Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 074

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 074: Không có lợi thì không dậy sớm nổi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

- Ngũ thúc!

Vô Tấn đi tới.

- Ha ha! Rốt cục cũng tỉnh ngủ rồi.

Hoàng Phủ Quý đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cười nói:

- Khí sắc có vẻ không tồi đâu!

Hắn vừa nói vừa hạ giọng hỏi:

- Cô nương kia thế nào rồi?

- Chuyện này không liên quan tới thúc. Ngũ thúc, tiền của con đi đâu rồi?

Hoàng Phủ Quý giật mình, vẻ mặt mờ mịt hỏi:

- Tiền gì?

- Tiền con bán đất đó!

Giọng nói của Vô Tấn trở nên hung ác, nhìn chằm chằm hắn:

- Con chỉ đồng ý cho ngươi mượn một bộ phận, ngươi không lấy toàn bộ cho đi vay nặng lãi đó chứ?

- Thúc nói gì vậy?

Hoàng Phủ Quý nhảy dựng lên giống như con mèo bị giẫm phải đuổi, hung hăng vỗ gáy hắn một cái:

- Giáo huấn ngươi trước một chút. Cái tên tiểu tử thối này. Ngũ thúc của ngươi là hạng người này sao?

Vô Tấn vội vàng ôm đầu cười nói:

- Được! Được! Con cho thúc mượn toàn bộ tiền đó.

Hoàng Phủ Quý thấy Vô Tấn đã hoàn toàn bình thường cũng cảm thấy vui mừng. Thanh niên mà, bị tình cảm ngăn trở thành có thể chán chường nhưng vẫn phải đứng dậy sống tiếp. Kiếm tiền mới là vương đạo.

- Cái tên tiểu tử thối này, đi theo ta!

Hoàng Phủ Quý đưa Vô Tấn vào phòng mình, lấy ra từ ngăn tủ một hộp gỗ, đưa cho hắn rồi cười nói:

- Đây là sáu ngàn lượng bạc, không đưa cho ngươi ngươi lại bảo ta đưa đi cho vay nặng lãi. Cái tên này! Ta còn chưa biết ngươi sao? Làm gì có chuyện ngươi quên chuyện tiền nong chứ?

Vô Tấn gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nhận lấy hộp gỗ. Hắn lại hỏi:

- Ngũ thúc, mười khối Dạ minh châu kia đã bán chưa?

Hoàng Phủ Quý phi thường đắc ý:

- Tất nhiên rồi. Ta mà đã buôn bán thì đâu có thường hả? Vừa mới trao tay đã được hai ngàn lượng bạc rồi. Đúng là đã đời quá đi!

Hắn và Vô Tấn vừa nói vừa đi tới tiền đường.

- Trước kia ta đã từng giao dịch với hải thương. Những người này làm ăn lãi lắm. Mười viên Dạ Minh châu kia ta bán lời hai ngàn lượng bạc, đúng là đã rất thỏa mãn rồi. Nhưng nếu với bọn họ thì bọn họ phải lãi ít nhất năm ngàn lượng bạc, gấp đôi mình đó! Ôi, so với người ta thì mình đúng là tức chết mất.

Lúc này Vô Tấn nhớ ra một việc liền hỏi Hoàng Phủ Quý.

- Ngũ thúc, thúc có biết ông chủ Từ của Dương Ký tửu lâu không?

- Gọi là có biết thôi chứ chưa quen thân!

Hoàng Phủ Quý nhìn hắn hỏi:

- Sao thế?

- Là thế này. Con nghe nói con trai hắn ngã bệnh, vay tiền khắp nơi khám chữa. Thúc từ hỏi giúp con xem thế nào, tiền cứ tính cho ta là được.

Hoàng Phủ Quý ngừng bước, nghi hoặc nhìn Vô Tấn. Vô Tấn bị hắn nhìn mà hơi sợ hãi, cười khan một tiếng:

- Sao vậy, Ngũ thúc, cảm thấy rất kỳ quái sao?

- Rất kỳ quái, phải nói là vô cùng kỳ quái!

Đôi mắt nhỏ của Hoàng Phủ Quý nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang muốn vạch trần chân tướng.

- Theo hiểu biết của ta với ngươi thì ngươi là kẻ không có lợi không dậy sớm. Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có ý đồ gì?

Vô Tấn cười ha hả:

- Con nghe nói con gái hắn rất đẹp, muốn kết hôn với nàng nên hiển nhiên phải chú ý một chút tới ông cha vợ tương lai chứ, không được sao?

- Cút!

Hoàng Phủ Quý mắng hắn một câu.

- Ông chủ Từ chỉ có mỗi một đứa con trai bảo bối, lấy đâu ra con gái chứ?

Hoàng Phủ Quý đột nhiên nghĩ tới gì đó, bừng tỉnh đại ngộ, cười hả hả nói:

- Ta hiểu rồi. Tiểu tử ngươi cũng muốn mở tửu lâu có phải không? Cho nên mới muốn lung lạc ông chủ Từ, có phải không hả?

Vô Tấn cười lắc đầu:

- Ngũ thúc cho rằng cấp bậc của ta thấp như vậy sao? Càng làm càng kém, từ mở hiệu cầm đồ lại thành mở tửu lâu?

Ánh mắt Hoàng Phủ Quý lộ vẻ mê mang:

- Nhưng... Mở tửu lâu cũng không tồi đâu! Dương Ký tửu lâu một năm buôn bán có thể trên vạn lượng bạc đó. Ở vị trí đẹp thế này, chúng ta mở thêm một Tấn Phúc ký đại tửu lâu, chiếm tới bốn mẫu thì hoàn toàn có thể đánh sụp Dương Ký tửu lâu đó!

Đây là chuyện mà Hoàng Phủ Quý có nằm mơ cũng nghĩ tới. Có ngày hắn có thể buôn bán phát đạt như Dương Ký tửu lâu, khách hàng chen vào vỡ cả cửa, chuyện dù cũng biết đầu tiên. Đương nhiên hiệu cầm đồ không có khả năng phát đạt như vậy nhưng tửu lâu thì lại được. Nếu như Vô Tấn có thể mở một tửu lâu thì đúng nguyện vọng của hắn rồi. Nhưng rõ ràng ý của Vô Tấn không phải là tửu lâu.

- Vậy ý của ngươi... Là thế nào đây?

Hắn chần chừ hỏi.

Vô Tấn cười, nói nhỏ cho hắn một câu. Hai mắt Hoàng Phủ Quý trợn tròn, lộ vẻ khó tin:

- Mở tiền trang! Thế... Thế này có thể sao?

- Ngũ thúc yên tâm đi! Lấy quan hệ của ta với Tô thứ sử thì hoàn toàn có thể. Ta giúp hắn nhiều việc như vậy, tiền thuế của Đông Hải Quận ta cũng nắm một phần, tuy không dám nói là toàn bộ đều muốn nhưng phân một chén canh cũng vẫn được chứ!

Hoàng Phủ Quý thầm sợ hãi không thôi. Cháu mình đúng là đại khí phách thật! Không ngờ lại muốn mở tiền trang. Bản thân chỉ muốn mở một hiệu cầm đồ, so với hắn quả thực là mặc cảm mà. Hoàng Phủ Quý vội vàng nói:

- Nếu ngươi nắm được một phần tiền thuế thì ta có thể lợi dụng hiệu cầm đồ buôn bán tới nuôi béo chết ngươi.

Đương nhiên đời sau mở ngân hàng là kiếm nhiều tiền nhất. Vô Tấn lại thấp giọng dặn dò hắn:

- Việc này tạm thời đừng truyền ra ngoài. Ngũ thúc cứ hiểu trong lòng thế là được.

Hoàng Phủ Quý cười tít mắt:

- Ta sao lại thế chứ! "Tấn Phúc Ký tiền trang!" Cái tên này có cả tên ta đó. Hắc hắc. Tiểu tử ngươi cũng không thể dùng không đâu.

Vô Tấn cười ha hả. Hắn nắm vai Hoàng Phủ Quý nói:

- Ngũ thúc yên tâm đi! Có bao giờ con quên thúc đâu. Con chả cần một xu của thúc lại còn cho ngươi hai phần trăm. Chỉ cần Ngũ thúc giúp con chuẩn bị, giúp ta kéo ông chủ Từ qua đây thì con sẽ cho hắn lương tháng gấp ba bây giờ.

- Nhưng... Sao ngươi lại muốn ông chủ Từ hả? Hắn là chủ tửu lâu mà! Loại công việc tiền nong này hắn làm được không?

- Người nào cũng không phải trời sinh biết làm, học là biết. Mấu chốt là con thấy người này không tệ. Dương Kinh Châu đối xử với hắn như vậy mà hắn vẫn trung thành tận tâm, khó có được lắm đó!

Vô Tấn nghĩ tới vốn mở tiền trang liền nói với Hoàng Phủ Quý:

- Miếng đất này thúc cũng bán giúp con đi, toàn bộ bạc dùng làm vốn dựng tiền trang. Chúng ta chỉ cần để lại mười mẫu đất đầu cầu là được. Phía ngoài lão quân và hồ dân cũng lưu lại cho con. Chuyện này ta giao cho Ngũ thúc toàn quyền xử lý đó.

Hoàng Phủ Quý thấy Vô Tấn tin tưởng và chiếu cố mình như vậy, trong lòng cảm động dị thường. Hắn yên lặng gật đầu, nói với Vô Tấn:

- Gần đây rất nhiều người tìm tới ta hỏi mua đất. Hôm qua tứ đương gia của Tề Thụy phúc thương hành đến tìm ta. Hắn nhắm vào miếng đất ở cách vách tiệm châu báu Lý Ký, không phải đầu cầu mà là miếng ở mặt đông, khoảng chừng hai mẫu. Hắn muốn mua để xây một tiệm bán lụa. Ta cảm thấy hãng buôn Tề Thụy cũng là một lựa chọn không sai. Ngươi thấy sao?

*****

- Không được!

Vô Tấn không chút do dự mà cự tuyệt.

- Ngoài hãng buôn Tề Thụy ra thì nhà nào cũng có thể bán.

Hắn thật sự canh cánh trong lòng đối với tiểu thư Tề gia kia. Miếng đất phía bắc cầu đã bị nàng đoạt đi rồi, đánh chết cũng không bán cho nàng nữa. Nhưng Vô Tấn vừa mới nghĩ lại, lại cảm thấy có lợi ích khác. Với thế lực của hãng buôn Tề Thụy thì để nó tiến vào, khu phố này không thể nào bị hủy đi được. Dù hãng buôn Tề Thụy đã mua phía bắc cầu nhưng dù sao ở đó cũng mới tốn có một ngàn lượng bạc, cho dù mất đi đối với bọn họ cũng không có gì lớn, bọn họ sẽ không để ý. Nhưng nếu dùng nhiều tiền mua đám đất này của mình thì lại khác rồi. Hơn nữa hai mẫu đất mà thôi, cũng chỉ có thể mở được một cửa hàng tơ lụa, không có khả năng làm tiền trang.

Nghĩ vậy Vô Tấn liền đổi ý.

- Được rồi! Có thể bán cho hãng buôn Tề Thụy nhưng phải ít nhất là một vạn lượng bạc, thiếu một xu cũng không bán. Hôm nay phải quyết định, qua đêm ta bán cho người khác.

- Được! Ta sẽ lập tức thông báo cho hắn. Ta nghĩ vấn đề cũng không lớn đâu. Hôm qua ta cũng đưa giá một vạn lượng bạc rồi. Tề Hoàn hình như cũng đồng ý với giá này.

- Như vậy thì một vạn năm ngàn lượng đi!

Vô Tấn lập tức đổi ý. Hắn hung tợn nói:

- Một vạn năm ngàn lượng bạc, ít một xu cũng không bán!

Hoàng Phủ Quý ngẩn ra, nửa ngày sau mới cười khổ một tiếng:

- Được rồi! Ta đi thông báo cho hắn.

Hai người đi vào tiệm, trong đó đã có năm sáu người khác đang đợi, một người là thương nhân da dẻ ngăm đen, nhìn ra đúng là thương nhân đảo quốc Nam Dương. Hắn đứng ở một góc, có vẻ căng thẳng, trong tay cầm một cái rương da đỏ thẩm. Hắn thấy Vô Tấn nhìn hắn liền vội kẹp rương da vào nách, cảnh giác nhìn lại.

Lão Thất thấy ông chủ đã trở về, lập tức bước lên phía trước chỉ về phía thương nhân ngoại quốc da đen kia, thấp giọng nói:

- Ông chủ, đó là một hải thương, nói có bảo vật muốn cầm với giá sáu ngàn lượng bạc.

Hoàng Phủ Quý mừng rỡ, vội vàng tiến tới chào:

- Khách quan, xin mời vào trong ngồi.

Bên trong là phòng khách quý, chuyên để bàn chuyện làm ăn trên một ngàn lượng bạc. Hoàng Phủ Quý nhiệt tình mời thương nhân kia vào. Thương nhân nọ nói tiếng Hàn, rụt rè bảo:

- Vậy thì phiền ông chủ rồi.

Hắn mang theo cái rương da vào trong phòng Hoàng Phủ Quý, cũng thấy Vô Tấn đi bên cạnh liền cảnh giác nhìn hắn. Thân thể Vô Tấn khôi ngô cao lớn, giống như bao phủ cả thân thể hắn. Hắn ôm thật chặt cái rương da trong ngực, nghiêng người đi theo Hoàng Phủ Quý vào nhà.

Vô Tấn hơi hứng thú. Hắn muốn nhìn xem trong cái rương rốt cục là bảo vật gì. Hắn vừa muốn đi theo thì đột nhiên bên ngoài tiệm có tiếng chạy rầm rập vang lên, sau đó La tú tài chạy tới. Hắn hô to với Vô Tấn.

- Công tử!

Vô Tấn thấy hắn mệt tới thở hồng hộc, lưỡi lè ra như cẩu thế thì cũng hơi tức cười. Nhưng nhìn vẻ hoảng hốt vô cùng trong mắt hắn, vẻ tươi cười của Vô Tấn biến mất. Nhất định xảy ra chuyện rồi. Hắn bước nhanh tới đón, hỏi La tú tài:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

- Công tử, vừa rồi ở phố thư viện phát sinh đại sự!

Phố thư viện? Trái tim Vô Tấn nhảy lên. Hắn nghĩ tới Lậu thất trai, cũng không phải là Cửu Thiên mua bán bị quan phủ tra xét ra chứ?

- Vừa rồi Thị Lang bộ Hình của triều đình tới phố thư viện bị ám sát, bị thương rồi.

Vô Tấn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hoàng đế bị ám sát cũng không quan hệ tới hắn, đừng nói tới một Thị Lang bộ Hình. Nhưng La tú tài lại thở hổn hển nói:

- Vấn đề là đại ca của ngươi lại là người duy nhất bị bắt đi!

- Cái gì?

Vô Tấn trợn tròn hai mắt. Hắn túm áo La tú tài, hung tợn nói:

- Sao lại bị bắt?

- Ta... Ta không biết. Thị lang bị đâm không lâu thì Duy Minh bị bắt đi rồi.

Vô Tấn đẩy hắn ra, phi thân ra đường. La tú tài hô to phía sau:

- Nghe nói Duy Minh đang bị nhốt ở huyện nha!

Vô Tấn chạy vội dọc theo đường sông, trong đầu vô số ý niệm. Tại sao lại bắt đại ca? Rất rõ ràng là bởi vì có người vì đại ca mà mất đi quyền chủ sự hộ Tào nên không cam lòng thất bại, muốn gây sóng gió.

Vô Tấn vừa chạy tới cầu, chỉ thấy đúng lúc này một chiếc xe ngựa vọt tới đầu cầu. Cạch, chỉ thấy cửa sổ của xe ngựa có người vẫy vẫy hắn:

- Hoàng Phủ công tử!

Vô Tấn chạy qua cầu, nhận ra hắn là phụ tá Dương Vi của Tô Hàn Trinh:

- Dương tiên sinh, là Tô đại nhân cho người tới đây đón ta sao?

- Đúng! Ngươi mau lên xe ngựa đi.

Vô Tấn kéo mở cửa xe, nhảy lên xe ngựa. Xe ngựa quay đầu, nhanh chóng chạy về phía thành bắc.

- Dương tiên sinh, đại ca của ta tại sao lại bị bắt?

Vừa vào trong xe, Vô Tấn trầm giọng hỏi.

- Chuyện rất bất ngờ.

Dương Vi thở dài một tiếng:

- Hôm nay Cao thị lang đi thị sát quận học, từ quận học đột nhiên có người xông ra ám sát. Cao thị lang bị thương. Thích khách bị Vương huyện úy bắt tại chỗ. Đúng lúc này thì một mũi tên độc bắn chết thích khách, trước khi chết hắn hô lên bốn chữ Hoàng Phủ Duy Minh. Cho nên Duy Minh bị bắt đi rồi.

Vô Tấn cảm thấy rất phẫn nộ. Loại vu oan giá họa này quá rõ ràng rồi. Hắn bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, lại hỏi:

- Vậy đại ca của ta hiện giờ đang bị nhốt ở đâu?

- Nghe nói là ở đại lao của huyện nha?

- Huyện nha?

Dương Vi gật đầu:

- Là Vương huyện úy tự mình dẫn nha dịch tới bắt người! Ôi, Trương huyện lệnh tất nhiên không nghe không hỏi. Người này mấy ngày trước còn giải hòa quan hệ với lão gia nhưng lật mặt so với người khác còn nhanh hơn!

Vô Tấn không nói gì. Hắn biết Trương huyện lệnh không phải là trở mặt mà là tự bảo vệ mình. Thị lang Bộ Hình bị đâm tại Duy Dương huyện, hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm không duy trì được trị an. Vô Tấn không thể không thừa nhận một chiêu này của Cao Hằng rất đốc, một đá ném chết vài con chim. Đại ca hắn là chủ sự hộ Tào, Tô Hàn Trinh cũng bị nghi ngờ đứng phía sau. Còn có Triệu Kiệt Hào phụ trách trị an, Huyện lệnh Trương Dung cũng không thoát khỏi có liên quan, có thể nói là một lưới bắt hết. Khó trách Thái tử muốn phái Ngự Sử trung thừa tới. Xem ra quyết đầu quyền lực của cao tầng triều đình rất lợi hại rồi. Hiện giờ hy vọng duy nhất chính là xem Ngự Sử có thể phát huy tác dụng hay không.

Vô Tấn cảm thấy hết sức nặng nề. Trận tranh đấu lần này sợ rằng không tầm thường rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<