← Hồi 111 | Hồi 113 → |
Mặt khác Vô Tấn lại lấy ra ba trăm lượng bạc khen thưởng cho hai mươi tên thuyền viên, mỗi tên ai cũng vì hắn bán mạng, bỏ qua việc truyền thống lên bờ tìm nữ nhân, Vô Tấn lại lấy thêm hai trăm lượng bạc đưa cho chủ tàu, với tư cách là để bọn họ chi tiêu ăn uống ở trên thuyền khiến cho đám người Vô Tấn được hưởng chiêu đãi ở mức độ cao nhất, ở trên khoang thuyền lầu ba làm khách quý, uống rượu ăn những món ăn ngon nhất.
Thuyền được tiếp tế sung túc cho nên cũng không dừng lại ở trên đường, bảy ngày sau bọn họ tiến vào trong cảnh nôi Hà Âm huyện, sáng sớm tốc độ của thuyền liền trở nên chậm lại.
Vô Tấn giống như ngày thường, ngồi ở trên buồng nhỏ tại boong thuyền đọc sách, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ bắn vào trong gian phòng khiến cho trong thuyền của hắn tràn ngập một cảm giác ấm áp và yên lặng.
- Vô Tấn.
Ở bên ngoài khoang thuyền truyền tới thanh âm thanh thúy của Trần Anh.
- Ta có thể vào không?
- Vào đi.
Vô Tấn lười biếng nói.
Cửa mở ra, Trần Anh đi tới, nàng ngửa đầu lên sợ dưa leo rớt xuống khiến Vô Tấn nhịn cười không được. Nàng ngồi xếp bằng trước mặt Vô Tấn, từ từ cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn hắn:
- Ngươi nói rằng thứ đồ vật do ngươi phát minh này có thể khiến cho da trắng hơn sao?
Vô Tấn dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn khuôn mặt tràn đầy dưa leo của nàng:
- Anh tỷ cảm thấy thế nào?
- Ta thấy không có hiệu quả gì nhưng sư tỷ nói hiệu quả đối với nàng quả là không tệ khiến ta hồ đồ rồi, ngươi nhìn xem đến cùng có hiệu quả không?
Nói xong Trần Anh đem từng miếng dưa leo bỏ xuống, liếc xéo nhìn Vô Tấn:
- Thế nào có hiệu quả không?
- Mặt của tỷ tại sao lại trắng rỗ ra vậy?
Vô Tấn phát hiện trên mặt nàng có một đám sữa ngà thì kỳ quái.
- Đâu đâu?
Trần Anh sợ hãi vươn tay ra, quả nhiên trên mặt nàng có một đimể trắng, nàng nhìn kỹ một lát liền vô ý tứ nở ra nụ cười:
- Đây là dưa leo.
- Nói bậy dưa leo làm sao trắng như vậy được.
- Không phải là lúc nãy ta dùng sữa rửa mặt sau đó dán dưa leo lên.
Vô Tấn cuối cùng nhịn không được phá lên cười, cười đến mức toàn thân phát run.
- Ngươi cười cái gì?
Trần Anh hơi tức giận, nàng đến tìm Vô Tấn là để hắn khích lệ mình, ai ngờ hắn lại cười nhạo mình, nàng hờn dỗi xoay người qua một bên:
- Không phải ngươi dạy ta làm vậy sao?
Vô Tấn trong lòng cảm thấy áy náy, Trần Anh muốn cho da mình trắng hơn nàng trong lòng rất để ý đến làn da đen của mình, mình đáng lẽ không nên cười nàng như vậy.
Hắn dừng cười ôn nhu nói với nàng:
- Dưa leo có hiệu quả đó, có thể khiến cho da mặt thoải mái, mà sữa bò cũng khiến cho làn da trắng ra, ở bên nước La Hàn, nữ nhân đều thích dùng sữa bò mà tắm, chúng ta thì không cần phải như vậy mỗi sáng sớm dùng sữa bò rửa mặt, mấu chốt là phải kiên trì, ta nghe Ngu sư tỷ nói khi còn bé làn da của ngươi cũng không đen trải qua nhiều năm nắng gió trên biển mới bị vậy nếu chú ý bảo dưỡng thì sẽ từ từ khôi phục làn da hồi bé.
Vô Tấn thành khẩn nói khiến cho sự tức giận trong lòng của Trần Anh từ từ tiêu tan.
- Nói vậy còn được.
Nàng xay người đem từng miếng dưa leo trên sàn nhà nhặt lên:
- Được rồi ta đi cắt vài miếng dưa leo khác.
Nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài, Vô Tấn lại goi theo:
- A Anh nếu không thì sau này đem chén sữa bò của ta cho ngươi luôn đi.
- Được rồi sư tỷ đã đem sữa bỏ của nàng tặng cho ta rửa mặt rồi, ngươi đừng quá lãng phí cứ uống đi ta đi dán dưa leo.
Ở bên ngoài mạn thuyền lúc này truyền tới từng tiếng bước chân, Trần Anh không muốn người ngoài thấy trên mặt của nàng dính sữa bò liền hấp tấp chạy đi.
- Công tử điểm tâm tới rồi.
Cửa mở ra một thân ảnh mang theo hộp cơm đi vào, hắn là thuyền viên nhỏ tuổi nhất ở đây, năm nay chỉ mới mười tám tuổi tên là Chân Tiểu Kỳ, tên hiệu là Chân Tiểu Khí(nhỏ mọn) hắn là một người rất keo kiệt, vắt chày ra nước, là thuyền viên làm mấy việc nhỏ ở trên thuyền nhưng hắn lại là người tích lũy được nhiều tiền nhất.
Lúc trước Vô Tấn gặp rủi ro máy bay ôm cột buồm trôi nổi ba ngày, hắn là người đầu tiên phát hiện, quan hệ với Vô Tấn vô cùng tốt.
- Công tử điểm tâm của ngài đã đến.
Hắn cười cười đem hộp cơm sơn màu đỏ đặt trước mặt của Vô Tấn, từ khi Vô Tấn dùng một nghìn lượng bạc bao lấy con thuyền này, Triệu chủ thuyền đối với thuyền viên đã ra nghiêm lệnh không được trực tiếp gọi là Vô Tấn mà phải goi là Vô Tấn công tử, hống hồ Vô Tấn trả cho bọn họ mỗi người mười lăm lượng bạc tiền thưởng chớ nói gọi là Vô Tấn công tử gọi là Vô Tấn đại gia bọn họ cũng nguyện ý, ít nhất là Chân Tiểu Kỳ nguyện ý.
Điểm tâm rất phong phú có một cái bánh kẹp một cái bánh bao thịt, ba chén cháo, còn có một cái bánh quẩy và một ly sữa bò tươi, ở khoang thuyền có nuôi một con bò, mỗi ngày đều có sữa bò, Triệu chủ thuyền có bệnh bao tử mỗi ngày đều phải uống sữa tươi dưỡng dạ dày, hiện tại chia sẻ ch ba người Vô Tấn.
Chân Tiểu Kỳ nhỏ giọng nói:
- Chủ thuyền nghe noi shai vị phu nhân muốn dùng sữa tươi rửa mặt cho nên để ta mang ly sữa vào cho công tử.
- Cái này ta không có hứng thú, sữa của ta không cho các nàng, ta tự mình uống.
Uống sữa bò buổi sáng là một thói quen của Vô Tấn ở kiếp trước hắn bưng sữa bò lên uống ừng ực sau đó đem ly trả lại:
- Về sau không cần dưa nhiều, cứ lưu lại cho Triệu chủ thuyền.
Chân Tiểu Kỳ do dự một hút:
- Ta còn có một việc muốn nhờ công tử giúp đỡ.
- Chuyện gì vậy?
Vô Tấn cười hỏi kỳ thật hắn cũng không cần hỏi cũng biết Chân Tiểu Kỳ đến tìm hắn làm gì, nhất định là để vay tiền, hăn sẽ kiếm cớ cần một chút tiền để xử lý việc sau đó hỏi vay tiền thề lên thề xuống là lúc phát lương sẽ trả lại nhưng sẽ không trả, Vô Tấn vẫn còn nhớ hắn vẫn thiếu nợ mình hai mươi lượng bạc chưa trả, xem ra hắn ra sức hầu hạ như vậy là để mượn tiền rồi.
Chân Tiểu Kỳ gãi giã đầu không có ý tứ mà nói:
- Là như thế này mấy năm nay ta tích lúy được bốn trăm chín mươi lượng bạc còn mười lượng bạc nữa là đủ năm trăm lượng vừa vặn thuyền muốn dùng ở Hà Âm ta muốn lên bờ đổi ngân phiếu năm trăm lượng bạc, công tử có thể ch ta mượn mười lượng bạc được không? Lúc tới Lạc kinh phát tiền công ta cam đoan nhất định sẽ trả lại.
← Hồi 111 | Hồi 113 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác