Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 067

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 067: Vân Kỵ úy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Tô Hàn Trinh nghe hắn nói thì nhịn không được cười liền giải thích cho hắn:

- Vô Tấn không phải như ngươi nghĩ, Đại Ninh vương triều hệ thống chức quan rất phức tạp, có quan chính thức tán quan và tước vị ba loại, ngoài ra còn có một chức quan vinh dự, chủ yếu là trao tặng cho người bình thường lập hiều công tích, gọi là huân quan, ví dụ như binh sĩ trong chiến tranh lập công ví dụ như Tề gia ở Bình Giang nộp thuế nhiều nhất trong thiên hạ, Tề Thụy Phúc thương hội được phong làm nhị phẩm trụ quốc, ngươi được phong làm Vân Kỵ Úy hàng năm chỉ có thân sĩ mới có được, mới mười bảy tuổi đã làm huân quan, thật sự không đơn giản!

Vô Tấn lúc này mới hiểu rõ, hóa ra huân quan này cũng giống như chiến sĩ thi đua tam bát hồng kỳ của đời sau, hắn lúc này đã biết Vân Kỵ Úy này là chiến sĩ thi đưa không biết nên khóc hay nên cười.

Còn không bằng đi thi khoa cử đậu công danh, cái đó còn tác dụng hơn cái chiến sĩ thi đua này.

Duy Minh thấy huynh đệ sững sờ ở đó còn tưởng rằng hắn vui mừng, trong lòng cũng cao hứng thay cho hắn, đây chính là huân quan thái tử tự mình phong, có bao nhiêu người mơ ước mà còn không được.

Vô Tấn cuối cùng cũng mở miệng:

- Đại nhân... chức Vân Kỵ úy này có gì tốt?

Tô Hàn Trinh thấy hắn không cảm tạ ơn của thái tử mà lại hỏi có gì tốt không thì trong lòng không khỏi thầm than, đúng là hài tử, đầu tiên vẫn nghĩ là có chỗ tốt gì không.

- Cái này... đương nhiên là có ví dụ như là gặp quan không phải lạy.

Vô Tấn lúc này mới nhớ mình đã lạy quan cái nào đâu, đãi ngộ này hắn đã sớm tiêu hao rồi.

- Đại nhân còn gì nữa không?

- Còn nữa ngươi đến bất kỳ nơi nào, tại trạm dịch nào chỉ cần quan viên cùng cấp thì không thể chối từ, hơn nữa nếu như đến ngũ phẩm kỵ đô úy về sau có thể miễn lao dịch và binh dịch, Vô Tấn ngươi cần phải tranh thủ một chút.

Điều cuối cùng Vô Tấn có hơi hứng thú, hắn cũng không muốn phục lao dịch hay binh dịch gì, làm quan quân thì còn tốt, đoán chừng đãi ngộ này thuộc về chiến sĩ thi đua cả nước, nhưng mà hắn còn kém vài cấp phải đợi đến khi nào đây?

Điều hưng phấn duy nhất cũng biến mất, Vô Tấn lập tức không còn tinh thần, Duy Minh minh bạch tâm tư của huynh đệ liền an ủi hắn:

- Đệ đệ cứ cố gắng thì sẽ thăng cấp thôi mà.

Kỳ thật Vô Tấn đối với huân quan không có chút hứng thú nào, ngũ thúc đã nói với hắn, lao dịch và quân dịch có rất nhiều cách dùng tiền thay cho, hai mươi lượng bạc thay cho một lần lao dịch, năm trăm lượng bạc thì thay cho bốn năm quân dịch, thậm chí có thể giao tiền miễn lao dịch và quân dịch đây là quy định bất thành văn, cái chỗ tốt nhiều nhất của Vân kỵ Úy chỉ là gặp quan không lạy mà thoi.

Kỳ thật còn một chỗ tốt khác mà Tô Hàn Trinh chưa nói Vô Tấn cũng không biết đó là sau khi đoạt được huân quan rồi có thể lấy thiếp, Tô Hàn Trinh thấy Vô Tấn còn nhỏ cho nên không cần phải nói với hắn những điều này.

Vô Tấn tuy không có hứng thú nhưng đành phải tỏ vẻ thi lễ thật sâu:

- Đa tạ thái tử ban ân, đa tạ đại nhân đề cử.

Tô Hàn Trinh vuốt râu mỉm cười, Vô Tấn coi như biết lễ, tuy nhiên hắn tới tìm Vô Tấn không phải là vì chuyện này, hắn lại mỉm cười:

- Vô Tấn ta còn một chuyện muốn mời ngươi giúp đỡ.

Tô Hàn Trinh trong lòng thầm nghĩ một cái huân quan bình thường không lung lạc được Vô Tấn cần phải khách khí mời hắn hỗ trợ.

Từ trong quận nha đi ra, Vô Tấn hơi buồn rầu, Tô Hàn Trinh mời hắn hỗ trợ chuyện không lớn, ngự sử trung thừa của triều đình muốn đi tới Đông Hải quận, Tô Hàn Trinh muốn hắn làm hộ vệ toàn bộ hành trình, đương nhiên ngự sử trung thừa cũng có vệ sĩ của mình, kỳ thật không cần hắn hao tâm tổn trí, hắn hiện tại cũng giống như làm hướng dẫn viên du lịch ở đời sau, dù sao trong khoảng thời gian này chuyện của hắn không nhiều lắm, hắn cũng đáp ứng một tiếng.

Không ngờ Tô Hàn Trinh muốn hắn buổi chiều đi tới Bình Giang huyện, lúc này hắn mới phản ứng ra, Bình Giang huyện ở trong Đông Hải quận, không gần với Duy Dương huyện, vấn đề của ngự sử trung thừa cũng không lớn nhưng phiền toái ở chỗ ngày mai hắn phải cùng với Cửu Thiên thảo luận viết tiểu thuyết điều này khiến cho hắn khó xử, hắn cũng không thể nói với Tô Hàn Trinh ta cùng với chất nữ của ngươi ngày mai có ước hẹn không rảnh đi Bình Giang huyện.

Vô Tấn không thể làm gì đành phải đem chuyện thảo luận viết tiểu thuyết với Cửu Thiên kéo dài, hắn rời khỏi quận nha, cho dù không tìm thấy Cửu Thiên thì ít nhất cũng có thể tìm thấy Nghiêm thúc để hắn để lời nhắn lại.

Đi vào thư viện phố, hắn nhìn thấy sáng sớm vẫn chưa có người, ở cửa ra vào Lậu Thất trai tràn ngập xe cộ, rất nhiều nhân ảnh lắc lư, Vô Tấn khẽ giật mình có chuyện gì xảy ra sao?

Hắn nhanh chóng bước vào thư điếm, ba bốn chiếc xe vận hàng dừng lại, phu xe khiêng từng khối vào bên trong.

- Hóa ra là gạo.

Vô Tấn nhìn thấy ở trên mặt đất có một đống gạo trắng thì khó hiểu, chẳng lẽ Nghiêm thúc muốn chuyển sang bán gạo rồi sao?

Lúc này Cửu Thiên từ trong tiệm sách đi ra, nàng mang theo một cái giỏ trúc lớn trong tay là một cái hốt rác, vài ngày không thấy, Cửu Thiên tựa hồ càng thêm thanh lệ tuyệt luân lúc này nàng mặc một cái váy dài nhuốm màu đào, mái tóc vén lên lộ ra cái cổ trắng toát.

Nàng dùng đồ hốt rác nhanh chóng xúc gạo vào trong giỏ, xem ra cái giỏ rất nặng, Cửu Thiên cố gắng lắm mới xách được, nàng khẽ chau mày đúng lúc này nàng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ bỗng, bàn tay chạm phải một bàn tay ấm áp khác, cái rổ đã bị người ta xách đi.

Cửu Thiên quay đầu lại chỉ thấy phía sau là một người trẻ tuổi đang cười cười nhìn nàng.

- Là huynh.

Đôi mắt đẹp của Cửu Thiên bỗng nhiên bừng sáng, cố gắng kìm chế vui mừng:

- Vô Tấn sao huynh lại ở đây?

- Chờ một chút.

Cửu Thiên bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ mình nhớ lầm rồi sao, không phải bảo ngày mai mới gặp sao? Nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua Vô Tấn.

Vô Tấn cười cười:

- Chẳng lẽ ta hôm nay không thể tới sao?

- Không phải ta không phải có ý tứ này ý của ta là sợ mình nhớ lầm rồi.

Cửu Thiên vội vàng giải thích:

- Kỳ thực huynh hôm nay đến ta cũng rất vui vẻ.

- Taijs ao?

Vô Tấn dùng ánh mắt vui vẻ nhìn nàng, lúc này hai người mập mờ khó có thể nói hết, Cửu Thiên đỏ cả mặt nàng nháy mắt nhìn về phía xe gạo mà nói:

- Huynh thử đoán đi.

- À, ta hiểu rồi hóa ra cô nương muốn đem ta đến làm khuân vác xem ra ta sắp trở thành Trư Bát Giới trong ngòi bút của cô nương.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-411)


<