← Hồi 264 | Hồi 266 → |
Buồng ngủ của Vương Phác trong khoang thuyền.
- Hầu gia.
Vương Phác đang nương theo cửa sổ dõi theo đội tàu Thủy sư của Thi Lang đi xa, bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến thanh âm lả lướt, trái tim của Vương Phác lập tức không tự chủ được nảy lên một chút, không cần quay đầu, chỉ nghe thanh âm này cũng biết là yêu nữ Liễu Khinh Yên đến đây, trước mắt Vương Phác không tự chủ được mà hiện lên thân thể mềm mại trắng bóng của Liễu Khinh Yên.
Xoay người lại, Liễu Khinh Yên đã linh hoạt tiến vào buồng ngủ, cửa buồng cũng bị nàng thuận tay đóng lại.
Yêu nữ này vừa mới tắm rửa qua, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, mái tóc mềm mại tựa như thác đổ xõa tung, rũ xuống đến tận thắt lưng, có vẻ phá lệ yêu mị động lòng người, trong không khí tràn ngập hương hoa hồng nhàn nhạt thơm ngát, trên người yêu nữ này mặc dù không giống Hương Phiến Trụy Nhi toát ra một mùi thơm cơ thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng mỗi lần tắm rửa đều thích rải cánh hoa hồng trong nước, dần dà, trên người cũng tản ra một hương thơm hoa hồng nhàn nhạt.
Vương Phác nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại của Liễu Khinh Yên.
Liễu Khinh Yên liền ưm một tiếng ngã ngồi nghiêng trên đùi Vương Phác.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Khinh Yên thoáng chốc nở rộ hai đóa hoa đào rạng rỡ, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Hô hấp của Vương Phác cũng bắt đầu dồn dập theo, thở hổn hển hỏi:
- Như Thị các nàng đâu rồi?
Liễu Khinh Yên mềm mại thở dốc đáp:
- Bốn người các nàng đang chơi mạt chược.
- Nàng tại sao không đi chơi hai vòng?
- Thiếp thân không phải là nhớ chàng sao.
- Đồ lẳng lơ, không phải mới hai canh giờ trước vừa cho nàng ăn no nê sao, nàng muốn hấp khô ta luôn à?
- Mới sẽ không đâu.
Liễu Khinh Yên thanh âm quyến rũ nói:
- Thiếp chính là Tố nữ nha, trên Tố Nữ Kinh có ghi chép, Tố nữ đấy... chính là dược vật tẩm bổ tráng dương tốt nhất thế gian đó, Lý lão cha không phải cũng có nói? Còn có Hầu gia chàng gần đây không phải cũng trở nên càng ngày càng lợi hại sao? Ngày trước chàng cũng chỉ có thể đối phó một mình Nộn Nương muội muội, hiện tại thì thế nào? Hiện tại chàng có thể khiến cho Như Thị muội tử, Bạch Môn muội tử, Nộn Nương muội tử cùng với Hương Phiến Trụy Nhi không xuống giường nổi kìa, hì hì.
- Chàng nha.
Liễu Khinh Yên nói xong lại duỗi thân đưa tới ngón tay ngọc nhẹ nhàng chọc chọc trán của Vương Phác, nói:
- Chàng thật nên cảm tạ thiếp mới đúng, nếu không phải thiếp là Tố nữ thể, Hầu gia chàng nhiều nữ nhân như vậy, chàng làm thế nào ứng phó hết được đây?
- Đồ lẳng lơ.
Vương Phác cười dâm nói:
- Muốn ta cảm tạ nàng thế nào đây?
Liễu Khinh Yên chớp chớp đôi mắt đẹp, hết sức mờ ám hỏi ngược lại:
- Chàng cứ nói đi?
Tế Ninh, hành dinh của Tổng binh.
Thời điểm Vương Phác đang cùng yêu nữ Liễu Như Yên phong lưu khoái hoạt, tâm phúc của hắn mãnh tướng Mặt Sẹo cũng không có nhàn rỗi, thằng nhãi Mặt Sẹo này tuy rằng ban ngày vừa mới bị thương, nhưng chút thương này căn bản không gây trở ngại cho y cùng với Kiều Nương, Hồng Hạnh chiến đấu kịch liệt trên giường, lúc này Mặt Sẹo đang ở hết trên người Kiều Nương đến Hồng Hạnh, dùng toàn thân khí lực điên cuồng va chạm nơi tư mật của Hồng Hạnh.
- Báo cáo!
Đang đến thời điểm trọng yếu, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm như sấm của Vương Hồ Tử.
Mặt Sẹo hơi run lên, cái mông tròn đầy vết thương đao tiễn lập tức bắt đầu co giật kịch liệt, Hồng Hạnh bị Mặt Sẹo xỏ xuyên toàn bộ nhất thời thét lên chói tai, cơ hồ bị Mặt Sẹo điên cuồng phun trào bắn phá đến ngất đi.
Sau một hồi khá lâu, Mặt Sẹo mới từ trong cơ thể Hồng Hạnh rút ra, lắc lắc dương vật vẫn chưa thỏa mãn kia, lúc này mới mặc quần vào, để lưng trần như vậy đi ra phòng ngủ.
Ngoài phòng ngủ, Vương Hồ Tử đứng thẳng như Tiêu thương, thấy Mặt Sẹo đi ra, vội vã giậm chân chào.
Mặt Sẹo vừa buộc dây lưng, vừa nói:
- Hồ Tử, có chuyện gì xảy ra?
Vương Hồ Tử giọng trầm trọng nói:
- Tướng quân, thám mã mới vừa hồi báo, trong hai mươi dặm thành Bắc Tế Ninh phát hiện đại đội kỵ binh Mông Cổ.
- Hả?
Sắc mặt Mặt Sẹo lập tức âm trầm xuống, hỏi:
- Có bao nhiêu kỵ binh?
Vương Hồ Tử nói:
- Khả năng có mười vạn!
- Mười vạn kỵ binh!?
Mặt Sẹo nghe vậy chấn động, vẻ sợ hãi nói:
- Ông trời ơi, xem ra lần này Thát tử Mông Cổ là toàn quân xuất động? Phỏng chừng đại quân Kiến Nô của Đa Nhĩ Cổn cũng sắp đến rồi! Thế này, ngươi đi bảo Hà Ma Tử, Ma Can bọn họ lập tức đi Bắc môn, lão tử mặc quần áo tử tế rồi lập tức chạy tới.
- Vâng!
Vương Hồ Tử đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Mặt Sẹo quay lại phòng ngủ, Kiều Nương cùng Hồng Hạnh ngay lập tức xúm lại, hai cỗ thân thể mê người trước sau dán sát vào Mặt Sẹo.
Hồng Hạnh lặng lẽ hỏi:
- Tướng quân, Thát tử Mông Cổ có phải lại muốn bắt đầu công thành hay không?
- Ừ.
Mặt Sẹo dùng sức vỗ vỗ cái mông của Hồng Hạnh, trầm giọng nói:
- Lần này Thát tử Mông Cổ đến đây không ít.
Kiều Nương sáp đến nhẹ nhàng chạm môi thơm hôn một cái lên mũi Mặt Sẹo, dịu dàng nói:
- Tướng quân, chàng cứ yên tâm, thiếp và Hồng Hạnh muội muội tuyệt sẽ không trở thành gánh nặng của chàng, Tướng quân chàng nếu thật sự chết trận, thiếp và Hồng Hạnh muội tử cũng tuyệt đối không sống một mình, sẽ theo chàng cùng đi xuống âm phủ lại làm phu thê.
- Nói bậy.
Mặt Sẹo bực tức nói:
- Kiến Nô có thể giết lão tử còn chưa có sinh ra đâu, hai người các nàng nghe cho kỹ, tương lai còn phải sinh con cho lão tử, cũng không thể chết loạn.
- Tướng quân.
Kiều Nương, Hồng Hạnh xúc động ôm Mặt Sẹo, dịu dàng nói:
- Đợi đánh trận xong, tỷ muội bọn thiếp liền sinh cho chàng hai tiểu tử mập mạp, được không?
- Tốt, quyết định vậy đi.
Mặt Sẹo cười ha ha nói:
- Không sinh được nhi tử lão tử bỏ các nàng đó, ha ha ha...
Hồng Hạnh cài xong khuy áo cuối cùng, Mặt Sẹo lúc này mới vuốt thẳng quân trang, xoay người nghênh ngang rời đi, phía sau Mặt Sẹo, Hồng Hạnh và Kiều Nương dõi theo bóng dáng nam nhân của các nàng rời đi, thẫn thờ...
Tế Ninh, thành lâu Bắc môn.
Mặt Sẹo trong vòng vây của hơn mười vệ binh nhanh chân đi lên thành lâu, Vương Hồ Tử, Ma Can và Hà Ma Tử còn có mười mấy Trung đội trưởng khẩn trương đi qua vây quanh, đều hướng Mặt Sẹo cúi chào, Mặt Sẹo khoát tay áo, trầm giọng hỏi:
- Thát tử Mông Cổ đến đâu rồi? Có tới ngoài thành chưa?
Vương Hồ Tử chỉ tay tới ngoài thành nói:
- Tướng quân ngài nhìn xem, đang ở đó kìa.
Mặt Sẹo nhìn theo hướng ngón tay Vương Hồ Tử chỉ, quả nhiên trông thấy ở ngoài mười dặm tụ tập đại đội kỵ binh Mông Cổ, đông nghìn nghịt cả một vùng, gần như bao trùm khắp cánh đồng hoang vu, ít nhất cũng phải có hai ba vạn người! Mặt Sẹo quan sát một hồi, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại hỏi Vương Hồ Tử:
- Hồ Tử ngươi không phải nói có mười vạn Thát tử Mông Cổ sao, thế nào ở đây chỉ mới có hai ba vạn người?
Vương Hồ Tử nói:
- Tướng quân, Thát tử Mông Cổ phân chia hạ trại tại bốn cửa thành, Tây môn, Nam môn, còn có ngoài Bắc môn nữa.
- Còn có chuyện này?
Giữa đôi lông mày Mặt Sẹo thoáng chốc nhíu chặt, giọng trầm trọng nói:
- Thát tử Mông Cổ từ khi nào cũng biết học thông minh?
Ma Can nói:
- Tướng quân, xem ra Thát tử Mông Cổ là muốn vây khốn chúng ta đến chết.
- Không giống lắm.
Mặt Sẹo lắc lắc đầu, nói:
- Tế Ninh bị vây, Hầu gia nhất định sẽ dẫn Trung Ương Quân chủ lực trong đêm chạy tới cứu viện, Thát tử Mông Cổ không thể nào không nghĩ ra được, theo đạo lý mà nói, Thát tử Mông Cổ hẳn là phải chừa lại một khe hở, trước hết để cho Trung Ương Quân của Hầu gia vào thành, sau đó lại vây kín tứ môn, như vậy mới hợp lẽ thường a.
Vương Hồ Tử nói:
- Hẳn là do thảm bại ngày hôm qua khiến cho Thát tử Mông Cổ thẹn quá hóa giận rồi, bọn họ muốn nhanh chân hơn Trung Ương Quân chủ lực của Hầu gia chạy tới trước đánh hạ Tế Ninh.
- Ừ...
Mặt Sẹo trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Lời Hồ Tử nói có chút đạo lý, mặc kệ Thát tử Mông Cổ có ý đồ này hay không, thành Tế Ninh tuyệt không thể mất được, như vậy, bắt đầu từ bây giờ phân công ra, Ma Can phụ trách Đông môn, Hà Ma Tử phụ trách Nam môn, Hồ Tử phụ trách Tây môn, Bắc môn do lão tử tự mình phụ trách.
- Vâng!
Ba người Ma Can ầm ầm đồng ý.
- Còn có.
Mặt Sẹo lại nói tiếp:
- Lần này Thát tử Mông Cổ người đông thế mạnh lại còn khí thế hung mãnh, chúng ta cũng không tất cất giấu, Hỏa thương đội hai ngàn thủ toàn bộ xuất động, chia làm bốn đội phân biệt gác tại tứ môn, lần này phải khiến cho lũ Thát tử Mông Cổ nếm thử chút lợi hại của Hỏa thương đội Trung Ương Quân chúng ta, làm cho bọn chúng đến thành hào cũng không cách nào tới gần được, hừ hừ!
Ma Can, Vương Hồ Tử, Hà Ma Tử lĩnh mệnh mà đi.
Một đêm này, Mặt Sẹo ngủ ngay trên thành lâu.
Ngày kế, Thát tử Mông Cổ cũng không lập tức phát động tiến công.
Thẳng đến rạng sáng ba ngày sau, Mặt Sẹo bỗng nhiên bị một hồi tiếng tù và sừng trâu trầm thấp làm bừng tỉnh, vội xoay người ngồi dậy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong tia nắng ban mai mỏng manh, ngoài Bắc môn Thát tử Mông Cổ đã bắt đầu bày trận, theo tiếng tù và sừng trâu trầm thấp, nhiều đội Thát tử binh từ trong đại doanh cuộn trào mãnh liệt mà ra, thời gian không đến một lát, trên cánh đồng bát ngát đã chật ních Thát tử binh.
Bỗng chốc, con ngươi Mặt Sẹo co rút kịch liệt, trong trận địa Thát tử không ngờ dựng lên mấy chục công thành xa!
Rất hiển nhiên, mấy ngày nay Thát tử binh cũng không có nhàn rỗi, mà là đốn củi chế tạo ra mấy chục công thành xa này.
Mấy chục công thành xa này chỉ là công thành xa thô sơ, dùng cây gỗ nối lại tạo thành một dàn giáo to lớn cao mười thước, trên nóc có treo lên cầu treo, có thể thả xuống phía trước, Thát tử binh có thể từ trong công thành xa chuyển hướng thang và cầu treo xông lên tường thành, bộ phận phía trước và hai bên công thành xa đều có đóng một vách chắn phẩm chất gỗ thô, đủ để ngăn cản xạ kích của Hỏa thương quân Minh.
Tuy nhiên, công thành xa này ít nhất cũng nặng mấy ngàn cân, binh lính Thát tử làm thế nào dời qua đến?
- Hắc... Hát... Hắc... Hát...
Trong mặt trận Thát tử vang lên từng đợt tiếng hô ra hiệu có tiết tấu, mấy chục công thành xa nặng nề bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.
Mặt Sẹo giật mình kinh hãi, mau mau cầm lên kính viễn vọng một lỗ ngưng thần nhìn kỹ, rốt cục thấy rõ, những Thát tử binh này không ngờ ở dưới đáy công thành xa nặng nề cố ý chèn rất nhiều khối gỗ thô tròn, sau đó lợi dụng sự lăn tròn của cây gỗ tròn đem công thành xa chậm rãi đẩy tới thành Tế Ninh, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng cao nhất cũng chỉ một canh giờ, mấy chục chiếc công thành xa này có thể tới gần đầu tường thành Tế Ninh.
Ngoài Bắc môn thành Tế Ninh, trên một sườn núi nhỏ.
Đa Đạc và Mãn Chu Tập Lễ đang cưỡi ngựa xem chiến, Mãn Chu Tập Lễ vẻ mặt nịnh hót nói:
- Không hổ là chủ tử, không ngờ có thể nghĩ ra độc cụ công thành xa độc đáo như vậy! Hỏa thương quân Minh tầm bắn có xa cũng không có biện pháp bắn thủng bản tường của vách trước và hai vách trái phải công thành xa, trừ phi quân Minh có Hồng Di đại pháo, bằng không bằng ba mươi công thành xa này bọn họ cũng chỉ có thể bó tay mà nhìn.
Đa Đạc mỉm cười, không nói, sắc mặt lại lộ ra một tia đắc ý khó có thể che giấu, ba mươi công thành xa này đích thật là tác phẩm đắc ý của gã, chẳng qua thứ đồ chơi này nguyên bản cũng không phải là Đa Đạc chế ra, Đa Đạc không thể nào nghĩ ra được loại công thành xa phức tạp như thế, lợi khí này chính là trong trận chiến Cẩm Châu năm đó Phạm Văn Trình tiến hiến cho Đa Nhĩ Cổn đấy, Đa Nhĩ Cổn lại dạy cho Đa Đạc.
Tuy nhiên, Đa Đạc cũng không cho rằng dựa vào ba mươi công thành xa này đã đủ để trợ giúp kỵ binh Mông Cổ xông lên đầu thành.
Trận chiến Cẩm Châu năm đó, dưới tay Đa Nhĩ Cổn có bốn vạn Bát Kỳ tinh nhuệ, lại được Phạm Văn Trình tiến hiến hơn trăm công thành xa, dưới tay Tổng binh Cẩm Châu Tổ Đại Bang cũng chỉ có hai ngàn tàn binh, hơn nữa hỏa dược của thủ quân đã toàn bộ hao hết, Hồng Di đại pháo vô cùng uy lực đã trở thành vật bài trí, nhưng Kiến Nô cuối cùng vẫn không thể đánh hạ thành trì.
Bên trong thành Tế Ninh có chừng năm ngàn quân Minh, mặc dù không có Hồng Di đại pháo, nhưng lại có Hỏa thương đội vài ngàn thủ, với lại đạn dược sung túc! Tướng thủ thành Tế Ninh là Mặt Sẹo chính là mãnh tướng tâm phúc của Vương Phác chinh chiến nhiều năm, cũng có thể xem như là một viên lão tướng đã trải qua trăm trận chiến trên sa trường, so với Tổ Đại Thọ tuyệt không kém hơn bao nhiêu.
Có tinh binh mãnh tướng như vậy trấn thủ, thành Tế Ninh sao có thể dễ dàng công chiếm như vậy?
Cũng may Đa Đạc không cần bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm đánh hạ Tế Ninh, gã chỉ cần bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm không tiếc bất kỳ giá nào mạnh mẽ tấn công khiến cho Mặt Sẹo bên trong thành Tế Ninh cảm thấy mệt mỏi rã rời, sau đó sinh ra nhận thức sai, rồi lại hướng Vương Phác cầu cứu, chỉ cần Mặt Sẹo cầu cứu với Vương Phác, mục đích của Đa Đạc thế là đạt được rồi.
Kết quả duy nhất Đa Đạc muốn chính là: Mặt Sẹo cầu viện Vương Phác!
Đầu thành Tế Ninh, vài tên Đại đội trưởng Trung Ương Quân tiến tới bên người Mặt Sẹo, một người trong đó chỉ vào công thành xa đang chậm rãi nhúc nhích tiến lên phía trước hỏi:
- Tướng quân, đó là thứ đồ vật quỷ quái gì?
- Đó là công thành xa.
Mặt Sẹo trầm giọng nói:
- Thát tử binh khả năng sẽ theo công thành xa trực tiếp xông lên đầu thành.
- Nghe ra cũng không tồi nha.
Tên Đại đội trưởng kia cười gằn nói:
- Chẳng qua lũ Thát tử binh này nếu thật cho rằng có những thứ đồ vật quỷ quái kia trong tay là có thể đánh hạ thành Tế Ninh, vậy bọn họ đã nắm chắc mười phần sai rồi.
- Nói rất hay.
Mặt Sẹo dùng sức nắm chặt song quyền, các khớp ngón tay mười ngón đồng loạt siết chặt nổ ra những tiếng rắc rắc rắc vang dội:
- Nếu chúng ta không có Hỏa thương và Long Vương pháo, công thành xa đích xác sẽ phải khiến cho chúng ta rất đau đầu, nhưng hiện tại nha... Ha hả, những đồ chơi này chỉ có thể trở thành ác mộng của quân đội Thát tử, chờ xem, lão tử muốn làm cho những công thành xa này trở thành bãi tha ma của ngàn ngàn vạn vạn binh lính Thát tử.
Ma Can nói:
- Tướng quân, xem ra Thát tử Mông Cổ là muốn vây khốn chúng ta đến chết.
- Không giống lắm.
Mặt Sẹo lắc lắc đầu, nói:
- Tế Ninh bị vây, Hầu gia nhất định sẽ dẫn Trung Ương Quân chủ lực trong đêm chạy tới cứu viện, Thát tử Mông Cổ không thể nào không nghĩ ra được, theo đạo lý mà nói, Thát tử Mông Cổ hẳn là phải chừa lại một khe hở, trước hết để cho Trung Ương Quân của Hầu gia vào thành, sau đó lại vây kín tứ môn, như vậy mới hợp lẽ thường a.
Vương Hồ Tử nói:
- Hẳn là do thảm bại ngày hôm qua khiến cho Thát tử Mông Cổ thẹn quá hóa giận rồi, bọn họ muốn nhanh chân hơn Trung Ương Quân chủ lực của Hầu gia chạy tới trước đánh hạ Tế Ninh.
- Ừ...
Mặt Sẹo trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Lời Hồ Tử nói có chút đạo lý, mặc kệ Thát tử Mông Cổ có ý đồ này hay không, thành Tế Ninh tuyệt không thể mất được, như vậy, bắt đầu từ bây giờ phân công ra, Ma Can phụ trách Đông môn, Hà Ma Tử phụ trách Nam môn, Hồ Tử phụ trách Tây môn, Bắc môn do lão tử tự mình phụ trách.
- Vâng!
Ba người Ma Can ầm ầm đồng ý.
- Còn có.
Mặt Sẹo lại nói tiếp:
- Lần này Thát tử Mông Cổ người đông thế mạnh lại còn khí thế hung mãnh, chúng ta cũng không tất cất giấu, Hỏa thương đội hai ngàn thủ toàn bộ xuất động, chia làm bốn đội phân biệt gác tại tứ môn, lần này phải khiến cho lũ Thát tử Mông Cổ nếm thử chút lợi hại của Hỏa thương đội Trung Ương Quân chúng ta, làm cho bọn chúng đến thành hào cũng không cách nào tới gần được, hừ hừ!
Ma Can, Vương Hồ Tử, Hà Ma Tử lĩnh mệnh mà đi.
Một đêm này, Mặt Sẹo ngủ ngay trên thành lâu.
Ngày kế, Thát tử Mông Cổ cũng không lập tức phát động tiến công.
Thẳng đến rạng sáng ba ngày sau, Mặt Sẹo bỗng nhiên bị một hồi tiếng tù và sừng trâu trầm thấp làm bừng tỉnh, vội xoay người ngồi dậy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong tia nắng ban mai mỏng manh, ngoài Bắc môn Thát tử Mông Cổ đã bắt đầu bày trận, theo tiếng tù và sừng trâu trầm thấp, nhiều đội Thát tử binh từ trong đại doanh cuộn trào mãnh liệt mà ra, thời gian không đến một lát, trên cánh đồng bát ngát đã chật ních Thát tử binh.
Bỗng chốc, con ngươi Mặt Sẹo co rút kịch liệt, trong trận địa Thát tử không ngờ dựng lên mấy chục công thành xa!
Rất hiển nhiên, mấy ngày nay Thát tử binh cũng không có nhàn rỗi, mà là đốn củi chế tạo ra mấy chục công thành xa này.
Mấy chục công thành xa này chỉ là công thành xa thô sơ, dùng cây gỗ nối lại tạo thành một dàn giáo to lớn cao mười thước, trên nóc có treo lên cầu treo, có thể thả xuống phía trước, Thát tử binh có thể từ trong công thành xa chuyển hướng thang và cầu treo xông lên tường thành, bộ phận phía trước và hai bên công thành xa đều có đóng một vách chắn phẩm chất gỗ thô, đủ để ngăn cản xạ kích của Hỏa thương quân Minh.
Tuy nhiên, công thành xa này ít nhất cũng nặng mấy ngàn cân, binh lính Thát tử làm thế nào dời qua đến?
- Hắc... Hát... Hắc... Hát... Trong mặt trận Thát tử vang lên từng đợt tiếng hô ra hiệu có tiết tấu, mấy chục công thành xa nặng nề bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.
Mặt Sẹo giật mình kinh hãi, mau mau cầm lên kính viễn vọng một lỗ ngưng thần nhìn kỹ, rốt cục thấy rõ, những Thát tử binh này không ngờ ở dưới đáy công thành xa nặng nề cố ý chèn rất nhiều khối gỗ thô tròn, sau đó lợi dụng sự lăn tròn của cây gỗ tròn đem công thành xa chậm rãi đẩy tới thành Tế Ninh, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng cao nhất cũng chỉ một canh giờ, mấy chục chiếc công thành xa này có thể tới gần đầu tường thành Tế Ninh.
Ngoài Bắc môn thành Tế Ninh, trên một sườn núi nhỏ.
Đa Đạc và Mãn Chu Tập Lễ đang cưỡi ngựa xem chiến, Mãn Chu Tập Lễ vẻ mặt nịnh hót nói:
- Không hổ là chủ tử, không ngờ có thể nghĩ ra độc cụ công thành xa độc đáo như vậy! Hỏa thương quân Minh tầm bắn có xa cũng không có biện pháp bắn thủng bản tường của vách trước và hai vách trái phải công thành xa, trừ phi quân Minh có Hồng Di đại pháo, bằng không bằng ba mươi công thành xa này bọn họ cũng chỉ có thể bó tay mà nhìn.
Đa Đạc mỉm cười, không nói, sắc mặt lại lộ ra một tia đắc ý khó có thể che giấu, ba mươi công thành xa này đích thật là tác phẩm đắc ý của gã, chẳng qua thứ đồ chơi này nguyên bản cũng không phải là Đa Đạc chế ra, Đa Đạc không thể nào nghĩ ra được loại công thành xa phức tạp như thế, lợi khí này chính là trong trận chiến Cẩm Châu năm đó Phạm Văn Trình tiến hiến cho Đa Nhĩ Cổn đấy, Đa Nhĩ Cổn lại dạy cho Đa Đạc.
Tuy nhiên, Đa Đạc cũng không cho rằng dựa vào ba mươi công thành xa này đã đủ để trợ giúp kỵ binh Mông Cổ xông lên đầu thành.
Trận chiến Cẩm Châu năm đó, dưới tay Đa Nhĩ Cổn có bốn vạn Bát Kỳ tinh nhuệ, lại được Phạm Văn Trình tiến hiến hơn trăm công thành xa, dưới tay Tổng binh Cẩm Châu Tổ Đại Bang cũng chỉ có hai ngàn tàn binh, hơn nữa hỏa dược của thủ quân đã toàn bộ hao hết, Hồng Di đại pháo vô cùng uy lực đã trở thành vật bài trí, nhưng Kiến Nô cuối cùng vẫn không thể đánh hạ thành trì.
Bên trong thành Tế Ninh có chừng năm ngàn quân Minh, mặc dù không có Hồng Di đại pháo, nhưng lại có Hỏa thương đội vài ngàn thủ, với lại đạn dược sung túc! Tướng thủ thành Tế Ninh là Mặt Sẹo chính là mãnh tướng tâm phúc của Vương Phác chinh chiến nhiều năm, cũng có thể xem như là một viên lão tướng đã trải qua trăm trận chiến trên sa trường, so với Tổ Đại Thọ tuyệt không kém hơn bao nhiêu.
Có tinh binh mãnh tướng như vậy trấn thủ, thành Tế Ninh sao có thể dễ dàng công chiếm như vậy?
Cũng may Đa Đạc không cần bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm đánh hạ Tế Ninh, gã chỉ cần bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm không tiếc bất kỳ giá nào mạnh mẽ tấn công khiến cho Mặt Sẹo bên trong thành Tế Ninh cảm thấy mệt mỏi rã rời, sau đó sinh ra nhận thức sai, rồi lại hướng Vương Phác cầu cứu, chỉ cần Mặt Sẹo cầu cứu với Vương Phác, mục đích của Đa Đạc thế là đạt được rồi.
Kết quả duy nhất Đa Đạc muốn chính là: Mặt Sẹo cầu viện Vương Phác!
Đầu thành Tế Ninh, vài tên Đại đội trưởng Trung Ương Quân tiến tới bên người Mặt Sẹo, một người trong đó chỉ vào công thành xa đang chậm rãi nhúc nhích tiến lên phía trước hỏi:
- Tướng quân, đó là thứ đồ vật quỷ quái gì?
- Đó là công thành xa.
Mặt Sẹo trầm giọng nói:
- Thát tử binh khả năng sẽ theo công thành xa trực tiếp xông lên đầu thành.
- Nghe ra cũng không tồi nha.
Tên Đại đội trưởng kia cười gằn nói:
- Chẳng qua lũ Thát tử binh này nếu thật cho rằng có những thứ đồ vật quỷ quái kia trong tay là có thể đánh hạ thành Tế Ninh, vậy bọn họ đã nắm chắc mười phần sai rồi.
- Nói rất hay.
Mặt Sẹo dùng sức nắm chặt song quyền, các khớp ngón tay mười ngón đồng loạt siết chặt nổ ra những tiếng rắc rắc rắc vang dội:
- Nếu chúng ta không có Hỏa thương và Long Vương pháo, công thành xa đích xác sẽ phải khiến cho chúng ta rất đau đầu, nhưng hiện tại nha... Ha hả, những đồ chơi này chỉ có thể trở thành ác mộng của quân đội Thát tử, chờ xem, lão tử muốn làm cho những công thành xa này trở thành bãi tha ma của ngàn ngàn vạn vạn binh lính Thát tử.
← Hồi 264 | Hồi 266 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác