Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 210

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 210: Triệu Bất Vưu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình!

Đạo lý này, trước khi Ngọc Doãn trọng sinh đã hiểu rất rõ ràng. Có điều trước kia tính cách bướng bỉnh khiến hắn không chịu cúi đầu, cho nên vô số cơ hội bị mất. Sau khi trọng sinh, tính cách bướng bỉnh vẫn như trước, nhưng trải qua sinh tử nên cách nhìn đối với nhiều chuyện đã nhạt đi, nên cũng biến báo đi vài phần. Cũng chính bởi vài phần biến báo kia mới làm cho hắn có thể sinh tồn đến lúc này.

Lê Đại Ẩn yên lặng nhìn Ngọc Doãn trước mặt, trong lòng cảm khái rất lâu.

Thân là chủ bộ Hàng Châu, ông hẳn phải là người của Lý Chuyết, nhưng trên thực tế, quan hệ giữa Lê Đại Ẩn và Lý Chuyết không đặc biệt hòa hợp. Tình huống của ông hơi tương tự Tiếu Khôn phủ Khai Phong, nhưng có chút bất đồng với Tiếu Khôn. Ông xuất thân tú tài, có địa vị xã hội nhất định, mấy đời nối tiếp nhau ở Hàng Châu cũng được coi là thương gia giàu có địa phương.

Cho nên, tầm nhìn của Lê Đại Ẩn đương nhiên không giống Tiếu Khôn xuất thân Áp Ti.

Hiệp nghị giữa ông và Bàng Vạn Xuân đã duy trì liên tục nhiều năm. Nhớ ngày đó, Bàng Vạn Xuân còn chưa tạo phản, cũng được coi là phú hộ Diêm Quan, hai người cũng học ở trong học viện, có tình bạn sâu sắc. Lúc trước khi quan phủ muốn thu thập Bàng Vạn Xuân, là do Lê Đại Ẩn âm thầm mật báo, nên Bàng Vạn Xuân mới may mắn thoát khỏi. Mà khi Phương Tịch tấn công thành Hàng Châu, cũng là Bàng Vạn Xuân âm thầm bảo vệ, nên cả nhà Lê Đại Ẩn mới tránh được một trận tai họa.

Cũng bởi vậy mà Lê Đại Ẩn vô cùng hiểu Bàng Vạn Xuân.

Thậm chí sau khi Phương Tịch thất bại, không lúc nào là ông không nghĩ cách tìm đường ra khác cho Bàng Vạn Xuân.

Không ngờ, không đợi ông nghĩ ra biện pháp thì Bàng Vạn Xuân đã tìm được phương pháp rồi.

Càng khiến ông cảm thấy kỳ quái là, đường ra của Bàng Vạn Xuân lại là người thanh niên trước mắt này. Tình hình Ngọc Doãn, Lê Đại Ẩn cũng không phải không biết. Một đồ tể bán thịt trong phố xá trong vòng một năm ngắn ngủi đã quật khởi, nay làm được vị trí Đô Giám Ứng Phụng Cục, bản thân còn có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ đặc sắc. Theo sự hiểu biết của Lê Đại Ẩn, hậu thuẫn cho Ngọc Doãn chỉ là Hoàng Thường, một Đại học sĩ Đoan Minh Điện, căn bản cũng không phải là chỗ dựa vững chắc có lực gì.

Nhưng càng như thế lại càng lộ ra sự quỷ dị trong đó.

Lúc Lê Đại Ẩn nhận lời mời của Ngọc Doãn đến tửu lầu bên Tây Hồ uống rượu, sự hiếu kỳ của Lê Đại Ẩn càng phát ra mãnh liệt.

- Hôm nay Ngọc Đô giám mời ta đến, không biết có gì chỉ giáo?

Ngọc Doãn cười ha hả, rót đầy chén rượu cho Lê Đại Ẩn:

- Lê chủ bộ, việc của ta, chắc không thể gạt được Lê chủ bộ, cho nên không định giấu diếm. Ta mời Lê chủ bộ đến là có một cuộc mua bán với Lê Chủ bộ. Vạn Xuân ca ca nói, Lê chủ bộ là một hảo hán, không biết Lê chủ bộ có gan làm hay không?

Đi thẳng vào vấn đề, lại chỉ ra quan hệ giữa mình và Bàng Vạn Xuân.

Mọi người cũng không rườm rà, ta đây có cuộc mua bán phiêu lưu, xem ngươi có can đảm hay không.

Lê Đại Ẩn xuất thân nhà thương gia giàu có, nên cực kỳ mẫn cảm với việc mua bán kinh doanh. Lá gan ông cũng rất lớn, nếu không sẽ không ngầm trợ giúp thủ hạ của Bàng Vạn Xuân, tiến hành an trí công việc hộ quán. Nghe Ngọc Doãn nói vậy, Lê Đại Ẩn trước tiên ngẩn ra, rồi chợt nở nụ cười quỷ dị. Xem ra, vị Ngọc Đô giám này cũng không phải loại dễ ăn được.

- Vậy phải xem cuộc mua bán của Ngọc đô giám như thế nào đã.

- Ta muốn mở Tây Vực thương lộ, liên thông với Tây Châu và Đông Nam.

- Tây Châu?

Lê Đại Ẩn hơi sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Ta nghe người ta nói, Tây Châu đang gặp chiến loạn. Dư nghiệt người Liêu tại Tây Châu và dân tộc Hồi Hột ở Tây Châu đang đánh nhau. Thời điểm này không biết Ngọc Đô Giám muốn mua bán gì?

Lê Đại Ẩn công danh tú tài, lại cam tâm làm chủ bộ Hàng Châu mười mấy năm.

Dụng ý này không chỉ là vì trong tay có một chút quyền lực, mà quan trọng hơn là, thân ở trong nha môn có thể nắm được nhiều thông tin trong tay.

Quan thương nhất thể, từ xưa đó là "Bất Nhị chi tuyển" của kinh thương Hoa Hạ.

Nếu không có chức quan bảo hộ, chuyện làm ăn kia dù làm được lớn đến mấy thì kết quả cũng khó thoát khỏi sự bại vong.

Lê gia Hàng Châu có thể sống yên trăm năm, đương nhiên là tinh thông ảo diệu bên trong. Từ thủy tổ Lê gia ngụ lại Hàng Châu đến nay, ít hoặc nhiều có liên hệ với quan phủ. Thủ đoạn khéo léo này đương nhiên người ngoài không biết được. Dù là lúc trước Chu Miễn mở triều đình nhỏ ở Đông Nam, làm hại Giang Nam, Lê gia cũng chỉ bị ảnh hưởng một chút nhưng lại không hề tổn thương nguyên khí.

Truy cứu nguyên nhân, là vì mạng lưới quan hệ trong quan phủ của bọn họ.

Ngọc Doãn nếu đã biết quan hệ giữa Lê Đại Ẩn và Bàng Vạn Xuân, thì sẽ không dò xét Lê gia.

Trước khi tới gặp Lê Đại Ẩn, hắn thông qua Cát Thanh và Bàng Vạn Xuân, biết rõ nền tảng của Lê gia.

Đô Giám Hàng Châu Quan Thắng mới đến nhậm chức, tạo cơ hội cho Ngọc Doãn, càng cải thiện được tình hình trước mắt của hắn. Mà nay Lý Chuyết đối mặt với thế gây sự bức người của Bàng Vạn Xuân thì vô cùng đau đầu, mà một lính tốt cũng không thể hiệu dụng cho y.

Quan Thắng nhậm chức sau ba ngày thì thu nạp binh mã Hàng Châu nhập doanh, không được tự tiện rời khỏi.

Tiếp theo, tất nhiên sẽ có những động tác lớn, giống như lời Quan Thắng nói, ông cần chỉnh đốn binh sự Hàng Châu.

Mà trước đó, Lý Chuyết căn bản không thể điều động binh mã.

Cho nên, y cũng không có tinh thần để đối phó với Ngọc Doãn, càng khiến cho Ngọc Doãn tự do nhiều hơn.

- Ha hả, nhưng theo ta được biết, chiến sự Tây Châu trên cơ bản đã bình ổn. Dư nghiệt nước Liêu kia được bộ tộc Uông Cổ và Tây Hạ giúp đỡ, đã hoàn toàn đuổi dân tộc Hồi Hột ra khỏi Tây Châu. Hơn nữa, người nước Liêu này được đồng tông Bát Lạp Sa Duyệntrợ giúp, thực lực lại tăng nhiều. Thái tử Tây Hạ đích thân lãnh binh đồn trú tại Sa Châu, kiềm chế người Hồi Hột cho người Liêu.

Thế cục Tây Châu đã rõ ràng, sao lại có chiến loạn chứ?

Lê Đại Ẩn nói:

-Nhưng dù vậy, thì có quan hệ gì với bọn ta... Chẳng lẽ nói, Ngọc Đô giám và người Liêu này...

Dù gì cũng là người lọc lõi quan trường, Lê Đại Ẩn rất nhanh cảm nhận được huyền cơ trong đó.

Ngọc Doãn cười, uống một ngụm rượu, dùng chiếc đũa gặp một miếng trứng tôm cho vào miệng, nở nụ cười thản nhiên.

Ý kia đã vô cùng rõ ràng.

Lê Đại Ẩn mỉm cười.

- Việc này cũng có chút thú vị... Có điều sự việc quan trọng, còn cần phải thảo luận với tộc nhân.

Nếu Ngọc Đô Giám thực sự có phương pháp như đã nói, thì việc mua bán này làm được. Chỉ có điều, Ngọc Đô Giám tặng việc mua bán tốt đẹp này cho Lê mỗ, khiến ta có chút hổ thẹn. Không biết Ngọc Đô Giám có chuyện gì khó khăn cần ta trợ giúp không? Mà dù không có cuộc mua bán này, chỉ dựa vào mặt mũi huynh đệ Vạn Xuân, ta cũng quả quyết không bàng quan đứng nhìn. Tuy nhiên, thân phận ta thấp kém, sợ cũng không giúp được nhiều lắm.

Ngọc Doãn gắp một miếng trứng tôm, đặt vào bát trước mặt Lê Đại Ẩn.

- Thiên hạ rộn ràng vì lợi ích mà đến, thiên hạ nhốn nháo vì danh mà đi... Lê chủ bộ hãy nhìn vô số những con thuyền đi lại trên Tây Hồ này, trong mắt Tiểu Ất, thì chỉ có hai con thuyền, một là "Lợi", một là "Dnah". Tiểu Ất được Quan gia sắc mệnh đến Hàng Châu làm quan. Nhưng đến Hàng Châu nhiều ngày, lại hết đường xoay xở, khó có thể thi triển ra quyền cước, không khỏi có chút phiền muộn.

Hôm nay mời Lê chủ bộ đến, còn muốn Lê chủ bộ mưu một kế sách cho ta.

Ngọc Doãn thân là Đô Giám Ứng Phụng Cục lại không một binh một tốt, thủy chung không thể làm việc lâu dài.

Lê Đại Ẩn sao không biết chỗ khó của Ngọc Doãn?

Sau khi nghe xong lời này, ông đã hiểu rõ ảo diệu bên trong, lập tức cười:

- Kỳ thật chuyện này cũng không khó khăn gì, nói vậy Lý tri châu không hiểu bản lĩnh của Ngọc Đô giám, cho nên mới làm cho Ngọc đô giám tĩnh dưỡng. Nếu Ngọc Đô Giám muốn làm chút việc, chỉ cần xuất ra thủ đoạn là được.

- Ha hả, cái khác Tiểu Ất không dám nói, nhưng thủ đoạn này cũng đã có một ít.

Có điều bất hanh không có môn hộ, ngay cả bản lĩnh thật của bản thân, Lý tri châu làm sao mà biết được? Cho nên mới muốn làm phiền Lê chủ bộ chỉ một con đường sáng cho Tiểu Ất.

Binh quyền!

Lê Đại Ẩn sao không hiểu Ngọc Doãn cầu thứ gì?

- Không biết Tiểu Ất muốn đi cửa nào?

- Ta nghe nói, Lê chủ bộ và vị sứ giả Tướng phủ kia có quen biết, chẳng biết có thể giới thiệu được không?

Sứ giả Tướng phủ?

Lê Đại Ẩn hơi nheo mắt lại, cách nhìn đối với Ngọc Doãn lập tức nâng cao lên nhiều.

Người này thật sự có đầu óc.

Lê Đại Ẩn thân là chủ bộ Hàng Châu, đích thật là có qua lại với Phan Thông do Thái Kinh phái tới. Thân là địa đầu xà Hàng Châu, đương nhiên Lê Đại Ẩn là nhân vật khôn khéo. Qua vài lần uống rượu với Phan Thông, đã ngấm ngầm chuẩn bị không ít bạc.

Quan hệ của hai người mặc dù không coi là sinh tử chi giao, nhưng ở trong mắt Phan Thông, cũng được coi là thân mật.

Cũng không biết Ngọc Doãn làm thế nào mà nghe ngóng được việc của Phan Thông, đương nhiên có thể nghĩ ra được Phan Thông, chắc hẳn có cao nhân chỉ điểm.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Lê Đại Ẩn có chút chờ mong đối với tương lai của Bàng Vạn Xuân.

Cũng không biết vị Ngọc đô giám trước mắt này đến cuối cùng có thể làm cho Vạn Xuân được gì không? Biết đâu chừng còn có thể có thành tựu lớn.

*****

Ngoài cửa sổ, mưa xuân gió thổi đập vào Hồng hạnh trắng trên bờ đê.

Trên mặt hồ xa xa, thuyền hoa như ẩn như hiện càng tăng thêm ý thơ say lòng người.

Gió xuân thổi đến làm du khach như say. Gió tháng hai không hề rét lạnh, ngược lại mang theo chút ấm áp làm say lòng người.

Lê Đại Ẩn trầm ngâm một lát, bưng chén rượu trước mặt lên kính Ngọc Doãn;

- Nếu Ngọc Đô Giám mở miệng, thì thử một lần có ngại gì đâu?

Nhưng không biết môn lộ Tây Châu của Ngọc Doãn rốt cuộc là như thế nào?

Ngọc Doãn cười, thò tay chấm rượu trong chén, rồi sau đó viết hai chữ lên mặt bàn: "Da Luật."

Lê Đại Ẩn sáng mắt lên, nhẹ nhàng xoa cằm.

- Vậy thì, đợi ta về thương nghị với tộc nhân, rồi sẽ bàn bạc với Ngọc Doãn sau.

***

Phàm là công việc không thể một lần là xong.

Lê Đại Ẩn sau khi hứa với Ngọc Doãn thì không có tin tức.

Mà Ngọc Doãn cũng không nóng nảy, càng không thúc giục, thậm chí cũng không chủ động liên lạc với Lê Đại Ẩn. Hàng ngày hắn vẫn ở trong nhà điều dưỡng sức khỏe, hoặc là dẫn theo Cát Thanh Trần Đông và Trương Trạch Đoan đi du ngoạn quanh Hàng Châu, cuộc sống trôi qua cũng rất thoải mái.

Dần dần, mọi người cũng biết sự tồn tại của Ngọc Doãn.

Trong chuyện này đương nhiên cũng có sự trợ giúp âm thầm của Lê Đại Ẩn, nhưng phần nhiều vẫn dựa vào tài cầm kỹ xuất thần nhập hóa của Ngọc Doãn khiến dân chúng thành Hàng Châu biết rõ. Cũng không biết là ai lắm miệng đã nghe ngóng được chuyện lúc trước của Ngọc Doãn ở trong thành Khai Phong, vì thế danh hiệu "Khai Phong đệ nhất Kê Cầm" nhanh chóng lan truyền ra, khiến vô số người đến viếng thăm.

Bởi vì cái gọi là lui tới không dân đen, nói cười có tri kỷ.

Nơi Ngọc Doãn ở tại Hàng Châu cũng không quá đơn sơ nên lập tức xe ngựa như nước, ngày nào cũng náo nhiệt không ngừng.

Mọi người bắt đầu quen thuộc Ngọc Doãn, cũng biết người này là đắc tội với quyền quý trong triều mà đến đây.

Người Hàng Châu tựa như rất yêu thích đối với danh sĩ nghèo túng đắc tội với quyền quý, thế cho nên cái tên "Tiểu Ất" bắt đầu lan truyền trong đường phố.

Mà Ngọc Doãn lại như không cảm thấy gì.

Việc hắn thích làm nhất là đi Lục Hòa Tự nói chuyện với Trí Hiền trưởng lão, càng làm cho rất nhiều người nảy sinh sự thích thú sâu sắc với hắn.

Nhoáng một cái đã qua mấy ngày.

Thời gian bất giác đã vào trung tuần tháng hai.

Trong thành Hàng Châu, lại truyền ra một tin tức, đường từ Hàng Châu đến Tô Châu hay gặp đạo phỉ tập kích, làm cho nhiều hộ thương không dám tùy tiện qua lại.

Tô Châu, Hàng Châu vốn là nhất thể thời Bắc Tống.

Sự liên lạc giữa hai tòa thành thị cực kỳ chặt chẽ.

Hàng hóa địa khu Đông Nam thông qua Tô Châu quay vòng Hàng Châu, rồi xuất ra phương Bắc.

Một khi giữa một trong hai tòa thành thị xảy ra vấn đề, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán vận chuyển của toàn bộ Bắc Tống.

Lý Chuyết đối với việc này cũng vô cùng đau đầu.

Y vài lần tới Đô Giám phủ, thúc giục Quan Thắng xuất binh tiêu diệt phỉ, nhưng đều bị Quan Thắng lấy lý do việc huấn luyện chỉnh đốn còn chưa xong, không thể tự tiện xuất binh để cự tuyệt. Lúc trước, sở dĩ Lý Chuyết không để tâm tới binh sự Ứng Phụng Cục, là bởi vì y nắm binh sự Hàng Châu trong tay. Nhưng hiện giờ binh sự đã bị Quan Thắng đoạt mất, còn dựa vào thủ đoạn lôi đình liên tiếp chém giết vài tên không nghe lời, xua đuổi gần ba trăm binh lính già yếu, đã lập đủ uy vọng trong quân.

Lý Chuyết muốn nhúng tay vào cũng vô cùng khó khăn.

Đã không có binh quyền, Lý Chuyết liền muốn đem binh sự Ứng Phụng Cục tổ kiến lại.

Nhưng binh lính chiêu mộ này huấn luyện và tác chiến đều cần có thời gian. Lý Chuyết lại là một người đọc sách, đối với chiến sự thì không hiểu biết. Trước kia, bên cạnh y còn có Tào Thành hỗ trợ, nhưng hiện tại thì sao, Tào Thành đã chết, giờ không còn ai để sử dụng nữa.

Hoa thạch cương đã trưng thu, cần phải nhanh chóng mang đến Đông Kinh.

Ngày sinh nhật thứ 80 của Thái Kinh sắp tới, Phan Thông vơ vét lễ vật cho lão ta đã xong cũng chuẩn bị khởi hành.

Các loại sự việc cùng xảy ra một lúc khiến Lý Chuyết cảm thấy sứt đầu mẻ trán, cộng thêm vị sứ giả tướng phủ kia tính tình còn vô cùng nóng nảy.

Sự việc Võ Tòng xử lý không tốt thì thôi, cùng lắm tùy tiện bắt một người khác về, thật giả lẫn lộn.

Nhưng lễ vật ngày sinh nhật, thật không có cách nào xuất ra thành Hàng Châu, thử hỏi Phan Thông làm sao không sốt ruột?

Khẩu khí nói năng của gã với Lý Chuyết càng ngày càng không khách khí, có nhiều lần gần như chỉ vào mũi Lý Chuyết mà thóa mạ.

Trong lòng Lý Chuyết cũng vô cùng uất ức.

Ai có thể nghĩ lại đột nhiên nhảy ra một Bàng Vạn Xuân.

Chỉ một người này đã khiến mọi chuyện bị quấy thành hỗn loạn, làm y cũng khó có thể ứng phó.

- Lý tri châu, trong vòng ba ngày nhất định phải lên đường.

Ngày sinh thần của Ân Tướng đã sắp đến, nếu những lễ vật này không thể đưa tới Khai Phong, đến lúc đó nếu như trách tội xuống, chỉ sợ ngươi ta cũng khó mà chịu trách nhiệm cho nổi.

Lý Chuyết chửi ầm trong lòng: Ngươi có bản lĩnh thì đi tìm Quan Thắng kia đi.

Cũng không phải ta không chịu xuất binh, mà là Quan Thắng chiếm cứ binh quyền, chậm chạp không chịu hành động. Chẳng phải vì Quan Thắng là Tiểu Thái tướng công cắt cử đến đó sao, bản thân ngươi cũng không dám trêu chọc vào. Ngươi chiêu chọc không được Quan Thắng, tới bức ta thì có ích gì chứ?

Nhưng ngoài mặt Lý Chuyết vẫn cười tươi:

- Ca ca không nên tức giận, cũng không phải hạ quan không chịu, mà thật sự là không điều động được binh mã tiêu diệt phỉ.

Lúc trước, khi y nói như này, Phan Thông cũng không quá thúc bách.

Nhưng lúc này đây, Phan Thông lại không chút khách khí:

- Lý tri châu đừng dối gạt ta. Ngươi không chỉ là Tri châu Hàng Châu, còn đảm nhiệm việc của Ứng Phụng Cục, binh sự trong Ứng Phụng Cục ngươi hiểu rõ nhất, căn bản là không thuộc quản lý của Đô Giám Hàng Châu đúng không?

- Việc này...

- Nếu ngươi thật sự có lòng làm việc vì Ân tướng, chắc hẳn có thể điều động binh mã Ứng Phụng Cục.

Hơn nữa, Hoa Thạch cương mà Quan gia cần cũng phải bắt đầu vận chuyển đưa đến Tô Châu, lại có trở ngại gì? Lý tri châu, hai chuyện này ngươi không thể để trì hoãn được. Nếu Quan gia bổ nhiệm Đô Giám Ứng Phụng cục, thì cũng phải có chút tác dụng mới được.

Đầu tiên là Lý Chuyết ngẩn ra, rồi chợt bừng tỉnh ngộ.

Ta đang nghĩ sao Phan Thông hôm nay thúc bách quá, hóa ra là có chuyện như vậy.

Đúng vậy, binh sự Ứng Phụng Cục đều là Đô Giám Ứng Phụng Cục phụ trách, Ngọc Doãn kia đến Hàng Châu ngày ngày du sơn ngoạn thủy, không làm việc đàng hoàng. Dựa vào cái gì hắn ta thảnh thơi như vậy? Rõ ràng là chuyện của hắn, lại khiến ta rơi vào tình huống khó xử?

Nghĩ đến đây, Lý Chuyết quyết định chắc chắn, liền có chủ ý.

- Nếu không có ca ca nhắc nhở, hạ quan suýt nữa đã quên việc này.

Vậy thì, hạ quan sẽ đi triệu kiến Ngọc Doãn, bảo hắn ít ngày nữa lãnh binh áp giải, đi tới Tô Châu.

Việc này coi như là gánh họa cho Lý Chuyết.

Ngọc Doãn ngươi áp giải hàng hóa đến Tô Châu là bổn phận của ngươi, ta cũng có thể tránh được phiền toái; nếu ngươi áp giải không đến nơi, đó là ngươi làm việc bất lợi. Đến lúc đó triều đình truy cứu, thì là vấn đề của Ngọc Tiểu Ất ngươi. Dù sao Ngọc Tiểu Ất ngươi mới là Đô Giám Ứng Phụng Cục, xảy ra việc không truy cứu ngươi thì truy cứu ai? Đến lúc đó ta có thể thu hồi binh quyền.

Quan Thắng kia cũng không thể nào cả đời trốn ở trong binh doanh luyện binh...

Chủ ý đã quyết, Lý Chuyết hành động cực nhanh.

Trước đây, binh phù Ứng Phụng Cục được y giữ như vật báu, nhưng hiện tại lại giống như củ khoai phỏng tay.

Nhưng y lại không nghĩ rằng người y phái đi tìm Ngọc Doãn lại trở về bẩm báo:

- Ngọc Đô Giám không ở trong nhà. Theo như người trong nhà nói hắn mời mấy vị danh sĩ thành Hàng Châu cùng mười mấy vị cô nương ở Vọng Tiêu Lâu chơi thuyền Tây Hồ, chẳng biết lúc nào mới về.

- Thằng nhãi này, sao có thể tiêu dao như thế?

Lý Chuyết nghe vậy giận tím mặt.

Nhưng Tây Hồ lúc này là thời điểm rất náo nhiệt, thuyền trên hồ vô số, biết tìm thế nào đây?

Nhưng không tìm được Ngọc Doãn thì không thể làm thủ tục giao binh phù, phiền toái này sẽ không buông bỏ được. Càng nghĩ Lý Chuyết càng sốt ruột, liền dẫn người đi thẳng đến Tây Hồ. Y đứng ở bên hồ tìm được một con thuyền hoa, rồi sau đó lên thuyền.

Lúc này cảnh đẹp.

Ánh nắng tươi sáng không quá gay gắt, chiếu lên người vô cùng dễ chịu.

Non sông tươi đẹp, đẹp không sao tả xiết.

Nếu như là ngày thường, Lý Chuyết chắc chắn vui vẻ thoải mái, nhưng hiện tại thì không còn chút tâm trạng nào.

Ngay lúc y đang gấp đến độ đi lại trên thuyền, chợt nghe xa xa có tiếng đàn du dương. Tiếng đàn kia cực kỳ dễ nghe, khiến người ta khen không dứt miệng.

Cũng có tiếng ca thánh thót như chuông bạc quanh quẩn phía chân trời.

- Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, tây hồ ca vũ kỷ thì hưu.

Noãn phong xuy đắc du nhân túy, trực bả hàng châu tác biện châu... Trực bả na hàng châu tố biện châu!

Đề nhà trạm Lâm An (Người dịch: Nam Trân)

Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu

Tây Hồ múa hát đến bao lâu?

Gió êm đã ngấm say lòng khách

Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu

Tiếng đàn du dương, tiếng ca dễ nghe.

Lý Chuyết liên tục đi lại trên boong thuyền, đưa mắt nhìn ra xa.

- Hình như là Tô Hành Thủ Vọng Tiên lâu...

Có tùy tùng nghe xong tiếng ca, không kìm nổi mở miệng nói.

Vọng Tiên lầu là một trong tửu lầu cực kỳ có danh tiếng trong thành Hàng Châu, tương tự như Phan lầu, Phong Nhạc lầu phủ Khai Phong.

Vị Tô Hành thủ kia cũng là một ca kỹ nổi tiếng của Hàng Châu, biệt hiệu là "Tiểu xướng bất thâu nữ phi vệ".

Nữ phi vệ, là danh hiệu của Lý Sư Sư. Nhưng không phải nói nàng võ nghệ cao cường, mà là nói nàng rất có hiệp khí. Ý tứ của những lời này, là nói giọng hát của vị Tô Hành thủ kia không bằng Lý Sư Sư, nhưng cũng là người tài.

*****

Tuy nhiên Lý Chuyết lại nhớ ra một chuyện khác.

Không phải nói Ngọc Doãn tìm ca cơ Vọng Tiên lâu du hồ sao?

Có thể ở tại thuyền hoa đó không?

- Mau đuổi theo cho ta.

Lý Chuyết không nói hai lời cho người đáp thuyền hoa.

Thời gian Phan Thông giao cho y quá gấp, chỉ ba ngày, Lý Chuyết cũng biết cái gọi là binh mã Ứng Phụng cục chỉ là vỏ bọc, không có một binh một tốt. Thời gian ba ngày đừng nói là áp giải, dù là chiêu đủ nhân sự cũng đều là phiền toái. Mấy năm nay Hàng Châu thật ra mưa thuận gió hòa, chỉ có trước đó loạn Phương Tịch nhưng cũng đã bình ổn, ít nhất vấn đề no ấm không lớn.

Nơi này không giống phương Bắc, đặc biệt là Tương Châu và những nơi khác, thiên tai không ngừng, cho nên việc chiêu mộ người sung túc.

Cho dù Lý Chuyết là Tri châu Hàng Châu cũng không nắm chắc trong vòng ba ngày sẽ mời chào đủ binh mã. Nếu như vậy thì hãy để Ngọc Doãn đau đầu đi. Dù sao Ngọc Tiểu Ất kia mới là Đô Giám Ứng Phụng Cục, loại chuyện này đương nhiên phải do hắn ta phụ trách.

- Xin hỏi Đô Giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu Ngọc Doãn có ở trên thuyền không?

Có tùy tùng đứng ở đầu thuyền lớn tiếng hỏi to, hơn nửa ngày mới nghe tiếng người say khướt trả lời:

- kẻ ngu ngốc nào quấy nhiễu nhã hứng của ta?

Nghe giọng nói là khẩu âm Khai Phong.

Tùy tùng lập tức giận giữ, lập tức đáp trả:

- Lý tri châu phủ Hàng Châu đang ở đây, Ngọc Doãn còn không ra nghênh đón?

- Vậy bảo hắn tự lên thuyền đi.

Người nọ trên thuyền cũng không khách khí dường như không coi Lý Chuyết ra gì.

Lý Chuyết lần này thật sự là bị chọc tức.

Y đường đường là tri châu Hàng Châu, không ngờ lại bị người ta nhục mạ như thế?

Ngọc Doãn kia cũng quá to gan, rõ ràng biết ta ở đây mà dám làm càn như thế?

Nếu không phải y nóng lòng giao binh phù cho Ngọc Doãn, thì Lý Chuyết đã phất tay áo bỏ đi rồi. Y cố nén cơn tức trong lòng, khoát tay nhảy lên thuyền hoa. Tùy tùng đứng ở trên thuyền liền đi theo Lý Chuyết hùng hổ lên thuyền hoa kia.

Thuyền hoa không rộng, cửa khoang đứng khoảng tám người đàn ông vạm vỡ.

Lý chuyết nhìn tám thanh niên to cao kia thì ngẩn ra.

Tám người này nhìn khí độ không tầm thường, toát lên khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh. Đứng bốn bên vừa đủ để người ta cảm thấy một áp lực khó hiểu. Lý Chuyết tuy rằng dẫn theo mười mấy tùy tùng, nhưng so sánh với những người này thì rõ ràng là kém xa. Mà quan trọng hơn là, mấy người đàn ông này đều mặc áo choàng vải bông màu đen, cách ăn mặc càng không phải là người bình thường có thể mặc. Hết thảy đủ cho thấy thân phận và lai lịch của bọn họ không phải bình thường.

Hơn nữa người lúc trước nói chuyện mang nặng khẩu âm Khai PHong khiến trong lòng Lý Chuyết run lên.

Đúng lúc này, Ngọc Doãn từ trong khoang thuyền đi ra.

- Sao Lý tri châu lại tới đây? Thứ cho Tiểu Ất không ra nghênh đón, thứ tội thứ tội.

- Ngươi thật biết phô trương, biết rõ Lý tri châu tới mà còn dám vô lễ như vậy.

Một gã tùy tùng bên cạnh Lý Chuyết lớn tiếng quát mắng:

- Mới vừa rồi tên ăn phân nào nói chuyện, mau lăn ra đây.

Trong lòng Lý Chuyết cả kinh, muốn ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Không đợi tùy tùng kia nói hết, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ bên ngoài cửa khoang thuyền đột nhiên tiến lên, một tay nhấc tùy tùng kia lên không nói hai lời ném xuồng lòng Tây Hồ. Dù là mùa xuân nhưng hồ nước vẫn lạnh băng, gã tùy tùng kia rơi vào trong nước thì la hét cứu mạng.

Người của Lý Chuyết ở trên thuyền đang định cứu người, chợt nghe có tiếng mũi tên rít gào chói tai.

Một mũi tiễn Kim linh áp chế Lý Chuyết ngồi trên boong thuyền hoa, Kim linh rung lên không ngừng.

- Xem có kẻ nào dám cứu hắn không.

Thanh âm vừa rồi mắng chửi Lý Chuyết lại vang lên:

- Tri Châu Hàng Châu này thật sự là giỏi dạy dỗ được lũ ác nô này nhỉ?

Vừa thấy Kim Linh tiễn, Lý Chuyết run lên.

Kim Linh tiễn này thật sự không phải dùng hoàng kim tạo thành, mà là dùng mạt kim bạch vũ, thuộc vật của Hoàng thất Đại Tống.

Trên thuyền có người của Hoàng thất?

Trong lòng Lý Chuyết lập tức nảy lên sự sợ hãi khó hiểu, bước lên trước một bước, hỏi:

- Hạ quan Lý Chuyết, không biết trên thuyền là vị hoàng tử nào?

Tùy tùng đi theo câm như hến.

Nếu lúc này mà không nhìn ra manh mối thì sao có thể làm việc ở quý phủ Tri châu được?

Ngọc Doãn bước lên trước hạ giọng nói:

- Lý tri châu, trên thuyền chính là Tần Vương, do nhất phòng của Cao Bình Quận công sinh ra, Hình Hầu Triệu Bất Vưu.

Tần Vương, đó là con trai của Thái tổ, Triệu Đức Phương Bát Hiền Vương trong Diễn nghĩa đời sau.

Triệu Đức Phương vốn là con trai thứ tư của Triệu Khuông Dận, sau đó được gia phong Sở Vương. Nguyên Niên Huy Tông Chính Hòa, được đổi danh hiệu là Tần Vương. Mà Cao Bình Quận công, chính là Triệu Duy Tự con trai cả của Triệu Đức Phương, từng đảm nhiệm Phòng Ngự Sử Hoài Châu, Hà Nội Hầu, Tiết Độ Quan Lưu Hậu Bảo Tĩnh Quân.

Hoàng đế của thời Bắc Tống, ngoại trừ Thái tổ ra, gần như tất cả đều là con cháu của Thái Tông Triệu Quang Nghĩa.

Nhưng tới Nam Tống, ngoại trừ Cao Tông Triệu Cấu ra, thì đều là hậu nhân của Thái tổ Triệu Khuông Dận.

Lý Chuyết sau khi nghe xong lai lịch người trên thuyền, quả tim thả lỏng xuống. Nếu chỉ là Triệu Bất Vưu, y không sợ hãi. Dù sao từ Thái Tông tới nay vẫn bị nhất mạch Thái Tổ vẫn áp chế, trên thực tế không có chút quyền lực gì.

Tuy nhiên, mặc dù là vậy, Triệu Bất Vưu cũng không phải là người mà một Tri châu Hàng Châu y có thể đắc tội.

Lý Chuyết vội vàng theo Ngọc Doãn vào thuyền hoa, lửa giận và ngạo khí trước đó sớm đã tan thành mây khói.

Y vốn định hùng hổ đến hỏi tội, sau đó cưỡng ép giao binh phù cho Ngọc Doãn, không để Ngọc Doãn có cơ hội phản bác. Nhưng hiện tại, có tôn thất ở đây, Lý Chuyết không dám tỏ biểu hiện gì, trong lòng thầm kêu khổ, nên làm thế nào đây?

Ngọc Doãn này cũng thật là cổ quái, rõ ràng là xuất thân đồ tể trong phố xá, nhưng tại sao lại có mạng lưới quan hệ như này?

Lúc trước nghe người ta nói hắn có mạng lưới quan hệ rộng ở phủ Khai Phong, còn liên quan chặt chẽ với Nha nội, sau lại không biết vì nguyên nhân gì mà đắc tội không ít người, mới đến Hàng Châu. Nghe nói sau lưng hắn tuy có Hoàng Thường Đại Học Sĩ Tiền Minh Điện, lại không nghĩ rằng còn qua lại với tôn thất. Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng rất bình thường. Nếu Ngọc Doãn hắn không có chỗ dựa vững chắc, sao có thể từ một đồ tể được bổ thân làm Văn Lâm Lang, còn làm tới võ quan bát phẩm.

Triệu Bất Vưu tuổi xấp xỉ Ngọc Doãn, tướng mạo hùng vũ.

Người cao 175cm, lại đặc biệt khôi ngô, cũng không phải là hạng người tay không trói gà không chặt.

Màu da cổ đồng, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng. Dưới cằm có hàm râu ngắn, đang dựa vào ngực một Lục Sự, ngà ngà say.

Cái gọi là một Lục Sự, chính là tên khác của kỹ nữ bán mình.

Thấy Lý Chuyết tiến vào, Triệu Bất Vưu không thèm để ý, chỉ trêu đùa kỹ nữ không đứng dậy đón tiếp.

Người này trong tôn thất cũng xem như là ngoại tộc.

Đọc sách không giỏi, nhưng giỏi võ nghệ, mặc dù lực không đến ngàn cân nhưng cũng có thể kéo được cường cung tam thạch.

Ngọc Doãn và Triệu Bất Vưu lúc trước không phải là quen thân, thậm chí chưa từng gặp nhau, nhưng Triệu Bất Vưu và Thái tử Triệu Hoàn quan hệ rất tốt, hơn nữa vô cùng yêu quý Hoang Thái tôn Triệu Kham. Sở dĩ gã đến Hàng Châu là do Hoàng Thái Tôn Triệu Kham nhờ vả.

Vốn Triệu Bất Vưu cũng không muốn nam hạ, mà định đi du ngoạn Hà Bắc.

Nhưng gã phát hiện không ngờ Triệu Kham lại giỏi phác pháp như vậy, hơn nữa kỹ thuật rõ ràng là được cao nhân chỉ điểm.

Hỏi ra mới biết Triệu Kham được Ngọc Doãn chỉ điểm.

Triệu Bất Vưu cũng chưa từng gặp Ngọc Doãn. Lại nghe nói Ngọc Doãn từng ở Khoát Hoạt Lâm giao tranh với Lã Chi Sĩ, sau đó còn chạy tới khiêu chiến Ngự Quyền Quán, cộng thêm một lần tụ hội nghe Nhu Phúc Đế Cơ Triệu Đa Phúc nhắc tới Ngọc Doãn thì càng thêm tò mò.

Triệu Kham nhờ gã tới thăm Ngọc Doãn, còn lén nói cho Triệu Bất Vưu biết đại hội thi đá cầu ở thành Khai Phong là do đề xuất của Ngọc Doãn.

Đá cầu, vốn là một trò chơi cực kỳ thịnh hành đời Tống.

Trải qua cải tiến quy tắc của Ngọc Doãn, đã dần dần trở thành hình thức ban đầu của bóng đá.

Đặc biệt Triệu Kham và Thập Bát di nương Chu Tuyền mở rộng, rốt cuộc cuối năm đã cử hành đại hội thi đá cầu tham dự ở phủ đệ Lục gia. Lục gia này quyền quý theo thứ tự là Hoàng Thái Tôn Triệu Kham đại diện Đông Cung Thái Tử, Cao Nghiêu Khanh đại diện cho Điện Tiền Đô Thái úy Cao Cầu; Thái tử phi Chu Tuyền đại diện cho Chu gia; Xu mật Viện Thái Du đại diện cho Thái gia, cùng với hai nhà quyền quý khác.

Lúc đại hội thi đấu, thậm chí đã kinh động đến Hoàng đế Huy Tông tới xem cuộc chiến.

Tuần san Thời Đại Đại Tống toàn bộ đều đưa tin, thậm chí còn đẩy ra một loại phức thức đánh bạc mới: xổ số đá cầu

Thông qua việc đoán kết quả trận đấu để tiến hành đánh bạc lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Thậm chí ngay cả Hoàng đế Huy Tông cũng tham dự trong đó, làm cả thành Khai Phong đã vượt qua một năm mới sung sướng và hưng phấn. Tuần San Thời Đại Đại Tống càng thông qua phương thức này trong thời gian ngắn ngủi bảy ngày đã thu về gần ba trăm ngàn quan, có thể thấy được trận đấu lúc ấy náo nhiệt bực nào.

Triệu Bất Vưu cũng là một người mê cái độ điên cuồng.

Sau lần đại hội thi đấu ấy, gã cũng nảy sinh ý thành lập một đội đá cầu, chuẩn bị năm sau tham gia đại hội thi đấu.

Gã tràn đầy hiếu kỳ với Ngọc Doãn cho nên lần này Triệu Kham nói vậy thì hứng trí chạy tới Hàng Châu tìm Ngọc Doãn thương lượng.

*****

Lý Chuyết đi vào chắp tay chào Triệu Bất Vưu rồi ngồi xuống một bên.

- Mới vừa rồi nghe Tô hành thủ tiểu xướng, không biết là ai sáng tác?

Địa vị Hành thủ ở Hàng Châu không thể bằng địa vị Hành thủ Khai Phong. Vị Tô Hành Thủ Vọng Tiên lầu kia cũng là một cô gái thiên kiều bá mỵ, nghe Lý Chuyết hỏi thì nào dám chậm trễ, vội đứng lên hồi đáp:

- Mới vừa rồi là nô hát, bài từ cũng là do Ngọc Đô Giám sáng tác, hơn nữa còn do Ngọc Đô Giám đánh đàn, càng thêm nhiều mầu sắc.

- Vọng Tiên Chân thật là có phước.

Không đợi Lý Chuyết mở miệng, chợt nghe Triệu Bất Vưu cười nói:

- Ngươi chắc không biết cầm kỹ của Tiểu Ất đã trở thành một câu chuyện được người trong thành Khai Phong truyền tụng, nếu những cô nương ở Đông Kinh biết Tiểu Ất hôm nay đánh đàn vì ngươi thì sẽ ghen tị đến mức nào.

- Ồ, Ngọc Đô giám lợi hại vậy sao?

Tô Vọng Tiên nghe vậy mắt đẹp lóng lánh tò mò nhìn Ngọc Doãn.

Triệu Bất Vưu cười nói:

- Năm vừa rồi Thượng Thính Hành Thủ thành Khai Phong cuối cùng rơi vào tay Từ Bà Tích Phan lầu.

Tuần san thời đại Đại Tống còn đặc biệt làm một chuyên san riêng, nói lần này Từ Bà Tích thắng được đều là nhờ Tiểu Ất trợ giúp. Nếu không phải Tiểu Ất sáng tác Mẫu Đơn Đình cho cô ta, thì sao có thể đạt được danh hiệu đó? Cô ấy còn nói, mặc dù là Thượng Thính hành thủ nhưng vẫn có một chuyện tiếc nuối đó là không được Tiểu Ất đánh đàn cho nàng. Không chỉ riêng Từ Bà Tích mà ngay cả Phùng Tranh ở lầu Phong Nhạc cũng nói, lần này Từ Bà Tích có thể thắng, bảy phần công lao là do Mẫu Đơn Đình của Tiểu Ất.

Tô Vọng Tiên nghe xong lộ vẻ kinh ngạc.

- Hóa ra Mẫu Đơn đình kia là Ngọc đô giám sáng tác ư? Nô thật có mắt mà như mù, thất kinh!

Mẫu đơn đình vừa diễn đã lan truyền khắp thành Khai Phong, từng bước lưu truyền cả ra bên ngoài. Đặc biệt kiểu hát và giọng hát mới mẻ của Mẫu Đơn đình càng khiến nhiều người khen ngợi. Hàng Châu là nơi Đông Nam đông đúc và giàu có đương nhiên cũng lan truyền tới.

Dù là Tô Vọng Tiên cũng từng hát vài lần.

Nhưng trước đó nàng không liên hệ Ngọc Doãn của Mẫu đơn đình và Ngọc Doãn Đô Giám Ứng Phụng Cục trước mắt này là một người.

Ánh mắt lại nhìn Ngọc Doãn đầy ý nhị.

Lý Chuyết ngồi một bên, cảm giác đầy xấu hổ.

Những lời Triệu Bất Vưu nói đã đem toàn bộ hào quang dẫn lên người Ngọc Doãn, làm cho Lý Chuyết cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi gì.

Lòng y tức giận nhưng lại không thể phát tác.

Chứ đừng nói còn có Triệu Bất Vưu ở đây, sao y dám vọng động.

Lập tức, Lý Chuyết ho khan một tiếng để thu hút ánh mắt mọi người lại mình.

-Ngọc Đô Giám, hôm nay Triệu hầu tiến đến, bản phủ vốn không nên nhiễu nhã hứng của ngươi. Tuy nhiên, ngươi dù sao cũng là Đô Giám Ứng Phụng Cục, trước đây ngươi không khỏe, hơn nữa mới đến, cho nên bản phủ chậm chạp không giao binh phù cho ngươi. Nay ngươi cũng đã tới Hàng Châu lâu ngày, chắc rằng đã hiểu nhiều hơn về tình hình Hàng Châu. Nếu không nhậm chức, về tình về lý đều có chút không đúng.

Y vừa dứt lời, Triệu Bất Vưu liền kinh ngạc nói:

- Tiểu Ất, ngươi đến Hàng Châu đã gần hai tháng, sao còn chưa nhận binh phù hả?

Một câu làm Lý Chuyết mặt đỏ tía tai.

Người ngồi trên thuyền không ai ngốc cả. Lý Chuyết Y không chịu giao ra binh phù, hơn nữa còn ngầm áp chế Ngọc Doãn, cũng không phải bí mật gì ở trong thành Hàng Châu.

Ngọc Doãn không chút để ý, khẽ mĩm cười nói:

- Lúc trước Tiểu Ất trên đường đến Hàng Châu bất chợt bị phong hàn, bệnh tình khá nghiêm trọng. Lý tri châu cũng là nghĩ cho bệnh tình của Tiểu Ất, cho nên mới chưa giao binh phù cho ta, ý tốt này, Tiểu Ất ghi nhớ trong lòng.

Chỉ có điều đến nay bệnh tình vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa theo ta được biết, binh sự Ứng Phụng Cục thùng rỗng kêu to, nay thật không có người nào. Nay ta mạo muội tiếp nhận, trong lòng thật sự lo lắng. Không biết Lý tri châu cho hạ quan thời gian bao lâu để chiêu mộ?

- Việc này...

Lý Chuyết không biết nên nói gì.

Triệu Bất Vưu ở đây, Ngọc Doãn liền đem tình huống Ứng Phụng Cục nói ra rõ ràng.

Nếu Lý Chuyết y nói thời gian "ba ngày", chỉ sợ lúc ấy Triệu Bất Vưu sẽ trở mặt. Tuy nói Triệu Bất Vưu là nhất mạch thái tổ, cũng không có thực quyền gì, nhưng dù sao cũng là tôn thất. Nếu chẳng may chuyện truyền đến Đông Kinh, Lý Chuyết y tham ô quân lương Ứng Phụng Cục rơi vào trong tai Quan gia vậy thì kế tiếp cái y sẽ đụng phải sẽ là cơn thịnh nộ của Quan gia.

Dù sao, Ứng Phụng Cục hiệu lực vì Quan gia.

Lý Chuyết làm Lĩnh Ứng phụng Cục Sự, lại tham ô binh quân lương, tức là tham ô tiền của Quan gia rồi.

Ngươi tham ô những cái khác, có lẽ Quan gia sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Nhưng ngươi tham ô tiền của Quan gia, sao Hoàng đế Huy Tông có thể bỏ qua?

Một câu của Ngọc Doãn đã giải vây cho Lý Chuyết, nhưng thật ra là dồn Lý Chuyết đến đường cùng.

Trong lòng y tức giận không ngừng.

Y nhìn thoáng qua Ngọc Doãn, cố ghìm cơn tức giận trong đầu lại:

- Ngọc Đô giám nói đùa, binh doanh Ứng Phụng Cục đã chọn xong, chỉ là do Ngọc Đô giám không khỏe nên mới chậm chạp chưa tiến hành chiêu mộ. Nhưng nếu nói là thùng rỗng kêu to thì hơi nghiêm trọng. Tất cả vật tư đều đã chỉnh đốn và sắp đặt đầy đủ hết rồi, chỉ đợi Ngọc Đô giám đến nhậm chức thôi là có thẻ bắt đầu chiêu mộ, huấn luyện.

Về thời gian, số Hoa Thạch cương của Quan gia sắp phải vận chuyển rồi, bản phủ thật sự không thể kéo dài nữa. Như vậy đi đợi Ngọc Đô giám nhậm chức xong, tất cả nhu cầu, bản phủ sẽ dốc hết lực Hàng Châu để trợ giúp, chỉ có điều cũng không kéo dài được lâu lắm.

Dốc hết lực Hàng Châu?

Đôi mắt Ngọc Doãn không khỏi híp lại.

Cái hắn muốn chính là những lời này của Lý Chuyết.

- Một khi đã như vậy, hạ quan đành phải lĩnh mệnh.

Có điều thời gian gấp gáp, dù là chiêu mộ hiệu dụng cũng khó huấn luyện thành quân, hơn nữa hạ quan nghe nói giữa Tô Châu Hàng Châu đạo phỉ hoành hành, chỉ sợ chiêu mộ rất khó khăn. Hơn nữa, chiêu mộ hiệu dụng Hàng Châu từ trước đã không thuận lợi, nếu muốn mau sớm thành quân thì cần số tiền lớn. Cái gọi là dưới trọng thưởng tất có dũng phu, không biết Lý tri châu thấy có tiện không?

Gã này thật đúng là không khách khí mà!

Lý Chuyết thầm mắng không ngừng trong lòng, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.

Sau khi thảo luận với Ngọc Doãn một lúc lâu, cuối cùng y nén đau mà đồng ý xuất năm nghìn quan trong kho phủ để Ngọc Doãn chiêu mộ hiệu dụng.

Đồng thời, Ngọc Doãn còn cò kè mặc cả tranh thủ mười ba ngàn quan phí dụng, còn chiếm được cả quyền mua đồ quân nhu.

Đây chính là một khối thịt béo, tuy rằng Lý Chuyết không muốn buông bỏ nhưng thấy Ngọc Doãn không muốn tiếp nhận binh phù, lại có Triệu Bất Vưu ở bên như hổ rình mồi, nên y đành phải nắm lỗ mũi mà đáp ứng.

Tốt nhất là ngươi bị Bàng Vạn Xuân xử lý đi!

Lý Chuyết vốn định dẫn Ngọc Doãn quay về rồi mới giao binh phù, nhưng Triệu Bất Vưu lại nói, thế sao được, cần phải giao ở ngay đây.

Rơi vào đường cùng, Lý Chuyết đành phải sai người trở về Hàng Châu phủ cầm binh phù Ứng Phụng Cục tới, ngay trước mặt Triệu Bất Vưu ký giao nhận công văn.

Tiếp đó, y chẳng còn tâm trạng đâu mà ở trên thuyền, liền thở phì phì rời khỏi.

Lý Chuyết vừa đi, tiếng sáo lại nổi lên.

Tô Vọng Tiên sử dụng hết tài năng cầu một lời khen ngợi từ Ngọc Doãn.

Phải biết rằng, nàng vẫn muốn đi Khai Phong giành danh tiếng, luận tài hát, luận tài nghệ, luận tướng mạo... Tô Vọng Tiên nàng không kém cỏi bất cứ kẻ nào nhưng bất hạnh hạnh không có môn lộ, chỉ có thể ở trong thành Hàng Châu hiến nghệ. Mới vừa rồi Triệu Bất Vưu đã nói, Ngọc Doãn có lực ảnh hưởng rất lớn trong Câu Lan ngõa xá tại Khai Phong, nếu được Ngọc Doãn khen một câu, là có thể có cơ hội đến Khai Phong.

Ngọc Doãn nghiễm nhiên trở thành Liễu Tam Biến chuyển kiếp!

Có điều Tô Vọng Tiên trổ hết tài năng, nhưng tâm tư Ngọc Doãn lại không đặt ở nơi này nữa.

- Tiểu Ất, Lý Chuyết vậy vội vã đem binh phù giao cho ngươi, ta thấy hắn chẳng có lòng tốt gì đâu.

Vẻ ngà say trên mặt Triệu Bất Vưu đã quét sạch, khẽ nói với Ngọc Doãn:

- Binh sự Ứng Phụng Cục là thùng rỗng kêu to, ngươi được binh phù, tương đương gánh vác trách nhiệm. Ta phỏng chừng, Lý Chuyết sẽ không cấp cho ngươi nhiều thời gian chiêu mộ luyện binh đâu. Đợi mệnh lệnh hắn phát ra, ngươi nhất định phải nghe lệnh làm việc. Đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra việc, chỉ sợ hắn sẽ đổ hết lên người ngươi.

Ngọc Doãn sau khi nghe xong lại mỉm cười.

- Triệu hầu nghĩ Tiểu Ất đến Hàng Châu này nhiều thời gian chỉ tĩnh dưỡng thôi sao.

- Hả?

- Nếu như chiêu mộ người bình thường, đích xác cần huấn luyện.

Nhưng lần này ta không nghĩ chiêu mộ hiệu dụng tầm thường. Trước đây Phương nghịch tàn sát bừa bãi Đông Nam, Hàng Châu cũng từng lâm vào khổ chiến. Mà nay trong thành lưu lại không ít hiệu dụng từng tham chiến lúc ấy. Sở dĩ Tiểu Ất yêu cầu nhiều quân lương với Lý Chuyết, chính là muốn chiêu mộ những người này.

Những người này từng giết người, đánh giặc, chỉ cần thêm chút thao luyện là có thể hình thành chiến lực, chẳng phải còn hơn những tân đinh sao?

Những "lão binh" mà Ngọc Doãn nói chính là thủ hạ của Bàng Vạn Xuân.

Cát Thanh đã đưa ra một đáp án cho Ngọc Doãn là sẽ có gần hai trăm người gia nhập binh doanh. Nói như vậy, sao không hơn việc chiêu mộ tân đinh chứ?

Đồng thời Vạn Xuân và Ngọc Doãn sớm đã có hiệp nghị, là ông ta sẽ đảm bảo giữa Tô Châu, Hàng Châu một đường thông suốt.

Hết thảy tất cả chỉ đợi Ngọc Doãn giành được binh quyền là cứ thế diễn, nhân tiện để Lý Chuyết tự mình mắc câu.

Triệu Bất Vưu nghe xong những lời này của Ngọc Doãn thì mắt sáng lên, đột nhiên nói:

- Tiểu Ất, ngươi cảm thấy ta có thể vào binh doanh ngươi làm việc được không?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<