Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 211

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 211: Bối ngôi quân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Ngọc Doãn ngây ra!

Triệu Bất Vưu nói gần nói xa ý tứ đã vô cùng thường rõ ràng, gã muốn ở Ứng Phụng Cục.

Nhưng vấn đề là, Triệu Bất Vưu là tôn thất! Tuy nói nhất mạch Thái Tổ từ sau nhiều lần bị Thái Tông chèn ép, cũng chỉ là chèn ép ở trên quyền lực. Thái Tổ nhất mạch từ sau khi Triệu Đức Phương mất thì không còn ai đảm đương chức vụ quan trọng trong triều nữa. Tuy nhiên về phương diện đãi ngộ thì không bị cắt giảm, thậm chí còn được hưởng tôn sùng hơn Thái Tông nhất mạch.

Ở trong mắt Ngọc Doãn, Triệu Bất Vưu chính là con cháu tôn thất rảnh rỗi tinh lực không có chỗ phát tiết.

Mà nay con cháu tôn thất đột nhiên yêu cầu ở lại Ứng Phụng Cục, hơn nữa còn là bộ khúc của võ quan bát phẩm hắn, thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

- Hình Hầu đang nói đùa phải không?

Lúc này, mọi người trong thuyền hoa đã tản đi, chỉ còn lại hai người là Ngọc Doãn và Triệu Bất Vưu.

Triệu Bất Vưu nghe vậy nở nụ cười khổ:

- Ta từ nhỏ thích học võ, không thích đấu đá trong triều đình. Bình sinh có ý nguyện một ngày nào đó lấy lại được Yến Vân mười sáu châu, giết hết giặc Lỗ. Chỉ là xuất thân của ta đã định trước là vô duyên với binh nghiệp. Lúc trước Tống Kim giáp kích nước Liêu, ta từng mạo danh Chiêu Thứ, kết quả bị người ta phát hiện cấm túc suốt ba năm.

Sau Thái Tông, nhất mạch Thái Tổ mặc dù được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng không được nhập ngũ lãnh binh.

Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng trên thực tế đã trở thành sự thật đối với tất cả mọi người trong hoàng thất hiểu được.

Chẳng trách năm ngoài tại Khai Phong, không nghe nói đến Triệu Bất Vưu, thì ra là bị cấm túc! Nếu không với tính cách này của Triệu Bất Vưu, sao Ngọc Doãn không nghe đến tên của gã chứ. Trong lòng hắn lập tức có chút cảm thông, cái nhìn đối với Triệu Bất Vưu đã khác trước.

- Nhưng Hình Hầu gia nhập Ứng Phụng Cục, Quan gia có đồng ý không?

Triệu Bất Vưu cười lạnh nói:

- Tiểu Ất nghĩ Ứng Phụng Cục là cái gì? Chỉ là con đường để Quan gia tầm hoan hưởng lạc, vơ vét của cải mà thôi.

Binh trượng Ứng Phụng Cục này, Quan gia căn bản không để ý, nói bãi truất thì bãi truất, thậm chí còn không thông qua sự tán thành của Xu Mật Viện. Nếu ta gia nhập cấm quân, sương quân, thổ quân, phiên quân, Quan gia cũng sẽ không vui. Nhưng nếu ta gia nhập Ứng Phụng Cục này, với Quan gia mà nói thì là an toàn nhất. Đây vốn là một hành động vui đùa, trong mắt ông ta thì có là gì?

Ngọc Doãn trầm mặc!

Đúng vậy, Ứng Phụng Cục này thật ra chẳng là gì cả, nói toạc ra chỉ là hành động thích ý của Quan gia thôi.

Tuy nhiên, nếu không như vậy, chỉ sợ chức Đô Giám Ứng Phụng Cục này sẽ không rơi xuống đầu Ngọc Doãn.

Triệu Bất Vưu nói:

- Ta từ nhỏ bái danh sư, tập võ luyện công, khổ học binh thư chiến sách, nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội lãnh binh thao luyện.

Dù sao Ứng Phụng Cục này cũng còn tạm, ta gia nhập vào đó, Quan gia sao để ý? Với ta mà nói, cuộc đời này có lẽ không có cơ hội ra chiến trường, chỉ có thể mượn cơ hội này để kiểm nghiệp sở học của bản thân....

Dù sao Ngọc Doãn cũng không quá nghiêm túc nghiên cứu lịch sử triều Tống.

Nếu như hắn có lòng nghiên cứu lịch sử triều Tống, có lẽ đã hiểu thêm chút về Triệu Bất Vưu này.

Trong lịch sử, Triệu Bất Vưu tại thời điểm Tĩnh Khang khó khăn, cùng với nghĩa sĩ Hà Bắc Vương Minh chiêu mộ nghĩa binh, liên tục chiến đấu với người Kim ở các chiến trường Hà Nam Hà Bắc, các lộ cường hào ai cũng tránh núp sóng gió, nói: Đây là Tiểu sứ quân. Ngụ ý coi Triệu Bất Vưu như Lưu Hoàng thúc thời Tam quốc. Cũng bởi vậy, sau khi Cao Tông lên ngôi, Triệu Bất Vưu mới được chức vị Võ Dịch Lang, theo Nhạc Phi dẹp loạn Bình Dương Yêu. Sau khi Nhạc Phi chết, Tần Cối đoạt binh quyền của Triệu Bất Vưu, mệnh gã trấn thủ Hoành Châu cho đến lúc mất.

Con trai của Triệu Bất Vưu là Triệu Thiện Tất, sau đỗ tiến sĩ, làm quan Trực Học Sĩ Phu Văn Các, Lưỡng Chiết Chuyển vận phó sứ.

Đương nhiên, tới lúc đó thì Triệu Cấu đã chết, Tự Hiếu Tông lên ngôi. Hoàng Đế Nam Tống tất cả đều là nhất mạch Thái tổ, cũng mới có sự quật khởi của con trai Triệu Bất Vưu. Bằng không mà nói, dù là có bản lĩnh, cũng không tới phiên nhất mạch thái tổ gã được việc.

Ngọc Doãn có chút dao động.

Nay hắn đang thiếu nhân tài, đặc biệt là nhân tài luyện binh.

Vốn ban đầu định sau khi cứu Võ Tòng ra thì để Võ Tòng hỗ trợ, nhưng thương thế Võ Tòng nghiêm trọng, dù là bình phục thì cũng khó mà giúp được.

Ngoài Võ Tòng ra, Bàng Vạn Xuân cũng có thể luyện binh.

Nhưng từ lúc Quan Thắng đến, quan quân sớm hay muộn cũng sẽ bao vây tiễu trừ núi Mạc Can, Ngọc Doãn cũng không muốn Bàng Vạn Xuân và Quan Thắng có một trận long tranh hổ đấu.

Chỉ có thể để Bàng Vạn Xuân lên phía Bắc, mới là cơ hội để ông ta ngẩng đầu.

Có điều...

Ngọc Doãn vô cùng phiền muộn phát hiện, mọi tính kế của mình, kết quả vẫn là thiếu người giúp luyện binh.

Nếu Triệu Bất Vưu thật sự có bản lĩnh, thì cũng là một cơ hội tuyệt hảo. Ngọc Doãn đương nhiên không bài xích Triệu Bất Vu, nhưng vấn đề là, Hoàng đế Huy Tông có tán thành việc này hay không? Càng nghĩ, Ngọc Doãn vẫn quyết định giữ Triệu Bất Vưu ở lại. Dù sao nhân tài khó có được! Còn nữa, Triệu Bất Vưu lại là tôn thất, có thể thông qua gã để chèn ép Lý Chuyết. Nghĩ nếu Triệu Bất Vưu ở lại trong Ứng Phụng Cục, Lý Chuyết kia tất nhiên không dám làm gì quá đáng.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đã quyết định.

- Nếu Hình Hầu đã nói vậy, Tiểu Ất sao dám từ chối.

Tuy nhiên có một số việc nhất định phải nói rõ ràng, nếu Hình Hầu ở lại, Ứng Phụng Cục chỉ có Triệu Bất Vưu, không có Hình Hầu. Ngoài ra, Tiểu Ất cũng sẽ trình báo việc này với Xu Mật Viện, chỉ cần Quan gia không phản đối, Hình Hầu chỉ quản việc luyện binh.

Triệu Bất Vưu nghe vậy mừng rỡ.

Vốn tưởng rằng Ngọc Doãn sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của mình, nào ngờ lại thuận lợi như thế.

Lập tức vội đứng lên, chắp tay nói:

- Mạt tướng Triệu Bất Vưu, tham kiến Đô Giám.

***

Có binh phù, chức Đô giám này của Ngọc Doãn mới xem như là danh xứng với thực.

Lý Chuyết vội vàng an bài cho hắn một chỗ quân doanh, tọa lạc bên cầu Vọng Tiên. Sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn liền phái Triệu Bất Vưu đi Phủ Tri châu lấy đồ quân nhu và quân ngân. Vốn Lý Chuyết còn định kéo dài một chút, thậm chí còn chuẩn bị tốt để gây khó dễ cho Ngọc Doãn. Nào ngờ Ngọc Doãn căn bản không cho y cơ hội này mà trực tiếp phái Triệu Bất Vưu tới, khiến Lý Chuyết bị uất hận đến cực điểm.

Y có thể làm khó dễ Ngọc Doãn, có thể kéo dài phân phát quân ngân đồ quân nhu của Ngọc Doãn.

Nhưng đối mặt với Triệu Bất Vưu kia, Lý Chuyết dù có gan lớn như trời cũng không dám chậm trễ.

Mặc kệ như thế nào, Triệu Bất Vưu cũng là tôn thất.

Phượng hoàng rơi cọng lông cũng không phải là gà, huống chi Triệu Bất Vưu kết giao chặt chẽ với Đông cung, Lý Chuyết là người nhất hệ của Thái Tử Triệu Hoàn, sao dám trêu chọc vào Triệu Bất Vưu. Có điều, trong thâm tâm y càng thêm kỳ quái: Lai lịch Ngọc Doãn rốt cuộc là như nào mà ngay cả tôn thất cũng cam nguyện hiệu lực cho hắn? Xem ra, người này không đơn giản, cần phải cẩn thận ứng phó mới được.

Mà đây đũng là kết quả mà Ngọc Doãn muốn thấy.

Căn cơ của hắn thật sự quá yếu, nếu muốn được việc, nhất định phải xé da hổ làm đại kỳ.

Với trước mắt mà nói, Triệu Bất Vưu không thể nghi ngờ là một tấm da hổ tốt nhất. Có gã ở bên cạnh, Lý Chuyết phàm là việc gì đều phải suy nghĩ kỹ làm sau.

Chính ngọ, trong binh doanh cầu Vọng Tiên vang lên ba tiếng pháo hiệu.

Bên ngoài viên môn dựng thẳng lên một cây đại kỳ có thêu một chữ "Mộ" lớn. Dưới đại kỳ, Trần Đông ngồi ngay ngắn sau một tấm án dài, trước mặt đặt một chồng danh sách lên chỗ trống. Trương Trạch Đoan thì phụ trách phát thẻ bài, đợi tráng sĩ ứng mộ tiến đến.

Lý Chuyết ngồi ở một tòa tửu lâu cách lầu Vọng Tiên không xa, trên mặt nở nụ cười lạnh.

- Người Hàng Châu không thích binh dịch. Có câu sắt tốt không làm đinh, nam tốt không làm binh. Ta xem Ngọc Tiểu Ất hắn sẽ ứng mộ thế nào.

Dù sao hắn đã tiếp nhận binh phù, đợi ngày mai hắn sẽ phải áp giải Hoa thạch cương đi tới Tô Châu.

Đúng rồi, phái người truyền tin tức đi, nói từ ngày mai sẽ có một số hoa thạch cương trị gía ba trăm ngàn quan vận chuyển đến Tô Châu. Ha hả, đến lúc đó nếu Bàng Vạn Xuân nghe được tin tức, sao có thể bỏ qua chứ?

- Phủ tôn, vậy Phan sứ giả...

- Có quan hệ gì với ta đâu?

Lý Chuyết cười lạnh nói:

- Phan Thông chỉ là một nô tài, diễu võ dương oai kiêu ngạo trước mặt ta, bản phủ vốn đã chán ghét hắn ròi. Ta vừa nhận được tin tức, Thái Thao đại công tướng thiện quyền, đã khiến Lý tướng công và Tiểu Thái tướng công cực kỳ bất mãn.

Hai vị tướng công ít ngày nữa sẽ dâng tấu buộc tội, ngày chết của Công tướng e là khổ rồi. Còn nữa, vật kia mất đi từ trong tay Ngọc Tiểu Ất, nào có liên quan gì đến ta. Dù công tướng truy cứu, cũng là truy cứu trách nhiệm của Ngọc Tiểu Ất.

Người hầu cận bên cạnh nghe được lập tức lộ vẻ kính nể.

- Phủ tôn quả nhiên cao minh, lúc này dù là có tôn thất hỗ trợ, Ngọc Tiểu Ất hắn không chết cũng khó thoát khỏi lột da.

Trong lời nói đầy vẻ a dua nịnh bợ làm cho Lý Chuyết vui sướng không kìm được bật cười ha hả, bưng lên một chén rượu.

Có điều, chén rượu kia còn chưa kịp uống, sắc mặt Lý Chuyết đột nhiên thay đổi, liên tiếp ho khan kịch liệt, mặt đỏ bừng.

Y quẳng chén rượu lên bàn, đứng lên bước nhanh đến bên cửa sổ, chăm chú nhìn.

- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!

Lý Chuyết thì thào tự nói, lộ ra vẻ nghi hoặc.

*****

Lúc này, đã quá ngọ.

Từ trên cầu Vọng Tiên đi tới một đám người.

Chỉ thấy những người này toát lên khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, hiên ngang đi đến bên ngoài viên môn.

Người đàn ông đi đầu chắp tay nói với Trần Đông:

- Nghe nói nơi đây ứng mộ, còn phát toàn bộ quân lương, không biết là thật hay giả?

Trần Đông đã ngồi cả một canh giờ, vốn có chút mệt rã rời.

Thấy có người ứng mộ, lập tức tinh thần tỉnh táo, nói:

- Đương nhiên phát quân lương, không biết tiểu ca có ứng mộ không?

- Vậy có quy củ gì?

- Ồ, nhận số hiệu nhập doanh, chỉ phải qua khảo hạch là được lĩnh song quân lương, còn được nhận binh khí giáp trụ...

- Sao lại lĩnh song quân lương?

- Ha hả, Đô giám nhà ta nói, bản doanh chỉ chiêu hùng vũ quân tinh nhuệ, không phải hảo hán không được nhập. Đã là hảo hán, đương nhiên được thưởng song quân lương. Tiểu ca, nêu ngươi ứng mộ, trước tiên hãy nghĩ kỹ về bản lĩnh của mình, đừng để lúc đó đánh mất thể diện.

Ai da, người khác chiêu mộ, đều là ước gì có người tiến đến.

Sao Ứng Phụng Cục này chiêu mộ còn có nhiều quy củ thế nhỉ?

Hai bên Cầu Vọng Tiên vốn tụ tập rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Nhưng nghe Trần Đông nói là được song quân lương thì lập tức nảy sinh hiếu kỳ.

Tức thì có nhiều người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.

- Người này quá liều rồi.

- Đúng vậy, chiêu mộ rồi lại còn đưa ra nhiều quy củ. Cái gì mà đánh mất thể diện, rõ ràng là ức hiếp người, rõ ràng là coi người Hàng Châu ta không ra gì.

- Đúng vậy, gã kia, nhất định phải qua khảo hạch, đừng để người Hàng Châu chúng ta mất thể diện.

Người đàn ông ứng mộ nghe vậy nhếch miệng cười.

Hắn nhận số hiệu, đi vào binh doanh.

Chỉ thấy trên giáo trường bày đặt các loại binh khí. Hai người Ngọc Doãn, Triệu Bất Vưu đứng ở trên đài, gật đầu với Cát Thanh.

Cát Thanh bước nhanh về phía trước:

- Vị hảo hán này, bản doanh chiêu mộ, tổng cộng ba ải.

- Xin hỏi, là ba ải gì?

- Bắn tên, phụ trọng và kỵ thuật.

Trong ba cửa ải, chỉ cần qua được một ải là coi như qua khảo hạch.

Nếu qua hai ải, thì được làm Tương Ngu Hầu, có thể thống lĩnh năm mươi người; nếu cả ba ải đều qua, thì làm Thập Tướng, có thể thống lĩnh trăm người.

Gã đàn ông kia nghe vậy mắt sáng lên.

Ánh mắt đảo qua vũ khí trên giáo trường, do dự một chút, rồi lớn tiếng:

- Phụ trọng kia khảo hạch thế nào?

- Rất đơn giản, có thấy mộc xà kia không?

Theo ngón tay Cát Thanh chỉ, trên sàn đấu võ dựng một cây mộc xà dài ba thước, đường kính nửa thước.

- Mộc xà kia nặng năm mươi cân.

Chỉ cần ngươi cõng mộc xà chạy qua được chướng ngại giữa sân thì coi như qua.

Bên trong sàn đấu võ còn đặt một số chướng ngại vật cao thấp. Người đàn ông cắn răng một cái, nói:

- Vậy ta thi phụ trọng. Đúng rồi, nếu không qua, có được thi lại không?

- Nếu không qua, thì bị loại bỏ.

Tuy nhiên nếu như ngươi thật sự muốn nhập ngũ, không phải là không được. Chỉ có điều tạm thời không thể vào binh doanh này, mà chỉ có thể làm tạp binh ở tiểu doanh bên cạnh. Tạp binh chỉ được nửa quân lương, tuy nhiên tương lai nếu ngươi có bản lĩnh thật sự, vẫn có thể khảo hạch tiến vào.

Tận đến lúc này, mọi người mới để ý đến.

Trong binh doanh này phân làm hai doanh trại nội ngoại.

Cát Thanh nói như vậy, gã đàn ông kia lại do dự, có điều lúc này sau gã đã tụ tập không ít người, muốn rút lui cũng không lui được, đành phải cắn răng, đi đến bên mộc xà, hai tay dùng sức, nhấc mộc xà lên vai. Sức nặng năm mươi cần cũng không phải là nhiều, nhưng cõng mộc xà lên lưng, lại phải nhảy qua chướng ngại trên sàn đấu, thì có vẻ như không dễ dàng. Cũng may người đàn ông kia thật sự có chút khí lực, cắn răng chạy xong toàn bộ quá trình, xem như là thông qua.

Có điều chạy xong, gã đàn ông vừa đặt mộc xà xuống đã thở hổn hển không ngừng.

Không ít người nhìn thấy đều lộ vẻ khó khăn.

Khiêng mộc xà năm mươi cân không khó, nhưng cõng trên lưng chạy thì thật sự là khó.

- Tiểu Ất, có phải là hơi nghiêm khắc không?

Ngọc Doãn hạ giọng nói:

- Cũng không phải không là khắc nghiệt, nhưng thật sự là cần phải làm thế.

Nhân mã sở bộ Ứng Phụng Cục này vốn không nhiều, nếu vàng thau lẫn lộn, thật sự không hay chút nào. Ta thà rằng tuyển nhận một trăm binh sĩ dũng mãnh, cũng không muốn nhận 800 rác rưởi. Lúc trước hai mươi người của Bàng Vạn Xuân đánh hạ hơn trăm quan quân, sau đó phục kích giết được Tào Thành, có thể thấy được quan quân chiến lực bạc nhược. Binh mã Đại Tống ta lấy triệu mà tính, nhưng người có thể chiến đấu rốt cuộc là bao nhiêu người?

Triệu Bất Vưu nghe được cười khổ, nhưng không thừa nhận cũng không được, lời của Ngọc Doãn không hề khoa trương chút nào.

Sức chiến đấu của quân Đại Tống thật sự là quá thấp.

Không có trang bị hoàn mỹ, nhưng...

- Đúng rồi, Tiểu Ất có từng nghĩ tới đặt tên binh mã này là gì chưa?

- Ồ?

Ngọc Doãn ngẩn ra, lúc này mới nhớ, có Tống tới nay dường như binh mã các nơi đều mượn phiên hiệu. Binh mã ta mặc dù hiệu lực cho Quan gia, không nhập Binh bộ, không chịu quản lý của Xu Mật Viện, nhưng nếu không có danh hiệu, chung quy cũng khó mà chấp nhận được.

Có điều việc này quá đột ngột nên chưa nghĩ ra được cái tên hay.

Ngọc Doãn trầm ngâm thật lâu, sau đó mắt sáng lên:

- Mộng Khê Trượng Nhân là người Hàng Châu, mà binh mã chúng ta là chiêu mộ ở Hàng Châu, ta đột nhiên nhớ tới Mộng Khê Trượng Nhân trong "Mộng Khê bút đàm" từng có câu từ "Kỳ đội hồn như cẩm tú đôi, ngân trang bối ngôi đả hồi hồi'. Hình Hầu nghĩ hai chữ "Bối ngôi" có được không? Gọi là Bối Ngôi quân, thế nào?

Nhạc Phi ơi Nhạc Phi, ngươi cũng đừng trách ta đoạt phiên hiệu của ngươi.

Ai bảo ta tổ kiến binh mã trước, hai chữ Bối Ngôi sẽ do ta chiếm!

Ngọc Doãn trước sau vẫn tồn tại một cái ung nhọt trong lòng đối với Nhạc Phi. Có thể chiếm thứ tốt của Nhạc Phi, thì tuyệt đối sẽ không dừng tay, còn nữa, chẳng phải Bối Ngôi quân của Nhạc Phi ngươi vẫn chưa thành lập hay sao?

Trên thực tế, Ngọc Doãn là bị ngộ nhận.

Ở hậu thế, người ta nói Bối Ngôi quân là để nói so sánh với Nhạc Phi, cũng giống như hai chữ Bối Ngôi này, là độc quyền của Nhạc Phi.

Trên thực tế những năm cuối Bắc Tống, có được phiên hiệu Bối Ngôi Quân không chỉ là Nhạc Phi, còn có Hàn Thế Trung. Hai chữ Bối Ngôi này là ý người hầu cận Đại Tướng cổ đại, cũng là thân quân, đồng thời cũng đại diện cho binh sĩ dũng mãnh nhất, trung thành nhất trong quân...

- Bối Ngôi quân?

Triệu Bất Vưu nghe xong ngẩn ra, chợt cười.

- Tên rất hay, Bối ngôi chi sĩ, rất hợp với quy tắc chiêu mộ hôm nay của Tiểu Ất.

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe trên giáo trường có tiếng trống trận ù ù.

Cũng có người lớn tiếng hét lên, hình như là xảy ra chuyện. Ngọc Doãn và Triệu Bất Vưu vội đứng lên, đưa mắt xem, chỉ thấy một thanh niên trên sàn đấu võ khiêng mộc xà đi vào điểm cuối, ném xuống mặt đất, mặt không biến sắc, cũng không hề có giọt mồ hôi nào.

- Lấy ngựa đến.

Thanh niên kia lớn tiếng, chỉ thấy có người dắt một con ngựa tiến đến.

Gã lên ngựa, phóng ngựa trong sàn đấu võ, lúc trèo lên lúc ẩn thân, làm nhiều động tác trên lưng ngựa cùng một lúc, cho thấy kỹ thuật cưỡi ngựa siêu phàm.

- Sao lại thế này?

- Đô Giám, thằng nhãi này muốn thi qua ba ải.

- Hả?

Ngọc Doãn nghe vậy cũng không khỏi tò mò, chăm chú quan sát thanh niên kia.

Thanh niên kia cưỡi trong chốc lát mã, dường như không đã nghiền, liền ghìm ngựa, lớn tiếng:

- Lấy binh khí cho ta.

Vừa dứt lời, chỉ thấy hai người đàn ông ăn mặc như kẻ nhàn rỗi, mỗi người cầm một thanh đại chùy, bước nhanh đến trước ngựa.

Hai người đem đại chuỳ thả phịch xuống đất, khom người, thở dốc không ngừng.

Đó là một đôi chùy bạc Bát Lăng Mai Hoa Lượng, nhìn trọng lượng, chỉ sợ không dưới trăm cân. Thanh niên cũng không khách khí, ở trên ngựa cúi người khẽ vươn tay, đã xách hai thanh Mai Hoa Lượng Ngân chùy trong tay, chỉ thấy gã phóng ngựa như bay, song chùy trong tay tung bay, cao thấp vũ động, làm xung quanh vang lên những tiêng reo hò ủng hộ.

Ngọc Doãn nheo mắt, quay lại hỏi:

- Người này là ai?

- Bẩm Đô giám, người này tên là Hà Nguyên Khánh, là con cháu sa cơ thất thế bản địa.

Bình thường theo đám lưu manh dao du ở Tiến Kiều, nghe nói võ nghệ cao cường, khí lực hơn người, được xưng Hàng Châu mãnh hổ.

Ngọc Doãn ngẩn ra: Hà Nguyên Khánh, Tứ Mãnh Bát đại chùy sao?

Có điều Nhạc Vân một trong Tứ Mãnh Bát đại chùy nay mới sáu tuổi, theo lý mà nói, Hà Nguyên Khánh và Nhạc Vân hẳn là đồng lứa, sao lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa, hôm nay khảo hạch, chủ yếu là lấy người của Bàng Vạn Xuân.

Hà Nguyên Khánh hiển nhiên không nằm trong kế hoạch của Ngọc Doãn, hay là lại xảy ra sai lầm gì?

Trong lòng hắn đang cảm thấy kỳ quái, đã thấy Hà Nguyên Khánh kia trong những tiếng reo hò ủng hộ ghìm chặt chiến mã, hai tay chấp chùy, cũng không xuống ngựa, mà chỉ vào Ngọc Doãn đang đứng ở tướng đài, lớn tiếng:

- Đô giám chẳng ra gì kia thật quá khinh người. Ba ải này của ngươi bình thường thôi, chẳng là gì cả. Nếu ngươi khinh thường người Hàng Châu, có dám đấu một trận chiến với ta không.

Ta có khi nào khinh thường người Hàng Châu chứ?

Ngọc Doãn thầm ngạc nhiên, chăm chú nhìn Hà Nguyên Khánh.

Thằng nhãi này khí lực kinh người, nếu thương thế mình khỏi hẳn, có thể chiến một trận.

Nhưng hiện tại...

Có điều Hà Nguyên Khánh kia khiêu chiến, nếu Ngọc Doãn không ra ứng chiến thì sẽ không có uy tín, sau này sao chế ngự được mọi người.

Về phần Triệu Bất Vưu, thân thủ cũng không quá kém, nhưng đấu với Hà Nguyên Khánh, chỉ sợ phần thắng không lớn.

Ngọc Doãn cắn răng một cái, đang định mở miệng ứng chiến.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài viên môn có tiếng ngựa hí như rồng gầm, ngay sau đó một con vật cưỡi lao như bay đến, xông vào sàn đấu võ.

- Tiểu tử kia, muốn giao thủ với ca ca ta thì trước tiên phải qua đại thương trong tay ta đã.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-301)


<