← Hồi 249 | Hồi 251 → |
Chém xong hai trăm tám mươi mốt tử tù, lại có ba xe tù từ từ chạy vào pháp trường.
Trong ba xe tù nhốt Cao Hoằng Đồ, Phạm Văn Trình và Lộ vương Chu Thường Phương, sắc mặt ba người xám như tro tàn, mắt dại đi, mặt đờ dẫn, nhất là Chu Thường Phương, đã sợ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Xe tù dừng lại bên cạnh đài hành hình. Sáu tên nha dịch bước tới mở xe tù ra, đưa ba phạm nhân đến băng ghế hành hình cột chặt lại. Ba phạm nhân bị cố định thành hình chữ đại (大), hai tay hai chân bị tách ra, bị mạnh mẽ cố định lại.
Dân chúng vây xem chợt thở mạnh, ba tên đao phủ thủ cầm yêu đao sắc bén sải bước lên đài hành hình, ba tên đao phủ thủ này cũng đã tương đối lớn tuổi, mặt người nào cũng lạnh lùng ác nghiệt. Chặt người thành "người heo" là một kỹ thuật khó, không có sự kiên quyết và một chút kinh nghiệm thì sẽ không thể làm được.
Ngoài ba tên đao phủ thủ, còn có sáu thầy lang mang theo hòm thuốc, chờ sẵn dưới đài hành hình.
Giám trảm quan Cù Thức Tỷ khẽ vuốt cằm, sư gia đứng nghiêm trước đài hắng giọng quát lên:
- Đã đến giờ, hành hình!
- Soạt soạt soạt soạt!
Ba tên đao phủ thủ đồng thời vung đao.
Sau bốn nhát đao gọn gàng, tứ chi của ba phạm nhân đã bị chém tận gốc, máu huyết bắn tung tóe, trên đài hành hình lập tức vang lên tiếng kêu thét thảm thiết, rất nhiều người nhát gan vội nhắm mắt lại hoặc quay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng đáng sợ này. Sáu thầy lang dưới đài mang hòm thuốc chạy nhanh lên đài hành hình, bắt đầu khẩn cấp tiến hành cứu trị cho phạm nhân.
Trong đám người vây quanh xem ngoài pháp trường, có người cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Đây là phạm nhân, vì sao còn cứu trị cho họ?
- Mấy người không hiểu chuyện rồi.
Một tên tú tài đắc ý nói:
- Người heo là cực hình tàn khốc nhất trong thiên hạ, tương truyền do Lữ Hậu vì trả thù Thích phu nhân mà sáng chế ra. Chặt bỏ tay chân chỉ là bước đầu tiên mà thôi, kế tiếp còn phải khoét hai mắt phạm nhân, cắt lưỡi, hủy giọng nói, cuối cùng dùng thiếc đổ vào lỗ tai phạm nhân, khiến họ không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói, nhưng cũng sẽ không chết ngay. Bây giờ chỉ mới thực hiện bước đầu tiên, nếu không khẩn cấp cứu trị cho họ, họ sẽ chết vì mất máu, làm sao thực hiện thành công người heo?
- Trời ơi, tội nghiệp như vậy sao?
- Thế này thì quá thảm!
- Bọn họ phạm tội gì mà phải chịu cực hình như vậy?
- Không thấy bố cáo viết gì sao? Là phản quốc theo địch!
Dân chúng bàn tán xôn xao, lúc này thầy lang trên đài hành hình đã băng bó cầm máu xong cho phạm nhân, lại có sáu tên nha dịch mang ba cái vò lớn lên đài hành hình, nâng ba phạm nhân chỉ còn lại đầu và khúc mình nhét vào vò, chỉ để ló cái đầu lên, vô lực gục xuống mép vò.
Đao phủ thủ rót thuốc phá hủy cổ họng của phạm nhân, lại dùng dao nhọn khoét mắt, cắt lưỡi, cuối cùng đổ thiếc nóng chảy vào tai phạm nhân, bít lại. Làm xong tất cả các bước, thế là đã hoàn thành việc tạo người heo. (Kinh quá!)
- Cheng!
Sau tiếng chiêng, một tên nha dịch tốt giọng lên đài hành hình, hét lớn:
- Các hương thân, các ngươi cũng đã nhìn thấy, đây gọi là người heo! Chặt tay chân, móc mắt, bít lỗ tai, hủy giọng nói, để phạm nhân không thể nhìn, không thể nói, không thể nghe, sống không bằng chết...
Dân chúng vây xem hít vào một hơi dài.
Nha dịch lại nói:
- Tuy nhiên mọi người không cần phải sợ, mặc dù người heo đáng sợ, nhưng chỉ dùng để trừng trị bọn phản quốc, chỉ cần mọi người không phản quốc, không phản bội dân tộc, thì tuyệt đối sẽ không bị quan phủ chém thành người heo, chỉ có lũ súc sinh vô liêm sỉ, quên gốc quên nguồn, bán nước cầu vinh, cam tâm làm nô tài cho ngoại tộc man di, mới bị biến thành người heo!
Nha môn Binh bộ, đại đường.
Sử Khả Pháp dùng một vuông vải đỏ gói kỹ đại ấn "Binh bộ Thượng thư", rồi trịnh trọng đặt trên bàn, cuối cùng đưa mắt ngắm nhìn đại đường Binh bộ quen thuộc, trong mắt khó tránh khỏi hiện lên vẻ chán nản. Các quan viên Binh bộ như tả thị lang, hữu thị lang, viên ngoại lang, chủ sự đều lộ vẻ âu sầu.
Mặc dù đa số những quan viên Binh bộ này cũng là người của đảng Đông Lâm, nhưng ai cũng có lương tâm, Sử Khả Pháp là một thanh quan chân chính, cho dù ông ta không hòa hợp với Tôn Truyền Đình và Vương Phác, nhưng cũng vẫn được những quan viên này tôn kính.
Một chủ sự buồn bã hỏi;
- Đại nhân, ngài thật sự muốn từ quan sao?
Sử Khả Pháp có chút cô đơn, gật gật đầu, không nói.
Giờ phút này, trong lòng Sử Khả Pháp đầy khổ sở, cũng không phải do Vương Phác mượn tay ông ta giết chết phe nhóm gần ba trăm người của Cao Hoằng Đồ, mà là bởi vì phe Tôn Truyền Đình và Vương Phác đã hoàn toàn nắm giữ triều chính, ngay cả hoàng đế Long Vũ cũng trở thành con rối trong tay hai người. Mặc dù Sử Khả Pháp có khuynh hướng Tâm học (1), chủ trương hạn chế quân quyền, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho sự lộng quyền của Tôn Truyền Đình và Vương Phác.
Sử Khả Pháp không muốn thông đồng làm bậy với bọn Vương Phác, nên lựa chọn từ quan rút lui, không mưu cầu địa vị, không mong làm được chuyện lớn, chỉ muốn rời khỏi triều đình, Tôn Truyền Đình và Vương Phác có bày trò gì, cũng không liên quan tới ông ta.
Trong lòng đã định, Sử Khả Pháp vái chào các quan viên Binh bộ, lạnh nhạt nói:
- Các vị, xin từ biệt.
Dứt lời, Sử Khả Pháp không nhìn mọi người, xoay người rời đi.
Vừa lúc đó, dưới bậc thềm rộng bên ngoài đại đường Binh bộ chợt một bóng người xuất hiện, khi thấy rõ người đó, Sử Khả Pháp không khỏi ngạc nhiên, dừng chân lại. Các quan viên sau lưng Sử Khả Pháp cũng hết sức ngạc nhiên, bởi vì người đang đi lên bậc thềm, không ngờ là Vương Phác.
Vương Phác vung tay lên, hai gã vệ binh đã sải bước lên trước, mỗi người cầm một trục cuộn giấy, giơ cao lên khỏi đỉnh đầu, rồi kéo sợi dây đỏ buộc cuộn giấy, cả cuộn giấy liền bung ra, lộ ra một bức câu đối: "Sử giám lưu danh, chân khả pháp; hồng ân hạo đãng phản thành cừu".
Nhất thời, đám quan viên Binh bộ không hiểu, nhưng Sử Khả Pháp vừa thoáng nhìn qua đã hiểu ý của câu đối này.
Vế đầu câu đối này chỉ Sử Khả Pháp, vế sau chỉ Hồng Thừa Trù, Hồng Thừa Trù vốn là trọng thần được hoàng đế Sùng Trinh coi trọng nhất, nhưng cuối cùng y đã đầu hàng Kiến Nô, làm một tên Hán gian chó săn.
Vương Phác đưa đôi câu đối này cho Sử Khả Pháp, ý tứ rất rõ ràng, đó là hắn vô cùng căm hận Hồng Thừa Trù bán nước cầu vinh, đồng thời cũng xác định rõ Sử Khả Pháp không giống với Hồng Thừa Trù, câu "Sử giám lưu danh chân khả pháp", hoàn toàn biểu lộ sự tán thưởng của hắn đối với khí tiết của Sử Khả Pháp.
Nhất thời Sử Khả Pháp không hiểu Vương Phác làm như vậy là có ý gì, chắp tay nói:
- Hầu gia...
Vương Phác đưa tay ngăn Sử Khả Pháp, đưa mắt nhìn các quan viên Binh bộ đứng phía sau, nói:
- Các vị đại nhân có thể tạm thời tránh đi một lúc?
Tổng đốc Ngũ tỉnh Tĩnh Nam hầu lên tiếng, các quan viên không dám chậm trễ, vội vàng lui ra khỏi đại đường.
(1) Tâm học: một học phái Nho học của Trung Quốc, bắt đầu từ Mạnh Tử, có địa vị ngang hàng với Lý học của Chu Hi, hai thường tranh luận vì bất đồng ý kiến.
*****
Lúc này Vương Phác mới hỏi Sử Khả Pháp:
- Vì sao Sử đại nhân muốn từ quan?
Sử Khả Pháp im lặng.
Vương Phác lạnh nhạt nói:
- Không muốn thông đồng làm bậy với bọn ta?
Sử Khả Pháp bĩu môi, vẫn không lên tiếng.
Vương Phác chỉ vào đôi câu đối trên tay vệ binh, hỏi:
- Sử đại nhân, ngài biết tại sao bổn hầu muốn tặng cho ngài câu đố này không?
Không đợi Sử Khả Pháp trả lời, Vương Phác lại nói tiếp:
- Bởi vì ngài là người có khí tiết nhất trong số các quan viên Đại Minh! Sử đại nhân cũng không mua danh chuộc tiếng, cũng không kết bè kết cánh, cũng không tham ô trái pháp luật, cũng không vì việc riêng mà mà làm việc bất hợp pháp, cũng không quỳ gối trước quyền quý, Hải Cương Phong được hoàng đế Gia Tĩnh khen là "thần kiếm" của Đại Minh cũng không hơn được ngài.
Sử Khả Pháp chắp tay, cau mày nói:
- Hầu gia quá khen.
Vương Phác đổi giọng, lại nói:
- Nhất định trong lòng Sử đại nhân mắng ta là kẻ quyền nịnh, có phải thế không?
Lần này Sử Khả Pháp không né tránh, lãnh đạm nói;
- Chẳng lẽ không không đúng sao?
Mặt hơi sa sầm, Vương Phác trầm giọng nói:
- Như vậy Sử đại nhân lại càng không nên từ quan, nếu bổn hầu là gian nịnh, ngài nên kiên trì ở lại trong triều đình, tiếp tục tranh đấu với bổn hầu. Hải Cương Phong triều Gia Tĩnh chỉ là một huỵên lệnh thất phẩm nho nhỏ, nhưng không cúi đầu trước Nội các Thủ phụ Nghiêm Tung, chẳng lẽ Sử đại nhân đường đường là Binh bộ Thượng thư, lại không bằng một huyện lệnh thất phẩm?
Sử Khả Pháp hơi biến sắc, câu nói của Vương Phác đã thức tỉnh ông ta.
Đúng vậy, nếu như ngay cả ông ta cũng rời khỏi triều đình, chẳng phải cả triều Đại Minh sẽ mặc cho Tôn Truyền Đình và Vương Phác tùy ý muốn làm xằng, làm bậy gì cũng được, sau này còn có ai dám tranh biện với bọn họ? Ông ta chỉ muốn không thông đồng làm bậy với Tôn Truyền Đình và Vương Phác nhưng lại quên mất là còn phải chống lại hai người bọn họ.
- Hầu gia!
Sử Khả Pháp nói:
- Tại sao ngài nói những lời này với hạ quan?
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Bởi vì bổn hầu kính trọng ngài là thanh quan chân chính!
Sử Khả Pháp nói:
- Hầu gia, vì lời nói hôm nay, ngài sẽ phải trả một giá đắt, ngài đã giữ lại một người không nên giữ lại.
- Thì sao?
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Bổn hầu sẽ chống mắt chờ xem.
Dứt lời, Vương Phác liền quay người, nghênh ngang rời đi.
Sử Khả Pháp rời mắt khỏi bóng lưng của Vương Phác, nhìn câu đối trong tay vệ binh, cao giọng nói:
- Hầu gia, hạ quan sẽ bồi chắc đôi câu đối này, rồi treo ở đại đường Binh bộ!
Điện Văn Hoa.
Tiền Khiêm Ích chợt hỏi Tôn Truyền Đình:
- Tôn các lão, môn hạ nghe nói Hầu gia cố ý giữ Sử Khả Pháp lại?
- Ừ.
Tôn Truyền Đình nói:
- Đúng là có chuyện đó.
- Ài!
Tiền Khiêm Ích thở dài, lắc đầu nói:
- Hầu gia thiếu suy nghĩ rồi, tính tình Sử Khả Pháp vừa đáng ghét vừa cứng đầu cứng cổ, hắn vốn không phải người một đường với chúng ta, giữ hắn lại trong triều chỉ làm chúng ta không thoải mái, chi bằng theo ý hắn, để hắn từ quan cho rồi.
Tôn Truyền Đình cười ha hả, nói:
- Tiền các lão, giữ Sử Khả Pháp lại cũng không phải là không có ích, ít nhất khi chúng ta phạm sai lầm còn có người có thể nhắc nhở chúng ta, hơn nữa Sử Khả Pháp không kết bè phái, không vì tình riêng mà làm điều trái luật pháp, chúng ta vừa tránh được việc tranh giành bè phái hao tổn sức lực, vừa có người có thể nhắc nhở chúng ta bất cứ lúc nào, không tệ, không tệ! Ha ha!
Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí đành cười xòa phụ họa.
Hành dinh tổng đốc.
Giáo sĩ John nhiệt tình ôm lấy Vương Phác, cười nói:
- Ngài Tổng đốc tôn kính, nếu không phải hôm nay nhận được chiếu lệnh của ngài, ta đã nghĩ là ngài quên chúng ta rồi.
- Ha ha ha, Johan thân mến, sao lại thế được.
Vương Phác thân thiết vỗ vai Johan, cười to nói:
- Ngươi vốn là khách nhân tôn quý nhất của ta, tuy nhiên gần đây công việc quá nhiều, đến mức bổn đốc không thở nổi. May là bây giờ đã đến giai đoạn cuối cùng, có thể nhàn hạ được một chút.
Johan mỉm cười nói:
- Ngài tổng đốc quyền cao chức trọng, đúng là trăm công nghìn việc.
Vương Phác lại dùng tiếng Anh chào hỏi ba mươi mấy tín đồ Thiên chúa giáo do John dẫn tới:
- Các tiên sinh tôn kính, mời ngồi.
Chờ ba mươi mấy giáo đồ ngồi xuống, Johan mới chỉ vào Vương Phác, giới thiệu với họ:
- Các vị học giả, giáo sư, vị này là vị tướng quân mà ta đã đề cập tới với các vị, tuy nhiên bây giờ hắn đã thăng quan, trở thành tổng đốc! Tổng đốc bảo đảm, ở lãnh địa do ông ta quản lý, có quyền tự do ngôn luận tuyệt đối, bất kể các vị đưa ra học thuyết gì, thuyết nhật tâm cũng được, thuyết địa tâm cũng tốt, sẽ không bị đưa ra trước tòa án tôn giáo, càng không bị phán là học thuyết dị giáo!
Khuôn mặt ba mươi mấy tín đồ Thiên chúa giáo lộ vẻ kích động, bọn họ ở Nam Kinh một thời gian không ngắn, đã không ít lần nghe tới uy danh của Vương Phác từ miệng dân chúng Nam Kinh, biết hiện nay vị tổng đốc này khống chế phần lớn lãnh thổ quốc gia, diện tích còn lớn hơn nhiều so với diện tích các nước Pháp, Anh, Phổ, Ý, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha cộng lại.
- Còn có tin tức tốt.
Johan phất tay, ra hiệu cho các tín đồ yên lặng, lại nói:
- Tổng đốc các hạ bố trí các vị vào dạy ở đại học của đế quốc Đại Minh, ngoài dạy học, các còn có thể trình lên "Viện Khoa học Quân sự" chuẩn bị sắp thành lập để xin kinh phí trợ cấp cho việc nghiên cứu học thuật của các vị.
- Chúa ơi, có thật không?
- Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
- Trời ạ, thật sự có thể xin kinh phí nghiên cứu khoa học từ Viện Khoa học Quân sự sao? Ta đang lo không đủ kinh phí mua mấy móc thiết bị cần thiết cho việc nghiên cứu đây.
Các giáo sĩ mừng rỡ, nên biết là ngay thời đó ở thế giới phương Tây, chỉ có một số ít tổ chức học thuật lệ thuộc cung đình mới có thể được chính phủ các nước ủng hộ. Những tổ chức học thuật này hạn chế vô cùng nghiêm khắc đối với thân phận của nhân viên nghiên cứu, những giáo sĩ như họ không thể nào vào được trong đó. Vì vậy, rất nhiều người trong số bọn họ phải táng gia bại sản vì nghiên cứu học thuật, cuối cùng phải đến vùng Viễn Đông xa xôi này để thử thời vận. (!?... Thật ra thì lý do giáo sĩ phương Tây đến vùng Viễn Đông xa xôi không đơn giản như tác giả nói).
Lần này Johan mất nhiều hơi sức mới làm các giáo sĩ im lặng được, lại nói:
- Trên nguyên tắc, chỉ cần hạng mục nghiên cứu của các vị được thông qua, Tổng đốc các hạ sẽ xét duyệt theo hồ sơ do Viện Khoa học Quân sự lập ra, các vị sẽ lập tức có chức danh "viện sĩ" của Viện Khoa học Quân sự, đồng thời, cũng có thể nhận đủ kinh phí, nhưng phải có hai điều kiện tiên quyết.
- Ồ, chúa ơi, điều kiện gì?
- Nói nhanh đi, ta rất muốn biết sớm.
Các giáo sĩ Thiên chúa giáo rối rít thúc giục.
Johan khoát tay:
- Tổng đốc các hạ sẽ thẩm tra vô cùng nghiêm khắc, nếu như nghiên cứu của các vị không đủ độ sâu sắc, thì không thể thông qua, đương nhiên càng không thể nhận được kinh phí. Còn nữa, đối với hạng mục đã lập hồ sơ nghiên cứu, Viện Khoa học Quân sự tự động có sáu mươi phần trăm tiền bản quyền.
- Không thành vấn đề.
Một giáo sĩ lớn tiếng nói:
- Tổng đốc các hạ, bây giờ ta liền đề xuất xin ngài thẩm tra.
- Rất tốt.
Vương Phác vui vẻ nói:
- Phương hướng nghiên cứu của ngươi là gì?
- Là hình học giải tích, thưa tổng đốc các hạ.
- Hình học giải tích?
Vương Phác nghe xong, trong lòng mừng như hóa rồ. Đây là môn cơ sở trong hàng hải cận đại, thiên văn, cơ học. Theo lịch sử, hình học giải tích do người Pháp Descartes tổng kết hoàn thiện trên cơ sở của những nhà toán học đi trước, hơn nữa, Descartes từng bị giáo hội Thiên Chúa giáo bức hại, rất nhiều trước tác học thuật của ông ta bị giáo hội liệt vào loại sách cấm, chẳng lẽ người này chính là Descartes?
← Hồi 249 | Hồi 251 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác