← Hồi 132 | Hồi 134 → |
Hắn lúc này mới dò xét lão phu nhân trước mắt lão phu nhân tuổi gần bảy mươi dáng người nhỏ gầy, nhưng mặt mũi hiền lành, mặt mày thanh tú vô cùng, bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn ra lúc còn trẻ nàng cũng mỹ mạo đoan trang, nàng tức giận trông thật cao quý hẳn là lão nhân của đại gia đình nàng ở chỗ này quét rác Vô Tấn cũng không cảm thấy kỳ quái nơi này là chùa, tín ngưỡng là phật tổ chẳng phân biệt được giá cả thế nào.
- Cám ơn cậu chàng trai.
- Lão nhân gia ta đỡ bà ngồi xuống.
Ở cách đó không xa có một cái ghế dựa Vô Tấn cẩn thận đỡ lão nhân ngồi xungố đó trong mắt của lão nhân hiện ra một vẻ cảm kích.
Bà ngồi xuống khẽ lấy ra một cái khăn trắng lau bàn tay của mình, Vô Tấn lúc này mới phát hiện ra bàn tay nàng trắng nõn non mịn không một nếm nhăn giống như là bàn tay của một nữ hài tử, đây thật sự là một lão thái thái sao?
Hắn không khỏi vụng trộm nhìn qua lão nhân, nàng đang mỉm cười nhìn mình, trên mặt đầy nếp nhăn điều này không phải là giả Vô Tấn tuy thấy bà tuổi già nhưng lại có một cảm giác thân thiết không nói nên lời giống như là tổ mẫu của hắn vậy, hắn thậm chí còn có cảm giác này.
- Chàng trai cậu tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?
Trong lòng lão phu nhân cũng rất kinh ngạc người trẻ tuổi trước mắt này tại sao lại giống trượng phu của nàng năm đó như vậy?
Vô Tấn cung kính trả lời:
- Lão nhân gia vãn bối năm nay mười bảy tuổi họ Trần tên Vô Tấn.
Họ Hoàng Phủ ở kinh thành có phần nhạy cảm người ta sẽ nghĩ hắn là hoàng thất nên đành dùng họ mẫu thân.
Lão phu nhân thở dài một tiếng hóa ra hắn không phải họ Hoàng Phủ, nàng cười nói:
- Ngươi là Trần Vô Tấn, đa tạ ngươi rồi.
Vô Tấn thấy lá cây đầy đất, lão thái thái một mình quét tới khi nào hắn liền tiến lên nhặt cái chổi:
- Lão nhân gia để con giúp bà quét rác.
Trong mắt của lão thái thái đậm chất vui vẻ:
- Hảo hài tử đa tạ ngươi ta ở đây tu hành không cần ngươi quét.
- Tu hành?
Vô Tấn càng thêm nghi ngờ.
Có người tu hành bằng quét lá cây sao đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Lão thái thải nở ra nụ cười;
- Đây là lá rụng năm ngoái tổng cộng có 999 cái, ta quét xong lại bỏ nó vào trong túi, mỗi ngày một lần, mỗ tháng quét ba ngày, ta giữ vững như vậy được bốn mươi năm rồi.
- Bốn mươi năm!
Vô Tấn vì nghị lực của bà mà kính nể trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, điều này có ý nghĩa gì đây?
Lão phu nhân cố hết sức mà đứng dậy Vô Tấn lập tức tiến lên phía trước đỡ nàng:
- Lão nhân gia chầm chậm một chút.
- Hảo hài tử hôm nay thật sự là nhờ có ngươi rồi.
Lão phu nhân tiếp nhận cái chổi cười cười với Vô Tấn.
- Hảo hài tử hôm nay nhờ có ngươi rồi.
Lão phu nhân tiếp nhận chổi cươi cười với Vô Tấn.
Vô Tấn thấy thân thể của bà nhỏ gầy quét miếng đất lớn như vậy thì tới khi nào thì mới xong hắn cảm thấy không đành lòng liền hỏi nàng:
- Lão nhân gia người nhà của bà tại sao lại không tới?
- Ý của ngươi nói là ta phải có một nha hoàn phục thị sao/
Lão phu nhân rất thông minh nàng minh bạch ý tứ của Vô Tấn liền cười lắc đầu:
- Trước mặt phật tổ chúng sinh ngang hàng chớ nói là nha hoàn phục thị ngay cả người nhà đi cùng cũng là bất kính với phật tổ, ta không thích.
Vô Tấn chuyển động tâm niệm hắn nghĩ ra biện pháp:
- Lão nhân gia không bằng con giúp bà tập hợp lá cây sau đó bà quét là được rồi.
- Không cần ta từ từ quét một lúc là xong hài tử cám ơn ngươi rồi.
Vô Tấn lắc đầu hắn định quay người diết nhưng vừa tới cửa hắn nhịn không được quay đầu lại thấy bà run rẩy mà quét lá đầu đầy tóc trắng tựa hồ như là tổ mẫu của mình vậy trong lòng của hắn bị kích thích bất kẻ thế nào hắn cũng không muốn đi ra cánh cửa này.
Lão phu nhân hết sức chăm chú mà quét rác tốc độ rất chậm, lộ ra vẻ cố gắng hết sức, bốn mươi năm trước nàng ở trước mặt phật tổ cầu giải làm sao mới có thể rửa hết sát nghiệp của mình, đúng lúc này một chiếc lá cây rơi trước mặt bà, từ đó trở đi nàng ngày nào cũng uets lá ở Vô Lượng Am, suốt bốn mươi năm.
Bốn mươi năm trước nàng quét những lá cây nàng chỉ cần nửa canh giờ, hai mươi năm trước mất hai canh giờ, mà bây giờ cần phải nghỉ ngơi một chút mới quét được tiếp mất tròn một ngày, lão phu nhân thở dài, mình đã quá già rồi.
Đúng lúc này bà nghe thấy tiếng vang, bà ngẩng đầu nhìn lại thì ngây ngẩn cả người lập tức trong mắt hiện ra nụ cười từ ái:
Đứa nhỏ này...
Chỉ thấy Vô Tấn cầm một cái chổi thay nàng tụ tập lá rụng động tác của hắn rất nhanh nhẹn nhưng lại nhẹ nhàng giống như sự phật tổ không vui vậy, lão phu nhân không hè từ chối thiện ý này, thiện ý cũng giống như tôn kính với phật tổ hai người một già một trẻ một lúc sau Vô Tấn đã đem tất cả lá cây gom lại, nhét vào trong hai túi của bà.
Lão phu nhân nhìn thấy trên trán của Vô Tấn đã chảy ra mồ hôi thì đau lòng lau cho hắn, yêu thương cười nói:
- Hảo hài tử đa tạ ngươi ngươi đi đi.
- Lão nhân gia con đi đây.
Vô Tấn thấy đã qua giờ Tỵ liền thi lễ với lão phu nhân vội vàng rời đi, lão phu nhân nhìn theo bóng lưng của hắn, khe khẽ thở dài:
- Thật sự rất giống.
Ở trong chùa khách hương dần trở nên nhiều hơn đều là từ kinh thành tới thành kính bái lạy trước phật tổ.
Ở trước Đại Hùng bảo điện khách hành hương càng nhiều hơn nữa hai tòa lư hương chật ních hương khói, bọn họ cắm hương vào trong lò, chắp tay cầu nguyện, lư hương lượn lờ khói xanh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng đông đông tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Vô Tấn ở trong đám người tìm cả buổi mới phát hiện ra tăng nhân tiếp khách thấy hắn cũng đang nhìn đông nhìn tây liền tiến tới cười nói:
- Để cho sư phụ đợi lâu rồi.
- Thí chủ ta chờ ngươi đã lâu.
Ở cửa ra vào của Đại Hùng bảo điện khách tăng giống như kiến bò trên chảo nóng nắm lấy cánh tay của Vô Tấn kéo đi:
- Thí chủ nhanh đi trụ trì muốn gặp.
Vô Tấn theo hắn xuyên qua vài tòa sân nhỏ, đi qua một hành lang gấp khúc mới tới viện của phương trượng, bọn họ đi vào sân nhỏ phía xa xa là thanh trúc bích lục. Xung quanh nội viện cỏ dại mọc đầy tự do sinh trưởng có cái đã cao tới hông của Vô Tấn.
Khách tăng cười khổ một tiếng giải thích cho Vô Tấn:
- Chủ trì của chúng ta nói mỗi cọng cây ngọn cỏ đều là duyên vật không thể nhẹ nhàng vứt bỏ cho nên mỗi gốc cây cỏ dại đều phải sống quãng đời còn lại chúng ta cũng đành chịu.
← Hồi 132 | Hồi 134 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác