn một ngàn người, cũng phải được giám quân đồng ý.
Giám quân chỉ là chức vụ của văn quan, người bình thường đều xưng là Các lão, Mai Hoa vệ cùng Tú Y vệ đều có một Các lão, bọn họ là do hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm, trường kỳ ở trong hai chi nội vệ đảm nhiệm trọng trách giám sát.
Các lão của Mai Hoa vệ họ Giang, lúc Hoàng Phủ Huyền Đức hoàng đế vẫn còn là Thái tử, hắn là thiếp thân thị vệ, sau khi Hoàng Phủ Huyền Đức đăng cơ, vị Giang Các lão này lại ở bên cạnh hắn làm thị vệ hai mươi năm, được Hoàng Phủ Huyền Đức vô cùng tín nhiệm, bởi vì niên kỷ đã lớn, mười năm trước được Hoàng Phủ Huyền Đức phái tới làm giám quân của Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, được binh sĩ gọi là Giang Các lão.
Giang Các lão cũng là một trong số ít vài tên Quốc Thổ của Đại Ninh vương triều, Quốc Thổ là một danh xưng của võ sĩ, cũng không phải là võ nghệ hắn cao cường bao nhiêu, mà nó là do hoàng đế ngự phong, từ hai mươi năm trước, khi Hoàng Phủ Huyền Đức hạ chỉ không phong Quốc Thổ đến nay, số lượng Quốc Thổ càng ngày càng ít, còn lại không đến hai mươi người, hơn nữa phần lớn là già lão, trẻ nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi.
Giang Các lão bình thường rất ít lộ diện, hành tung bí ẩn, đại bộ phận tướng sĩ của Mai Hoa vệ đều chưa gặp qua diện mục thật của hắn, mọi người chỉ biết là hắn ở trong một gian phòng nhỏ, sau lưng nha môn của Mai Hoa vệ.
Vô Tấn đi theo Lý Duyện tới trước tiểu viện, Lý Duyên gõ cửa, cửa mở ra, xuất hiện một tiểu Đồng bảy tám tuổi, hắn hướng Lý Duyên cười nói:
- Người đã tới chưa?
← Hồi 215 | Hồi 217 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác