← Hồi 205 | Hồi 207 → |
Vương Phác ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Trần Viên Viên và Liễu Như Thị, nói:
- Phu nhân? Liễu cô nương?
- Tỷ có chuyện gì thì có nói với tướng công.
Trần Viên Viên đến cười một cách tự nhiên với Vương Phác, nói:
- Vậy hai người bàn chính sự đi, thiếp đi chuẩn bị thức ăn khuya cho hai người.
Nói đoạn, Trần Viên Viên liền đi ra.
Vương Phác đưa tay ra, hỏi Liễu Như Thị:
- Không biết Liễu cô nương có lời gì muốn nói với tại hạ?
Liễu Như Thị cúi chào một cách duyên dáng, cất giọng nói nhẹ nhàng:
- Tiểu nữ thay mặt cho trăm vạn sinh linh Giang Bắc mà đến.
- Thay trăm vạn sinh linh Giang Bắc?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Lời này là sao?
Liễu Như Thị nói:
- Tân quân của đại doanh Yến Tử Cơ đang tập kết ở Phố Tử Khẩu. Nếu tiểu nữ không đoán sai, Tướng quân nhất định sẽ động thủ với Hoài An Lưu Trạch Thanh phải không?
Sắc mặt của Vương Phác trầm xuống, hỏi:
- Liễu cô nương, làm sao cô biết được?
Thật sự là Liễu Như Thị không nói sai, Vương Phác quả thật đang tính toán xuất binh, mà đối tượng Vương Phác muốn đối phó lại là Hoài An Lưu Trạch Thanh. Lão súc sinh Lưu Trạch Thanh chẳng những vứt bỏ Sơn Đông, hơn nữa còn bóc lột bách tính. Tai họa này một ngày vẫn chưa diệt, thì bách tính Hoài An hoặc thậm chí là Giang Bắc một ngày cũng không được sống yên ổn.
Liễu Như Thị vội vã nói:
- Tướng quân không cần phải đa nghi, không có người nào tiết lộ quân tình, tiểu nữ đoán là vậy.
- Đoán sao?
Vương Phác trong lòng trầm xuống, ngưng giọng hỏi:
- Vì sao cô không đoán là Cao Kiệt?
Liễu Như Thị nói:
- Cao Kiệt tướng quân cầm binh xem như là nghiêm minh, tiểu nữ đoán rằng sẽ không phải là ngài ấy.
Vương Phác nói:
- Vậy theo ý của Liễu cô nương, không được thảo phạt Lưu Trạch Thanh?
Liễu Như Thị nói:
- Lưu Trạch Thanh không cần đánh trận nào liền vứt bỏ toàn tỉnh Sơn Đông, hơn nữa đã cướp bóc, ức hiếp bách tính, luận tội đương nhiên là đáng chết. Nhưng Tướng quân đã từng nghĩ đến hay chưa, một khi quân đội của Lưu Trạch Thanh tan tác, một số lượng lớn binh sỹ chạy tán loạn sẽ trở thành trộm cướp, đến lúc đó người chịu khổ không phải chỉ là bách tính vô tội của Giang Bắc nữa.
Vương Phác cau mày nói:
- Đây cũng là chuyện bất khả kháng.
Liễu Như Thị nói:
- Vì sao Tướng quân không thử đổi sách lược đi?
- Đổi sách lược?
Vương Phác nói:
- Sách lược gì?
Liễu Như Thị nói:
- Sách lược Tướng quân đối phó với Bạch Liên giáo.
- Ý cô nói là phân hóa tan rã?
Vương Phác lắc đầu nói:
- Nói thì dễ lắm, Lưu Trạch Thanh cũng không phải là Bạch Liên giáo, y đã làm Tổng binh ở Sơn Đông nhiều năm, trong quân Sơn Đông có căn cơ thâm hậu, há lại dễ dàng phân hóa tan rã như vậy sao?
Vương Phác cũng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện phân hóa tan rã. Nếu thật sự có thể không động binh đao mà giải quyết được Lưu Trạch Thanh, vừa có thể bảo tồn được thực lực quân sự cho Đại Minh triều, lại có thể khiến bách tính Giang Bắc khỏi phải chịu nạn binh đao, quả là nhất cử lưỡng đắc, Vương Phác sao lại không làm? Nhưng vấn đề là, sự tình còn lâu mới đơn giản như vậy.
Liễu Như Thị nói:
- Theo tiểu nữ được biết, Lưu Trạch Thanh có tộc thúc Lưu Khổng Hòa, tộc điệt Lưu Hồng Cơ, là người chính phái, không đồng ý với những việc làm của Lưu Trạch Thanh. Chẳng qua là do Lưu Trạch Thanh có thế lớn trong quân, hai người đành thúc thủ vô sách mà thôi, giả như Tướng quân phái người âm thầm liên lạc với hai người đó, ắt có thể phân hóa được quân Sơn Đông, cuối cùng lại thu về cho mình sử dụng.
- Lưu Khổng Hòa, Lưu Hồng Cơ?
Vương Phác ngưng giọng nói:
- Liễu cô nương, sao cô biết trong quân Sơn Đông có hai người đó? Rồi làm sao biết hai người này là chính nhân quân tử, không phải là cá mè một lứa với Lưu Trạch Thanh?
- Haizz.
Liễu Như Thị khẽ thở dài một hơi, trên khuôn mặt trắng nõn chợt hiện lên một chút u oán, hạ giọng nói:
- Lẽ nào Tướng quân đã quên, tiểu nữ trà trộn vào chỗ ăn chơi đã nhiều năm, người lui tới đấy vàng thau lẫn lộn, tin tức có thể nghe ngóng được đương nhiên cũng thượng vàng hạ cám, không có chỗ nào là không có.
Vương Phác nói:
- Nhưng dù sao thì tin tức này cũng là đồn đãi, chưa thể chứng thực được.
Liễu Như Thị nói:
- Nếu là như thế, tiểu nữ vẫn còn một kế sách, có thể giúp Tướng quân khiến cho quân Đông Sơn của Lưu Trạch Thanh phân hóa rồi tan rã.
- Hả?
Vương Phác mừng rỡ nói:
- Nói ta nghe thử.
Liễu Như Thị nói:
- Không lâu sau, Thái Tử sẽ cử hành nghi thức đăng cơ, Tướng quân có thể dựa trên danh nghĩa mời xem lễ mà mời Tổng binh các trấn dẫn theo bộ tướng thân tín đến Nam Kinh, sau đó cho bộ tướng thân tín của Tổng binh các trấn thăng quan tiến chức, lại cho Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, Lưu Trạch Thanh, Tả Lương Ngọc thêm cái chức suông ở lại Nam Kinh, chỉ phải bộ tướng của bộ tướng của bọn họ quay về cầm binh, không phải là có thể thực hiện mục đích phân hóa tan rã sao?
Chiêu này của Liễu Như Thị quả cao minh, sau khi thăng chức tước quyền của đám người Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, Tả Lương Ngọc, bộ tướng thân tính dưới trướng bọn họ liền có cơ hội một mĩnh lãnh quân, đối với võ tướng mà nói, mơ ước lớn nhất không thể nghi ngờ chính là độc lĩnh một quân, chinh chiến thiên hạ!
Chỉ cần Vương Phác trao binh quyền cho thuộc cấp, để bộ tướng thân tín dưới trướng Tổng binh bốn trấn vừa có năng lực lại có dã tâm lĩnh binh, bọn họ sẽ vô cùng vui mừng mà chấp nhận kết quả như vậy.
Ngoài ra, sau khi xử lý xong bốn tên Lưu Trạch Thanh, đại quân bốn trấn liền mất đi tâm phúc, ắt sẽ vào thế phân chia thành các đoàn thể quân sự tương đối độc lập. Thực lực của mỗi đoàn thể quân sự sẽ yếu đi nhiều, hơn nữa mối liên hệ với nhau cũng không thể bền chặt như thép, ắt sẽ phát sinh va chạm. Lúc này, Vương Phác có thể mượn lợi thế điều đình để khống chế quân đội của bốn trấn này.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều có một điều kiện tiên quyết, đó chính là phải làm sao cho đám người Lưu Trạch nguyện ý đến Nam Kinh, nếu bọn họ không đến, Vương Phác không có cách nào đụng đến sợi lông của bọn họ.
Vương Phác nói:
- Nếu như bọn họ không đến thì sao?
Liễu Như Thị nói:
- Vậy thì Tướng quân hãy tìm cách lấy được lòng tin của bọn họ, khiến cho bọn họ yên tâm mà đến.
Lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Nộn nương tiến vào bẩm báo:
- Tướng quân, có thư cấp báo.
- Thư cấp báo?
Vương Phác thuận miệng hỏi:
- Là ở đâu gửi đến?
Nộn nương nói:
- Hoài An Lưu Trạch Thanh.
- Lưu Trạch Thanh?
Vương Phác liền hỏi:
- Mau đem qua đây.
Vội vã xem xong thư, Vương Phác không khỏi vui mừng nhướng mày, nói với Liễu Như Thị:
- Liễu cô nương, đang lo lắng tìm cách khiến Lưu Trạch Thanh đến Nam Kinh, nào ngờ, tên khốn này lại tự mình tìm đến cửa, ha ha.
Nói xong, Vương Phác đưa bức thư cho Liễu Như Thị.
Liễu Như Thị xem xong bức thư sắc mặt cũng biến hóa. Kỳ thực bức thư này chính là thư tranh công của Lưu Trạch Thanh, nói y đã tiếp đón Vĩnh Vương, Định Vương cùng công chúa Trường Binh ở phủ Hoài An, đang đích thân dẫn binh hộ tống đến Nam Kinh, đồng thời bán rẻ phục xã Đông Lâm không chút lưu tình. Bức mật thư do Chu Tiêu đọc, Tiền Khiêm Ích chấp bút, Trương Phổ, Lữ Đại Khí ký tên cũng đính vào mặt sau.
Liễu Như Thị sớm biết người phục xã Đông Lâm cũng không phải là thứ tốt lành gì, nhưng nàng vẫn không ngờ rằng vì lợi ích của mình, ngay cả Thái Tử bọn họ cũng dám giết!
- Tướng quân.
Liễu Như Thị hỏi:
- Lưu Trạch Thanh
- Xử trí như thế nào?
Trong con ngươi của Vương Phác lóe ra một ánh nhìn giảo hoạt, cười nói:
- Lưu tổng binh có công hộ tống Vĩnh Vương, Định Vương, và Công chúa vào Kinh, tiết lộ âm mưu tội ác mà phục xã Đông Lâm không thể cho ai biết lại là một đại công, đương nhiên là thăng quan tiến chức, vợ con được hưởng đặc ân, rồi tham gia tiệc chiêu đãi, hằng ngày lại mời y đi Tiêu Dao Tiên Cảnh mà tiêu dao tiêu dao, ha ha.
Từ trong lời nói hài hước của Vương Phác, Liễu Như Thị nghe được sát khí rét lạnh, hơn nữa còn cố ý để Lưu Trạch Thanh lại không giết, hiển nhiên là vì lừa Cao Kiệt, Lưu Lương Tá và Tả Lương Ngọc đến Nam Kinh.
- Liễu cô nương.
Vương Phác nhìn Liễu Như Thị, chân thành nói:
- Đừng đi, hãy ở lại bên cạnh ta đi.
Khuôn mặt trắng nõn nà của Liễu Như Thị không khỏi ửng đỏ, lên tiếng từ chối:
- Tướng quân xem tiểu nữ là người như thế nào?
- Ơ, Liễu cô nương ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm.
Vương Phác gấp gáp nói:
- Ta không có ý như cô nghĩ đâu, ta muốn mời cô ở lại làm Thư ký quân vụ cho ta mà thôi.
- Thư ký quân vụ?
Liễu Như Thị bối rối nói:
- Thư ký quân vụ là gì?
- À, cái này
Vương Phác gãi gãi đầu, giải thích:
- Không khác gì Tòng quân là mấy.
- Tòng quân.
Liễu Như Thị nói:
- Trong quân nào có nữ nhi làm Tòng quân chứ?
Vương Phác mỉm cười nói:
- Nếu như Liễu cô nương đã nhận lời, trong quân chẳng phải là đã có nữ nhi làm Tòng quân rồi đó sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Thị lay động, thấp giọng nói:
- Vậy tiểu nữ sẽ về suy nghĩ thật kỹ.
- À à, không vội.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Liễu cô nương có nhiều thời gian, cứ chậm rãi mà suy nghĩ.
Ngày hôm sau, hành dinh Tổng đốc.
Vương Phác mang bức thư cấp báo của Lưu Trạch Thanh đặt trước án của Tôn Truyền Đình, mặt sau còn đính thêm mật thư phục xã Đông Lâm sai Lưu Trạch Thanh chặn giết Thái Tử.
Xem xong bức thư này, Tôn Truyền Đình giận đánh xanh mét cả mặt, cả người run bần bật.
Tôn Truyền Đình vốn dĩ vẫn rất có hảo cảm đối với phục xã Đông Lâm. Lần trước Liễu Như Thị đã ám chỉ rằng, vì lợi ích của bản thân người của phục xã Đông Lâm rất có thể sẽ dùng thủ đoạn, Tôn Truyền Đình vẫn bán tín bán nghi, nhưng lão vạn vạn lần không ngờ rằng, người của phục xã Đông Lâm thật sự dám chặn đường giết Thái Tử!
- Đáng hận, thật là đáng hận!
Tôn Truyền Đình nổi trận lôi đình, nói:
- Kỳ tâm khả tru, kỳ hành khả tru! Bắt người, giao hai bức thư này cho phủ doãn phủ Ứng Thiên Ngụy Đại Bản, bảo y lập tức bắt người, nên bắt thì bắt, nên giết thì giết, tuyệt không tha thứ!
- Bắt? Giết?
Vương Phác cau mày hỏi:
- Cha, người muốn dấy lên một trận gió tanh mưa máu ở Giang Nam, muốn khiến cho toàn bộ sỹ tử Giang Nam đều đứng lên đối chọi với chúng ta hay sao?
Tôn Truyền Đình không cho là đúng, nói:
- Chỉ bằng mấy tên tôm tép nhãi nhép, cũng muốn dẫn đầu sỹ tử Giang Nam?
- Cha, bọn họ không phải là tôm tép nhãi nhép, bọn họ là kẻ đứng đầu phục xã Đông Lâm!
Vương Phác trầm giọng nói:
- Chỉ cần bọn họ hô lên một tiếng, gần vạn nho sinh phục xã rải rác khắp Giang Nam sẽ cùng hưởng ứng. Đến lúc đó, cả Giang Nam toàn là tiếng nói của phục xã Đông Lâm, tuyệt sẽ không có người tin lời giải thích của chúng ta.
Tôn Truyền Đình giũ giũ hai bức thư trong tay, kích động nói:
- Sỹ tử Giang Nam phải biết rõ thị phi chứ? Mấy kẻ này cũng dám bí mật chặn giết Thái Tử, trên đời này còn có chuyện gì là bọn họ không làm ra được? Loạn thần tặc tử như thế này, lão phu không tin là còn có ngươi sẽ che chở cho bọn chúng.
- Chiếc lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo!
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Đến lúc đó, bọn chúng sẽ nói hai bức này là chúng ta sai người ngụy tạo, người giải thích thế nào? Rồi phải giải thích ra sao tiếp theo? Người là Tổng đốc Chiết Trực, con là Đề đốc Nam Kinh, không phải là Đại tướng biên cương thì là Đại tướng tay nắm trọng binh, mà phục xã Đông Lâm thì đều là nho sinh không quan không chức, người nói lão bách tính sẽ tin tưởng ai? Đừng quên rằng phục xã Đông Lâm có mạng lưới quan hệ cực kỳ thâm hậu ở Giang Nam, huồng hồ chúng đều là kẻ yếu ớt, đến lúc đó lão bách tính sẽ chỉ tin vào phục xã Đông Lâm, bởi vì bọn họ là quần thể yếu thế!
Tôn Truyền Đình nghiêm nghị nói:
- Vậy lẽ nào chuyện này cứ như vậy là xong?
- Đương nhiên là không phải cứ thể mà xong!
Vương Phác nói xong cầm hai bức thư lên, trầm giọng nói:
- Nhưng hai thứ này, nếu như chúng ta công khai ra ngoài, thì chúng chính là đống giấy lộn không có chút giá trị, hơn nữa còn sẽ khiến cho toàn bộ phục xã Đông Lâm trở mặt với chúng ta. Nếu chúng ta giữ kín hai bức thư này không nói ra, thì lại có thể trở thành lợi khí để áp chế phục xã Đông Lâm đi vào khuôn khổ!
Tôn Truyền Đình nói:
- Rốt cuộc là con muốn thế nào?
Vương Phác nói:
- Rất đơn giản, lợi dụng hai bức thư này khiến cho mấy nhân vận đầu não của phục xã Đông Lâm đi vào khuôn khổ, khiến cho mạng lưới quan hệ khổng lồ của phục xã Đông Lâm ở Giang Nam có thể để chúng ta sử dụng. Đợi đến khi đã xây dựng được mạng lưới quan hệ thuộc về mình, lại thanh toán món nợ cữ này với phục xã Đông Lâm cũng không muộn!
Tôn Truyền Đình nói:
- Bọn chúng sẽ đi vào khuôn sao?
Vương Phác cười dữ tợn nói:
- Đám người phục xã Đông Lâm này, nói khó đối phó quả thật là khó đối phó, nói dễ đối phó kỳ thực cũng dễ đối phó, mấu chốt là người tìm được nhược điểm của bọn chúng. Chỉ cần nắm được nhược điểm của bọn chúng, là có thể khống chế chặt chẽ bọn chúng trong lòng bàn tay, khiến cho bọn chúng cam tâm tình nguyện làm việc cho chúng ta.
- Nhược điểm?
Tôn Truyền Đình nói:
- Nhược điểm của phục xã Đông Lâm là gì?
- Hai bức thứ này chính là nhược điểm lớn nhất của phục xã Đông Lâm!
Vương Phác nói:
- Người của phục xã Đông Lâm tiếc cái thanh danh của mình, chỉ cần hai bức thư này không có truyền ra ngoài, bọn chúng đến sau cùng vẫn phải cẩn thận, lo lắng vạn nhất ngày nào đó chúng ta không vui, sẽ truyền bức thư này ra ngoài, thế thì bọn chúng sẽ thanh bại danh liệt. Cho nên bọn chúng phải nhường nhịn mọi nơi, nhân nhượng mọi chuyện, trên triều đình, bọn chúng phải nhìn sắc mặt của cha con ta mà làm việc.
Tôn Truyền Đình có chút giật mình nhìn Vương Phác, ngưng giọng hỏi:
- Tiểu tử thối, không ngờ tâm cơ của con rất là sâu à?
- Cha yên tâm.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Tâm cơ của con trai có sâu hơn, cũng sẽ không dùng để đối phó người.
- Ngươi dám.
Tôn Truyền Đình giả vờ giận dữ nói:
- Đám bán đứng lão tử, cẩn thận lão tử đánh gãy cái chân chó của nhà ngươi.
Vương Phác cười cười, nói tiếp:
- Kỳ thực, tạm thời không giết đám người phục xã Đông Lâm này, cũng là do hết cách. Trước mắt Thái Tử sắp phải đăng cơ, danh sách bá quan tân triều cũng phải định ra, nhưng phóng tầm mắt khắp Giang Nam, được gọi là tâm phúc của hai ta có mấy người chứ? Dựa vào mấy người này có thể nắm được triều chính trong tay sao?
- Nói cũng có lý.
Tôn Truyền Đình gật gật đầu, lại nói:
- Nói đến danh sách quan viên tân triều, lão phu cũng đã định ra một đám người được tuyển chọn và các chức vị, không bằng con xem trước một chút.
← Hồi 205 | Hồi 207 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác