← Hồi 109 | Hồi 111 → |
Trên mặt của lão hán lộ ra vẻ cảm kích:
- Đa tạ công tử và hai vị cô nương, thỏi bạc này cũng đủ cho ta mua năm mẫu đất rồi, cám ơn.
Hắn liên tục gật đầu cảm tạ, Vô Tấn gật đầu cười, nói với hai nữ nhân:
- Chúng ta đi thôi.
Bọn họ theo dòng người đi vào trong phiên chợ, lão hán nhìn theo hình ảnh bọn họ đi xa, trong lòng vẫn rất cảm kích.
Trần Anh cùng với Ngu Hải Lan đều đến từ hải đảo, tuy Lưu Cầu đảo có hơn mười vạn người hán nhưng không có khí tức nặng như phiên chợ quê cha đất tổ này, hai người cũng vô cùng tò mò trong chốc lát đã mua một chút vật phẩm trang sức.
Vô Tấn tuy cũng hứng thú với vùng nông thôn này nhưng hắn phải dành nhiều thời gian chú ý tới cái bao da cá mập dưới nách của mình. Bao da cá mập này của hắn khiến cho người ta rất chú ý vì sự quý báu của nó, thỉnh thoảng ở trên đường có người tới gần hỏi thăm thậm chí còn thò tay xoa bóp, chất phác hỏi hắn:
- Đại huynh đệ cái bao này có bán hay không.
Không biết nếu như ngươi biết trong bao này là một trăm vạn lượng bạc thì sẽ có muốn mua hay không?
Khôg bao lâu sau bọn họ đã vào tới Đường Đào khẩu trấn, Đường Đào khẩu trấn là một thị trấn nhỏ gồm hai trăm hộ gia đình, bình thường rất yên tĩnh nhưng hiện tại nhờ phiên chợ mà trở nên tấp nập, gần đó còn có một tòa Thổ Địa miếu.
Thổ Địa miếu thờ Quan nhị gia trong miếu hương khói lượn lờ, đầu người chen chúc, ai cũng lộ vẻ nghiêm nghị thành kính trên khuôn mặt. Mà ở trên sân khấu đã diễn một vở kịch được mọi người trầm trồ ủng hộ.
Vô Tấn cuối cùng cũng tìm được một quán rượu, chuẩn bị nghỉ chân một chút, quán rượu này cờ sắc đã cũ rồi, nói là quan rượu thực ra chỉ là một gian nhà cũ rác rưới, dùng mấy cây gỗ mà lập nên khiến cho người ta có cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Tuy nhiên việc buôn bán ở đây lại vô cù náo nhiệt, lầu trênầu dưới chật ních người.
Một tiểu nhị loay hoay lên xuống cũng không ai đến hỏi bọn họ, Trần Anh cau mày:
- Vô Tấn ở đây cũng thật là tồi tàn quá đi.
Vô Tấn cười khổ một tiếng nhập gia tùy tục, chẳng lẽ lại trông chờ ở đây có Bách Phú quán rượu hay sao?
Lúc này ở trong tửu lâu đi ra một đại hán, cầm đầu là một đai hồ tử ồm ồm nói:
- Nghe nói Thúy Hoa lâu ở Cao Uyển huyện đã khai trương rồi chúng ta phải tranh thủ thời gian mà đi, tới chậm là không còn tươi sốt nữa.
Trông thấy mấy người này đôi mắt của Vô Tấn liền sáng ngời.
Vô Tấn kích động hô lên mấy tiếng:
- Lão Hồng!
Mấy người kia đều ngây ngẩn cả người hóa ra Vô Tấn đã nhận ra mấy người này chính là huynh đệ lúc trước trên thuyền làm thủy thủ với hắn, hăn gặp rủi ro cũng là do bnọ họ cứu lên, cầm đầu là đại hồ tử Hồng Khải Hùng, cùng với hắn đã đi tới kỹ viện đánh gãy chân của Hoàng Phủ Trác Ngọc.
Bọn họ cũng nhận ra Vô Tấn:
- Hà hà, là Vô Tấn.
Bọn họ xông lên kích động ôm lấy Vô Tấn, tha hương gặp cố nhân ai mà không hưng phân cho được.
Vô Tấn đánh một quyền vào vai của Hồng Khải Hùng:
- Tiểu tử ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Hồng Khải Hùng cười nói:
- Chỗ này là nơi của Mã nhị gia, hắn cưới vợ mời chúng ta uống vài chén rượu còn thyền của chúng ta ngay tại ở sông Hoàng Hà.
Hồng Khải Hùng thấy Vô Tấn thì cao hứng dị thường kéo hắn đi:
- Đi chúng ta tới Thúy Hoa biệt viện rồi nói chuyện tiếp.
Nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy Trần Anh và Ngu Hải Lan ở phía sau Vô Tấn thì ngây cả người:
- Vô Tấn hai vị này là...
Vô Tấn nếu nói hai người đó là con gái và đồ đệ của Trần lão đại ở Phượng Hoàng hội chỉ sợ bọn chúng bị dọa chết mất liền cười hắc hắc hai tiếng:
- Ha ha các ngươi đoán xem...
- A...
Lúc này mọi người mới hiểu ra, trong lòng vừa ghen vừa hâm mộ, Vô Tấn cưới được hai mỹ nữ xinh đẹp một đen một trắng như vậy thật là có phúc khí.
Mọi người dĩ nhiên không nhắc lại chuyện đi Thúy Hoa biệt viện nữa, trong lòng Vô Tấn thầm tính toán nếu để cho bọn họ đưa mình vào kinh thì không có sơ hở chút nào, hắn liền đem Hồng Khải Hùng qua một bên rồi hiỏ hắn:
- Các ngươi hiện tại đi nơi nào?
- Chúng ta tới sông Âm tiếp nhân một món hàng sau đó đi Đông Hải quận.
Hồng Khải Hùng cũng cảm thấy kỳ quái:
- Lão đệ ngươi không phải ở Duy Dương huyện sao? Tại sao hiện tại lại ở chỗ này.
- Đừng nói nữa, ta gặp phiền toái muốn bao thuyền các ngươi đi Lạc kinh được không?
Trên khuôn mặt của Hồng Khải Hùng lộ ra biểu tình khó xử.
- Chúng ta thì không có vấn đề gì, nhưng phải xem chủ thuyền có chịu hay không, chúng ta xin nghỉ hai ngày hắn còn mất hứng nữa kìa.
Vô Tấn biết rõ chủ thuyền kia biết tiền mà không biết người, cho hắn tiền chớ nói đi Lạc kinh đi Nam Dương hắn cũng đồng ý, Vô Tấn liền yên tâm vỗ võ vai của Hồng Khải Hùng:
- Điều này không thành vấn đề, hắn muốn tiền sao, muốn bao nhiêu cho hắn bấy nhiêu.
Hồng Khải Hùng ở nơi này trên danh nghĩa là uống rượu mừng nhưng thực tế là tìm kỹ nữ vừa vặn ở huyện có kỹ viện mới mở hắn định trở về thì lại gặp Vô Tấn ở đây, hắn liếc nhìn Trần Anh và Ngu Hải Lan, biết rõ hôm nay không thể nào đi được liền bất dắc dĩ gật đầu:
- Vậy chúng ta đi thôi, ta mướn tám cỗ xe ngựa đi từ nơi này.
Vô Tấn đại hỉ, hắn quay về nói với Trần Anh và Ngu Hải Lan:
- Những người này đều là huynh đệ thủy thủ trước kia của ta, có thể theo thuyền của bọn hắn vào kinh.
- Vậy thì được.
Ngu Hải Lan giống như cười mà không phải cười.
- Thế nhưng mà vừa rồi ngươi nói gì với họ, chúng ta là gì của ngươi?
Vô Tấn gãi gãi đầu cười ha ha:
- Chuyện này... túng biến phải tòng quyền.
Trần Anh nhẹ nhàng kéo tay của Ngu Hải Lan thấp giọng nói:
- Sư tỷ không sao đâu.
Ngu Hải Lan liếc nhìn nàng một cái:
- Nha đầu chết tiệt muội muốn mà còn không được hắn vì sao không nói ta là tỷ tỷ của hắn?
Khuôn mặt của Trần Anh đỏ lên, thần sắc nhăn nhó véo tay Ngu Hải Lan một cái:
- Sư tỷ tỷ nói bậy bạ gì đó?
Vô Tấn thầm nghĩ:
- Đây không phải là thời điểm day dưa miễn cho đêm dài lắm mộng lúc này vài tên thuyền viên đã mướn ba cỗ xe ngựa Vô Tấn mời hai nữ tử lên xe, mọi người chen lên hai cỗ xe khác, từ từ đi về hướng bắc.
Lạc kinh chính là Lạc Dương nằm ở phía Bắc sông lạc, từ xưa tới nay vẫn là trung tâm chính trị của Trung Nguyên, chiếm vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu.
← Hồi 109 | Hồi 111 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác